Người Hầu Của 4 Hoàng Tử
Chương 27
Hơn 1 năm sau…
Chiếc cửa quán café được mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, trên tay ẵm một bé gái sơ sinh khoảng 4, 5 tháng tuổi. Cô cất giọng:
_ Các em, hôm nay làm có mệt không?
Cô gái đang dọn dẹp bàn cười nói:
_ Không sao chị ạ, công việc cũng nhẹ thôi mà.
Một cô gái khác đang lau rửa ly nói:
_ Tiệm mình khách toàn là học sinh, sinh viên là chính, bọn nhóc cũng vui lắm chị ạ, bọn nó thỉnh thoàng còn kéo em và Ngọc ra nói chuyện phiếm nữa cơ, tán phét toàn chuyện trên trời dưới đất.
Cô vừa mỉm cười vừa chỉnh nhạc trong quán thành một bản nhạc không lời nhẹ nhàng:
_ Các em thích là tốt rồi.
Cô gái tên Ngọc ngượng ngùng nói:
_ Chị, em với Hạnh ở đây làm việc sung sướng như thế này đều là nhờ chị cả. Tụi em thực không biết phải cảm ơn chị như thế nào.
Hạnh phụ họa:
_ Đúng, đúng. Nếu không có chị chắc bọn em vẫn là mấy đứa sinh viên toàn đi bán…
Cô cắt ngang:
_ Thôi, chuyện cũ không nhắc tới nữa, các em làm việc thật tốt là đã giúp đỡ chị rất nhiều rồi.
Ngọc và Hạnh cùng gật đầu lia lịa:
_ Vâng, em rõ rồi! Chị Nguyên Nhược!
Đúng, là Nguyên Nhược. Người đứng đầu tổ chức Phoenix từng làm mưa làm gió trên giang hồ năm xưa, giờ cô đã ở đây, làm chủ cửa hàng café này, làm mẹ.
Cô ngồi xuống ghế, nhìn vào đứa bé mình ẵm trong lòng, Linh Mai rất giống bố nó… Đình Phong…
Hạnh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
_ Chị, em làm cho chị một cốc sinh tố xoài nhé?
Nguyên Nhược cười:
_ Cảm ơn em.
Chỉ một lát sau, Hạnh bê một ly sinh tố xoài được trang trí rất đẹp với những lát chanh mỏng gần thành ly và chiếc ống hút xoắn màu xanh nhạt. Hạnh đặt ly sinh tố lên bàn, đưa tay xoa đầu Linh Mai:
_ Nhóc này càng ngày càng xinh!
Nguyên Nhược đưa Mai cho Hạnh ẵm, nhẹ nhàng uống một ít sinh tố, khen:
_ Em ngày càng lên tay rồi đấy Hạnh!
Hạnh cười khanh khách:
_ Nhờ công chị chỉ bảo mà, em không lên tay sao được.
Nguyên Nhược cười cười, đưa mắt nhìn quanh quán, đã hơn 1 năm rồi, không, là gần một năm rưỡi, sau cái ngày ấy…
***
Hơn 1 năm về trước…
Nguyên Nhược chạy như điên trong màn mưa đêm. Mưa rất to, đập vào người đau rát, đầu cô đã nhức buốt và nóng ran do dính mưa quá nhiều, chân tay đã bủn rủn nhưng cô vẫn cố chạy, chỉ để tìm kiếm hình bóng một người con trai mà trong suốt thời gian qua cô đã không phút giây nào quên được…
Cuối cùng, cô đã tìm thấy anh – Đình Phong. Anh ngồi cạnh một gốc cây, ôm chặt một người đàn ông trung niên đã chết, bên cạnh là một khẩu súng lục. Anh, người đàn ông ấy lại một lần nữa khóc trước mặt cô…
Cô bước từng bước chậm rãi về phía anh, anh giật mình, vớ lấy khẩu súng, chĩa về phía cô hét lên:
_ Ai????
Cô vội kêu lên:
_ Em, là em mà!!
Anh nhìn cô chằm chằm, rồi cười phá lên:
_ Em? Ý cô là gì? Nguyên Nhược? Người yêu cũ của tôi? Đường Vi Lam? Kẻ đứng đầu một tập đoàn toàn những con quái vật? Hay là kẻ đứng sau vụ giết cha tôi???? Cô nói xem!!! Cô là ai!! Là cái gì!!! Là nghiệp chướng trong cuộc đời tôi????
Cô im lặng, cúi mặt xuống, những sợi tóc mái ướt đẫm nước bết lại với nhau che đi đôi mắt cô, mưa vẫn cứ ào ào trút xuống, thật lạnh…
Anh ngừng lại một chút, nhìn cô rồi lại nói:
_ Cô có biết không? Cha rất yêu tôi, tôi là niềm tự hào của cả đời ông ấy. Ông ấy không từ chối tôi bất cứ điều gì, cha chỉ có một nguyện vọng duy nhất là tôi kế thừa nghiệp của ông, và tôi cũng luôn cố gắng đứng đầu trong mọi lĩnh vực để làm ông vui lòng. – giọng anh cao lên - Thế nhưng tôi lại đi yêu một trong những kẻ đứng đầu danh sách đen mà FBI cần loại bỏ. Lần đầu tiên, tôi làm cha thất vọng. Nhưng cha vẫn không quát mắng, chán ghét tôi mà cha chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Đến tận lúc chết, ông vẫn không hề oán hận tôi. – đột nhiên, tiếng anh trở nên khan khan, đầy tức giận - Vậy mà cô! Có thể đang tâm ra lệnh cho người ta đi giết hại một người tuyệt vời như thế, cô có còn là con người không???? HẢ!?! Cô trả lời tôi đi xem nào!!
Nguyên Nhược ngẩng đầu lên, nói với Đình Phong:
_ Tôi không hề ra lệnh giết cha anh. Tôi không hề biết có chuyện đó, vừa nghe tin tôi chạy ngay đến đây.
Đình Phong cười nhạt:
_ Vậy à? Cô là kẻ đứng đầu mà không biết à? Chúng tự tiện ra tay à? Cô có biết là cô nói dối chướng tai đến thế nào không? Nực cười!!! Cô đến đây làm gì?? Cười trên cái chết của cha tôi à?? Hay là để xem cho rõ dáng vẻ thảm hại của tôi???
Giọng cô nghẹn lại:
_ Tôi…tôi thực sự không biết…tôi không hề có ý đó…
Cô tiến đến, giơ một tay về phía anh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
Anh hét lên:
_ Đứng yên đó! Không tôi bắn cô thật đấy!
Cô ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, ánh mắt không còn như ngày yêu nhau mà lại chất chứa đầy thù hận… Từ khi nào, khoảng cách giữa cô và anh lại trở nên xa vời như vậy?
Mưa ngày càng to, sấm rền rĩ từng hồi từng hồi không dứt, người cô vốn đã lạnh cóng đến mức không còn cảm giác, tai ù ù, cô sắp không chịu nổi đến nơi rồi…
Tầm nhìn của cô ngày càng thu hẹp lại, mắt đã mờ hẳn, cuối cùng, cô ngất đi…
…
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng khách sạn, bên cạnh là …Đình Phong. Cả 2 đều không mảnh vải che thân. Cô đủ thông minh để hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cô nhẹ nhàng vuốt lên đuôi mắt anh, đôi mắt này, sau này sẽ không còn nhìn cô với vẻ tha thiết như trước nữa…
Cô cẩn thận từng chút từng chút bỏ chăn ra, rời khỏi giường rồi vệ sinh cá nhân, lặng lẽ để không làm anh thức dậy. Chuyện hôm nay, chắc gì khi tỉnh dậy anh đã nhớ? Vậy thì cứ coi như đây là một bí mật mà chỉ có cô mới biết đi…
***
Cuối cùng, đứa bé trong tay Hạnh kia chính là “kết tinh” của ngày hôm đó. Cô đã bỏ đi đến quận khác, không quan tâm đến chuyện gì trước đây nữa. Cô cười nhàn nhạt, chắc anh cũng không biết mình có một đứa con gái đâu…
Đột nhiên, cánh cửa quán bị đập mạnh ra, một người con trai hùng hổ xông vào, anh ta tiến thẳng đến chỗ cô. Cô đưa mắt nhìn lên, không khỏi giậy nảy mình. Là Death! Dù đã hơn một năm trôi qua nhưng trông anh vẫn chẳng thay đổi là bao. Có vẻ như chạy nhanh quá nên anh thở rất mạnh
Cô vừa đưa cốc sinh tố lên cho anh vừa hỏi:
_ Có chuyện gì thế? Sao anh biết tôi ở đây?
Anh cầm lấy ly, tu một hơi thật nhanh hết sạch, rồi anh lấy tay quệt qua môi, nói đứt quãng vì vừa chạy:
_Cô…cô mau đến chỗ Đình Phong…anh… anh ta đã bắt được Ghost và dọa sẽ giết cô ấy nếu cô không đến gặp anh ta!
Cô ngạc nhiên hỏi:
_ Ghost bị bắt? Sao lại thế? Mà sao anh ta lại muốn gặp tôi?
Death kéo cô dậy, nói:
_ Đi với tôi mau! Tôi sẽ kể cho cô nghe! Anh ta ra cho tôi 3 ngày, giờ đã là ngày thứ 2 rồi, cô mau về chuản bị sáng mai đến gặp hắn! Tôi sẽ đi với cô nên khỏi lo không an toàn!
Cô giật tay anh ta ra, đến chỗ Hạnh dặn dò vài câu rồi bế Mai đưa cho Death, cô nói:
_ Tôi sẽ đi với anh, anh đưa tôi đến tổ chức chuẩn bị rồi không còn theo tôi nữa, tự tôi đến gặp Đình Phong. Nhưng tôi có một điều kiện là anh phải chăm sóc cẩn thận đứa bé này, đây là sinh mạng của tôi đấy. Tôi có thể chết, nhưng nó thì không. – Cô đột nhiên cười lém lỉnh - Giờ thì đi cứu người yêu của anh nào!
Death mặt đỏ bừng, hạ giọng:
_ Làm…làm sao cô biết?
Cô bật cười:
_ Nhìn thoáng qua là biết rồi! Chúng ta đi thôi!
Death nhìn đứa bé trong tay, hỏi:
_ Đây là…con của cô?
_ Ừm, nên anh hãy cẩn thận đấy, nó mà làm sao, tôi giết anh!
_ Cô và anh ta hả?
Cô cười buồn:
_ Anh nghĩ là tôi có thể với ai khác nữa sao?
Death cúi đầu, không nói gì nữa. Lần này biết là ích kỷ, không công bằng với cô nhưng anh rất muốn cứu Ghost, không thể làm khác đi được. Anh ngẩng đầu lên, hỏi cô:
_Vì sao cô dễ dàng đồng ý vậy?
Cô cúi đầu, nói rất nhỏ:
_ Vì, tôi còn nợ anh ta một tình yêu, đủ để trao đổi bằng cả tính mạng mình…
Anh buột miệng hỏi:
_ Có đáng không?
Cô cười:
_ Đáng chứ, ít ra với tôi thì là như thế.
Chiếc cửa quán café được mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, trên tay ẵm một bé gái sơ sinh khoảng 4, 5 tháng tuổi. Cô cất giọng:
_ Các em, hôm nay làm có mệt không?
Cô gái đang dọn dẹp bàn cười nói:
_ Không sao chị ạ, công việc cũng nhẹ thôi mà.
Một cô gái khác đang lau rửa ly nói:
_ Tiệm mình khách toàn là học sinh, sinh viên là chính, bọn nhóc cũng vui lắm chị ạ, bọn nó thỉnh thoàng còn kéo em và Ngọc ra nói chuyện phiếm nữa cơ, tán phét toàn chuyện trên trời dưới đất.
Cô vừa mỉm cười vừa chỉnh nhạc trong quán thành một bản nhạc không lời nhẹ nhàng:
_ Các em thích là tốt rồi.
Cô gái tên Ngọc ngượng ngùng nói:
_ Chị, em với Hạnh ở đây làm việc sung sướng như thế này đều là nhờ chị cả. Tụi em thực không biết phải cảm ơn chị như thế nào.
Hạnh phụ họa:
_ Đúng, đúng. Nếu không có chị chắc bọn em vẫn là mấy đứa sinh viên toàn đi bán…
Cô cắt ngang:
_ Thôi, chuyện cũ không nhắc tới nữa, các em làm việc thật tốt là đã giúp đỡ chị rất nhiều rồi.
Ngọc và Hạnh cùng gật đầu lia lịa:
_ Vâng, em rõ rồi! Chị Nguyên Nhược!
Đúng, là Nguyên Nhược. Người đứng đầu tổ chức Phoenix từng làm mưa làm gió trên giang hồ năm xưa, giờ cô đã ở đây, làm chủ cửa hàng café này, làm mẹ.
Cô ngồi xuống ghế, nhìn vào đứa bé mình ẵm trong lòng, Linh Mai rất giống bố nó… Đình Phong…
Hạnh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
_ Chị, em làm cho chị một cốc sinh tố xoài nhé?
Nguyên Nhược cười:
_ Cảm ơn em.
Chỉ một lát sau, Hạnh bê một ly sinh tố xoài được trang trí rất đẹp với những lát chanh mỏng gần thành ly và chiếc ống hút xoắn màu xanh nhạt. Hạnh đặt ly sinh tố lên bàn, đưa tay xoa đầu Linh Mai:
_ Nhóc này càng ngày càng xinh!
Nguyên Nhược đưa Mai cho Hạnh ẵm, nhẹ nhàng uống một ít sinh tố, khen:
_ Em ngày càng lên tay rồi đấy Hạnh!
Hạnh cười khanh khách:
_ Nhờ công chị chỉ bảo mà, em không lên tay sao được.
Nguyên Nhược cười cười, đưa mắt nhìn quanh quán, đã hơn 1 năm rồi, không, là gần một năm rưỡi, sau cái ngày ấy…
***
Hơn 1 năm về trước…
Nguyên Nhược chạy như điên trong màn mưa đêm. Mưa rất to, đập vào người đau rát, đầu cô đã nhức buốt và nóng ran do dính mưa quá nhiều, chân tay đã bủn rủn nhưng cô vẫn cố chạy, chỉ để tìm kiếm hình bóng một người con trai mà trong suốt thời gian qua cô đã không phút giây nào quên được…
Cuối cùng, cô đã tìm thấy anh – Đình Phong. Anh ngồi cạnh một gốc cây, ôm chặt một người đàn ông trung niên đã chết, bên cạnh là một khẩu súng lục. Anh, người đàn ông ấy lại một lần nữa khóc trước mặt cô…
Cô bước từng bước chậm rãi về phía anh, anh giật mình, vớ lấy khẩu súng, chĩa về phía cô hét lên:
_ Ai????
Cô vội kêu lên:
_ Em, là em mà!!
Anh nhìn cô chằm chằm, rồi cười phá lên:
_ Em? Ý cô là gì? Nguyên Nhược? Người yêu cũ của tôi? Đường Vi Lam? Kẻ đứng đầu một tập đoàn toàn những con quái vật? Hay là kẻ đứng sau vụ giết cha tôi???? Cô nói xem!!! Cô là ai!! Là cái gì!!! Là nghiệp chướng trong cuộc đời tôi????
Cô im lặng, cúi mặt xuống, những sợi tóc mái ướt đẫm nước bết lại với nhau che đi đôi mắt cô, mưa vẫn cứ ào ào trút xuống, thật lạnh…
Anh ngừng lại một chút, nhìn cô rồi lại nói:
_ Cô có biết không? Cha rất yêu tôi, tôi là niềm tự hào của cả đời ông ấy. Ông ấy không từ chối tôi bất cứ điều gì, cha chỉ có một nguyện vọng duy nhất là tôi kế thừa nghiệp của ông, và tôi cũng luôn cố gắng đứng đầu trong mọi lĩnh vực để làm ông vui lòng. – giọng anh cao lên - Thế nhưng tôi lại đi yêu một trong những kẻ đứng đầu danh sách đen mà FBI cần loại bỏ. Lần đầu tiên, tôi làm cha thất vọng. Nhưng cha vẫn không quát mắng, chán ghét tôi mà cha chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Đến tận lúc chết, ông vẫn không hề oán hận tôi. – đột nhiên, tiếng anh trở nên khan khan, đầy tức giận - Vậy mà cô! Có thể đang tâm ra lệnh cho người ta đi giết hại một người tuyệt vời như thế, cô có còn là con người không???? HẢ!?! Cô trả lời tôi đi xem nào!!
Nguyên Nhược ngẩng đầu lên, nói với Đình Phong:
_ Tôi không hề ra lệnh giết cha anh. Tôi không hề biết có chuyện đó, vừa nghe tin tôi chạy ngay đến đây.
Đình Phong cười nhạt:
_ Vậy à? Cô là kẻ đứng đầu mà không biết à? Chúng tự tiện ra tay à? Cô có biết là cô nói dối chướng tai đến thế nào không? Nực cười!!! Cô đến đây làm gì?? Cười trên cái chết của cha tôi à?? Hay là để xem cho rõ dáng vẻ thảm hại của tôi???
Giọng cô nghẹn lại:
_ Tôi…tôi thực sự không biết…tôi không hề có ý đó…
Cô tiến đến, giơ một tay về phía anh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
Anh hét lên:
_ Đứng yên đó! Không tôi bắn cô thật đấy!
Cô ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, ánh mắt không còn như ngày yêu nhau mà lại chất chứa đầy thù hận… Từ khi nào, khoảng cách giữa cô và anh lại trở nên xa vời như vậy?
Mưa ngày càng to, sấm rền rĩ từng hồi từng hồi không dứt, người cô vốn đã lạnh cóng đến mức không còn cảm giác, tai ù ù, cô sắp không chịu nổi đến nơi rồi…
Tầm nhìn của cô ngày càng thu hẹp lại, mắt đã mờ hẳn, cuối cùng, cô ngất đi…
…
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng khách sạn, bên cạnh là …Đình Phong. Cả 2 đều không mảnh vải che thân. Cô đủ thông minh để hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cô nhẹ nhàng vuốt lên đuôi mắt anh, đôi mắt này, sau này sẽ không còn nhìn cô với vẻ tha thiết như trước nữa…
Cô cẩn thận từng chút từng chút bỏ chăn ra, rời khỏi giường rồi vệ sinh cá nhân, lặng lẽ để không làm anh thức dậy. Chuyện hôm nay, chắc gì khi tỉnh dậy anh đã nhớ? Vậy thì cứ coi như đây là một bí mật mà chỉ có cô mới biết đi…
***
Cuối cùng, đứa bé trong tay Hạnh kia chính là “kết tinh” của ngày hôm đó. Cô đã bỏ đi đến quận khác, không quan tâm đến chuyện gì trước đây nữa. Cô cười nhàn nhạt, chắc anh cũng không biết mình có một đứa con gái đâu…
Đột nhiên, cánh cửa quán bị đập mạnh ra, một người con trai hùng hổ xông vào, anh ta tiến thẳng đến chỗ cô. Cô đưa mắt nhìn lên, không khỏi giậy nảy mình. Là Death! Dù đã hơn một năm trôi qua nhưng trông anh vẫn chẳng thay đổi là bao. Có vẻ như chạy nhanh quá nên anh thở rất mạnh
Cô vừa đưa cốc sinh tố lên cho anh vừa hỏi:
_ Có chuyện gì thế? Sao anh biết tôi ở đây?
Anh cầm lấy ly, tu một hơi thật nhanh hết sạch, rồi anh lấy tay quệt qua môi, nói đứt quãng vì vừa chạy:
_Cô…cô mau đến chỗ Đình Phong…anh… anh ta đã bắt được Ghost và dọa sẽ giết cô ấy nếu cô không đến gặp anh ta!
Cô ngạc nhiên hỏi:
_ Ghost bị bắt? Sao lại thế? Mà sao anh ta lại muốn gặp tôi?
Death kéo cô dậy, nói:
_ Đi với tôi mau! Tôi sẽ kể cho cô nghe! Anh ta ra cho tôi 3 ngày, giờ đã là ngày thứ 2 rồi, cô mau về chuản bị sáng mai đến gặp hắn! Tôi sẽ đi với cô nên khỏi lo không an toàn!
Cô giật tay anh ta ra, đến chỗ Hạnh dặn dò vài câu rồi bế Mai đưa cho Death, cô nói:
_ Tôi sẽ đi với anh, anh đưa tôi đến tổ chức chuẩn bị rồi không còn theo tôi nữa, tự tôi đến gặp Đình Phong. Nhưng tôi có một điều kiện là anh phải chăm sóc cẩn thận đứa bé này, đây là sinh mạng của tôi đấy. Tôi có thể chết, nhưng nó thì không. – Cô đột nhiên cười lém lỉnh - Giờ thì đi cứu người yêu của anh nào!
Death mặt đỏ bừng, hạ giọng:
_ Làm…làm sao cô biết?
Cô bật cười:
_ Nhìn thoáng qua là biết rồi! Chúng ta đi thôi!
Death nhìn đứa bé trong tay, hỏi:
_ Đây là…con của cô?
_ Ừm, nên anh hãy cẩn thận đấy, nó mà làm sao, tôi giết anh!
_ Cô và anh ta hả?
Cô cười buồn:
_ Anh nghĩ là tôi có thể với ai khác nữa sao?
Death cúi đầu, không nói gì nữa. Lần này biết là ích kỷ, không công bằng với cô nhưng anh rất muốn cứu Ghost, không thể làm khác đi được. Anh ngẩng đầu lên, hỏi cô:
_Vì sao cô dễ dàng đồng ý vậy?
Cô cúi đầu, nói rất nhỏ:
_ Vì, tôi còn nợ anh ta một tình yêu, đủ để trao đổi bằng cả tính mạng mình…
Anh buột miệng hỏi:
_ Có đáng không?
Cô cười:
_ Đáng chứ, ít ra với tôi thì là như thế.
Bình luận truyện