Người Đến Từ Bóng Tối

Chương 49: Ngoại truyện ii: Tận cùng của thời gian



Sau khi hiệu trưởng Phùng qua đời, vợ chồng Từ Thích Diệp và Bành Nhiên trở thành đời quản lý tiếp theo cho trường trung học Lĩnh Trạm.

Sau khi Chúc Tịnh hồi phục hoàn toàn, trở lại huyện Lăng Đình, vợ chồng Bành Nhiên đã sớm đưa ra quyết định nữa, gần như thúc giục cô chỉ nên ở đó vài hôm rồi lập về London, không cho phép cô nghi ngờ.

“Chúc Tịnh, tôi biết cô có khả năng quản lý tốt ngôi trường này, chăm sóc tốt những đứa trẻ này. Nhưng cả hai chúng tôi đều cho rằng cô có những việc quan trọng hơn phải hoàn thành, còn quan trọng hơn cả việc này.” Từ Thích Diệp nghiêm túc nói với cô.

“Tôi và Thích Diệp cảm thấy đây chính là chốn về của chúng tôi. Chúng tôi có thể vừa chăm sóc lũ trẻ, vừa ủng hộ công việc bên phía bệnh viện. Đây là điều chúng tôi thực sự mong muốn, tuyệt đối không phải đang miễn cưỡng bản thân gánh vác một nghĩa vụ nào đó.”

Bành Nhiên kéo tay cô: “Sau khi được gặp Mạnh Phương Ngôn và cô, hai người đã mang tới cho chúng tôi rất nhiều suy nghĩ và nhận thức mới đối với cuộc đời này, cảm ơn hai người”.

Chúc Tịnh vốn dĩ mang theo cả bụng lời muốn phản bác, nhưng sau khi nhìn ánh mắt của họ, cô chỉ còn cách im lặng.

Cô hiểu rất rõ, có lẽ họ thật sự thích hợp tiếp tục sự nghiệp của hiệu trưởng Phùng tại đây hơn cô. Họ kiên cường, mềm mỏng, lòng ngập tràn ánh sáng. Chỉ có những người như vậy mới có thể mang tới cho nơi này hạnh phúc dài lâu.

“Năm nào tôi cũng sẽ quay về.” Cô nói: “Năm nào cũng vậy”.

“Ừm.” Bành Nhiên nhìn xuống cái bụng nhỏ của cô: “Lần sau tới, chắc sẽ dẫn theo một vị khách nhỏ rồi chứ?”.

Cô xoa xoa bụng mình, cũng nở một nụ cười dịu dàng và tin tưởng.

“Cảm ơn.”

Cuộc đời này, cô đích thực đã gặp phải nhiều người mang đau khổ và tổn thương tới cho mình, nhưng cũng tìm thấy những người mang tới cho mình nhiều hy vọng và ánh sáng hơn. Họ giống như những ngọn đèn trên đường đời, luôn chỉ dẫn con đường để cô hướng tới tương lai.

Cô cảm thấy bản thân mình thật sự may mắn.



Sau khi ở lại huyện Lăng Đình khoảng hai tuần, cô trở về thành phố T.

Bụng cô đã nhô lên một cách rõ ràng hơn, khiến Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm tới sân bay đón hoảng hốt.

Lăng Họa khoác tay cô đi ra bãi đỗ xe, cẩn thận đánh giá: “Mấy tháng rồi?”.

“Hơn bốn tháng rồi.” Cô trả lời.

Tính ra, người ấy rời xa cô cũng được bốn tháng rồi. Đứa trẻ này xuất hiện đúng ngày anh đi. Hôm kiểm tra ra kết quả ở bệnh viện, cô cứ cảm thấy anh cố tình.

Anh muốn nó thay thế anh ở bên cô trong những năm tháng dài đằng đẵng.

“Bố đứa trẻ thì sao?” Chúc Trầm Ngâm nhíu mày hỏi.

Cô lắc đầu: “Em chỉ biết anh ấy đang ở một nơi nào đó trên thế giới này”.

Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù cả hai đều hiểu đây là lựa chọn của Chúc Tịnh nhưng nét mặt vẫn ánh lên vẻ xót xa.

Ai ngờ, Chúc Tịnh lại khoát tay, nói: “Em không cảm thấy chuyện này đáng để thương hại và cảm thông”.

“Không phải là thương hại.” Lăng Họa lên tiếng: “Tịnh Tịnh, là bố của đứa bé, anh ấy sẽ bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc quan trọng trong đời, hơn nữa thật sự bỏ lỡ một lần là lỡ cả đời”.

Người ấy sẽ không thể tận mắt chứng kiến giây phút đứa bé chào đời.

Người ấy sẽ không thể cùng vợ mình trải qua những thời khắc nguy hiểm và quan trọng đó.

Người ấy là cha nhưng lại bỏ lỡ mọi kỷ niệm với con mình.

“Anh ấy cũng không muốn vậy.” Giọng Chúc Tịnh khe khẽ mà bình yên: “Tin mình đi, trên đời này không ai buồn hơn anh ấy, bất lực hơn anh ấy nữa đâu”.

Lăng Họa thở dài: “Tịnh Tịnh, mình luôn cảm thấy cả đời này mình cũng không được đứng trước mặt cậu mà ca thán việc Cù Khê Ngưng không thể luôn ở bên mình được rồi”.

Cô bật cười: “Cậu có thể, mình tuyệt đối không tức giận”.

Chúc Trầm Ngâm đưa tay xoa đầu cô, cất giọng dịu dàng: “Anh và Lăng Họa luôn bên em, có bác trai và mẹ nuôi thay bố, chắc cũng không tệ đâu nhỉ?”.

Cô mỉm cười gật đầu.



Ngày đứa bé chào đời là một chiều cuối thu.

Chúc Trầm Ngâm sắp xếp từ trước một vị bác sỹ sản phụ giỏi nhất bệnh viện. Chúc Tịnh sinh đẻ không quá khó khăn, cả đứa bé trong bụng cũng không làm khó cô, gần như nó chào đời vô cùng thuận lợi.

“Là con trai.”

Kết thúc phẫu thuật, bác sỹ chính bước ra, nói với Lăng Họa và Chúc Trầm Ngâm ngồi trên ghế dài.

“Em gái tôi sao rồi ạ?”

“Tình hình rất ổn định, mẹ con đều bình an.”

Nghe xong, giọt nước mắt cố gắng kìm nén rất lâu của Lăng Họa chợt chảy xuống.

“Cảm ơn chị.” Giọng Chúc Trầm Ngâm cũng hơi run rẩy, nhưng vẫn rất vui.

Khi hai người bước vào phòng, sắc mặt Chúc Tịnh vẫn hơi nhợt nhạt. Lăng Họa lau mồ hôi cho cô, vừa khóc vừa cười: “Chúc mừng cô em, cô lại nhanh hơn tôi một bước rồi, đã sinh ra một tiểu ma đầu”.

Chúc Tịnh nằm trên giường, nhìn cô bạn quan trọng nhất trong cuộc đời mình, mấp máy môi, giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng vô cùng: “Mình thích con trai”.

“Nó có thể bảo vệ em.” Chúc Trầm Ngâm đứng bên mỉm cười.

Cô gật đầu, bỗng nhiên nói với họ: “Lấy giúp mình di động được không?”.

Lăng Họa mang tới cho cô, cô hỏi Lăng Họa: “Có tin nhắn mới không?”.

Lăng Họa nhìn qua màn hình rồi mỉm cười gật đầu: “Có, có một tin”.

“Đọc cho mình nghe đi.”

“Mạnh phu nhân, cảm ơn em, thay anh ôm con trai của anh nhé – Bố của nó.”

Đôi mắt vốn mệt mỏi của cô bỗng sáng lên, lấp lánh như ánh sao rực rỡ nhất trên bầu trời. Hai giây sau, khóe mắt cô ươn ướt, nhưng cô vẫn mỉm cười.

“Đứa con gái ngốc nghếch si tình này, cậu định cứ yêu một ông chồng không bao giờ được nhìn thấy mặt như sao?” Lăng Họa cũng rơi nước mắt, giơ tay véo nhẹ cổ tay cô.

“Phải.” Cô gật đầu, ánh mắt đong đầy một sự sâu sắc, “Chưa bao giờ giảm bớt”.



Sáu năm sau, London.

Chúc Tịnh tan làm khỏi bệnh viện, cuống cuồng tới nhà Phó Úc và Uông Vũ đón cậu nhóc Mạnh Kỳ Tịch.

Từ sau khi Mạnh Kỳ Tịch đi học mẫu giáo, nhà Phó Úc và Uông Vũ đã trở thành gia đình thứ hai của nó. Ngày nào Uông Vũ dạy xong cũng tiện đường tới trường mẫu giáo đón Mạnh Kỳ Tịch về nhà chăm sóc cho tới khi Chúc Tịnh đến.

“Cảm ơn cô, Tiểu Vũ.” Vừa vào cửa, cô lập tức cảm ơn Uông Vũ: “Thật ngại quá, hôm nay bệnh viện nhiều việc nên tôi đến muộn”.

“Cô thật là, tới giờ rồi còn khách khí, ra thể thống gì chứ.” Uông Vũ lắc đầu nguầy nguậy, “Cô đừng lái xe vội vàng quá, tôi sợ cô gặp nạn. Cô cứ yên tâm, Raymond ở nhà chúng tôi yên lành lắm, có thể có chuyện gì chứ?”.

“Đúng vậy đấy, mẹ, chú Úc làm bánh gato còn ngon hơn ở ngoài hàng nữa!”

Mạnh Kỳ Tịch ngồi bên bàn ăn, miệng dính đầy kem, vẫy tay với Chúc Tịnh.

Chúc Tịnh vừa giận vừa buồn cười: “Chú Úc và dì Tiểu Vũ đúng là kiếp trước nợ con rồi, ngày nào cũng phải vừa chăm sóc anh Tân Vũ vừa lo cho đứa hồ đồ như con”.

“Thật ra Tân Vũ không còn cần chúng tôi lo lắng quá nữa.” Uông Vũ ngượng ngập cuộn tóc lên, “Nó tự chăm sóc bản thân còn chu đáo hơn chúng tôi nữa”.

Chúc Tịnh biết rõ cậu bé mới hơn mười tuổi của nhà Phó Úc đã được thừa hưởng tính cách chín chắn và bình tĩnh của bố nó như thế nào: “Tôi thật mong sau này Raymond có thể giống Tân Vũ để tôi bớt lo”.

“Mẹ ơi, con được cái đẹp trai!” Mạnh Kỳ Tịch bất mãn, “Con đẹp trai hơn anh Tân Vũ đấy!”.

Uông Vũ ôm bụng cười, nói với cậu con trai đang ngồi xem thời sự cùng Phó Úc trên sô pha: “Tân Vũ, con nghĩ sao?”.

“Raymond, phần gato ngày mai của anh, em còn muốn ăn nữa hay thôi?” Phó Tân Vũ lãnh đạm nói.

“Muốn ạ!” Mạnh Kỳ Tịch nhảy lên khỏi ghế.

“Chẳng phải anh không đẹp trai bằng em còn gì?”

Mạnh Kỳ Tịch đảo đảo con ngươi to tròn, quỷ quyệt nói: “Không ạ, anh Tân Vũ đẹp trai nhất!”.

Mọi người đều phì cười vì kiểu ăn nói của thằng quỷ nhỏ này.

Sau khi bị ép phải ở lại ăn cơm, Chúc Tịnh đưa Mạnh Kỳ Tịch về nhà. Về tới nhà, cô bắt vua mặt dày này đi tắm. Sau đó, vua mặt dày vui sướng lên tầng xem phim hoạt hình, còn cô thì ngồi trên sô pha tầng một nghiêm túc xử lý công việc.

Chẳng biết đã bao lâu, tiếng tivi vốn đang ồn ào bỗng biến mất.

“Raymond?” Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nghĩ bụng lẽ nào thằng nhỏ đã tự tắt tivi đi ngủ rồi, bèn gọi một tiếng thăm dò.

Không ai trả lời.

Cô lo lắng, đặt tài liệu xuống, khẩn trương đi lên.

Tới tầng hai, cô phát hiện đèn trong phòng nó vẫn sáng, còn có một giọng nói loáng thoáng vọng ra.

Lẽ nào ngoài Mạnh Kỳ Tịch, còn có ai khác trong phòng?

Trái tim cô bỗng đập thình thịch, tiếng tim đập đinh tai nhức óc đó vang vọng bên màng nhĩ. Một dự cảm hiện lên trong đầu nhưng cô vốn không dám nghĩ nhiều, chỉ rón rén đi về phía phòng con trai.

Tới cửa phòng, cô hít sâu một hơi, cẩn thận hết sức ngó vào trong.

“Simba tới một vương quốc thần bí, trong vương quốc đó…”

Cô nghe thấy giọng nói không thể thân thuộc hơn, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn kể chuyện cổ tích.

Giọng nói đó khiến khóe mắt cô lập tức cay xè.

Trong căn phòng ấm áp, Mạnh Kỳ Tịch trước kia không thể ngồi yên một giây, lúc này đang bò ra giường, hai tay chống lên má, chăm chú nghe chuyện. Còn người kể chuyện thì dựa đầu vào giường, tay cầm sách. Ánh đèn êm dịu hắt xuống gương mặt chẳng hề già đi của anh, sáng lấp lánh, bình yên và ấm áp.

Cô muốn cất giấu hình ảnh này đi cả đời.

“Mẹ?”

Mạnh Kỳ Tịch nghe thấy tiếng bước chân bèn quen đầu lại.

Còn người kia cũng ngẩng lên, nhìn về phía cô.

Cô nhìn thấy con ngươi màu nâu tuyệt đẹp đó, phản chiếu đôi mắt đỏ quạch và nụ cười mãn nguyện của cô.

Mạnh Phương Ngôn bỏ cuốn sách xuống, mỉm cười: “Con trai”.

“Dạ?” Mạnh Kỳ Tịch nghi hoặc quay đầu lại, “Bố, sao bố không đọc nữa?”.

“Con có thể giúp bố một việc nhỏ không?” Anh nói.

Mạnh Kỳ Tịch gật đầu: “Được ạ!”.

“Con có thể nhắm mắt lại, giữ khoảng vài phút không?” Anh từ từ dụ dỗ.

Vua mặt dày chưa bao giờ chịu phục tùng ai lúc này nghe lời một cách lạ kỳ, lập tức nhắm chặt mắt.

Mạnh Phương Ngôn tươi cười vỗ đầu con trai rồi nhẹ nhàng đi xuống giường.

Chúc Tịnh nhìn thấy anh đi về phía mình, giơ tay xoa lên đôi mắt nhạt nhòa nước của mình.

Anh dang tay, im lặng nhìn cô, dường như một khắc sâu hình ảnh cô vào mắt mình.

Cô lập tức bước lên, nhào vào lòng anh, nước mắt như mưa.

Vô số đêm.

Cô nuôi Mạnh Kỳ Tịch khôn lớn.

Cô ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân.

Cô nằm trên giường chìm vào giấc mộng.

Cô bước trên đường phố London.

Cô những tưởng mình sống một mình trên thế giới này cũng vẫn có thể kiên cường, rực rỡ. Ngày ngày cố gắng sống sao cho có ý nghĩa.

Nhưng tới tận giây phút này.

Cô mới nhận ra, cô nhung nhớ vòng tay này biết bao nhiêu.

Cô quyến luyến nhiệt độ này biết bao nhiêu.

Cô mềm yếu khi đứng trước mặt anh biết bao nhiêu.

Nếu có thể, cô hy vọng biết bao có thể mãi mãi nằm trong vòng tay anh, trốn sau đôi cánh của anh, không bao giờ muốn anh rời xa mái nhà này nữa.

Sáu năm nay, năm nào cô cũng chỉ được gặp anh một lần.

Sau một đêm, anh buộc phải ra đi.

“Còn chưa tới Giáng sinh mà, sao anh đã về rồi?” Cô dựa vào ngực anh, nghẹn ngào hỏi: “… Khi nào anh lại đi?”.

Anh cúi đầu, hôn lên tóc cô, thì thầm: “Không đi nữa”.

Cô sững người, ngẩng phắt lên.

Nụ cười ngập tràn trong đôi mắt Mạnh Phương Ngôn. Anh vuốt ve gò má cô, nói lại lần nữa: “Hôm nay, ngày mai, ngày kia… đều không đi nữa”.

Đôi mắt cô bỗng sáng rực lên trong đêm. Cô bắt lấy cánh tay anh, run rẩy mong anh xác nhận: “Mỗi ngày sau này, em đều có thể nhìn thấy anh và con trai ở bên em, đúng không?”.

“Phải.” Anh kiên nhẫn trả lời: “Mỗi ngày, anh sẽ cùng hai mẹ con ăn sáng, đưa con trai tới trường, chiều con đó về nhà, tối đợi em trở về”.

“Cùng hai mẹ con ăn tối, cùng em ngủ. Buổi sáng em chỉ cần mở mắt ra là sẽ nhìn thấy anh.”

“Mỗi ngày?” Cô cười chảy nước mắt, “Không chỉ là Giáng sinh?”.

Anh gật đầu: “Mỗi ngày, cho tới khi anh rời xa thế giới này”.

Lệ tuôn tí tách như hạt châu đứt dây. Cô khóc không thành tiếng.

“Bà Mạnh, anh về rồi đây.” Anh ôm cô, tựa trán mình lên trán cô.

Vô số lần.

Anh chỉ từng cách Tử thần một bước chân.

Nhưng chỉ cần nhớ tới cô và mái nhà này, anh nhất định phải dốc hết sức để thoát khỏi bàn tay của Tử thần.

Anh còn chưa cùng cô ngắm đủ bình minh và hoàng hôn mỗi ngày.

Anh còn chưa cùng cô ngắm con trai họ trưởng thành.

Anh còn rất nhiều lời chưa nói với cô.

Anh còn cả đời để bù đắp cho cô.

Anh còn muốn ôm hôn người anh yêu nhất trên đời, sao anh có thể chết như vậy được?

Chúc Tịnh nhìn anh, nhắm mắt lại, nở nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời: “Ông Mạnh, mừng anh về nhà”.

~ Hết ngoại truyện 2~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện