Ngươi Là Nương Tử Của Ta
Chương 22: Thêm một người tới
Lúc ăn cơm tối, Nguỵ Thiên Thanh bế Li Nhi về, ngoài ý muốn chính là y còn mang theo một người khác.
“Vị cô nương này…Là ai vậy?” Tần Độc Tôn hai mắt trông mong nhìn hồng y cô nương đi cạnh Nguỵ Thiên Thanh. Nói thật, hắn thường xuyên đi theo sư phụ hành nghề y, gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa một ai khiến hắn có cảm giác như thế này — tim đập thình thịch.
“Bá phụ, bá mẫu, Tần gia ca ca, ta họ Quản, Quản Linh Nhi. Mọi người gọi ta Linh Nhi là được.” Hồng y cô nương ngọt ngào làm lễ với mọi người.
Tần, Tần gia ca ca? Tần Độc Tôn nghe Quản Linh Nhi gọi mình, trái tim thiếu chút nhảy khỏi lồng ngực.
“Thiên Thanh, Quản cô nương với con là…” Đan Vô Ưu liếc Linh Nhi, yêu! Y phục đỏ rực, mắt to trong suốt, núm đồng tiên nhỏ xinh hai bên má, vừa nhìn đã biết là người hoạt bát linh động.
“Nương, đây là tiểu sư muội của con, nghe được tin con và nương tử tới đây, cho nên đặc biệt tới thăm con.” Nguỵ Thiên Thanh cười, giải thích nghi hoặc cho hai lão gia Tần gia.
Tiểu sư muội này hai năm trước đã được Nhâm Dữ Phi đưa đến gặp Nguỵ Thiên Thanh một lần, lúc ấy nàng cũng mặc một thân hồng y, ôm Nguỵ Thiên Thanh trọng thương chưa lành khóc đến đứt từng ruột gan, nếu Nhâm Dữ Phi không cản nàng, không biết nàng sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
“Sư muội…của con?” Đan Vô Ưu chỉ chỉ Quản Linh Nhi.
“Vâng, Linh Nhi và con đều chung một sư môn.” Nguỵ Thiên Thanh buông Li Nhi, chuyển cho Đan Vô Ưu.
“Nương, con đưa Linh Nhi đi gặp nương tử.”
“Nga. Hả –?” Đan Vô Ưu còn đang suy nghĩ thân phận của Quản Linh Nhi, nghe Nguỵ Thiên Thanh nói, lập tức kinh hô. Nhi tử là nam không phải nữ, đi theo Nguỵ Thiên Thanh chỉ vì ngoài ý muốn, giờ sóng trước chưa êm, sóng sau đã ập tới, nếu bị Quản cô nương này nhận ra nó không phải là thê tử của Nguỵ Thiên Thanh — vậy thì xong đời.
“Duy Ngã mới nói không thoải mái, đã ngủ rồi, hay là ăn cơm xong hẵng đi?”
“Đúng, sắp ăn cơm rồi, vẫn là ăn trước đi đã.” Tần Dữ Hằng ứa mồ hôi lạnh. Nguỵ Thiên Thanh là ai, là Kiếm đế! Thiên hạ đệ nhất kiếm! Sư muội y hẳn cũng có bảy phần công lực của y đi? Thôi xong thôi xong, gặp phải đại sự rồi.
“Bá phụ bá mẫu nói phải. Sư huynh, nếu tẩu tẩu không thoải mái, vậy muội gặp sau cũng không muộn.” Quản Linh Nhi cũng rất hiểu ý người.
“Nương tử không thoải mái sao? Ai! Đều tại ta.” Nhất định là sáng mình làm quá nên mới khiến hắn bị thương, sớm biết như vậy nhịn một chút có phải hơn không.
“Sư huynh, huynh mau về xem tẩu tẩu đi, muội trò chuyện với Tần gia ca ca.” Khoé mắt Quản Li Nhi liếc Tần Độc Tôn một cái, nhìn hắn hai mắt hoa si, không khỏi cười thầm trong lòng.
“Ân, cha nương, vậy Thiên Thanh xin được cáo lui.” Nguỵ Thiên Thanh cười tỏ lỗi với Quản Linh Nhi, sau đó định phi tới chỗ nương tử.
“Li Nhi cũng muốn nương nương!” Li Nhi miệng ngậm mứt quả, sốt ruột ồn ào.
“Đến cha ôm.” Nguỵ Thiên Thanh thở dài, bế Li Nhi lên, ‘sưu’ một tiếng liền không thấy bóng người.
“Quản cô nương phải không.” Đan Vô Ưu thấy nàng nói theo ý mình, nghĩ nàng có chuẩn bị mới tới đây.
“Bá mẫu khách khí, gọi ta Linh Nhi là được.” Quản Linh Nhi hào phóng nói.
“Tốt lắm, Li Nhi. Không biết lần này ngươi tới là…” Kẻ quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám vòng vo, sớm nói rõ ràng vẫn tốt hơn.
“Linh Nhi vốn định đến Đoạn Tình sơn thăm sư huynh, không ngờ đi nửa đường gặp Nhâm nhị ca, huynh ấy nói cho ta biết sư huynh đã cùng tẩu tẩu về đây, cho nên ta mới chạy tới.” Quản Linh Nhi nhìn ra bà muốn hỏi gì, cũng không giấu diếm.
“Nhâm nhị ca? Chính là Âm đế Nhâm Dữ Phi?” Đan Vô Ưu trong lòng khẽ động.
“Chính là huynh ấy.”
“Vậy hắn hẳn đã nói cho ngươi chuyện của sư huynh ngươi.” Nếu đã có Âm đế ra mặt, như vậy chắc mọi chuyện đã được sắp xếp.
“Không sai, Nhâm nhị ca đã kể tất cả chuyện của sư huynh và Tần gia đại ca ca cho ta biết.” Chuyện một người bị sư huynh si tình lầm thành tẩu tẩu Thanh Thu quả thực quá gây tò mò, vì thế nàng mới quất ngựa đuổi theo tới đây.
Nghe Li Nhi đã muốn chỉ tên điểm họ, Đan Vô Ưu và Tần Dữ Hằng cuối cùng cũng có thể yên tâm.
“Vậy Quản…Linh Nhi, ý của ngươi và Nhâm đại hiệp là?”
“Bá phụ bá mẫu đừng lo, ta và Nhâm nhị ca đều muốn để sư huynh quên đi quá khứ, cùng Tần gia đại ca ca sống hạnh phúc hết đời. Lần này ta đến đây, chẳng qua chỉ là muốn xác định tâm ý của Tần gia đại ca ca mà thôi.” Nếu Tần Duy Ngã nguyện ý vậy quá tốt, nếu hắn không nguyện ý cũng không sao, Quản Linh Nhi nàng không có gì nhiều, chỉ cần dùng một viên Khuynh tình là đủ để hắn từ nay về sau khăng khăng một lòng với sư huynh, đến chết không ngừng.
Trái tim vừa mới buông lỏng sau khi nghe nàng nói lại bắt đầu căng lên.
“Ý của Quản cô nương…” Tươi cười trên mặt Đan Vô Ưu sắp không duy trì nổi nữa. Đây chính xác là uy hiếp mà! Xác định tâm ý của Duy Nhi? Nếu không xác định được thì sao? Chẳng lẽ muốn giết nó à!!
“Ta không có ý gì cả, chỉ là muốn bọn họ lưỡng tình tương duyệt mà thôi.” Quản Linh Nhi nói đến vân đạm phong khinh, như thể đang nói chuyện gia đình bình thường.
Muốn? Đan Vô Ưu có chút sinh khí, nếu Duy Nhi không muốn, chỉ sợ Quản cô nương này sẽ không thèm bận tâm đi? Có phải những kẻ võ công cao cường đều tự cho là đúng như thế không? Nguỵ Thiên Thanh trước kia lúc chưa bị thương có phải cũng giống nàng?
***
“Nương tử, nương tử.” Về tới phòng, Tần Duy Ngã vẫn đang ngủ. Nguỵ Thiên Thanh cúi đầu nhìn nước mắt còn chưa khô vương trên khoé mắt hắn, nhất thời kích động.
Sao nương tử lại khóc? Có phải trên người đau quá không? Đều do y, luôn tham luyến thân thể mềm mại chặt chẽ của nương tử, lúc thân thiết với nương tử không biết giữ đúng mực.
“Nương! Nương! Li Nhi cho người quả quả.” Li Nhi dùng mẩu chân nho nhỏ dùng sức trèo lên giường, muốn gọi mẫu thân dậy ăn mứt quả với mình.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Tần Duy Ngã mở hai mắt hơi sưng đỏ, mơ mơ hồ hồ nhìn vật đỏ đỏ nhoắng lên nhoắng xuống trước mặt. Kì quái, mình ngủ lúc nào nhỉ? Mình nhớ rõ sau khi ăn cơm nương chạy tới…
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Nguỵ Thiên Thanh –!!!!”
Tần Duy Ngã rốt cuộc nhớ ra chuyện trước khi ngủ, lập tức bật dậy.
Ô! Kết quả của việc quên mất buổi sáng sử dụng eo quá độ chính là — biến thành mộc đầu nhân (người gỗ).
“Nương nương?” Li Nhi kỳ quái nhìn Tần Duy Ngã bật dậy dựng một ngón tay chỉ vào mặt Nguỵ Thiên Thanh, tay kia nắm chặt thành đấm, há to miệng vẻ mặt hung ác, rồi đột nhiên như bị ghim lại, không nhúc nhích.
“Nguỵ, Thiên, Thanh, ta, muốn, giết, ngươi.” Từng chữ từng chữ như nghiến răng đổ máu từ miệng phun ra, Tần Duy Ngã ‘phanh’ một tiếng, ngã ngửa xuống giường.
“Nương tử, ngươi đừng nói nữa. Để vi phu xoa xoa cho ngươi.” Nguỵ Thiên Thanh bị dáng vẻ của hắn chọc cười, y ôm Li Nhi thả xuống giường, sau đó ngồi xuống, vươn tay cởi y phục của Tần Duy Ngã.
“Ngươi, ngươi còn muốn làm gì!” Tần Duy Ngã tưởng y lại nổi lên sắc tâm, chạy nhanh che chở vạt áo của mình.
“Nương tử, vi phu chỉ muốn dùng dược xoa xoa cho ngươi thôi. Hơn nữa bên ngoài còn có khách, vi phu há có thể không giữ đúng mực.” Nguỵ Thiên Thanh bị động tác như lâm đại địch của hắn làm cho dở khóc dở cười.
Khách? Khách nào? Chẳng lẽ Nhâm Dữ Phi lại tới nữa? Trời ạ! Gã đúng là âm hồn không tan mà. Tần Duy Ngã đảo mắt, dưới tay cũng thả lỏng chút.
Nguỵ Thiên Thanh nhân cơ hội lưu loát cởi y phục của hắn xuống, cẩn thận nhu nắn thắt lưng Tần Duy Ngã.
“A!” Từng trận đau đớn từ lưng truyền đến, làm cho Tần Duy Ngã nheo hai mắt rên rỉ. Nương a, đau, đau quá đi! Cái thân thể thối nát này, nghỉ ngơi cả ngày vẫn khó chịu như thế! Ô -! Đều tại tên sắc quỷ đáng chết này, đã bảo đừng làm đứng rồi, y thì thích đến nghiêng ngả, còn ta đáng thương thì biến thành nhược nam nhà lành chịu đủ tàn phá, chỉ có thể ngồi một góc kêu khổ.
Đúng rồi! Giờ cha nương và tiểu đệ đều biết cả, vậy ta biết đứng trước mặt họ kiểu gì đây? Ô –! Vì sao lại là ta? Không có thiên lý! Quá không có thiên lý!!
“Cha đừng đánh nương!” Nghe tiếng kêu thê thảm của nương, Li Nhi bị doạ rồi, hai mắt đỏ lên, chuẩn bị khóc đến nơi.
“Li Nhi đừng sợ, nương con bị thương, cha đang chữa thương cho hắn.” Bàn tay vươn tới yêu thương vuốt ve gáy nhi tử, Nguỵ Thiên Thanh từ ái nhìn tiểu tử đang không biết làm sao.
“Nương, đau đau, Li Nhi thổi thổi cho người!” Li Nhi cái hiểu cái không, chỉ biết là mẫu thân mình bị thương, nó cẩn thận đi tới bên cạnh Tần Duy Ngã, cúi xuống dùng sức thổi thổi chỗ Nguỵ Thiên Thanh đang xoa ấn.
Tiểu tử thối, coi như ngươi có lương tâm. Tâm linh bị tổn thương của Tần Duy Ngã cuối cùng cũng có chút an ủi.
“Nương tử, vừa rồi ta gặp được Linh Nhi trên đường, nàng đặc biệt tới thăm chúng ta đó. Cho nên, ta liền dẫn nàng trở về. Lát nữa ngươi đỡ hơn, ta sẽ đưa nàng tới gặp ngươi.”
Linh Nhi? Là ai ta? Đúng rồi, vừa nãy y nói có khách…Hay chính là Linh Nhi này?!
“Linh Nhi là…” Tần Duy Ngã không biết chính xác, đành phải uyển chuyển hỏi.
“Ngươi không nhớ rõ sao, chính là tiểu sư muội Quản Linh Nhi của ta đó?” Nguỵ Thiên Thanh nghĩ hắn không nhớ, liền hảo tâm nhắc cho hắn.
“À! À! À!” Nhớ rõ cái rắm, thiếu gia ta làm thế quái nào biết được ngươi có sư muội hay không. Không đúng! Nếu là sư muội của y…Chuyện này sẽ bị lộ mất!!
“Ô!” Kích động một cái là lại quên mất giáo huấn ban nãy, Tần Duy Ngã muốn bật dậy đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Nương tử, ngươi đừng kích động, tuy đã lâu không gặp Linh Nhi, nhưng người đã đến rồi, chờ một lát là gặp thôi.” Tưởng lầm nương tử muốn đi gặp tiểu sư muội, Nguỵ Thiên Thanh vội vàng trấn an.
Gặp! Gặp cái quỷ ấy! Mạng một nhà lão tử sắp tiêu rồi, lão tử ước gì cả đời này không gặp mấy tên cao thủ bao gồm cả ngươi! Con bà nó, cả một đám cứ như con gián đập mãi không chết!
“Nàng đâu, đang làm gì?” Tần Duy Ngã phát điên rống lên.
“Đang ở ngoại thính nói chuyện với cha nương. Nương tử, ngươi bị làm sao vậy?” Cứ như muốn giết người không bằng. Linh Nhi đã làm chuyện gì không tốt chọc tới nương tử sao? Nguỵ Thiên Thanh nghĩ mãi không thông.
Đẩy Nguỵ Thiên Thanh ra, Tần Duy Ngã tự đỡ thắt lưng, uốn uốn éo éo đi đến đại sảnh. Phật tổ a! Bồ Tát a! Ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì, nếu phải chết để mình con chết là đủ rồi, cha nương ta và Độc Tôn không biết gì cả, ngài rủ lòng từ bi tha cho bọn họ đi!
Tần Duy Ngã bi phẫn đi về phía trước, rất có khí phách liều chết hi sinh.
“Nương tử, nương tử, ngươi đợi vi phu với.” Nguỵ Thiên Thanh không rõ nương tử nhà mình muốn làm gì, đành bế nhi tử chạy theo.
“Vị cô nương này…Là ai vậy?” Tần Độc Tôn hai mắt trông mong nhìn hồng y cô nương đi cạnh Nguỵ Thiên Thanh. Nói thật, hắn thường xuyên đi theo sư phụ hành nghề y, gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng chưa một ai khiến hắn có cảm giác như thế này — tim đập thình thịch.
“Bá phụ, bá mẫu, Tần gia ca ca, ta họ Quản, Quản Linh Nhi. Mọi người gọi ta Linh Nhi là được.” Hồng y cô nương ngọt ngào làm lễ với mọi người.
Tần, Tần gia ca ca? Tần Độc Tôn nghe Quản Linh Nhi gọi mình, trái tim thiếu chút nhảy khỏi lồng ngực.
“Thiên Thanh, Quản cô nương với con là…” Đan Vô Ưu liếc Linh Nhi, yêu! Y phục đỏ rực, mắt to trong suốt, núm đồng tiên nhỏ xinh hai bên má, vừa nhìn đã biết là người hoạt bát linh động.
“Nương, đây là tiểu sư muội của con, nghe được tin con và nương tử tới đây, cho nên đặc biệt tới thăm con.” Nguỵ Thiên Thanh cười, giải thích nghi hoặc cho hai lão gia Tần gia.
Tiểu sư muội này hai năm trước đã được Nhâm Dữ Phi đưa đến gặp Nguỵ Thiên Thanh một lần, lúc ấy nàng cũng mặc một thân hồng y, ôm Nguỵ Thiên Thanh trọng thương chưa lành khóc đến đứt từng ruột gan, nếu Nhâm Dữ Phi không cản nàng, không biết nàng sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
“Sư muội…của con?” Đan Vô Ưu chỉ chỉ Quản Linh Nhi.
“Vâng, Linh Nhi và con đều chung một sư môn.” Nguỵ Thiên Thanh buông Li Nhi, chuyển cho Đan Vô Ưu.
“Nương, con đưa Linh Nhi đi gặp nương tử.”
“Nga. Hả –?” Đan Vô Ưu còn đang suy nghĩ thân phận của Quản Linh Nhi, nghe Nguỵ Thiên Thanh nói, lập tức kinh hô. Nhi tử là nam không phải nữ, đi theo Nguỵ Thiên Thanh chỉ vì ngoài ý muốn, giờ sóng trước chưa êm, sóng sau đã ập tới, nếu bị Quản cô nương này nhận ra nó không phải là thê tử của Nguỵ Thiên Thanh — vậy thì xong đời.
“Duy Ngã mới nói không thoải mái, đã ngủ rồi, hay là ăn cơm xong hẵng đi?”
“Đúng, sắp ăn cơm rồi, vẫn là ăn trước đi đã.” Tần Dữ Hằng ứa mồ hôi lạnh. Nguỵ Thiên Thanh là ai, là Kiếm đế! Thiên hạ đệ nhất kiếm! Sư muội y hẳn cũng có bảy phần công lực của y đi? Thôi xong thôi xong, gặp phải đại sự rồi.
“Bá phụ bá mẫu nói phải. Sư huynh, nếu tẩu tẩu không thoải mái, vậy muội gặp sau cũng không muộn.” Quản Linh Nhi cũng rất hiểu ý người.
“Nương tử không thoải mái sao? Ai! Đều tại ta.” Nhất định là sáng mình làm quá nên mới khiến hắn bị thương, sớm biết như vậy nhịn một chút có phải hơn không.
“Sư huynh, huynh mau về xem tẩu tẩu đi, muội trò chuyện với Tần gia ca ca.” Khoé mắt Quản Li Nhi liếc Tần Độc Tôn một cái, nhìn hắn hai mắt hoa si, không khỏi cười thầm trong lòng.
“Ân, cha nương, vậy Thiên Thanh xin được cáo lui.” Nguỵ Thiên Thanh cười tỏ lỗi với Quản Linh Nhi, sau đó định phi tới chỗ nương tử.
“Li Nhi cũng muốn nương nương!” Li Nhi miệng ngậm mứt quả, sốt ruột ồn ào.
“Đến cha ôm.” Nguỵ Thiên Thanh thở dài, bế Li Nhi lên, ‘sưu’ một tiếng liền không thấy bóng người.
“Quản cô nương phải không.” Đan Vô Ưu thấy nàng nói theo ý mình, nghĩ nàng có chuẩn bị mới tới đây.
“Bá mẫu khách khí, gọi ta Linh Nhi là được.” Quản Linh Nhi hào phóng nói.
“Tốt lắm, Li Nhi. Không biết lần này ngươi tới là…” Kẻ quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám vòng vo, sớm nói rõ ràng vẫn tốt hơn.
“Linh Nhi vốn định đến Đoạn Tình sơn thăm sư huynh, không ngờ đi nửa đường gặp Nhâm nhị ca, huynh ấy nói cho ta biết sư huynh đã cùng tẩu tẩu về đây, cho nên ta mới chạy tới.” Quản Linh Nhi nhìn ra bà muốn hỏi gì, cũng không giấu diếm.
“Nhâm nhị ca? Chính là Âm đế Nhâm Dữ Phi?” Đan Vô Ưu trong lòng khẽ động.
“Chính là huynh ấy.”
“Vậy hắn hẳn đã nói cho ngươi chuyện của sư huynh ngươi.” Nếu đã có Âm đế ra mặt, như vậy chắc mọi chuyện đã được sắp xếp.
“Không sai, Nhâm nhị ca đã kể tất cả chuyện của sư huynh và Tần gia đại ca ca cho ta biết.” Chuyện một người bị sư huynh si tình lầm thành tẩu tẩu Thanh Thu quả thực quá gây tò mò, vì thế nàng mới quất ngựa đuổi theo tới đây.
Nghe Li Nhi đã muốn chỉ tên điểm họ, Đan Vô Ưu và Tần Dữ Hằng cuối cùng cũng có thể yên tâm.
“Vậy Quản…Linh Nhi, ý của ngươi và Nhâm đại hiệp là?”
“Bá phụ bá mẫu đừng lo, ta và Nhâm nhị ca đều muốn để sư huynh quên đi quá khứ, cùng Tần gia đại ca ca sống hạnh phúc hết đời. Lần này ta đến đây, chẳng qua chỉ là muốn xác định tâm ý của Tần gia đại ca ca mà thôi.” Nếu Tần Duy Ngã nguyện ý vậy quá tốt, nếu hắn không nguyện ý cũng không sao, Quản Linh Nhi nàng không có gì nhiều, chỉ cần dùng một viên Khuynh tình là đủ để hắn từ nay về sau khăng khăng một lòng với sư huynh, đến chết không ngừng.
Trái tim vừa mới buông lỏng sau khi nghe nàng nói lại bắt đầu căng lên.
“Ý của Quản cô nương…” Tươi cười trên mặt Đan Vô Ưu sắp không duy trì nổi nữa. Đây chính xác là uy hiếp mà! Xác định tâm ý của Duy Nhi? Nếu không xác định được thì sao? Chẳng lẽ muốn giết nó à!!
“Ta không có ý gì cả, chỉ là muốn bọn họ lưỡng tình tương duyệt mà thôi.” Quản Linh Nhi nói đến vân đạm phong khinh, như thể đang nói chuyện gia đình bình thường.
Muốn? Đan Vô Ưu có chút sinh khí, nếu Duy Nhi không muốn, chỉ sợ Quản cô nương này sẽ không thèm bận tâm đi? Có phải những kẻ võ công cao cường đều tự cho là đúng như thế không? Nguỵ Thiên Thanh trước kia lúc chưa bị thương có phải cũng giống nàng?
***
“Nương tử, nương tử.” Về tới phòng, Tần Duy Ngã vẫn đang ngủ. Nguỵ Thiên Thanh cúi đầu nhìn nước mắt còn chưa khô vương trên khoé mắt hắn, nhất thời kích động.
Sao nương tử lại khóc? Có phải trên người đau quá không? Đều do y, luôn tham luyến thân thể mềm mại chặt chẽ của nương tử, lúc thân thiết với nương tử không biết giữ đúng mực.
“Nương! Nương! Li Nhi cho người quả quả.” Li Nhi dùng mẩu chân nho nhỏ dùng sức trèo lên giường, muốn gọi mẫu thân dậy ăn mứt quả với mình.
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
Tần Duy Ngã mở hai mắt hơi sưng đỏ, mơ mơ hồ hồ nhìn vật đỏ đỏ nhoắng lên nhoắng xuống trước mặt. Kì quái, mình ngủ lúc nào nhỉ? Mình nhớ rõ sau khi ăn cơm nương chạy tới…
parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu*parkyoosu
“Nguỵ Thiên Thanh –!!!!”
Tần Duy Ngã rốt cuộc nhớ ra chuyện trước khi ngủ, lập tức bật dậy.
Ô! Kết quả của việc quên mất buổi sáng sử dụng eo quá độ chính là — biến thành mộc đầu nhân (người gỗ).
“Nương nương?” Li Nhi kỳ quái nhìn Tần Duy Ngã bật dậy dựng một ngón tay chỉ vào mặt Nguỵ Thiên Thanh, tay kia nắm chặt thành đấm, há to miệng vẻ mặt hung ác, rồi đột nhiên như bị ghim lại, không nhúc nhích.
“Nguỵ, Thiên, Thanh, ta, muốn, giết, ngươi.” Từng chữ từng chữ như nghiến răng đổ máu từ miệng phun ra, Tần Duy Ngã ‘phanh’ một tiếng, ngã ngửa xuống giường.
“Nương tử, ngươi đừng nói nữa. Để vi phu xoa xoa cho ngươi.” Nguỵ Thiên Thanh bị dáng vẻ của hắn chọc cười, y ôm Li Nhi thả xuống giường, sau đó ngồi xuống, vươn tay cởi y phục của Tần Duy Ngã.
“Ngươi, ngươi còn muốn làm gì!” Tần Duy Ngã tưởng y lại nổi lên sắc tâm, chạy nhanh che chở vạt áo của mình.
“Nương tử, vi phu chỉ muốn dùng dược xoa xoa cho ngươi thôi. Hơn nữa bên ngoài còn có khách, vi phu há có thể không giữ đúng mực.” Nguỵ Thiên Thanh bị động tác như lâm đại địch của hắn làm cho dở khóc dở cười.
Khách? Khách nào? Chẳng lẽ Nhâm Dữ Phi lại tới nữa? Trời ạ! Gã đúng là âm hồn không tan mà. Tần Duy Ngã đảo mắt, dưới tay cũng thả lỏng chút.
Nguỵ Thiên Thanh nhân cơ hội lưu loát cởi y phục của hắn xuống, cẩn thận nhu nắn thắt lưng Tần Duy Ngã.
“A!” Từng trận đau đớn từ lưng truyền đến, làm cho Tần Duy Ngã nheo hai mắt rên rỉ. Nương a, đau, đau quá đi! Cái thân thể thối nát này, nghỉ ngơi cả ngày vẫn khó chịu như thế! Ô -! Đều tại tên sắc quỷ đáng chết này, đã bảo đừng làm đứng rồi, y thì thích đến nghiêng ngả, còn ta đáng thương thì biến thành nhược nam nhà lành chịu đủ tàn phá, chỉ có thể ngồi một góc kêu khổ.
Đúng rồi! Giờ cha nương và tiểu đệ đều biết cả, vậy ta biết đứng trước mặt họ kiểu gì đây? Ô –! Vì sao lại là ta? Không có thiên lý! Quá không có thiên lý!!
“Cha đừng đánh nương!” Nghe tiếng kêu thê thảm của nương, Li Nhi bị doạ rồi, hai mắt đỏ lên, chuẩn bị khóc đến nơi.
“Li Nhi đừng sợ, nương con bị thương, cha đang chữa thương cho hắn.” Bàn tay vươn tới yêu thương vuốt ve gáy nhi tử, Nguỵ Thiên Thanh từ ái nhìn tiểu tử đang không biết làm sao.
“Nương, đau đau, Li Nhi thổi thổi cho người!” Li Nhi cái hiểu cái không, chỉ biết là mẫu thân mình bị thương, nó cẩn thận đi tới bên cạnh Tần Duy Ngã, cúi xuống dùng sức thổi thổi chỗ Nguỵ Thiên Thanh đang xoa ấn.
Tiểu tử thối, coi như ngươi có lương tâm. Tâm linh bị tổn thương của Tần Duy Ngã cuối cùng cũng có chút an ủi.
“Nương tử, vừa rồi ta gặp được Linh Nhi trên đường, nàng đặc biệt tới thăm chúng ta đó. Cho nên, ta liền dẫn nàng trở về. Lát nữa ngươi đỡ hơn, ta sẽ đưa nàng tới gặp ngươi.”
Linh Nhi? Là ai ta? Đúng rồi, vừa nãy y nói có khách…Hay chính là Linh Nhi này?!
“Linh Nhi là…” Tần Duy Ngã không biết chính xác, đành phải uyển chuyển hỏi.
“Ngươi không nhớ rõ sao, chính là tiểu sư muội Quản Linh Nhi của ta đó?” Nguỵ Thiên Thanh nghĩ hắn không nhớ, liền hảo tâm nhắc cho hắn.
“À! À! À!” Nhớ rõ cái rắm, thiếu gia ta làm thế quái nào biết được ngươi có sư muội hay không. Không đúng! Nếu là sư muội của y…Chuyện này sẽ bị lộ mất!!
“Ô!” Kích động một cái là lại quên mất giáo huấn ban nãy, Tần Duy Ngã muốn bật dậy đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Nương tử, ngươi đừng kích động, tuy đã lâu không gặp Linh Nhi, nhưng người đã đến rồi, chờ một lát là gặp thôi.” Tưởng lầm nương tử muốn đi gặp tiểu sư muội, Nguỵ Thiên Thanh vội vàng trấn an.
Gặp! Gặp cái quỷ ấy! Mạng một nhà lão tử sắp tiêu rồi, lão tử ước gì cả đời này không gặp mấy tên cao thủ bao gồm cả ngươi! Con bà nó, cả một đám cứ như con gián đập mãi không chết!
“Nàng đâu, đang làm gì?” Tần Duy Ngã phát điên rống lên.
“Đang ở ngoại thính nói chuyện với cha nương. Nương tử, ngươi bị làm sao vậy?” Cứ như muốn giết người không bằng. Linh Nhi đã làm chuyện gì không tốt chọc tới nương tử sao? Nguỵ Thiên Thanh nghĩ mãi không thông.
Đẩy Nguỵ Thiên Thanh ra, Tần Duy Ngã tự đỡ thắt lưng, uốn uốn éo éo đi đến đại sảnh. Phật tổ a! Bồ Tát a! Ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì, nếu phải chết để mình con chết là đủ rồi, cha nương ta và Độc Tôn không biết gì cả, ngài rủ lòng từ bi tha cho bọn họ đi!
Tần Duy Ngã bi phẫn đi về phía trước, rất có khí phách liều chết hi sinh.
“Nương tử, nương tử, ngươi đợi vi phu với.” Nguỵ Thiên Thanh không rõ nương tử nhà mình muốn làm gì, đành bế nhi tử chạy theo.
Bình luận truyện