Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 467: Ngoại truyện: Có phải là duyên trời định – (2)



Sau khi Dật Lan biết được thân thế thực sự của mình và bày tỏ ý định muốn ra ngoài để tự lập, Hoan Nhan luôn luôn âm thầm theo dõi những biến chuyển trong sinh hoạt hàng ngày của con trai. Cô biết Dật Lan rất quyến luyến Thiên Ái, nhưng cậu bé dám đòi ra ngoài sống tự lập, điều đó chứng tỏ cậu có suy nghĩ rất chín chắn, muốn dựa vào sức mình tự làm nên sự nghiệp.

Từ nhỏ thấy hai đứa trẻ luôn quấn quít với nhau, đã từng có lần Hoan Nhan nói với Thân Tống Hạo: “Nếu như sau này lớn lên hai đứa trẻ mà thành đôi lứa thì em hoàn toàn yên tâm khi giao Thiên Ái cho Dật Lan.”

Thân Tống Hạo chỉ cười: “Anh cũng mong là như vậy, nhưng chỉ sợ chúng nó không có duyên thôi. Tụi trẻ bây giờ khó nói lắm...”

Việc Dật Lan biết được cậu không phải là con đẻ của Hoan Nhan làm cho cô vừa mừng vừa lo. Cô lo Dật Lan sau cú sốc này sẽ mặc cảm tự ti về thân phận mà rời xa Ái Ái. Con bé Thiên Ái tính nhút nhát, thích sống hướng nội, cả ngày chỉ vùi đầu vào mấy bộ tiểu thuyết tình cảm sướt mướt, vốn quen dựa dẫm vào Dật Lan, nếu như Dật Lan rời đi, liệu con bé có chịu nổi cú sốc này không.

Vì thế, một hôm Hoan Nhan gọi Dật Lan, hai mẹ con ra ngoài vườn cùng đi dạo, rồi lựa lời nói chuyện với cậu: “Con trai à, năm nay con cũng đã 17 tuổi rồi, cũng sắp đến tuổi trưởng thành, con có dự định gì cho tương lai chưa?”

Dật Lan ngập ngừng: “Con cũng đang định hỏi ý kiến mẹ. Hôm trước Jenny học cùng lớp con có nói công ty của ba bạn ấy tổ chức cuộc thi lập trình viên chương trình trò chơi trực tuyến cho lứa tuổi thiếu niên. Cuộc thi này không giới hạn độ tuổi của người tham gia. Ngoài phần thưởng bằng tiền mặt, nếu người thắng cuộc còn là học sinh, sinh viên còn được nhận vào làm bán thời gian ở trong công ty... Con định ghi tên tham gia, ý mẹ thế nào ạ? Không phải là con không nghe lời ba mẹ, con chỉ muốn thử sức của mình mà thôi!”

Hoan Nhan trầm ngâm một lát rồi nói: “Mẹ biết con luôn thích sống tự lập, con muốn tự khẳng định mình. Đó là một đức tính tốt mà người đàn ông nên có. Nhưng tập đoàn Thân thị cũng có những công ty nhỏ hợp với khả năng của con, sao con không thử sức một phen?”

“Không phải là con không nghĩ tới việc đến làm việc trong tập đoàn Thân thị, nhưng con không muốn mọi người đối xử khác biệt với con bởi vì con là con trai của ba, cho dù hiện tại con chỉ là con nuôi. Mẹ, mẹ đồng ý cho con làm ở công ty bên ngoài được không? Con hứa, sau hai năm, nếu không đạt được kết quả như mong muốn con sẽ về công ty nhà mình để làm lại từ đầu.”

“Thôi được, nếu con đã quyết, mẹ cũng không ngăn cản. Mẹ muốn hỏi con điều này nữa: Con thấy Ái Ái nhà chúng ta thế nào?” Hoan Nhan vừa chăm chú nhìn nét mặt của Dật Lan vừa dò hỏi.

“Mẹ, ý mẹ là sao ạ?”

“Dật Lan, con cũng biết từ nhỏ đến giờ Ái Ái luôn quấn quít bên con, luôn dựa dẫm vào con. Vậy tình cảm của con với em thế nào... Không phải là mẹ muốn cưỡng ép con, nếu con chỉ coi Ái Ái như một cô em gái bình thường thì mẹ không nói. Nhưng nếu như con yêu quý em, ý mẹ nói là tình cảm của con đối với Ái Ái giống như với một cô gái mà con rất yêu thích... thì con hãy nhớ, mẹ luôn luôn ủng hộ con!

“Mẹ, con cám ơn mẹ đã hiểu con. Nhưng có điều, con muốn tự con phải đứng vững trên đôi chân của chính mình đã, khi con đã đủ sức lo cho bản thân, lo cho cuộc sống riêng mà không phải nhờ vào sự trợ giúp của bất cứ ai, cho dù sự trợ giúp đó là từ ba mẹ, con mới cảm thấy tự tin đứng trước Thiên Ái nói một câu yêu với em ấy! Còn bây giờ, cứ để cho mọi việc thuận theo tự nhiên mẹ ạ. Nếu như Thiên Ái gặp được bạn trai mà em ấy thích thì con cũng không miễn cưỡng, con thực lòng chúc phúc cho Thiên Ái”

Hoan Nhan sững sờ nhìn Dật Lan, đứa con trai này của cô luôn luôn mạnh mẽ như thế. Cô nhớ lại dáng vẻ rắn rỏi của Dật Lan, khi Thân Tống Hạo do mệt mỏi mà bị ngã đến hôn mê, lúc đó cậu bé mới gần ba tuổi nhưng đã nói rất kiên định: “Mẹ đừng lo, con sẽ thay ba bảo vệ gia đình, bảo vệ mọi người.”

*********************

Thực ra Dật Lan cũng đã rất nhiều lần tự vấn lòng mình. Liệu tình cảm của mình đối với Thiên Ái là sự mê luyến nam nữ hay là tình thương và trách nhiệm của anh trai và em gái. Thực lòng cậu rất yêu quý Thiên Ái, cố gắng làm tất cả mọi việc để mang lại niềm vui cho cô bé. Thời gian trước, khi cậu còn chưa biết rằng mình chính là con nuôi, cậu cũng đã lo lắng hết mực cho Thiên Ái bởi đó là trách nhiệm của một người anh trai.

Cậu cũng biết Thiên Ái luôn ỷ lại mình, cậu cho rằng đó là điều tất nhiên của em gái út ít với anh trai. Hiện giờ, Thiên Ái vẫn còn chưa biết sự thực về thân thế của cậu, vẫn luôn mè nheo với cậu như trước. Nhưng nếu như cô bé biết được cậu không phải là anh trai của mình, liệu rằng phản ứng của Ái Ái sẽ ra sao. Đây cũng chính là nỗi lo lắng không những của mẹ mà cậu cũng rất băn khoăn về điều này.

Về bản thân mình, có một thời gian trong lòng cậu thấy rất khó chịu, lúc thì có mặc cảm giống như mình đã ăn cắp tình cảm của ba mẹ, lúc thì lại có suy nghĩ mình không xứng đáng với Thiên Ái, khi thì lại cảm thấy chán nản cho số kiếp mình bị cha mẹ bỏ rơi, cậu lâm vào trạng thái gần như bị trầm cảm.

Nếu như mẹ Hoan Nhan không ngớt vỗ về động viên an ủi cậu thì có lẽ tinh thần của cậu đã suy sụp hoàn toàn. Trong khoảng thời gian ấy mẹ tìm mọi cách để tạo cho cậu có cơ hội hòa hợp với mọi người trong gia đình. Mẹ vẫn giữ kín về thân thế của cậu, tin cẩn trao cho cậu những trọng trách giống như cậu vẫn là con trai lớn trong nhà vậy.

Dật Tuyên vẫn ỷ thế có anh trai nên vẫn mải mê theo đuổi niềm vui riêng của mình, không mấy khi thấy cậu ta có mặt ở nhà.

Thiên Ái thì vẫn vậy, thấy anh trai có vẻ suy tư, cô bé lại nghĩ do mình chưa tốt làm anh trai buồn, nên quấn quít suốt ngày bên anh. Do đó, sự mặc cảm của Dật Lan cũng dần nguôi ngoai.

Cậu thấy mình thật may mắn, may mắn vì cậu có ba mẹ nuôi rất mực yêu thương cậu, may mắn vì cậu có Thiên Ái ở bên cạnh. Tình cảm anh em với Thiên Ái giờ đây đã trở thành những rung động đầu đời của con tim.

Ngày trước cậu nghĩ mình không xứng với Ái Ái, nhưng bây giờ cậu đã quyết định, sẽ chứng tỏ bản lĩnh và khả năng của mình cho ba mẹ và Thiên Ái thấy. Do đó cậu thấy mình cần phải cố gắng nhiều hơn, cố gắng hết mình để ba mẹ nuôi thấy rằng cậu xứng đáng là trang nam tử, xứng đáng làm chỗ dựa cho Thiên Ái sau này.

*****************

Anni kéo Thiên Ái ra một góc thì thào: “Này, hôm nay tớ thấy anh cậu đi đâu với Jenny ấy. Nhìn mặt mũi Jenny có vẻ phấn khởi lắm.”

Jenny học cùng lớp với Dật Lan. Ba của Jenny là tổng giám đốc của một tập đoàn chuyên về công nghệ thông tin. Đội ngũ lập trình viên của tập đoàn đều được tuyển chọn từ các trường đại học danh tiếng. Jenny vốn ngưỡng mộ Dật Lan từ lâu. Cô rất thích vẻ điềm tĩnh, chín chắn của Dật Lan. Biết Dật Lan say mê chuyên ngành công nghệ thông tin, Jenny thường hay kể cho Dật Lan nghe về các hoạt động trong tập đoàn của gia đình mình.

Việc nữ sinh trong trường thích anh trai Thiên Ái không lạ, nhưng cô lại không thích anh trai đi sóng đôi với bất cứ một nữ sinh nào khác. Dật Lan là của riêng cô, chỉ một mình cô mà thôi!

Nghe Anni nói vậy Thiên Ái thấy trong lòng có một cảm xúc rất khó tả, nó không phải là ghen tức, cũng không phải là giận dỗi. Cảm xúc này rất mơ hồ, nó giống như cô bị mất mát một cái gì đó rất quý giá, lại giống như đang bị hẫng hụt một điều gì đó!

Bởi vậy vào giờ nghỉ trưa, khi Dật Lan đến lớp của Thiên Ái để báo với cô rằng buổi chiều anh có chút việc bận nên khi cô tan học anh sẽ không thể đến đón cô được, cô sẽ về cùng với Dật Tuyên.

Đột nhiên Thiên Ái nổi giận đùng đùng: “Anh cứ đi việc của anh đi, em có thân em tự lo... Không cần anh phải nhiều lời thế đâu...” Nói xong Thiên Ái chạy vụt vào trong lớp, mặc cho Dật Lan đứng đờ người ra ở chỗ đó. Cô sợ rằng còn đứng lại với anh, cô sẽ khóc vì tủi thân mất.

Lần đầu tiên anh không cùng đi với cô khi tan học, lần đầu tiên anh bỏ mặc cô vì một người con gái khác!

Thiên Ái ấm ức, Dật Lan biết điều đó, nhưng anh không thể làm khác được. Vì hạnh phúc sau này của mình, anh đành để cho Thiên Ái giận dỗi mình. Anh tin rằng, đến một ngày nào đó cô bé sẽ hiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện