Người Thay Thế - Trang Buby
Chương 28
Một người đàn ông tưởng chừng trái tim anh ta đã hoá đá ấy vậy mà đang đứng trước mặt tôi nói những câu ngôn tình lãng mạn, khuôn mặt không nóng không lạnh, rất chân thành và ấm áp.. Ngay cả trong giọng nói cũng tạo cho người ta cảm giác đáng tin..Tôi rơi nước mắt, giọt nước mắt không phải của đau khổ mà là của sự ngọt ngào và hạnh phúc.. Một giấc mơ chập chờn trong những đêm dài cô đơn nay đã biến thành sự thật.. Người đàn ông ấy đã nói thích tôi, người đàn ông ấy đã nói sẽ rủ bỏ kiêu ngạo để chăm sóc mình tôi..
Anh đưa những ngón tay thon dài lau những giọt nước mắt đang rơi trên má tôi..
- cô bé này, từ nay trở đi tôi phải gọi em là cô gái mưa mất.. Người gì đâu mà mau nước mắt thấy sợ..
- Chắc tại mẹ em sinh em vào mùa mưa đó..
Anh lắc đầu rồi bật cười để lộ ra chiếc răng khểnh với cái má lúm đồng tiền nhìn duyên vô cùng..Anh tiến 2 bước tới ôm tôi rồi nhấc bổng tôi lên, hương nước hoa hoà hợp cùng mùi hương trên cơ thể khiến tôi hà hít không muốn dừng.. thân hình nhỏ bé được ôm trọn trong vòng tay to lớn và chỉ mong khoảnh khắc này tồn tại thật lâu..Từng bước chân lên bậc cầu thang thật nhẹ nhàng..Thế giới này như chỉ tồn tại hai người chúng tôi vậy ấy..
Đứng trước cánh cửa phòng, tôi liếc nhìn chiếc giường ấy rồi đỏ mặt, tôi vẫn nhớ chúng tôi đã từng ân ái đến kiệt sức trong căn phòng này... Tôi không biết mình yêu anh từ giây phút nào, cũng không biết vì sao lại yêu anh, nhưng mỗi khi thấy anh bên cạnh người con gái khác, tôi thật sự rất đau, con tim khi đó như bị thắt chặt lại đến khó thở..Sợ lắm cái cảm giác khi buồn mà vẫn phải cười, khi không ổn mà vẫn cố tỏ ra mình rất ổn, khi trái tim biết yêu nhưng vẫn cố gắng đánh lừa cảm xúc thật của con tim... Thiếu gia.. em thật sự yêu anh mất rồi.. anh nói anh thích em, nhưng em lại muốn nói em yêu anh chứ không đơn giản là thích... Rồi mai mốt nghĩ đến tương lai, tôi thật sự không đủ can đảm để nghĩ, tôi ích kỷ tận hưởng những giây phút bình yên ngắn ngủi này đã.. mai lỡ có sóng gió cũng không hối tiếc vì mình đã sống thật với lòng...
Sau chiếc rèm cửa màu xanh, Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường..mắt nhìn nhau, mặt cận kề, tôi đã chủ động hôn lên môi anh, chắc chẳng ai nghĩ một cô gái chưa đủ 18 như tôi lại mạnh dạn đến mức này... Mặc dù bất ngờ về nụ hôn chủ động ấy, anh cũng rất nhanh chóng bị cuốn theo trong nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn kích thích triền miên như một cây kẹo ngọt khiến người ta không muốn rời.. Tay anh vội vàng cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi xám rồi quăng mạnh xuống sàn rồi lật tôi ngược lại từ từ ngả lưng xuống chiếc giường màu vàng..Chiếc khoá quần tây trắng cũng nhanh chóng được cởi bỏ, đôi bàn tay mon men từ vùng bụng ngược lên bầu ngực căng tròn, mạnh rạn nắn bóp khiến tôi không tự chủ được mà ưm a vài tiếng..Dường như anh đã quá đỗi sành sỏi trong chuyện chăn gối, mọi động tác rất thanh thoát và nhẹ nhàng như sợ làm đau đối phương.. Cách anh mở đầu, cách anh khiến người ta cuốn theo từng hơi thở và nhịp điệu cũng rất điêu luyện..đôi môi từ từ cúi xuống hôn lên xương quai xanh xinh đẹp, tay trái tiến xuống bụng rồi cởi bỏ nhanh chiếc khoá quần, tiến nhanh vào nơi vùng bí hiểm..Chiếc quần lót trong nháy mắt đã bị bay xuống sàn không thương tiếc.. Tôi cảm nhận chỗ đó đang tiến một sâu hơn, theo nhịp điệu khiến người ta ban đầu có chút đau đớn rồi lại đê mê.. Đúng là ở đời có câu khổ trước sướng sau quả không sai...
Trên chiếc giường có chăn ấm nệm êm, căn phòng chỉ còn tồn tại từng hơi thở của cả hai đang hoà quyện lấy nhau.. Người đàn ông đang nằm phía trên tôi, nhìn đâu cũng không ra một khuyết điểm, đẹp trai, phong độ, tài giỏi và cả sức khoẻ cũng dẻo dai trong cả chuyện chăm gối.. Nghĩ đến đó thôi khiến tôi mỉm cười hạnh phúc..Anh nhíu này nhìn tôi, ánh mắt có chút lưu manh.
- Dương Thu Huyền, em sướng chứ?
Ngộ ghê cái đồ đáng ghét này, vô duyên đi hỏi người ta sướng chứ.. mắc cỡ ngại muốn độn thổ..
Anh mỉm cười cúi xuống hôn lên trán tôi, chất lỏng bên dưới cũng theo đó mà đi ra.. anh nằm vật xuống giường, còn tôi, bây giờ muốn co chân hay nhúc nhích cũng không nổi nữa rồi.. Nhìn chiếc đồng hồ tận gần 1 tiếng lận...
Vũ Hàn quay sang tôi, ánh mắt có chút trêu chọc..
- muốn đi tắm không tôi đưa em đi.. sạch sẽ thơm tho lại làm hiệp nữa..
- Ahuhu thiếu gia đáng ghét này.. anh có biết hai chân em đang không khép nổi rồi không?
Anh bật cười ngồi dậy, lấy từ trong tủ ra một bộ ngủ màu hồng..
- để tôi mặc giúp em..
Tôi bật dậy lấy chăn che người..
- đừng.. em tự mặc được..áy za..
- thấy chưa, nằm yên đó đi..tôi mặc giúp cho, miễn sao không mặc lộn quần thành áo và áo thành quần là được.. Nghiện còn ngại..
- á mà anh lấy đâu ra bộ quần áo này đấy..
- tôi mua cho em đấy, chứ em nghĩ của ai.. cái con bé ngốc này..
Xong xuôi anh lại nhẹ nhàng đặt tôi ngả lưng xuống giường, anh nằm kế bên, nhẹ nhàng vuốt tóc và hôn lên trán tôi..từng cử chỉ như muốn tan chảy trong tim..
- Thiếu gia.. có điều này em muốn nói với anh..
- ừ nói đi..
- anh đã nghe câu chàng trai bên bạn năm 17 tuổi sẽ khó có thể cùng bạn đi đến hết cuộc đời rồi chứ?
- ừ rồi sao..
- tính đến thời điểm bây giờ em mới chỉ 17 tuổi 9 tháng 8 ngày thôi.. tức là chưa được 18, vẫn trong vòng tuần hoàn của tuổi 17..
- ý em sợ sau này người nắm tay em đến hết cuộc đời không phải là tôi..?
Tôi gật đầu vài cái..
- tào lao.. khoa học nào chứng minh như thế hả? Mà nếu đó là lời nguyền thật thì chẳng có gì khẳng định 100% cả.. Nếu có 100% thật đi chăng nữa thì tôi khẳng định với em rằng trong đó chắc chắn không đúng với tôi.. em biết không, tôi không phải người đàn ông dễ dàng yêu hay thích một ai đó, nhưng nếu một khi tôi đã yêu, tôi sẽ hết lòng hết dạ với người đó... Từ nay về sau, tôi chỉ cần em tin tưởng ở tôi, mọi chuyện cứ để tôi gánh vác.. Vậy là đủ rồi..
- Còn nữa, giữa chúng ta không phải là thiếu gia với người hầu.. giữa chúng ta là Lâm vũ Hàn và Dương Thu Huyền..
- Vậy còn chuyện của anh với Thanh Xuân?
- tôi xin em hãy trân trọng những khoảng khắc của riêng hai ta.. tôi không muốn quan tâm đến những thứ ngoài lề..Cô gái của tôi, tôi chỉ cần em mạnh mẽ và tin tưởng ở tôi.. Mọi chuyện ắt có sắp xếp..
Từng câu nói ấy như một lời khẳng định và một động lực để tôi có thể mạnh mẽ hơn..
Tiếng chuông điện thoại đầu giường reo lên, Vũ Hàn nhắm mắt lại rồi thở dài..
- cuối cùng cũng đã gọi..
Điện thoại reo lên hồi chuông thứ 3 thì anh mới nghe máy..
- gặp con tại công ty đi..
Tôi thấy anh nói xong câu đó là tắt máy luôn..
- bây giờ anh phải đến công ty có việc.. em cư yên tâm ở nhà và đừng ra ngoài biết chưa?
- Vũ Hàn.. có chuyện gì mà nhìn anh mệt mỏi vậy?
- không sao.. dù gì cũng phải đối mặt..
- có phải liên quan tới em không?
Vũ Hàn lắc đầu..
- anh xuống nói đầu bếp nấu cho em cái gì lót dạ.. ăn sơn hào hải vị hay mỳ gói đây ta?
Tôi mỉm cười nhìn bóng dáng anh từ sau lưng..anh thay một bộ đồ vest đen rồi đi khỏi, trước khi đi vẫn không quên quay lại nhẹ nhàng hôn một nụ hôn lên trán tôi..
- tối gặp lại..
Tôi gật đầu.
- đi cẩn thận..
Sau khi Vũ Hàn đi khỏi, tiếng chuông điện thoại tôi cũng kịp lúc đổ chuông..tôi cúi xuống nhìn màn hình điện thoại là một số lạ..quái lạ tôi có cho số mình cho ai đâu mà người ta biết đến..
Giọng nói đầu dây trầm ấm vang lên ( là Tử Hạ sao)
- em ở nhà không để anh qua đón..
- tôi... tôi có.. nhưng mà có chuyện gì..?
- chuyện liên quan đến Vũ Hàn..
- Vũ Hàn..?
- nếu em có hứng thú nghe thì anh sẽ đến đón..
Định bụng không đồng ý nhưng bản tính tò mò lại trỗi dậy, tôi không muốn bỏ lỡ rất cả những gì liên quan tới anh ấy..
- được rồi.. anh đến luôn đi..
Tôi cố gắng lết chân xuống giường rồi xuống phòng mình để thay đồ, mỗi bước chân vẫn còn hơi đau do hậu quả cuồng nhiệt ban nãy..Biết sao được, đau cũng không dám kêu ca gì, có chơi thì phải có chịu thôi..
Chừng 15 phút sau Tử Hạ đã có mặt trước cổng nhà, bà quản gia thấy tôi thay đồ để chuẩn bị ra ngoài có chút lo lắng..
- cháu định đi đâu à?
- dạ.. cháu ra ngoài có việc.
- thiếu gia có dặn cháu cần được nghỉ ngơi mà, để thiếu gia biết cháu ra ngoài sẽ k vui đâu..
- cháu chỉ đi một lát thôi, bà yên tâm nhé..
- để ta bảo vệ sỹ đi cùng..
- dạ thôi không cần đâu bà..có xe đến đón cháu rồi.
Bà quản gia liếc mắt ra ngoài nhìn..
- nhị thiếu gia sao?
Tôi gật đầu mỉm cười.
- cháu đi nhá bà..
- đi sớm về sớm..
Tôi vừa bước lên xe Tử Hạ thì có 2 chiếc ô tô màu đen tiến vào, hình như tôi chưa thấy 2 chiếc xe này bao giờ.. Tử Hạ nói với tôi:
- đừng quan tâm tới chúng..
- anh biết họ sao?
- ừ..
- tôi nhìn bọn họ thấy lạ..
- lạ là phải rồi, vì đó là người của bố tôi..
- bố anh sao?
- nói chuyện này sau đi.. em chỉ cần biết em đã an toàn..
Gì mà an toàn với không an toàn.. sao hôm nay ai cũng lạ vậy, giống như kiểu có gì đó quan tâm đặc biệt tới tôi khiến tôi cảm thấy thật sự khó hiểu.. từ Vũ Hàn rồi đến bà quản gia rồi đến Tử Hạ..linh tính mách bảo tôi hình như đang xảy ra chuyện gì đó chẳng lành..
————-
Tại tầng thứ 36 của tập đoàn Hùng Phát..ông Lâm Tân Đồ ( bố của Vũ Hàn) đã ngồi sẵn trên chiếc ghế tổng giám đốc của Vũ Hàn.. Nhìn khuôn mặt ông có vẻ như đang rất tức giận chuyện gì đó thì phải... Vũ Hàn khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm bước đến đối diện ông.. theo phép lịch sự anh cúi xuống chào..
- tới nhanh đấy..
- có chuyện gì bố nói thẳng luôn đi..
- Tổng giám đốc Lâm Vũ Hàn, có vẻ như chiếc ghế này quá êm ái với con mà con tưởng nó chắc chắn thì phải..
Vũ Hàn nhếch môi cười nhạt..
- chỉ vậy thôi sao?
- chuyện với Thanh Xuân.. là sao?
- chắc chủ tịch Vương đã nói với bố rồi, cần gì phải hỏi lại cho tốn thời gian của đôi bên..
- mày.. mày điên rồi hả con? ( ông tức giận đập mạnh bàn)
- giờ bố mới biết con trai bố điên hay sao?
- mày có biết dự án đó lớn thế nào không hả? Chưa kể việc đính hôn của hai bên gia đình sẽ khiến cổ phiếu công ty tăng vọt.. sự nghiệp bao năm nhà mình mày định phá huỷ vì một con đàn bà không ra gì hay sao?
Vũ Hàn đỏ mặt nhìn ông..
- Ông vẫn vậy nhỉ? Vẫn như năm nào lúc nào cũng chỉ lợi ích của bản thân mà không thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác..
- cảm xúc.. cảm xúc có đưa gia đình mình lên một tầm cao như thế này không hả? Cảm xúc có đưa tao là chủ tịch và mày là tổng giám đốc không hả?
Vũ Hàn hét lên trong tức giận, giọng nói lạnh băng nhưng đầy cảm xúc, ở hốc mắt đã đỏ ngầu lên..
- chính vì ông không có cảm xúc mới để mẹ tôi chết oan.
Anh đưa những ngón tay thon dài lau những giọt nước mắt đang rơi trên má tôi..
- cô bé này, từ nay trở đi tôi phải gọi em là cô gái mưa mất.. Người gì đâu mà mau nước mắt thấy sợ..
- Chắc tại mẹ em sinh em vào mùa mưa đó..
Anh lắc đầu rồi bật cười để lộ ra chiếc răng khểnh với cái má lúm đồng tiền nhìn duyên vô cùng..Anh tiến 2 bước tới ôm tôi rồi nhấc bổng tôi lên, hương nước hoa hoà hợp cùng mùi hương trên cơ thể khiến tôi hà hít không muốn dừng.. thân hình nhỏ bé được ôm trọn trong vòng tay to lớn và chỉ mong khoảnh khắc này tồn tại thật lâu..Từng bước chân lên bậc cầu thang thật nhẹ nhàng..Thế giới này như chỉ tồn tại hai người chúng tôi vậy ấy..
Đứng trước cánh cửa phòng, tôi liếc nhìn chiếc giường ấy rồi đỏ mặt, tôi vẫn nhớ chúng tôi đã từng ân ái đến kiệt sức trong căn phòng này... Tôi không biết mình yêu anh từ giây phút nào, cũng không biết vì sao lại yêu anh, nhưng mỗi khi thấy anh bên cạnh người con gái khác, tôi thật sự rất đau, con tim khi đó như bị thắt chặt lại đến khó thở..Sợ lắm cái cảm giác khi buồn mà vẫn phải cười, khi không ổn mà vẫn cố tỏ ra mình rất ổn, khi trái tim biết yêu nhưng vẫn cố gắng đánh lừa cảm xúc thật của con tim... Thiếu gia.. em thật sự yêu anh mất rồi.. anh nói anh thích em, nhưng em lại muốn nói em yêu anh chứ không đơn giản là thích... Rồi mai mốt nghĩ đến tương lai, tôi thật sự không đủ can đảm để nghĩ, tôi ích kỷ tận hưởng những giây phút bình yên ngắn ngủi này đã.. mai lỡ có sóng gió cũng không hối tiếc vì mình đã sống thật với lòng...
Sau chiếc rèm cửa màu xanh, Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường..mắt nhìn nhau, mặt cận kề, tôi đã chủ động hôn lên môi anh, chắc chẳng ai nghĩ một cô gái chưa đủ 18 như tôi lại mạnh dạn đến mức này... Mặc dù bất ngờ về nụ hôn chủ động ấy, anh cũng rất nhanh chóng bị cuốn theo trong nụ hôn ngọt ngào, nụ hôn kích thích triền miên như một cây kẹo ngọt khiến người ta không muốn rời.. Tay anh vội vàng cởi bỏ từng chiếc cúc áo sơ mi xám rồi quăng mạnh xuống sàn rồi lật tôi ngược lại từ từ ngả lưng xuống chiếc giường màu vàng..Chiếc khoá quần tây trắng cũng nhanh chóng được cởi bỏ, đôi bàn tay mon men từ vùng bụng ngược lên bầu ngực căng tròn, mạnh rạn nắn bóp khiến tôi không tự chủ được mà ưm a vài tiếng..Dường như anh đã quá đỗi sành sỏi trong chuyện chăn gối, mọi động tác rất thanh thoát và nhẹ nhàng như sợ làm đau đối phương.. Cách anh mở đầu, cách anh khiến người ta cuốn theo từng hơi thở và nhịp điệu cũng rất điêu luyện..đôi môi từ từ cúi xuống hôn lên xương quai xanh xinh đẹp, tay trái tiến xuống bụng rồi cởi bỏ nhanh chiếc khoá quần, tiến nhanh vào nơi vùng bí hiểm..Chiếc quần lót trong nháy mắt đã bị bay xuống sàn không thương tiếc.. Tôi cảm nhận chỗ đó đang tiến một sâu hơn, theo nhịp điệu khiến người ta ban đầu có chút đau đớn rồi lại đê mê.. Đúng là ở đời có câu khổ trước sướng sau quả không sai...
Trên chiếc giường có chăn ấm nệm êm, căn phòng chỉ còn tồn tại từng hơi thở của cả hai đang hoà quyện lấy nhau.. Người đàn ông đang nằm phía trên tôi, nhìn đâu cũng không ra một khuyết điểm, đẹp trai, phong độ, tài giỏi và cả sức khoẻ cũng dẻo dai trong cả chuyện chăm gối.. Nghĩ đến đó thôi khiến tôi mỉm cười hạnh phúc..Anh nhíu này nhìn tôi, ánh mắt có chút lưu manh.
- Dương Thu Huyền, em sướng chứ?
Ngộ ghê cái đồ đáng ghét này, vô duyên đi hỏi người ta sướng chứ.. mắc cỡ ngại muốn độn thổ..
Anh mỉm cười cúi xuống hôn lên trán tôi, chất lỏng bên dưới cũng theo đó mà đi ra.. anh nằm vật xuống giường, còn tôi, bây giờ muốn co chân hay nhúc nhích cũng không nổi nữa rồi.. Nhìn chiếc đồng hồ tận gần 1 tiếng lận...
Vũ Hàn quay sang tôi, ánh mắt có chút trêu chọc..
- muốn đi tắm không tôi đưa em đi.. sạch sẽ thơm tho lại làm hiệp nữa..
- Ahuhu thiếu gia đáng ghét này.. anh có biết hai chân em đang không khép nổi rồi không?
Anh bật cười ngồi dậy, lấy từ trong tủ ra một bộ ngủ màu hồng..
- để tôi mặc giúp em..
Tôi bật dậy lấy chăn che người..
- đừng.. em tự mặc được..áy za..
- thấy chưa, nằm yên đó đi..tôi mặc giúp cho, miễn sao không mặc lộn quần thành áo và áo thành quần là được.. Nghiện còn ngại..
- á mà anh lấy đâu ra bộ quần áo này đấy..
- tôi mua cho em đấy, chứ em nghĩ của ai.. cái con bé ngốc này..
Xong xuôi anh lại nhẹ nhàng đặt tôi ngả lưng xuống giường, anh nằm kế bên, nhẹ nhàng vuốt tóc và hôn lên trán tôi..từng cử chỉ như muốn tan chảy trong tim..
- Thiếu gia.. có điều này em muốn nói với anh..
- ừ nói đi..
- anh đã nghe câu chàng trai bên bạn năm 17 tuổi sẽ khó có thể cùng bạn đi đến hết cuộc đời rồi chứ?
- ừ rồi sao..
- tính đến thời điểm bây giờ em mới chỉ 17 tuổi 9 tháng 8 ngày thôi.. tức là chưa được 18, vẫn trong vòng tuần hoàn của tuổi 17..
- ý em sợ sau này người nắm tay em đến hết cuộc đời không phải là tôi..?
Tôi gật đầu vài cái..
- tào lao.. khoa học nào chứng minh như thế hả? Mà nếu đó là lời nguyền thật thì chẳng có gì khẳng định 100% cả.. Nếu có 100% thật đi chăng nữa thì tôi khẳng định với em rằng trong đó chắc chắn không đúng với tôi.. em biết không, tôi không phải người đàn ông dễ dàng yêu hay thích một ai đó, nhưng nếu một khi tôi đã yêu, tôi sẽ hết lòng hết dạ với người đó... Từ nay về sau, tôi chỉ cần em tin tưởng ở tôi, mọi chuyện cứ để tôi gánh vác.. Vậy là đủ rồi..
- Còn nữa, giữa chúng ta không phải là thiếu gia với người hầu.. giữa chúng ta là Lâm vũ Hàn và Dương Thu Huyền..
- Vậy còn chuyện của anh với Thanh Xuân?
- tôi xin em hãy trân trọng những khoảng khắc của riêng hai ta.. tôi không muốn quan tâm đến những thứ ngoài lề..Cô gái của tôi, tôi chỉ cần em mạnh mẽ và tin tưởng ở tôi.. Mọi chuyện ắt có sắp xếp..
Từng câu nói ấy như một lời khẳng định và một động lực để tôi có thể mạnh mẽ hơn..
Tiếng chuông điện thoại đầu giường reo lên, Vũ Hàn nhắm mắt lại rồi thở dài..
- cuối cùng cũng đã gọi..
Điện thoại reo lên hồi chuông thứ 3 thì anh mới nghe máy..
- gặp con tại công ty đi..
Tôi thấy anh nói xong câu đó là tắt máy luôn..
- bây giờ anh phải đến công ty có việc.. em cư yên tâm ở nhà và đừng ra ngoài biết chưa?
- Vũ Hàn.. có chuyện gì mà nhìn anh mệt mỏi vậy?
- không sao.. dù gì cũng phải đối mặt..
- có phải liên quan tới em không?
Vũ Hàn lắc đầu..
- anh xuống nói đầu bếp nấu cho em cái gì lót dạ.. ăn sơn hào hải vị hay mỳ gói đây ta?
Tôi mỉm cười nhìn bóng dáng anh từ sau lưng..anh thay một bộ đồ vest đen rồi đi khỏi, trước khi đi vẫn không quên quay lại nhẹ nhàng hôn một nụ hôn lên trán tôi..
- tối gặp lại..
Tôi gật đầu.
- đi cẩn thận..
Sau khi Vũ Hàn đi khỏi, tiếng chuông điện thoại tôi cũng kịp lúc đổ chuông..tôi cúi xuống nhìn màn hình điện thoại là một số lạ..quái lạ tôi có cho số mình cho ai đâu mà người ta biết đến..
Giọng nói đầu dây trầm ấm vang lên ( là Tử Hạ sao)
- em ở nhà không để anh qua đón..
- tôi... tôi có.. nhưng mà có chuyện gì..?
- chuyện liên quan đến Vũ Hàn..
- Vũ Hàn..?
- nếu em có hứng thú nghe thì anh sẽ đến đón..
Định bụng không đồng ý nhưng bản tính tò mò lại trỗi dậy, tôi không muốn bỏ lỡ rất cả những gì liên quan tới anh ấy..
- được rồi.. anh đến luôn đi..
Tôi cố gắng lết chân xuống giường rồi xuống phòng mình để thay đồ, mỗi bước chân vẫn còn hơi đau do hậu quả cuồng nhiệt ban nãy..Biết sao được, đau cũng không dám kêu ca gì, có chơi thì phải có chịu thôi..
Chừng 15 phút sau Tử Hạ đã có mặt trước cổng nhà, bà quản gia thấy tôi thay đồ để chuẩn bị ra ngoài có chút lo lắng..
- cháu định đi đâu à?
- dạ.. cháu ra ngoài có việc.
- thiếu gia có dặn cháu cần được nghỉ ngơi mà, để thiếu gia biết cháu ra ngoài sẽ k vui đâu..
- cháu chỉ đi một lát thôi, bà yên tâm nhé..
- để ta bảo vệ sỹ đi cùng..
- dạ thôi không cần đâu bà..có xe đến đón cháu rồi.
Bà quản gia liếc mắt ra ngoài nhìn..
- nhị thiếu gia sao?
Tôi gật đầu mỉm cười.
- cháu đi nhá bà..
- đi sớm về sớm..
Tôi vừa bước lên xe Tử Hạ thì có 2 chiếc ô tô màu đen tiến vào, hình như tôi chưa thấy 2 chiếc xe này bao giờ.. Tử Hạ nói với tôi:
- đừng quan tâm tới chúng..
- anh biết họ sao?
- ừ..
- tôi nhìn bọn họ thấy lạ..
- lạ là phải rồi, vì đó là người của bố tôi..
- bố anh sao?
- nói chuyện này sau đi.. em chỉ cần biết em đã an toàn..
Gì mà an toàn với không an toàn.. sao hôm nay ai cũng lạ vậy, giống như kiểu có gì đó quan tâm đặc biệt tới tôi khiến tôi cảm thấy thật sự khó hiểu.. từ Vũ Hàn rồi đến bà quản gia rồi đến Tử Hạ..linh tính mách bảo tôi hình như đang xảy ra chuyện gì đó chẳng lành..
————-
Tại tầng thứ 36 của tập đoàn Hùng Phát..ông Lâm Tân Đồ ( bố của Vũ Hàn) đã ngồi sẵn trên chiếc ghế tổng giám đốc của Vũ Hàn.. Nhìn khuôn mặt ông có vẻ như đang rất tức giận chuyện gì đó thì phải... Vũ Hàn khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm bước đến đối diện ông.. theo phép lịch sự anh cúi xuống chào..
- tới nhanh đấy..
- có chuyện gì bố nói thẳng luôn đi..
- Tổng giám đốc Lâm Vũ Hàn, có vẻ như chiếc ghế này quá êm ái với con mà con tưởng nó chắc chắn thì phải..
Vũ Hàn nhếch môi cười nhạt..
- chỉ vậy thôi sao?
- chuyện với Thanh Xuân.. là sao?
- chắc chủ tịch Vương đã nói với bố rồi, cần gì phải hỏi lại cho tốn thời gian của đôi bên..
- mày.. mày điên rồi hả con? ( ông tức giận đập mạnh bàn)
- giờ bố mới biết con trai bố điên hay sao?
- mày có biết dự án đó lớn thế nào không hả? Chưa kể việc đính hôn của hai bên gia đình sẽ khiến cổ phiếu công ty tăng vọt.. sự nghiệp bao năm nhà mình mày định phá huỷ vì một con đàn bà không ra gì hay sao?
Vũ Hàn đỏ mặt nhìn ông..
- Ông vẫn vậy nhỉ? Vẫn như năm nào lúc nào cũng chỉ lợi ích của bản thân mà không thèm quan tâm đến cảm xúc của người khác..
- cảm xúc.. cảm xúc có đưa gia đình mình lên một tầm cao như thế này không hả? Cảm xúc có đưa tao là chủ tịch và mày là tổng giám đốc không hả?
Vũ Hàn hét lên trong tức giận, giọng nói lạnh băng nhưng đầy cảm xúc, ở hốc mắt đã đỏ ngầu lên..
- chính vì ông không có cảm xúc mới để mẹ tôi chết oan.
Bình luận truyện