Người Quan Tài

Chương 1: 1: Quan Tài Rơi Xuống Đất




Khi ta đến nhà của Giang Trường Hải, có rất nhiều thôn dân vây quanh ở cổng nhà hắn, chỉ chỉ trỏ trỏ vào linh đường dựng trong sân, rất nhiểu người có bộ dạng sợ hãi, có người còn liên tục nói có ma.
Sau khi lão thôn trưởng tức giận nhìn mấy người thôn dân ăn nói huyên thuyên thì bảo ta mau chóng đi xem đã sảy ra chuyện gì.
Khi mà ta nhìn thấy cỗ quan tài đen đặt ở dưới linh đường, khóe mắt không nhịn được mà giật một cái.
Chiếc quan tài này, chiếc quan tài này sao lại giống chiếc quan tài cũ ở trong nhà ta như vậy?
Tuy là hình dáng của những chiếc quan tài phần nhiều đều giống nhau, nhưng chiếc quan tài đặt trong linh đường kia, không cần biết là những vết rạn nhỏ trên mặt hay là những cái lỗ mục nát ở góc quan tài, ít nhất giống đến tám phần chiếc quan tài ở trong nhà ta, thế này thì thật sự là có điểm kỳ quái rồi!
Đầu năm nay người cha nát rượu của Giang Trường Hải còn chạy đến nhà ta muốn dùng số tiền lớn mua chiếc quan tài cũ đó, bị ông nội ta cầm dao đuổi ra khỏi cửa, nên cố tình tìm người đóng chiếc quan tài này?
Không đến mức đó chứ?
Trước đây điều kiện kinh tế của nhà Giang Trường Hải không được tốt, nhưng vào đầu năm, người cha nát rượu đó của hắn dường như đã kiếm được số tiền lớn ở bên ngoài, nếu như muốn mua quan tài, loại quan tài gì mà không mua được? Hà cớ gì cứ phải dùng chiếc quan tài cũ nát này?
Trong lòng ta cảm thấy nghi ngờ, đến gần chiếc quan tài đặt trong linh bằng, nhăn mi nhìn dây thừng nâng quan và cây đòn vung vãi, tám người đàn ông khỏe mạnh nâng quan lúc bấy giờ cũng đều đứng hút thuốc ở bên ngoài linh bằng, tất cả đều đang lẩm bẩm với một khuôn mặt nghiêm túc.

Sau khi ta đi quanh cỗ quan tài một vòng, đưa tay sờ nhẹ lên trên chiếc quan tài, sơn đen trên mặt quan tài dường như vẫn chưa khô hẳn, đặt dưới mũi ngửi thử, là thứ mùi thối gay mũi quen thuộc.
Mỗi ngày mười lăm âm lịch hằng tháng, ta dùng thứ sơn không biết được làm từ nguyên liệu gì quét cho cái trong nhà, cũng chính là thứ mùi này.
Đồng thời, trong giây phút tay ta động đến chiếc quan tài, ta còn có thể cảm giác được cảm giác lạnh lẽo đau đớn rất nhỏ.
Do ta từ nhỏ nhiều bệnh tật, ông nội nói thể chất của ta tương đối yếu ớt, đối với một số cảm giác âm lãnh sẽ mẫn cảm hơn người thường rất nhiều.

Đơn giản mà nói, loại người giống như ta, nửa đêm đi lại ở những chỗ hoang vắng dễ dàng bị những thứ không sạch sẽ bám vào, ông nội năm lần bảy lượt yêu cầu ta sau khi trời tối không được đến gần những nơi âm khí tương đối nặng như nghĩa địa, bệnh viện...!ta cũng vẫn luôn luôn tuân thủ quy định này.
Hiện nay người cha nát rượu của Giang Trường Hải bất hạnh đi, dường như rất phẫn nộ, cũng không biết những thủ pháp đưa tiễn linh hồn mà ông nội ta dạy cho ta liệu có dùng được không!
Ta hít sâu một hơi, từ trong balo của ông nội mò ra một bó dây thừng đỏ to như chiếc đũa, trên dây thừng treo chín chuỗi tiền đồng, gọi Giang Trường Hải đang đứng bên ngoài linh bằng tới giúp đỡ, đem dây thừng đỏ bó lên trên chiếc quan tài đen.
Giang Trường Hải dường như có chút không tình nguyện, chậm chạp như có điều gì cấm kỵ.
Lão thôn trưởng tức quá trực tiếp vả cho Giang Trường Hải một cái vào đầu, mở miệng mắng lớn:" Đó là cha của ngươi, chẳng nhẽ còn có thể hại ngươi sao? Nghe theo lời tiểu Dương, nhanh lên!"
Giang Trường Hải nhăn mặt chạy vào trong linh bằng, cầm lấy một đoạn dây thừng, nghe theo yêu cầu của ta cẩn thận từng ly từng tý quấn quanh chiếc quan tài đen, tay run rẩy buộc một cái nút ở trên nắp quan tài.
Hành động cẩn thận từng ly từng tý của Giang Trường Hải, lại khiến cho trong lòng ra một lần nữa dâng lên cảm giác kỳ quái.
Tên gia hỏa này dường như vô cùng sợ chiếc quan tài này, cảm giác người nằm trong chiếc quan tài này không phải cha của hắn, mà càng giống như một loại quái vật khiến cho hắn thấy sợ hãi.
Sau khi làm xong những việc này, Giang Trường Hải nhanh chân chạy ra ngoài, giống như một giây cũng không muốn đứng bên cạnh cỗ quan tài đó vậy!
Ta lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, từ trong balo lấy ra bốn sợi hương mỏng, cắm vào khe hở ở bốn góc quan tài, sau khi đốt lên thì yên lặng ngồi chờ.
Sau khi mà bốn sợi hương cháy hết hoàn toàn, ta thở ra một hơi, nói với thôn trưởng hiện giờ có thể lên đường rồi.

Lão thông trưởng vội vàng gọi tám người đàn ông khiên quan nhanh chóng tới khiên quan tài đi, lần này rất dễ dàng nhấc quan tài lên, không có việc gì ngoài ý muốn phát sinh.

Nhìn theo người khiên quan tài khiên quan tài ra khỏi cổng, ta vốn muốn trở về nhà, nhưng lại bị Giang Trường Hải giữ lại, cầu xin ta đi cùng hắn tới phía sau núi, hắn lo lắng trên đường sẽ phát sinh vấn đề, lão thôn trưởng cũng đứng ở bên cạnh hỗ trợ khuyên, ta cũng chỉ đành phải đi theo đoàn đưa ma đi về hướng sau núi.
Khoảng cách từ sau núi đến thôn chúng ta chỉ có ba dặm, sườn núi đều là nghĩa trang, mười dạm bát thôn xung quanh nếu có người chết đều sẽ chôn ở đây.
Tuy rằng nhiều nhất cũng chỉ mười mấy phút đi đường, tuy là tám người khiên quan tài này đều là những người trong nghề, bọn họ đều biết quy tắc trên đường khiên quan tài không được để quan tài chạm đất, nhưng ta vẫn nghiêm túc dặn dò lại một lần nữa.

Nếu như người nào đó không thể giữ được nữa thì phải nói trước, trong đoàn đưa ma có người vác theo ghế dài, nếu như người khiên quan không thể chịu đựng được nữa thì sẽ dùng cái ghế dài này đặt dưới quan tài cho người khiên quan tài có thời gian nghỉ ngơi một chút.
Nửa đoạn đường đầu không có vấn đề gì, khi mà chỉ còn cách sau núi có mấy trăm mét, chân của tám người khiên quan tài cùng lúc bị trẹo, có người hừ một tiếng, có người giật mình nắm không chắc.
Pằng - một tiếng, chưa kịp đợi người cầm ghế dài đứng bên đẩy ghế xuống dưới quan tài, chiếc quan tài đó đã đập xuống đất.
Lão thôn trưởng gấp tới mức mắng ra tiếng, nhưng lúc này cũng không còn cách nào có thể cứu vãn được nữa, mấy người khiên quan tài nghiến răng nghiến lợi vò đầu bứt tai kêu rên rằng vừa nãy chiếc quan tài như bỗng nhiên nặng gấp hai ba lần, căn bản không có dấu hiệu gì báo trước.
Sau khi nhìn chiếc quan tài đó rơi xuống đất, ta cũng ngẩn ra, mở trừng mắt nhìn chiếc quan tài, sau lưng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Lúc đó sợi thừng đỏ đã đứt thành mấy đoạn rồi, chín xâu tiền đồng rơi vãi trên mặt đất, con mẹ nó đây không phải là chuyện tốt lành gì!

Ông nội ta từng nói, sợi dây thừng có treo chín xâu đồng tiền này thuộc vào một trong những loại "thằng trói tiên" có thể trói những vật bẩn thỉu âm hàn, nếu như dây thừng bị đứt không còn tác dụng thì có nghĩa là đã gặp phải đồ vật bẩn thỉu tương đối hung ác!
Nhưng mà, trong quan tài là người cha nát rượu của Giang Trường Hải mà, mới chết sáng này, sao có thể...
A?
Vào lúc nào ta phát hiện thần sắc Giang Trường Hải có chút không đúng, có chút sợ hãi xen lẫn trong sự cổ quái, không hề có chút bi thương nào.

Mà khi cảm giác được tầm mắt của ta, trên mặt của Giang Trường Hải mới bỗng nhiên làm ra vẻ bi thương, gào khóc thảm thương quỳ trước quan tài, khóc nói cha hắn hay nhanh chóng an tâm lên đường, đừng gây sóng gió nữa!
Ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, luôn cảm thấy thứ nằm trong quan tài không phải là người cha nát rượu của Giang Trường Hải!
Lão thôn trưởng nhanh chóng chạy đến, vội vàng nói: " Giang Dương, mau nghĩ cách đi, quan tài này rơi xuống đất, cũng không thể chôn cha của Trường Hải ở ngay chỗ này chứ?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện