Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 442: Rốt cuộc là ai ăn ai



"Cắt... anh cho rằng tôi sợ anh à? Nói cho anh biết, tôi, Thân Thiên Tình này, đã trưởng thành nhưng vẫn chưa biết viết hai chữ sợ hãi đâu!" Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, kéo dây an toàn khẽ bóp lại, thân thể nhỏ nhắn cuộn tròn ở trên ghế, cô tức giận nhắm mắt lại không thèm để ý đến anh nữa.

An Gia Khải nhếch khóe môi đẹp lên. Anh chuyên tâm lái xe, chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ vang lên. .Anh giật mình quay mặt lại nhìn, nhận thấy cô đã ngủ thiếp đi trong tư thế kỳ quái, váy áo xộc xệch...

Trong lòng không khỏi mềm lại, anh giảm tốc độ, cho xe chạy chậm dần rồi từ từ dừng lại ở ven đường. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Anh với tay lấy một chiếc thảm mỏng mềm mại đắp lên trên người cô, mái tóc dài hơi hỗn độn để lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng. Cô ngủ rất say, thỉnh thoảng còn nói mê vài tiếng.

An Gia Khải nghe ngóng, cảm thấy trong lòng không rõ tư vị gì... Cô ngủ thiếp đi, trong mộng còn gọi mãi “anh Cẩn Hiên”. diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

"Thiên Tình. . ." Anh duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt cô một lúc, cô giống như bị quấy rầy, thân thể mềm mại hơi động đậy một chút, rồi ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Tận sâu trong lòng bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài rất khẽ, anh cảm thấy trái tim mình trở nên mềm mại bởi sự trêu chọc của cô.

Thiên Tình, nếu như tôi muốn em, từ đây có thể chặt đứt em và Cẩn Hiên, vậy em có thể tha thứ , rồi tiếp nhận tôi hay không?

Tôi không muốn nhìn thấy em cứ tiếp tục đi trên con đường sai lầm này càng ngày càng xa, em đã chịu nhiều đau khổ như vậy, đã chịu nhiều uất ức như vậy, vì sao em vẫn không chịu đưa ánh mắt xê dịch thêm một chút, nhìn những người khác ở bên cạnh em đi?

Kỳ thật, tôi cũng không thể giải thích rõ ràng được tại sao tôi lại bị em quyến rũ đến vậy... Có lẽ là do tôi chưa bao giờ gặp được người nào có những hành vi quái đản giống như một nhóc con đến thế. Cả đám phụ nữ ở bên cạnh tôi, dung mạo bên trong đều bị che bởi lớp trang điểm rất kỹ càng, chỉ còn lộ vẻ tươi cười... Tôi không thể biết được có mấy phần là thật tâm, có mấy phần là giả ý. Đúng là chỉ có em, cười, khóc đều không kiêng nể gì, khiến tôi có cảm giác như được trở về với thế giới hiện thực, làm cho tôi chợt nhớ ra rằng hiện tại mình vẫn còn là một con người thực sự.

Ở cùng với em, tôi giống như đã thay đổi thành một người khác. Tôi cảm thấy rất vui vẻ... có lẽ đây là nguyên nhân đã khiến tôi động tâm với em chăng?

Anh ngồi an tĩnh ở trong xe rất lâu, rốt cục cũng hạ quyết tâm.

Khởi động xe, trực tiếp đưa cô trở lại nhà mình.

Lúc xe dừng lại, cô vẫn còn đang ngủ say, trên người tản mát ra mùi rượu mê người. Anh nhếch môi khẽ cười, dứt khoát ôm cô lên.

Dọc đường anh gặp quản gia và người hầu ra nghênh đón, họ đều kinh hãi nhìn anh, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng, An Gia Khải trực tiếp ôm cô đến nơi phòng ngủ.

Thời điểm Thiên Tình được đặt lên giường lớn, cô vẫn chìm sâu trong giấc ngủ. Lúc An Gia Khải khom lưng rút cánh tay ra, anh không khỏi nhíu mày, cười nhẹ một tiếng: "Thật đúng là đồ nhóc con xấu xa."

Ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh dừng lại nơi cổ áo của cô, từng chiếc, từng chiếc cúc áo trơn bóng mượt mà lần lượt bị tháo ra... Hơi thở của An Gia Khải dần dần trở nên dồn dập hơn... Thiên Tình vẫn đang chìm trong giấc ngủ, hơn nữa bên môi còn hé nở một ý cười nhàn nhạt... Cô chẳng biết gì hết, vẫn tưởng rằng mình đang nằm ở trên giường lớn trong phòng ngủ ở nhà. . .

Chiếc áo sơmi ướt đẫm mồ hôi bị anh cởi bỏ, vứt ở trên mặt đất, tiếp theo là chiếc váy bò bó chặt ở phía dưới... An Gia Khải cố nén kích thích, không nhìn vào người cô. Nhưng cái khoảng trắng chói mắt kia vẫn không ngừng lay động ở trước mặt anh. . .

Ngón tay anh run lên, trái tim cũng run rẩy theo, không biết hao phí bao nhiêu khí lực anh mới kéo được chiếc váy của cô ra. An Gia Khải quay mặt đi ngay lập tức nhận ra, cả gương mặt mình đã nóng bừng lên. . .

Anh tiêu sái đi nhanh ra cửa sổ, hơi thở nổi lên dồn dập, gió lạnh thổi vào sấy khô mồ hôi ở trên trán anh, anh không khỏi rối rắm một phên. Không phải anh chưa từng nhìn qua thân thể phụ nữ, nhưng sao bây giờ lại có bộ dáng này nhỉ?

Nhắm mắt lại, mở mắt ra, trước mắt đều là cảnh xuân động lòng người kia... Anh Gia Khải lắc đầu thật mạnh, xoay người vọt vào phòng tắm. . .

Một tia nắng ấm áp theo khe hở của tấm màn che, lặng lẽ chui qua, tiến vào, chiếu rọi lên chiếc giường lớn nơi hai người đang nằm.

Tấm thảm mỏng manh không che hết được hai thân thể trần trụi đang quấn quít của bọn họ... một trắng nõn giống như pho mát, một lộ ra màu lúa mạch khỏe mạnh, quấn quít với nhau ở cùng một chỗ hết sức mê người.

Ánh mặt trời lặng lẽ trải trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thắm, khóe môi Thiên Tình giật giật, cô hốt hoảng mở mắt. . .

"Đây là đâu . ." Ưm, đầu đau tưởng như sắp nổ tung, Thiên Tình không khỏi muốn dơ tay lên ấn vào huyệt Thái Dương, lại phát hiện cánh tay của mình bị thứ gì đó đè nặng gắt gao, mà trước ngực tựa hồ lại đang có một cái gì nóng hầm hập chôn ở nơi đó. . .

Thiên Tình liếc mắt một cái, vừa nhìn qua, không khỏi hét lên một tiếng the thé “A”. Cô vừa thét chói tai, liền bắt đầu liều mạng vừa đánh vừa đá. . .

An Gia Khải mơ mơ màng màng còn chưa kịp mở mắt, đã bị một cú đá vắt ngang trúng vào trước ngực. . .

"Này, này, này. . ." Cô nhóc kia khí lực cũng thực lớn, thật không hổ là đã luyện qua Taekwondo. An Gia Khải bị cô đá một phát lăn xuống dưới giường, tấm thảm rơi ra, thân hình rắn chắc tinh tráng của anh hoàn hoàn trần trụi ngay trước mặt Thiên Tình. . .

Lúc này Thiên Tình ngây người triệt để, cô run run kéo chiếc thảm trên thân mình ra. . .

Trần như nhộng, toàn thân đầy vết hôn. . .

A a a a a a a a a a a!

Thiên Tình ra sức kêu lên the thé, cô bọc thảm vào người rồi nhảy xuống đất, cưỡi lên trên người An Gia Khải rồi bắt đầu tay đấm chân đá: "Hỗn đản, sắc lang! Anh vô sỉ, anh đê tiện, anh lại dám cường bạo tôi! An Gia Khải, hôm nay tôi muốn giết anh, tôi muốn giết anh. . . A a a a a a a a!"

"Thân Thiên Tình, em điên rồi, em mau dừng tay lại ngay cho tôi! Dừng tay!" An Gia Khải bị cô đấm nhiều đến mức dường như không chống đỡ nổi, anh giơ tay bắt lấy hai nắm tay nhỏ đang phẫn nộ của cô: " Thân Thiên Tình! Tôi còn chưa tìm em để tính sổ đấy! Sao em biết là tôi bắt nạt em, cường bạo em!"

"Chẳng lẽ không phải anh cường bạo tôi, mà là tôi cường bạo anh sao!" Thiên Tình tức giận, bộ ngực lên xuống phập phồng, nhưng vẫn hồn nhiên không biết rằng tấm thảm bao bọc người của cô đã sớm trượt xuống rồi. . .

Ánh mắt An Gia Khải không tự chủ được rơi vào trước ngực cô, hầu kết chuyển động lên xuống, nuốt xuống một ngụm nước miếng. Thiên Tình thấy ánh mắt anh nhìn mình chằm chằm, không khỏi lại nổi lên một cơn giận dữ mãnh liệt. . .

"An Gia Khải!" Thiên Tình liều mạng đưa hai tay ra, nắm đấm hướng vào mặt An Gia Khải nện xuống. . .

"Này, em có định phân rõ phải trái hay không đây?" Một lần nữa, An Gia Khải lại chế ngự được cô: "Tiểu thư, hãy làm ơn đi... tối hôm qua chính em đã uống rượu say khướt, em quấn lấy tôi không rời, quần áo của tôi bị em lột bỏ hết sạch, chính em đã liên tục ầm ĩ rằng em muốn thất thân... Em đã luyện qua Taekwondo, tôi nhẫn nại với em thế nào đây? Người phải chịu oan ức là tôi mới phải chứ hả?..."

Anh còn chưa kịp nói xong, Thiên Tình liền mở to hai mắt nhìn anh đầy kinh ngạc, cô ngơ ngẩn nhìn lại anh, nhìn những vết xanh tím ứ đọng trên người anh vết nọ chồng lên vết kia, chẳng lẽ những cái này đều là do cô đã hạ độc thủ với anh vào tối hôm qua sao”?

Thiên Tình ngớ người ra ngay lập tức, sững sờ , chăm chú nhìn anh, nhìn thật lâu... bỗng nhiên cô có một cảm giác thật sắc nhọn, đâm vào miệng của mình từng hồi từng hồi rất đau.

Cô đã làm chuyện gì vậy, cô vậy mà say sưa đến mức, tự bản thân nhảy bổ vào ông chủ của mình... Bao lâu nay cô đã phải rất vất vả mới giữ được sự trong sạch , vậy mà cư nhiên lại mang ném đi hết. . . Cô còn mặt mũi nào mà tiếp tục yêu anh Cẩn Hiên được đây?

Thân thể Thiên Tình lập tức trở nên tê dại, cô cứ ngồi như vậy ở chỗ đó, hai tay vòng lại ôm lấy cánh tay, vùi mặt vào nơi đầu gối, nước mắt tí tách rơi thẳng xuống dưới.

An Gia Khải chống tay đứng dậy, nhìn thấy bộ dáng tủi thân của cô, anh không nói nên lời, rốt cuộc, trong lòng cũng không rõ cảm xúc gì nữa. Anh di chuyển người đến bên cô, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô: "Em yên tâm, tôi không để cho em phải chịu trách nhiệm đâu, được chưa?"

Thiên Tình vừa nghe thấy lời này, lập tức òa lên khóc rống thành tiếng. Cô muốn mắng anh, mà lại không biết nói cái gì cho phải, cảm giác rất tủi thân, mà lại thấy như chính mình làm ra chuyện sai lầm. Trong khoảng thời gian ngắn, cô cảm thấy trong lòng giống như bị lửa đốt , lại cũng như bị dày vò. . .

Nghe cô khóc thành như vậy, thật sự An Gia Khải lại thấy có chút hối hận, mình làm như vậy liệu có phải đã quá nôn nóng hay không. Nhưng chuyện đã bị anh an bài, đẩy đến bước này, anh cũng chỉ còn cách kiên trì cho đến khi anh có thể có được trái tim của cô, hoặc là khiến cho cô triệt để chán ghét anh, chuyện này cũng đành phó mặc cho số phận mà thôi.

"Thiên Tình, em đừng khóc, nếu như em cảm thấy mình bị uất ức, em hãy đánh mắng tôi một chập cho thỏa lòng đi, nhưng mà em yên tâm, tôi sẽ để chuyện này chết thối ở trong lòng, coi như chưa bao giờ xảy ra. . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện