Người Theo Đuổi Ánh Sáng
Chương 45
Bách Đông Thanh đã nói qua với cô tình huống nhà mình, bên phía cha anh đã mấy đời đơn truyền, ông nội bà nội lại mất sớm, cho nên không có họ hàng gần. Thân nhất cũng chỉ có ông ngoại bà ngoại cùng với gia đình nhà cậu.
Trước đó cô tò mò hỏi anh, lúc trước khi mẹ anh qua đời, anh chỉ mới có mười bốn tuổi, vì sao người giám hộ là ông ngoại bà ngoại và cậu lại không lo cho anh? Mà là để anh sống một thân một mình.
Mặc dù ở thời cổ đại mười bốn tuổi đã có thể đính hôn rôi, nhưng thế hệ của bọn họ, mười bốn tuổi thật ra vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thể vẫn còn là đứa bé dựa dẫm vào cha mẹ. Ít ra trong trường hợp lúc cô mười bốn tuổi, sau tám giờ tối là không được phép đi ra đường một mình.
Bách Đông Thanh nói cho cô nghe, lúc đầu ông ngoại bà ngoại có chăm sóc anh chừng ba tháng, thế nhưng là bởi vì nhà cậu vẫn còn có mấy em trai em gái họ cỏn nhỏ tuổi cần hai người phụ giúp trông nom, cho nên không thể ở bên cạnh anh lâu dài được. Mà khi đó hai ông bà cụ cũng đã lớn tuổi, sống cuộc sống xa nhà có nhiều bất tiện, cho nên anh khuyên hai người về quê.
Anh nói chuyện này vô cùng bình tĩnh, nhưng Hứa Húc có thể mơ hồ đoán được một chút, tình cảm giữa anh và ông ngoại bà ngoại chắc hẳn khá tốt, Chỉ là, đứa bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, đối với họ hàng thân thích mà nói, hẳn là sẽ trở thành một gánh nặng trên vai bọn họ rồi! Vừa đúng lúc không sống cùng nhau ở gần một nơi, nếu có thể không nuôi được lúc nào thì không nuôi lúc đó.
Đương nhiên, Bách Đông Thanh sẽ không để mình trở thành gánh nặng cho người khác, một thân một mình dũng cảm khoẻ mạnh mà trưởng thành.
Những năm gần đây bởi vì bận rộn công việc, anh chỉ ngẫu nhiên trở về thăm bà ngoại tuổi đã cao, rất ít liên hệ với gia đình người cậu bên kia.
Đây là lần đầu tiên Hứa Húc đi theo anh về quê mẹ, một thành phố nhỏ nằm xa Giang thành về phía tây nam.
Thành phố nhỏ ở gần sông, cảnh quang vô cùng thanh bình.
Nhưng mà Bách Đông Thanh không có tâm trạng dẫn cô đi thưởng thức phong cãnh, xuống xe liền trực tiếp dẫn cô đi đến bệnh viện nhân dân huyện.
“Cậu mợ! Bà ngoại sao rồi?” Anh đi vào phòng bệnh, nhìn thấy người ở bên trong, gấp gáp hỏi.
Đây là một phòng bệnh hai giường, một giường có một bà cụ đang nằm, giường còn lại có đôi vợ chồng trung niên đang ngồi, chính là cậu và mợ của Bách Đông Thanh.
Cậu của Bách Đông Thanh dáng người mập mạp, nhìn qua có vẻ rất hiền lành chất phác, nhưng ánh mắt lại mang vẻ khôn lỏi của người làm ăn lâu năm, mợ anh sấy một đầu tóc xoăn, điển hình của mẫu phụ nữ ở những thành thị nhỏ. Hai vợ chồng thế mà lại nhìn rất xứng đôi.
Vợ chồng hai người nhìn thấy có người tới, nhanh chóng nhẹ mỉm cười chào đón.
Mợ nói: “Đông Thanh, con đến rồi! Bà ngoại vừa tỉnh, vẫn luôn nhắc đến con đấy!”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, đi đến trước giường bệnh, nhíu mày khom người nhìn về phía bà cụ nằm ở trên giường.
Ông ngoại đã qua đời gần được mười năm rồi, bà ngoại cũng đã tám mươi tuổi, trên mặt đầy những vết hằn của thời gian. Lúc này tuy đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt vẫn mơ mơ màng màng, có thể nói đầu óc của bà không được thanh tỉnh cho lắm.
Cho đến khi Bách Đông Thanh gọi mấy tiếng “Bà ngoại,” bà cụ mới hé mở đôi môi khô khốc, dùng giọng nói yếu ớt mà mở miệng: “Đông Thanh, con đến rồi!”
Thấy bà nhận ra mình, Bách Đông Thanh nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: “Bà ngoại, con đến thăm bà! Bà cảm thấy thế nào?”
Bà ngoại nói: “Rất … Tốt, nhìn thấy con.. Bà ngoại liền tốt.”
Bách Đông Thanh nắm chặt tay bà: “Con đang ở đây!”
Đôi mắt bà ngoại nhiễm một tầng hơi nước, thấp giọng nói: “Bà ngoại có lỗi với con! Mẹ con đi rồi, bà không nuôi nổi con! Sau này xuống dưới rồi, làm sao còn mặt mũi gặp mẹ con nữa!”
“Bà ngoại, con rất tốt!”
Hứa Húc đứng cách đó không xa, nhìn xem hai người gặp mặt, không khỏi có có chút cảm động. Trên đời này làm gì có bà ngoại nào không đau lòng cho cháu ngoại mình cơ chứ? Giống như bà ngoại của cô, lúc cô còn bé thật sự là hận không thể hái hết sao trên trời xuống cho cô.
Cô nghĩ đến cái gì đó, không nói không rằng quay đầu nhìn cậu mợ Bách Đông Thanh đang đứng bên cạnh.
Hai người đoán được thân phận của cô, mợ cười hì hì thấp giọng mở miệng: “Cháu là bạn gái của Đông Thanh à?”
Hứa Húc gật gật đầu.
Nghe được giọng của mợ, dường như lúc này Bách Đông Thanh mới nhớ tới, quay đầu vẫy vẫy tay về phía cô.
Hứa Húc đi qua, vươn tay về phía anh. Anh nắm lấy tay cô, nhìn về phía bà cụ nằm trên giường nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại, đây là cháu dâu tương lai của bà, không phải bà vẫn luôn muốn gặp sao? Hôm nay con dẫn cô ấy đến rồi.”
Hứa Húc cười nói: “Thưa bà ngoại, con tên là Hứa Húc, là bạn gái của Đông Thanh. Bà mau khoẻ lại nhé! Nếu không Đông Thanh sẽ lo lắng.”
“Tốt, tốt, tốt, …” Khoé miệng bà ngoại có chút cong lên, hình như là đang cười, chỉ là khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua có chút không được rõ ràng.
Bà nói câu này xong, đôi mắt lại từ từ nhắm lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bách Đông Thanh đắp chăn cho bà, rồi lại đặt tay bà vào trong chăn, xong xuôi mới đứng thẳng dậy, xoay người nói: “Cậu, mợ, ở đây có con coi chừng là được rồi, hai người đi về nghỉ ngơi đi.”
Trên mặt mợ xuất hiện một nụ cười: “Đông Thanh, con vừa mới đi đường xá xa xôi, sao có thể để con ở đây canh chừng được chứ, con dẫn bạn gái về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, để cậu con trở về nấu cơm cho hai đứa, bà ngoại ở đây có mợ là được rồi!”
Bách Đông Thanh cười nói: “Không cần, con chủ yếu đến thăm bà ngoại, bà ngoại không sao thì con mới yên tâm, con ở đây trông chừng bà ngoại cũng tốt.”
Mợ gật đầu, lại thở dài: “Lúc này đã tạm thời thoát khỏi nguy hiệm rồi, nhưng mà người già lớn tuổi, bệnh tật đầy mình, hai ba ngày là phải nằm viện. Lần này mới nhập viện có ba ngày thôi, đã tốn hơn một ngàn rồi. Bà ngoại con nói tuổi bà đã cao rồi, không cần lãng phí tiền bạc nữa, nhưng mợ và cậu con làm sao có thể mặc kệ được chứ!”
Lông mày Bách Đông Thanh cau lại: “Bà ngoại không có tiền khám bệnh, sao mọi người lại không nói với con?”
Mợ đưa mắt nhìn chồng mình, người đàn ông có vẻ thành thật, nhanh chóng mở miệng nói: “Một mình con sống cũng không dễ dàng gì, chúng ta làm sao dám nói cho con biết chứ?”
Mợ nhanh chóng phụ hoạ nói: “Lúc đầu mợ và cậu con cũng không thiếu chút tiền đó, nhưng mà hai năm nay việc làm ăn trong nhà không được tốt lắm, em trai em gái con cũng đang học lên đại học, đúng lúc phải tiêu nhiều tiền. Bác sĩ nói bà ngoại con lúc này ra viện, sinh hoạt hằng ngày không thể tự làm được nữa, phải ngồi xe lăn, thì phải có hộ lý chuyên môn chăm sóc, mợ muốn chăm sóc bà ngoại con, nhưng mà lúc đó cửa hàng của cậu con lại thiếu một người buôn bán, lại phải mướn thêm người, thì cũng là một khoản khác phải chi …”
Vợ chồng hai người mở cửa hàng buôn bán thực phẩm, về phần thu nhập thế nào, Bách Đông Thanh không rõ lắm. Đương nhiên, anh cũng không muốn tìm hiểu, nghe mợ bán thảm, tiện lời nói: “Tiền chữa trị của bà ngoại con lo là được. Sau khi xuất viện nếu cần người có chuyên môn chăm sóc, hai người cứ nói cho biết là tốn bao nhiêu, con sẽ chi trả.”
Cậu mợ nhìn nhau, trong mắt rõ ràng có một tia mừng thầm.
Cậu nói: “Như vậy sao được chứ? Bà ngoại đã nói qua, lúc trước sau khi mẹ con qua đời, chúng ta đã không thể chăm lo cho con, tự con một mình sinh sống mà lớn lên, bây giờ để con chăm sóc lại cho chúng ta, đây là chuyện mà khốn nạn mới làm ra được!”
Mợ cũng phối hợp mà lau mắt: “Chúng ta khi đó cũng không còn cách nào khác! Con là đứa trẻ hiểu chuyện, mười mấy tuổi đã có thể tự nuôi sống bản thân mình. Nhưng mà khi đó em trai em gái con mới bao lớn, chính là lúc cần có người chăm sóc, mợ và cậu con đầu tắt mặt tối đi làm nuôi gia đình, ông ngoại bà ngoại con không giúp đỡ, cái nhà này làm sao có thể sống được cơ chứ. Mợ và cậu con năm đó cũng đã thương lượng qua, muốn đón con về quê nuôi dưỡng, nhưng mà ở đây huyện thành nhỏ sao có thể so với trình độ giáo dục của thành phố lớn? Nếu thật sự đón con về đây, không phải là hại con hay sao?”
Bách Đông Thanh cười cười: “Con hiểu mà. Bà ngoại đã lớn tuổi, có nói gì mọi người ít nghe một chút thì tốt, có thể lo được thì con sẽ lo.”
Cậu nhìn anh một chút, thử dò xét nói: “Nghe nói các con làm luật sư ở thành phố lớn thu nhập rất cao. Mấy ngày trước có nghe Mai Mai nhắc đến, con bây giở đã lại đại luật sư đối tác của một công ty luật nào đó, cũng không khác với ông chủ thứ hai ông chủ thứ ba là mấy, kiếm được chắc chắn là đầy bồn đầy bát.”
Hứa Húc vẫn đứng yên bên cạnh nhìn xem đôi vợ chồng này diễn tuồng đột nhiên hiểu rõ, thì là ra vì chuyện này!
Cô nhìn về phía Bách Đông Thanh, hiển nhiên anh cũng ý thức được gì đó. Sửng sốt một chút, cười nói: “Không có khoa trương như vậy đâu, chỉ là đủ ăn đủ mặc mà thôi.”
“Đông Thanh con quá khiêm tốn, từ nhỏ đã thế rồi. Mai Mai năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng đang làm việc ở Giang thành, nói con làm luật sư rất nổi tiếng, con bé đã nhìn thấy con được lên báo.”
Bách Đông Thanh nói: “Đây chẳng qua là bản án con chịu trách nhiệm được chú ý, con làm luật sư nên được phóng viên phỏng vấn thôi.”
“Dù sao con có tiền đồ không phải là chuyện giả! Nhà chúng ta chỉ có con là biết cố gắng vươn lên, cha mẹ con ở dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất tự hào, chúng ta là người nhà cũng mừng thay cho con đấy!”
Trong lòng Hứa Húc cười lạnh, Bách Đông Thanh một thân một mình tự sinh tự diệt nhiều năm như vậy, người trong nhà cũng chỉ có căn hộ cũ kỳ cùng với tấm ảnh thờ của cha mẹ mà thôi.
Đương nhiên, bây giờ có thêm cô.
Những người này ở đây lúc Bách Đông Thanh còn là cây giống, thì không nỡ bón phân tưới tiêu, bỏ mặc cây giống tự sinh tự diệt, chờ đến mùa thu hoạch, mới nhận thấy cây giống của mình lớn thành cây đại thụ che trời, còn ra hoa kết quả tươi tốt, thì lại muốn đến hái vài quả.
Trên đời làm gì có chuyện tốt đến như vậy.
Bách Đông Thanh thế mà lại không hề để tâm, cười nói: “Đừng nói những thứ này, bà ngoại còn đang ngủ đấy, đừng ồn ào làm phiền bà, hai người cứ về nghỉ ngơi đi!”
Mợ cười hì hì nói: “Vậy được! Mợ và cậu con hai ngày nay tập trung chăm sóc bà ngoại nhà cửa không ai trông, cửa hàng cũng không ai quản, mấy đứa trẻ các con trông chừng một chút, tối nay chúng ta lại tới.”
Bách Đông thanh gật đầu.
Lúc vợ chồng hai người rời đi, mợ vẫn không quên đưa tờ giấy viện phí cho anh xem, lớn tiếng phàn nàn: “Đây là giấy nộp viện phí, con xem một chút xem một chút, bệnh viên bây giờ giống như là đi ăn cướp vậy …”
Còn chưa nói xong, Bách Đông Thanh đã ngắt lời bà ta, dịu giọng nói: “Không có việc gì, giao cho con là được rồi.”
Bà mợ mặt mày hớn hở rời đi.
Bách Đông Thanh quay đầu nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hứa Húc, có chút khó xử cười cười.
Hứa Húc biết, thật ra anh thấy rất rõ mọi chuyện, cũng biết rõ ai đúng ai sai, từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy. Nhưng mà, chỉ cần người khác tốt bụng một chút, anh liền không thể đối xử tệ bạc với người ta. Cho nên rất khó để từ chối bất kỳ người nào.
Có đôi khi anh cũng không hẳn là áy náy, chỉ là nhịn không được mà mềm lòng.
Cô yêu sự thiện lương của anh, nhưng lại không hi vọng tấm lòng lương thiện sẽ trở thành gánh nặng của anh.
Cô đi theo anh ngồi xuống bên giường, bà ngoại vẫn đang phải truyền nước. Bà lão là lúc xuống lầu té ngã một phát, xuất huyết não, tuy rằng được cấp cứu kịp thời, nhưng dù sao tuổi cũng đã cao, trở nên liệt nửa người, đầu óc cũng không còn tỉnh táo như trước nữa, thỉnh thoảng giật mình mở mắt gọi tên Bách Đông Thanh, sau đó lại mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Bách Đông Thanh biết từ lúc bước vào phòng bệnh Hứa Húc vẫn luôn suy nghĩ, hơn nữa anh biết rõ cô đang suy nghĩ về điều gì.
Anh nắm chặt tay cô, cười nói: “Mặc dù sau khi mẹ anh qua đời, bà ngoại chỉ chăm sóc anh có ba tháng. Nhưng bà thật sự rất thương anh, khi còn bé, mẹ anh thường xuyên đưa anh đến đây nghỉ hè, bà ngoại có thức ăn ngon chắc chắn sẽ để phần cho anh. Nhưng mà chuyện nhà cậu quả thực cũng khó nói, hai đứa bé lúc ấy còn nhỏ, phải có người chăm nom, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, anh miễn cưỡng cũng có thể tự lập, cho nên không muốn làm cho hai người già khó xử thêm nữa, liền khuyên bọn họ trở về. Vì chuyện này, nhựng năm nay bà ngoại vẫn luôn tự trách, còn không cho anh quan tâm đến bà, không muốn anh vì bà mà chi tiền.”
Hứa Húc có thể đoán được bà lão suy nghĩ những gì, con trai con dâu là hạng người gì, người làm mẹ chắc chắn biết, không cho Bách Đông Thanh lui tới, cũng là vị sợ chính mình không nhịn được mà thương nhớ đứa cháu ngoại này.
Cô cười cười nói: “Bà ngoại quả thật rất thương anh.”
Vì chăm sóc bà ngoại, khó có dịp Bách Đông Thanh cho phép mình nghỉ vài ngày, công việc khẩn cấp giao cho người khác, việc nào không vội thì để sang một bên. Hứa Húc đương nhiên cũng xin nghỉ ở bên cạnh anh.
Có thêm hai người bận rộn trước sau, cậu và mợ quay về nhà trông coi cửa tiệm, chỉ là khả năng mồm mép của tiểu thương trong hai ngày này đã phát huy đến cực hạn, không khen ngợi lấy lòng đứa cháu trai tiền đồ rộng mở này, thì cũng là than ngắn thở dài cuộc sống trong nhà khó khăn đến mức nào, nhất là phải quan tâm chăm sóc một người già cả càng không dễ dàng gì.
Đừng nói là Bách Đông Thanh, ngay cả Hứa Húc nghe xong cũng cảm thấy nếu đứa cháu trai có tiền đồ này không giúp đỡ bọn họ một chút, thì cũng thật quá mất nhân tính rồi.
Năm ngày sau bà ngoại xuất viện, Bách Đông Thanh cầm giấy báo viện phí đi nộp tiền. Bà mợ đứng sau lưng anh, làm bộ nói: “Bà ngoại con dù sao cũng ở cùng với chúng ta, tiền thuốc men vẫn nên để chúng ta trả thì hơn!”
Bách Đông Thanh cười nói: “Không có việc gì, con trả được mà.”
Hứa Húc đứng bên cạnh, mấy ngày nay đã xem nhiều màn kịch của đôi vợ chồng này, cảm thấy bất bình thay cho anh, thật sự không nhịn nổi nữa, cười hì hì nói: “Đúng vậy! Lần sau tới lượt hai người thay phiên là được.”
Bách Đông Thanh có chút buồn cười nhìn cô.
Mợ giật mình một chút, lại vội vàng nói: “Hai đứa không biết chứ, người lớn tuổi hai ngày ba bữa là phải đi bệnh viện, bệnh viện thời buổi bây giờ cứ như ăn cướp, tuỳ tiện vài ngày là tốn mấy ngàn, mợ và cậu con một tháng cũng chỉ làm ra nhiêu đó, nhưng mà bà ngoại bị bệnh chắc chắn phải chữa, chúng ta cho dù có phải đập nồi bán sắc cũng sẽ không mặc kệ bà ngoại con được.”
Lúc này Bách Đông Thanh mới cười cười, không nói gì.
Lúc xuất viện, thần trí bà ngoại đã hồi phục không ít, mặc dù vẫn chưa khoẻ hẳn, nói chuyện rất phí sức, nhưng biểu đạt ý tứ cũng không phải rất khó khăn, trên đường về nhà, bà vẫn rất vui vẻ, thỉnh thoảng nghiêng đầu, ôm ấp cháu ngoại trai, rồi còn trò chuyện vài câu với cháu dâu, nhìn qua có vẻ rất tốt.
Nhà cậu của Đông Thanh ở lầu ba, bà ngoại bị liệt nửa người không thể tự bước đi, Bách Đông Thanh không nói hai lời, đã cõng bà ngoại lên trên lầu.
Bà ngoại mặc dù chỉ là một bà cụ nhỏ gầy, nhưng cõng như vậy, trọng lượng đương nhiên không phải là nhẹ.
Hứa Húc nhìn xem bóng lưng căng cứng cùng với cánh tay của anh, đột nhiên nhớ lại buổi sáng hôm đó, đứng bên ngoài toà nhà chung cư nơi anh ở, nhìn xem anh giúp bà cụ hàng xóm xách gạo lên lầu. Có lẽ là từ lần đó, thân ảnh mặc bộ quần áo cũ đơn bạc đó, đã khắc sâu vào lòng cô từ giây phút đó.
Lúc này anh vẫn gầy gò như trước, nhưng cũng không quá ốm yếu như trước, cánh tay rắn chắc cùng với bờ vai vững chãi, cho thấy anh đã trở thành một người đàn ông chân chính, một người đàn ông đáng để người ta dựa vào.
Cũng không biết vì sao, Hứa Húc lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Người đàn ông này thế mà của cô cơ đấy!
Lúc này đã là tháng sáu, cõng bà ngoại đi lên đến lầu ba, trán của Bách Đông Thanh đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh cẩn thận từng li từng tí đặt bà ngoại lên giường trong phòng ngủ, bà cụ chịu giày vò cả một đường, nằm xuống giường liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bách Đông Thanh đắp kín tấm chăn mỏng, sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Mợ đã bưng nước trà đến cho anh: “Nhìn con mệt kìa! Mau uống ngụm nước đi.”
Bách Đông Thanh nhận lấy rồi nói tiếng cám ơn, chắc hẳn là khát, ngửa đầu uống hết một hớp lớn.
Mợ nhìn anh rồi lại nhìn Hứa Húc: “Hai đứa còn ở đây mấy ngày nữa?”
Bách Đông Thanh nói: “Con xin phép nghỉ mười ngày, còn có thể ở bên bà ngoại vài ngày nữa.”
Mợ xoa xoa tay, cười nói: “Vậy thì tốt quá, dù sao em trai em gái của con cũng không ở nhà, hai đứa ở khách sạn thì lãng phí quá, cứ đem hành lý dọn về nhà ở đi! Đây là lần đầu tiên con dẫn bạn gái về nhà, mợ và cậu con là trưởng bối, nói thế nào cũng phải thay cha mẹ con tiếp đãi người ta cho chu đáo chứ.”
Trước đó cô tò mò hỏi anh, lúc trước khi mẹ anh qua đời, anh chỉ mới có mười bốn tuổi, vì sao người giám hộ là ông ngoại bà ngoại và cậu lại không lo cho anh? Mà là để anh sống một thân một mình.
Mặc dù ở thời cổ đại mười bốn tuổi đã có thể đính hôn rôi, nhưng thế hệ của bọn họ, mười bốn tuổi thật ra vẫn chỉ là một đứa trẻ, có thể vẫn còn là đứa bé dựa dẫm vào cha mẹ. Ít ra trong trường hợp lúc cô mười bốn tuổi, sau tám giờ tối là không được phép đi ra đường một mình.
Bách Đông Thanh nói cho cô nghe, lúc đầu ông ngoại bà ngoại có chăm sóc anh chừng ba tháng, thế nhưng là bởi vì nhà cậu vẫn còn có mấy em trai em gái họ cỏn nhỏ tuổi cần hai người phụ giúp trông nom, cho nên không thể ở bên cạnh anh lâu dài được. Mà khi đó hai ông bà cụ cũng đã lớn tuổi, sống cuộc sống xa nhà có nhiều bất tiện, cho nên anh khuyên hai người về quê.
Anh nói chuyện này vô cùng bình tĩnh, nhưng Hứa Húc có thể mơ hồ đoán được một chút, tình cảm giữa anh và ông ngoại bà ngoại chắc hẳn khá tốt, Chỉ là, đứa bé mồ côi cả cha lẫn mẹ, đối với họ hàng thân thích mà nói, hẳn là sẽ trở thành một gánh nặng trên vai bọn họ rồi! Vừa đúng lúc không sống cùng nhau ở gần một nơi, nếu có thể không nuôi được lúc nào thì không nuôi lúc đó.
Đương nhiên, Bách Đông Thanh sẽ không để mình trở thành gánh nặng cho người khác, một thân một mình dũng cảm khoẻ mạnh mà trưởng thành.
Những năm gần đây bởi vì bận rộn công việc, anh chỉ ngẫu nhiên trở về thăm bà ngoại tuổi đã cao, rất ít liên hệ với gia đình người cậu bên kia.
Đây là lần đầu tiên Hứa Húc đi theo anh về quê mẹ, một thành phố nhỏ nằm xa Giang thành về phía tây nam.
Thành phố nhỏ ở gần sông, cảnh quang vô cùng thanh bình.
Nhưng mà Bách Đông Thanh không có tâm trạng dẫn cô đi thưởng thức phong cãnh, xuống xe liền trực tiếp dẫn cô đi đến bệnh viện nhân dân huyện.
“Cậu mợ! Bà ngoại sao rồi?” Anh đi vào phòng bệnh, nhìn thấy người ở bên trong, gấp gáp hỏi.
Đây là một phòng bệnh hai giường, một giường có một bà cụ đang nằm, giường còn lại có đôi vợ chồng trung niên đang ngồi, chính là cậu và mợ của Bách Đông Thanh.
Cậu của Bách Đông Thanh dáng người mập mạp, nhìn qua có vẻ rất hiền lành chất phác, nhưng ánh mắt lại mang vẻ khôn lỏi của người làm ăn lâu năm, mợ anh sấy một đầu tóc xoăn, điển hình của mẫu phụ nữ ở những thành thị nhỏ. Hai vợ chồng thế mà lại nhìn rất xứng đôi.
Vợ chồng hai người nhìn thấy có người tới, nhanh chóng nhẹ mỉm cười chào đón.
Mợ nói: “Đông Thanh, con đến rồi! Bà ngoại vừa tỉnh, vẫn luôn nhắc đến con đấy!”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, đi đến trước giường bệnh, nhíu mày khom người nhìn về phía bà cụ nằm ở trên giường.
Ông ngoại đã qua đời gần được mười năm rồi, bà ngoại cũng đã tám mươi tuổi, trên mặt đầy những vết hằn của thời gian. Lúc này tuy đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt vẫn mơ mơ màng màng, có thể nói đầu óc của bà không được thanh tỉnh cho lắm.
Cho đến khi Bách Đông Thanh gọi mấy tiếng “Bà ngoại,” bà cụ mới hé mở đôi môi khô khốc, dùng giọng nói yếu ớt mà mở miệng: “Đông Thanh, con đến rồi!”
Thấy bà nhận ra mình, Bách Đông Thanh nhẹ nhàng thở ra, gật gật đầu: “Bà ngoại, con đến thăm bà! Bà cảm thấy thế nào?”
Bà ngoại nói: “Rất … Tốt, nhìn thấy con.. Bà ngoại liền tốt.”
Bách Đông Thanh nắm chặt tay bà: “Con đang ở đây!”
Đôi mắt bà ngoại nhiễm một tầng hơi nước, thấp giọng nói: “Bà ngoại có lỗi với con! Mẹ con đi rồi, bà không nuôi nổi con! Sau này xuống dưới rồi, làm sao còn mặt mũi gặp mẹ con nữa!”
“Bà ngoại, con rất tốt!”
Hứa Húc đứng cách đó không xa, nhìn xem hai người gặp mặt, không khỏi có có chút cảm động. Trên đời này làm gì có bà ngoại nào không đau lòng cho cháu ngoại mình cơ chứ? Giống như bà ngoại của cô, lúc cô còn bé thật sự là hận không thể hái hết sao trên trời xuống cho cô.
Cô nghĩ đến cái gì đó, không nói không rằng quay đầu nhìn cậu mợ Bách Đông Thanh đang đứng bên cạnh.
Hai người đoán được thân phận của cô, mợ cười hì hì thấp giọng mở miệng: “Cháu là bạn gái của Đông Thanh à?”
Hứa Húc gật gật đầu.
Nghe được giọng của mợ, dường như lúc này Bách Đông Thanh mới nhớ tới, quay đầu vẫy vẫy tay về phía cô.
Hứa Húc đi qua, vươn tay về phía anh. Anh nắm lấy tay cô, nhìn về phía bà cụ nằm trên giường nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại, đây là cháu dâu tương lai của bà, không phải bà vẫn luôn muốn gặp sao? Hôm nay con dẫn cô ấy đến rồi.”
Hứa Húc cười nói: “Thưa bà ngoại, con tên là Hứa Húc, là bạn gái của Đông Thanh. Bà mau khoẻ lại nhé! Nếu không Đông Thanh sẽ lo lắng.”
“Tốt, tốt, tốt, …” Khoé miệng bà ngoại có chút cong lên, hình như là đang cười, chỉ là khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua có chút không được rõ ràng.
Bà nói câu này xong, đôi mắt lại từ từ nhắm lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bách Đông Thanh đắp chăn cho bà, rồi lại đặt tay bà vào trong chăn, xong xuôi mới đứng thẳng dậy, xoay người nói: “Cậu, mợ, ở đây có con coi chừng là được rồi, hai người đi về nghỉ ngơi đi.”
Trên mặt mợ xuất hiện một nụ cười: “Đông Thanh, con vừa mới đi đường xá xa xôi, sao có thể để con ở đây canh chừng được chứ, con dẫn bạn gái về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, để cậu con trở về nấu cơm cho hai đứa, bà ngoại ở đây có mợ là được rồi!”
Bách Đông Thanh cười nói: “Không cần, con chủ yếu đến thăm bà ngoại, bà ngoại không sao thì con mới yên tâm, con ở đây trông chừng bà ngoại cũng tốt.”
Mợ gật đầu, lại thở dài: “Lúc này đã tạm thời thoát khỏi nguy hiệm rồi, nhưng mà người già lớn tuổi, bệnh tật đầy mình, hai ba ngày là phải nằm viện. Lần này mới nhập viện có ba ngày thôi, đã tốn hơn một ngàn rồi. Bà ngoại con nói tuổi bà đã cao rồi, không cần lãng phí tiền bạc nữa, nhưng mợ và cậu con làm sao có thể mặc kệ được chứ!”
Lông mày Bách Đông Thanh cau lại: “Bà ngoại không có tiền khám bệnh, sao mọi người lại không nói với con?”
Mợ đưa mắt nhìn chồng mình, người đàn ông có vẻ thành thật, nhanh chóng mở miệng nói: “Một mình con sống cũng không dễ dàng gì, chúng ta làm sao dám nói cho con biết chứ?”
Mợ nhanh chóng phụ hoạ nói: “Lúc đầu mợ và cậu con cũng không thiếu chút tiền đó, nhưng mà hai năm nay việc làm ăn trong nhà không được tốt lắm, em trai em gái con cũng đang học lên đại học, đúng lúc phải tiêu nhiều tiền. Bác sĩ nói bà ngoại con lúc này ra viện, sinh hoạt hằng ngày không thể tự làm được nữa, phải ngồi xe lăn, thì phải có hộ lý chuyên môn chăm sóc, mợ muốn chăm sóc bà ngoại con, nhưng mà lúc đó cửa hàng của cậu con lại thiếu một người buôn bán, lại phải mướn thêm người, thì cũng là một khoản khác phải chi …”
Vợ chồng hai người mở cửa hàng buôn bán thực phẩm, về phần thu nhập thế nào, Bách Đông Thanh không rõ lắm. Đương nhiên, anh cũng không muốn tìm hiểu, nghe mợ bán thảm, tiện lời nói: “Tiền chữa trị của bà ngoại con lo là được. Sau khi xuất viện nếu cần người có chuyên môn chăm sóc, hai người cứ nói cho biết là tốn bao nhiêu, con sẽ chi trả.”
Cậu mợ nhìn nhau, trong mắt rõ ràng có một tia mừng thầm.
Cậu nói: “Như vậy sao được chứ? Bà ngoại đã nói qua, lúc trước sau khi mẹ con qua đời, chúng ta đã không thể chăm lo cho con, tự con một mình sinh sống mà lớn lên, bây giờ để con chăm sóc lại cho chúng ta, đây là chuyện mà khốn nạn mới làm ra được!”
Mợ cũng phối hợp mà lau mắt: “Chúng ta khi đó cũng không còn cách nào khác! Con là đứa trẻ hiểu chuyện, mười mấy tuổi đã có thể tự nuôi sống bản thân mình. Nhưng mà khi đó em trai em gái con mới bao lớn, chính là lúc cần có người chăm sóc, mợ và cậu con đầu tắt mặt tối đi làm nuôi gia đình, ông ngoại bà ngoại con không giúp đỡ, cái nhà này làm sao có thể sống được cơ chứ. Mợ và cậu con năm đó cũng đã thương lượng qua, muốn đón con về quê nuôi dưỡng, nhưng mà ở đây huyện thành nhỏ sao có thể so với trình độ giáo dục của thành phố lớn? Nếu thật sự đón con về đây, không phải là hại con hay sao?”
Bách Đông Thanh cười cười: “Con hiểu mà. Bà ngoại đã lớn tuổi, có nói gì mọi người ít nghe một chút thì tốt, có thể lo được thì con sẽ lo.”
Cậu nhìn anh một chút, thử dò xét nói: “Nghe nói các con làm luật sư ở thành phố lớn thu nhập rất cao. Mấy ngày trước có nghe Mai Mai nhắc đến, con bây giở đã lại đại luật sư đối tác của một công ty luật nào đó, cũng không khác với ông chủ thứ hai ông chủ thứ ba là mấy, kiếm được chắc chắn là đầy bồn đầy bát.”
Hứa Húc vẫn đứng yên bên cạnh nhìn xem đôi vợ chồng này diễn tuồng đột nhiên hiểu rõ, thì là ra vì chuyện này!
Cô nhìn về phía Bách Đông Thanh, hiển nhiên anh cũng ý thức được gì đó. Sửng sốt một chút, cười nói: “Không có khoa trương như vậy đâu, chỉ là đủ ăn đủ mặc mà thôi.”
“Đông Thanh con quá khiêm tốn, từ nhỏ đã thế rồi. Mai Mai năm nay tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng đang làm việc ở Giang thành, nói con làm luật sư rất nổi tiếng, con bé đã nhìn thấy con được lên báo.”
Bách Đông Thanh nói: “Đây chẳng qua là bản án con chịu trách nhiệm được chú ý, con làm luật sư nên được phóng viên phỏng vấn thôi.”
“Dù sao con có tiền đồ không phải là chuyện giả! Nhà chúng ta chỉ có con là biết cố gắng vươn lên, cha mẹ con ở dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất tự hào, chúng ta là người nhà cũng mừng thay cho con đấy!”
Trong lòng Hứa Húc cười lạnh, Bách Đông Thanh một thân một mình tự sinh tự diệt nhiều năm như vậy, người trong nhà cũng chỉ có căn hộ cũ kỳ cùng với tấm ảnh thờ của cha mẹ mà thôi.
Đương nhiên, bây giờ có thêm cô.
Những người này ở đây lúc Bách Đông Thanh còn là cây giống, thì không nỡ bón phân tưới tiêu, bỏ mặc cây giống tự sinh tự diệt, chờ đến mùa thu hoạch, mới nhận thấy cây giống của mình lớn thành cây đại thụ che trời, còn ra hoa kết quả tươi tốt, thì lại muốn đến hái vài quả.
Trên đời làm gì có chuyện tốt đến như vậy.
Bách Đông Thanh thế mà lại không hề để tâm, cười nói: “Đừng nói những thứ này, bà ngoại còn đang ngủ đấy, đừng ồn ào làm phiền bà, hai người cứ về nghỉ ngơi đi!”
Mợ cười hì hì nói: “Vậy được! Mợ và cậu con hai ngày nay tập trung chăm sóc bà ngoại nhà cửa không ai trông, cửa hàng cũng không ai quản, mấy đứa trẻ các con trông chừng một chút, tối nay chúng ta lại tới.”
Bách Đông thanh gật đầu.
Lúc vợ chồng hai người rời đi, mợ vẫn không quên đưa tờ giấy viện phí cho anh xem, lớn tiếng phàn nàn: “Đây là giấy nộp viện phí, con xem một chút xem một chút, bệnh viên bây giờ giống như là đi ăn cướp vậy …”
Còn chưa nói xong, Bách Đông Thanh đã ngắt lời bà ta, dịu giọng nói: “Không có việc gì, giao cho con là được rồi.”
Bà mợ mặt mày hớn hở rời đi.
Bách Đông Thanh quay đầu nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Hứa Húc, có chút khó xử cười cười.
Hứa Húc biết, thật ra anh thấy rất rõ mọi chuyện, cũng biết rõ ai đúng ai sai, từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy. Nhưng mà, chỉ cần người khác tốt bụng một chút, anh liền không thể đối xử tệ bạc với người ta. Cho nên rất khó để từ chối bất kỳ người nào.
Có đôi khi anh cũng không hẳn là áy náy, chỉ là nhịn không được mà mềm lòng.
Cô yêu sự thiện lương của anh, nhưng lại không hi vọng tấm lòng lương thiện sẽ trở thành gánh nặng của anh.
Cô đi theo anh ngồi xuống bên giường, bà ngoại vẫn đang phải truyền nước. Bà lão là lúc xuống lầu té ngã một phát, xuất huyết não, tuy rằng được cấp cứu kịp thời, nhưng dù sao tuổi cũng đã cao, trở nên liệt nửa người, đầu óc cũng không còn tỉnh táo như trước nữa, thỉnh thoảng giật mình mở mắt gọi tên Bách Đông Thanh, sau đó lại mơ mơ màng màng mà thiếp đi.
Bách Đông Thanh biết từ lúc bước vào phòng bệnh Hứa Húc vẫn luôn suy nghĩ, hơn nữa anh biết rõ cô đang suy nghĩ về điều gì.
Anh nắm chặt tay cô, cười nói: “Mặc dù sau khi mẹ anh qua đời, bà ngoại chỉ chăm sóc anh có ba tháng. Nhưng bà thật sự rất thương anh, khi còn bé, mẹ anh thường xuyên đưa anh đến đây nghỉ hè, bà ngoại có thức ăn ngon chắc chắn sẽ để phần cho anh. Nhưng mà chuyện nhà cậu quả thực cũng khó nói, hai đứa bé lúc ấy còn nhỏ, phải có người chăm nom, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, anh miễn cưỡng cũng có thể tự lập, cho nên không muốn làm cho hai người già khó xử thêm nữa, liền khuyên bọn họ trở về. Vì chuyện này, nhựng năm nay bà ngoại vẫn luôn tự trách, còn không cho anh quan tâm đến bà, không muốn anh vì bà mà chi tiền.”
Hứa Húc có thể đoán được bà lão suy nghĩ những gì, con trai con dâu là hạng người gì, người làm mẹ chắc chắn biết, không cho Bách Đông Thanh lui tới, cũng là vị sợ chính mình không nhịn được mà thương nhớ đứa cháu ngoại này.
Cô cười cười nói: “Bà ngoại quả thật rất thương anh.”
Vì chăm sóc bà ngoại, khó có dịp Bách Đông Thanh cho phép mình nghỉ vài ngày, công việc khẩn cấp giao cho người khác, việc nào không vội thì để sang một bên. Hứa Húc đương nhiên cũng xin nghỉ ở bên cạnh anh.
Có thêm hai người bận rộn trước sau, cậu và mợ quay về nhà trông coi cửa tiệm, chỉ là khả năng mồm mép của tiểu thương trong hai ngày này đã phát huy đến cực hạn, không khen ngợi lấy lòng đứa cháu trai tiền đồ rộng mở này, thì cũng là than ngắn thở dài cuộc sống trong nhà khó khăn đến mức nào, nhất là phải quan tâm chăm sóc một người già cả càng không dễ dàng gì.
Đừng nói là Bách Đông Thanh, ngay cả Hứa Húc nghe xong cũng cảm thấy nếu đứa cháu trai có tiền đồ này không giúp đỡ bọn họ một chút, thì cũng thật quá mất nhân tính rồi.
Năm ngày sau bà ngoại xuất viện, Bách Đông Thanh cầm giấy báo viện phí đi nộp tiền. Bà mợ đứng sau lưng anh, làm bộ nói: “Bà ngoại con dù sao cũng ở cùng với chúng ta, tiền thuốc men vẫn nên để chúng ta trả thì hơn!”
Bách Đông Thanh cười nói: “Không có việc gì, con trả được mà.”
Hứa Húc đứng bên cạnh, mấy ngày nay đã xem nhiều màn kịch của đôi vợ chồng này, cảm thấy bất bình thay cho anh, thật sự không nhịn nổi nữa, cười hì hì nói: “Đúng vậy! Lần sau tới lượt hai người thay phiên là được.”
Bách Đông Thanh có chút buồn cười nhìn cô.
Mợ giật mình một chút, lại vội vàng nói: “Hai đứa không biết chứ, người lớn tuổi hai ngày ba bữa là phải đi bệnh viện, bệnh viện thời buổi bây giờ cứ như ăn cướp, tuỳ tiện vài ngày là tốn mấy ngàn, mợ và cậu con một tháng cũng chỉ làm ra nhiêu đó, nhưng mà bà ngoại bị bệnh chắc chắn phải chữa, chúng ta cho dù có phải đập nồi bán sắc cũng sẽ không mặc kệ bà ngoại con được.”
Lúc này Bách Đông Thanh mới cười cười, không nói gì.
Lúc xuất viện, thần trí bà ngoại đã hồi phục không ít, mặc dù vẫn chưa khoẻ hẳn, nói chuyện rất phí sức, nhưng biểu đạt ý tứ cũng không phải rất khó khăn, trên đường về nhà, bà vẫn rất vui vẻ, thỉnh thoảng nghiêng đầu, ôm ấp cháu ngoại trai, rồi còn trò chuyện vài câu với cháu dâu, nhìn qua có vẻ rất tốt.
Nhà cậu của Đông Thanh ở lầu ba, bà ngoại bị liệt nửa người không thể tự bước đi, Bách Đông Thanh không nói hai lời, đã cõng bà ngoại lên trên lầu.
Bà ngoại mặc dù chỉ là một bà cụ nhỏ gầy, nhưng cõng như vậy, trọng lượng đương nhiên không phải là nhẹ.
Hứa Húc nhìn xem bóng lưng căng cứng cùng với cánh tay của anh, đột nhiên nhớ lại buổi sáng hôm đó, đứng bên ngoài toà nhà chung cư nơi anh ở, nhìn xem anh giúp bà cụ hàng xóm xách gạo lên lầu. Có lẽ là từ lần đó, thân ảnh mặc bộ quần áo cũ đơn bạc đó, đã khắc sâu vào lòng cô từ giây phút đó.
Lúc này anh vẫn gầy gò như trước, nhưng cũng không quá ốm yếu như trước, cánh tay rắn chắc cùng với bờ vai vững chãi, cho thấy anh đã trở thành một người đàn ông chân chính, một người đàn ông đáng để người ta dựa vào.
Cũng không biết vì sao, Hứa Húc lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Người đàn ông này thế mà của cô cơ đấy!
Lúc này đã là tháng sáu, cõng bà ngoại đi lên đến lầu ba, trán của Bách Đông Thanh đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh cẩn thận từng li từng tí đặt bà ngoại lên giường trong phòng ngủ, bà cụ chịu giày vò cả một đường, nằm xuống giường liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bách Đông Thanh đắp kín tấm chăn mỏng, sau đó mới nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Mợ đã bưng nước trà đến cho anh: “Nhìn con mệt kìa! Mau uống ngụm nước đi.”
Bách Đông Thanh nhận lấy rồi nói tiếng cám ơn, chắc hẳn là khát, ngửa đầu uống hết một hớp lớn.
Mợ nhìn anh rồi lại nhìn Hứa Húc: “Hai đứa còn ở đây mấy ngày nữa?”
Bách Đông Thanh nói: “Con xin phép nghỉ mười ngày, còn có thể ở bên bà ngoại vài ngày nữa.”
Mợ xoa xoa tay, cười nói: “Vậy thì tốt quá, dù sao em trai em gái của con cũng không ở nhà, hai đứa ở khách sạn thì lãng phí quá, cứ đem hành lý dọn về nhà ở đi! Đây là lần đầu tiên con dẫn bạn gái về nhà, mợ và cậu con là trưởng bối, nói thế nào cũng phải thay cha mẹ con tiếp đãi người ta cho chu đáo chứ.”
Bình luận truyện