Người Mới Tức Giận

Chương 7



Thái Niễu ký văn kiện ở Huyện Mục Thành xong, sau khi ăn cơm tối liền lập tức quay trở về, một đêm như ác mộng kia khiến cho tinh thần cô tiều tuỵ hẳn, lúc sắp lên xe chủ nhiệm Lưu tiễn cô còn tặng cho cô một túi táo núi, cô từ chối không được, chỉ có thể nhận lấy. Ở nông thôn tuy đơn sơ, nhưng lòng ngừời lại càng thềm chất phác.

Lại là bảy giờ ngồi xe, hôm qua cả một đêm ngủ không ngon nên bây giờ cô ngủ thẳng một giấc đến lúc xuống xe. lúc đến nơi thì trời mới tờ mờ sáng, Thái Niễu về nhà rửa mặt một phen, cũng không kịp nghỉ ngơi liền bắt xe đến trường học đi làm.

Trong văn phòng chỉ có một mình Hoạt Tích Niên, Cô hỏi "Sao có một mình anh ở đây?"

"Tiểu Thái Niểu, cô đã trở về, quà a?"

Thái Niễu tiện tay đem một túi táo Chủ nhiệm Lưu đưa ném cho anh, hỏi lại lần nữa, "Chị Trần đâu?"

"Phó Thị Trưởng đến thị sát, mọi người đều đi lầu 9 họp rồi." Hoạt Tích Niên mở túi ra liền đem quả táo ném vào miệng, ngọt quá a.

"Sao anh lại không đi?"

"Đi, rồi lại trở về đây." Hoạt Tích Niên thản nhiên nói.

Thực sự là đem đơn vị trở thành nhà anh rồi. Thái Niễu cười một phen,rồi ngồi vào bàn công tác, đem họp đồng vừa ký tốt bỏ vào hợp hồ sơ, lại viết hồ sơ và trợ cấp của chuyến đi công tác, Hoạt Tích Niên nhìn chằm chằm vào cô, mãi đến khi cô không cách nào không để ý đến anh, mới ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Tiểu Thái Niểu, tôi phát hiện cô rất xinh đẹp."

Thái Niễu dở khóc dở cười, đứng dậy, cười toét miệng, "Cám ơn." Nói xong, đi ra ngoài lên phòng họp ở lầu 9.

Lúc Thái Niễu vừa đi lên, cũng đúng lúc Trương Cảnh trí đang nói chuyện, hình như nội dung là về triển vọng tương lai của nghành kỹ thuật, mấy giáo viên nữ ngồi cùng hàng nói thầm với nhau, "Bầu chọn trên Internet, phó thị trưởng là đẹp trai nhất cả nước."

"Quan trọng nhất là trẻ tuổi, chưa kết hôn."

"Đúng vậy, một hồi tôi liền đi theo sau anh ta, sau đó giả bộ bất tỉnh." Một giáo viên nữ trẻ tuổi ngã đầu vào vai giáo viên bên cạnh, "Thật choáng váng thật choáng váng, suất ca đưa tôi đi bệnh viện đi."

"Ha ha ha......" Mấy giáo viên thấp giọng cười rộ lên.

Thái Niễu ngồi ở phía sau, nhìn thấy nữ giáo viên kia tưởng tượng ngã vào trong lòng cậu út, cô cũng nhịn không được cười ra tiếng, mấy giáo viên nữ ngồi phía trước nghe thấy cô cười, xô đẩy nhau quay đầu lại nói, "Chê cười chê cười."

Thái Niễu xua tay tỏ vẻ không có việc gì. Cười đủ rồi lại ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Trương Cảnh Trí ở trên đài vừa mới phát biểu xong, một trận chột dạ, nhưng khóe miệng vẫn nhịn không được cong lên.

Trương Cảnh trí phát biểu xong, bí thư trong viện lại nhằm vào báo cáo phát triển của các trường học, Phó Viện Trưởng lại tiến hành phát biểu, sau cùng Viện trưởng Hoạt lại lên phát biểu tổng kết, xuyên suốt một mạch, Thái Niễu đã buồn ngủ, thẳng đến đại não.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên cô mới phát hiện người trong phòng đã đi hơn phân nửa, lãnh đạo Tỉnh cùng lãnh đạo của viện đã đi kiểm tra thiết bị dạy học rồi. Nhìn thấy dãy số xa lạ, Thái Niễu liền rời khỏi hội trường rồi mới nghe máy.

"Xin chào, cô là Thái Niễu sao?"

"Vâng

"Tôi là Bạch Kỳ Trần bí thư của Phó Thị trưởng Trương Cảnh trí.”

"A...,chào anh."

" Phó Thị Trưởng Trương ở Tứ Quý Tiên, anh ấy nói buổi tối muốn cùng cô ăn một bữa cơm, buổi tối tôi sẽ đi đón cô."

"Không cần không cần, tự tôi đi qua cũng được."

"Tốt lắm, năm giờ, Tứ Quý Tiên phòng 777."

"Cám ơn bí thư Bạch, tôi sẽ đến đúng giờ." Thái Niễu để điện thoại xuống, lập tức trở về văn phòng.

Bạch Kỳ Trấn đứng ở cạnh cầu thang gọi điện thoại, vừa quay đầu lại mới phát hiện sau lưng còn có một thanh niên, anh cười nhạt không để ý đến người đó, liền rời khỏi. Trở lại đội ngũ thị sát, hướng lãnh đạo gật đầu một cái ý nói không thành vấn đề rồi.

Hoạt Tích Niên định đi lên lầu, nhưng lại nghe thấy có người gọi tên Thái Niễu liền ngừng bước, nhưng vạn lần cũng không nghĩ tới Phó Thị Trưởng lại hẹn Thái Niễu đi ăn cơm.

Trở về văn phòng, Thái Niễu báo lại chuyện đi công tác với Chị Trần, còn Hoạt Tích Niên thì cứ cau mày nhìn cô, mang theo suy ngẫm.

Lúc Tan tầm, anh ngăn Thái Niễu đang đi ra cửa lại, "Buổi tối tôi mời cô ăn cơm."

"Hôm nay không được, tôi có hẹn rồi. Hôm nào tôi mời anh." Thái Niễu nói xong cười hì hì rời đi, rõ ràng cho thấy tâm tình cô rất tốt.

Hoạt Tích Niên nhìn cô, sắc mặt trầm xuống.

Tứ Quý Tiên là quán ăn chay rất có tiếng ở Cảnh Giang, sau khi Thái Niễu về nhà thay quần áo xong liền đi đến Tứ Quý Tiên, nhanh chân chạy cỡ nào cũng đã muộn năm phút đồng hồ, đến nơi thì Trương Cảnh Trí đã gọi xong đồ ăn, cô vừa ngồi xuống thì phục vụ liền bưng canh lên.

Là món canh nấm mà cô yêu thích nhất, Thái Niểu cười hì hì ăn canh, chờ cô uống vào nửa bát Trương Cảnh trí mới mở miệng."Sao lại cười?"

"Cái gì ạ?!"

"Lúc cậu nói chuyện sao cháu lại cười? Rất buồn cười sao?" Giờ phút này Trương Cảnh Trí nghiêm túc muốn chết, anh nghiêm túc làm Thái Niễu có chút sợ, để muỗng nhỏ xuống, có phần chột dạ nói:

"Cháu không có cười cậu, kỳ thật......" Cái này nói sao đây, chẳng lẽ nói các giáo viên thấp kém YY cậu."Tất cả mọi người nói bầu phiếu trên internet, thị trưởng là đẹp trai nhất cả nước, cháu thật sự rất tự hào." Nàng hi hi ha ha cười, vốn tưởng rằng sẽ bị phê bình một phen, ai ngờ Trương Cảnh Trí lại nói tiếp một câu.

"Sự thật vốn là vậy”

"Phốc......" Cậu út, cậu có thể khiêm tốn một chút hay không a!

Trương Cảnh Trí nói xong phi thường bình tĩnh mà uống rượu đỏ, thấy cô nhìn theo ly rượu của anh, anh cũng rót cho cô một chén.

Từng phần đồ ăn được đưa lên, đậu cove xào, măng chiên giòn, Cá muối rán nấm, khoai tím dẻo, đều là những món Thái Niễu thích ăn. Ở cùng Trương Cảnh trí cô cũng không khách khí, tự động cầm đủa lên ăn."Khoai tím dẻo ở đây cũng ngon như bà nội làm vậy."

Bà nội trong miệng Thái Niễu chính là mẹ của Trương Cảnh Trí, anh bỏ vào miệng một khối nhỏ, lúc ăn đều là ngọt ngọt mềm dẻo, không thể phân biệt ăn ngon cùng không thể ăn" Cậu qua bên này xong liền trở về nhà một chuyến, mẹ cậu vẫn nhắc tới cháu, hỏi có phải cháu sắp có chuyện vui hay không."

Trương Cảnh Trí nói xong thì thấy ý cười trên mặt Thái Niễu cứng đờ, lập tức ý thức được mình noí sai rồi."Thực xin lỗi, cậu không nên nhắc tới......"

Thái Niễu lập tức cười lên, "Cậu út chưa kết hôn a, cháu gấp cái gì. Khi nào cậu út kết hôn, cháu liền lấy chồng.”

"Chờ cậu kết hôn sợ là cháu sẽ không gả đi được nữa." Trương Cảnh trí cũng cười,buông đũa xuống nhìn cô, khóe miệng hơi hơi cong lên, ánh mắt ôn nhu.

Tim Thái Niễu run lên, không khỏi cảm thán, bầu phiếu đẹp trai nhất thật đúng là có đạo lý mà. Cô cong miệng lên, "Cho nên nha, nếu cháu không gả đi được cậu út phải chịu trách nhiệm."

"Được, Tiểu Điểu không gả đi được, Cậu út nuôi cháu." Lời anh nói nửa là vui đùa nửa là thật.

Tiểu Điểu cười rộ lên, vỗ bàn tay, kêu lên: "Cháu đây không muốn chưa hạnh phúc đã chết, không được, bây giờ cháu gọi cho ba cháu đóng gói hộ khẩu, cháu không phải cậu út không lấy chồng."

Nhìn cô cười vỗ tay, Trương Cảnh Trí ngớ ra một phen cũng cười rộ lên, khóe mắt cười ra mấy cái nếp nhăn, "Nếu mà Tài xế Thái không kiện chú dụ dỗ Tiểu Điểu, chú liền cưới."

Hai người cười với nhau, đều không thể nhịn lại được, bất quá bầu không khí đã trở nên có chút vi diệu.

Cơm nước xong, trên bàn thay hai dĩa hoa quả tươi còn chuẩn bị thêm rượu đỏ, hai người nói cười một chút liền đến chín giờ. Thái Niểu mệt mỏi ra mặt, hơn nữa còn uống rượu, ánh mắt mê ly, mắt thấy liền muốn ngủ thiếp đi.

"Đi thôi, Cậu đưa cháu về."

Lên xe, không quá vài phút Thái Niểu liền nhắm mắt dựa vào trên ghế dựa. Trương Cảnh Trí nghiêng đầu nhìn cô, lần trước gặp mặt, nha đầu này thật gầy quá, vành mắt đen cũng rất nghiêm trọng, thật không hiểu mấy năm nay cô ấy tự chăm sóc mình như thế nào nữa. Tài Xế Thái và Cô giáo Thái cũng thật sự là yên tâm, dám để cho cô ấy một mình ở bên ngoài lăn qua lăn lại.

Nếu là anh, sợ là sẽ không để cho cô ấy chịu khổ một chút nào. Giơ tay vén tóc rối ra sau tai giúp cô, Trương Cảnh Trí không có để ý đến hành động của chính mình có bao nhiêu thân mật, chỉ là nghĩ đến liền làm thôi.

Lái xe thấy được hành động này của lãnh đạo cũng quá là chấn kinh đi.

Thái Niễu về đến nhà, đầu có phần choáng váng, nhìn chính mình trong gương, trên mặt treo một vành mắt đen thật lớn, nhưng mà ánh mắt lại sáng lấp lánh. Đưa tay nắm lấy lỗ tai, tựa hồ còn có độ ấm, "A......" Cô nắm tóc lúng túng nói, “ Thật sự là tôi uống nhiều rồi."

Trương Cảnh trí nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, "Say, hôm nay say."

"Lãnh đạo người là tửu bất túy nhân nhân tự túy." Lái xe cười hì hì tiếp một câu.

(ý là uống rượu không sai,người tự sai thi fai:D để mai ta hỏi r sửa lại chỗ này,keke)

"Phải không?" giọng nói lạnh lùng căn bản không có say rượu.

Lái xe ý thức được mình nói sai, xấu hổ cười cười, chuyên tâm lái xe, không nói chuyện nữa.

Giữa trưa ngày thứ hai, Bạch Kỳ Trấn và Trương Cảnh Trí cùng ăn cơm trưa, thấy tâm tình lãnh đạo rất tốt, nghĩ đến bộ dáng hôm qua của người lái xe tự lo lắng vì mình đã nói sai, anh cười mở miệng nói, "Lãnh đạo, hôm qua uống rượu rồi hả?"

Trương Cảnh Trí nhíu mày.

"Kì thật Thủ trưởng cùng Phu nhân đều muốn anh lập gia đình sớm một chút, lãnh đạo, gặp thích hợp ngàn vạn lần đừng bỏ qua."

Người thích hợp. Trương Cảnh Trí nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu cho rằng cô ấy thích hợp sao?"

Bạch Kỳ Trấn cười nói: "Có thích hợp hay không thì phải xem lãnh đạo, cũng không phải là người ngoài như chúng tôi nói được."

"Kẻ dối trá." Trương Cảnh trí cũng cười. Tuy là Bạch Kỳ Trấn đánh liều nói, nhưng câu này trái lại rất đúng, có thích hợp hay không thì đúng là do anh quyết định.

Chuyện này, anh cần phải suy nghĩ thật cẩn thận.

"Kỳ Trấn, Tiểu Điểu làm ở vị trí nào trong viện Kỹ Thuật vậy?"

"Nghề Chiêu sinh, xem ra là công việc mệt nhất trong trường rồi."

Trương Cảnh Trí nghe xong, hơi nhíu mi, cũng không nói gì. Bạch Kỳ Trấn nhìn lãnh đạo, trong lòng cười thầm, để tôi nhìn xem anh còn có thể chịu tới khi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện