Người Ở Nơi Tịch Lặng

Quyển 3 - Chương 55: Đứa trẻ nhà ta đi đâu rồi



Quyển Kết – Quay Về Ngắm Xuân Thu

Mọi việc đến và đi quá đột ngột.

Đợi sang ngày thứ hai, khi Trương Bình từ trên giường giãy dụa đứng lên, Viên Phi Phi đã biến mất.

Hắn ảo não, thống khổ, lửa giận ngút trời.

Trước đây hắn cũng đã từng nổi giận với Viên Phi Phi, nhưng chưa từng có khi nào giống như bây giờ, muốn tóm nàng đến trước mặt, tát cho một cái bạt tai.

Hắn loạng choạng bước ra từ trong phòng, hiệu lực của thuốc vẫn chưa tản hết, hai chân của hắn run rẩy, tay bám khung cửa, đầu mày nhíu chặt. Trên bàn là thức ăn và bánh ngọt thừa lại từ hôm qua, còn có nửa bình rượu, một ly trà.

Lúc Trương Bình nhìn thấy mâm cơm hắn chợt sững người. Khoảnh khắc ấy hắn bình tĩnh lại, giống như mọi sự đều như những tĩnh vật nằm la liệt trên bàn, không một chút thay đổi.

Hắn ngoảnh đầu nhìn, trên giường chăn chiếu nhăn nhúm xô lệch, có vệt mồ hôi, cũng có vệt máu. Hắn không nhịn được nhắm mắt quay đi.

Trong sân trống hoác không người.

Không người thì tốt.

Trương Bình cắn chặt răng, tay siết khung cửa, rất chặt.

Nàng đã làm ra loại việc này, nói thật, nếu nàng tỉnh bơ xuất hiện trước mặt của Trương Bình, hắn không biết sẽ phải dùng thái độ gì đối mặt với nàng.

Loại việc này……

Trương Bình thống khổ gập mình.

Năm nay, hắn vừa vặn ba mươi mốt tuổi.

Nửa đời trước hắn thân mang khuyết tật, kéo chút hơi tàn, chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội được kết hôn. Kỳ thực hắn cũng không phải chưa từng nghĩ đến, người vợ tương lai của mình sẽ mang bộ dạng như thế nào. Chỉ là dần dần, thực tế mài mòn tất cả.

Sau đó, Viên Phi Phi đến ở trong nhà.

Vào lúc hắn đã cho là bản thân sẽ cô độc sống hết một cuộc đời tàn phế, trong nhà xuất hiện một đứa trẻ hoang dã như con mèo núi. Hắn cứu nàng không phải chỉ vì muốn làm việc thiện, đáy lòng của hắn còn có chút suy nghĩ ích kỷ, cũng là muốn để nhà cửa vang lên một chút âm thanh.

Tháng ngày nuôi nấng Viên Phi Phi, không thể coi là vui vẻ nhất, nhưng đã đem hắn đến gần với cảm giác là mình đang sống nhất.

Sau đó nữa, hắn không biết sao, nổi lên tâm tư.

Cho dù không có Bùi Vân lại nói với hắn những lời như hôm ấy, hắn cũng biết rõ, hành tung của bản thân hắn có bao nhiêu xấu xa bẩn thỉu.

Có rất nhiều đêm, hắn nằm bên người tuổi so với hắn chỉ bằng phân nửa mà dâm tâm trỗi dậy.

Trương Bình cả đời chưa đụng đến đàn bà, ba mươi mấy tuổi vẫn còn ngờ ngệch, cái loại cảm giác cấm kỵ đối với Viên Phi Phi, khiến hắn cảm thấy vừa phấn khích vừa hổ thẹn.

Ngày thường hắn chôn dấu rất kỹ, hắn rất sợ Viên Phi Phi biết được, sẽ dè chừng với hắn.

Nhưng nay Viên Phi Phi thế mà lại……

Ngón tay của Trương Bình bóp cái khung cửa đến biến hình. Dù thế nào đi nữa hắn cần phải nói với nàng, đây là một sai lầm. Lần này không có bất kỳ lý do hoặc sự nịnh nọt nào nàng có thể dùng để hắn tiếp tục bỏ qua.

Mọi cái vẫn còn kịp.

Khi ấy, Trương Bình cứ tưởng như vậy.

Trong lòng hắn là lửa giận ngút trời, nhưng hắn đợi hoài không đợi được cái người để cho hắn trút giận.

Ngày thứ ba, Viên Phi Phi vẫn chưa quay về. Trương Bình nghĩ, dù sao cũng là chuyện lớn như vậy, nàng phải biết là hắn nổi giận thực sự rồi. Trước đó cũng có lúc hắn nổi giận, Viên Phi Phi đôi khi lười dỗ dành, liền trốn ở bên ngoài vài ngày chờ hắn nguôi cơn.

Trương Bình tự nói với bản thân, dù thế nào đi nữa, lần này không thể tiếp tục dung túng nàng. Trong ba ngày này, hắn không làm việc một ngày nào, đem hết tiền bạc tích tụ trong nhà ra, tính toán rõ ràng.

Hắn muốn mua căn nhà trống ở phía đối diện. Như thế có thể sẽ khiến hai bọn họ lấy lại được bình tĩnh. Hơn nữa, ở đối diện với nhau, khoảng cách sẽ không tính là xa.

Năm ngày trôi qua, Trương Bình đã đem tất cả mọi việc an bài xong xuôi, bắt đầu rảnh rỗi ngồi trên bậc thềm ngây ngốc.

Đợi đến khi bảy ngày đã trôi qua, Trương Bình sẽ có đôi lúc ngẫu nhiên cảm thấy, bản thân hắn hình như không có giận dữ gì nhiều. Liền ngay sau đó, hắn lắc đầu lia lịa, tự nhủ bản thân như vậy không được, nếu còn nhẹ tay, sau này Viên Phi Phi sẽ càng không coi ai ra gì.

Nửa tháng qua đi, Trương Bình chịu thua.

Hắn ra khỏi nhà đi tìm nàng, lúc đẩy cổng mở ra, trong chớp mắt, đáy lòng hắn rầu rĩ thở dài một hơi.

Nàng vẫn luôn ở trên cao vời vợi, không phải chịu thua, cũng không cần chịu thua. Nàng không có bao nhiêu cách để làm cho hắn tức giận, nhưng lại có vô số cách làm cho hắn nguôi giận.

Lần đó, Trương Bình đi tới những nơi Viên Phi Phi hay thích đi, nhưng tìm không ra nàng.

Hắn hỏi nhiều người, họ đều không gặp qua Viên Phi Phi.

Lúc trở về, Trương Bình trông thấy một cây đào ở đầu ngõ. Mùa hoa đã qua, hoa đào màu trắng đã biến thành màu vàng nhàu nhĩ, màu hồng thì biến thành nâu xám. Lác đác lơ thơ trên cành.

Lưu Thị ngay lúc ấy cũng từ trong nhà bước ra, nàng ta trông thấy Trương Bình, mừng rỡ chạy đến đón chào.

Ánh mắt của Trương Bình dời khỏi cành đào, quay đầu qua nhìn nàng ta. Lưu Thị mặc một chiếc áo vải thô giản dị, tóc búi cao, hai bàn tay do buôn bán dầu, trông rất mịn màng. Nàng ta e ngại cúi thấp đầu, không dám nhìn Trương Bình, cũng không dám nói nhiều lời.

Chính là không nỡ rời đi.

Trông thấy Lưu Thị như vậy, điều đầu tiên Trương Bình nghĩ đến ở trong lòng chính là — — nàng ta và Viên Phi Phi hoàn toàn khác nhau.

Nàng ta dịu dàng nhu thuận, còn Viên Phi Phi bén nhọn thô bạo.

Sự trầm mặc qua đi, Lưu Thị lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, trông thấy đôi mắt đen thăm thẳm của Trương Bình.

Trực giác của phụ nữ rất chính xác, Lưu Thị xoắn hai tay vào nhau, run run hỏi hắn:

“Không được sao, là không được sao.”

Trương Bình ái ngại gật đầu, sau đó xoay lưng bước vào trong hẻm.

Lưu Thị ở đàng sau cao giọng gọi với theo: “Thiếp thân sẽ đợi…… Thiếp thân sẽ đợi——“

Cả đời nàng ta cũng chưa từng lớn giọng mà nói chuyện kiểu như vậy, nhưng Trương Bình hoàn toàn không quay đầu lại.

Đối với Lưu Thị, hắn cảm kích trong lòng.

Dẫu sao, nàng ta là một người thật lòng quan tâm đến hắn. Trên đời này, kẻ toàn tâm toàn ý đối tốt với hắn, không nhiều.

Nếu như không có Viên Phi Phi, có lẽ……

Trương Bình thấp giọng tự giễu, nếu như không có Viên Phi Phi, hắn nào có dịp quen biết với Lưu Thị. Chỉ sợ sau khi tiễn Mã Bà đi rồi, hắn sẽ lơ luôn.

Giờ đây nghĩ lại, cho dù là những chuyện liên quan đến Lưu Thị, cũng đều do Viên Phi Phi một tay thúc đẩy. Trông bên ngoài, hắn là người nuôi nấng Viên Phi Phi, nhưng sau khi Viên Phi Phi lớn lên, quan hệ giữa họ càng giống như Viên Phi Phi dẫn dắt hắn.

Nàng luôn luôn đi ở phía trước hắn rất xa.

Trương Bình về đến nhà, về đến gian phòng của Viên Phi Phi, ngồi bên mé giường cúi đầu.

Hắn cuối cùng hoàn toàn triệt để thừa nhận, hắn đã bắt đầu nhớ nàng.

Và thế là trong những ngày kế tiếp, Trương Bình mỗi ngày đều ra ngoài đi tìm Viên Phi Phi, gần như đem nguyên một thành Kỳ Thuỷ lật tung lên một phen.

Nhưng vẫn vô hiệu.

Hắn đã đi hỏi Bùi Vân, khi ấy Bùi Vân đang còn ngồi trong phòng đọc sách. Trương Bình lấy ra một tờ giấy, viết rõ lý do hắn tới, rồi trông thấy sắc mặt của Bùi Vân tái đi trong chớp mắt.

Sau đó Bùi Vân nói với hắn, hắn ta không biết Viên Phi Phi ở chỗ nào.

Trương Bình không tin. Hắn còn định hỏi hắn ta thêm điều gì đó, nhưng Bùi Vân đã kêu người tiễn khách.

Trương Bình lại tìm thêm vài ngày nữa.

Hắn tìm khắp vùng phía ngoài thành của thành Kỳ Thủy một phen, ngoài ra còn có khu vực núi rừng gần đó. Vào núi không thể đi trong vòng một ngày, hắn sợ nếu như Viên Phi Phi về sẽ bị lỡ nhau, để lại một lá thư ở nhà.

Khi hắn khắp người phong trần trở về, thư đã phủ bụi.

Một tháng qua đi.

Trong một tháng này, Trương Bình chưa ngủ được một giấc nào đàng hoàng. Mỗi khi đêm đến, hắn nằm trên giường, làm cách nào cũng không nhắm mắt lại được. Hễ cứ nhắm mắt lại, hắn sẽ nhớ đến Viên Phi Phi cái đêm hôm ấy.

Nhớ đến ba ly rượu của nàng, nhớ đến chiếc khăn trùm đầu màu đỏ của nàng, còn có khuôn mặt kiều diễm đến gần như tà mị của nàng.

Trong căn phòng tối đen, Trương Bình đứng dậy, đẩy cửa phòng ra, liền trông thấy mảnh trăng non giống như lưỡi liềm ở phía chân trời. Mệt nhọc bao ngày, cộng thêm lo lắng chất chồng trong lòng, cuối cùng làm cho Trương Bình trong gió đêm bắt đầu ho khan.

Hắn lấy tay che miệng, cố sức đè cơn ho xuống.

Khi ngẩng đầu lên một lần nữa, vầng trăng non vẫn cong cong như cũ, giống như đang cười.

Trương Bình lại đi tìm Bùi Vân thêm một lần, Bùi Vân nhìn hắn, nói: “Trương Bình, nếu nàng mà chịu nói hành tung của nàng cho chỉ một người biết, thì người đó sẽ chính là ông.”

Trương Bình không tin, hắn bám lấy bả vai của Bùi Vân, bám cho đến khi cả hắn và Bùi Vân cùng nhau run lên.

Trương Bình nhìn Bùi Vân chằm chằm, hắn há miệng, ú ớ một tràng gì đó. Bùi Vân tuy nghe không hiểu, nhưng âm thanh của Trương Bình làm cho đáy lòng hắn ta cảm thấy thê lương.

Dường như những tiếng ú ớ què cụt kia, nói về hết những con người thế gian không thể nhìn thấy, và những điều không thể van cầu.

Sau cùng, Trương Bình vẫn là rời khỏi Kim Lâu.

Trên đường về, có người cản đường hắn. Hắn nhận ra đó là hoa nương của Kim Lâu, cũng là một người bạn của Viên Phi Phi ——Lăng Hoa.

Trương Bình đứng bất động trước mặt nàng ta.

Lăng Hoa cười một tiếng, nói: “Ông đừng nhìn ta như thế, giống như ta là cọng rơm cứu mạng của ông không bằng.”

Trương Bình nhấc tay, lại nhớ ra nàng ta sẽ xem không hiểu ý của mình, đành buông xuống.

Lăng Hoa đi thẳng vào đề, nói: “Nàng đi rồi, không ai biết nàng đi đâu.”

Trương Bình nhìn nàng ta.

Lăng Hoa nói: “Ông chắc có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng không hỏi được. Nhưng đừng lo, bởi vì những gì ông muốn hỏi, ta đều biết hết thảy.” Nàng ta bước lên vài bước, đến bên người Trương Bình, ngước đầu nhìn hắn, nói: “Ông đi theo ta.”

Lăng Hoa đem Trương Bình đến một quán rượu nhỏ, trong quán rượu chỉ có hai ba người. Lăng Hoa đến một chỗ bên cửa sổ ngồi, vừa ngó ra ngoài, vừa nói với Trương Bình: “Ông biết không, trước đây, bọn ta thường hay uống rượu ở chỗ này.”

Trương Bình rất yên lặng ngồi phía đối diện.

Lăng Hoa quay đầu lại nhìn Trương Bình, nói: “Ông tìm nàng bao lâu rồi.”

Trương Bình nhấc tay, chấm nước trà trong ly, vẽ một gạch xuống mặt bàn.

“Một tháng rồi à……” Lăng Hoa nhìn con số một trên mặt bàn đang từ từ mờ đi, biến mất.

Lăng Hoa lấy từ trong người ra một tờ giấy tuyên đã được gấp lại, để xuống mặt bàn, nói với Trương Bình: “Ta tìm ông, là vì lúc trước khi đi nàng có đến tìm ta, bảo ta đem thứ này đưa cho ông.”

Trương Bình cầm lên.

Đó là một trang giấy cũ kỹ, gấp làm bốn, thoạt nhìn giống như đã được giữ như vậy rất lâu rồi. Hắn cầm tờ giấy trong tay, cảm thấy có một thứ cảm giác không biết sao rất quen thuộc.

Trương Bình mở tờ giấy ra, bên trong có một chữ, hai nét bút ——“thập” (十)

Ông chủ, cha ta từng nói với ta ‘Không tha cho con đường trước mặt, không để cho dao ở sau lưng.’ Cho nên, dù hiện giờ không được cũng đành, nhưng không cần biết bao lâu, ta tuyệt đối sẽ không quên hắn, cũng tuyệt đối không tha cho hắn.

Thời hạn mười năm, trước đó, không thể động thủ.

Ta hứa.

“Nàng gửi gắm nhờ ta đưa giấy cho ông, chuyển thêm một câu.” Lăng Hoa nói.

Trương Bình ngẩng đầu, Lăng Hoa nói với hắn: “Nàng nói ——‘Không đợi được tới mười năm rồi, xin lỗi.’”

Trương Bình vẫn cứ nhìn Lăng Hoa, Lăng Hoa gật đầu, bâng quơ bảo: “À, nàng đem cái kẻ tên Lưu Tứ giết rồi. Vào một tháng trước, xác chôn chỗ gò mả ngoài thành. Giết xong nàng đi mất.”

Nàng vẫn còn nhớ.

Trương Bình lặng lẽ ôn lại, đã qua bảy năm rồi nhỉ. Ban sơ nàng nói dù thế nào cũng phải trả thù, Trương Bình không nghĩ nàng tuổi mới nhiêu đó mà đi thù hận như vậy, liền lập một giao ước mười năm.

Hắn vốn nghĩ, Viên Phi Phi tuổi còn nhỏ, chút ân oán kia có lẽ qua một thời gian sẽ quên hết, nhưng hắn đã lầm.

Nàng mỗi một lần bâng quơ hứa hẹn, có lẽ nghe thì kỳ lạ, nhưng đều là nghiêm túc hết thảy.

Những ân thù đó, nàng đều nhớ hết thảy.

Nàng là một con người cố chấp hơn thoạt nhìn.

Trương Bình cầm tờ giấy kia, về đến nhà.

Hắn đóng cổng lại, dưới ánh chiều tà đỏ rực như lửa của mặt trời đang lặn, hắn lặng lẽ nhìn quanh sân.

Bên góc tường chất đống những phế liệu sắt, trong đó có tạp nham đủ loại. Cách đống phế liệu không xa là một cái giếng, nước trong giếng mang chút vị đắng nhàn nhạt. Mé sân bên phải có một cây cổ thụ tuổi đã đếm không xuể, dưới gốc cây là hai chiếc sạp đá.

Mỗi một vật như vậy, Trương Bình đều rất quen thuộc. Nhưng khi những vật này gom lại ở một nơi, gộp thành một cái sân, hắn đã có chút lạ lẫm.

Trương Bình ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đang đỏ rực rỡ, hắn muốn hỏi nó ——

Đứa trẻ nhà ta đi đâu rồi.

Nhưng hắn nói không nên lời.

Cho dù nói được, ông trời cũng sẽ không đáp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện