Người Phụ Nữ Của Mình Tôi

Chương 11: Dự tiệc - Tình địch [ 1 ]



Khi cô dậy thì hạ thân truyền đến sự đau đớn, nhìn người con trai đẹp như tượng điêu khắc mà cười khổ.

Đẹp nhưng mang tính của một con dã thú, ngủ rồi mà cái thứ đó vẫn chưa rút khỏi người cô, thứ đó mềm oặt thô to làm cô thật đau a.

Nhìn lại cái giá treo người con trai cô yêu, Phong đã bị đẩy ra ngoài từ bao giờ: " Còn nhớ hắn sao? " Cô im lặng nằm im vờ ngủ, anh rút vật cứng đó ra khỏi người cô, chống hai tay, nằm trên cô.

Dùng thứ đó ma sát quanh miệng tiểu huyệt, không thương tiếc mà rút ra đâm vào.

Gần hai tiếng mới thả cô ra, giường ướt đẫm dịch sau lần hoan ái vừa nãy, nằm xuống ôm cô từ đằng sau: " Ngủ một lúc tôi đưa em đi chuẩn bị để về nhà Chính dự tiệc hằng năm.

" Cô mệt mỏi, quay người lại, dụi vào ngực anh, hai bàn tay bé nhỏ ôm lấy tấm lưng rộng của anh.

Lười biếng đáp: " Nghe theo anh vậy, oáp " Ngủ ngon lành trong lòng ai kia, còn ai kia thì cứ ngắm người trong lòng hôn nhẹ lên mái tóc thơm ngát, khẽ cười.

----

- Sáng hem sau ---

- Cô dậy đã thấy anh nhìn mình chằm chằm thì run sợ: " Tôi làm gì sai sao? " Anh vỗ tay một cái, một đoàn hầu nữ lao về phía cô, trang điểm, đánh son phấn, chuốt mi, làm tóc, chọn váy, chọn trang sức,....

Cô trong phòng liên tục kêu đau làm anh sốt ruột, cứ đi đi lại lại ngoài cửa như chờ vợ đẻ làm ông quản gia cười trộm.

Có người biết yêu rồi nha ~~ Lát sau tập đoàn hầu nữ đi ra ngoài theo hàng thẳng, anh vội chạy vào, ngỡ ngàng.

Bình thường cô rất đẹp rồi bây giờ còn hơn nữa.

Đôi môi đỏ hồng như màu dâu tươi, má hơi hồng hồng.

Mái tóc được nhuộm màu xám khói giống anh, bện chéo sang bên trái lộ ra cổ trắng nõn tinh tế.

Bộ váy tím cúp ngực huyền ảo rực rỡ, eo váy đính những hạt kim cương đen nho nhỏ trông thật khuyến rũ.

Tai phải bị tóc che đi, tai bên trái được đeo khuyên thập giá trắng.

Cả hai bàn tay được bọc khéo bởi chiếc găng tay ren đỏ lộ ra những ngón tay được sơn màu bóng.

Chiếc nhẫn cưới có kim cương nhỏ, khi tắt đèn sẽ lấp lánh toả lên vẻ ma mị mê hồn.

Ngại ngùng hỏi anh: " Tôi có đẹp không? " Chu môi cúi đầu, hai bàn tay túm lấy váy vì ngại.

Anh nuốt nước bọt kìm nén dục vọng: " Bình thường " Nói thế chứ vợ anh là đẹp nhất trên đời rồi! Quay mặt sàn nơi khác, sợ cô nhìn thấy anh đỏ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện