Người Đến Từ Bóng Tối
Chương 51: Lời kết
Cuốn sách này, tôi viết rất “đã”.
Tôi tin đề tài này có lẽ rất ít người muốn chạm vào. Trước tiên, bản thân nó vốn đã thoát khỏi cuộc sống hiện thực, kể về một điệp viên sống trong một tổ chức tại thế giới ẩn. Phong cách tuy giống tác phẩm “Trời đất tác thành” trước kia của tôi, nhưng lại mang những khái niệm khác. Vì cuốn sách này đặc biệt hơn, mạo hiểm hơn, “Tang Giới” hơn.
Tôi thích xem phim gián điệp, hành động, trinh thám, thậm chí là kinh dị của Âu Mỹ. Hình tượng Tom Cruise hiện lên trong đầu đã thôi thúc tôi viết về một nam chính – toàn năng như siêu nhân, nhưng lại không được có những tình cảm nam nữ như người bình thường.
Mạnh Phương Ngôn là một người như vậy. Anh hoàn thành từng nhiệm vụ bất khả thi, nhanh gọn sắc bén, nhưng anh lại yêu Chúc Tịnh – một cô gái bình thường đến hết thuốc chữa. Vì cô gái này mà thoát ly khỏi thân phận “người ngoài cuộc”, cam tâm tình nguyện cúi đầu trước số phận.
Họ vì cô đơn giống nhau nên đến với nhau. Nếu nói ngay từ ban đầu, họ như những con thú nhỏ giúp nhau liếm vết thương, thì sau này, họ chính là người mang lại sự tồn tại cho nhau.
Không có người thứ hai có thể đợi Mạnh Phương Ngôn đằng đẵng sáu năm trời, cũng không thể có người thứ hai tạo cho Chúc Tịnh một sinh mệnh rực rỡ như vậy.
Thật ra mỗi nhân vật trong câu chuyện này, từ Moon, Ghost, L, Tạ Thẩm… dù là chính diện hay phản diện, đều có nỗi khổ của mình. Có rất nhiều nỗi đau và cái chết, ví dụ như khi viết Kermid ra đi, tôi đã trầm cảm nhiều ngày, hoàn toàn nhập tâm vào cảm xúc của nhân vật.
Cuốn sách này không thể khiến người ta ôm bụng cười, phần nhiều chúng ta sẽ rưng rưng nước mắt. Nhưng tôi tin rằng, nhất định có một khoảnh khắc nào đó, bạn cảm thấy ấm áp.
“Bạn sở dĩ không nhìn thấy bóng tối, chẳng phải vì nó không tồn tại.
Mà vì đã có ai đó dốc hết sức lực để chắn nó lại ở nơi mà bạn không bao giờ nhìn thấy…”
Tôi quá thích câu nói này. Trên thế giới, mỗi ngày đều có vô số người, vì bảo vệ nụ cười của chúng ta mà rời khỏi nhân gian, nhưng chúng ta không biết. Họ có thể lính cứu hỏa, có thể là bộ đội, có thể là những điệp viên ngày ngày giữ gìn an ninh quốc gia, có thể là những hacker đang chống lại sự xâm nhập của tổ chức khủng bố… Họ có thể là bất kỳ ai, họ không hẹn mà gặp đều vì những người không quen biết mà lựa chọn từ bỏ cuộc sống của riêng mình, gia đình của riêng mình.
Họ ở ngay bên cạnh chúng ta, ở nơi chúng ta không nhìn thấy, bảo vệ chúng ta không mong hồi đáp.
Còn tôi thì quá muốn viết về những cái bóng thần thánh ấy, viết những câu chuyện tràn đầy kỳ ảo nhưng lại xúc động lòng người cho các bạn.
Thế nên, tôi nghĩ, có lẽ bạn cũng mong đợi câu chuyện của Thanatos giống tôi phải không?
Tôi tin đề tài này có lẽ rất ít người muốn chạm vào. Trước tiên, bản thân nó vốn đã thoát khỏi cuộc sống hiện thực, kể về một điệp viên sống trong một tổ chức tại thế giới ẩn. Phong cách tuy giống tác phẩm “Trời đất tác thành” trước kia của tôi, nhưng lại mang những khái niệm khác. Vì cuốn sách này đặc biệt hơn, mạo hiểm hơn, “Tang Giới” hơn.
Tôi thích xem phim gián điệp, hành động, trinh thám, thậm chí là kinh dị của Âu Mỹ. Hình tượng Tom Cruise hiện lên trong đầu đã thôi thúc tôi viết về một nam chính – toàn năng như siêu nhân, nhưng lại không được có những tình cảm nam nữ như người bình thường.
Mạnh Phương Ngôn là một người như vậy. Anh hoàn thành từng nhiệm vụ bất khả thi, nhanh gọn sắc bén, nhưng anh lại yêu Chúc Tịnh – một cô gái bình thường đến hết thuốc chữa. Vì cô gái này mà thoát ly khỏi thân phận “người ngoài cuộc”, cam tâm tình nguyện cúi đầu trước số phận.
Họ vì cô đơn giống nhau nên đến với nhau. Nếu nói ngay từ ban đầu, họ như những con thú nhỏ giúp nhau liếm vết thương, thì sau này, họ chính là người mang lại sự tồn tại cho nhau.
Không có người thứ hai có thể đợi Mạnh Phương Ngôn đằng đẵng sáu năm trời, cũng không thể có người thứ hai tạo cho Chúc Tịnh một sinh mệnh rực rỡ như vậy.
Thật ra mỗi nhân vật trong câu chuyện này, từ Moon, Ghost, L, Tạ Thẩm… dù là chính diện hay phản diện, đều có nỗi khổ của mình. Có rất nhiều nỗi đau và cái chết, ví dụ như khi viết Kermid ra đi, tôi đã trầm cảm nhiều ngày, hoàn toàn nhập tâm vào cảm xúc của nhân vật.
Cuốn sách này không thể khiến người ta ôm bụng cười, phần nhiều chúng ta sẽ rưng rưng nước mắt. Nhưng tôi tin rằng, nhất định có một khoảnh khắc nào đó, bạn cảm thấy ấm áp.
“Bạn sở dĩ không nhìn thấy bóng tối, chẳng phải vì nó không tồn tại.
Mà vì đã có ai đó dốc hết sức lực để chắn nó lại ở nơi mà bạn không bao giờ nhìn thấy…”
Tôi quá thích câu nói này. Trên thế giới, mỗi ngày đều có vô số người, vì bảo vệ nụ cười của chúng ta mà rời khỏi nhân gian, nhưng chúng ta không biết. Họ có thể lính cứu hỏa, có thể là bộ đội, có thể là những điệp viên ngày ngày giữ gìn an ninh quốc gia, có thể là những hacker đang chống lại sự xâm nhập của tổ chức khủng bố… Họ có thể là bất kỳ ai, họ không hẹn mà gặp đều vì những người không quen biết mà lựa chọn từ bỏ cuộc sống của riêng mình, gia đình của riêng mình.
Họ ở ngay bên cạnh chúng ta, ở nơi chúng ta không nhìn thấy, bảo vệ chúng ta không mong hồi đáp.
Còn tôi thì quá muốn viết về những cái bóng thần thánh ấy, viết những câu chuyện tràn đầy kỳ ảo nhưng lại xúc động lòng người cho các bạn.
Thế nên, tôi nghĩ, có lẽ bạn cũng mong đợi câu chuyện của Thanatos giống tôi phải không?
Bình luận truyện