Người Quan Tài

Chương 58: 58: Ai Mới Là Chủ Nhân Của Nơi Này




Khi trở về đến chung cư, bác Hoàng trước đây rời khỏi vị trí nay đã quay về, không đọc báo cũng không nghịch cái đài cũ, mà đang đeo một cặp kính lão cẩn thận từng ly từng tý sửa lại một cái đồng hồ đã hoen rỉ
Nhìn thấy chúng ta quay về, đặc biệt là khi nhìn thấy tiểu nha đầu cầm tay ta, bác Hoàng hơi nhăn mi, tiểu nha đầu cũng có chút sợ hãi rụt về đằng sau lưng ta, dường như rất sợ bác Hoàng sẽ mắng nó vậy
Chỉ là, chắc là nể mặt ta, cho nên bác Hoàng không nói gì cả
Khi mà đi đến chỗ chòi bảo vệ, Đường Lưu cũng có thể nhìn thấy tiểu nha đầu rồi, giả cười bồi tội, nói xin lỗi vì trước đó đã nói tiểu nha đầu là đầu óc có vấn đề
Ta đi vào trong chòi bảo vệ, nhẹ giọng nói:" Bác Hoàng ơi, trong khoảng thời gian này những hàng xóm từ tầng năm trở xuống, cháu đã đi thăm gần hết, tâm nguyện của bọn họ về cơ bản cũng đã hoàn thành rồi! "
" uhm, rất tốt!"
Bác Hoàng cười với ta, gật gật đầu nói:" Những hàng xóm từ tầng năm trở xuống đã nói với bác rồi, rất vừa lòng với sự giúp đỡ của cháu trong thời gian qua, có thể nhận được sự tán đồng của người trong chung cư chính là bước đầu tiên để cháu có thể dung nhập vào nơi này, tiếp tục cố gắng nhé!"
Ta cười khổ nói:" Hiện giờ còn thiếu tâm nguyện của chị Cửu và thím Thôi còn chưa hoàn thành được, tâm nguyện của họ có chút đặc biệt, cháu không biết nên bắt đầu từ đâu, nhờ bác cho cháu lời khuyện với!"
Nghe xong, con ngươi của bác Hoàng lướt qua ánh sáng kỳ lạ, sau khi do dự một lúc, nói với ta:" Tiểu Cửu thật ra đã tìm được ý trung nhân rồi, chỉ là cô ấy chưa từng nói với người đó mà thôi! Còn về phía bác Thôi bên đó, ngược lại là tương đối dễ làm, tối mai cháu đi đến khu mộ Nam Viên, chắc là sẽ tìm được một cỗ thi thể khiến cháu thấy vừa lòng!"

Ta nghi ngờ nhìn bác Hoàng, nhẹ giọng nói:" Người đàn ông mà chị Cửu nhìn trúng, tên là gì? ở đâu?"
" Đợi sau khi cháu tìm được cỗ thi thể cho bác Thôi xong thì tính tiếp đến chuyện của tiểu Cửu, tâm nguyện của nó chắc là cái khó hoàn thành nhất trong những hàng xóm từ tầng năm trở xuống!"
Sau khi nói xong những lời này, bác Hoàng không nói thêm gì nữa, tiếp tục sắp xếp lại cái đồng hồ hoen rỉ trong tay
Trong lòng ta tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng biết điều không tiếp tục hỏi nữa
Đêm hôm đó, sau khi ta đi vào trong giấc mơ, vô thanh vô thức lật ra khỏi ban công, xuất hiện trong phòng của Đường Lưu
Đường Lưu khoanh chân ngồi trên giường, bên cạnh đặt rất nhiều đinh đóng quan tài màu đen, hiện giờ người hắn đang không ngừng run rẩy, những cơ thịt trên người uốn éo động đậy nhìn có chút giống một con cái quái trẻ con to lớn
Trên cơ thể hắn hiển ra rất nhiều những hoa văn màu đen kỳ dị, trên mặt lộ ra biểu tình vừa thống khổ vừa sảng khoái, lấy từng cây từng cây đinh đóng quan tài đóng vào các vị trí như ngực, phổi!
Hắn nhìn thấy ta, nhưng không hề lộ ra sự kinh ngạc, dường như là đã thành thói quen, trên tay vẫn không ngừng đâm những chiếc đinh đóng quan tài vào trong người, không hề có ý dừng lại
" Con người có bảy loại thiếu sót, thiếu sót về bản năng dùng cách này không áp chế được đâu! Ta nhẹ giọng nói
Trên khuôn mặt mập mạp của Đường Lưu lộ ra nụ cười quái dị, màu sắc của những hoa văn màu đen trên người trên mặt càng trở nên đậm hơn, yếu ớt nói:" Tôi không có số mệnh tốt như câu, chỉ có thể sử dụng phương pháp này để áp chế.

Tôi chỉ có thiếu sót về mặt bản năng, mà cậu thì cả hồi ức và bản thân đều bi thiếu sót, nghiêm trọng hơn tôi nhiều!.

Bố mẹ và ông nội cậu, lót cho cậu con đường đó, thật khiến cho người ta hâm mộ ghen tỵ!
Ta ở trong giấc mơ bình tĩnh nhìn Đường Lưu, nhẹ giọng nói:" Lót cho ta những con đường đó, chắc gì đã không phải là tăng cho ta thêm một tầng gông cùm!"
" hả?" Đường Lưu với khuôn mặt và cơ thể đã bị hoa văn kỳ lạ màu đen bao trùm nghi hoặc nhìn ta, ánh mắt có chút ngơ ngác
ở trong giấc mơ ta đi khỏi phòng của Đường Lưu, đến phòng 507, nhìn thím Thôi đang loay hoay một cỗ thi thể mới, nhẹ giọng nói:" Đêm mai đến khu mộ Nam Viên, nhận thi thể!"

Thím Thôi đang bận rộn bỗng nhiên ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía ta, cũng không biết nhìn thấy gì trên mặt ta, run rẩy một cái rồi vội vàng gật đầu
Sau khi ta rời khỏi phòng 507 thì đi đến cửa thang lầu tầng 5, vừa hay nhìn thấy Chị Cửu mới trải qua cuộc sống về đêm quay về
Chị Cửu nhìn thấy ta, con ngươi co rụt lại, vô thức lùi về sau hai bước, dường như là rất sợ hãi
Ta nhìm chằm chằm vào chị ấy, lạnh lùng nói: Cô nhận định người đàn ông đó phải không?"
Sắc mặt chị Cửu thay đổi, khóe miệng giật giật, muốn nói lại không dám nói, cuối cùng chẳng nói câu nào, cúi đầu không dám nhìn vào ta
Trong giấc mơ ta cũng không để ý đến chị ấy nữa, trực tiếp bước lên bậc thang đi lên tầng 6
" Gào gào! "
Từng trận gào rú từ trong chung cư truyền ra, cả tòa chung cư giây phút này dường như đang lung lay, dường như có vô số dã thú đang chạy trốn gào rống bên trên, trong bóng đêm có vô số ánh mắt sợ hãi, phẫn nộ không cam tâm nhìn ta, trong từng trận gào rống đó còn kèm theo hàm ý cảnh cáo uy hiếp
Chị Cửu đứng sau lưng run rẩy nói:" Cậu! Ngài bây giờ muốn đi lên à? Ngài định làm gì??"
Trong giấc mơ ta không quay đầu, lạnh lùng nói:" Ta chỉ muốn cho bọn họ biết, ai mới là chủ nhân của nơi này!"
Lời nói xong, ta từng bước đi lên bên trên
Từng trận gào rống, gió lạnh cuồng quay, ta giống như bị cả một tòa núi đè xuống vậy, mỗi lần bước lên thêm một bước, lại cảm thấy bước chân nặng thêm mấy phần

Nhưng mà, dưới áp lực vô hình đó, bước chân của ta cũng không hề dừng lại, cơ thể cũng không có chút lung lay nào, mất vài phút, cuối cùng bước lên cửa bậc thang dẫn vào lầu 6
Sau khi ta xuất hiện ở đây, từng trận gào rống cũng lập tức biến mất, nhưng những ánh mắt trong bóng lại lại dường như tăng thêm, dường như đều đang nín thở ngưng thần khẩn trương quan sát ta, giống như sợ ta trong giấc mơ sẽ làm ra việc gì đó không thể tưởng tượng được vậy
Nhìn về hành lang tầng 6, nhìn những đồ án lung ta lung tung trên trần nhà, tường và nền đất, chỗ này và tầng 5 có chút không giống nhau, nhưng ta không hề cảm thấy xa lạ với những thứ này, bởi vì trước kia ta từng đi qua nơi này
Thật ra, chính vào lần ta uống say lần trước, không biết vì sao lại đi nhầm lên tầng 6, hơn nữa còn ngủ lại ở gian phòng nào đó một đêm
Ta ở trong giấc mơ, trực tiếp đi đến cửa phòng 601, nhè nhẹ gõ cữa
Cửa phòng nhè nhẹ mở ra, một người đàn ông trung niên hói đầu xuất hiện ở trước mặt ta, âm hiểm hung ác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta, ẩn ẩn vẫn còn chút cảm giác sợ hãi xen lẫn sự cảnh giác.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện