Ngươi Là Nương Tử Của Ta

Chương 58: Đại kết cục : Nương tử, đừng chạy! (Thượng) .



Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Y sẽ không thực sự trói mình lại, ngày ngày XXX chứ? Như vậy chẳng thà hắn tự sát còn hơn. Hôm qua Tần Duy Ngã bị Nguỵ Thiên Thanh hung hăng trừng phạt xong, thắt lưng đến giờ vẫn còn đau nhức, nếu lại thêm vài lần nữa, kia không phải là muốn mạng của hắn sao!!

Nguỵ Thiên Thanh mang Tần Duy Ngã một đường vào tân phòng, để hỉ nương ra ngoài xong, y truyền đạt ý tứ của Nhâm Dữ Phi cho Quản Linh Nhi.

“Muội biết rồi.” Quản Linh Nhi xốc khăn tân nương lên, trên mặt đỏ bừng như giá y.

“Ối!” Tần Duy Ngã đang mải nghĩ xem Nguỵ Thiên Thanh đưa mình tới đây làm gì, nhìn thấy bộ dạng của nàng liền bị doạ nhảy dựng lên.

“Linh Nhi!” Nguỵ Thiên Thanh cũng rất lo cho nàng.

“Không có việc gì. Nếu cứ cứng rắn kìm nén không để bản thân biến thân sẽ thành như vậy!” Quản Linh Nhi ngượng ngùng cười với hai người.

Thật là, rõ ràng hưng phấn kích động muốn chết, nhưng lại không thể trước mặt mấy người đó biến thành thân nam nhi, đúng là khổ sở mà!!

Nói xong, nàng đứng dậy, không chút ngại ngần cởi áo ngoài, nàng rên rỉ thống khổ một trận, sau đó thân mình chậm rãi biến lớn, cao lên rất nhiều.

“Ai! Đúng là muốn chết mà!” Một tuấn mỹ nam tử thân cao tầm khoảng Nguỵ Thiên Thanh, cứ như vậy hiện ra trước mặt Tần Duy Ngã.

Tuy rằng không phải chưa từng thấy, nhưng Tần Duy Ngã vẫn không khỏi cứng họng.

Nhìn áo trong rách toạc một mảng lớn trên người, Quản Linh Nhi…Không đúng, hiện tại là Quản Linh Tiêu không quá vừa lòng nhếch môi.

“Cái này là cho đệ. Phi đệ nói có chút việc, chỉ sợ không thể tới chúc mừng cho đệ.” Nguỵ Thiên Thanh đem một Cấm quả trong hộp chuyển cho Quản Linh Tiêu.

Hừ! Mấy tên ăn no rửng mỡ không có việc gì làm. Các do thám Quản Linh Tiêu phái tới đã sớm báo tin cho hắn biết các đại môn phái mưu đồ hôm nay bắt ép Y thánh phải cho bọn họ một lời giải thích. Cho nên, hắn đã phái bảy sử trong mười hai sử mang theo tinh anh trong cung ra phạm vi cách trang bảy mươi dặm mai phục, bọn họ không đến thì thôi, nếu thực dám đến….Vậy để bọn họ tới một người chết một người, tới một đôi chết một đôi!

“Phong Vô Thương nhà đệ cũng đến đây.”

“Hắn chạy tới làm gì?” Kì lạ, tên kia ngày thường chỉ biết ngẩn người canh giữ Chu quả vạn năm, đi đường cũng tiếc đi thêm mấy bước…Hay là, Chu quả bị trộm?!

“Là huynh đi hái Chu quả.” Nguỵ Thiên Thanh tự trách.

“Huynh hái Chu quả làm chi?” Hiện tại huynh ấy đã là thiên hạ vô địch, có ăn cũng vô dụng a?” Quản Linh Tiêu không rõ nhìn y, lập tức nghĩ ra nguyên nhân — hơn phân nửa là vì Tần Duy Ngã.

Nhìn thân hình một bộ gió thổi là gục của hắn, xem Tiểu Tôn Tôn nhà ta coi, đúng là kém quá xa!

Chu quả? Chu quả gì? Sao chưa nghe thấy Nguỵ Thiên Thanh nói tới bao giờ? Tần Duy Ngã không hiểu gì cả.

“Còn cần bao lâu nữa?” Thấy vẻ mặt ‘các ngươi đang nói cái gì thế’ của Tần Duy Ngã, Quản Linh Tiêu liền biết thời gian còn chưa tới. Người ngoài nghe tới Chu quả vạn năm, chỉ biết nó là loại quả có thể khiến người ta vô duyên vô cớ tăng sáu mươi năm công lực, mà không biết cần phải có một bí quyết then chốt — phải dùng băng ngọc Nam Hải làm hộp đựng, đặt Chu quả vào trong ba ngày ba đêm, để nhiệt độc trong đó tiêu tan mới có thể dùng. Bằng không, Chu quả chính là một kịch độc kiến huyết phong hầu (nói sơ sơ là vô cùng nguy hiểm, ăn vô là tèo).

“Giờ tý ngày mai là vừa đúng.”

“Vậy để đệ đến hộ pháp cho huynh.” Từ khi dùng quả đến khi hấp thu, nếu không có cao thủ ở một bên chuyên tâm độ khí, hiệu lực kia sau khi ăn sẽ chậm rãi tiêu tán, công lực chân chính thu được không đủ một phần ba.

“Ân.” Nguyên bản y muốn nhờ Nhâm Dữ Phi hỗ trợ, nhưng hiện gã không thể phân thân, đành phải tìm Quản Linh Tiêu.

Nguỵ Thiên Thanh sinh bệnh sao? Vì cớ gì còn cần người hộ pháp? Tần Duy Ngã nghi hoặc nhìn Nguỵ Thiên Thanh, song từ vẻ mặt y hắn không nhìn ra được cái gì.

“Huynh đi trước.” Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, Tần Độc Tôn hẳn đã sắp đến đây, Nguỵ Thiên Thanh liền hướng Quản Linh Tiêu cáo từ.

“Ân, huynh đừng để hỉ nương vào được đây. Đệ đi tắm nước lạnh, bình tĩnh lại một chút.” Tưởng tượng lát nữa sẽ cùng Tiểu Tôn Tôn tiếp xúc thân mật, Quản Linh Tiêu liền nóng lên.

Độc Tôn đáng thương…Tần Duy Ngã vạn phần cảm thông cho tiểu đệ sắp có cùng số mệnh giống mình. Không biết nếu nương biết chuyện này, có thể nào bị doạ ngất xỉu hay không?

Thấy Nguỵ Thiên Thanh và Tần Duy Ngã rời đi, Quản Linh Tiêu duỗi người. Ai! Vì để lát nữa có thể cùng Tiểu Tôn Tôn ân ân ái ái đến bình minh, lúc này cũng chỉ có thể uỷ khuất bản thân, đi tắm nước lạnh tĩnh tâm, biến trở về thân nữ nhân.

Tần Độc Tôn muốn mượn rượu giải sầu, tăng thêm can đảm, chờ đến khi hành phòng quyết tâm ngăn chặn áp đảo thân nam nhi của Linh Nhi. Nhưng càng say đáy lòng càng hiểu rằng, Linh Tiêu thân nam nhi võ công cao hơn mình rất nhiều, nếu không phải hắn tự nguyện sao mình có thể đem hắn…

“Tốt lắm tốt lắm! Tân lang nên nhập động phòng rồi.”

Đan Vô Ưu đỡ Tần Độc Tôn ngả trái ngả phải, bà không ngờ hắn lại uống say đến vậy, chỉ lo không nhập động phòng nổi.

“Đi thôi! Đi xem tân nương đi!” Một đám người theo sau Đan Vô Ưu, chuẩn bị tốt đi nháo động phòng.

“Nương tử!! Nương tử!!” Tần Độc Tôn mắt say lờ đờ mông lung nhìn tân nương đang ngồi ngay ngắn trên giường. Niềm vui khi cưới được người mình yêu khiến trong mắt hắn giờ chỉ còn mỗi thân ảnh tân nương tử.

Dưới sự nhất nhất chỉ huy của hỉ nương và tiếng cười vang của mọi người, Tần Độc Tôn và Quản Linh Nhi rốt cuộc cũng hoàn thành bước cuối cùng trước nhập động phòng.

“Đi đi đi đi!! Để cho đôi tân nương tân lang được yên tĩnh.” Đan Vô Ưu thấy trong mắt nhi tử chỉ chứa mỗi nương tử của mình, trộm cười, bảo cả đám người rời đi.

Người nháo động phòng đi rồi, trong phòng nhất thời trở nên tĩnh lặng, Tần Độc Tôn hai mắt trông mong nhìn khuôn mặt tươi cười ửng hồng của Quản Linh Nhi, hô hấp dồn dập.

“Linh Nhi…” Có giai nhân trong ngực, Tần Độc Tôn đã sớm quên mất mình và nàng căn bản không thể cứ thuận thuận lợi lợi viên phòng như vậy, hắn lâng lâng bế Quản Linh Nhi đi về phía giường.

“Chờ một chút.” Giác quan ưu việt đã nói cho nàng biết, giờ này ngoài cửa còn có người rình coi, mà người kia không phải ai khác, chính là bà bà (mẹ chồng) của nàng Đan Vô Ưu.

Chết tiệt! Mắt thấy bản thân đã nhẫn nại tới cực hạn, cái người ‘rảnh rỗi’ ngoài kia lại không hề có dấu hiệu muốn rời đi. Cố tình nàng lại không thể biến thân trước mặt bà được… Trực tiếp điểm huyệt ngủ của bà luôn cho rồi! Quản Linh Nhi thống khổ cắn môi.

“Nương tử…” Tần Độc Tôn thực chẳng có băn khoăn lo ngại gì, hắn động tay động chân lôi kéo y phục của Quản Linh Nhi.

Ai nha sao còn chưa bắt đầu? Đan Vô Ưu núp ở góc tường, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng, nhưng ngoại trừ ngẫu nhiên vang lên tiếng gọi ‘nương tử’ của Tần Độc Tôn, bà chẳng nghe được thanh âm gì của tức phụ (con dâu).

Không được! Nhịn không nổi nữa!! Quản Linh Nhi mải nghĩ đến việc có người ngoài cửa, không chú ý bị bàn tay của Tần Độc Tôn mò vào vạt áo. Cảm giác lạnh lẽo từ tay hắn chạm tới da thịt ẩm ướt dinh dính mồ hôi của nàng, khiến Quản Linh Nhi run rẩy không nhịn nổi nữa.

Mặc kệ…Dù sao giấy không thể gói được lửa, nhìn thấy thì nhìn đi! Quản Linh Nhi nhẫn nại tới cực hạn không nghĩ thêm được gì, ngay khi nàng thống khổ nén nhịn, xé rách giá y của mình, phút chốc nàng liền biến đổi thành giọng của nam nhân.

A a…Mau như vậy đã có thanh âm rồi! Đan Vô Ưu vừa rồi không nghe thấy gì lúc này đã loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ truyền tới, lòng bà vui như hoa nở.

Ta xem xem, chỉ liếc mắt một cái, nhất định chỉ liếc mắt một cái thôi…Đan Vô Ưu chậm rãi nhổm dậy, nhấm ướt ngón tay chọc một lỗ nhỏ lên song cửa.

Di? Đây là sao? Tận mắt bà thấy Quản Linh Nhi hẳn là phải mặc một thân giá y giờ đỡ giường thống khổ rên rỉ, nàng đẩy ngã Tần Độc Tôn đang mơ hồ quơ quào lung tung, sau đó ngửa mạnh đầu, khuôn mặt vậy mà chậm rãi biến hoá…

Đây, đây là…Đan Vô Ưu bị chặt miệng không để bản thân phát ra tiếng, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả suy nghĩ trong đầu bà đều ngừng hoạt động.

“A! Rốt cuộc cũng được thoải mái.” Quản Linh Tiêu biến thân xong xoa xoa cổ.

“Nương à! Người xem đủ rồi chứ!” Hắn đi đến bên cửa sổ, đẩy ra, vẻ mặt bí hiểm nhìn Đan Vô Ưu.

…..Đan Vô Ưu đã bị doạ ngây người, vẫn duy trì tư thế che miệng không nhúc nhích.

“Chuyện của con, ngày mai sẽ nói rõ ràng với người, hiện tại thỉnh người tránh đi một chút.”

Nga…Đan Vô Ưu ngơ ngác rời đi, thậm chí đụng phải cột mấy lần cũng không phát giác.

Người vướng bận rốt cuộc cũng đi rồi. Đóng kĩ cửa sổ, Quản Linh Tiêu lấy hộp ngọc trong ngực ra, cười đến thập phần âm hiểm.

Tiểu Tôn Tôn, vì để ngày sau ngươi không đổi ý, đành phải uỷ khuất ngươi vậy. Hắn nhẹ nhàng mở hòm, lấy một Cấm quả trong suốt óng ánh bên trong ra, nâng gáy Tần Độc Tôn lên.

“Nào, há miệng.”

Tần Độc Tôn bị đẩy ngã trên giường, đầu choáng váng thần trí có chút không rõ, tai nghe được có người bảo hắn há miệng, hắn liền thành thật mở ra.

Bỏ quả vào miệng hắn, thấy hắn ăn quả, Quản Linh Tiêu lập tức đắc ý bắt đầu cởi y phục của hắn ra.

“Tối nay là ngày đại hỉ của chúng ta, ta nhất định sẽ hảo hảo thương ngươi.” Quản Linh Tiêu vuốt ve da thịt bóng loáng dưới tay, ánh mắt loé lên quang mang động lòng người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện