Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 50: Thảm!



“A ~” Duỗi thắt lưng, Tần Duy Ngã bóp bóp bả vai đau nhức. Vừa rồi ngủ ngon quá đi! Quả nhiên vẫn là ngủ trong lòng Nguỵ Thiên Thanh thoải mái a…

Tần Duy Ngã vặn cổ, nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Mình nhớ rõ mình đang trên đường trở về Tiếu Ngạo sơn trang…Mình nhớ rõ mình đang đi cùng hai chủ tớ Diêu Tuyết Chiêu kia…Mình nhớ rõ Nguỵ Thiên Thanh cũng không đi cùng mình…

A a a! Rõ ràng đêm qua mình gác đêm, sao có thể ngủ được!!

Tần Duy Ngã ngồi bật dậy, hắn nhìn nhìn phía trước, có lẽ là vì hôm qua Diêu Tuyết Chiêu và Tiểu Mễ quá mệt mỏi, cho nên còn chưa thức dậy. Li Nhi thì…Li Nhi đâu rồi?!

Tần Duy Ngã luống cuống, ở tại chỗ quay quay tìm khắp, nhưng không thấy bóng dáng Li Nhi đâu.

Trời ơi! Ông đừng làm con sợ! Tần Duy Ngã tim đập thình thịch kinh hoàng, một cảm giác khủng hoảng chưa từng có bao chặt lấy hắn.

“A!” Hắn đang định đi khắp khu vực xung quanh tìm, đột nhiên bị thứ gì đó quấn chân.

Y phục của ai đây?! Tần Duy Ngã cầm thứ dưới chân lên nhìn, là một ngoại y màu xanh ngọc, trông quen lắm, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Hình như Nguỵ Thiên Thanh cũng có một cái giống thế này…Lẽ nào là?? Tần Duy Ngã cuộn ống tay lên xem — ở cổ tay áo có một vết vá rất khó nhìn.

Đúng là y phục của y!! Tần Duy Ngã cuối cùng cũng có phản ứng. Hắn nhớ rõ có một lần Li Nhi không cẩn thận cắt rách cổ tay áo của y, bị hắn nhìn thấy, liền xung phong nhận việc khâu lại cho y, kết quả hắn không hổ là một nam nhân, có thể biến một vết rách nhỏ cỡ hạt đậu xanh thành một miếng vá to bằng cái đồng xu.

Y không phải đã rời khỏi đây sao? Hay là y không nỡ buông mình và Li Nhi, cho nên đã trở lại? Vừa mới hơi mừng thầm, nhưng Tần Duy Ngã lại nghĩ: không đúng, y muốn tới thì tới muốn đi thì đi, y coi mình là cái gì chứ! Hừ! Ta cũng chẳng thèm đâu!

Tần Duy Ngã nổi giận vứt y phục xuống đất dùng sức đạp đạp đạp! Cơ mà đạp mấy cái lại cảm thấy không đúng. Y phục này bị đạp hư, chẳng phải cuối cùng vẫn là chuyện của mình sao? Vá một cái lỗ nhỏ như vậy cũng đã làm mình đủ mất mặt, còn bị kim đâm sưng cả ngón tay. Nếu rách lớn hơn, không biết sẽ bị mình vá thành ra cái dạng gì nữa!

Tần Duy Ngã cúi người nhặt y phục lên phủi sạch, mới nhớ ra mình đã quên một chuyện cực kì quan trọng.

Li Nhi..Li Nhi sẽ không phải là bị y mang đi chứ!

Vừa nghĩ tới đây, một bóng dáng liền bay a bay tới trước mặt hắn.

“Nương nương…Ưm cha cha?” Li Nhi gọi mẫu thân, lại nhớ ra mình không thể gọi mẫu thân là nương, phải gọi là cha, nhưng rõ ràng cha đang bế mình, mình gọi nương là cha, vậy chẳng lẽ mình có tận hai cha sao? Nhưng thị lễ nói mỗi người đều là con của một cha một nương mà? Ngó Tần Duy Ngã rồi lại ngó Nguỵ Thiên Thanh, Li Nhi buồn rầu ôm đầu nhỏ.

“Ngươi, ngươi sao lại đến, đến đây.” Tần Duy Ngã có chút chột dạ, nói chuyện cũng không lưu loát.

“Hừ!” Nguỵ Thiên Thanh không để ý hắn, đi thẳng qua một bên ngồi xuống, lấy cái bọc trong ngực ra.

A! Bánh bao thơm quá đi. Vừa thấy bánh bao nóng hầm hập trong tay Nguỵ Thiên Thanh, Tần Duy Ngã liền thấy bụng đói cồn cào.

“Li Nhi muốn thịt thịt.” Li Nhi ghé trên đùi Nguỵ Thiên Thanh, ánh mắt dõi theo bánh bao trong tay y.

Tần Duy Ngã nhìn Li Nhi cầm bánh bao to bự đưa lên mồm cạp một cái, mùi thịt mê người truyền tới, làm cho hắn lập tức nước miếng chảy ròng ròng.

Nguỵ Thiên Thanh thấy Tần Duy Ngã muốn ăn, lại không xuống nước được, vừa bực mình vừa buồn cười.

Nhắc tới ngày hôm trước, y dẫn Li Nhi đến Quả lâm sau Kiếm lư, hái ít trái cây mang về cho nó ăn. Ai ngờ, đi một chuyến này, về đã không thấy bóng dáng Tần Duy Ngã đâu.

Nghĩ đến Tần Duy Ngã có thể đã gặp chuyện gì, tim y suýt sung huyết, y thiếu chút nữa thì tẩu hoả nhập ma. May mà lần này có Li Nhi ở bên cạnh gào khóc, mới tạm khiến y bình tĩnh lại.

Y kiểm tra nhà một lượt, ngoại trừ vài bộ y phục của Tần Duy Ngã thì mọi thứ vẫn y nguyên không thay đổi. Lẽ nào hắn ngại nơi đây kham khổ cho nên đã bỏ đi rồi? Nhất thời nguỵ Thiên Thanh sinh khí, tảng đá ép y tới không thở nổi trong lòng kia rốt cuộc buông xuống.

Hắn muốn bỏ đi thì để cho hắn đi đi. Vốn lúc đầu y cũng đã nghĩ như vậy, khi y luyện kiếm, bóng dáng Tần Duy Ngã luôn nhảy vào đầu y quấy rối, làm cho y căn bản không thể không nghĩ tới hắn. Trước kia khi ở trong Vong Tình lâm, ngày ngày còn khổ hơn so với hiện tại, cũng không thấy trên mặt hắn có vẻ oán trách…Hay là, hắn chê mình mấy ngày nay vắng vẻ hắn?

Nhưng mà…Muốn mình và hắn lại như trước kia…Mặt Nguỵ Thiên Thanh nóng lên. Trước khi mất trí nhớ mình vẫn luôn là người giỏi kiềm chế, cho dù là Thanh Thu thì cũng chỉ một tháng đôi ba lần. Vậy mà lúc ấy…Song giờ mình đã khôi phục trí nhớ, mình làm sao mà có thể không chút cố kỵ cầu hoan hắn cho được?

Nhưng càng nhẫn nhịn lại càng muốn hắn, trong giấc hàng đêm đều là dáng vẻ hắn nằm dưới thân y uyển chuyển thừa hoan, hơn nữa Li Nhi cũng luôn la hét đòi mẫu thân. Nguỵ Thiên Thanh rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mang theo Li Nhi thu thập qua loa rồi xuất môn.

Đứng trước ngã ba đường Tần Duy Ngã từng do dự, Nguỵ Thiên Thanh âm thầm thề, nếu lần này thuận lợi tìm được Tần Duy Ngã, nhất định phải hảo hảo ‘trừng phạt’ hắn một phen.

Cũng không biết là y vận khí tốt hay duyên phận của y và Tần Duy Ngã thực sự quá sâu, sau khi bế Li Nhi chạy một ngày đường, rốt cuộc y đã tìm được hắn.

Không ngờ chính là, hắn thế mà lại ở cùng hai nữ tử. Nhìn tư thái đứng trước bảo vệ các nàng của hắn, Nguỵ Thiên Thanh mới phát giác từ khi mình khôi phục trí nhớ tới nay, vẫn luôn cố tình xem nhẹ một sự thật.

Tần Duy Ngã là nam tử, một nam tử giống y. Tuy rằng hắn đã cùng y có không ít lần da thịt thân cận, nhưng cũng không thể phụ định chuyện hắn là nam tử.

Thân là nam nhi, hẳn phải nên đỉnh thiên lập địa, dám làm dám chịu, tuyệt không khom lưng cúi gối. Y từ khi sinh ra tới nay, vẫn luôn cho là như vậy.

Buồn cười ấy vậy mà y lại muốn hắn giống Thanh Thu, giặt y phục cho y, dạy dỗ nhi tử cho y. Khó trách hắn muốn chạy, nếu là y, chỉ sợ đã sớm một kiếm giết chết đối phương…Nguỵ Thiên Thanh từ đằng xa nhìn bộ dáng thần khí của Tần Duy Ngã.

Hắn quả nhiên là không hợp nhíu mày a…Tần Duy Ngã đang so với gã đánh xe xem ai có chỗ dựa vững chắc hơn, cả khuôn mặt đều đắc chí hoan hỉ vô cùng.

…Vốn muốn tiến lên bắt hắn về, nhưng khi nhìn thấy Tần Duy Ngã tràn ngập anh khí như vậy, hai chân y không có cách nào bước lên được.

Rời khỏi mình, hắn cảm thấy vui vẻ lắm phải không? Nguỵ Thiên Thanh tự hỏi chính mình, ngón tay bất giác cắm vào thân cây bên cạnh.

“Lão công ta là thiên hạ đệ nhất kiếm Nguỵ Thiên Thanh!” Khi một câu này rơi vào tay y, cả người Nguỵ Thiên Thanh run lên, một dòng nước ấm áp chảy tới tận đáy lòng y, làm tan chảy hết thảy hàn băng lạnh lẽo. Nguyên lai trong lòng hắn vẫn luôn có ta…

Ha ha ha ha! Ta Nguỵ Thiên Thanh nhìn thấu tất cả mọi chuyện trong thiên hạ, tự xưng tài trí hơn người, ấy vậy mà ngay cả người mình thương yêu cũng không nhận ra được, thiếu chút nữa đã đánh mất hắn. Quá buồn cười! Quá buồn cười!

Chờ đến khi y hiểu rõ suy nghĩ của mình, Tần Duy Ngã và hai nử tữ kia đã đi vào một khách điếm.

Nguỵ Thiên Thanh thật muốn ôm Tần Duy Ngã vào lòng thì thầm yêu thương, từ rất xa nghe được tiếng người trong khách điếm, biết được vì sao họ đến đây.

Hừ! Một đám ô hợp! Nguỵ Thiên Thanh không để bọn họ vào mắt, nhưng Li Nhi đang ngủ say trên lưng y, y cũng không muốn gây chuyện, cho nên đành ẩn thân, xem tình hình thế nào.

May mà những người đó rất thức thời, sau khi Tần Duy Ngã vào ở khách điếm, đều đã lập tức rời đi.

Duy Ngã…Đợi đến khi Tần Duy Ngã tách ra với hai nàng kia, Nguỵ Thiên Thanh liền theo hắn vào phòng.

Buồn cười chính là, không biết Tần Duy Ngã đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng ngay cả việc trong phòng có thêm hơn một người cũng không biết, cứ thế một mình ngồi trên giường nghiến răng nghiến lợi.

Nguỵ Thiên Thanh cũng không làm phiền hắn, chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn, nhìn hắn lát cười lát bực, lát cắn môi lát lại vò góc áo.

Nửa buổi, hắn trực tiếp ngã uỳnh xuống giường, ngủ mất.

Người này thực sự là một chút cảnh giác cũng không có a! Nguỵ Thiên Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng đặt Li Nhi nằm xuống bên cạnh hắn, đắp chăn cho bọn họ.

“Nguỵ Thiên Thanh ngươi là tên hỗn đản! Rõ ràng nói ở bên ta mà còn léng phéng bên ngoài…Đồ lừa đảo!!” Tần Duy Ngã giật người, miệng thình lình thốt ra hai câu.

…Nguỵ Thiên Thanh đang muốn cẩn thận ngắm nhìn hắn, tay vừa vươn ra cứng đờ tại chỗ.

“Chờ ta có tuyệt thế võ công, nhất định phải đánh ngươi!” Tần Duy Ngã lại phun ra một câu, tay nắm thành nắm đấm nho nhỏ dùng sức khua khoắng.

Bao nhiêu thương tiếc của Nguỵ Thiên Thanh đều theo gió bay đi sạch. Hừ! Xem ra không để ngươi chịu chút đau khổ, ngươi còn không biết điều đâu! Nguỵ Thiên Thanh ôm Li Nhi lên, định đặt Li Nhi qua một bên, sau đó y sẽ hảo hảo cùng Tần Duy Ngã ‘thẳng thắn thành khẩn giao lưu’ một chút, chợt cảm giác được hơi thở quen thuộc từ đằng xa truyền tới.

Phi đệ? Cố nén dục vọng dưới hạ phúc, Nguỵ Thiên Thanh thả lại Li Nhi xuống giường, xoay người nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện