Chương 70
Bảy giờ sáng là thời điểm người bình thường bắt đầu một ngày mới. Nhưng đối với Hạ Thanh Tri, cuộc đời này dường như đã kết thúc. Trên hành lang cũ kĩ bám đầy bụi, vầng sáng bạc ẩn hiện. Cô cúi đầu, trầm lặng đứng ở trong đó, hai tay buông thõng bên người. Cô muốn đẩy cửa vào nhà nhưng không còn chút sức lực.
Đúng lúc này, cánh cửa nhà đối diện mở ra, hàng xóm là một người phụ nữ bốn mươi tuổi đi ra ngoài. Nhìn thấy Thanh Tri, bà bĩu môi, cạnh khóe: “Khu nhà này quả nhiên hạng người gì cũng có. Con gái con đứa buổi tối ra ngoài, ban ngày mò về nhà, chẳng nói cũng biết nghề nghiệp không đàng hoàng. Tố chất người dân ở đây thật là ngày càng xuống cấp.”
Đằng sau vang lên giọng chồng bà ta: “Bà nói ít thôi”.
“Ông câm miệng đi!” Người phụ nữ mắng chồng, lại liếc qua Thanh Tri: “Sống ở đây mười mấy năm, ai mà chẳng biết bố cô ta là con bạc, mẹ cô ta bỏ nhà đi theo người đàn ông khác. Suốt ngày lầm lầm lì lì, bày ra bộ mặt đó cho ai xem? Tôi đã bảo rồi, chúng ta dọn đi ngày nào sớm thanh tịnh ngày đó”
Hạ Thanh Tri ngoảnh đầu, nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt lạnh lùng. Bà ta giật mình, sống lưng bất giác đổ mồ hôi lạnh. Sau đó, cô khẽ nhếch miệng.
“Aaa…” Giây tiếp theo, hành lang vang lên tiếng hét sợ hãi của người phụ nữ. Bà ta lập tức lao vào nhà, hồn bay phách tán. Vì vừa rồi , bà ta tận mắt chứng kiến, Thanh Tri đột nhiên biến mất ngay trước mặt bà ta.
Vào nhà, Thanh Tri thả mình xuống sofa, đảo mắt nhìn xung quanh. Căn phòng loang lổ và cũ kĩ nhưng trong tủ bày la liệt đồ, từ hộp trang sức sang trọng đựng dây chuyền kim cương, vòng ngọc phỉ thúy đến các loại đèn hình thù kì lạ, lọ hoa, hộp đựng xì gà, vỏ ốc lạ mắt, từng tập tiền mệnh giá lớn…. Chúng được chủ nhân thu thập từ khắp mọi nơi nhưng lại không trân trọng mà chỉ tiện tay quẳng vào đó.
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh sofa đặt một chiếc hộp vuông làm bằng gỗ đàn hương. Ánh sáng nhàn nhạt từ con chip rọi qua khe hở chiếu ra bên ngoài. Bên cạnh chiếc hộp là bộ áo sơ mi nữ màu trắng và chiếc váy dài màu xanh nhạt.
Ánh mắt Hạ Thanh Tri dừng lại ở chiếc hộp hồi lâu. Sau đó, cô nhướng mày nhìn khung ảnh trên bàn. Đó là tấm ảnh Mục Nham mà cô lén chụp bằng điện thoại di động. Anh đứng bên hồ nước, dáng vẻ hết sức yên tĩnh và ôn hòa. Lúc đó, anh còn chưa quen cô, cũng chẳng biết cô bám theo mình. Thanh Tri nhìn tấm ảnh đăm đăm, nước mắt lại chảy dàn giụa xuống gò má.
Khi trời sẩm tối, Thanh Tri vẫn mặc bộ đồ đen nhưng không đeo mạng mà đội một chiếc mũ lớn che hết gương mặt, hòa lẫn vào dòng người tấp nập trên đường phố. Cô nhanh chóng đi đến nhà nghỉ đó. Cô đứng bất động hồi lâu, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ trên tầng hai. Cửa sổ mở toang, cành cây đung đưa trong gió nhẹ.
Vừa mở mắt, Cẩn Tri liền nhìn thấy ánh trăng tinh khiết ngoài cửa sổ. Về đến khách sạn, cả nhóm nghe đến sự xuất hiện của người Phân tử đã gây nên những xáo động không nhỏ, nhưng bây giờ, cả thành phố đã yên bình trở lại. Đám người Phân tử cũng đã trở về núi cao.Không một ai phát hiện sự thay đổi của rừng cột đá.
Chắc họ sẽ tiếp tục bảo vệ cô gái tên Thanh Tri đó. Nghĩ đến đây, Cẩn Tri quay sang người đàn ông đang nằm ở sofa. Kể từ lúc về nhà nghỉ, anh luôn ở trong phòng cô, một bước không rời. Ứng Hàn Thời vẫn chìm trong giấc ngủ. Thân hình cao lớn của anh rất không thoải mái trên chiếc ghế chật hẹp ấy. Một tay anh gối đầu, tay kia không có chỗ để, đành buông thõng xuống đất.
Cẩn Tri nhẹ nhàng xuống giường, rón rén đi tới, ngồi xổm xuống ngắm nhìn anh. Cô không thể kiềm chế bản thân, giơ tay vuốt nhẹ từ lông mày xuống đến sống mũi, đôi môi, cần cổ và bả vai người đàn ông….Một lúc sau, cô vô tình ngẩng đầu, phát hiện gương mặt và vành tai anh đỏ ửng.
“Anh còn định giả vờ ngủ đến bao giờ thế?” Cẩn Tri thì thầm: “Đúng là ngày càng xấu xa rồi đây!”
Vừa dứt lời, ngón tay cô liền bị nắm chặt. Anh từ từ mở mắt, cất giọng khàn khàn: “Tại anh không muốn em dừng lại”.
Hai má nóng ran, Cẩn Tri cúi đầu chạm nhẹ môi mình vào môi anh. Ứng Hàn Thời thuận thế giữ cô trước ngực: “Cẩn Tri, đã bao nhiêu ngày rồi mà em không cho anh ….thân mật hơn”.
Trông ngực đập thình thịch, Cẩn Tri chợt nhớ tới nụ hôn đè nén của Ứng Hàn Thời lúc cô còn lạnh nhạt với anh, nhớ tới cảnh mình ngồi trên đùi anh ở nhà họ Thẩm. Cô bất giác buột miệng: “Được!”.
Ứng Hàn Thời liền bế cô đứng dậy, đi đến bên giường đặt cô nằm xuống. Anh chống hai tay bên người cô, cái đuôi tựa như không thể kiềm chế, thò ra ngoài vẫy nhẹ rồi đột nhiên thõng xuống, quấn lấy cổ tay cô.
Không khí trong phòng như tăng thêm mấy độ, tràn ngập hương vị mờ ám. Ứng Hàn Thời vừa cúi đầu hôn lên từng tấc da cô vừa gọi khẽ: “Tiểu Tri!”
Cẩn Tri liền ôm cổ anh: “Ứng Hàn Thời, em thật sự mong muốn được ở bên anh mãi mãi”.
“Chúng ta sẽ bên nhau trọn đời”. Anh tiếp lời, trong lòng biết rõ cô đang lo lắng điều gì. Cảnh tượng tương lai mà cô thấy trong giấc mơ trước sau gì cũng sẽ xảy ra.
Ứng Hàn Thời nhìn Cẩn Tri đăm đăm. Cô vẫn mảnh mai, yếu ớt như thuở ban đầu, gương mặt nhỏ hơi nghếch lên, tựa như khao khát sự bảo vệ của anh, cũng bộc lộ vẻ cố chấp và kiên cường, khiến lồ ng ngực anh cuộn trào.
Trước kia chưa từng nếm trải tình yêu, bây giờ anh mới hiểu ra một điều, khi trong lòng người đàn ông có một người phụ nữ, ngay cả dáng vẻ yên tĩnh của cô ấy cũng khiến anh ta rung động.
“Cẩn Tri, lời nói của Mục Nham giúp anh ngộ ra một điều.” Ứng Hàn Thời từ tốn mở miệng: “Anh có thể vĩnh viễn bảo vệ người mình yêu giống anh ấy. Tuổi thọ trung bình của người Diệu Nhật từ một trăm năm mươi năm đến một trăm tám mươi năm. Tuổi thọ của anh có lẽ sẽ hơn một trăm tám mươi năm. Khoảng thời gian em còn sống, anh sẽ ở bên em mỗi ngày.Sau khi em qua đời, anh sẽ canh mộ của em.” Khóe mắt anh thấp thoáng nụ cười: “Đây chính là vĩnh viễn bên nhau mà em mong muốn”.
Viền mắt cô đỏ hoe: “Anh ngốc à? Đừng bao giờ làm thế!”
Ứng Hàn Thời không đáp lời. Hai người lặng lẽ ôm nhau. Một lúc sau, cô nhắm mắt, khẽ thì thầm: “Em muốn trao tất cả cho anh”.
Ứng Hàn Thời đờ người. Trái tim đập loạn nhịp, Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh. Anh hơi cúi đầu, cả gương mặt và đôi tai đều đỏ bừng. Thậm chí cái đuôi cũng không còn thoải mái đung đưa như trước mà móc vào thành giường, tựa như rất căng thẳng.
Cẩn Tri nhất thời xúc động mới thốt ra câu này. Chứng kiến anh phản ứng như vậy, cô liền cảm thấy hối hận, lập tức đổi giọng: “Anh đừng căng thẳng, em nói đùa đấy!” Nói xong, cô đẩy người anh, định ngồi dậy. Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời không hề nhúc nhích. Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt rực sáng lạ thường.
“Tiểu tri….một khi đã nói với Lưu tinh thì không được nuốt lời.”
Cẩn Tri tự nhiên xấu hổ, liền né tránh ánh mắt anh: “Anh định giở trò vô lại đấy à?”
“Rõ ràng là em đấy chứ!”
Cẩn Tri lặng thinh. Nào ngờ một lúc sau, bỗng dưng có thứ gì đó mềm mại đang từ thắt lưng di chuyển lên trên. Cô liền cúi đầu, bắt gặp cái đuôi của anh. Anh từng quấn đuôi quanh người cô nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ táo tợn như lúc này. Cô lại nhướng mày nhìn Ứng Hàn Thời. Gương mặt anh vẫn đỏ bừng trong khi cái đuôi vô cùng kiên định.
Không ngờ, anh…xấu xa đến thế!
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, không khí tựa như bùng nổ ở giây tiếp theo. Hơi thở của Cẩn Tri hỗn loạn. Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời từ từ nằm úp xuống, chỉ ôm chặt lấy cô chứ không có động tác tiếp theo.
“Anh sẽ không làm chuyện ấy ở nơi này”. Anh nói.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hai người lập tức ngồi dậy. Cẩn Tri ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong chiếc gương phía đối diện. Má cô đỏ hây hây, ánh mắt mơ màng, áo xống lộn xộn, trên cổ còn có dấu hôn hồng hồng.
“Anh mở cửa đi!” Cô nói.
Ứng Hàn Thời ngồi bất động, mặt ngoảng sang một bên, đôi tai thú vẫn đỏ lựng.
“Anh mau đi đi!” Cô giục.
Anh đặt hai tay lên đầu gối: “Anh… anh không tiện lắm!”
Cẩn Tri ngẩn người. Chợt hiểu ra vấn đề, hai má cô nóng ran. Cô đứng dậy, đi về phía cửa ra vào. Khóe mắt bắt gặp Ứng Hàn Thời vẫn ngồi ở đó như pho tượng điêu khắc, cô không nhịn được cười, tâm trạng trở nên vô cùng ngọt ngào.
Cẩn Tri nhanh chóng định thần rồi mở cửa. Trang Xung đứng ở bên ngoài cất giọng nghiêm túc: “Phó Tông Tư nói đã chuẩn bị xong rồi. Anh ta sẽ giải thích mọi chuyện với chúng ta”.
Buổi đêm mát lạnh, phố xá tĩnh mịch. Cẩn Tri cùng Trang Xung và Ứng Hàn Thời đi sang một căn phòng khác. Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Phó Tông Tư được bọn họ đưa về đây. Trong phòng dán đầy ảnh và bản photo, trên bàn có mấy chiếc máy tính đang hoạt động, còn anh ta đứng yên bên cửa sổ.
Nghe thấy tiếng động, anh ta ngoảnh đầu, mỉm cười với ba người họ. Ứng Hàn Thời đảo mắt qua những tấm ảnh, đồng thời mở miệng; “Xin hãy cho chúng tôi biết lý do của anh!”
“Bầu trời bên không gian các vị chắc không xuất hiện những vết rạn như thế này đúng không?” Phó Tông Tư hỏi.
Mọi người đều dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Kể từ ngày đầu tiên đặt chân đến nơi này, họ đã biết không gian này không ổn định. Vì thế, bầu trời mới xuất hiện vô số đường vân đỏ mờ mờ như thế. Dù bây giờ trời đã tối nhưng những đường vân đỏ vẫn như ánh lửa thấp thoáng phía xa xa.
“Tôi từng kể với các vị, vào sáu trăm năm trước và ba trăm năm trước, thành phố Giang xảy ra hai trận lũ lụt mang tính hủy diệt. Mọi người đều cho rằng, hai trận lũ này chỉ là thảm họa thiên nhiên bình thường mà thôi. Một dịp tình cờ, tôi đã đọc được một số tài liệu lịch sử, kết hợp với nghiên cứu của bản thân, tôi phát hiện chuyện này không đơn giản như vậy.” Phó Tông Tư nhướng mày nhìn họ: “Sự xuất hiện của các vị càng chứng thực suy đoán của tôi.”
Cẩn Tri chăm chú lắng nghe. Một ý nghĩ mơ hồ nào đó vụt qua não bộ của cô nhưng không rõ ràng, vì vậy chỉ có thể đợi anh ta giải thích cụ thể hơn. Ứng Hàn Thời ngồi cạnh cô, vẻ mặt hết sức trầm tĩnh. Cũng không rõ anh đã đoán ra bao nhiều.
Phó Tông Tư tiếp tục mở miệng: “Theo ghi chép trong tài liệu lịch sử, ba trăm năm trước là thời kì vương triều phong kiến cuối cùng của Trung Quốc thống trị. Vào giữa tháng bảy, thành phố Giang lúc đó là Giang Châu đột nhiên xảy ra một trận hồng thủy. Nước lũ từ trên trời ập xuống có màu xanh nước biển, vị hơi mặn. Mười ba quận của Giang Châu chìm trong biển nước, người chết vô số, thi thể nổi lềnh bềnh khắp nơi.”
Ngừng vài giây, anh ta cất giọng trầm trầm: “Sáu trăm năm trước là giai đoạn vương triều phong kiến thịnh vượng nhất ở Trung Quốc. Lúc bấy giờ, Giang Châu có con đường huyết mạch nối thông với chín tỉnh, cuộc sống của người dân rất sung túc và yên bình. Thế nhưng, sử sách có ghi lại: Vào tháng bảy, trời nứt đất động, nước xanh và có vị mặn như nước biển ập xuống. Giang Châu bị hủy diệt, ba mươi năm không thể hồi phục như cũ….”
Ánh mắt anh ta trở nên nghiêm nghị: “Những hiện tượng này đều được ghi chép trong chính sử. Nhưng vì không tìm ra được sự giải thích hợp lý nên các nhà khoa học hiện nay đều đưa ra kết luận, tài liệu lịch sử không chính xác hoặc là người xưa miêu tả hơi khoa trương… Tuy nhiên, tôi đã đọc thêm rất nhiều dã sử hay tùy bút thời đó, phát hiện trong cả hai lần xảy ra đại hồng thủy, các hiện tượng thiên nhiên đều giống như thành phố Giang bây giờ, ví dụ như độ đậm của vân đỏ trên bầu trời, phân bố các vì sao, nồng độ khí quyển…”
Nói đến đây, Phó Tông Tư liền ngoảnh đầu về phía ba người. Trang Xung có phản ứng đầu tiên: “Khỉ thật… Tôi cứ như vịt nghe sấm ấy, chẳng hiểu gì cả.”
Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời trầm tư suy nghĩ.
Phó Tông Tư hít một hơi sâu: “Ý của tôi là, thành phố Giang nằm sâu trong lục địa, dù nước sông ở Trường Giang có dâng lên cũng chẳng thể nào nhấn chìm cả thành phố đến mức hủy diệt, ba mươi năm không thể phục hồi. Hơn nữa, tại sao sử sách lại ghi chép, nước lũ từ trên trời rơi xuống, đồng thời có màu xanh và vị mặn.”
Trang Xung đột nhiên buột miệng: “Màu xanh và vị mặn ư? Đó chẳng phải là nước biển hay sao?”
“Đúng thế! Nhưng nơi này tại sao lại xuất hiện một lượng lớn nước biển cơ chứ?” Phó Tông Tư nói: “Bởi vì không gian của chúng tôi bất ổn định, sự xuất hiện của các vị cũng đã chứng thực sự tồn tại của không gian song song nên bây giờ tôi có thể đưa ra suy đoán: nước biển đã từ một không gian khác tràn sang bên này. Sự phát triển của các vị chưa chắc đã tương ứng với chúng tôi nên khi rìa mép không gian có vấn đề, nó sẽ xuất hiện vết nứt. Tại địa điểm có vết nứt đó, bên các vị vừa vặn là đại dương. Do đó, nước biển sẽ tràn qua vết nứt, tạo thành thảm họa mang tính hủy diệt cho không gian của chúng tôi.”
Trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh. Khóe miệng Trang Xung giật giật nhưng không thể thốt ra lời. Ngay cả anh ta cũng cảm thấy suy đoán của Phó Tông Tư hết sức khó tin nhưng cũng hợp tình hợp lí.
Ứng Hàn Thời cất giọng bình thản: “Anh có chứng cứ cụ thể hơn chứng minh luận điểm của mình hay không?”
Phó Tông Tư gật đầu, lập tức mở máy tính, lôi ra nhiều số liệu cho Ứng Hàn Thời xem. Cẩn Tri và Trang Xung hoàn toàn mù mờ trước những thông số như trị số bức xạ vũ trụ, mật độ vật chất, chu kì thay đổi của hằng số Planck… trong khi hai người đàn ông thảo luận rất sôi nổi.
Một lúc sau, Phó Tông Tư lên tiếng: “Tôi tiếp cận bố con họ Thẩm là nhằm mục đích nhận được sự ủng hộ của họ về mặt tài chính để tiếp tục công cuộc nghiên cứu này, đồng thời tìm giải pháp ngăn chặn tai họa xảy ra. Sự xuất hiện của Mục Nham và con chip đã khiến tôi nhìn thấy tia hy vọng. Nhưng dự định ban đầu của tôi là nghiên cứu con chip tới mức độ nhất định rồi sẽ nói rõ mọi chuyện với Mục Nham. Ai ngờ…bố con họ Thẩm không hề nói trước với tôi kế hoạch giết Mục Nham nên tôi không kịp cứu cậu ta. Kể từ hôm ấy, tôi đã hạ quyết tâm, một mặt lợi dụng nguồn tài chính của Thẩm gia để tiếp tục công việc nghiên cứu, mặt khác nghĩ cách đoạt lấy con chip. Đây có lẽ là một cơ hội tốt để ngăn chặn cơn hồng thủy. Tôi nghĩ, Mục Nham trên trời có linh thiêng chắc sẽ cảm thấy an ủi khi con chip được sử dụng vào mục đích này”.
“Tại sao anh không công bố ra bên ngoài? Tìm kiếm sự ủng hộ của nhà nước chẳng hơn là bám vào Thẩm gia à?” Trang Xung hỏi.
Phó Tông Tư lắc đầu: “Tôi cũng muốn công bố nhưng chẳng có tạp chí khoa học nào đăng bài cả. Viện khoa học còn cấm tôi nghiên cứu nữa. Họ cho rằng những thông tin giật gân này sẽ khiến xã hội náo loạn. Học thuyết về không gian song song vốn tồn tại tranh luận từ xưa đến nay. Bây giờ bảo nước lũ không phải là nước lũ mà là nước biển từ không gian khác tràn sang, liệu có ai tin? Bọn họ muốn tôi nghiên cứu những dự án trọng điểm của nhà nước, như vậy cơ quan nhà nước mới “rót” nhiều tiền, dễ dành được giải thưởng và được xã hội chú ý hơn.”
Mọi người đều im lặng. Phó Tông Tư lại ngước nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: “Là một người làm công tác nghiên cứu khoa học, thứ duy nhất mà tôi theo đuổi là chân lý chứ không phải danh lợi hay chức vụ. Có lẽ không được thời đại chấp nhận nhưng tôi vẫn một lòng một dạ muốn tìm ra giải pháp cứu lấy thành phố Giang này”.
Cẩn Tri bất giác nhìn Phó Tông Tư bằng ánh mắt khâm phục và cảm động. Ứng Hàn Thời lên tiếng: “Phó tiên sinh, tôi rất kính phục sự kiên trì của anh và nguyện kề vai sát cánh với anh trong công việc ngăn chặn thảm họa lần này”.
Phó Tông Tư gật đầu: “Cảm ơn anh!”
“Suy đoán của anh rất chuẩn xác nhưng anh đã dùng sai phương pháp”. Ứng Hàn Thời nói tiếp.
Phó Tông Tư khẽ nhíu mày, Ứng Hàn Thời từ tốn tiếp lời: “Tuy chứa nguồn năng lượng to lớn nhưng con chip không phải là vạn năng. Nó thường được dùng trong chiến đấu hoặc khai thác nguồn năng lượng. Nước biển từ trên trời đổ ập xuống, dù sở hữu năng lượng khổng lồ, thử hỏi anh sẽ kháng cự bằng cách nào?” Vũ khí ánh sáng của tôi có thể đánh bật cả chiếm hạm nhưng cũng không có cách nào chống lại nước biển, ngăn cản nó nhấn chìm thành phố này”.
Phó Tông Tư lặng thinh. Anh ta không biết nhiều về con chip của người ngoài hành tinh. Trước kia, anh ta chỉ chăm chăm nghiên cứu xem làm cách nào để dùng nguồn năng lượng khổng lồ của con chip chống lại lũ lụt. Bây giờ nghe Ứng Hàn Thời nói vậy, anh ta mới nhận ra mình đã đi sai phương hướng.
“Chúng ta phải làm thế nào đây?” Phó Tông Tư hỏi. “Lượng nước biển vô cùng lớn và xuất hiện đột ngột. Thành phố Giang lại đông dân như vậy, tôi chẳng có cách nào thuyết phục chính quyền thành phố sơ tán người dân cả. Tôi đã nghĩ nát óc, thật sự không tìm ra biện pháp đối phó.”
Sắc mặt anh ta trở nên u ám. Cẩn Tri và Trang Xung không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía Ứng Hàn Thời.
Ứng Hàn Thời đứng lên, đi đến bên cửa sổ, ngước mắt nhìn bầu trời. Phát hiện ngón tay anh ngõ nhẹ xuống thành cửa sổ, Cẩn Tri biết anh đã có cách.
Một lúc sau, anh ngoảnh đầu, mỉm cười với bọn họ: “Thật ra không phải không có biện pháp. Tôi nghĩ, trị thủy chẳng khác dùng binh là bao. Nếu đã không có cách nào chống cự thì ta né tránh đối mặt chính diện. Hãy dụ kẻ địch tới một nơi vô hại rồi giết chúng.”
Ba người đều ngây ra. Phó Tông Tư sáng mắt, cất giọng xúc động: “Ý của anh là….”. Cẩn Tri cũng lờ mờ đoán ra suy nghĩ của Ứng Hàn Thời, trống ngực đập thình thịch.
Ứng Hàn Thời gật đầu: “Máy bay chi3n đấu của chúng tôi đều lắp động cơ siêu quang tốc, có thể tiến vào không gian song song. Một khi nước biển đến từ vết nứt của không gian thì chúng ta sẽ nghĩ cách mở ra một khe hở, dẫn nó tới nơi khác.”
Mọi người đều chấn động, không hề thốt ra lời. Một lúc sau, Phó Tông Tư mới lên tiếng: “Chúng ta phải làm thế nào?”
“Về mặt lý luận, cách tôi vừa đưa ra không có vấn đề gì. Nhưng cụ thể làm thế nào, chúng ta cần nghiên cứu số lượng chi tiết hơn, đồng thời cần tiến hành khảo sát và thử nghiệm”.
Phó Tông Tư không thể che giấu niềm vui. Anh ta thở phào, nở một nụ cười tươi rói. Trang Xung hăng hái đi tới, cầm tập tài liệu trên bàn lên xem. Cẩn Tri nhìn Ứng Hàn Thời đăm đăm, miệng cười tủm tỉm.
Sớm biết anh tài trí hơn người nhưng không ngờ anh lại túc trí đa mưu đến thế. Anh nói trị thủy cũng như dùng binh, không biết hồi còn dẫn hạm đội chinh chiến, có phải anh cũng luôn nhìn xa trông rộng như thế này hay không?
Cẩn Tri đang chìm trong suy tư, Ứng Hàn Thời bất chợt ngoảnh mặt về phía cô: “Sao em cứ nhìn anh hoài vậy?”
Cô liền quay đi chỗ khác: “Không có gì”.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Trang Xung liền đi mở cửa, Lâm Tiệp bước vào, sắc mặt vui vẻ hiếm thấy.
Mọi người còn chưa lên tiếng, đằng sau cô ta đột nhiên xuất hiện một hình bóng. Hình bóng đó rất cao lớn, mặc áo khoác gió màu đen kín mít từ đầu tới chân, ngay cả ngón tay cũng không để lộ ra ngoài. Trang Xung cười ngoác miệng, Cẩn Tri tròn mắt, còn Ứng Hàn Thời cũng mỉm cười.
Người đó đột nhiên giơ tay đóng sập cửa rồi mới cởi mũ áo gió, để lộ gương mặt kim loại. Anh ta cất giọng ồm ồm: “Các bạn thân yêu! Tiểu John đến trợ giúp các bạn đây! Mọi người có nhớ tôi không?”
Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng “oạch”, Phó Tông Tư ngã bổ nhào từ trên ghế xuống đất.
Tiêu Khung Diễn nhìn người Trái đất đang vô cùng sợ hãi bằng ánh mắt kiêu ngạo rồi quay sang ôm lấy anh bạn thân: “Tiểu Xung!”
Trang Xung để mặc cho anh ta cọ cọ cái đầu kim loại vào người mình. Sau đó, Tiêu Khung Diễn đi đến trước mặt Ứng Hàn Thời. Anh ta không dám ôm mà chỉ đặt tay phải lên ngực, cúp thấp người: “Ngài chỉ huy, em đến chi viện cho mọi người”.
Ứng Hàn Thời nở nụ cười hòa nhã: “Ừ!”
Tiêu Khung Diễn ngoác miệng, giang rộng hai tay với Cẩn Tri: “Tiểu Tri!”
Cẩn Tri mỉm cười, định ôm lại anh ta. Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên thò ra một cánh tay ngăn cô lại. Cô liền quay sang Ứng Hàn Thời. Anh vẫn ngồi yên, sắc mặt điềm tĩnh. Sau đó, anh nắm lấy cổ tay cô, đồng thời nhướng mày nhìn Tiêu Khung Diễn.
Tiêu Khung Diễn bây giờ mới sực tỉnh, ngượng ngùng thu tay về. Anh ta lén nhìn Ứng Hàn Thời, mở miệng lẩm bẩm: “Em quên khuấy đi mất. Ngài chỉ huy đã hạ lệnh chỉ mình ngài ấy được ôm Tiểu Tri thôi. Em thành thật xin lỗi”.
Trang Xung phì cười. Lâm Tiệp quay đi chỗ khác, còn Phó Tông Tư nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt, lập tức chuyển đề tài: “Phó tiên sinh, anh hãy nói rõ tình hình với Tiêu Khung Diễn đi!”
“Được!”
Trong phòng vang lên tiếng trò chuyện của hai người. Lúc này, Ứng Hàn Thời mới buông tay Cẩn Tri ra. Cô ghé tai anh, thì thầm: “Không ngờ anh lại đưa ra mệnh lệnh đó”.
“Ừ!” anh cụp mi xuống.
Cẩn Tri hỏi nhỏ: “Anh có lòng chiếm hữu mạnh đến thế sao?”.
Hơi thở của cô như sợi lông vũ thổi qua khiến tai Ứng Hàn Thời bất giác đỏ lựng. Trầm mặc trong giây lát, anh đáp: “Em biết là được rồi.”
Cẩn Tri không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy, hai má liền nóng ran, trong lòng tràn đầy mật ngọt.
Phó Tông Tư nhanh chóng nói rõ tình hình với Tiêu Khung Diễn. Anh chàng người máy ngẫm nghĩ rồi vỗ đầu: “Không thành vấn đề. Cách của ngài chỉ huy rất tuyệt. Mọi người yên tâm đi! Ngài chỉ huy và Tiểu John mà hợp sức thì thế nào cũng vô địch thiên hạ, nhất định sẽ tạo ra khẽ hở không gian để dẫn nước biển.”
Bình luận truyện