Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch

Chương 2



Chung Hàn lớn hơn Yến Giác mười tuổi.

Khi Chung Hàn bằng tuổi Yến Giác bây giờ, hắn đã sớm ra trường giơ đao vác súng chém giết, từ quản lí một cái phố nhỏ trở thành người có thể khống chế cả tòa thành thị. Bên ngoài là truyền kỳ vẻ vang thế nhưng chua xót khổ sở chỉ duy hắn hiểu thấu.

Đối với Chung Hàn, Yến Giác không biết gì nhiều về hắn cả, có thể nói là cực kì ít ỏi, chỉ biết thông qua từ miệng người khác một vài chuyện. Chung Hàn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sát phạt quả quyết, xử sự tàn nhẫn, chân bị vậy là do sự cố hai năm về trước, từ đấy lúc nào cũng đều phải ngồi xe lăn. Còn có một chuyện cực kì quan trọng là tính hướng của hắn rất không chừng mực, nam nữ đều ăn được.

Yên Văn Sơn cực kì hào phóng lưu lại con ruột của mình, còn gã lòng đầy sung sướng rời đi, thậm chí trước khi đi còn nhỏ giọng cảnh cáo Yến Giác phải thành thật mà nghe lời ngài Chung, không được ra vẻ.

Yến Giác cười khổ.

Y không nơi nương tựa, đối mặt với người đàn ông cường đại này thì còn mong bày trò nổi gì, việc ngu như lấy trứng chọi đá y nhất quyết chả thèm làm đâu. Nhưng mà y không phải là người nhịn nhục, nếu Chung Hàn thật sự muốn y bồi giường cho hắn thì làm sao đây?

Chung Hàn nghiền ngẫm nhìn thiếu niên mặt mũi trắng bệch, dường như mơ hồ đoán được tâm tư của y. Hắn dễ dàng điều khiển cho xe lăn hoạt động, tùy ý hỏi: “Yến Giác, cậu đã ăn cơm chiều chưa?”

Yến Giác bỗng nhiên ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt mờ mịt chết máy như lúc đi học bị giáo viên vô tình điểm danh vậy.

Chung Hàn buồn cười, không dấu vết giương khóe môi: “Vậy thì ăn cơm chiều với tôi đi, thức ăn nhà tôi cũng không tồi.”

Yên Giác hồ nghi mấp máy môi, rối rắm một chút, cuối cùng vẫn quyết định theo sau người đàn ông ngồi vào bàn ăn.

Cùng dùng cơm với y ngoài Chung Hàn ra còn có đám cấp dưới của hắn, trong đó y chỉ quen mặt được một người, chính là kẻ đeo mắt kính mặt lạnh tanh luôn theo sau Chung Hàn ở buổi tang lễ, hình như tên là Thẩm Xuyên.

Yến Giác an tĩnh dùng cơm, trong hoàn cảnh xa lạ này, y ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, thế mà ánh mắt vẫn phiêu về phía đồ ăn. Y là động vật ăn thịt, thèm nhõ dãi dĩa cánh gà kia từ lâu rồi, nhưng trong nguyên bàn đồ ăn tinh xảo, dĩa cánh gà lại khéo đối diện trước mặt Chung Hàn. Yến Giác có vài lần duỗi đũa ra được một nửa thì không cam lòng chuyển hướng, thành thật gắp lấy đống rau cải xanh mượt, khổ đại cừu thâm mà bỏ vào miệng.

Chung Hàn vừa nói chuyện với thuộc hạ vừa quan sát thiếu niên, ngay lúc Yến Giác lần thứ năm cắn đũa, vẻ mặt ai oán nhìn chằm chằm vào dĩa cánh gà thì rốt cuộc hắn cũng thu lại trò đùa ác ý của mình, tốt tính gắp cái cánh bỏ vào chén y: “Ăn nhiều một chút cho thân thể nhanh phát triển.”

Đôi mắt Yến Giác phát sáng, nhưng giây tiếp theo y lập tức khống chế biểu tình của mình lại, miễn cưỡng banh mặt ra, cứng ngắt trả lời: “Cảm ơn.”

Trên mặt Chung Hàn hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Một cái đã đủ rồi sao?”

Yến Giác rối rắm nửa ngày mới thành thật lắc đầu.

Ý cười của Chung Hàn càng sâu, hắn bưng dĩa cánh gà đặt trước mặt Yến Giác, nói: “Cứ từ từ ăn.”

Da mặt ngày thường không tính là mỏng của Yến Giác nay đột nhiên thẹn thùng, lỗ tai đỏ tưng bừng cả lên, y cúi đầu không nói lời nào. Nhưng Bạch Xuyên ngồi đối diện thì mặt lại lạnh tanh buông đũa, đẩy mắt kính nghiêm trang phổ cập kiến thức khoa học: “Thịt là thứ giàu protein, mỡ, khoáng vật chất, tuy nói là có ích với thân thể nhưng không thể quá độ được. Tuổi này của Yến thiếu hẳn là mỗi ngày phải bổ sung cân bằng các chất dinh dưỡng, phối hợp chay mặn…”

Thẩm Xuyên giảng hẳn một khóa sinh vật học, những người khác đối với hành vi này của hắn đã sớm tập mãi thành quen, tất cả đều lựa chọn xem nhẹ, ăn thì cứ ăn. Yến Giác vốn định liếc trộm Chung Hàn để xem người đàn ông này có biểu tình gì, nhưng không ngờ vừa lúc đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, Yến Giác đột nhiên che miệng lại ho khù khụ.

“Cậu ăn chầm chậm thôi.”

Chung Hàn vung tay lên, một vị mặc đồ đen cường tráng nhanh chóng đem nước ấm đến trước mặt Yến Giác. Yến Giác nhận lấy rồi cảm ơn người nọ, uống vài hớp mới ổn định lại nhịp thở.

Vì thế, nhằm vào chỗ ăn cơm uống nước, Thẩm Xuyên lại nói thêm một tràng dài nữa. Yến Giác rất tự nhiên đem âm thanh khi Thẩm Xuyên đang phổ cập kiến thức thành phối cảnh, mau lẹ ăn đến no căng, cầm ly nước lên uống, xong xuôi y được hầu gái dẫn đến một căn phòng cuối trên lầu hai.

Đó là do Chung Hàn đã chuẩn bị tốt từ trước rồi, có một cửa sổ sát đất thật lớn nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Căn phòng bố trí theo sở thích của Yến Giác, tủ quần áo mới tinh và bộ nào cũng hợp với số đo của y. Cái này hoàn toàn giống như đang bị bao dưỡng…

Yên Giác nhìn xung quanh, sau đó bất an khóa trái, thậm chí còn đem ghế dựa ngăn trước cửa. Xong xuôi y mới quay lại mép giường, thả người thật mạnh xuống đệm mềm, rối loạn vò đầu.

Mấy ngày qua, thế giới quanh y biến hóa đến nghiêng trời lệch đất, từ bảo bối của mẹ thành cô nhi không còn nơi nương tựa, từ con nhà giàu đến ăn nhờ ở đậu. Chuyện này khiến y vốn kiêu ngạo không tài nào cân bằng tâm tình của mình được. Tất cả đều là đả kích to lớn đối với người thiếu niên.

Nghĩ đến mẹ vừa qua đời và ba đang hớn hở mừng rỡ, Yến Giác thống hận lấy chăn che mặt mình. Cứ thế miên man suy nghĩ đến mơ màng, không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa “rầm rầm”. Yến Giác bừng tỉnh, kinh hồn khiếp đảm ngồi dậy nhìn đầu giường.

Kim đồng hồ đang chỉ huớng 10 giờ.

“Yến Giác, là tôi.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông phát ra từ ngoài cửa.

Mười giờ tối mà Chung Hàn còn gõ cửa phòng của y, ý đồ trong đó không nói cũng tự rõ.

Yến Giác kinh hoảng thất thố cầm chặt lấy gạt tàn thuốc trên đầu giường giấu dưới gối, trùm chăn lại không hé răng, làm bộ mình đã ngủ say rồi. Y nghĩ nếu Chung Hàn dám cưỡng ép y, y sẽ sống chết với hắn ta!

Vài phút qua đi, tiếng đập cửa rốt cuộc cũng chịu dừng, ngay lúc Yến Giác cho rằng Chung Hàn đã từ bỏ thì “C-rụp” một tiếng, khóa cửa thuận lợi mở ra, tiếp đó là cửa phòng vô tình bị đẩy vào khiến ghế dựa cọ chân xuống mắt đất phát ra tạp âm chói tai.

Chung Hàn nhìn ghế dựa rồi lại nhìn một cục trên giường, nhướng mày hiểu rõ, đẩy xe lăn đến phía trước.

“Ngủ rồi sao?” Ngữ khí của hắn chầm chậm, nhẹ nhàng đem ly sữa bò đặt lên trên tủ đầu giường.

Yến Giác run lẩy bẩy giấu mình trong chăn, tiếp tục diễn kịch. Chung Hàn nheo mắt nhìn y chằm chằm, nói: “Về sau cậu sẽ ở đây, có yêu cầu gì thì cứ nói.” Lòng bàn tay Yến Giác ướt đẫm nắm chặt lấy cái gạt tàn dưới gối đầu, không lên tiếng.

Chung Hàn cũng chẳng quấy rầy đến y nữa, nói câu chúc ngủ ngon rồi đẩy xe lăn rời đi.

“Tôi biết Yến Văn Sơn đem tôi bán cho anh!!!”

Yến Giác rốt cuộc nhịn không nổi nữa, y xốc chăn ngồi dậy, tóc tai hỗn độn, đôi mắt bừng đỏ, giống như ấu thú bị thương: “Tôi…” Yến Giác siết chặt tay, môi run rẩy, chẳng tài nào nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Chung Hàn đưa lưng về phía y, hắn trước sau đều không có ý xoay người lại, lạnh nhạt nói: “Có phải cậu đã hiểu lầm gì đó rồi không?”

Yến Giác trợn to mắt hồng hồng như con thỏ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng uy nghiêm của người đàn ông.

“Tôi chỉ mua lại quyền nuôi nấng từ ngài Yến, từ giờ trở đi tôi sẽ là người giám hộ của cậu, không hơn.”

“Nhưng mà… vì sao?” Yến Giác không thể tin được, hỏi.

Chung Hàn không đưa ra bất luận lời giải thích dư thừa nào, chỉ nói một câu “Tôi và mẹ cậu là người quen cũ” rồi rời đi, không cho Yến Giác cơ hội truy hỏi.

Đến cửa, Chung Hàn chậm rãi nghiêng đầu, biểu tình đạm nhạt: “Từ nay về sau tôi tôn trọng quyền riêng tư của cậu, sẽ không tùy ý xông vào phòng ngủ này, thế nhưng lúc tôi gõ cửa, hy vọng cậu sẽ mở.”

“Tôi… tôi biết rồi.”

Yến Giác nhìn thân ảnh của người đàn ông biến mất ở chỗ rẽ, trong phòng chỉ còn lại mình y, trên tủ đầu giường đặt ly sữa bò đang tỏa nhiệt. Yến Giác thô lỗ chà xát mặt mình, y đặt gạt tàn thuốc lại chỗ cũ, nhìn ly sữa bò rồi thở ra một hơi, cầm lên, ngửa đầu uống cạn.

Không biết có phải hơi ấm từ ly sữa bò quá hiệu quả hay không, Yến Giác bình ổn lại tâm tình của mình, nhắm mắt lại vứt bỏ tạp niệm, nhanh chóng mê man…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện