Chương 52: Tặng anh cả đời
Khi Triều Vũ lúc về đến nhà, trời đã tối, hoàng hôn nhuộm một màu tâm sự, gió lạnh ùa về.
Dưới sân nhà, cô ngồi bên chiếc xích đu, trong lúc nhất thời lại chẳng muốn lên nhà.
Khi Triều Huy đi làm về liền thấy cô đang ngồi đó, bên cạnh còn có mấy cu cậu bảy tám tuổi. Anh đi qua, chế nhạo: “Em đã bao nhiêu tuổi rồi còn tranh ngồi xích đu với con nít.”
Đứa bé kia nhanh nhảu: “Chú ơi, chân chị ấy bị thương , hôm nay chúng cháu nhường xích đu cho chị ấy đấy.”
Triều Huy quan sát chân Triều Vũ, “Trật chân à?”
Triều Vũ ừ một tiếng.
Triều Huy lôi một chiếc kẹo que trong túi tài liệu ra đưa cho cậu bé.
Cu cậu toét miệng nở nụ cười, “Cám ơn chú ạ.”
“Mau về nhà đi, tối rồi cháu không nên ra ngoài một mình.”
“Dạ. Chị gái à, vậy em về đây. Ngày mai em sẽ ra chơi cùng chị nhé.”
Triều Huy xị mặt, “Làm sao thế?”
Triều Vũ trượt chân đu dây, cô ngoẹo đầu hỏi: “Anh hai, sao tự nhiên lại có kẹo thế?”
Trên mặt Triều Huy lóe lên chút do dự rồi biến mất ngay, “Học sinh tặng.”
“Ha ha, không phải là có cô sinh viên nào hâm mô anh đấy chứ? Nào có sinh viên tự dưng tặng kẹo cho thầy.”
Triều Huy không thèm để ý tới cô, “Vậy em nói thử xem, sao em về mà không chịu lên nhà.”
Triều Vũ im lặng chốc lát, “Anh hai, lúc anh biết Hứa Bác Diễn là con trai của dì Tịch Khê, anh có cảm thấy lo lắng không?”
Triều Huy nhìn ra phương xa, “Cãi nhau với Bác Diễn à?”
“Với tính cách của anh ấy, chúng em có thể cãi nhau được à?”
“Là vì nhà họ Tịch sao?”
Triều Vũ không nói gì.
Triều Huy bám tay lên dây đu, chậm rãi nói: “Hai người có thể ở bên nhau hay không, còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, nhưng quan trọng nhất vẫn là suy nghĩ của hai người. Có một số việc khi đã xảy ra rồi, cần gì nghĩ nhiều lại khiến người ta cảm thấy không vui chứ.”
“Bà ngoại Tịch vì em mà tát phát bệnh tim nhập viện rồi.”
Triều Huy chau mày.
“Anh hai, suýt nữa em lại hại chết bà ngoại anh ấy.”
“Nói vớ vẩn. Không xảy ra chuyện gì nên em không được nghĩ lung tung.” anh nghiêm nghị nói.
“Nếu chuyện đó xảy ra, em có chết một vạn lần cũng không đền bù được.” Triều Vũ tự nhiên nói.”Anh hai, em sợ.”
Triều Huy vươn tay ôm cô vào lòng, “Được rồi, về nhà ngủ một giấc thật ngon, không cần nghĩ nhiều nữa. Ngày mai em nói chuyện thẳng thắn với Bác Diễn là được.”
Triều Vũ cắn môi, nghe đến cái tên Hứa Bác Diễn, cô bỗng cảm thấy đau lòng khó chịu, ngay cả thở thôi cũng thấy khó khăn.
Trên đời này không có thuốc hối hận, nếu có…thì năm ấy cô nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà.
Mấy ngày sau đó, Hứa Bác Diễn bận rộn liên tục, sinh nhật của anh cũng sắp đến. Những năm qua nếu như người nhà không nhắc nhở, chắc anh cũng quên luôn cả sinh nhật của mình.
Thế nhưng năm nay không như mọi năm, Triều Vũ vẫn luôn nhớ sinh nhật anh. Hứa Bác Diễn thuộc chòm Sư Tử. Trên mạng có nói, người thuộc chòm Sư Tử rất nhiệt tình, ấm áp, hào phóng. Đúng thật, anh là một người vô cùng ấm áp tốt bụng. Ninh San đã từng nói với cô, đàn ông thuộc chòm Sư Tử vô cùng có trách nhiệm với tình yêu của mình, một khi đã yêu ai thì cho rằng người đó là duy nhất là cả đời.
Một kiếp một đôi tình nhân.
Triều Vũ đã chuẩn bị quà cho anh từ sớm, là một bộ cốc đôi do chính tay cô làm ở xưởng làm đồ gốm.
Một chiếc cốc [1] tương trưng cho cả một đời. Giờ thì cô không dám tặng anh nữa.
[1] Cái cốc = bối tử = cả đời
Tối ấy, cô tới ký túc của Hứa Bác Diễn. Bò lên sáu tầng, cô đứng trước cửa thở hổn hển rồi mới mở cửa bước vào.
Anh đang lau nhà, lúc cửa mở ra thì hai người bỗng nhìn nhau ngẩn người.
Hứa Bác Diễn mặc áo sơ mi trắng, chiếc quần thể thao màu xám, nhìn qua vừa rạng rỡ lại ấm áp. anh cười cười, “Mấy ngày nay anh không về nên trong nhà hơi bẩn.”
Triều Vũ đặt bánh gato lên bàn, “Nhà anh còn sạch hơn phòng anh hai em nhiều. Mẹ em nói hôm trước bà tới chỗ anh hai em, thì thấy được cả đôi tất mọc lông luôn.”
Hứa Bác Diễn nhanh chóng lau xong nhà rồi đứng dậy, Triều Vũ nhoẻn miệng cười với anh, “Sinh nhật vui vẻ!” Cô kéo tay anh ngồi xuống.
“Anh ước đi!”
Hứa Bác Diễn lắc đầu, “Được rồi.” anh đã bao nhiêu tuổi rồi.”Không thì em ước giúp anh đi?”
“Nào có ai đi ước hộ nhau bao giờ?” Triều Vũ lẩm bẩm, vừa cắm nến lên bánh.
“Em không phải ai đó.”
Ánh nến lay động, cả căn phòng bỗng trở nên vô cùng ấm cúng.
Triều Vũ không lay chuyển được ý anh, thôi thì đành
ước giúp anh vậy. Cô nhắm mắt lại, mười ngón tay đan vào nhau, lẩm nhẩm ước một nguyện vọng trong lòng. “Hi vọng Hứa Bác Diễn sẽ hạnh phúc cả đời.”
Dù cho sự hạnh phúc ấy không phải cô mang tới, chỉ cần anh được hạnh phúc là đủ rồi.
“Được rồi. Anh thổi nến đi .” Cô mở mắt ra.
Hai người cùng nhau thổi nến.
Triều Vũ cười: “Lại già thêm một tuổi rồi.”
Hứa Bác Diễn cong môi: “Đúng vậy anh lại già rồi.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, tình ý đậm sâu.
Triều Vũ lôi một hộp quà trong túi ra.”Quà cho anh.”
Hứa Bác Diễn nhìn thấy chiếc hộp nhỏ liền ngây người một lúc, “Gì thế?”
“Anh mở ra thử xem.”
Anh từ từ mở lớp giấy bên ngoài ra, hóa ra đó là một chiếc đồng hồ nam. Kiểu dáng tinh xảo, xem ra cũng chẳng hề rẻ chút nào.
“Anh thích không? Em đeo lên cho anh xem nhé.”
“Cám ơn.” anh nhìn cô, hóa ra chiếc cốc cô tốn công làm hôm ấy không phải tặng anh sao. Hứa Bác Diễn nheo mắt, nghĩ thầm cơm nước xong xuôi sẽ hỏi cô chuyện đó.
Triều Vũ cầm lấy tay anh, đôi tay này rất ấm áp, mạnh mẽ, chiếc đồng hồ này đeo trên tay anh là hợp nhất.
Nếu như sau này, bọn họ không còn bên nhau nữa, thì khi anh nhìn thấy chiếc đồng hồ này có nhớ tới cô không?
Tối hôm ấy, Triều Vũ cố ý nấu cho anh một bát mì sợi. Khả năng nấu nướng của cô không tốt lắm, mấy ngày trước cũng phải luyện tập ở nhà nhiều lần, nên bát mì hôm nay cũng có hương vị không tệ lắm.
Hứa Bác Diễn ăn hết sạch chẳng còn sợi nào. Khi Tịch Khê còn sống, mỗi lần tới sinh nhật anh, bà sẽ nẫu mì cho anh ăn, và thêm một quà trứng trần. Nhiều năm trôi qua, không ngờ cô lại là người tiếp theo nấu mì cho anh.
Tối nay, cô như một người vợ đảm, bận rộn mãi trong bếp không thôi.
Hứa Bác Diễn đứng bên cạnh cửa, nhìn cô rửa xong chiếc bát cuối cùng . Anh cười trêu chọc: “Ốc đồng cô nương, làm xong chưa?”
Triều Vũ lau sạch nước trên tay rồi hai người quay về sofa ngồi.
Hứa Bác Diễn nói, “Chờ qua đợt này anh rảnh việc hơn, tháng chín hai chúng ta tới Tây An nhé. Chẳng phải em muốn tới đó sao?”
Tháng chín ——
Nếu như cấp trên duyệt thì có thể lúc ấy cô sẽ tới nước A rồi.
Triều Vũ cười một tiếng: “Được. Nhưng dự án quản lý sông Vũ Hoa chẳng phải sẽ kéo dài hai năm sao?”
” Mọi công việc trong giai đoạn đầu đã sắp kết thúc rồi, sau đó anh không cần tới tận nơi kiểm tra mỗi ngày nữa.”
Triều Vũ gật gật đầu, “Được. Chúng ta đi cả Đôn Hoàng nữa nhé. Anh đã từng tới đó chưa?”
Anh lắc đầu, đưa mắt nhìn lên mặt cô, mắt không chớp, “Em có gì muốn nói với anh không?”
Triều Vũ không hiểu, trong lúc nhất thời chỉ im lặng.
Hứa Bác Diễn từ từ lại gần cô, không nhanh không chậm nói: “Lần này bà ngoại nằm viện là chuyện bất ngờ.”
Cô vẫn im lặng hai tay níu lấy vạt áo anh.
Hứa Bác Diễn thở dài một hơi, “Không nói với em là vì sợ em sẽ nghĩ lung tung.”
Triều Vũ thuận thế duỗi tay vòng qua cổ anh, hôn lên môi anh, thậm chí còn nghịch ngợm vươn lưỡi tới tấn công.
Toàn thân Hứa Bác Diễn cứng đờ, tay anh giữ chặt eo cô, eo cô rất nhỏ, hai tay của anh nhanh chóng ôm trọn eo cô.
Triều Vũ khẽ cắn môi anh, mắt ướt át, lẩm bẩm: “Thật ra em còn một món quà nữa muốn tặng anh? Anh có muốn nhận không?”
“Bác Diễn, em yêu anh, rất yêu rất yêu.” Cô nói, vẻ mặt động lòng người mà nghiêm túc.
Không phải vì anh là con trai của dì Tịch Khê, mà vì anh là chính anh.
Hứa Bác Diễn nuốt nước bọt, cổ họng khô rát, “Anh muốn.” anh chậm rãi ôm cô lên, từ từ đi về phòng ngủ.
Bình luận truyện