Người Ở Nơi Tịch Lặng
Quyển 1 - Chương 15: Loli bị phát hiện!
Hôm sau, Bùi Vân không đến học đường.
Gã người hầu Tiểu Lục của hắn chạy một chuyến đến thư viện, đứng ở hành lang nói chuyện một hồi lâu với Khuất Lâm Uyển, bọn trẻ vẫn đang ngồi trong học đường đọc sách, lúc Khuất Lâm Uyển quay về, sắc mặt hắn rất khó coi.
Tan học, Viên Phi Phi bị Khuất Lâm Uyển giữ lại.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao nghe người hầu của Bùi Nhi nói các ngươi gặp phải nguy hiểm?”
Nghĩ đến phải tường thuật sự việc thêm lần nữa, Viên Phi Phi phiền chết được, chỉ là thần tình của Khuất Lâm Uyển nhìn rất nghiêm trọng, nàng đành chán nản lầu bầu kể thêm một phen.
Riêng phần liên quan đến Tám Chó thì nàng giữ lại, cũng không đề cập đến quan hệ với Bệnh Hủi.
“……Là thế đó, chả biết hắn đắc tội với ai, hôm qua lúc về đến nơi, người nhà hắn đã tra ra được gì chưa?” Viên Phi Phi nói.
Khuất Lâm Uyển lắc đầu: “Chưa, tên người hầu bảo với ta, Bùi Nhi hôm qua về đến nhà không hé miệng nói một lời, hỏi sao cũng không khai. Bùi lão phu nhân lo lắng phát điên.”
Nói đoạn, hắn chau mày, đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu.
Viên Phi Phi hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Khuất Lâm Uyển khoát tay với nàng, nói: “Không có gì, ngươi về trước đi, trên đường về nhớ phải cẩn thận.”
Viên Phi Phi bất động: “Ngươi đoán là do ai làm?”
Khuất Lâm Uyển vẫn đang suy ngẫm, không trả lời nàng.
Viên Phi Phi tức giận nói: “Hôm qua còn không phải là ta cứu hắn sao! Ta cũng bị đánh, ngươi dựa vào đâu mà không nói cho ta biết!?” Nàng la hét xong còn kéo tay áo lên cho hắn xem một mảng bầm tím. “Ngươi xem đây!”
Khuất Lâm Uyển giật mình, vội vã kéo tay áo nàng xuống.
“Ngươi đang làm gì vậy, đừng náo loạn.”
Viên Phi Phi: “Ngươi nói mau lên!”
Khuất Lâm Uyển bất đắc dĩ: “Không phải là ta không nói, ta cũng chỉ đang đoán.”
Viên Phi Phi: “Ngày thường là ai kết thù với nhà hắn.”
“À.” Khuất Lâm Uyển cười khổ một tiếng nói, “Kết thù với Bùi gia của Kim Lâu nói không hết bao nhiêu người, cho nên mới khó đoán ra ai.” Hắn suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói: “Tuy nhiên, chiếu theo lời ngươi nói, hung thủ lần này ra tay có vẻ khá vụng, ngay cả hai đứa trẻ còn có thể thoát thân …….”
Viên Phi Phi lập tức nổi nóng: “Ý là gì!? Xem thường?”
“Không phải không phải.” Khuất Lâm Uyển vội vàng bảo, “Chỉ cảm thấy những kẻ đó không có ý ra sát chiêu, không thôi ba người đàn ông mạnh khoẻ, đối phó với hai đứa trẻ các ngươi, sao đi nữa cũng có thể giết được.”
“Hừ……..” Viên Phi Phi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đúng là bọn hắn không muốn giết người, có kẻ còn nói cái gì chủ nhân của hắn dặn không được gây ra án mạng.”
Khuất Lâm Uyển vỗ tay một cái, “Đúng đúng, nói như thế, đám người đó chỉ muốn dạy cho Bùi gia một bài học thôi, cho nên chắc không phải là thâm thù đại hận gì.”
Viên Phi Phi: “Ngươi biết là ai rồi?”
Khuất Lâm Uyển: “Không biết.”
“…….”
Viên Phi Phi không thèm nói chuyện với hắn nữa, quay gót bỏ đi.
Hôm qua lãnh giáo, hiện giờ không có gì quan trọng hơn là mau mau về nhà.
Trước mắt phải cố gắng không chuốc hoạ, Viên Phi Phi vừa đi vừa nghĩ, ra vẻ ngoan thì cũng phải ra vẻ thêm vài ngày nữa mới được. Không thôi……
Nàng nhớ chuyện đêm qua, bộ dạng Trương Bình đứng trong bóng đêm rét lạnh nhìn nàng, không khỏi run lên. Không ngờ Trương Bình lúc nổi giận lại đáng sợ như vậy, giống y như trụ băng treo trên mái hiên, đâm không chết người thì cũng lạnh chết người.
Về đến nhà, cửa nẻo mở toang, Viên Phi Phi sải bước vào trong.
Trương Bình đang nấu cơm.
Viên Phi Phi chạy vào nhà bếp, xông đến bên lò.
“Ông chủ, làm món gì đó.”
Trương Bình cầm cái vá gõ gõ vào thành chảo, ý nói nàng tự xem đi. Viên Phi Phi nhìn vào trong, là khoai tây.
“Thơm quá……” Viên Phi Phi hít hà.
Trương Bình để nàng về phòng đợi, Viên Phi Phi lười biếng gật đầu, nàng ngáp một cái, giơ tay lên để duỗi thắt lưng. Mới giơ đến giữa chừng thì ngưng ngay lại, xoay người bỏ đi ra ngoài.
Trương Bình trông theo bóng lưng của nàng, ánh mắt bỗng dưng biến sâu xa.
Lúc ăn cơm, Viên Phi Phi vẫn như thường lệ, lôi lôi kéo kéo Trương Bình, nói đủ thứ chuyện xảy ra trong ngày. Nói đã đời, nàng bỗng nhớ đến một chuyện ——
“Ông chủ, chó của ông chủ sạp gạo mới sinh chó con, ông hay chưa?”
Trương Bình không nhanh không chậm dùng cơn, gắp một ít rau bỏ vào trong bát Viên Phi Phi, lại và một miếng cơm vô miệng, lắc đầu. Viên Phi Phi đầy hứng thú: “Lúc ta ra về chúng vẫn còn ngủ, chó con chỉ to bằng nắm tay, nhìn y như chuột nhắt!” Nàng vừa ăn vừa khoa tay múa chân, cơm văng cả lên mặt Trương Bình.
Trương Bình trừng nàng một mắt, Viên Phi Phi hoàn toàn không coi ra gì.
“Ông chủ, ta nói với chủ sạp gạo ta muốn một con.”
Trương Bình liếc nàng, ý là ngươi muốn đem về làm gì.
Viên Phi Phi nghiêm nghị nói: “Trông nhà.”
Trương Bình cười khẩy một tiếng, ngậm miệng lắc đầu.
Viên Phi Phi nhận ra là hắn đã thấy rõ ý đồ của mình, chả thèm dấu nữa, sảng khoái nói, “Đem về chơi.”
Trương Bình lấy cán đũa khẽ gõ lên đầu nàng một phát.
Viên Phi Phi bưng đầu, la lên: “Ra nguyên một lứa lúc nhúc, ông chủ sạp gạo nuôi không nổi, ta lấy một con là giúp ông ta một tay!”
Trương Bình buông đũa, lấy tay ra hiệu. Viên Phi Phi không kiên nhẫn nói: “Sẽ không quên lo học hành, hiện giờ ta đã học được rất nhiều chữ rồi.” Nói xong, còn xoay qua nhìn Trương Bình cười lém lỉnh.
“Chữ ta viết giờ còn đẹp hơn cả của ông chủ rất nhiều, tiên sinh cũng nói vậy.”
Trương Bình sầm mặt, nhéo nàng một phát.
Câu này nàng nói không sai, Khuất Lâm Uyển đích xác có nói.
Tuy Viên Phi Phi học muộn, nhưng chữ nàng viết đẹp lạ lùng. Ngày đầu tiên Khuất Lâm Uyển vừa dạy nàng cách cầm bút, trưa hôm ấy Viên Phi Phi đem toàn bộ giấy trên bàn viết đầy tên Trương Bình, Khuất Lâm Uyển cầm tờ giấy cuối cùng lên, hai chữ Trương Bình ấy nhìn đã không giống như chữ của một đứa trẻ mới học cầm bút.
Khuất Lâm Uyển ngạc nhiên nói: “Tuy chương pháp(1) còn hơi loạn, nhưng loạn cũng rất có ý vị, đứa trẻ như ngươi thật hiếm thấy.” Hắn nâng tay Viên Phi Phi lên, lật qua lật lại, “Đôi tay nhỏ thế này, có thể giữ bút ổn như vậy, không tệ chút nào.”
(1)chương pháp: cấu tạo của chữ (composition).
Có lẽ do tính tình, lúc viết chữ Viên Phi Phi chưa bao giờ có thói quen dừng lại ở từng nét như những đứa trẻ khác, một khi đã nhớ chữ nào, nàng sẽ viết một mạch không nhấc bút, không chút do dự.
“Hiện giờ ngày nào tiên sinh cũng kêu ta viết chữ, mà vậy cũng tốt, miễn sao khỏi phải đọc mớ kinh văn nát kia, ta sao cũng được.” Viên Phi Phi ngậm đũa, tiếp tục kéo Trương Bình. “Ông chủ, ông cho ta nhận một con đi mà.” Nàng níu tay áo của Trương Bình, lôi kéo một hồi làm hắn ăn cũng không xong.
Trương Bình gỡ nàng ra, đứng dậy đi lấy tờ giấy, đem về bàn để bên cạnh bát cơm. Viên Phi Phi cầm đũa đập bốp xuống bàn, xoa xoa hai tay nói: “Muốn khảo bài ta phải không, tới đi!”
Trương Bình cầm mẩu than, nghĩ một chút, vừa đặt tay xuống thì bị Viên Phi Phi giữ lại. Trương Bình liếc nhìn nàng, Viên Phi Phi nói: “Nói trước, nếu ta mà đọc được, là ta sẽ được đem chó về.”
Trương Bình cười một cái, gật đầu.
Viên Phi Phi chỉ giấy, “Mau viết mau viết.”
Cổ tay Trương Bình xoay một vòng, trên giấy hiện ra bốn chữ.
Chữ không khó, Viên Phi Phi khoái chí đọc lên ——
“Có——“
“Phải ——Bị——“
“Bị gì nhỉ…….” Nàng nhìn chữ cuối cùng, thấy nó rất quen mắt, nàng vuốt vuốt cằm, cố gắng nhớ lại. “Rõ ràng là đã thấy qua, ông chủ, ông đừng hối, ta bảo đảm sẽ nhớ ra.”
Trương Bình không định hối nàng, hắn viết xong chữ thì đứng một bên yên lặng đợi.
Trong đầu loé sáng, Viên Phi Phi bỗng nhiên nhớ ra đây là chữ gì, người nàng lập tức cứng đờ.
Có phải bị thương?
Mấy hôm nay nàng đều không dám tắm, là vì sợ thương tích trên người bị phát hiện, kể cả lúc ngủ cũng rất cẩn thận, làm sao Trương Bình lại biết được.
Viên Phi Phi len lén đưa mắt nhìn Trương Bình một cái, Trương Bình cũng đang nhìn nàng, thần tình bình thản nhưng rất chăm chú.
Viên Phi Phi chột dạ cười ha ha, khoát tay nói: “Không biết không biết, ta không đòi chó nữa.” Nàng giành lấy tờ giấy vừa cất bừa vừa nói: “Ông chủ chúng ta tiếp tục ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm.”
Trương Bình chụp được cổ tay của nàng, khẽ kéo, đem Viên Phi Phi xoay về lại. Tay kia của hắn cầm tay áo của nàng vén lên, Viên Phi Phi không kịp phản ứng, nguyên cánh tay phải đã lộ ra.
Cánh tay nàng bị tên kia giằng, đến giờ vẫn còn đỏ một mảng, nhìn thấy rõ cả dấu vết của tay hắn.
“Á á, ông chủ ông nhẹ một chút!” Viên Phi Phi muốn rút tay ra, nào ngờ tuy Trương Bình chẳng hề dùng chút lực nào, nhưng bàn tay hắn vẫn y như gọng kìm, không sao rút ra được. Viên Phi Phi ngước mắt, trông thấy Trương Bình đang chau mày nhìn mình.
Nàng hết cách, chỉ còn mỗi nước nói qua loa: “Hôm qua, hôm qua đánh nhau với người ta.” Nàng nhìn sắc mặt Trương Bình không tốt, lập tức nói thêm: “Đánh một chút thôi, xô xát sơ sơ, không có gì nghiêm trọng.”
Trương Bình không nói, xoay tay viết hai chữ lên giấy:
Người nào.
Viên Phi Phi nói: “Người ngoài đường, không biết mặt. Có vẻ như là say rượu.” Nàng còn ra vẻ lấy lòng cười cười với Trương Bình, “Ông chủ, bởi vậy cho nên hôm đó mới về trễ một chút, không phải là ta la cà.”
Trương Bình buông tay, ra khỏi phòng. Viên Phi Phi định đi theo hắn, bị hắn ngăn lại.
Trương Bình đun pha một bồn nước nóng, đem khăn đem ghế đẩu vào chuẩn bị tắm cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi trốn ngay sau hắn, nói sao cũng không chịu tắm.
“Hôm nay muộn quá rồi, mai, vài hôm nữa hẵng tắm!”
Nàng không dám tắm, bởi vì vết thương ở vùng bụng là nghiêm trọng nhất, nhìn sẽ biết ngay không phải xô xát qua loa gì cả, nàng sợ Trương Bình trông thấy lại tính tội.
“Ông chủ, ta buồn ngủ rồi, ta muốn đi ngủ.” Nói xong nàng liền trèo tót lên giường. Trương Bình đang ngồi trên ghế đẩu, thò tay tóm gọn Viên Phi Phi như tóm gà con đem về lại. Cánh tay hắn đỡ ở thắt lưng Viên Phi Phi, khẽ nhấc lên, cởi giày xong thả nàng thẳng vào trong bồn nước ấm.
Viên Phi Phi la oai oái: “Quần ta! Quần ta ướt hết rồi!”
Trương Bình chẳng màng, hắn nắm lấy cổ áo của Viên Phi Phi, kéo lên một cái, áo sống cứ như vậy bị lột sạch.
Viên Phi Phi phản ứng cực nhanh, lập tức gập người ngồi xụp xuống trong nước, nói sao cũng không chịu đứng dậy.
Trương Bình vỗ vỗ lưng nàng, Viên Phi Phi la lên: “Tự ta tắm tự ta tắm!”
Trương Bình bị nàng chọc cười, phì một tiếng, Viên Phi Phi chau mày trừng hắn: “Đừng cười!”
Trương Bình kéo kéo mà nàng vẫn không có phản ứng, hắn liền lẳng lặng thò một ngón tay, khẽ cù vào chỗ xương sườn của nàng.
“Hahahaha!” Viên Phi Phi lách người nhảy dựng lên.
Tất nhiên để lộ ngay ra chỗ bầm tím ở vùng bụng.
Sắc mặt Trương Bình đại biến.
Viên Phi Phi tính lấy tay che nhưng đã muộn rồi, Trương Bình giữ tay nàng lại, kéo ra, nhìn trừng trừng vào vết thương ở bụng. Cổ tay Viên Phi Phi run lên, lí nhí nói: “Không, không cẩn thận bị té.”
Ánh mắt Trương Bình từ bụng nàng chuyển đến mắt nàng, Viên Phi Phi vốn còn đang tính nói thêm vài câu, nhưng vừa thấy thần tình của Trương Bình xong bị doạ đến một câu cũng nói không ra.
Trương Bình nghiến răng, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Viên Phi Phi.
“AAAaaaaaa——“ Trương Bình chỉ vào vết thương ở nơi vùng bụng của Viên Phi Phi, bật lên một âm thanh kéo dài.
Tiếng của Trương Bình rất trầm, khàn khàn, nghe như tiếng gió lùa qua sàng, cũng giống như khí cụ sắt bị hoen gỉ. Đây được coi như lần đầu tiên Viên Phi Phi nghe thấy Trương Bình lên tiếng, trước đó tuy hắn đôi khi cũng có bật ra vài âm thanh, nhưng đều là dạng như âm mũi lúc hắn phì cười. Dẫu bây giờ được nghe thấy rồi, Viên Phi Phi cũng không cảm thấy chút vui mừng. Âm thanh này, khoáy trong lòng nàng một nỗi chua xót không nói nên lời.
Trương Bình, ngón tay của hắn run lên, nhìn Viên Phi Phi chằm chằm.
Viên Phi Phi thở dài.
“Khổ thân tôi, đây là lần thứ ba rồi……”
Nàng ngồi trong nước, đem chuyện của Bùi Vân thuật thêm một phen. Trương Bình là người nhà, nên Viên Phi Phi cũng đem luôn chuyện Tám Chó kể hết.
“Ông chủ, ông là dân lành, chắc không biết cái tên Bệnh Hủi đó, hồi trước cha ta có qua lại với hắn, thủ hạ của hắn toàn loại bất hảo, thu tiền làm việc xấu. Ta cũng đã nói cho tiên sinh nghe rồi, hắn nói hiện giờ vẫn chưa rõ ai là chủ mưu.”
Trương Bình không nói không rằng, yên lặng nghe Viên Phi Phi kể.
“Ông chủ……. ta không phải là kiếm chuyện, ta chỉ có lòng tốt cứu người thôi nha!” Viên Phi Phi vừa dội nước lên người vừa than thở. “Ta là học từ ông chủ, muốn làm người tốt, ông đừng trách phạt ta……”
Trương Bình yên lặng một lúc, lại xắn tay áo lên, nhúng khăn vào nước kỳ cọ cho Viên Phi Phi.
Hôm nay hắn kỳ rất nhẹ.
Viên Phi Phi bị nhột.
“Haa…. nhột quá, ha ha, ông chủ, ông mạnh tay lên một chút……. ha ha ha.”
Mặt Trương Bình vốn đang nặng nề, kết quả nghe Viên Phi Phi la hét vẫy vùng cười nháo, không biết sao cũng bị chọc cười. Hắn nhìn Viên Phi Phi một cách bất đắc dĩ, dùng sức ấn ấn đầu nàng.
Tắm xong, Viên Phi Phi được Trương Bình cẩn thận bế vào giường, sau đó Trương Bình đem hai chai thuốc tới, bôi thuốc cho Viên Phi Phi.
Thuốc vừa bôi lên da liền sủi bọt, Viên Phi Phi bị đau tái mét mặt mày, tuy nhiên điều bất ngờ là nàng không hề kêu ca.
Trương Bình hơi ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn nàng một cái, Viên Phi Phi nhếch môi cười với hắn, muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Suốt thời gian Trương Bình bôi thuốc cho nàng, Viên Phi Phi không hề lên tiếng.
Trương Bình cầm chai thuốc, lúc sắp đi lại ấn ấn đầu Viên Phi Phi. Lần này xem ra có vẻ mang một ý nghĩa khác so với những lần trước.
Đêm ấy, Viên Phi Phi trong lòng nhẹ nhõm, ngủ ngon dãi chảy đầy mặt.
Đêm khuya yên vắng.
Canh hai mây mù, canh ba trăng sáng, canh bốn trời quang.
Không biết qua bao lâu, Trương Bình từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi xỏ giày, thuận tay khoác một chiếc áo, ra khỏi cửa.
Gã người hầu Tiểu Lục của hắn chạy một chuyến đến thư viện, đứng ở hành lang nói chuyện một hồi lâu với Khuất Lâm Uyển, bọn trẻ vẫn đang ngồi trong học đường đọc sách, lúc Khuất Lâm Uyển quay về, sắc mặt hắn rất khó coi.
Tan học, Viên Phi Phi bị Khuất Lâm Uyển giữ lại.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sao nghe người hầu của Bùi Nhi nói các ngươi gặp phải nguy hiểm?”
Nghĩ đến phải tường thuật sự việc thêm lần nữa, Viên Phi Phi phiền chết được, chỉ là thần tình của Khuất Lâm Uyển nhìn rất nghiêm trọng, nàng đành chán nản lầu bầu kể thêm một phen.
Riêng phần liên quan đến Tám Chó thì nàng giữ lại, cũng không đề cập đến quan hệ với Bệnh Hủi.
“……Là thế đó, chả biết hắn đắc tội với ai, hôm qua lúc về đến nơi, người nhà hắn đã tra ra được gì chưa?” Viên Phi Phi nói.
Khuất Lâm Uyển lắc đầu: “Chưa, tên người hầu bảo với ta, Bùi Nhi hôm qua về đến nhà không hé miệng nói một lời, hỏi sao cũng không khai. Bùi lão phu nhân lo lắng phát điên.”
Nói đoạn, hắn chau mày, đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu.
Viên Phi Phi hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
Khuất Lâm Uyển khoát tay với nàng, nói: “Không có gì, ngươi về trước đi, trên đường về nhớ phải cẩn thận.”
Viên Phi Phi bất động: “Ngươi đoán là do ai làm?”
Khuất Lâm Uyển vẫn đang suy ngẫm, không trả lời nàng.
Viên Phi Phi tức giận nói: “Hôm qua còn không phải là ta cứu hắn sao! Ta cũng bị đánh, ngươi dựa vào đâu mà không nói cho ta biết!?” Nàng la hét xong còn kéo tay áo lên cho hắn xem một mảng bầm tím. “Ngươi xem đây!”
Khuất Lâm Uyển giật mình, vội vã kéo tay áo nàng xuống.
“Ngươi đang làm gì vậy, đừng náo loạn.”
Viên Phi Phi: “Ngươi nói mau lên!”
Khuất Lâm Uyển bất đắc dĩ: “Không phải là ta không nói, ta cũng chỉ đang đoán.”
Viên Phi Phi: “Ngày thường là ai kết thù với nhà hắn.”
“À.” Khuất Lâm Uyển cười khổ một tiếng nói, “Kết thù với Bùi gia của Kim Lâu nói không hết bao nhiêu người, cho nên mới khó đoán ra ai.” Hắn suy nghĩ một chút, lại nhỏ giọng nói: “Tuy nhiên, chiếu theo lời ngươi nói, hung thủ lần này ra tay có vẻ khá vụng, ngay cả hai đứa trẻ còn có thể thoát thân …….”
Viên Phi Phi lập tức nổi nóng: “Ý là gì!? Xem thường?”
“Không phải không phải.” Khuất Lâm Uyển vội vàng bảo, “Chỉ cảm thấy những kẻ đó không có ý ra sát chiêu, không thôi ba người đàn ông mạnh khoẻ, đối phó với hai đứa trẻ các ngươi, sao đi nữa cũng có thể giết được.”
“Hừ……..” Viên Phi Phi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đúng là bọn hắn không muốn giết người, có kẻ còn nói cái gì chủ nhân của hắn dặn không được gây ra án mạng.”
Khuất Lâm Uyển vỗ tay một cái, “Đúng đúng, nói như thế, đám người đó chỉ muốn dạy cho Bùi gia một bài học thôi, cho nên chắc không phải là thâm thù đại hận gì.”
Viên Phi Phi: “Ngươi biết là ai rồi?”
Khuất Lâm Uyển: “Không biết.”
“…….”
Viên Phi Phi không thèm nói chuyện với hắn nữa, quay gót bỏ đi.
Hôm qua lãnh giáo, hiện giờ không có gì quan trọng hơn là mau mau về nhà.
Trước mắt phải cố gắng không chuốc hoạ, Viên Phi Phi vừa đi vừa nghĩ, ra vẻ ngoan thì cũng phải ra vẻ thêm vài ngày nữa mới được. Không thôi……
Nàng nhớ chuyện đêm qua, bộ dạng Trương Bình đứng trong bóng đêm rét lạnh nhìn nàng, không khỏi run lên. Không ngờ Trương Bình lúc nổi giận lại đáng sợ như vậy, giống y như trụ băng treo trên mái hiên, đâm không chết người thì cũng lạnh chết người.
Về đến nhà, cửa nẻo mở toang, Viên Phi Phi sải bước vào trong.
Trương Bình đang nấu cơm.
Viên Phi Phi chạy vào nhà bếp, xông đến bên lò.
“Ông chủ, làm món gì đó.”
Trương Bình cầm cái vá gõ gõ vào thành chảo, ý nói nàng tự xem đi. Viên Phi Phi nhìn vào trong, là khoai tây.
“Thơm quá……” Viên Phi Phi hít hà.
Trương Bình để nàng về phòng đợi, Viên Phi Phi lười biếng gật đầu, nàng ngáp một cái, giơ tay lên để duỗi thắt lưng. Mới giơ đến giữa chừng thì ngưng ngay lại, xoay người bỏ đi ra ngoài.
Trương Bình trông theo bóng lưng của nàng, ánh mắt bỗng dưng biến sâu xa.
Lúc ăn cơm, Viên Phi Phi vẫn như thường lệ, lôi lôi kéo kéo Trương Bình, nói đủ thứ chuyện xảy ra trong ngày. Nói đã đời, nàng bỗng nhớ đến một chuyện ——
“Ông chủ, chó của ông chủ sạp gạo mới sinh chó con, ông hay chưa?”
Trương Bình không nhanh không chậm dùng cơn, gắp một ít rau bỏ vào trong bát Viên Phi Phi, lại và một miếng cơm vô miệng, lắc đầu. Viên Phi Phi đầy hứng thú: “Lúc ta ra về chúng vẫn còn ngủ, chó con chỉ to bằng nắm tay, nhìn y như chuột nhắt!” Nàng vừa ăn vừa khoa tay múa chân, cơm văng cả lên mặt Trương Bình.
Trương Bình trừng nàng một mắt, Viên Phi Phi hoàn toàn không coi ra gì.
“Ông chủ, ta nói với chủ sạp gạo ta muốn một con.”
Trương Bình liếc nàng, ý là ngươi muốn đem về làm gì.
Viên Phi Phi nghiêm nghị nói: “Trông nhà.”
Trương Bình cười khẩy một tiếng, ngậm miệng lắc đầu.
Viên Phi Phi nhận ra là hắn đã thấy rõ ý đồ của mình, chả thèm dấu nữa, sảng khoái nói, “Đem về chơi.”
Trương Bình lấy cán đũa khẽ gõ lên đầu nàng một phát.
Viên Phi Phi bưng đầu, la lên: “Ra nguyên một lứa lúc nhúc, ông chủ sạp gạo nuôi không nổi, ta lấy một con là giúp ông ta một tay!”
Trương Bình buông đũa, lấy tay ra hiệu. Viên Phi Phi không kiên nhẫn nói: “Sẽ không quên lo học hành, hiện giờ ta đã học được rất nhiều chữ rồi.” Nói xong, còn xoay qua nhìn Trương Bình cười lém lỉnh.
“Chữ ta viết giờ còn đẹp hơn cả của ông chủ rất nhiều, tiên sinh cũng nói vậy.”
Trương Bình sầm mặt, nhéo nàng một phát.
Câu này nàng nói không sai, Khuất Lâm Uyển đích xác có nói.
Tuy Viên Phi Phi học muộn, nhưng chữ nàng viết đẹp lạ lùng. Ngày đầu tiên Khuất Lâm Uyển vừa dạy nàng cách cầm bút, trưa hôm ấy Viên Phi Phi đem toàn bộ giấy trên bàn viết đầy tên Trương Bình, Khuất Lâm Uyển cầm tờ giấy cuối cùng lên, hai chữ Trương Bình ấy nhìn đã không giống như chữ của một đứa trẻ mới học cầm bút.
Khuất Lâm Uyển ngạc nhiên nói: “Tuy chương pháp(1) còn hơi loạn, nhưng loạn cũng rất có ý vị, đứa trẻ như ngươi thật hiếm thấy.” Hắn nâng tay Viên Phi Phi lên, lật qua lật lại, “Đôi tay nhỏ thế này, có thể giữ bút ổn như vậy, không tệ chút nào.”
(1)chương pháp: cấu tạo của chữ (composition).
Có lẽ do tính tình, lúc viết chữ Viên Phi Phi chưa bao giờ có thói quen dừng lại ở từng nét như những đứa trẻ khác, một khi đã nhớ chữ nào, nàng sẽ viết một mạch không nhấc bút, không chút do dự.
“Hiện giờ ngày nào tiên sinh cũng kêu ta viết chữ, mà vậy cũng tốt, miễn sao khỏi phải đọc mớ kinh văn nát kia, ta sao cũng được.” Viên Phi Phi ngậm đũa, tiếp tục kéo Trương Bình. “Ông chủ, ông cho ta nhận một con đi mà.” Nàng níu tay áo của Trương Bình, lôi kéo một hồi làm hắn ăn cũng không xong.
Trương Bình gỡ nàng ra, đứng dậy đi lấy tờ giấy, đem về bàn để bên cạnh bát cơm. Viên Phi Phi cầm đũa đập bốp xuống bàn, xoa xoa hai tay nói: “Muốn khảo bài ta phải không, tới đi!”
Trương Bình cầm mẩu than, nghĩ một chút, vừa đặt tay xuống thì bị Viên Phi Phi giữ lại. Trương Bình liếc nhìn nàng, Viên Phi Phi nói: “Nói trước, nếu ta mà đọc được, là ta sẽ được đem chó về.”
Trương Bình cười một cái, gật đầu.
Viên Phi Phi chỉ giấy, “Mau viết mau viết.”
Cổ tay Trương Bình xoay một vòng, trên giấy hiện ra bốn chữ.
Chữ không khó, Viên Phi Phi khoái chí đọc lên ——
“Có——“
“Phải ——Bị——“
“Bị gì nhỉ…….” Nàng nhìn chữ cuối cùng, thấy nó rất quen mắt, nàng vuốt vuốt cằm, cố gắng nhớ lại. “Rõ ràng là đã thấy qua, ông chủ, ông đừng hối, ta bảo đảm sẽ nhớ ra.”
Trương Bình không định hối nàng, hắn viết xong chữ thì đứng một bên yên lặng đợi.
Trong đầu loé sáng, Viên Phi Phi bỗng nhiên nhớ ra đây là chữ gì, người nàng lập tức cứng đờ.
Có phải bị thương?
Mấy hôm nay nàng đều không dám tắm, là vì sợ thương tích trên người bị phát hiện, kể cả lúc ngủ cũng rất cẩn thận, làm sao Trương Bình lại biết được.
Viên Phi Phi len lén đưa mắt nhìn Trương Bình một cái, Trương Bình cũng đang nhìn nàng, thần tình bình thản nhưng rất chăm chú.
Viên Phi Phi chột dạ cười ha ha, khoát tay nói: “Không biết không biết, ta không đòi chó nữa.” Nàng giành lấy tờ giấy vừa cất bừa vừa nói: “Ông chủ chúng ta tiếp tục ăn cơm, ăn cơm, ăn cơm.”
Trương Bình chụp được cổ tay của nàng, khẽ kéo, đem Viên Phi Phi xoay về lại. Tay kia của hắn cầm tay áo của nàng vén lên, Viên Phi Phi không kịp phản ứng, nguyên cánh tay phải đã lộ ra.
Cánh tay nàng bị tên kia giằng, đến giờ vẫn còn đỏ một mảng, nhìn thấy rõ cả dấu vết của tay hắn.
“Á á, ông chủ ông nhẹ một chút!” Viên Phi Phi muốn rút tay ra, nào ngờ tuy Trương Bình chẳng hề dùng chút lực nào, nhưng bàn tay hắn vẫn y như gọng kìm, không sao rút ra được. Viên Phi Phi ngước mắt, trông thấy Trương Bình đang chau mày nhìn mình.
Nàng hết cách, chỉ còn mỗi nước nói qua loa: “Hôm qua, hôm qua đánh nhau với người ta.” Nàng nhìn sắc mặt Trương Bình không tốt, lập tức nói thêm: “Đánh một chút thôi, xô xát sơ sơ, không có gì nghiêm trọng.”
Trương Bình không nói, xoay tay viết hai chữ lên giấy:
Người nào.
Viên Phi Phi nói: “Người ngoài đường, không biết mặt. Có vẻ như là say rượu.” Nàng còn ra vẻ lấy lòng cười cười với Trương Bình, “Ông chủ, bởi vậy cho nên hôm đó mới về trễ một chút, không phải là ta la cà.”
Trương Bình buông tay, ra khỏi phòng. Viên Phi Phi định đi theo hắn, bị hắn ngăn lại.
Trương Bình đun pha một bồn nước nóng, đem khăn đem ghế đẩu vào chuẩn bị tắm cho Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi trốn ngay sau hắn, nói sao cũng không chịu tắm.
“Hôm nay muộn quá rồi, mai, vài hôm nữa hẵng tắm!”
Nàng không dám tắm, bởi vì vết thương ở vùng bụng là nghiêm trọng nhất, nhìn sẽ biết ngay không phải xô xát qua loa gì cả, nàng sợ Trương Bình trông thấy lại tính tội.
“Ông chủ, ta buồn ngủ rồi, ta muốn đi ngủ.” Nói xong nàng liền trèo tót lên giường. Trương Bình đang ngồi trên ghế đẩu, thò tay tóm gọn Viên Phi Phi như tóm gà con đem về lại. Cánh tay hắn đỡ ở thắt lưng Viên Phi Phi, khẽ nhấc lên, cởi giày xong thả nàng thẳng vào trong bồn nước ấm.
Viên Phi Phi la oai oái: “Quần ta! Quần ta ướt hết rồi!”
Trương Bình chẳng màng, hắn nắm lấy cổ áo của Viên Phi Phi, kéo lên một cái, áo sống cứ như vậy bị lột sạch.
Viên Phi Phi phản ứng cực nhanh, lập tức gập người ngồi xụp xuống trong nước, nói sao cũng không chịu đứng dậy.
Trương Bình vỗ vỗ lưng nàng, Viên Phi Phi la lên: “Tự ta tắm tự ta tắm!”
Trương Bình bị nàng chọc cười, phì một tiếng, Viên Phi Phi chau mày trừng hắn: “Đừng cười!”
Trương Bình kéo kéo mà nàng vẫn không có phản ứng, hắn liền lẳng lặng thò một ngón tay, khẽ cù vào chỗ xương sườn của nàng.
“Hahahaha!” Viên Phi Phi lách người nhảy dựng lên.
Tất nhiên để lộ ngay ra chỗ bầm tím ở vùng bụng.
Sắc mặt Trương Bình đại biến.
Viên Phi Phi tính lấy tay che nhưng đã muộn rồi, Trương Bình giữ tay nàng lại, kéo ra, nhìn trừng trừng vào vết thương ở bụng. Cổ tay Viên Phi Phi run lên, lí nhí nói: “Không, không cẩn thận bị té.”
Ánh mắt Trương Bình từ bụng nàng chuyển đến mắt nàng, Viên Phi Phi vốn còn đang tính nói thêm vài câu, nhưng vừa thấy thần tình của Trương Bình xong bị doạ đến một câu cũng nói không ra.
Trương Bình nghiến răng, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Viên Phi Phi.
“AAAaaaaaa——“ Trương Bình chỉ vào vết thương ở nơi vùng bụng của Viên Phi Phi, bật lên một âm thanh kéo dài.
Tiếng của Trương Bình rất trầm, khàn khàn, nghe như tiếng gió lùa qua sàng, cũng giống như khí cụ sắt bị hoen gỉ. Đây được coi như lần đầu tiên Viên Phi Phi nghe thấy Trương Bình lên tiếng, trước đó tuy hắn đôi khi cũng có bật ra vài âm thanh, nhưng đều là dạng như âm mũi lúc hắn phì cười. Dẫu bây giờ được nghe thấy rồi, Viên Phi Phi cũng không cảm thấy chút vui mừng. Âm thanh này, khoáy trong lòng nàng một nỗi chua xót không nói nên lời.
Trương Bình, ngón tay của hắn run lên, nhìn Viên Phi Phi chằm chằm.
Viên Phi Phi thở dài.
“Khổ thân tôi, đây là lần thứ ba rồi……”
Nàng ngồi trong nước, đem chuyện của Bùi Vân thuật thêm một phen. Trương Bình là người nhà, nên Viên Phi Phi cũng đem luôn chuyện Tám Chó kể hết.
“Ông chủ, ông là dân lành, chắc không biết cái tên Bệnh Hủi đó, hồi trước cha ta có qua lại với hắn, thủ hạ của hắn toàn loại bất hảo, thu tiền làm việc xấu. Ta cũng đã nói cho tiên sinh nghe rồi, hắn nói hiện giờ vẫn chưa rõ ai là chủ mưu.”
Trương Bình không nói không rằng, yên lặng nghe Viên Phi Phi kể.
“Ông chủ……. ta không phải là kiếm chuyện, ta chỉ có lòng tốt cứu người thôi nha!” Viên Phi Phi vừa dội nước lên người vừa than thở. “Ta là học từ ông chủ, muốn làm người tốt, ông đừng trách phạt ta……”
Trương Bình yên lặng một lúc, lại xắn tay áo lên, nhúng khăn vào nước kỳ cọ cho Viên Phi Phi.
Hôm nay hắn kỳ rất nhẹ.
Viên Phi Phi bị nhột.
“Haa…. nhột quá, ha ha, ông chủ, ông mạnh tay lên một chút……. ha ha ha.”
Mặt Trương Bình vốn đang nặng nề, kết quả nghe Viên Phi Phi la hét vẫy vùng cười nháo, không biết sao cũng bị chọc cười. Hắn nhìn Viên Phi Phi một cách bất đắc dĩ, dùng sức ấn ấn đầu nàng.
Tắm xong, Viên Phi Phi được Trương Bình cẩn thận bế vào giường, sau đó Trương Bình đem hai chai thuốc tới, bôi thuốc cho Viên Phi Phi.
Thuốc vừa bôi lên da liền sủi bọt, Viên Phi Phi bị đau tái mét mặt mày, tuy nhiên điều bất ngờ là nàng không hề kêu ca.
Trương Bình hơi ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn nàng một cái, Viên Phi Phi nhếch môi cười với hắn, muốn khó coi bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Suốt thời gian Trương Bình bôi thuốc cho nàng, Viên Phi Phi không hề lên tiếng.
Trương Bình cầm chai thuốc, lúc sắp đi lại ấn ấn đầu Viên Phi Phi. Lần này xem ra có vẻ mang một ý nghĩa khác so với những lần trước.
Đêm ấy, Viên Phi Phi trong lòng nhẹ nhõm, ngủ ngon dãi chảy đầy mặt.
Đêm khuya yên vắng.
Canh hai mây mù, canh ba trăng sáng, canh bốn trời quang.
Không biết qua bao lâu, Trương Bình từ trên giường ngồi dậy, chậm rãi xỏ giày, thuận tay khoác một chiếc áo, ra khỏi cửa.
Bình luận truyện