Người Mới Tức Giận
Chương 3
Bạch Kỳ Trấn nhìn Thái Niễu đi vào nhà Lưu ly rồi mới trở về toà thị chính làm việc, anh làm bí thư cho Trương Cảnh Trí đã bảy năm, có thể nói là do một tay Trương Cảnh Trí đào tạo ra, đối với việc công việc tư của lão lãnh đạo anh đều giấu kín như bưng, mọi thứ đều chu đáo, cũng vì vậy mà Trương Cảnh Trí vô cùng coi trọng anh.
"Lãnh đạo, Tiểu Điểu đi đến nhà bạn của cô ấy, sau khi hội nghị kết thúc ngài có muốn hay không......"
Trương Cảnh Trí khoát tay ngăn lại, Bạch Kỳ Trấn liền ngừng nói, lúc này cục trưởng Lý của cục giáo dục vừa nói xong.Thị trưởng Kỳ đối với việc đẩy mạnh cải cách rất tán thành, hắn quay đầu xuống nhìn Trương Cảnh Trí, "Cảnh Trí, lần cải tiến trường kỹ thuật này cậu phải nắm chắc trong tay, Hiện giờ trung ương rất coi trọng nghề giáo dục, lúc này đây tôi hi vọng trường kỹ thuật có thể đạt danh hiệu ưu tú trên toàn quốc, chúng ta liền có thể tìm ra vài người có năng lực tiên tiến cho thành phố.”
"Được, tháng nầy tôi liền tự mình đi xem xét vài trường kỹ thuật trọng điểm."
"Ừ." Thị trưởng Kỳ hài lòng gật đầu, nhìn thời gian, "Không còn sớm, hôm nay dừng họp ở đây."
Hội nghị kết thúc, thị trưởng Kỳ ra khỏi phòng họp trước, những người khác mới đi ra theo, xã giao mấy câu Trương Cảnh Trí liền trở về phòng làm việc. Lẽ ra một trường kỹ thuật ưu tú cơ bản không cần anh phải đi, nhưng hết lần này tới lần khác thị trưởng Kỳ lại bổ nhiệm anh ở trước mặt mọi, chắc là có nguyên nhân gì trong đó.
"Lãnh đạo, cục trưởng Lý và trưởng phòng Trương hỏi ngài có thời gian hay không, bọn họ muốn cùng ngài ăn một bữa cơm." Bạch Kỳ Trấn vào phòng làm việc nói.
Vừa đúng lúc để thăm dò một chút, Trương Cảnh Trí gật đầu đồng ý, đứng dậy mang theo Bạch Kỳ Trấn đi ra cửa. Người đến bữa tiệc không nhiều lắn, trừ Cục Trưởng Lý, Giám Đốc Trương ở ngoài ra còn có hai cục phó tiếp khách, cộng thêm anh cùng Bạch Kỳ Trấn là sáu người.
"Phó Thị Trưởng Trương, ly này tôi mời ngài, sau này còn phải nhờ ngài chỉ bảo nhiều hơn cho công việc của chúng tôi." Cục Trưởng Lý đứng dậy mời rượu.
Trương Cảnh Trí cười nói, "Cục Trưởng Lý khách sáo, nào có chỉ bảo gì, phối hợp với nhau thôi!"
"Đâu phải đâu phải, phó thị trưởng TRương thật là khiêm tốn, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở nha. những lão già chúng tôi đối với ngài đúng là không bội phục không được." Cục phó tiếp khách rối rít ứng hoà.
Trương Cảnh Trí uống hết ly rượu, đối với mấy lời nịnh nọt này, lúc nào cũng là vào tai trái ra tai phải. Rượu quá ba tuần, mới nói đến trọng điểm, Cục Trưởng lý lời trong ý ngoài đều là nói không có tiền thì làm sao phát triển, trưởng phòng Trương thì chỉ còn kém mức lau nước mắt mà nói bộ phận lao động sắp đói rồi. Trương Cảnh Trí cười lạnh, sợ là hai vị này đều muốn nhổ ra, liền nói ra tên hai trường học, lại còn dám khóc than. Mấy người đánh Thái Cực, hư hư thật thật, thật thật giả giả, đến cuối cùng Trương Cảnh Trí cũng say rượu, rốt cuộc tiệc rượu cũng kết thúc.
"Một cục diện rối rắm." Bạch Kỳ Trấn mở miệng oán trách, "Rõ ràng đây không phải là Thị trưởng Kỳ muốn ngài đi tìm người tài trợ sao? Lãnh đạo, bước kế tiếp làm sao bây giờ?"
"Không phải là tất cả đã nói, thị sát trước sao! Tôi cũng muốn tự mình đi nhìn xem mấy trường kỹ thuật này nghèo đến mức nào!" Trương Cảnh Trí nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm hơi mệt mỏi, "Kỳ Trấn, cậu đi tra một chút hai năm qua Tiểu Điểu ở đây làm gì, còn có người đàn ông ở phòng cà phê kia là chuyện gì."
"Được." Bạch Kỳ Trấn liếc mắt nhìn Trương Cảnh Trí, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng lại khôn ngoan không hỏi, đưa lãnh đạo về nhà an toàn.
Trương Cảnh Trí vừa mới vào nhà, điện thoại di động liền vang lên, nhìn trên màn ảnh hiện ra hai chữ “Tiểu Điểu”, nhíu mày, lập tức ấn nút nhận.
"Này, anh là "Cậu nhỏ" của chủ máy sao?" Xung quanh ồn ào nên người đàn ông lớn tiếng hỏi.
Lông mày của Trương Cảnh trí càng cau chặc hơn, trầm giọng hỏi: "Anh là ai?"
"Cái gì? Tôi nghe không rõ, anh rốt cuộc có phải là cậu của cô ấy không? Cô ấy uống nhiều quá, anh có thể tới đưa cô ấy về không, một cô gái trẻ ngủ ở quầy rượu rất nguy hiểm." Điện thoại bên kia mơ hồ truyền đến tiếng rống của đàn ông.
Trương Cảnh Trí cao giọng nói, "Nói cho tôi biết địa chỉ."
"Đưởng Cẩm Tú, Quầy rượu 101......"
"Giúp tôi trông chừng cô ấy, hai mươi phút sau liền đến." Trương Cảnh Trí nói xong cũng nhấn tắt điện thoại đi ra cửa.
Bên kia Thái niểu bên kia đã là hoàn toàn ngủ mê.
Vào quầy rượu, Lưu Ly giống như là uống rượu không cần phải trả tiền cứ ra sức mà uống, các loại rượu đỏ,rượu trắng, rượu vàng chất đầy một bàn, Thái Niễu định mượn rượu giải sầu, nâng chén liền uống, vốn tưởng rằng uống rựơu vào có thể bớt đi cay đắng trong lòng, ai ngờ những loại rượu màu sắc kỳ quái này đều có vị ngọt. Một ly tiếp một ly, khiến hai nha đầu uống thật nhiều lát sau liền ôm đầu khóc rống, vừa uống vừa mắng đàn ông trên thế giới này không có một ai tốt.
Nếu không phải là phục vụ coi chừng giùm hai con ma men này, không biết chừng hai nha đầu này đã sớm bị những tên khách không có ý tốt ở cửa quán rượu lừa gạt đi đâu rồi.
Ông chủ Quầy rượu là bạn của Lưu Ly, sau khi đưa Lưu Ly đi, liền bảo phục vụ quầy ba gọi cho người nhà Thái Niễu, phục vụ gọi cho ba mẹ cô nhưng cả hai đều tắt máy, rốt cuộc cũng liên lạc điện thoại được với "Cậu Nhỏ ", nghe người bên kia nói rất nhanh sẽ tới đón họ mới thở phào nhẹ nhõm, Bằng không thì hôm nay hắn sẽ khỏi phải nghĩ đến nhận được tiền boa do hầu hạ khách.chỉ có thể nhìn những đồng Mao (tiền boa) này cho con ma men mà thôi
Trương Cảnh Trí cùng Bạch Kỳ Trấn đi vào quầy rượu liền thấy Thái Niễu dựa nữa người vào quầy bar, áo sơ mi của tiểu nha đầu bị cuốn lên, eo ếch lộ ra ngoài, từ cửa đi tới quầy ba, anh đã phát hiện bốn năm ánh mắt không có ý tốt đang nhìn chằm chằm qua bên này.
Đầu tiên là cởi tây trang xuống khoác lên cho cô, nam phục vụ lập tức tiến lên, "Tiên sinh, người nhà vị tiểu thư này rất nhanh sẽ tới đón cô ấy."
Trương Cảnh Trí liếc mắt nhìn phục vụ sinh, nghĩ thầm tố chất của quán bar này thật đúng là không tệ, ít nhất biết trông nom khách nữ."Cậu là người vừa rồi gọi điện thoại cho tôi đi, tôi là cậu của cô ấy."
Nam phục vụ rõ rang thở ra, "Rốt cuộc anh cũng đã đến."
Nhìn thấy bộ dạng được cứu giúp của hắn, Trương Cảnh Trí vỗ vỗ Thái Niễu, tiểu nha đầu động cũng không động, "Cô ấy uống bao nhiêu?"
Nam phục vụ bĩu môi nhìn về phía quầy ba còn chưa thu dọn,một đống vỏ chai.
Mặt Trương Cảnh Trí càng đen hơn, từ trong túi áo lấy ra cái thẻ, "Thanh toán."
"Không cần, bạn cô ấy đã trả rồi." Ông chủ tự mình ký đơn, hắn cũng không dám thanh toán cho vị tiên sinh này.
Bạch Kỳ Trấn lập tức lấy ra một trăm đồng đưa cho phục vụ, "Vậy cám ơn cậu đã trông nom cô ấy, chúng tôi đi trước." Rồi nói khẽ với Trương Cảnh trí, "Chúng ta rời đi trước rồi hãy nói, ngộ nhỡ có người nhận ra ngài thì không tốt lắm."
Trương Cảnh Trí gật đầu, một tay ôm lấy Thái Niễu, ba người rời khỏi quán bar.
Về đến nhà, Thái Niễu bị Trương Cảnh Trí ném lên giường, nha đầu này cũng chỉ là ừ ờ hai tiếng rồi ôm chăn nghiêng người vù vù ngủ mất, thỉnh thoảng còn đánh hai tiếng khò khè nhỏ.
Đây là không có ý thức an toàn nha? Chỉ sợ là nếu thật sự có đàn ông cưỡng gian cô, cô cũng không biết. Trương Cảnh Trí tức giận mà thở dài, tuỳ tiện kéo chăn lên đắp cho cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ. Buổi tối anh cũng uống không ít, mới vừa rồi lo lắng cho cô nên không có để ý, lúc này thật có chút đau đầu. Phòng ngủ của mình bị chiếm, hắn chỉ có thể đi phòng khách ngủ. Trương Cảnh Trí ngủ luôn luôn ít, cộng thêm lo lắng cho Thái Niễu buổi tối cõ bị khó chịu hay không, cũng chợp mắt hai ba giờ liền tỉnh dậy. Rửa mặt xong, nấu một chút cháo, cầm tài liệu ngồi trên sofa đối diện với cửa phòng ngủ.
Thái Niễu tỉnh lại nhưng ý thức còn chưa có tỉnh, đầu đau dử dội, "Thật là đau chết người." Trong miệng lẩm bẩm, nhắm hai mắt gõ gõ ót mới ngồi dậy mở mắt ra, vừa mở mắt, thì phát hiện có gì đó không thích hợp.
Đây không phải là nhà cô, nhìn đồ trang trí trắng thuần trong phòng, rèm cửa sổ màu đơn thuần, rõ ràng cũng không phải là nhà Lưu ly, cô đang ở đâu? Thái Niễu lập tức cúi đầu nhìn xuống, sau đó hung hăng thở phào một cái, hoàn hảo, y phục vẫn còn có thể nghĩa là chuyện tồi tệ nhất không có xảy ra. Bất quá, đây rốt cuộc đâu nha?
"Thức rồi?" Trương Cảnh Trí nhìn cô làm xong một loạt kiểm tra mới đứng dậy đi tới, mặt âm trầm, rõ ràng viết năm chữ "Tôi rất không cao hứng".
"Cậu út?!" Sáng sớm Thái Niễu đúng là liên tục bị khiếp sợ không ngừng."Sao cậu lại ở Cảnh Giang?" Đáng lẽ cậu đang ở thành phố G mới đúng. Tròng mắt chuyển động, "Đây là nhà cậu?"
"Chẳng lẽ là nhà cháu?" Giọng điệu nghiêm túc làm cho Thái Niễu căng thẳng, cô xấu hổ gãi đầu.
"Ý của cháu là tại sao cháu ở nhà cậu?" Cô nhớ rõ ràng là mình cùng Lưu Ly ở quán bar uống rượu mà.
"Cậu cũng muốn biết vì sao cháu lại ở nhà cậu. Người phục vụ ở quán rượu gọi điện thoại cho "Cậu út" là cậu đây đến đón cháu gái đang say rượu. Tiểu Điểu, cháu thật là càng lớn càng có tiền đồ, còn có thể say rượu, xem ra lâu lắm rồi Cậu Thái không có dạy dỗ cháu!" lúc nói chuyện khoé miệng Trương Cảnh Trí cong lên, nhưng Thái Niễu nhìn ra, nụ cười này rõ ràng là tiếu lý tàng đao. Nếu như ba nàng biết được, sợ là sẽ bị phạt quỳ gối trước cửa đại viện mất. Mời các bạn sang web Doc Truyen. o r g đọc nhé
"Cậu sẽ không gọi điện thoại cho ba cháu chứ?" Ngàn vạn lần không nên nha!
"Còn chưa, chờ nghe cháu giải thích rồi mới quyết định có nên gọi điện thoại cho cậu Thái hay không." Trương Cảnh Trí nói xong khoé miệng liền trầm xuống, "Phòng vệ sinh ở bên tay trái, cháu đi vệ sinh sạch sẽ rồi ra đây giải thích, nếu giải thích không tốt thì......" anh nói nửa câu giữ nửa câu, càng làm cho lòng người hoảng hốt.
Thái Niễu gần như là nhảy ra khỏi giường, lập tức vọt vào phòng vệ sinh, nhưng nhìn vào gương lại thấy trên đầu tóc như ổ gà, không biết là chạm phải thứ gì đó mà trên mặt có nhiều vết đen, bộ dạng trên người lại càng thảm hại, nắm chặt quả đấm kêu lên một tiếng, muốn chết muốn chết, cô thật sự là muốn chết!
Không dám chậm trễ, Thái Niễu nhanh chóng qua loa rửa sạch bản thân, nhìn mình cuối cùng cũng ra hình dạng con người, mới nhút nhát đi ra ngoài."Cậu út, van cậu, ngàn vạn lần đừng nói với ba cháu." Hi vọng chính sách "đau khổ" có thể dùng tốt, "hôm qua cháu mới thất tình, chỉ là muốn cùng bạn bè phát tiết một chút, ai biết uống rượu..., lần sau cháu sẽ không dám, cháu thề."
"Còn có lần sau?"
Trương Cảnh trí chợt nhíu mày, Thái Niễu lập tức xua tay, "Không có không có, tuyệt đối không có lần sau."
"Tốt nhất là vậy, lần này cháu nhớ mà xem lại, lần sau tái phạm trực tiếp khai trừ." Đem cháo hoa thịnh ra giao cho cô, "Ăn cháo trước, ăn xong đưa cháu đi làm."
"A...!" Thái Niễu thật cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, sau khi xác định anh sẽ không tố cáo mới cúi đầu ăn cháo."Cậu út, sao cậu lại ở Cảnh Giang nha?"
"Tháng trước mới vừa chuyển đến, còn chưa kịp liên lạc với cháu, cháu cũng đã cho cậu một kinh hỉ."
Giọng nói Ôn hoà khiến cho Thái Niễu chột dạ không thôi, ỉu xìu cười một tiếng, mang theo vài phần xấu hổ. Kỳ thật gọi Trương Cảnh Trí một tiếng "Cậu út" là cô trèo cao, ba cô Thái Lam Thiên là lái xe cho cha của Trương Cảnh trí, mẹ Trương Cảnh trí à giáo sư dạy kèm ở nhà, về sau khi ba mẹ Thái kết hôn, quân khu chia phòng cho người nhà nàng ở tại căn phòng phía sau Tiểu Lâu của Trương Gia.
Trương Phu Nhân thích những bé gái đáng yêu, nhưng chỉ sinh ra được bốn người con trai, mấy người con trai sau khi kết hôn lại sinh ra toàn là cháu trai. Sau khi sinh Thái Niễu, mẹ Thái thường xuyên đem cô đến Trương gia, Trương phu nhân rất thích, cũng siêng năng đi lại giữa hai nhà, hơn nữa ba Thái vẫn làm lái xe cho Trương thủ trưởng. Phần lớn thời thơ ấu của Thái Niễu đều trải qua tại Trương gia, vì thế nàng vẫn gọi Trương thủ trưởng cùng phu nhân là ông nội bà nội, tự nhiên cũng đi theo gọi mấy người con trai của Trương Gia là cậu.
Trương Cảnh trí là con trai nhỏ nhất của Trương Thủ Trưởng, Trương Thủ Trưởng bốn mươi lăm tuổi thì sinh ra anh, vì vậy anh hai Trương Cảnh Trí lớn hơn anh ba tuổi. Cũng bởi vì vậy, Ở Trương gia không ai gọi anh là cậu tư, tất cả đều gọi là cậu út. May mà anh cũng không để ý.
Thái Niễu ăn cháo xong, Bạch Kỳ Trấn cùng lái xe đã đến chỗ cửa, Bạch Kỳ Trấn mang theo một cái túi giấy đi vào cửa, cười với Thái Niễu, liền đem túi giấy đưa tới.
"Thứ gì đó?"
Thái Niễu vừa hỏi, Trương Cảnh Trí liền hừ cô một tiếng, âm trầm nói: "Chẳng lẽ cháu mặc quần áo đầy mùi rượu này đi làm?"
"Lãnh đạo, Tiểu Điểu đi đến nhà bạn của cô ấy, sau khi hội nghị kết thúc ngài có muốn hay không......"
Trương Cảnh Trí khoát tay ngăn lại, Bạch Kỳ Trấn liền ngừng nói, lúc này cục trưởng Lý của cục giáo dục vừa nói xong.Thị trưởng Kỳ đối với việc đẩy mạnh cải cách rất tán thành, hắn quay đầu xuống nhìn Trương Cảnh Trí, "Cảnh Trí, lần cải tiến trường kỹ thuật này cậu phải nắm chắc trong tay, Hiện giờ trung ương rất coi trọng nghề giáo dục, lúc này đây tôi hi vọng trường kỹ thuật có thể đạt danh hiệu ưu tú trên toàn quốc, chúng ta liền có thể tìm ra vài người có năng lực tiên tiến cho thành phố.”
"Được, tháng nầy tôi liền tự mình đi xem xét vài trường kỹ thuật trọng điểm."
"Ừ." Thị trưởng Kỳ hài lòng gật đầu, nhìn thời gian, "Không còn sớm, hôm nay dừng họp ở đây."
Hội nghị kết thúc, thị trưởng Kỳ ra khỏi phòng họp trước, những người khác mới đi ra theo, xã giao mấy câu Trương Cảnh Trí liền trở về phòng làm việc. Lẽ ra một trường kỹ thuật ưu tú cơ bản không cần anh phải đi, nhưng hết lần này tới lần khác thị trưởng Kỳ lại bổ nhiệm anh ở trước mặt mọi, chắc là có nguyên nhân gì trong đó.
"Lãnh đạo, cục trưởng Lý và trưởng phòng Trương hỏi ngài có thời gian hay không, bọn họ muốn cùng ngài ăn một bữa cơm." Bạch Kỳ Trấn vào phòng làm việc nói.
Vừa đúng lúc để thăm dò một chút, Trương Cảnh Trí gật đầu đồng ý, đứng dậy mang theo Bạch Kỳ Trấn đi ra cửa. Người đến bữa tiệc không nhiều lắn, trừ Cục Trưởng Lý, Giám Đốc Trương ở ngoài ra còn có hai cục phó tiếp khách, cộng thêm anh cùng Bạch Kỳ Trấn là sáu người.
"Phó Thị Trưởng Trương, ly này tôi mời ngài, sau này còn phải nhờ ngài chỉ bảo nhiều hơn cho công việc của chúng tôi." Cục Trưởng Lý đứng dậy mời rượu.
Trương Cảnh Trí cười nói, "Cục Trưởng Lý khách sáo, nào có chỉ bảo gì, phối hợp với nhau thôi!"
"Đâu phải đâu phải, phó thị trưởng TRương thật là khiêm tốn, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rộng mở nha. những lão già chúng tôi đối với ngài đúng là không bội phục không được." Cục phó tiếp khách rối rít ứng hoà.
Trương Cảnh Trí uống hết ly rượu, đối với mấy lời nịnh nọt này, lúc nào cũng là vào tai trái ra tai phải. Rượu quá ba tuần, mới nói đến trọng điểm, Cục Trưởng lý lời trong ý ngoài đều là nói không có tiền thì làm sao phát triển, trưởng phòng Trương thì chỉ còn kém mức lau nước mắt mà nói bộ phận lao động sắp đói rồi. Trương Cảnh Trí cười lạnh, sợ là hai vị này đều muốn nhổ ra, liền nói ra tên hai trường học, lại còn dám khóc than. Mấy người đánh Thái Cực, hư hư thật thật, thật thật giả giả, đến cuối cùng Trương Cảnh Trí cũng say rượu, rốt cuộc tiệc rượu cũng kết thúc.
"Một cục diện rối rắm." Bạch Kỳ Trấn mở miệng oán trách, "Rõ ràng đây không phải là Thị trưởng Kỳ muốn ngài đi tìm người tài trợ sao? Lãnh đạo, bước kế tiếp làm sao bây giờ?"
"Không phải là tất cả đã nói, thị sát trước sao! Tôi cũng muốn tự mình đi nhìn xem mấy trường kỹ thuật này nghèo đến mức nào!" Trương Cảnh Trí nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm hơi mệt mỏi, "Kỳ Trấn, cậu đi tra một chút hai năm qua Tiểu Điểu ở đây làm gì, còn có người đàn ông ở phòng cà phê kia là chuyện gì."
"Được." Bạch Kỳ Trấn liếc mắt nhìn Trương Cảnh Trí, mặc dù có chút nghi ngờ nhưng lại khôn ngoan không hỏi, đưa lãnh đạo về nhà an toàn.
Trương Cảnh Trí vừa mới vào nhà, điện thoại di động liền vang lên, nhìn trên màn ảnh hiện ra hai chữ “Tiểu Điểu”, nhíu mày, lập tức ấn nút nhận.
"Này, anh là "Cậu nhỏ" của chủ máy sao?" Xung quanh ồn ào nên người đàn ông lớn tiếng hỏi.
Lông mày của Trương Cảnh trí càng cau chặc hơn, trầm giọng hỏi: "Anh là ai?"
"Cái gì? Tôi nghe không rõ, anh rốt cuộc có phải là cậu của cô ấy không? Cô ấy uống nhiều quá, anh có thể tới đưa cô ấy về không, một cô gái trẻ ngủ ở quầy rượu rất nguy hiểm." Điện thoại bên kia mơ hồ truyền đến tiếng rống của đàn ông.
Trương Cảnh Trí cao giọng nói, "Nói cho tôi biết địa chỉ."
"Đưởng Cẩm Tú, Quầy rượu 101......"
"Giúp tôi trông chừng cô ấy, hai mươi phút sau liền đến." Trương Cảnh Trí nói xong cũng nhấn tắt điện thoại đi ra cửa.
Bên kia Thái niểu bên kia đã là hoàn toàn ngủ mê.
Vào quầy rượu, Lưu Ly giống như là uống rượu không cần phải trả tiền cứ ra sức mà uống, các loại rượu đỏ,rượu trắng, rượu vàng chất đầy một bàn, Thái Niễu định mượn rượu giải sầu, nâng chén liền uống, vốn tưởng rằng uống rựơu vào có thể bớt đi cay đắng trong lòng, ai ngờ những loại rượu màu sắc kỳ quái này đều có vị ngọt. Một ly tiếp một ly, khiến hai nha đầu uống thật nhiều lát sau liền ôm đầu khóc rống, vừa uống vừa mắng đàn ông trên thế giới này không có một ai tốt.
Nếu không phải là phục vụ coi chừng giùm hai con ma men này, không biết chừng hai nha đầu này đã sớm bị những tên khách không có ý tốt ở cửa quán rượu lừa gạt đi đâu rồi.
Ông chủ Quầy rượu là bạn của Lưu Ly, sau khi đưa Lưu Ly đi, liền bảo phục vụ quầy ba gọi cho người nhà Thái Niễu, phục vụ gọi cho ba mẹ cô nhưng cả hai đều tắt máy, rốt cuộc cũng liên lạc điện thoại được với "Cậu Nhỏ ", nghe người bên kia nói rất nhanh sẽ tới đón họ mới thở phào nhẹ nhõm, Bằng không thì hôm nay hắn sẽ khỏi phải nghĩ đến nhận được tiền boa do hầu hạ khách.chỉ có thể nhìn những đồng Mao (tiền boa) này cho con ma men mà thôi
Trương Cảnh Trí cùng Bạch Kỳ Trấn đi vào quầy rượu liền thấy Thái Niễu dựa nữa người vào quầy bar, áo sơ mi của tiểu nha đầu bị cuốn lên, eo ếch lộ ra ngoài, từ cửa đi tới quầy ba, anh đã phát hiện bốn năm ánh mắt không có ý tốt đang nhìn chằm chằm qua bên này.
Đầu tiên là cởi tây trang xuống khoác lên cho cô, nam phục vụ lập tức tiến lên, "Tiên sinh, người nhà vị tiểu thư này rất nhanh sẽ tới đón cô ấy."
Trương Cảnh Trí liếc mắt nhìn phục vụ sinh, nghĩ thầm tố chất của quán bar này thật đúng là không tệ, ít nhất biết trông nom khách nữ."Cậu là người vừa rồi gọi điện thoại cho tôi đi, tôi là cậu của cô ấy."
Nam phục vụ rõ rang thở ra, "Rốt cuộc anh cũng đã đến."
Nhìn thấy bộ dạng được cứu giúp của hắn, Trương Cảnh Trí vỗ vỗ Thái Niễu, tiểu nha đầu động cũng không động, "Cô ấy uống bao nhiêu?"
Nam phục vụ bĩu môi nhìn về phía quầy ba còn chưa thu dọn,một đống vỏ chai.
Mặt Trương Cảnh Trí càng đen hơn, từ trong túi áo lấy ra cái thẻ, "Thanh toán."
"Không cần, bạn cô ấy đã trả rồi." Ông chủ tự mình ký đơn, hắn cũng không dám thanh toán cho vị tiên sinh này.
Bạch Kỳ Trấn lập tức lấy ra một trăm đồng đưa cho phục vụ, "Vậy cám ơn cậu đã trông nom cô ấy, chúng tôi đi trước." Rồi nói khẽ với Trương Cảnh trí, "Chúng ta rời đi trước rồi hãy nói, ngộ nhỡ có người nhận ra ngài thì không tốt lắm."
Trương Cảnh Trí gật đầu, một tay ôm lấy Thái Niễu, ba người rời khỏi quán bar.
Về đến nhà, Thái Niễu bị Trương Cảnh Trí ném lên giường, nha đầu này cũng chỉ là ừ ờ hai tiếng rồi ôm chăn nghiêng người vù vù ngủ mất, thỉnh thoảng còn đánh hai tiếng khò khè nhỏ.
Đây là không có ý thức an toàn nha? Chỉ sợ là nếu thật sự có đàn ông cưỡng gian cô, cô cũng không biết. Trương Cảnh Trí tức giận mà thở dài, tuỳ tiện kéo chăn lên đắp cho cô, xoay người ra khỏi phòng ngủ. Buổi tối anh cũng uống không ít, mới vừa rồi lo lắng cho cô nên không có để ý, lúc này thật có chút đau đầu. Phòng ngủ của mình bị chiếm, hắn chỉ có thể đi phòng khách ngủ. Trương Cảnh Trí ngủ luôn luôn ít, cộng thêm lo lắng cho Thái Niễu buổi tối cõ bị khó chịu hay không, cũng chợp mắt hai ba giờ liền tỉnh dậy. Rửa mặt xong, nấu một chút cháo, cầm tài liệu ngồi trên sofa đối diện với cửa phòng ngủ.
Thái Niễu tỉnh lại nhưng ý thức còn chưa có tỉnh, đầu đau dử dội, "Thật là đau chết người." Trong miệng lẩm bẩm, nhắm hai mắt gõ gõ ót mới ngồi dậy mở mắt ra, vừa mở mắt, thì phát hiện có gì đó không thích hợp.
Đây không phải là nhà cô, nhìn đồ trang trí trắng thuần trong phòng, rèm cửa sổ màu đơn thuần, rõ ràng cũng không phải là nhà Lưu ly, cô đang ở đâu? Thái Niễu lập tức cúi đầu nhìn xuống, sau đó hung hăng thở phào một cái, hoàn hảo, y phục vẫn còn có thể nghĩa là chuyện tồi tệ nhất không có xảy ra. Bất quá, đây rốt cuộc đâu nha?
"Thức rồi?" Trương Cảnh Trí nhìn cô làm xong một loạt kiểm tra mới đứng dậy đi tới, mặt âm trầm, rõ ràng viết năm chữ "Tôi rất không cao hứng".
"Cậu út?!" Sáng sớm Thái Niễu đúng là liên tục bị khiếp sợ không ngừng."Sao cậu lại ở Cảnh Giang?" Đáng lẽ cậu đang ở thành phố G mới đúng. Tròng mắt chuyển động, "Đây là nhà cậu?"
"Chẳng lẽ là nhà cháu?" Giọng điệu nghiêm túc làm cho Thái Niễu căng thẳng, cô xấu hổ gãi đầu.
"Ý của cháu là tại sao cháu ở nhà cậu?" Cô nhớ rõ ràng là mình cùng Lưu Ly ở quán bar uống rượu mà.
"Cậu cũng muốn biết vì sao cháu lại ở nhà cậu. Người phục vụ ở quán rượu gọi điện thoại cho "Cậu út" là cậu đây đến đón cháu gái đang say rượu. Tiểu Điểu, cháu thật là càng lớn càng có tiền đồ, còn có thể say rượu, xem ra lâu lắm rồi Cậu Thái không có dạy dỗ cháu!" lúc nói chuyện khoé miệng Trương Cảnh Trí cong lên, nhưng Thái Niễu nhìn ra, nụ cười này rõ ràng là tiếu lý tàng đao. Nếu như ba nàng biết được, sợ là sẽ bị phạt quỳ gối trước cửa đại viện mất. Mời các bạn sang web Doc Truyen. o r g đọc nhé
"Cậu sẽ không gọi điện thoại cho ba cháu chứ?" Ngàn vạn lần không nên nha!
"Còn chưa, chờ nghe cháu giải thích rồi mới quyết định có nên gọi điện thoại cho cậu Thái hay không." Trương Cảnh Trí nói xong khoé miệng liền trầm xuống, "Phòng vệ sinh ở bên tay trái, cháu đi vệ sinh sạch sẽ rồi ra đây giải thích, nếu giải thích không tốt thì......" anh nói nửa câu giữ nửa câu, càng làm cho lòng người hoảng hốt.
Thái Niễu gần như là nhảy ra khỏi giường, lập tức vọt vào phòng vệ sinh, nhưng nhìn vào gương lại thấy trên đầu tóc như ổ gà, không biết là chạm phải thứ gì đó mà trên mặt có nhiều vết đen, bộ dạng trên người lại càng thảm hại, nắm chặt quả đấm kêu lên một tiếng, muốn chết muốn chết, cô thật sự là muốn chết!
Không dám chậm trễ, Thái Niễu nhanh chóng qua loa rửa sạch bản thân, nhìn mình cuối cùng cũng ra hình dạng con người, mới nhút nhát đi ra ngoài."Cậu út, van cậu, ngàn vạn lần đừng nói với ba cháu." Hi vọng chính sách "đau khổ" có thể dùng tốt, "hôm qua cháu mới thất tình, chỉ là muốn cùng bạn bè phát tiết một chút, ai biết uống rượu..., lần sau cháu sẽ không dám, cháu thề."
"Còn có lần sau?"
Trương Cảnh trí chợt nhíu mày, Thái Niễu lập tức xua tay, "Không có không có, tuyệt đối không có lần sau."
"Tốt nhất là vậy, lần này cháu nhớ mà xem lại, lần sau tái phạm trực tiếp khai trừ." Đem cháo hoa thịnh ra giao cho cô, "Ăn cháo trước, ăn xong đưa cháu đi làm."
"A...!" Thái Niễu thật cẩn thận nhìn sắc mặt của anh, sau khi xác định anh sẽ không tố cáo mới cúi đầu ăn cháo."Cậu út, sao cậu lại ở Cảnh Giang nha?"
"Tháng trước mới vừa chuyển đến, còn chưa kịp liên lạc với cháu, cháu cũng đã cho cậu một kinh hỉ."
Giọng nói Ôn hoà khiến cho Thái Niễu chột dạ không thôi, ỉu xìu cười một tiếng, mang theo vài phần xấu hổ. Kỳ thật gọi Trương Cảnh Trí một tiếng "Cậu út" là cô trèo cao, ba cô Thái Lam Thiên là lái xe cho cha của Trương Cảnh trí, mẹ Trương Cảnh trí à giáo sư dạy kèm ở nhà, về sau khi ba mẹ Thái kết hôn, quân khu chia phòng cho người nhà nàng ở tại căn phòng phía sau Tiểu Lâu của Trương Gia.
Trương Phu Nhân thích những bé gái đáng yêu, nhưng chỉ sinh ra được bốn người con trai, mấy người con trai sau khi kết hôn lại sinh ra toàn là cháu trai. Sau khi sinh Thái Niễu, mẹ Thái thường xuyên đem cô đến Trương gia, Trương phu nhân rất thích, cũng siêng năng đi lại giữa hai nhà, hơn nữa ba Thái vẫn làm lái xe cho Trương thủ trưởng. Phần lớn thời thơ ấu của Thái Niễu đều trải qua tại Trương gia, vì thế nàng vẫn gọi Trương thủ trưởng cùng phu nhân là ông nội bà nội, tự nhiên cũng đi theo gọi mấy người con trai của Trương Gia là cậu.
Trương Cảnh trí là con trai nhỏ nhất của Trương Thủ Trưởng, Trương Thủ Trưởng bốn mươi lăm tuổi thì sinh ra anh, vì vậy anh hai Trương Cảnh Trí lớn hơn anh ba tuổi. Cũng bởi vì vậy, Ở Trương gia không ai gọi anh là cậu tư, tất cả đều gọi là cậu út. May mà anh cũng không để ý.
Thái Niễu ăn cháo xong, Bạch Kỳ Trấn cùng lái xe đã đến chỗ cửa, Bạch Kỳ Trấn mang theo một cái túi giấy đi vào cửa, cười với Thái Niễu, liền đem túi giấy đưa tới.
"Thứ gì đó?"
Thái Niễu vừa hỏi, Trương Cảnh Trí liền hừ cô một tiếng, âm trầm nói: "Chẳng lẽ cháu mặc quần áo đầy mùi rượu này đi làm?"
Bình luận truyện