Người Giám Hộ - Wy Tử Mạch
Chương 49
Yến Giác ở trước cửa nhà hít sâu vài lần, độ ấm trên gương mặt dần giảm xuống, y lấy ra chìa khóa mở cửa phòng.
Lúc này Đường Hâm đã trở về, một mình ngồi trên sô pha, cúi đầu phảng phất đang suy tư gì đó. Cậu ta đùa nghịch con dao trong tay, lưỡi dao sắc bén phản chiếu quang mang nhàn nhạt. Trên bàn có dĩa trái cây đã bị người ta chém nát không nhìn ra hình dạng.
“Xong việc rồi?” Yến Giác thay dép lê, mở miệng trước.
Đường Hâm trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi buông dao gọt hoa quả xuống, rút khăn giấy tự lau tay của mình. Xong xuôi rồi cậu ta mở miệng chất vấn: “Không phải em nói anh không được một mình đi ra ngoài sao? Không phải em nói chờ em trở về rồi sẽ cùng anh ra ngoài sao? Vì sao tự tiện rời đi? Vì sao?”
Câu cuối cùng cậu ta cơ hồ là gào lên, cảm xúc cực đoan khiến vành mắt Đường Hâm hơi phiếm hồng, lộ ra hung quang không thể che giấu.
Khi cậu ta trở lại thấy trong nhà không có một bóng người liền kinh hoảng, lo sợ, bất an. Cậu ta lo lắng những gì cậu ta vất vả dày công cố gắng trước giờ sẽ đổ sông đổ bể, tùy thời sẽ thất bại trong gang tấc. Phản bội cố chủ, mạo hiểm sinh mạng đem Yến Giác tới bên cạnh mình, bởi vì sự ích kỷ của mình mà mỗi ngày cậu ta sống trong run sợ, lo được lo mất, cậu ta không nghĩ tới cái giá mình phải trả nếu thất bại là gì. Từng giây từng phút chưa thấy Yến Giác quay về, dây thần kinh của Đường Hâm căng ra như muốn hỏng mất. Vì áp chế bạo lực nên cậu ta chỉ có thể lấy vật chết để trút giận.
Yến Giác không vui nhíu mày, đứng thẳng tại chỗ, thanh âm lạnh nhạt: “Tôi không biết em đang hoang mang chuyện gì, cũng không muốn biết. Tôi là người có chủ kiến của riêng mình, không phải sủng vật của em, em không có quyền can thiệp tự do của tôi. Đường Hâm, em cần phải hiểu vấn đề này.”
Khi Yến Giác dùng giọng điệu lạnh như băng gọi tên cậu ta, thân thể Đường Hâm chấn động.
Yến Giác chưa bao giờ dùng loại thái độ cùng ngữ khí ác liệt này nói chuyện với cậu ta. Trong khoảnh khắc, trong lòng cậu ta sinh ra cảm giác kinh hoảng. Ở trong ấn tượng cậu ta, Yến Giác trước nay đều là nho nhã lễ độ, phong độ, phần lớn đối diện với người khác sẽ có chút lãnh đạm nhưng trong lúc lơ dãng sẽ toát ra nhu tình hấp dẫn người, khiến người say mê trong chút dịu dàng ấy. Cậu ta chính là thích một Yến Giác như vậy, tuyệt không ngờ tới Yến Giác sẽ có ngày mang vẻ mặt âm trầm, đáng sợ như bây giờ.
Đường Hâm giống như bị ức hiếp, đôi mắt hắc trắng đen phân rõ mở to, vành mắt dần ướt át, âm điệu nâng cao chói tai: “Chúng ta là người yêu! Em muốn thời thời khắc khắc biết anh ở đâu, làm gì, ở cạnh ai. Đó là quyền em nên có. Yến Giác, em có quyền phải biết!”
Yến Giác không quen nhìn trò hề cuồng loạn này, tâm phiền ý loạn, ngữ khí lạnh hơn: “Ai cho em cái quyền đó? Dù là người yêu cũng không nên quản nhiều như vậy, phải cho mỗi bên không gian riêng tư nữa. Huống hồ, tôi còn chưa xác định được chúng ta có phải là quan hệ người yêu thật hay không.”
“Anh nói cái gì!?” Đường Hâm thoáng đứng không vững như bị sét đánh, cắn môi lắp bắp nói: “Chúng ta là người yêu…. Là người yêu…”
Không biết bắt đầu từ khi nào, Yến Giác đã miễn dịch với bộ dạng điềm đạm, đáng yêu của Đường Hâm. Y thừa nhận y dễ mềm lòng với người yếu thế, đáng thương nhưng tuyệt đối không phải là yêu. Người ở trong lòng cùng với thói quen không dễ dàng thay đổi, càng như vậy y lại càng cảm thấy khả nghi. Đặc biệt là sau khi gặp người kia thì lòng nghi ngờ càng sâu khiến y không thể không suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của bọn họ, hoài nghi đối phương có phải có âm mưu sâu xa, bịa chuyện dối gạt y hay không.
Mà vì sao lại muốn lừa gạt y?
Đầu y lại đau đớn, Yến Giác nghiến răng, không muốn tốn thời gian đấu miệng lưỡi với cậu ta nữa, xoay người vào phòng ngủ, năng nề đóng lại cửa phòng.
Ở phòng khách, Đường Hâm vô lực ngã ngồi trên sô pha nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Yến Giác, híp mắt nhìn chằm chằm đèn treo, trên tay bỗng nhiên dùng lực, năm ngón tay hung hăng đâm vào quả táo khiến quả táo nhiều thêm năm cái lỗ to, nước trái cây dính dính nhớp nhớp chảy ra.
Đầu Yến Giác đau muốn nứt, hớp ngụm nước rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
“Bảo bối…”
Thanh âm trầm thấp xoay chuyển ở trong đầu như là thần dược khiến y giảm bớt đau đớn, bây không khí thoải mái khiến thần kinh căng chặt của y chậm rãi thả lỏng.
Trong mông lung, Yến Giác mơ một giấc mơ ngắn ngủi.
Trong mơ, một người đàn ông ôn nhu ôm y trên đùi, thấp giọng nỉ non nói lời ngọt ngào, âu yếm.
Y không thấy rõ mặt đối phương nhưng lại có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương giống như ánh dương bất diệt dịu dàng bao bọc y. Bàn tay hiện rõ khớp xương nhẹ nâng lên mặt y, nụ hôn thâm tình chậm rãi rơi xuống…
“Yến Giác, Yến Giác… Yến Giác.”
Từng tiếng kêu dồn dập kêu y khiến y từ trong mộng tỉnh lại, Yến Giác chậm rãi mở mắt ra.
“Yến Giác, tới giờ uống thuốc rồi.” Đường Hâm bưng ly nước nhẹ nhàng vỗ bả vai Yến Giác.
Cậu ta đã thu lại bộ dáng khó coi ban nãy mà thay vào đó là nụ cười hiền lành giống như chuyện như chưa từng xảy ra, đưa viên thuốc trong tay tới trước mặt Yến Giác.
Thân mình Yến Giác hơi ngửa ra sau, khó khăn lắm mới tránh thoát cái tay bên miệng kia, nhíu mày hỏi: “Cần phải uống nhiều vậy sao?”
Đường Hâm ngồi ở mép giường: “Uống thuốc để anh nhanh chóng khỏe lên mà. Đây, thuốc với nước.”
Yến Giác muốn nhìn thấu đằng sau gương mặt tươi cười kia là gì nhưng lại không thấy được gì cả. Y rũ mắt lấy viên thuốc cùng ly nước, dưới ánh mắt chăm chú của đối phương không do dự nuốt xuống.
Đường Hâm an tâm cười cười: “Không phải anh luôn muốn biết tin tức liên quan tới Chung Hàn sao? Em tìm được một ít rồi, muốn nhìn không?”
Yến Giác buông ly nước, tay kia yên lặng nắm chặt, thản nhiên đáp: “Được.”
“Được, để em lấy cho anh. Chờ một chút.”
Đường Hâm đứng dậy, Yến Giác thở hắt, mở nắm tay ra, nhìn viên thuốc màu xanh vẫn còn thuận thế giấu ở dưới gối.
Hạt giống hoài nghi đã mọc rễ nảy mầm, y tất nhiên sẽ không uống thứ gọi là thuốc này mà dùng mánh khóe giấu thuốc trong tay. Y không phải trời sinh đa nghi mà là dưới tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng thì quyết không thể trăm phần trăm tin tưởng một người, quá mù quáng quá mất lý trí.
Yến Giác nhìn Đường Hâm trở lại, sắc mặt như thường xốc chăn lên, ngồi ở cạnh giường.
“Đây là Chung Hàn.”
Đường Hâm sau khi gấp chăn lại thì lấy ra một bức ảnh chụp.
Ảnh là chụp lén, góc độ không tốt lắm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Nhưng vậy cũng đủ khiến sắc mặt Yến Giác thay đổi, cả người giống như bị người đổ nước lạnh từ đầu đến cuối, toàn thân chết lặng, tâm lạnh lẽo không thể hít thở.
“Em nói đây là…. Chung Hàn?” Yến Giác hỏi lại lần nữa.
Đường Hâm phũ phàng đánh vỡ hy vọng sót lại của y, gật mạnh: “Đúng, hắn chính là Chung Hàn. Là hắn muốn giết anh.”
Người đàn ông trong ảnh chụp có khí thế rất mạnh, mặc dù chỉ là hình ảnh nhưng cũng có thể từ sườn mặt hắn nhìn ra sự nguy hiểm. Vừa khéo là trước đó y đã gặp được một người có tướng mạo tương tự nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, một người là không giận tự uy, một người là ôn nhu như nước.
Khoang miệng vì quá căng thẳng mà tiết ra nước bọt, Yến Giác nuốt xuống, thấp giọng hỏi: “Chung Hàn còn có anh trai hoặc em trai nào khác không?”
Đường Hâm cẩn thận trả lời: “Không có. Lúc trước em đã nói vối anh, em trai duy nhất của hắn đã bị anh và Lương Dương giết rồi. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn luôn tìm cách muốn giết anh…”
Câu nói kế tiếp không còn quan trọng, Yến Giác chỉ nghe lọt được điều y muốn nghe.
Cho nên, ‘Đỗ Hành’ là giả, kỳ thật người kia chính là Chung Hàn!
Y bị sự thật này khiến cho tức tới bật cười, dựa vào đầu giường, dùng cánh tay che lại đôi mắt.
“Yến Giác, anh làm sao vậy? Đầu lại đau sao?” Đường Hâm lại gần, nhỏ giọng nói: “Có cần em giúp anh mát xa không?”
Yến Giác xua tay.
“Vậy được rồi, nếu chịu không nổi thì phải nói em.”
Đường Hâm cười tà, mục đích của cậu ta đã đạt được. Dù sau này hai người có gặp nhau thì cũng không thể thuận lợi phát sinh ra chuyện gì. Chỉ cần là thứ Đường Hâm này không có được thì người khác cũng đừng si tâm vọng tưởng lấy được!
Lúc đó, điện thoại rung lên cắt ngang. Đường Hâm nhìn tin nhắn đặc thù, nhíu mày, rồi vỗ vỗ mu bàn tay hơi lạnh của Yến Giác, nhẹ nhàng nói: “Em bận việc đột xuất nên phải ra ngoài. Có thể sẽ trễ một chút, mệt thì anh ngủ trước đi, không cần chờ em.”
Thật lâu sau, Yến Giác vẫn không đáp lại.
Đường Hâm đứng dậy, gương mặt như ẩn như hiện tia vui sướng rồi rời đi.
Khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Yến Giác chậm rãi lộ mặt ra. Y nhịn rồi lại không nhịn được mà cầm lấy bức ảnh kia, căn giận nhìn khuôn mặt hắn mà cười lạnh. Nhìn trong chốc lát, rồi lấy cây bút trong ngăn kéo, ấu trĩ ở trên ảnh vẽ vẽ vời vời, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm.
Đường Hâm đi rất vội vàng.
Điện thoại vừa tới chính là người môi giới, nói cậu ta có đơn hàng lớn.
Từ lần nhiệm vụ giết Yến Giác trước đó chưa hoàn thành, thanh danh của cậu ta bị giảm xuống, khách hàng cũng ít đi. Cho nên lần này có thể nhận được việc, cậu ta cảm thấy mừng thầm.
Địa điểm vẫn là nơi cũ, là buồng điện thoại bị bỏ ở mặt sau quán bar. Đường Hâm tới nơi thì đã có người đợi sẵn.
Người nọ ăn mặc như hòa vào đêm tối, lười biếng dựa vào cửa kính, mũi chân đá tàn thuốc ở trên đất. Hắn đội mũ lưỡi trai, hơn nửa khuôn mặt giấu trong bóng đêm. Đèn đường tối tăm chiếu rọi xuống đem thân ảnh của hắn kéo dài.
Không khí có chút lạ.
Người môi giới cậu ta biết là ông già vừa lùn vừa béo, tuyệt không phải là người này.
Đường Hâm đã nhận ra điều gì đó không đúng, cổ tay giấu dao, điều chỉnh hô hấp, từng bước một cẩn thận tới gần.
Người kia dùng tay đè vành mũ xuống, khóe miệng nhếch lên: “Rốt cuộc cậu cũng tới.”
Lời vừa mới buông, Đường Hâm đã tiên hạ thủ vi vường, hung ác ném vũ khí trong tay, lưỡi dao bén nhọn cắt ngang không trung đánh úp lại.
Người kia hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng trách thoát công kích, mang theo ý cười: “Ngài Đường không cần vội vàng tới mức đó chứ.”
Đường Hâm thầm kêu không tốt, trúng bẫy rồi. Nhưng muốn chạy trốn đã muộn, người ẩn nấp trong bóng tối chậm rãi hiện thân, giơ súng từng bước tới gần bao vây cậu ta.
Một không địch lại được trăm, thân thủ cậu ta dù tốt tới cỡ nào cũng không thể chạy được. Cân nhắc một phen, Đường Hâm tự động từ bỏ phản kháng, ném súng cùng dao xuống, giọng điệu chắc chắn: “Mày là Chung Hàn?”
Người đàn ông kia thoáng ngẩng đầu lộ ra hơn nửa khuôn mặt, chân dài bước tới gần.
“Ngài Đường, hân hạnh được gặp mặt.”
Lúc này Đường Hâm đã trở về, một mình ngồi trên sô pha, cúi đầu phảng phất đang suy tư gì đó. Cậu ta đùa nghịch con dao trong tay, lưỡi dao sắc bén phản chiếu quang mang nhàn nhạt. Trên bàn có dĩa trái cây đã bị người ta chém nát không nhìn ra hình dạng.
“Xong việc rồi?” Yến Giác thay dép lê, mở miệng trước.
Đường Hâm trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi buông dao gọt hoa quả xuống, rút khăn giấy tự lau tay của mình. Xong xuôi rồi cậu ta mở miệng chất vấn: “Không phải em nói anh không được một mình đi ra ngoài sao? Không phải em nói chờ em trở về rồi sẽ cùng anh ra ngoài sao? Vì sao tự tiện rời đi? Vì sao?”
Câu cuối cùng cậu ta cơ hồ là gào lên, cảm xúc cực đoan khiến vành mắt Đường Hâm hơi phiếm hồng, lộ ra hung quang không thể che giấu.
Khi cậu ta trở lại thấy trong nhà không có một bóng người liền kinh hoảng, lo sợ, bất an. Cậu ta lo lắng những gì cậu ta vất vả dày công cố gắng trước giờ sẽ đổ sông đổ bể, tùy thời sẽ thất bại trong gang tấc. Phản bội cố chủ, mạo hiểm sinh mạng đem Yến Giác tới bên cạnh mình, bởi vì sự ích kỷ của mình mà mỗi ngày cậu ta sống trong run sợ, lo được lo mất, cậu ta không nghĩ tới cái giá mình phải trả nếu thất bại là gì. Từng giây từng phút chưa thấy Yến Giác quay về, dây thần kinh của Đường Hâm căng ra như muốn hỏng mất. Vì áp chế bạo lực nên cậu ta chỉ có thể lấy vật chết để trút giận.
Yến Giác không vui nhíu mày, đứng thẳng tại chỗ, thanh âm lạnh nhạt: “Tôi không biết em đang hoang mang chuyện gì, cũng không muốn biết. Tôi là người có chủ kiến của riêng mình, không phải sủng vật của em, em không có quyền can thiệp tự do của tôi. Đường Hâm, em cần phải hiểu vấn đề này.”
Khi Yến Giác dùng giọng điệu lạnh như băng gọi tên cậu ta, thân thể Đường Hâm chấn động.
Yến Giác chưa bao giờ dùng loại thái độ cùng ngữ khí ác liệt này nói chuyện với cậu ta. Trong khoảnh khắc, trong lòng cậu ta sinh ra cảm giác kinh hoảng. Ở trong ấn tượng cậu ta, Yến Giác trước nay đều là nho nhã lễ độ, phong độ, phần lớn đối diện với người khác sẽ có chút lãnh đạm nhưng trong lúc lơ dãng sẽ toát ra nhu tình hấp dẫn người, khiến người say mê trong chút dịu dàng ấy. Cậu ta chính là thích một Yến Giác như vậy, tuyệt không ngờ tới Yến Giác sẽ có ngày mang vẻ mặt âm trầm, đáng sợ như bây giờ.
Đường Hâm giống như bị ức hiếp, đôi mắt hắc trắng đen phân rõ mở to, vành mắt dần ướt át, âm điệu nâng cao chói tai: “Chúng ta là người yêu! Em muốn thời thời khắc khắc biết anh ở đâu, làm gì, ở cạnh ai. Đó là quyền em nên có. Yến Giác, em có quyền phải biết!”
Yến Giác không quen nhìn trò hề cuồng loạn này, tâm phiền ý loạn, ngữ khí lạnh hơn: “Ai cho em cái quyền đó? Dù là người yêu cũng không nên quản nhiều như vậy, phải cho mỗi bên không gian riêng tư nữa. Huống hồ, tôi còn chưa xác định được chúng ta có phải là quan hệ người yêu thật hay không.”
“Anh nói cái gì!?” Đường Hâm thoáng đứng không vững như bị sét đánh, cắn môi lắp bắp nói: “Chúng ta là người yêu…. Là người yêu…”
Không biết bắt đầu từ khi nào, Yến Giác đã miễn dịch với bộ dạng điềm đạm, đáng yêu của Đường Hâm. Y thừa nhận y dễ mềm lòng với người yếu thế, đáng thương nhưng tuyệt đối không phải là yêu. Người ở trong lòng cùng với thói quen không dễ dàng thay đổi, càng như vậy y lại càng cảm thấy khả nghi. Đặc biệt là sau khi gặp người kia thì lòng nghi ngờ càng sâu khiến y không thể không suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của bọn họ, hoài nghi đối phương có phải có âm mưu sâu xa, bịa chuyện dối gạt y hay không.
Mà vì sao lại muốn lừa gạt y?
Đầu y lại đau đớn, Yến Giác nghiến răng, không muốn tốn thời gian đấu miệng lưỡi với cậu ta nữa, xoay người vào phòng ngủ, năng nề đóng lại cửa phòng.
Ở phòng khách, Đường Hâm vô lực ngã ngồi trên sô pha nhìn bóng dáng lạnh nhạt của Yến Giác, híp mắt nhìn chằm chằm đèn treo, trên tay bỗng nhiên dùng lực, năm ngón tay hung hăng đâm vào quả táo khiến quả táo nhiều thêm năm cái lỗ to, nước trái cây dính dính nhớp nhớp chảy ra.
Đầu Yến Giác đau muốn nứt, hớp ngụm nước rồi nằm lên giường nghỉ ngơi.
“Bảo bối…”
Thanh âm trầm thấp xoay chuyển ở trong đầu như là thần dược khiến y giảm bớt đau đớn, bây không khí thoải mái khiến thần kinh căng chặt của y chậm rãi thả lỏng.
Trong mông lung, Yến Giác mơ một giấc mơ ngắn ngủi.
Trong mơ, một người đàn ông ôn nhu ôm y trên đùi, thấp giọng nỉ non nói lời ngọt ngào, âu yếm.
Y không thấy rõ mặt đối phương nhưng lại có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương giống như ánh dương bất diệt dịu dàng bao bọc y. Bàn tay hiện rõ khớp xương nhẹ nâng lên mặt y, nụ hôn thâm tình chậm rãi rơi xuống…
“Yến Giác, Yến Giác… Yến Giác.”
Từng tiếng kêu dồn dập kêu y khiến y từ trong mộng tỉnh lại, Yến Giác chậm rãi mở mắt ra.
“Yến Giác, tới giờ uống thuốc rồi.” Đường Hâm bưng ly nước nhẹ nhàng vỗ bả vai Yến Giác.
Cậu ta đã thu lại bộ dáng khó coi ban nãy mà thay vào đó là nụ cười hiền lành giống như chuyện như chưa từng xảy ra, đưa viên thuốc trong tay tới trước mặt Yến Giác.
Thân mình Yến Giác hơi ngửa ra sau, khó khăn lắm mới tránh thoát cái tay bên miệng kia, nhíu mày hỏi: “Cần phải uống nhiều vậy sao?”
Đường Hâm ngồi ở mép giường: “Uống thuốc để anh nhanh chóng khỏe lên mà. Đây, thuốc với nước.”
Yến Giác muốn nhìn thấu đằng sau gương mặt tươi cười kia là gì nhưng lại không thấy được gì cả. Y rũ mắt lấy viên thuốc cùng ly nước, dưới ánh mắt chăm chú của đối phương không do dự nuốt xuống.
Đường Hâm an tâm cười cười: “Không phải anh luôn muốn biết tin tức liên quan tới Chung Hàn sao? Em tìm được một ít rồi, muốn nhìn không?”
Yến Giác buông ly nước, tay kia yên lặng nắm chặt, thản nhiên đáp: “Được.”
“Được, để em lấy cho anh. Chờ một chút.”
Đường Hâm đứng dậy, Yến Giác thở hắt, mở nắm tay ra, nhìn viên thuốc màu xanh vẫn còn thuận thế giấu ở dưới gối.
Hạt giống hoài nghi đã mọc rễ nảy mầm, y tất nhiên sẽ không uống thứ gọi là thuốc này mà dùng mánh khóe giấu thuốc trong tay. Y không phải trời sinh đa nghi mà là dưới tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng thì quyết không thể trăm phần trăm tin tưởng một người, quá mù quáng quá mất lý trí.
Yến Giác nhìn Đường Hâm trở lại, sắc mặt như thường xốc chăn lên, ngồi ở cạnh giường.
“Đây là Chung Hàn.”
Đường Hâm sau khi gấp chăn lại thì lấy ra một bức ảnh chụp.
Ảnh là chụp lén, góc độ không tốt lắm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt. Nhưng vậy cũng đủ khiến sắc mặt Yến Giác thay đổi, cả người giống như bị người đổ nước lạnh từ đầu đến cuối, toàn thân chết lặng, tâm lạnh lẽo không thể hít thở.
“Em nói đây là…. Chung Hàn?” Yến Giác hỏi lại lần nữa.
Đường Hâm phũ phàng đánh vỡ hy vọng sót lại của y, gật mạnh: “Đúng, hắn chính là Chung Hàn. Là hắn muốn giết anh.”
Người đàn ông trong ảnh chụp có khí thế rất mạnh, mặc dù chỉ là hình ảnh nhưng cũng có thể từ sườn mặt hắn nhìn ra sự nguy hiểm. Vừa khéo là trước đó y đã gặp được một người có tướng mạo tương tự nhưng cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, một người là không giận tự uy, một người là ôn nhu như nước.
Khoang miệng vì quá căng thẳng mà tiết ra nước bọt, Yến Giác nuốt xuống, thấp giọng hỏi: “Chung Hàn còn có anh trai hoặc em trai nào khác không?”
Đường Hâm cẩn thận trả lời: “Không có. Lúc trước em đã nói vối anh, em trai duy nhất của hắn đã bị anh và Lương Dương giết rồi. Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn luôn tìm cách muốn giết anh…”
Câu nói kế tiếp không còn quan trọng, Yến Giác chỉ nghe lọt được điều y muốn nghe.
Cho nên, ‘Đỗ Hành’ là giả, kỳ thật người kia chính là Chung Hàn!
Y bị sự thật này khiến cho tức tới bật cười, dựa vào đầu giường, dùng cánh tay che lại đôi mắt.
“Yến Giác, anh làm sao vậy? Đầu lại đau sao?” Đường Hâm lại gần, nhỏ giọng nói: “Có cần em giúp anh mát xa không?”
Yến Giác xua tay.
“Vậy được rồi, nếu chịu không nổi thì phải nói em.”
Đường Hâm cười tà, mục đích của cậu ta đã đạt được. Dù sau này hai người có gặp nhau thì cũng không thể thuận lợi phát sinh ra chuyện gì. Chỉ cần là thứ Đường Hâm này không có được thì người khác cũng đừng si tâm vọng tưởng lấy được!
Lúc đó, điện thoại rung lên cắt ngang. Đường Hâm nhìn tin nhắn đặc thù, nhíu mày, rồi vỗ vỗ mu bàn tay hơi lạnh của Yến Giác, nhẹ nhàng nói: “Em bận việc đột xuất nên phải ra ngoài. Có thể sẽ trễ một chút, mệt thì anh ngủ trước đi, không cần chờ em.”
Thật lâu sau, Yến Giác vẫn không đáp lại.
Đường Hâm đứng dậy, gương mặt như ẩn như hiện tia vui sướng rồi rời đi.
Khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Yến Giác chậm rãi lộ mặt ra. Y nhịn rồi lại không nhịn được mà cầm lấy bức ảnh kia, căn giận nhìn khuôn mặt hắn mà cười lạnh. Nhìn trong chốc lát, rồi lấy cây bút trong ngăn kéo, ấu trĩ ở trên ảnh vẽ vẽ vời vời, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm.
Đường Hâm đi rất vội vàng.
Điện thoại vừa tới chính là người môi giới, nói cậu ta có đơn hàng lớn.
Từ lần nhiệm vụ giết Yến Giác trước đó chưa hoàn thành, thanh danh của cậu ta bị giảm xuống, khách hàng cũng ít đi. Cho nên lần này có thể nhận được việc, cậu ta cảm thấy mừng thầm.
Địa điểm vẫn là nơi cũ, là buồng điện thoại bị bỏ ở mặt sau quán bar. Đường Hâm tới nơi thì đã có người đợi sẵn.
Người nọ ăn mặc như hòa vào đêm tối, lười biếng dựa vào cửa kính, mũi chân đá tàn thuốc ở trên đất. Hắn đội mũ lưỡi trai, hơn nửa khuôn mặt giấu trong bóng đêm. Đèn đường tối tăm chiếu rọi xuống đem thân ảnh của hắn kéo dài.
Không khí có chút lạ.
Người môi giới cậu ta biết là ông già vừa lùn vừa béo, tuyệt không phải là người này.
Đường Hâm đã nhận ra điều gì đó không đúng, cổ tay giấu dao, điều chỉnh hô hấp, từng bước một cẩn thận tới gần.
Người kia dùng tay đè vành mũ xuống, khóe miệng nhếch lên: “Rốt cuộc cậu cũng tới.”
Lời vừa mới buông, Đường Hâm đã tiên hạ thủ vi vường, hung ác ném vũ khí trong tay, lưỡi dao bén nhọn cắt ngang không trung đánh úp lại.
Người kia hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng trách thoát công kích, mang theo ý cười: “Ngài Đường không cần vội vàng tới mức đó chứ.”
Đường Hâm thầm kêu không tốt, trúng bẫy rồi. Nhưng muốn chạy trốn đã muộn, người ẩn nấp trong bóng tối chậm rãi hiện thân, giơ súng từng bước tới gần bao vây cậu ta.
Một không địch lại được trăm, thân thủ cậu ta dù tốt tới cỡ nào cũng không thể chạy được. Cân nhắc một phen, Đường Hâm tự động từ bỏ phản kháng, ném súng cùng dao xuống, giọng điệu chắc chắn: “Mày là Chung Hàn?”
Người đàn ông kia thoáng ngẩng đầu lộ ra hơn nửa khuôn mặt, chân dài bước tới gần.
“Ngài Đường, hân hạnh được gặp mặt.”
Bình luận truyện