Ngươi Không Thương Ta Ta Ngoại Tình
Chương 21
Đóng chặt cửa phòng, bốn cánh môi đói khát chặt chẽ dán lấy nhau, cho đến khi không khí trong phổi gần như không còn mới không nỡ rời xa, hai bàn tay ta nhanh chóng cởi xuống quần áo và đồ dùng toàn thân của hắn, sau khi cẩn thận nhìn một lần, tốt, không có bất cứ dấu vết gì, lại đưa mũi tới gần ngửi ngửi: “Ừm...”
Hắn dở khóc dở cười nhìn cử động quái dị của ta: “Ta nhớ ta không có nuôi chó.”
“Ừ, ta cũng không nhớ ngươi có nuôi chó!”
“Vậy ngươi đang làm gì?” Hắn nhịn cười nói.
Ta chun chun mũi: “Đương nhiên là kiểm tra ngươi có làm loạn với tình nhân của ngươi sau lưng ta không rồi.”
“Tình nhân? Tình nhân gì cơ?” Hắn nghi hoặc nhìn ta.
Ta tức giận nói: “Chính là thiếu niên tặng hoa cho ngươi ấy! Không phải tình nhân của ngươi sao?”
“Thiếu niên tặng hoa?” Hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Hắn sao? Ngươi tưởng hắn là tình nhân của ta? Cho nên mới giẫm nát hoa?”
“Không phải sao?” Ta mắt trợn trắng, hỏi lại.
“Gì chứ? Thiếu niên kia mỗi ngày đều sẽ hái hoa nhờ ta chuyển cho Liễu Tiếu Phong, chính hắn thẹn thùng đưa cho Tiếu Phong.”
A? Ta hiểu lầm? Ta nháy mắt mấy cái, ngơ ngác nói: “Sao ngươi không nói sớm...”
“Ta không phải đã nói với ngươi hoa là của người khác sao.”
“Ta tưởng ngươi nói hoa là người khác đưa cho ngươi...” Ai, là năng lực lý giải của ta quá kém sao?
Tư Đồ Dật bỗng nhiên hiểu ra hết: “Ngươi tưởng ta ở bên ngoài có tình nhân, vậy nên ngươi vì báo thù ta, mới hồng hạnh xuất tường?”
Quá thông minh, đoán cái liền trúng, ta chỉ có thể cười khan: “Hắc hắc hắc hắc...”
Hắn thở dài, đồng tình nhìn cái bụng ta: “Bảo bảo tương lai khẳng định là một tên tiểu tiểu bạch, chỉ số thông minh chẳng cao được bao nhiêu...”
Ta còn rất đắc ý: “Bảo bảo của ta khẳng định giống ta, ta là Tiểu Bạch, bảo bảo ta sinh đương nhiên tiểu Tiểu Bạch rồi, ha ha...”
“Ai... Vậy thật thành cái gối thêu hoa rồi...”
Gối? Ta cười đến rất tặc: “Gối ở trên giường, đi, chúng ta lên giường, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!”
Hắn trừng ta, cứng giọng nói: “Là đêm động phòng hoa chúc của ngươi!”
“Đừng chú ý, đừng chú ý mà, ngày mai ta hưu hắn, đến đến đến, lên giường lên giường!” Ta túm hắn tới, đẩy lên giường: “Chúng ta cũng cần vận động cả đêm, hắc hắc!” Thân thể trần trụi của hắn không có chỗ nào là không phát sáng, rất mê người, ta nuốt nước bọt.
Tê một tiếng, hỉ phục trên người ta ở trong tay hắn biến thành 2 nửa, hắn nhíu mày nói: “Y phục của ngươi thực chướng mắt.”
“Hì, cởi sạch cởi sạch!” Tự ta ra tay, khẩn cấp cởi đồ toàn thân: “Ta tới đây, Dật Dật.”
Ta nhào tới! Thuận tay kéo xuống màn trướng.
Ta gặm, ta cắn, ta sờ...
“Ngươi gấp như vậy làm gì?” Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mông ta.”
Ta đói khát mà...”
... Tư Đồ Dật không nói gì.
Trong lòng ôm hưu thư vừa mới viết xong, ta kích động đi tìm đại hoàng huynh, vậy mà đại hoàng huynh nhìn hưu thư của ta xong lập tức ném lại cho ta: “Hắn là tam hoàng tử Tây Bình Quốc, không hưu được, hưu sẽ ảnh hưởng bang giao, lúc đó là chính ngươi đáp ứng, đâu ai ép ngươi.”
Không hưu được? Vậy làm sao bây giờ?
Lòng ta tràn đầy buồn bực trở lại phủ, lại thấy nóc nhà phòng khách thủng một cái lỗ to, trên mặt đất đều là vụn ngói, ta hét lớn: “Đây là chuyện gì hả?”
Một người hầu vội vã lôi ta đi: “Vương gia, ngươi đứng ở đây tương đối an toàn.” Hắn chỉ chỉ nóc nhà: “Ngươi xem ở trên!” Hắn vừa nói xong, lại một đống lớn mái ngói rơi xuống, hất lên một trận bụi mù.
Trên nóc nhà có bóng người bay nhanh di động cùng với ngân quang thỉnh thoảng lóe ra, đó là? Thanh Ba và Yến Thu Phi? Hai người bọn hắn sẽ không là đấu từ tối hôm qua đến hiện tại đấy chứ? Chẳng qua thấy dáng vẻ hai người hai mắt đỏ hồng, hình như là vậy.
Còn đánh tiếp, gian phòng này chỉ sợ sẽ bị bọn hắn hủy đi: “Dừng tay!!!!”
Thanh Ba thoáng ngừng một trận, nhưng Yến Thu Phi vẫn cứ đuổi đáhn không ngừng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đánh trả, ta đỡ trán, ai, đau đầu: “Gọi hộ viện tới đây, mang theo cung tiễn!”
Chưa tới một hồi liền có hai mươi mấy hộ viện lưng đeo cung tiễn đi tới, ta chỉ phía trên: “Bắn cung, ép 2 người kia xuống!”
“Lỡ thương đến Vương phi thì sao?”
Ta đảo cặp mắt trắng dã: “Hắn chết xứng đáng, chỉ cần đừng làm Thanh Ba bị thương! Bắn cho ta!”
Ta ra lệnh một tiếng, tiếng xé gió lập tức vang lên, rất nhiều mũi tên rậm rạp bay về phía bọn hắn, Thanh Ba không có vũ khí hộ thân nhảy xuống đầu tiên, Yến Thu Phi cũng phi xuốn tgheo, chẳng qua nhìn hắn vung roi, chỉ sợ lại muốn đánh, ta vội vã quát dẹp đường: “Dừng tay, Yến Thu Phi!”
Hai người này trên người đều là mồ hôi và bụi, trên khuôn mặt đều đen xì xì, thoạt nhìn đều chật vật vô cùng, vừa dừng xuống dứoi hai người đều đang thở dốc.
Yến Thu Phi không phục hổn hển nói: “Thối... Tiểu tử thối, ngươi đừng chạy, cùng ta đánh thêm ba trăm hiệp!”
Thanh Ba lau mồ hôi trên mặt, mặc kệ hắn: “Vương gia, ta đi ngủ.” Nói xong xoay người rời đi.
“Uy, tiểu tử thối, đừng chạy, ngươi muốn chạy trốn sao? Quay lại đây cho ta!” Yến Thu Phi tức đến thẳng giơ chân, roi trong tay căm hận vung trên mặt đất.
Ta từ trong lòng móc ra phong hưu thư kia, cường nhét vào trong tay hắn: “Cho ngươi!”
Hắn hồ nghi rút ra: “Cái gì vậy? Thư tình ngươi viết cho ta?”
“Ngươi chậm rãi xem đi!” Ta vội vã chuồn.
Vừa đi ra ngoài vài chịc bước, phía sau đã truyền tới tiếng rống của hắn: “Ti Tiêu Bạch, ngươi quay lại cho ta!!!”
Quay lại mới là đứa ngốc! Ta xoay đầu thè lưỡi với hắn: “Ngươi bị hưu!”
Mặt trời còn chưa xuốn ngúi, Tư Đồ Dật đã trở về, ta cao hứng nhào tới: “Dật Dật, ngươi về rồi, ngày hôm nay thật sớm, có phải vì nhớ ta không? Ha ha ha.”
“Tất cả đều đi lên quỹ đạo, không cần hai ông chủ ở lại trông coi, giao cho Liễu Tiếu Phong là được.” Hắn cười nói.
“Đó chính là nói, ngươi không cần mỗi ngày đi làm? Có thể mỗi ngày ở nhà cùng ta?”
Hắn gật gật đầu: “Ừ, vẫn là ở nhà mỗi ngày nhìn ngươi mới được, miễn cho ngươi lại không an phận, trộm người sau lưng ta.”
Ta chu mỏ nói: “Không phải trộm người, trộm người thật khó nghe, ngươi lần trước nói hồng hạnh trèo tường, trèo tường dễ nghe hơn.”
“Là xuất tường! Hồng hạnh xuất tường!” Hắn trừng ta: “Lúc rảnh rỗi đọc nhiều sách vào, miễn cho dạy hư hài tử!”
“Nói đến hài tử, ta nhớ ra, ngươi xem!” Ta lôi kéo y phục trên người: “Y phục này đều ngại nhỏ nhỏ, mặc ở trên người có chút chật, xem ra phải rộng hơn chút.”
Hắn gật gật đầu: “Còn phải làm một ít bảo bảo.”
Cửa bỗng nhiên bị mở ra, Yến Thu Phi xanh mặt đứng trước cửa: “Ngươi có bảo bảo?”
Ta nao núng trốn ra sau Tư Đồ Dật: “Dật Dật, hắn hung quá!”
Tư Đồ Dật lạnh lùng nói: “Không liên quan tới chuyện của ngươi, mời ngươi đi ra ngoài.”
Nào biết Yến Thu Phi đĩnh đạc bước tới: “Cái gì không liên quan tới ta? Nếu ta sớm biết hắn có hài tử, ta sẽ không cưới hắn, khiến cho ta y như thiên cổ ác nhân, mặc dù thích mỹ sắc, nhưng còn không đến nỗi chia rẽ gia đình nhân gia.”
Ta nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Là ngươi gả ta, không phải ngươi cưới ta!”
Sắc mặt Tư Đồ Dật thoáng hòa hoãn: “Nếu như vậy, ngươi nên tự động rời khỏi.”
Yến Thu Phi lãnh xuy một tiếng: “Nào có chuyện dễ như thế? Làm bút giao dịch đi!”
“Nói nghe thử xem.” Tư Đồ Dật nói.
Hắn ngẩng cằm nói: “Đem Thanh Ba kia cho ta!”
Ta lúng túng nói: “Chuyện này ta không thể làm chủ, Thanh Ba là thân tự do.” Lần ấy ta xé bỏ khế bán thân của hắn tại chỗ rồi.
Yến Thu Phi hừ lạnh: “Hử?”
Vì hạnh phúc từ nay về sau của ta, ta lập tức bồi cười nói: “Chẳng qua ta có thể giúp ngươi!”
Hắn dở khóc dở cười nhìn cử động quái dị của ta: “Ta nhớ ta không có nuôi chó.”
“Ừ, ta cũng không nhớ ngươi có nuôi chó!”
“Vậy ngươi đang làm gì?” Hắn nhịn cười nói.
Ta chun chun mũi: “Đương nhiên là kiểm tra ngươi có làm loạn với tình nhân của ngươi sau lưng ta không rồi.”
“Tình nhân? Tình nhân gì cơ?” Hắn nghi hoặc nhìn ta.
Ta tức giận nói: “Chính là thiếu niên tặng hoa cho ngươi ấy! Không phải tình nhân của ngươi sao?”
“Thiếu niên tặng hoa?” Hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Hắn sao? Ngươi tưởng hắn là tình nhân của ta? Cho nên mới giẫm nát hoa?”
“Không phải sao?” Ta mắt trợn trắng, hỏi lại.
“Gì chứ? Thiếu niên kia mỗi ngày đều sẽ hái hoa nhờ ta chuyển cho Liễu Tiếu Phong, chính hắn thẹn thùng đưa cho Tiếu Phong.”
A? Ta hiểu lầm? Ta nháy mắt mấy cái, ngơ ngác nói: “Sao ngươi không nói sớm...”
“Ta không phải đã nói với ngươi hoa là của người khác sao.”
“Ta tưởng ngươi nói hoa là người khác đưa cho ngươi...” Ai, là năng lực lý giải của ta quá kém sao?
Tư Đồ Dật bỗng nhiên hiểu ra hết: “Ngươi tưởng ta ở bên ngoài có tình nhân, vậy nên ngươi vì báo thù ta, mới hồng hạnh xuất tường?”
Quá thông minh, đoán cái liền trúng, ta chỉ có thể cười khan: “Hắc hắc hắc hắc...”
Hắn thở dài, đồng tình nhìn cái bụng ta: “Bảo bảo tương lai khẳng định là một tên tiểu tiểu bạch, chỉ số thông minh chẳng cao được bao nhiêu...”
Ta còn rất đắc ý: “Bảo bảo của ta khẳng định giống ta, ta là Tiểu Bạch, bảo bảo ta sinh đương nhiên tiểu Tiểu Bạch rồi, ha ha...”
“Ai... Vậy thật thành cái gối thêu hoa rồi...”
Gối? Ta cười đến rất tặc: “Gối ở trên giường, đi, chúng ta lên giường, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta!”
Hắn trừng ta, cứng giọng nói: “Là đêm động phòng hoa chúc của ngươi!”
“Đừng chú ý, đừng chú ý mà, ngày mai ta hưu hắn, đến đến đến, lên giường lên giường!” Ta túm hắn tới, đẩy lên giường: “Chúng ta cũng cần vận động cả đêm, hắc hắc!” Thân thể trần trụi của hắn không có chỗ nào là không phát sáng, rất mê người, ta nuốt nước bọt.
Tê một tiếng, hỉ phục trên người ta ở trong tay hắn biến thành 2 nửa, hắn nhíu mày nói: “Y phục của ngươi thực chướng mắt.”
“Hì, cởi sạch cởi sạch!” Tự ta ra tay, khẩn cấp cởi đồ toàn thân: “Ta tới đây, Dật Dật.”
Ta nhào tới! Thuận tay kéo xuống màn trướng.
Ta gặm, ta cắn, ta sờ...
“Ngươi gấp như vậy làm gì?” Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mông ta.”
Ta đói khát mà...”
... Tư Đồ Dật không nói gì.
Trong lòng ôm hưu thư vừa mới viết xong, ta kích động đi tìm đại hoàng huynh, vậy mà đại hoàng huynh nhìn hưu thư của ta xong lập tức ném lại cho ta: “Hắn là tam hoàng tử Tây Bình Quốc, không hưu được, hưu sẽ ảnh hưởng bang giao, lúc đó là chính ngươi đáp ứng, đâu ai ép ngươi.”
Không hưu được? Vậy làm sao bây giờ?
Lòng ta tràn đầy buồn bực trở lại phủ, lại thấy nóc nhà phòng khách thủng một cái lỗ to, trên mặt đất đều là vụn ngói, ta hét lớn: “Đây là chuyện gì hả?”
Một người hầu vội vã lôi ta đi: “Vương gia, ngươi đứng ở đây tương đối an toàn.” Hắn chỉ chỉ nóc nhà: “Ngươi xem ở trên!” Hắn vừa nói xong, lại một đống lớn mái ngói rơi xuống, hất lên một trận bụi mù.
Trên nóc nhà có bóng người bay nhanh di động cùng với ngân quang thỉnh thoảng lóe ra, đó là? Thanh Ba và Yến Thu Phi? Hai người bọn hắn sẽ không là đấu từ tối hôm qua đến hiện tại đấy chứ? Chẳng qua thấy dáng vẻ hai người hai mắt đỏ hồng, hình như là vậy.
Còn đánh tiếp, gian phòng này chỉ sợ sẽ bị bọn hắn hủy đi: “Dừng tay!!!!”
Thanh Ba thoáng ngừng một trận, nhưng Yến Thu Phi vẫn cứ đuổi đáhn không ngừng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đánh trả, ta đỡ trán, ai, đau đầu: “Gọi hộ viện tới đây, mang theo cung tiễn!”
Chưa tới một hồi liền có hai mươi mấy hộ viện lưng đeo cung tiễn đi tới, ta chỉ phía trên: “Bắn cung, ép 2 người kia xuống!”
“Lỡ thương đến Vương phi thì sao?”
Ta đảo cặp mắt trắng dã: “Hắn chết xứng đáng, chỉ cần đừng làm Thanh Ba bị thương! Bắn cho ta!”
Ta ra lệnh một tiếng, tiếng xé gió lập tức vang lên, rất nhiều mũi tên rậm rạp bay về phía bọn hắn, Thanh Ba không có vũ khí hộ thân nhảy xuống đầu tiên, Yến Thu Phi cũng phi xuốn tgheo, chẳng qua nhìn hắn vung roi, chỉ sợ lại muốn đánh, ta vội vã quát dẹp đường: “Dừng tay, Yến Thu Phi!”
Hai người này trên người đều là mồ hôi và bụi, trên khuôn mặt đều đen xì xì, thoạt nhìn đều chật vật vô cùng, vừa dừng xuống dứoi hai người đều đang thở dốc.
Yến Thu Phi không phục hổn hển nói: “Thối... Tiểu tử thối, ngươi đừng chạy, cùng ta đánh thêm ba trăm hiệp!”
Thanh Ba lau mồ hôi trên mặt, mặc kệ hắn: “Vương gia, ta đi ngủ.” Nói xong xoay người rời đi.
“Uy, tiểu tử thối, đừng chạy, ngươi muốn chạy trốn sao? Quay lại đây cho ta!” Yến Thu Phi tức đến thẳng giơ chân, roi trong tay căm hận vung trên mặt đất.
Ta từ trong lòng móc ra phong hưu thư kia, cường nhét vào trong tay hắn: “Cho ngươi!”
Hắn hồ nghi rút ra: “Cái gì vậy? Thư tình ngươi viết cho ta?”
“Ngươi chậm rãi xem đi!” Ta vội vã chuồn.
Vừa đi ra ngoài vài chịc bước, phía sau đã truyền tới tiếng rống của hắn: “Ti Tiêu Bạch, ngươi quay lại cho ta!!!”
Quay lại mới là đứa ngốc! Ta xoay đầu thè lưỡi với hắn: “Ngươi bị hưu!”
Mặt trời còn chưa xuốn ngúi, Tư Đồ Dật đã trở về, ta cao hứng nhào tới: “Dật Dật, ngươi về rồi, ngày hôm nay thật sớm, có phải vì nhớ ta không? Ha ha ha.”
“Tất cả đều đi lên quỹ đạo, không cần hai ông chủ ở lại trông coi, giao cho Liễu Tiếu Phong là được.” Hắn cười nói.
“Đó chính là nói, ngươi không cần mỗi ngày đi làm? Có thể mỗi ngày ở nhà cùng ta?”
Hắn gật gật đầu: “Ừ, vẫn là ở nhà mỗi ngày nhìn ngươi mới được, miễn cho ngươi lại không an phận, trộm người sau lưng ta.”
Ta chu mỏ nói: “Không phải trộm người, trộm người thật khó nghe, ngươi lần trước nói hồng hạnh trèo tường, trèo tường dễ nghe hơn.”
“Là xuất tường! Hồng hạnh xuất tường!” Hắn trừng ta: “Lúc rảnh rỗi đọc nhiều sách vào, miễn cho dạy hư hài tử!”
“Nói đến hài tử, ta nhớ ra, ngươi xem!” Ta lôi kéo y phục trên người: “Y phục này đều ngại nhỏ nhỏ, mặc ở trên người có chút chật, xem ra phải rộng hơn chút.”
Hắn gật gật đầu: “Còn phải làm một ít bảo bảo.”
Cửa bỗng nhiên bị mở ra, Yến Thu Phi xanh mặt đứng trước cửa: “Ngươi có bảo bảo?”
Ta nao núng trốn ra sau Tư Đồ Dật: “Dật Dật, hắn hung quá!”
Tư Đồ Dật lạnh lùng nói: “Không liên quan tới chuyện của ngươi, mời ngươi đi ra ngoài.”
Nào biết Yến Thu Phi đĩnh đạc bước tới: “Cái gì không liên quan tới ta? Nếu ta sớm biết hắn có hài tử, ta sẽ không cưới hắn, khiến cho ta y như thiên cổ ác nhân, mặc dù thích mỹ sắc, nhưng còn không đến nỗi chia rẽ gia đình nhân gia.”
Ta nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Là ngươi gả ta, không phải ngươi cưới ta!”
Sắc mặt Tư Đồ Dật thoáng hòa hoãn: “Nếu như vậy, ngươi nên tự động rời khỏi.”
Yến Thu Phi lãnh xuy một tiếng: “Nào có chuyện dễ như thế? Làm bút giao dịch đi!”
“Nói nghe thử xem.” Tư Đồ Dật nói.
Hắn ngẩng cằm nói: “Đem Thanh Ba kia cho ta!”
Ta lúng túng nói: “Chuyện này ta không thể làm chủ, Thanh Ba là thân tự do.” Lần ấy ta xé bỏ khế bán thân của hắn tại chỗ rồi.
Yến Thu Phi hừ lạnh: “Hử?”
Vì hạnh phúc từ nay về sau của ta, ta lập tức bồi cười nói: “Chẳng qua ta có thể giúp ngươi!”
Bình luận truyện