Người Đến Từ Bóng Tối
Chương 43: Đêm thứ bốn mươi mốt: Kẻ nội gián
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Toàn thể hội trường im phăng phắc, tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung lên sân khấu, đèn đuốc rực rỡ, những điệu nhảy xoay tròn mang tất cả trở về Paris của những năm 1911.
Trên bục triển lãm đặt một hộp nhạc. Sau khi mở ra, âm thanh giòn tan thánh thót vang lên. Một ông lão lịch lãm với gương mặt trải nhiều thăng trầm đã mua nó. Ông ta nhìn ngắm thật kỹ chiếc hộp, bao nhiêu ký ức ùa về, rồi ông ta chợt ngâm nga.
Chúc Tịnh ngồi trên ghế, tay trái cô là Ross, tay phải là một phụ nữ Anh quốc, phía trước và phía sau cô lần lượt là Moon và Jim.
Có lẽ trong nhà hát này, bây giờ chỉ có họ là không tập trung xem vở nhạc kịch đặc sắc kia.
Cô ngồi yên, cố gắng theo dõi nó, nhưng sống lưng cứ âm thầm đổ mồ hôi.
Mặc dù cô là người bình thường, nhưng bây giờ cô vẫn có một trực giác, cô đang bị ai đó theo dõi.
Cảm giác chưa từng có này khiến cô không thể ngồi yên, ánh mắt đó như mang theo sự lạnh giá và âm u của loài rắn, bò lên người cô, khiến da thịt cô run rẩy.
Sắc mặt cô hơi tái đi. Lúc này cô mới thật sự hiểu được nỗi sợ đến lạnh xương cốt, cho dù ngồi giữa đám đông thì vẫn cô độc, rét căm căm như ngồi một mình ở nơi Bắc cực.
Bởi vì kẻ thù không ở ngoài ánh sáng, còn cô thì hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời, đợi chờ một mũi tên ngầm không biết khi nào sẽ bắn tới.
Mặc dù được căn dặn là không được giao lưu ánh mắt với bất kỳ ai. Cô đã nhịn rất lâu vẫn không nhịn được, giả vờ vô thức ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Có lẽ anh ngồi ở đó, cô đã liếc qua được tấm vé trong tay lúc anh đi.
“Đừng sợ.” Đúng lúc này, trong chiếc tai nghe nhỏ xíu gài bên tai, lập tức vọng ra một thanh âm trầm thấp mà ẩn chứa chút dịu dàng, “Anh đây”.
Là Mạnh Phương Ngôn.
Nghe anh nói vậy, cô hít thật sau, lấy đầu móng tay găm vào lòng bàn tay để một lần nữa bắt mình chuyên tâm xem kịch.
Thì ra anh luôn nhìn mình.
Xuyên qua đám đông, ánh đèn và bao giọng nói…
Ở đây, chỉ khi được anh dõi theo, cô mới không cảm thấy sợ, ngược lại còn an tâm.
Cô hiểu kẻ địch kia đáng sợ và nhạy cảm dường nào, thế nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.
Sau khi màn đầu tiên kết thúc, ở phần chuyển, Chúc Tịnh xách váy đứng dậy, định đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Khoảng năm giây sau khi cô rời khỏi ghế, Ross bên cạnh cô cũng bám sát, cùng đi ra ngoài.
Ross là một anh chàng đẹp trai, cao to với mái tóc vàng, nhưng điều kỳ lạ là người này luôn rất ít nói cười, cả người toát ra một vẻ lạnh lùng và xa cách. Không hiểu vì sao, trực giác luôn cho cô ấn tượng về Ross không tốt bằng Jim.
Nhưng, cô hiểu rõ cô vốn không có quyền lựa chọn ai ở gần bảo vệ mình, cô chỉ là một con cờ giữa bàn cờ này mà thôi.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cô nhìn thấy Ross đứng ở góc tường đối diện đợi mình. Thấy cô bước ra, Ross lẳng lặng nghiêng người, ý muốn nói cô đi trước.
Cô cất bước đi vào trong nhà hát.
Con đường này hơi dài, bên cạnh có rất nhiều người mặc những bộ trang phục nho nhã đi qua đi lại. Cô xách váy, mắt nhìn thẳng, không hề ngừng lại.
Sắp đi tới cửa, cô bỗng nghe thấy Ross gọi tên hình mình.
Quay người, cô nhìn thấy bóng Ross từ từ biến mất ở một góc khuất.
Cô kỳ lạ nhíu mày. Đợi hai giây, cô bán tin bán nghi đi về phía đó.
Lẽ nào Ross nhận được lệnh gì đột xuất? Tạm thời không cần cùng cô vào nhà hát? Anh ta đi đâu?
Từng bước, từng bước, cô đi tới góc khuất đó. Vừa ngẩng lên đã nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục của Ross, đôi mắt không chút tình cảm đang nhìn cô chằm chằm.
“Ross, sao…” Cô mở miệng, muốn hỏi Ross xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vừa nói được hai từ, cô liền thấy Ross lập tức rút một thứ gì đó từ sau lưng ra, đập thẳng vào đầu cô.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, cô hoàn toàn không kịp phản ứng, cũng không có sức chống cực, đành giương mắt nhìn khuôn mặt lạnh của Ross rồi từ từ ngã về sau.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe rõ giọng nói lạnh lùng của Ross.
…
Nhân lúc chuyển cảnh, Mạnh Phương Ngôn vừa chậm rãi đi tản bộ trên tầng hai, vừa dùng kính quét khắp bốn phía.
Nửa buổi kịch đã qua, anh vẫn chưa phát hiện ra kẻ nào đáng nghi.
Nhưng từ tận đáy lòng anh biết rõ, tên W, người giỏi thuật dịch dung và ẩn nấp nhất đã xuất hiện từ lâu, chỉ là họ không phát hiện ra hắn mà thôi.
Anh vô cảm thu tầm mắt từ trên tầng ba về, từ từ trở lại vị trí của mình, một lần nữa cúi đầu nhìn về chỗ ngồi của Chúc Tịnh.
Cô vẫn chưa quay lại.
Một lát sau, đèn của nhà hát nhanh chóng tối đi, tiếng nhạc lại vang lên. Anh hít sâu, từ từ ngồi xuống.
Khoảng năm phút sau khi màn hai bắt đầu, anh phát hiện Chúc Tịnh và Ross đều chưa quay lại.
Anh nhíu mày, lập tức liên lạc bộ đàm, nói với Jim và Moon: “Vì sao V và Ross chưa quay lại? Họ đã đi rất lâu rồi”.
Vài giây sau, Jim trả lời: “Mars, cứ bình tĩnh, con gái đi vệ sinh hơi mất thời gian là chuyện bình thường”.
Mặc dù Jim nói không sai nhưng Mạnh Phương Ngôn vẫn mím môi lại, trong đầu hiện lên những dự cảm chẳng lành.
Anh chưa bao giờ tin vào trực giác của mình hơn lần này.
“Moon.” Trong chốc lát, giọng anh lạnh hẳn đi: “Giờ cậu vào nhà vệ sinh đi, tôi qua ngay”.
Moon không nói gì nhưng anh đã nhìn thấy Moon đứng dậy, đi ra ngoài.
“Mars, bây giờ W vẫn chưa xuất hiện, chúng ta không thể rối loạn…” Jim lúc này lại nói.
Mạnh Phương Ngôn không nghe, thẳng thừng đứng lên, kéo cửa và đi xuống tầng.
Dự cảm đó mỗi lúc một rõ nét theo từng bước chân anh. Khi anh đi tới hành lang trống trải, nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Moon khi đứng trước nhà vệ sinh thì nó đã hoàn toàn được chứng thực.
“Cô ấy không ở bên trong.” Moon nhìn anh: “Em đã đi qua cả nơi bán đồ ăn, các chỗ bên ngoài nhà hát đều không thấy bóng cô ấy và Ross”.
Trong giây lát, đầu óc Mạnh Phương Ngôn hoàn toàn trống rỗng.
Anh thề rằng từ sau khi bước chân vào thế giới này, anh chưa bao giờ trải qua giây phút nào như vậy, cái cảm giác như bị ai đó lấy tay móc não ra, không suy nghĩ được gì nữa.
“Mars?” Moon thấy anh im lặng bèn tiến thêm một bước: “Nhất định do W làm, bây giờ V và Ross đến bảy, tám phần đã bị người của W bắt rồi…”.
“Không.” Anh hít sâu, “Chuyện này không đơn giản như vậy”.
Có rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt sáng lên vào giây phút này, rồi liên kết lại trong đầu anh: “Moon, đây là kế hoạch của L, L cố tình để tôi và Ross đổi chỗ!”.
“Cục trưởng?” Sắc mặt Moon cũng tái đi, “Anh nói đây là kế hoạch của cục trưởng?!”.
“Không sai. Cục trưởng cố tình để V và Ross bị W bắt đi.”
“Hoặc nên nói cục trưởng cố tình để Ross bắt V đi.” Mấy chữ cuối cùng, anh gần như nghiến răng mà nói.
“Ross?!” Moon không thể tin nổi.
“Anh nói đúng rồi.” Lúc này, có một giọng nói vang lên sau lưng họ. Jim tháo găng tay màu trắng xuống, kéo rèm cửa ra, đi về phía họ: “Mars, quả nhiên vẫn là anh, chỉ trong một thời gian ngắn đã hiểu kế hoạch của L”.
Mạnh Phương Ngôn quay người, cằm cứng lại, mặt lạnh như băng nhìn Jim.
“Ba năm nay, lần nào chúng ta vây bắt W cũng thất bại. W tựa hộ luôn luôn nắm được địa điểm và cách thức hành động của chúng ta, luôn tháo chạy trước khi chúng ta tới nơi. Mọi người có từng nghĩ không. W cũng chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không có tổ chức hỗ trợ như Ghost ngày xưa. Hắn càng không phải thần cơ diệu toán, vì sao luôn xảy ra chuyện này.”
“Vì trong chúng ta có nội gián.”
Mạnh Phương Ngôn nhắm mắt lại: “Tôi đã biết từ lâu, tôi từng nghi ngờ Ross nhưng không bắt được đuôi của người này”.
“Thế nên L đã đi một nước cờ mạo hiểm.” Jim nhấn mạnh: “Đây là lý do vì sao Ross được vào nhóm chúng ta, thậm chí đột xuất đổi chỗ cho anh và Ross. Mục đích là tiện lợi cho hắn ra tay với V, khiến hắn lộ rõ mặt”.
Moon đứng bên rùng mình, giọng nói cũng run rẩy: “… Ross là nội gián?”.
“Phải.” Jim khẳng định chắc chắn, rút súng ra: “Trước khi chết, Ghost đã cài Ross vào”.
“Mars, hãy tin tưởng, L tuyệt đối không cố tình giấu anh và Moon, cũng không phải vì không tin tưởng hai người.” Jim nghiêm mặt, “Vì muốn để kế hoạch này thuận lợi, càng ít người biết thì tỷ lệ thành công càng lớn, vì vậy ngay từ đầu chỉ có L và tôi biết mà thôi”.
“Không để tôi biết là vì sợ cảm xúc của tôi sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, phải không?” Mạnh Phương Ngôn cười khẽ.
Jim ngừng lại, cúi đầu, nói thẳng thắn và sắc bén: “L hiểu rõ tình cảm anh dành cho V, nhất định sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, càng không thể sống mái để bắt nội gián và W”.
“Ha.” Anh nhẹ nhàng dựa vào tường, chống tay lên trán, “Anh ấy luôn hiểu tôi rõ hơn chính bản thân tôi”.
“Tôi dĩ nhiên sẽ can dự.”
Lát sau anh buông thõng tay xuống, đấm mạnh vào bức tường trắng: “Vì nếu tôi biết kế hoạch của anh ấy, ban đầu tôi đã không đưa cô ấy quay trở về chờ chết!”.
Đây là lần đầu Jim và Moon thấy anh nổi giận, thậm chí là đồng đội bao năm như Moon cũng chưa từng thấy.
Anh mà họ quen thuộc luôn nhàn tản, thậm chí không để lại chút lưu luyến và tình cảm nào trên cõi đời này, giơ lên được, buông xuống được, không phẫn nộ, càng không đánh mất lý trí.
Anh từng ban tặng cái chết cho nhiều người, cũng từng cứu sống vô số. Anh lãnh đạm bước đi trên ranh giới giữa trắng và đen, khiến kẻ địch nghe tên đã phải rùng mình sợ hãi, được mệnh danh là Chiến thần, là người ngoài cuộc giỏi nhất.
Nhưng anh đã thay đổi.
Anh của bây giờ hoàn toàn mất lý trí, không hành động theo kế hoạch, thậm chí bất chấp lời khuyên của L, bỏ nhiệm vụ và sứ mệnh, quyết tâm mang diện mạo của một người khác đi đến huyện Lăng Đình xa xôi.
Moon nhìn Mạnh Phương Ngôn đang chìm vào đau khổ và giận dữ, nhắm đôi mắt đẫm lệ của mình lại.
Cô ôm theo tình cảm hơn mười năm trời dành cho anh, giờ phút này đã hạ quyết tâm tuyên án tử hình cho nó.
Cuối cùng cô cũng hiểu, cô vĩnh viễn không có được một phần tình yêu của anh, cho dù cô gái tên Chúc Tịnh kia có chết đi.
Vì cô gái đó đã hoàn toàn thay đổi anh. Cô ấy cho anh máu thịt, cho anh tình cảm, giúp anh được tái sinh.
Vì cô ấy, anh đã tình nguyện tháo lớp mặt nạ mình đeo cả đời xuống.
Mà cô ấy, chính là sinh mạng của anh…
Toàn thể hội trường im phăng phắc, tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung lên sân khấu, đèn đuốc rực rỡ, những điệu nhảy xoay tròn mang tất cả trở về Paris của những năm 1911.
Trên bục triển lãm đặt một hộp nhạc. Sau khi mở ra, âm thanh giòn tan thánh thót vang lên. Một ông lão lịch lãm với gương mặt trải nhiều thăng trầm đã mua nó. Ông ta nhìn ngắm thật kỹ chiếc hộp, bao nhiêu ký ức ùa về, rồi ông ta chợt ngâm nga.
Chúc Tịnh ngồi trên ghế, tay trái cô là Ross, tay phải là một phụ nữ Anh quốc, phía trước và phía sau cô lần lượt là Moon và Jim.
Có lẽ trong nhà hát này, bây giờ chỉ có họ là không tập trung xem vở nhạc kịch đặc sắc kia.
Cô ngồi yên, cố gắng theo dõi nó, nhưng sống lưng cứ âm thầm đổ mồ hôi.
Mặc dù cô là người bình thường, nhưng bây giờ cô vẫn có một trực giác, cô đang bị ai đó theo dõi.
Cảm giác chưa từng có này khiến cô không thể ngồi yên, ánh mắt đó như mang theo sự lạnh giá và âm u của loài rắn, bò lên người cô, khiến da thịt cô run rẩy.
Sắc mặt cô hơi tái đi. Lúc này cô mới thật sự hiểu được nỗi sợ đến lạnh xương cốt, cho dù ngồi giữa đám đông thì vẫn cô độc, rét căm căm như ngồi một mình ở nơi Bắc cực.
Bởi vì kẻ thù không ở ngoài ánh sáng, còn cô thì hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời, đợi chờ một mũi tên ngầm không biết khi nào sẽ bắn tới.
Mặc dù được căn dặn là không được giao lưu ánh mắt với bất kỳ ai. Cô đã nhịn rất lâu vẫn không nhịn được, giả vờ vô thức ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Có lẽ anh ngồi ở đó, cô đã liếc qua được tấm vé trong tay lúc anh đi.
“Đừng sợ.” Đúng lúc này, trong chiếc tai nghe nhỏ xíu gài bên tai, lập tức vọng ra một thanh âm trầm thấp mà ẩn chứa chút dịu dàng, “Anh đây”.
Là Mạnh Phương Ngôn.
Nghe anh nói vậy, cô hít thật sau, lấy đầu móng tay găm vào lòng bàn tay để một lần nữa bắt mình chuyên tâm xem kịch.
Thì ra anh luôn nhìn mình.
Xuyên qua đám đông, ánh đèn và bao giọng nói…
Ở đây, chỉ khi được anh dõi theo, cô mới không cảm thấy sợ, ngược lại còn an tâm.
Cô hiểu kẻ địch kia đáng sợ và nhạy cảm dường nào, thế nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không được đánh rắn động cỏ.
Sau khi màn đầu tiên kết thúc, ở phần chuyển, Chúc Tịnh xách váy đứng dậy, định đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Khoảng năm giây sau khi cô rời khỏi ghế, Ross bên cạnh cô cũng bám sát, cùng đi ra ngoài.
Ross là một anh chàng đẹp trai, cao to với mái tóc vàng, nhưng điều kỳ lạ là người này luôn rất ít nói cười, cả người toát ra một vẻ lạnh lùng và xa cách. Không hiểu vì sao, trực giác luôn cho cô ấn tượng về Ross không tốt bằng Jim.
Nhưng, cô hiểu rõ cô vốn không có quyền lựa chọn ai ở gần bảo vệ mình, cô chỉ là một con cờ giữa bàn cờ này mà thôi.
Từ phòng vệ sinh đi ra, cô nhìn thấy Ross đứng ở góc tường đối diện đợi mình. Thấy cô bước ra, Ross lẳng lặng nghiêng người, ý muốn nói cô đi trước.
Cô cất bước đi vào trong nhà hát.
Con đường này hơi dài, bên cạnh có rất nhiều người mặc những bộ trang phục nho nhã đi qua đi lại. Cô xách váy, mắt nhìn thẳng, không hề ngừng lại.
Sắp đi tới cửa, cô bỗng nghe thấy Ross gọi tên hình mình.
Quay người, cô nhìn thấy bóng Ross từ từ biến mất ở một góc khuất.
Cô kỳ lạ nhíu mày. Đợi hai giây, cô bán tin bán nghi đi về phía đó.
Lẽ nào Ross nhận được lệnh gì đột xuất? Tạm thời không cần cùng cô vào nhà hát? Anh ta đi đâu?
Từng bước, từng bước, cô đi tới góc khuất đó. Vừa ngẩng lên đã nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục của Ross, đôi mắt không chút tình cảm đang nhìn cô chằm chằm.
“Ross, sao…” Cô mở miệng, muốn hỏi Ross xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng vừa nói được hai từ, cô liền thấy Ross lập tức rút một thứ gì đó từ sau lưng ra, đập thẳng vào đầu cô.
Tốc độ của đối phương quá nhanh, cô hoàn toàn không kịp phản ứng, cũng không có sức chống cực, đành giương mắt nhìn khuôn mặt lạnh của Ross rồi từ từ ngã về sau.
“Nhiệm vụ hoàn thành.”
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe rõ giọng nói lạnh lùng của Ross.
…
Nhân lúc chuyển cảnh, Mạnh Phương Ngôn vừa chậm rãi đi tản bộ trên tầng hai, vừa dùng kính quét khắp bốn phía.
Nửa buổi kịch đã qua, anh vẫn chưa phát hiện ra kẻ nào đáng nghi.
Nhưng từ tận đáy lòng anh biết rõ, tên W, người giỏi thuật dịch dung và ẩn nấp nhất đã xuất hiện từ lâu, chỉ là họ không phát hiện ra hắn mà thôi.
Anh vô cảm thu tầm mắt từ trên tầng ba về, từ từ trở lại vị trí của mình, một lần nữa cúi đầu nhìn về chỗ ngồi của Chúc Tịnh.
Cô vẫn chưa quay lại.
Một lát sau, đèn của nhà hát nhanh chóng tối đi, tiếng nhạc lại vang lên. Anh hít sâu, từ từ ngồi xuống.
Khoảng năm phút sau khi màn hai bắt đầu, anh phát hiện Chúc Tịnh và Ross đều chưa quay lại.
Anh nhíu mày, lập tức liên lạc bộ đàm, nói với Jim và Moon: “Vì sao V và Ross chưa quay lại? Họ đã đi rất lâu rồi”.
Vài giây sau, Jim trả lời: “Mars, cứ bình tĩnh, con gái đi vệ sinh hơi mất thời gian là chuyện bình thường”.
Mặc dù Jim nói không sai nhưng Mạnh Phương Ngôn vẫn mím môi lại, trong đầu hiện lên những dự cảm chẳng lành.
Anh chưa bao giờ tin vào trực giác của mình hơn lần này.
“Moon.” Trong chốc lát, giọng anh lạnh hẳn đi: “Giờ cậu vào nhà vệ sinh đi, tôi qua ngay”.
Moon không nói gì nhưng anh đã nhìn thấy Moon đứng dậy, đi ra ngoài.
“Mars, bây giờ W vẫn chưa xuất hiện, chúng ta không thể rối loạn…” Jim lúc này lại nói.
Mạnh Phương Ngôn không nghe, thẳng thừng đứng lên, kéo cửa và đi xuống tầng.
Dự cảm đó mỗi lúc một rõ nét theo từng bước chân anh. Khi anh đi tới hành lang trống trải, nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Moon khi đứng trước nhà vệ sinh thì nó đã hoàn toàn được chứng thực.
“Cô ấy không ở bên trong.” Moon nhìn anh: “Em đã đi qua cả nơi bán đồ ăn, các chỗ bên ngoài nhà hát đều không thấy bóng cô ấy và Ross”.
Trong giây lát, đầu óc Mạnh Phương Ngôn hoàn toàn trống rỗng.
Anh thề rằng từ sau khi bước chân vào thế giới này, anh chưa bao giờ trải qua giây phút nào như vậy, cái cảm giác như bị ai đó lấy tay móc não ra, không suy nghĩ được gì nữa.
“Mars?” Moon thấy anh im lặng bèn tiến thêm một bước: “Nhất định do W làm, bây giờ V và Ross đến bảy, tám phần đã bị người của W bắt rồi…”.
“Không.” Anh hít sâu, “Chuyện này không đơn giản như vậy”.
Có rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt sáng lên vào giây phút này, rồi liên kết lại trong đầu anh: “Moon, đây là kế hoạch của L, L cố tình để tôi và Ross đổi chỗ!”.
“Cục trưởng?” Sắc mặt Moon cũng tái đi, “Anh nói đây là kế hoạch của cục trưởng?!”.
“Không sai. Cục trưởng cố tình để V và Ross bị W bắt đi.”
“Hoặc nên nói cục trưởng cố tình để Ross bắt V đi.” Mấy chữ cuối cùng, anh gần như nghiến răng mà nói.
“Ross?!” Moon không thể tin nổi.
“Anh nói đúng rồi.” Lúc này, có một giọng nói vang lên sau lưng họ. Jim tháo găng tay màu trắng xuống, kéo rèm cửa ra, đi về phía họ: “Mars, quả nhiên vẫn là anh, chỉ trong một thời gian ngắn đã hiểu kế hoạch của L”.
Mạnh Phương Ngôn quay người, cằm cứng lại, mặt lạnh như băng nhìn Jim.
“Ba năm nay, lần nào chúng ta vây bắt W cũng thất bại. W tựa hộ luôn luôn nắm được địa điểm và cách thức hành động của chúng ta, luôn tháo chạy trước khi chúng ta tới nơi. Mọi người có từng nghĩ không. W cũng chỉ là một người bình thường, thậm chí còn không có tổ chức hỗ trợ như Ghost ngày xưa. Hắn càng không phải thần cơ diệu toán, vì sao luôn xảy ra chuyện này.”
“Vì trong chúng ta có nội gián.”
Mạnh Phương Ngôn nhắm mắt lại: “Tôi đã biết từ lâu, tôi từng nghi ngờ Ross nhưng không bắt được đuôi của người này”.
“Thế nên L đã đi một nước cờ mạo hiểm.” Jim nhấn mạnh: “Đây là lý do vì sao Ross được vào nhóm chúng ta, thậm chí đột xuất đổi chỗ cho anh và Ross. Mục đích là tiện lợi cho hắn ra tay với V, khiến hắn lộ rõ mặt”.
Moon đứng bên rùng mình, giọng nói cũng run rẩy: “… Ross là nội gián?”.
“Phải.” Jim khẳng định chắc chắn, rút súng ra: “Trước khi chết, Ghost đã cài Ross vào”.
“Mars, hãy tin tưởng, L tuyệt đối không cố tình giấu anh và Moon, cũng không phải vì không tin tưởng hai người.” Jim nghiêm mặt, “Vì muốn để kế hoạch này thuận lợi, càng ít người biết thì tỷ lệ thành công càng lớn, vì vậy ngay từ đầu chỉ có L và tôi biết mà thôi”.
“Không để tôi biết là vì sợ cảm xúc của tôi sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, phải không?” Mạnh Phương Ngôn cười khẽ.
Jim ngừng lại, cúi đầu, nói thẳng thắn và sắc bén: “L hiểu rõ tình cảm anh dành cho V, nhất định sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch, càng không thể sống mái để bắt nội gián và W”.
“Ha.” Anh nhẹ nhàng dựa vào tường, chống tay lên trán, “Anh ấy luôn hiểu tôi rõ hơn chính bản thân tôi”.
“Tôi dĩ nhiên sẽ can dự.”
Lát sau anh buông thõng tay xuống, đấm mạnh vào bức tường trắng: “Vì nếu tôi biết kế hoạch của anh ấy, ban đầu tôi đã không đưa cô ấy quay trở về chờ chết!”.
Đây là lần đầu Jim và Moon thấy anh nổi giận, thậm chí là đồng đội bao năm như Moon cũng chưa từng thấy.
Anh mà họ quen thuộc luôn nhàn tản, thậm chí không để lại chút lưu luyến và tình cảm nào trên cõi đời này, giơ lên được, buông xuống được, không phẫn nộ, càng không đánh mất lý trí.
Anh từng ban tặng cái chết cho nhiều người, cũng từng cứu sống vô số. Anh lãnh đạm bước đi trên ranh giới giữa trắng và đen, khiến kẻ địch nghe tên đã phải rùng mình sợ hãi, được mệnh danh là Chiến thần, là người ngoài cuộc giỏi nhất.
Nhưng anh đã thay đổi.
Anh của bây giờ hoàn toàn mất lý trí, không hành động theo kế hoạch, thậm chí bất chấp lời khuyên của L, bỏ nhiệm vụ và sứ mệnh, quyết tâm mang diện mạo của một người khác đi đến huyện Lăng Đình xa xôi.
Moon nhìn Mạnh Phương Ngôn đang chìm vào đau khổ và giận dữ, nhắm đôi mắt đẫm lệ của mình lại.
Cô ôm theo tình cảm hơn mười năm trời dành cho anh, giờ phút này đã hạ quyết tâm tuyên án tử hình cho nó.
Cuối cùng cô cũng hiểu, cô vĩnh viễn không có được một phần tình yêu của anh, cho dù cô gái tên Chúc Tịnh kia có chết đi.
Vì cô gái đó đã hoàn toàn thay đổi anh. Cô ấy cho anh máu thịt, cho anh tình cảm, giúp anh được tái sinh.
Vì cô ấy, anh đã tình nguyện tháo lớp mặt nạ mình đeo cả đời xuống.
Mà cô ấy, chính là sinh mạng của anh…
Bình luận truyện