Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ
Chương 53: Cuộc chiến của ba nước
Thời điểm vào lúc nửa đêm khi Lãnh Dao đi tiểu, vô ý phát hiện ra Bạch Nham đang một mình chạy tới doanh trại của quân địch, vì cảm thấy tò mò nên nàng mới đi theo. Cứ tưởng rằng hắn có ý định dánh lén, ai ngờ đợi từ nửa đêm tới bây giờ mà ngay cả một chút hành động cũng không thấy gì.
“Ầm ĩ cái gì, ai cho ngươi đi theo tới đây” Bạch Nham thờ ơ liếc nàng một cái.
“Ngươi..... hừ, đúng là chó cắn Lã Động Tân cho nên không biết ai là người tốt” Lãnh Dao mở miệng than thở, cảm thấy rất tức giận: “Nói, ngươi rốt cuộc là tới đây để làm gì”
“Trò hay sắp bắt đầu rồi, ngươi cứ chờ xem diễn trò là được rồi” Bạch Nham nhẹ nhàng nhếch miệng nở nụ cười, ẩn sâu bên trong nụ cười này còn mang theo cả cảm xúc khinh miệt.
Đột nhiên có ba bóng dáng xuất hiện, đó chính là ba con tiểu ma thú của Bạch Nham, mà nhìn thấy một cảnh này thì Lãnh Dao vốn đang tức giận thì lại càng thêm ghen tị.
“Một lát nữa đừng để cho ta mất mặt đấy” Bạch Nham đưa tay sờ đầu Hắc Tử.
Lỗ tai Hắc Tử dựng thẳng lên, ý là nói ngươi cứ yên tâm.
“Ngươi.......Ngươi lúc nào thì có được ba con tiểu ma thú này?” Lãnh Dao sau khi bình tĩnh lại, nghi ngờ hỏi.
Nhìn thấy hình dáng của mấy con ma thú này, nàng có cảm giác bất kể con nào ở đây, đem so với con ma thú của nàng đều mạnh mẽ hơn ạ. Bạch Băng đã có hai con ma thú siêu cấp lợi hại rồi, giờ lại thêm ba con tiểu ma thú cường đại ở bên cạnh Bạch Nham, mà điều làm nàng khó hiểu nhất là ba con ma thú này của hắn là từ đâu tới đây chứ?
“Sau này sẽ nói cho ngươi, bây giờ quan trọng là....... Làm thế nào để cho bọn chúng khuấy đảo nơi này đến mức long trời lở đất” Bạch Nham cười nói: “Nhung nhung, ngươi có thể phun ra lửa, thân hình lại nhanh nhẹn cho nên về sau chỉ cần phụ trách việc đốt cháy lều trại. Hắc Tử thì phụ trách việc phá lương thảo, đã biết chưa”
'chít chít chít........ biết biết' Hắc Tử và Nhung Nhung đều đồng thời lên tiếng, sau đó là thân hình dùng tốc độ nhanh chóng chạy về phía lều trại của quân địch.
“Tiểu ma thú này thật biết nghe lời” Lãnh Dao nhìn hướng ma thú chạy đi, trong lòng lại suy nghĩ nàng cũng rất muốn có ma thú như này ạ....không biết Bạch Nham có chịu cho nàng hay không.
'Chít chít chít chít.......' Hầu Tử đứng bên cạnh dùng sức lôi kéo Bạch Nham. Nó rất không vui, bọn hắn đều có nhiệm vụ, tại sao nó thì không có ạ.
“Ngươi cứ đi theo ta, rồi sẽ có nhiệm vụ cho ngươi, hơn nữa nhiệm vụ lần này của ngươi còn rất quan trọng đấy” Bạch Nham nói xong thì đứng dậy, vận khí bay nhanh về hướng bên dưới mà đi.
“Này.... đợi ta với.....” Lãnh Dao nhỏ giọng kêu lên, sau đó chạy đuổi theo Bạch Nham.
Đêm đã khuya, cũng không còn bao lâu nữa là trời sáng. Thời gian này chính là lúc mà phòng thủ trở nên lơi lỏng nhất, cho nên không ai có thể tưởng tượng được lúc này sẽ xảy ra chuyện.
Trong lều trại của Khương Vân hoàng, lúc này vẫn rất nháo nhiệt như mọi khi.
“A......Hoàng thượng....... Hoàng thượng......” Từng tiếng âm thanh mềm yếu mà quyến rũ liên tục vang lên.
“Mỹ nhân.........Trẫm đã lâu chưa được thoải mái như vậy rồi.....Mỹ nhân......” Khương Vân Hoàng nói xong, dưới thân lại càng tiến công thêm mãnh liệt, sau đó là những tiếng thở dồn dập đều đều vang lên.
“Hoàng thương......Người thật mạnh mẽ..... dừng sức hơn.........”
“Ha ha.....Cứ thoải mái đi.... Hoàng tử hải ngoại kia hao phí tâm tứ lớn như vậy, cũng chỉ vì muốn đạt được một người nữ nhân. Thật là không đáng mà, chỉ cần có quyền lực thì không phải là muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu sao........Trẫm thừa nhận Bạch Băng đúng là mỹ nhân hiếm có, nhưng mà dù sao ở trên giường, thì cũng đều giống nhau cả thôi sao.... ừm....”
Bạch Nham đứng bên ngoài lều, hai nắm tay xiết chặt, trong con ngươi đen láy lóe lên sáng rực giống như có thể hô mưa gọi gió. Còn chưa kịp xoay người lại, đã thấy Lãnh Dao đứng ngay sau lưng.
“Oa, xuân cung đồ sống à!” Lãnh Dao đưa tai ghé sát vào nghe ngóng, sau đó là rất hưng phấn mà lén nhìn vào bên trong.
Lông mi Bạch Nham run rẩy, sắc mặt cực xấu. Hắn thật không hiểu nàng có phải là nữ nhân nữa hay không? Nghe những thứ không nên nghe mà không hề thấy xấu hổ, ngược lại còn tỏ ra rất thích thú.
Thậm trí lúc này còn tiếp cận tới gần hơn để xem, trong mắt để lộ ra ý cười.
“Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn, ngươi không biết điều này à” Bạch Nham tức giận, cản lại hành động của Lãnh Dao.
Lãnh Dao không phục chu miệng, cũng không nhớ ra là đang đứng ở chỗ nào, giọng nói bắt đầu lớn dần: “Thì làm sao, không thấy người ở bên trong đang rất nóng bỏng à, không nhìn mới là lạ”
Bạch Nham thật muốn bịt miệng của nàng lại, nhưng tiếc là đã muộn vì bỗng nhiên có một tiếng hét to phá tan đêm khuya yên tĩnh.
“Người nào ở đó?” Binh sĩ tuần tra phát hiện ra động tĩnh bên này thì hô to một tiếng.
Mà Khương Vân hoàng đang lúc tình cảm kịch liệt nghe được tiếng kêu này, cũng vội mặc quần áo: “Có thích khách, mau bắt thích khách”
“Chết tiệt!” Bạch Nham hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Dao một cái, vừa rồi thật không nên để nàng theo tới mới đúng!
Lãnh Dao cúi đầu, đồ xấu xa, nàng không thèm chấp!
Lúc thị vệ chạy tới bên này vây quanh hai người Bạch Nham, thì cũng là lúc ngọn lửa lớn bốc cháy lên ở các lều trại, tốc độ lửa cháy lan ra nhanh một cách quỷ dị khiến người ta phải chấn kinh, không hiểu lửa này làm sao lại thiêu đốt nhanh chóng như vậy được.
“A..........Không tốt, cháy rồi........”
“A........Chạy mau.........”
“A...........Nóng quá.........cứu mạng.......cứu mạng ạ.........”
Những người ngủ say ở trong lều đều tỉnh dậy, do trên người bị lửa đốt cháy nên chỉ kịp chạy vài bước thì đều ngã xuống trên mặt đất.
“Giết cho ta” Khương Vân hoàng quần áo lôi thôi, nhìn thấy các lều trại bị ngọn lửa lớn thiêu đốt thì lập tức đảo mắt liếc nhìn người đang bị bao vây, sau đó tức giận quát lớn.
“Giết!” Nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt các thị vệ đều xông lên tấn công hai người Bạch Nham.
“Làm sao bây giờ?” Lãnh Dao nhìn thấy nhiều người cùng xông lên thì nhất thời choáng váng. Người nhiều như vậy, các nàng còn không phải là sẽ bị đánh cho thành bánh nhân thịt à.
Bạch Nham tức giận, thờ ơ nhìn đám binh sĩ đang xông lên nhưng thân thể lại không làm ra một động tác nào cả.
Lãnh Dao thấy vậy thì trong lòng lạnh xuống, nàng mặc dù có công phu đấu khí, nhưng nhiều người như vậy, nàng......nàng............
Lãnh Dao cảm thấy sốt ruột, 'oa' một tiếng liền khóc lên..........
“Hu hu.......ta còn chưa muốn chết ạ..........Hu hu, ta còn chưa lập gia đình, ta còn nhiều chuyện chưa làm xong.......” Đưa tay lau nước mắt, cứ như tất cả mọi chuyện này đều là do Bạch Nham làm hại nàng vậy!
“Ngậm miệng, ngươi còn chưa chết được!” Bạch Nham giận dữ quát mắng, cảm giác như có vẻ mất kiên nhẫn!
“Hu hu.....Nhiều người như vậy..........Dù ngươi có công phu..........”
'cạch' ở phía sau người Lãnh Dao đột nhiên truyền tới một âm thanh vang lên, khiến cho Lãnh Dao đang nói liền im lặng. Ngay cả đám binh sĩ đang xông tới cũng sửng sốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn Lãnh Dao, nàng đánh rắm?
Trong lúc tất cả đang ngây người, một mùi thúi dần dần dâng lên làm cho cả đám binh sĩ phải đưa tay bịt mũi, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm Lãnh Dao, trong đó hiện lên đủ mọi suy nghĩ.......
“Con bà nó, nữ nhân này cũng quá thối rồi!” Trong đám người không biết là ai hô lên một câu như thế, khiến cho oán niệm của mọi người lại đều dâng lên.
“Không phải ta......không phải ta........” Lãnh Dao nghe được thế thì trong nháy mắt khuôn mặt bỗng đỏ lên, miệng không ngừng giải thích, thật sự không phải nàng, nhưng mà nàng lại vô cùng buồn bực vì không rõ là người nào đánh rắm ạ!
“Ọe....ọe......Mẹ nó! ngươi có phải là người không!”
“Yêu nữ.........nàng nhất định là yêu nữ............!”
“Người bình thường, ai có thể đánh rắm như vậy..........”
Bọn binh sĩ khinh bỉ nhìn Lãnh Dao, nữ nhân này thật quá thối rồi...........
Mùi thối càng lúc càng nồng nặc, làm cho bọn họ cúi người nôn mửa, hô hấp dồn dập khiến ngay cả dạ dầy cũng trở nên quay cuồng.........
Bạch Nham nhìn vẻ mặt của Lãnh Dao đỏ lên thì nụ cười bên miệng lại càng tươi hơn, nàng đáng bị như thế, ai bảo nàng làm kinh động đến bọn binh sĩ này.
Lãnh Dao đỏ mặt cố gắng giải thích, nhưng bọn binh sĩ càng nghe nàng giải thích thì lại càng khinh bỉ. Trong nháy mắt Lãnh Dao cảm thấy tức giận vô cùng, đi lên kéo một tên binh sĩ đang nôn mửa: “Mẹ nó, ánh mắt của ngươi đây là có ý gì, lão nương đã nói là không phải do ta làm. Tại sao lại vẫn cứ nhìn lão nương, ngươi thật đáng đánh, đáng đánh.......”
Một trận tay đấm chân đá, sau cùng nàng vẫn chưa hết tức giận, liền rút ra thanh đao ở bên hông của tên binh sĩ rồi đâm thẳng vào ngực hắn một đao: “Ta đâm chết ngươi, đâm chết ngươi!”
Kết quả, trêu chọc vào nữ nhân tức giận là rất nguy hiểm, một khi tức giận tới đỉnh điểm thì ngay cả cái chết cũng không còn sợ hãi nữa ạ!
Những tên binh sĩ đang nôn mửa khi nhìn thấy một cảnh này, nhất thời cũng quên mất việc đang nôn ọe, nữ nhân này chẳng những đánh rắm thúi mà lại còn rất hung hãn nữa!
Ngọn lửa lớn vẫn thiêu đốt xung quanh như cũ, theo gió mà lan tràn ra khắp nơi khiến toàn bộ người đang ngủ phải kinh hãi tỉnh dậy. Đông Liêu hoàng và Tư Đặc Nhĩ nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu đốt lều trại, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ đủ các loại chuyện.
“Nơi cất giữ lương thảo cũng bị thiêu đốt!” Đông Liêu hoàng nói xong, nhanh chóng chạy đi.
Tư Đặc Nhĩ đứng phía sau thì một chút khẩn trương cũng không có, tâm tư thoải mái đứng xem kịch vui. Không phải thủ hạ của hắn, hắn cần gì phải vội vàng, nhưng mà người nào lại to gan lớn mật tới đây mà thiêu đốt lều trại cùng lương thảo?
“Chết tiệt, các ngươi đang làm cái gì? Sao vẫn còn không giết hai người.....ọe.....” Đông Liêu hoàng đuổi tới bên này thì thấy tình cảnh Lãnh Dao và Bạch Nham bị vây ở giữa, sau đó liếc mắt nhìn đám thị vệ thấy không ra tay công kích mà ngã trái ngã phải. Hắn lập tức giận dữ quát mắng, nhưng vừa mở miệng định nói thì bị một mùi thúi chui vào miệng: “Thứ gì đó, sao có thể thối như vậy hả?”
“Hoàng thượng........nữ nhân này có yêu pháp........rắm của nàng đánh ra thối vô cùng.......” Một binh sĩ trong đám đang nôn mửa ngẩng đầu bẩm báo. Không phải là bọn hắn không công kích, mà là do nôn mửa mãnh liệt nên đầu óc quay cuồng, khí lực làm gì còn để công kích ạ!
Nghe nói thế, Đông Liêu hoàng trừng to mắt nhìn Lãnh Dao, hắn biết trên đời này võ công có rất nhiều loại, nhưng mà nếu bảo chỉ một chiêu rắm thối này mà cũng có thể mang đi công kích thì..........
Lãnh Dao trong lòng nổi giận, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm tên binh sĩ đang nói chuyện, tên lính kia trông thấy thế thì nhất thời ngẩn ra, lùi về sau người Đông Liêu hoàng né tránh.
“Loại này là kỳ môn yêu thuật, không mau giết còn chờ cái gì.........ọe........” Ánh mắt ghét bỏ và khinh bỉ nhìn chằm chằm về phía Lãnh Dao.
“Mẹ nó, ta vả nát miệng ngươi” Lãnh Dao lao thẳng về phía Đông Liêu Hoàng mà đánh, còn Đông Liêu hoàng vì đang nôn mửa nên không có phòng bị, thân thể thì đang nín thở vì sợ bị hít vào mùi thối kia cho nên không có khí lực. Nên khi một cái tát của Lãnh Dao đánh tới, thì lảo đảo ngã xuống trên mặt đất.
“Vả nát miệng ngươi, vả nát miệng ngươi..........” Lãnh Dao nhấc chân giẫm lên người Đông Liêu Hoàng, hai tay liên tục đánh loạn trên mặt hắn.
“Cứu mạng........Người đâu........giết.........giết..........aiza......” Đông Liêu hoàng làm sao có thể chống lại được cơn tức giận điên cuồng của Lãnh Dao, vẻ mặt vốn tuấn mỹ thì lúc này đã bị vạch ra một vệt máu, nhìn vô cùng thê thảm.
Bạch Nham đứng thẳng nhìn về nơi ngọn lửa đang bốc cháy, ngọn lửa lớn như vậy hẳn là có thể thiêu đốt hết lương thảo và làm bị thương không ít người. Tuy đêm nay tiến hành không được thuận lợi, nhưng cũng có được hiệu quả mà hắn mong muốn.
Biên Cảnh có trăm vạn nhân mã, nếu như không có ngọn lửa lớn gây ra hỗn loạn thì bọn hắn sợ là cũng khó thoát thân. Hơn nữa cũng phải cám ơn Hẩu Tử, quả rắm kia thật sự rất tuyệt ạ, chỉ đáng thương cho kẻ chết thay là Lãnh Dao, e rằng danh tiếng rắm thúi này của nàng vào ngày mai sẽ truyền đi khắp nơi!
“Đừng đánh, đi mau” Bạch Nham lên tiếng chế trụ Lãnh Dao, nhìn đám binh lính ở đằng kia đang chạy tới, nếu để trời sáng lên thì bọn hắn có muốn chạy đi cũng không dễ.
“Ta xé nát ngươi......xé nát ngươi......” Lãnh Dạo bị Bạch Nham nửa túm nửa kéo đứng lên, trong miệng vẫn không ngừng quát mắng.
Sau đó lại liếc mắt nhìn Đông Liêu hoàng đang nằm ở dưới đất, lần này thì hay rồi, Bạch Nham cũng không nghĩ tới nàng lại ra tay độc ác như vậy, khuôn mặt kia quả thật là quá thê thảm rồi!
“Người đâu.........Người đâu, đừng để cho bọn chúng chạy thoát” Khương Vân hoàng đang khoác thêm y phục, nhìn thấy hành động của Bạch Nham định bỏ chạy thì ưỡn thẳng lưng, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn mà hô to một tiếng.
Không thể để cho bọn họ chạy được, hơn trăm vạn đại quân của bọn hắn hiện giờ đã bị người này làm cho gà bay chó sủa, đại doanh bị đốt cháy, lương thảo cũng....... Thử hỏi nếu không bắt giữ được người gây chuyện, sau này chuyện bị truyền ra ngoài, bảo mặt mũi hai nước bọn hắn biết để ở đâu, để ở chỗ nào ạ.
Nhân mã ở phía sau tiến đến, Bạch Nham cũng lôi kéo Lãnh Dao chuẩn bị chạy về phía rừng cây.
Xoay người nhìn Khương Vân hoàng nháy mắt mấy cái, vừa rồi hắn dùng khẩu ngữ nói với Khương Vân hoàng để làm hắn khó chịu mà tức giận quên đi cảnh giác, sau đó là dơ tay bắn ra một đạo đấu khí.
'Oanh.........rầm ầm........'
“A..............”
“A............” Khương Vân hoàng và nữ nhân đứng phía sau hắn đồng thời kinh hoảng hô to một tiếng.
Bọn binh lính quay đầu, thật là một cảnh tượng hoành tráng ạ. Khương Vân hoàng toàn thân xích lõa, nhưng đấy vẫn chưa phải là điểm chính, mà điểm đáng chú ý nhất chính là mỹ nhân ở sau lưng Khương Vân hoàng toàn thân cũng không mặc quần áo, dáng người hoàn mỹ làm đầu óc của tất cả binh sĩ đều mê muội nghĩ linh tinh, và hiển nhiên kết quả chính là bọn hắn đã quên luôn việc phải truy đuổi người phía trước.............
“Đẹp quá ạ!” Bọn binh lính nhao nhao tán thưởng, ngọn lửa trong mắt lúc này so với ngọn lửa đang thiêu đốt đại doanh kia còn nóng bỏng hơn.
Khương Vân hoàng toàn thân trần truồng, nhìn thấy bọn binh lính tươi cười bỉ ổi kia cùng với lửa dục hỏa trong mắt, lập tức nổi giận.
“Vẫn còn không giết cho ta, người nào chậm một bước thì trẫm sẽ giết người đó!” Đối đầu với kẻ mạnh, mọi người lại bị sắc đẹp mê hoặc, cho nên trong lòng hắn lúc này vô cùng tức giận. Cúi người nhặt lên thanh đại đao, đâm thẳng một đao vào người nữ nhân đang đứng phía sau.
“A......Hoàng thượng.....Hoàng.....” Nữ tử kinh hoảng, không nghĩ được mới chỉ một giây trước bọn họ còn đang ân ái thân mật, nhưng một giây sau đã bị hắn đâm một đao vào trái tim.
Bọn binh lính nhìn cảnh tượng này, không ai dám lên tiếng mà tất cả đều quay đầu chạy đuổi theo Bạch Nham.
Bạch Nham vui vẻ cười, trong con ngươi màu đen trở nên tối tăm, đấu khí mạnh mẽ cũng bộc phát ra ngoài khiến cho không người nào đuổi kịp, giọng nói ngạo mạn vọng lại: “Hoàng thượng, ta là sợ ngươi bị lửa dục vọng quá lớn rồi sẽ tự bạo mà chết, cho nên mới nhân cơ hội này giúp ngươi diệt trừ đi, hoàng thượng cũng không cần cảm ơn ta, ha ha......”
Khương Vân hoàng nghe xong, cũng không quan tâm trên người đang xích lõa, cúi đầu nhìn về vật trọng yếu của nam nhân..... chỉ thấy nơi vừa mới xuất ra sau khi ân ái kia bỗng nhiên chảy máu, sau đó bộ phận này chỉ trong nháy mắt đã cùng với thân thể của hắn tách rời ra, rơi xuống mặt đất.....
Yên tĩnh, lúc này mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đáng sợ. Chỉ còn có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua..........
Mọi người thấy cảnh này thì đều trở nên choáng váng, sửng sốt, cho nên cũng quên cả việc đang làm...
Bộ phận trọng yếu rơi xuống kia chính là ở trên người của hoàng thượng bọn họ ạ, hoàng thượng trở thành thái giám, này..... chuyện này thật là loạn mất rồi.
“A...........” Đang trong lúc yên tĩnh, thì một tiếng gào thét chấn động vang lên.
Thân hình Khương Vân hoàng lảo đao đi trên mặt đất, hai tay giữ chặt nơi đó, trong miệng liên tục kêu rên.
“Ha ha....... tối nay thật sự là vô cùng tốt đẹp ạ!” Bạch Nham cười to, xoay người lôi kéo Lãnh Dao chạy đi, sau đó là biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Tư Đặc Nhĩ từ xa đi tới, nhìn tình huống này thì cũng nhíu mày. Quân vương của hai nước như thế nào lại thê thảm tới mức này, một người thì bị hủy dung, còn một người thì thành thái giám.
Chuyện này, tới cùng là ai mà lớn mật ra tay ngoan độc như vậy ạ.
Ngoan độc? thủ đoạn này, hình như cùng với nữ nhân kia có chút giống nhau.
Đưa mắt nhìn nơi mà hai người kia biến mất, đôi con ngươi híp lại. Bọn họ là ai? Xem ra là có quen biết, một nam một nữ, nhưng nàng kia không phải Bạch Băng, thế thì nàng kia là ai?
Chẳng lẽ là do Xích Liên Triệt phái tới, xem ra là hắn đã xem thường Xích Nguyệt quốc, xem thường Xích Liên Triệt rồi. Không thể tưởng tượng được trận này còn chưa đánh, mà đã rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy rồi.
Đêm nay, quân chủ hai nước bị thương, chiến sự ngày mai sợ rằng là sẽ không ổn. Mà một nam một nữ kia thân thủ rất mạnh, có thể không tiếng động xuất hiện ở doanh trại thì hắn còn tin được, nhưng mà làm cách nào mà có thể phóng hỏa nhanh như vậy thì hắn lại nghĩ không ra. Hai người họ làm sao làm được chứ? Lửa không những tốc độ lan nhanh mà còn cháy rất mãnh liệt....
“Hoàng thượng, hoàng thượng, mau truyền quân y” Các vị tướng quân ở trong quân doanh nhìn hai vị quân chủ đều giật mình, nhanh chóng chia nhau mang hai vị quân chủ về hướng lều trại chưa bị cháy.
“Hoàng tử, chuyện đêm nay có thể hay không ảnh hưởng tới trận chiến ngày mai?” Khải Đức đi tới bên cạnh Tư Đặc Nhĩ, nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì” Tư Đặc Nhĩ vung tay lên, chẳng qua chỉ là tổn thất một phần mười tướng sĩ, số lương thảo còn lại cũng đủ để cầm cự, chỉ cần công phá được Biên Cảnh thì sợ gì không có lương thảo!
Nếu chiến sự nổ ra, Bạch Băng chắc sẽ không chịu ngồi yên chờ chết. Trực giác nói cho hắn biết, trận chiến này sẽ là một trận chiến kinh tâm động phách nhất trong đời của hắn, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã làm hắn khẩn trương rồi.
Nếu như bảo nàng xông vào phá hủy quân doanh thì hắn cũng tin tưởng, nhưng mà người nữ tử đêm nay kia có thân hình khác hoàn toàn với nàng, điều này thật ngoài với dự đoán của hắn.
-----------
Ám Ma tộc, ở trong mật thất của tộc, Vương Lam ăn mặc quần áo bình thường của gia nhân, đứng đối mặt với Mộc Cầm, nàng có cảm giác cực kỳ tức giận.
“Mộc cầm, thời gian đã lâu như vậy vì sao còn không có hành động gì. Chẳng lẽ ngươi thật không muốn giúp ta và nhi tử đoạt lại thiên hạ Xích Nguyệt” Lời nói trong miệng Vương Lam mang theo tức giận vang lên.
“Lam tỷ tỷ ngươi còn không biết sao? Hiện tại hai nước đang vây công, Xích Liên Triệt xuất chiến ở Biên Cảnh, mà Xích Nguyệt có thể hay không giữ được còn chưa rõ mà” Mộc Cầm ngồi ở trên ghế, bây giờ Ma Quân đã bắt đầu nghi ngờ nàng, cho nên mấy ngày này bọn nàng phải trốn đông trốn tây.
Nghe thấy thế, Vương Lam trầm mặc trong chốc lát. Hai nước vây công nàng có nghe qua Sơn nhi nói, nhưng mà mấy ngày này Sơn nhi đều ra ngoài nên chỉ còn lại nàng một mình ở trong mật thất, chuyện xảy ra nàng cũng không biết. Giờ nghe thấy vậy thì có chút kinh hãi, Xích Liên Hoàng vậy mà lại để Xích Liên Triệt vì một nữ nhân mà khai chiến với hai nước kia, đổi lại nếu là Sơn nhi muốn làm thế, chỉ sợ Xích Liên Hoàng sẽ chặt luôn hai chân của Sơn nhi ạ!
“Mộc Cầm, ngươi cảm thấy Xích Nguyệt thật sự có lẽ không giữ được rồi đúng không?” Vương Lam dò hỏi, nếu như thật là vậy thì nàng và Sơn nhi sau này phải sống như thế nào?
“Chuyện này, thật sự là không thể xác định được. Nhưng mà đứng trước tình cảnh bị hai nước vây công một nước, chỉ cần dùng đầu mà suy nghĩ thì cũng biết kết quả là gì, Xích Nguyệt này ngươi cũng đừng nghĩ tới nữa mà cứ yên tâm ở lại đây, muội muội là ta đây sẽ nuôi các ngươi” Nàng là phu nhân của trưởng lão Ám Ma tộc, dựa vào địa vị này thì giá trị của nàng ở đây sẽ không thấp, mà tài phú của Ám Ma tộc thì không cần phải nói.
“Ta biết ngươi đối với mẫu tử chúng ta rất tốt, nhưng mà suốt ngày ở trong mật thất, đó cũng không phải là biện pháp” Sắc mặt Vương Lam lộ ra vẻ chua xót, rồi lại chuyển qua vẻ oán hận: “Nếu không phải vì Xích Liên Triệt và Bạch Băng thì mẫu tử hai người chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này”
“Nói tới nữ nhân kia ta lại phiền muốn chết, chỉ hận không thể đem nàng ta bầm thây vạn đoạn” Nếu không có Bạch Băng thì nàng cũng đâu bị Ma Quân Tây Ma Nguyệt tra ra được manh mối gì chứ.
Hai người nói xong, cửa mật thất mở ra, Chân Nguyệt và Nguyên Nguyệt cùng nhau đi tới, trên mặt hiện lên vẻ âm trầm.
“Làm sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như thế?” Mộc Cầm đỡ Chân Nguyệt ngồi xuống, rồi đưa tay xoa bóp vai cho hắn.
“Aiz, đừng nói nữa, quân thượng giải độc rồi!” Nguyên Nguyệt nhăn mặt, hắn là người tự tay hạ kỳ độc, năm đó hắn đã mất rất nhiều năm mới tìm được cách chế độc này. Hơn nữa vì rắn hai đầu mà thủ hạ của hắn đã chết rất nhiều, thế nhưng hôm nay lại bị người ta giải được!
“Cái gì? Ngươi nói Ma Quân giải được độc rồi hả?” hai tay Mộc Cầm cứng đờ: “Là ai, là ai lại lợi hại như thế?” Độc của Nguyên Nguyệt còn có người có thể giải?
“Bạch Băng!” Chân Nguyệt sắc mặt âm trầm, hắn đã xem nhẹ nữ nhân này rồi. Độc của Nguyên Nguyệt vô cùng hiếm lạ, hơn nữa còn thêm cả độc rắn nhưng mà nàng ta vẫn có thể giải, chuyện này khiến hắn phải giật mình không ít!
“Cái gì?” Mộc Cầm và Vương Lam cùng lúc lên tiếng, trong mắt đều là sự kinh hãi chấn động.
“Nàng ta tới Ám Ma tộc lúc nào?” Mấy ngày nay nàng cũng không nghe thấy có người nào tới tộc mà.
“Vào lúc đêm khuya xông tới, hình như là có giao dịch gì đó với quân thượng. Ngày hôm qua quân thượng điều động hơn năm vạn nhân mã và năm trăm ma thú cao cấp giao cho Bạch Băng, chỉ sợ chuyện này có liên quan tới chiến sự ngoài Biên Cảnh” Nguyên Nguyệt trả lời, hiện tại bọn hắn tuy là trưởng lão nhưng lại không hề được quân thượng tín nhiệm, hoặc là nói chính xác hơn thì quân thượng hiện tại đã nổi lên sát tâm với bọn hắn.
“Bạch Băng nhất định là mang người và thú đi Biên Cảnh, nếu như thật sư như vậy thì chỉ sợ hai nước vây công cũng không phải là đối thủ, nhưng mà nếu như thắng thì chẳng phải là sẽ để cho Bạch Băng và Xích Liên Triệt càng thêm cuồng vọng sao. Sau đó Xích Liên Hoàng sẽ vì vậy mà truyền lại ngôi hoàng đế, đến lúc đấy Xích Liên Triệt làm chủ Xích Nguyệt, cộng thêm Bạch Băng nữa thì sợ là sẽ càng khó diệt trừ hai người này” Trên mặt Vương Lam hiện lên vẻ bối rối, mẫu tử bọn hắn nếu đã không chiếm được giang sơn thì bọn Xích Liên Triệt cũng đừng mơ tưởng có được: “Không được, trận này bọn hắn không thể thắng lợi được, các ngươi phải nghĩ ra biện pháp nào đi”
Mộc Cầm suy nghĩ, lời nói này của Vương Lam cũng rất có lý. Tuy các nàng đối với giang sơn này không có hứng thú, nhưng mà nếu Bạch Băng là nữ nhi của Hậu Giản, hiện giờ Ma Quân lại giúp nàng, nếu về sau nàng ta tiếp quản Ám Ma tộc, vậy các nàng phải chết là không thể nghi ngờ ạ.
Không thể giữ, tuyệt không thể giữ lại. Trận chiến này của Xích Liên Triệt cũng tuyệt đối không thể thắng lợi!
“Đúng rồi, lão già Bạch Hào kia không phải là vẫn đang nằm ở trong tay của chúng ta sao” Mộc cầm kêu lên một tiếng, trên mặt hiện lên tươi cười: “Lợi dụng Bạch Hào uy hiếp Bạch Băng, hẳn là sẽ có tác dụng”
“Đúng, đúng” Nghe thế, vẻ mặt bối rối của Vương Lam cũng trở nên mừng rỡ. Nàng sao lại có thể quên chuyện này, Bạch thừa tướng yêu thương nhất chính là Bạch Băng, mà theo tính cách của Bạch Băng thì nhất định khi nghe tin Bạch Hào, sẽ trở nên rối loạn.
“Phương pháp này có lẽ là ổn, Nguyên Nguyệt, ngươi mang theo binh lính cùng Bạch Hào đi Biên Cảnh, chúng ta sẽ đến đó sau” Ánh mắt Chân Nguyệt sáng lên, Bạch Hào đối với bọn hắn rất có tác dụng, nói không chừng về sau còn có thể là vương bài, chuyện này thật tốt.
“Không chỉ có Bạch Hào, ta còn có một vương bài nữa” Nguyên Nguyệt híp mắt lại, nở một nụ cười giả dối đầy nguy hiểm.
“Còn có một vương bài? là cái gì?” Mộc cầm nghi ngờ, trong lòng thầm nói, không thể tưởng được Nguyên Nguyệt này còn có thể giữ lại một đường lui.
“Yên tâm, đợi khi các ngươi tới Biên Cảnh thì sẽ hiểu. Vương bài này cũng không có quan hệ tới Bạch Băng mà chính là liên quan tới Xích Liên Triệt.”
Xích Liên Triệt? Mấy người ở đây đều sửng sốt, chẳng lẽ định bắt Xích Liên Triệt để khống chế Bạch Băng, hay là bắt Bạch Băng rồi áp chế Xích Liên Triệt?
Nguyên Nguyệt thấy mọi người nghi hoặc cũng không trả lời, chỉ là nở một nụ cười tính kế, ra vẻ chuyện tình ở Biên Cảnh hắn đều nắm giữ tất cả!
---------------
Sáng sớm, sương mù dần dần tán đi, ánh mặt trời từ từ chiếu xuống mảnh đất tối tăm. Trên các cành cây đều có vết tích của sương sớm, cùng với tiếng chim chóc bay lượn kêu ríu rít tạo nên một cảnh tượng vô cùng yên bình.
Trên tường thành, binh sĩ trấn thủ đứng trên cao nhìn xuống, trong lòng liền hô to một tiếng thật tốt. Bọn họ đều biết hôm qua đại doanh của địch bị lửa cháy, cho nên khi thấy một mảnh trắng xóa, cùng với lương thảo của quân địch bị thiêu đốt thì ai cũng cảm thấy vui sướng.
Sáng sớm thấy cảnh này, binh lính của Xích Nguyệt sao có thể không vui sướng được ạ. Hiện giờ binh lính hai nước bao vây đã bị tổn thương không ít, lương thảo lại không có, dù có tấn công thì cũng không giữ được mấy ngày.
Trong nháy mắt tất cả đều suy nghĩ tới người phóng hỏa tối qua, thật sự là người này đã lập được công lớn rồi. Xem ra, quốc gia bọn họ tuy phải đối chiến với hai nước nhưng phần thắng cũng không phải là không có!
Bên trong cửa thành.
“Vương gia, hôm qua quân doanh của hai nước bị cháy, lương thảo bị đốt sạch, mà ngay cả binh lính cũng bị chết không ít.” Phó tướng đi tuần tra thành trở về thì lập tức đi báo cáo với Xích Liên Triệt.
“A...? Là người nào phóng hỏa?” Xích Liên Triệt lên tiếng hỏi.
“Cái này thì không rõ, chỉ nghe thám tử báo lại, xông vào doanh trại là một nam một nữ. Đi theo bên người la hai ma thú một trắng một đen, kỳ lạ hơn còn có thêm một con Hầu Tử. Còn nghe nói người nữ nhân này là yêu nữ, không chỉ có công phu cao mà ngay cả yêu pháp cũng rất lạ, làm cho quân chủ hai nước một người thành thái giám, một người bị hủy đi dung mạo” Phó tướng vừa nói vừa vui sướng, người xông vào phóng hỏa đốt lương thảo kia nhất định là người của Xích Nguyệt bọn hắn.
“Một nam một nữ?” Xích Liên Triệt ở trong lòng hiện lện một chút suy nghĩ quái dị, hai nước có tới mấy trăm vạn binh mã, người nào mà lại có gan lớn đi thiêu đốt lương thảo chứ. Một nam một nữ này là ai? Nữ tử biết yêu thuật, công phu rất cao, bên người còn có hai ma thú?
Theo miêu tả cùng với thủ đoạn này, chẳng lẽ là Bạch Băng!
Không lẽ thật sự là nàng đã xông vào quân doanh của đối phương? Đảo mắt suy nghĩ, trừ bỏ Bạch Băng ra thì còn có ai có thể làm chuyện này tốt tới mức như vậy.
Chết tiệt! Lôi Hỏa tới cùng là làm cái chuyện gì thế? Hắn chẳng phải đã ra lệnh, phải dùng tất cả mọi biện pháp bảo vệ và ngăn cản nàng tiếp cận Biên Cảnh hay sao!
Nghĩ tới Bạch Băng thật sự đột nhập vào quân doanh có mấy trăm vạn nhân mã, trong lòng hắn lại tức giận!
“Khụ khụ.....” Trong lòng suy nghĩ thế, khiến cho hơi thở trở nên hỗn loạn làm hắn ho khan liên tục.
“Vương gia......” Phó tướng vội vàng tiến lên.
Xích Liên Triệt xua tay ngăn trở động tác của phó tướng lại: “Ngày mai lúc bổn vương xuất chiến, các ngươi cho người đóng chặt cửa thành, người nào cũng không cho phép ra ngoài Biên Cảnh” Nếu nàng có thể xông vào đại doanh quân địch, vậy ngày mai nhất định khi xuất chiến nàng sẽ đến. Hắn tuyệt đối không thể để cho nàng mạo hiểm.
“Vâng” Phó tướng cẩn thận nhìn Xích Liên Triêt, trong lòng bồn chồn. Thân thể hai ngày nay của Vương gia có vẻ không được tốt, ngày mai xuất chiến liệu có thể hay không........
“Báo, Vương gia, ngoài cửa có Tứ vương gia cầu kiến” Bính lính hai tay ôm quyền, bẩm báo.
“Để cho hắn vào” Xích Liên Triệt có chút chấn kinh, không thể tưởng được Tứ ca cũng đến Biên Cảnh.
“Vâng” Binh lính đáp lời, xoay người lùi xuống.
“Lục đệ” Người chưa tới giọng nói đã tới trước, sau đó một người xuất hiện với khuôn mặt tang thương.
“Tứ ca, sao ngươi lại tới đây?” Biên Cảnh lúc này cũng không phải là nơi nên tới, một quốc gia đối chiến với hai nước, thắng thua khó mà nói trước.
“Sao lại nói thế, ta cũng không phải đến là vì ngươi. Ta là vì Băng nhi mà đến” Xích Liên Vũ nói xong thì ánh mắt cũng lóe lên: “Tuy ngươi cùng với Băng nhi đã dứt tình, nhưng ngươi lại vẫn như cũ nguyện ý vì nàng mà vứt bỏ tất cả, thậm chí là cả sinh mạng cũng không quan tâm. Nàng đối với ngươi quan trọng ra sao, thì đối với ta cũng vậy”
“Tứ ca” Trên vẻ mặt Xích Liên Triệt xuất hiện một chút biến hóa.
“Năm đó ba người chúng ta cùng nhau thoát khỏi trận săn bắn, kể từ lúc đó thì trái tim của ta đã rơi vào trên người nàng mất rồi, cho nên giờ đã không thể thu hồi trở lại” Xích Liên Vũ không hề che dấu tình cảm của mình, bởi vì hắn hiểu Xích Liên Triệt có thể nhìn ra được.
Cái tên Bạch Băng này đã sớm khắc sâu ở trong đầu hắn, năm đó nàng liều chết cứu hắn, cũng kể từ đó hắn đã quyết tâm phải tu luyện đấu khí và Vũ Tu. Năm đó nàng bảo vệ hắn, hôm nay hắn sẽ nhất định bảo vệ nàng tới cùng!
Kiếp này vô duyên, kiếp sau hắn chắc chắn sẽ tìm gặp nàng sớm hơn Xích Liên Triệt một bước!
“Cám ơn” Ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, thân thể cứng đờ. Tứ ca đã có thể thản nhiên nói rõ ra tình cảm này, vậy hắn ngoài nói một câu cám ơn ra thì cũng không biết phải nói thêm gì nữa, lời nói đẹp đẽ hắn không thể nói được ạ.
Một câu cám ơn, tuy rất đơn giản nhưng lại đã nói lên tất cả..........
“Ha ha, cần gì phải nói lời khách khí như thế, đã là huynh đệ thì không nên nói cám ơn” Xích Liên Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười phá tan không khí căng thẳng: “Tứ ca ta hôm nay tới đây cũng không phải chỉ có một mình, mà còn có một người khác nữa. Ta chỉ sợ khi ngươi nhìn thấy hắn, thì sẽ không thể khống chế được kích động” Lời nói này càng nói lại càng làm người nghe khó hiểu hơn, vì hắn biết nếu Lục đệ gặp được Bạch Nham không chết, nhất định sẽ rất vui mừng.
“Người nào?” Xích Liên Triệt nhíu mày, là người nào mà có thể khiến cho hắn khống chế không được?
“Ta” Ngay sau đó từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói sang sảng, Bạch Nham một thân y phục màu trắng đi vào đại sảnh. Nhưng bên miệng thì lại nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt sáng ngời.
Quả thật, lúc Xích Liên Triệt nhìn thấy Bạch Nham thì đã hoàn toàn chấn động rồi, trong mắt vừa nghi ngờ và xen lẫn với vui sướng: “Bạch Nham, ngươi thật là Bạch Nham....”
Tiến lên vài bước nắm lấy hai vai của Bạch Nham, đôi tay cùng với giọng nói trở nên run rẩy, hắn sợ, hắn rất sợ đây chỉ là ảo giác!
“Là ta, làm sao lại kích động như vậy làm gì, ta không bị Đông quý phi hại chết. Thật sự cũng là do ta có phúc lớn mệnh lớn ạ” Bạch Nham liếc mắt nhìn Xích Liên Triệt, lời nói có chút châm chọc. Đối với Đông quý phi, hắn thật sự là oán hận tới cực điểm, nếu không phải Xích Liên Triệt là người trong lòng của tỷ tỷ thì hắn đã sớm xuống thay với Đông quý phi rồi.
Lần này hai nước vây công là vì tỷ tỷ, Xích Liên Triệt lựa chọn xuất chiến đã khiến hắn giảm bớt rất nhiều oán hận. Nhưng mà Xích Liên Triệt dù sao vẫn là nhi tử của Đông quý phi, cho nên hắn vẫn có chút không muốn tỷ tỷ và Xích Liên Triệt nối lại tình cảm.
“Không có việc gì là tốt rồi, không sao là tốt” Xích Liên Triệt không để ý tới giọng nói của hắn lúc này vui vẻ tới mức nào, hắn chỉ biết Bạch Nham không có việc gì thì đã rất vui rồi, từ trong tận đáy lòng hắn thật sự rất vui mừng!
Bạch Nham mím môi, không giận không cười, làm không khi xung quanh cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Ta đã mệt muốn chết, có thể tìm chỗ cho ta đi ngủ không ạ” Không khí đang căng thẳng thì đột nhiên vang lên một câu nói, thành công đem ánh mắt của bốn người dời đi.
“Lãnh Dao, ánh mắt của ngươi sao lại đen xì như vậy, ngày hôm qua ngủ không ngon sao?” Xích Liên Vũ nhìn chằm chằm về phía Lãnh Dao, ngày hôm qua nàng hình như đi ngủ còn sớm hơn cả hắn mà.
“Ngủ cái cọng lông, tất cả đều là tại Bạch Nham. Nửa đêm không ngủ còn đến quân doanh của kẻ địch làm càn, thiếu chút nữa cả mạng sống cũng mất luôn” Lãnh Dao nửa nhắm nửa mở con mắt, làm ra bộ dáng nửa sống nửa chết.
“Ngày hôm qua là các ngươi xông vào doanh trại của hai nước?” Xích Liên Triệt nhìn Bạch Nham, nhất thời trở nên kinh ngạc. Dựa vào công phu của Bạch Nham mà lại có thể xông vào quân doạnh của hai nước phóng hỏa, sau đó chạy thoát là chuyện không có khả năng. Nghĩ tới đây hắn dời mắt nhìn lên trên người Lãnh Dao: “Ngươi chính là người nữ nhân mà thám tử hồi báo, công phu cao cường biết sử dụng yêu thuật?”
“Các ngươi tối hôm qua xâm nhập vào quân doanh của hai nước? Ngươi là người có công phu cao cường, biết yêu thuật?” Xích Liên Vũ choáng váng, chưa nói tới Lãnh Dao có công phu cao cường ở đâu ra, nàng còn có biết yêu thuật?
“Yêu nữ? này, Xích Liên Triệt ngươi có thể nói rõ không ạ. Ta căn bản là không có yêu thuật, chuyện này ngươi không phải rõ ràng sao” Nhắc tới chuyện hôm qua là nàng lại tức giận, cái rắm kia căn bản không phải nàng phóng ra, sao lại cứ nhằm vào nàng mà nói ạ!
“Ha ha, các ngươi có muốn biết vì sao nàng lại có danh hiệu là yêu nữ này không?” Bạch Nham đứng bên cạnh cười to liên tục. Nói thật, khi chứng kiến cảnh nàng tức giận, thật đúng là làm cho người ta phải giật mình ạ.
“Thám tử hồi báo lại, nói yêu nữ này phóng rắm rất thối, mà mùi này so với binh khí sắc bén giết người còn lợi hại hơn” Phó tướng bên cạnh vốn không rõ nguyên do, sau khi nghe Bạch Nham nói thì ngây người suy nghĩ một lúc mới nói ra lời thật, mà hoàn toàn không hề phát hiện ở bên cạnh đã có người tức giận bốc hỏa.
“Thúi lắm?” Xích Liên Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Dao.
Bạch Nham thì vẫn cười lớn như cũ, Xích Liên Triệt thoáng nhíu mày một hồi rồi mới khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.
Sắc mặt Lãnh Dao thì đã đỏ bừng, không biết là do tức giận hay là xấu hổ. Nàng trừng mắt nhìn phó tướng một cái rồi hung hăng nói: “Ngươi làm sao mà biết rắm kia là do nữ nhân phóng, nàng là bị oan uổng thì sao”
“Chuyện này là do thám tử hồi báo nên sẽ không sai được, hắn nói bọn binh lính của hai nước sau đó còn ngã phải ngã trái, nôn mửa không ngừng” Phó tướng thành thật trả lời, diễn tả sinh động như thật, chỉ sợ người khác nói hắn đang bịa đặt.
“Phốc.... ha ha.....”
“Ha ha....” Nghe phó tướng nói một thôi một hồi, Bạch Nham cười càng thêm mãnh liệt, Xích Liên Vũ cũng nhịn không được mà cười khẽ, thậm chí ngay cả Xích Liên Triệt vốn lạnh lùng cũng hiện lên ý cười ở trên mặt.
“Ngươi.......Ngươi........Xích Liên Triệt......Thủ hạ này của ngươi cũng làm càn quá rồi, dám hồi báo tin tức giả” Mặt Lãnh Dao đỏ bừng tới mức có thể rỉ ra máu luôn.
“Vương gia, thuộc hạ không hề nói sai. Hôm nay thám tử đúng là đã bẩm báo lại như vậy ạ” Nghe thấy Lãnh Dao bảo hắn báo tin tức giả, phó tướng kinh hoảng vội vàng quỳ xuống trên đất. Phải biết rằng giả truyền quân tình là không phải chuyện nhỏ, dựa vào quân quy là bị chém đầu.
“Phó tướng ngươi đứng lên đi, chuyện này không liên quan tới ngươi” Xích Liên Vũ cười nói.
Phó tướng nhìn thấy Xích Liên Triệt gật đầu, lúc này mới dám đứng lên.
“Ngươi........Ta không thúi, cái đó căn bản không phải là ta làm.... không phải ta..... các ngươi tại sao lại không tin ta ạ!” Thấy phó tướng đứng lên, Lãnh Dao nóng nảy, chuyện này sao lại rơi vào trên người nàng ạ, tại sao lại có thể có chuyện này chứ!
“Này..... Ta cũng chưa có nói là do cô nương phóng.....” Mới đứng dậy, phó tướng vội vàng nói tiếp, nhưng còn chưa nói xong thì liền ngu ngơ luôn. Giờ hắn mới phản ứng được, thì ra là nãy giờ cô nương này đang muốn nói là nàng không thúi.... chẳng lẽ là nói, chuyện tối hôm qua ở quân doanh là do nàng...?
Khó trách tại sao nãy giờ vẫn hung dữ trừng mắt với hắn ạ!
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Ngày mai khai chiến, Tứ ca ngươi dẫn bọn họ về nghỉ ngơi đi” Hay tay Xích Liên Triệt chắp sau lưng, xoay người đi lên trên ghế ngồi xuống. Thì ra chuyện này là do Bạch Nham xông vào quân doanh, bản lĩnh cùng với thủ đoạn này của hắn thật giống với Bạch Băng ạ, không hổ danh là tỷ đệ.
Ngày mai khai chiến, ở ngoài Biên Cảnh sẽ rất nguy hiểm, nếu như Bạch Nham là người mà Bạch Băng muốn bảo vệ, vậy thì hắn cũng sẽ bảo vệ Bạch Nham.
“Ta không đi” Bạch Nham thu lại tươi cười, nghiêm túc nhìn Xích Liên Triệt: 'Trận chiến sự này, quan hệ tới tỷ tỷ của ta, ta không thể để cho nàng phải lưng mang tội danh. Mặc kệ ai là người tổn thưởng tỷ tỷ, tất cả đều đáng chết”
Sau khi nói xong, đôi mắt sáng lên dị thường, ánh sáng trong trẻo như ngọc đó còn chói mắt hơn cả so với kim cương. Hắn là nhi tử của Hậu Giản - Vương của Ám Ma tộc, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng ra sao thì không một ai biết đến, mà lại càng không thể suy đoán được sự tình tiến triển sau này.
Trong cơ thể hắn có một phần tư máu của Thần tộc, một phần tư máu của Ma tộc, bốn phần thì chỉ có hai phần là máu của nhân loại. Mà khi ba loại máu này dung hợp vào với nhau, thì sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Xích Liên Triệt đảo mắt nhìn về phía Bạch Nham, trong con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng. Hắn có cảm giác Bạch Nham lúc này khác với trước kia, tuy chỉ có thời gian ngắn ngủn vài tháng nhưng khí tức của hắn đã khác xa.
Hơi thở ở trên người mạnh mẽ, nội thâm kiên cường vô cùng, hắn cảm thấy Bạch Nham càng lúc càng giống với Bạch Băng rồi.
“Lục đệ, chúng ta đều đã tới đây, muốn chúng ta trở về, ngươi có khả năng này sao” Xích Liên Vũ vuốt mũi, muốn hắn trở về là chuyện tuyệt đối không thể.
“Đúng vậy, trở về là sao. Thực lực Lãnh Nguyệt Sơn Trang của chúng ta cũng không phải là nhỏ đâu” Lãnh Dao vội vàng lên tiếng, tuy nàng không mang theo nhiều người, nhưng ít ra vẫn có thể trợ giúp chút ít mà, chẳng phải có câu thêm một người là thêm một phần sức mạnh sao.
Xích Liên Triệt nhíu nhíu mày, nghe thấy lời bọn họ vừa nói thì chuyện bảo bọn họ rời đi là không có khả năng rồi. Thôi thì để ở lại cũng không sao: “Ngày mai ở trên chiến trường, không đường làm xằng bậy”
------------
Gió thổi mây bay, ánh mặt trời nóng bỏng của ban ngày bắt đầu chuyển thành trời chiều rồi dần dần ảm đạm đi, khiến cho một ngày cũng nhanh chóng chuẩn bị kết thúc.
Bên ngoài cửa thành, một loạt lều trại bị thiêu hủy đã sớm dựng lên lại. Mấy trăm vạn binh mã cũng dần dần triển khai vây quanh thành trì, quân chủ hai nước trải qua chuyện vừa rồi, thương thể vô cùng nghiêm trọng nên đối với Xich Nguyệt rất tức giận, thề bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh chiếm Xích Nguyệt quốc.
Khí thế hào hùng, cảnh tượng rung động. Trên đất là chi chít đầu người được xếp thành hai hàng dài, số người cụ thể không rõ là bao nhiêu, nhưng nhìn qua đoán chừng cũng phải tới ba trăm vạn đại quân.
Xích Liên Triệt mặc khôi giáp màu bạc, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười mà không ai có thể dùng ngôn ngữ nào diễn tả được vẻ đẹp này. Diện mạo tuấn mỹ, nhưng vẻ tuấn mỹ đó lại có thể khiến cho những ai chăm chú nhìn vào đều bị đóng băng vì rét lạnh.
Cửa thành mở ra, bảy mươi vạn nhân mã từ từ đi ra. Xích Liên Triệt híp mắt lại, mặc dù đối diện trước mặt chính là ba trăm vạn nhân mã nhưng hắn lại không hề e sợ, trái lại hắn rất hưng phấn.
Bảy mươi vạn nhân mã ở phía sau nhìn thấy số nhân mã ở phía đối diện, nếu bảo trong lòng không sợ là giả, dù sao trận chiến này xét về thực lực thì có phần kém nhau quá lớn, hơn nữa lại nghĩ đến người dẫn tới chuyện này chính là Lục vương phi, khiến cho vấn đề này ở trong lòng mọi người luôn tồn tại một khúc mắc.
Vì một nữ nhân mà vứt bỏ giang sơn, mà hiện tại bọn hắn lại đang chiến đấu vì để bảo vệ một nữ nhân, cho nên trong lòng tự nhiên là không phục.
Bạch Nham đi theo ở đằng sau, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên bảy mươi vạn đại quân của Xích Nguyệt. Trong mắt lại càng dâng lên tức giận dầy đặc, dù có không có tỷ tỷ của hắn thì hai nước này cũng sẽ tấn công Xích Nguyệt, tỷ tỷ của hắn bây giờ chẳng qua chỉ là một lý do để thúc đẩy chiến tranh xảy ra nhanh hơn mà thôi.
Lợi dụng tỷ tỷ để khởi xướng chiến tranh, nhân cơ hội này châm ngòi ly gián sức chiến đấu của binh lính Xích Nguyệt. Vô tình đã làm yếu đi lớp phòng thủ ở trong lòng mọi người, rồi tiếp theo là công phá thân thể, vậy thì quá dễ dàng chiến thắng rồi không phải sao.
Gió nóng thổi qua, ba trăm vạn đại quân chân đi giày sắt bước đi tạo nên những tiếng boong boong, so với tiếng sấm còn vang dội hơn.
Người chỉ huy ba trăm vạn đại quân này không phải là Khương Vân Hoàng, cũng không phải là Đông Liêu hoàng, mà chính là hoàng tử hải ngoại Tư Đặc Nhĩ. Cảnh tượng này ở trong mắt mọi người chính là khó hiểu và nghi ngờ, vốn là hai nước vây công giờ lại thêm hải ngoại nữa, đây không phải là tương đương với ba nước vây công sao?
Thực lực của người hải ngoại bọn họ không rõ ràng lắm, nhưng mà cho dù không tính thế lực của hải ngoại thì chỉ với bảy mươi vạn binh mã liệu có thể chống lại với ba trăm vạn đại quân sao. Hiện tại lại tới thêm một thế lực mà bọn họ không rõ thực lực, thật khiến cho tâm tình binh lính của Xích Nguyệt càng thêm không nắm chắc. Bọn họ chỉ biết là trận này, không nên đánh, một khi ra trận thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng lại không một ai dám nói ra ạ.
Trăm vạn nhân mã cũng nhìn nhau, khí thế nhất thời bùng nổ lan ra rộng khắp nơi. Nhất thời khí thế mạnh mẽ này khiến cho người ta đều cảm thán không thôi, chỉ dựa vào một điểm này đã có thể nhìn ra được hai nước kia thắng trận ra sao rồi, không những thắng mà còn đại thắng.
“Không nghĩ tới người dẫn binh ra trận lại là hải ngoại hoàng tử” Xích Liên Triệt mở miệng trào phúng, đôi mắt đen láy trở nên thâm thúy, khiến cho không một ai có thể nhìn ra được cảm xúc gì ở trong đó.
Tư Đặc Nhĩ nhếch miệng nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt cùng với màu tóc vàng ở dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, dung nhan tuấn mỹ như được điêu khắc từ ngọc ra kia khiến cho mọi người đều bị mê hoặc.
“Từ khi bản hoàng tử ly khai khỏi Xích Nguyệt, chẳng phải Lục vương gia đã sớm đoán ra lần tới gặp lại sẽ là cảnh tượng này sao” Tư Đặc Nhĩ nhẹ giọng lên tiếng.
Người nói vô tâm, nhưng người nghe thì hữu ý. Bảy mươi vạn nhân mã ở sau lưng Xích Liên Triệt nghe thế thì sửng sốt, lần trước hoàng tử hải ngoại tới làm khách ở Xích Nguyệt, đã bị một nữ nhân đánh bị thương. Lục vương gia đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng lại không ra tay ngăn cản, mà ngược lại còn làm bọn hắn đi tìm cái chết, coi bọn hắn đều là ngốc tử sao.
Xích Liên Triệt nhíu mày: “Đúng là đã nghĩ tới, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại”
Không phản bác, không giải thích, có sao nói vậy, nhìn không ra bất luận điều gì từ vẻ mặt Xích Liên Triệt. Mà đứng trước ba trăm vạn đại quân, Xích Liên Triệt cũng không hề có chút nào kiêng kị, mỗi một câu nói của hắn vang lên còn sắc bén hơn so với cả lưỡi đao.
Tư Đặc Nhĩ nghe thế thì càng cười rực rỡ hơn: “Lục vương gia chẳng lẽ có thể tuyệt đối chống đỡ được ba trăm vạn nhân mã, còn có.....” Nói tới đây thì Tư Đặc Nhĩ cố ý dừng lại một chút: “Còn có, mấy ngàn ma thú không phân rõ cấp bậc sao”
Mấy ngàn ma thú không phân cấp bậc? Lời này vang lên, thật sự là không khác gì một quả boom ném xuống.
“Chiến tranh ở đại lục, vậy mà lại do hoàng tử hải ngoại dẫn đầu, xem ra chuyện này cũng chính là do hoàng tử giật giây đi. Lần tới đại lục này của hoàng tử, sứ mệnh thật đúng là vô cùng trọng đại” Xích Liên Triệt không thèm để ý tới từ trong miệng hắn là có bao nhiêu binh mã và ma thú, mà hắn chỉ nói ra một câu đánh trúng trọng điểm.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng mỗi chữ đều truyền vào trong lỗ tai của mọi người. Ba trăm vạn đại quân tuy bên ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng thì đã khẽ động rồi.
Lần này hải ngoại hoàng tử cùng bắt tay với hai nước cùng đánh chiếm Xích Nguyệt, nghĩ cũng thấy kỳ quái. Không chỉ thế, mà tất cả hành động của hai vị quân chủ này đều bị hải ngoại hoàng tử sắp đặt. Hiện giờ, hai người quân chủ, một thì bị hủy dung, một thì thành thái giám mà trong khi hải ngoại hoàng tử này thì lại chẳng tỏ ra vẻ gì cả, cứ như chuyện hiển nhiên mà thay thế hai quân chủ của bọn họ dẫn binh xuất chiến.
Lục vương gia của Xích Nguyệt nói không sai, bọn họ đều không biết quốc gia của hải ngoại ở đâu. Nếu như hải ngoại có dã tâm chiếm đại lục, vậy thì sau khi trận chiến này chấm dứt, đại lục sẽ biến thành tình cảnh như thế nào?
Trên mặt Tư Đặc Nhĩ đang nở một nụ cười xinh đẹp, bỗng nhiên xuất hiện một tia khác thường. Dù sao thì hắn vẫn là người ngoài, khi dẫn dắt binh mã của đại lục thì ít nhiều cũng tạo ra sự hoài nghi ở trong lòng mọi người. Dã tâm chiếm lĩnh đại lục hắn cũng đã từng có, chỉ là bởi vì ngăn cánh một vùng biển rộng, muốn tấn công cũng không phải đơn giản cho nên dã tâm này mới tạm thời gác lại do thực lực của bọn hắn ở trên đại lục không có.
Nhưng mà hắn thật sự là không có dã tâm này sao? Trong lòng hắn lúc này tuy không có, nhưng mọi người khác thì sao? Bọn họ có nghĩ như thế sao?
“Lục vương gia chẳng những vì một nữ nhân mà vứt bỏ giang sơn, nay lại còn phỉ báng bản hoàng tử. Vậy thì trận chiến này cũng không còn gì để nói nữa nữa rồi” Tư Đặc Nhĩ híp mắt, nếu như còn nói tiếp chỉ sợ đám binh mã sau lưng hắn cũng sẽ dao động mất.
“Cần gì phải dong dài, đáng lẽ phải đánh từ sớm rồi” Bạch Nham thờ ơ nhìn nam tử tóc vàng, cái người nam nhân này mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ chán ghét.
Tư Đặc Nhĩ đảo mắt nhìn Bạch Nham, đối với một tiểu tử không có tên tuổi, hắn cho tới bây giờ chưa từng có hứng thú.
Nhìn ánh mắt kia quét qua, Bạch Nham vốn đang tức giận thì nay lại càng tức giận hơn. Đi theo sau hắn chính là Hắc Tử, Nhung Nhung và Hầu Tử.
'Chủ nhân, ngươi hình như rất tức giận' Hắc Tử quay đầu nhìn thoáng qua nam tử tóc vàng: 'Cái tên nam tử này diện mạo thật con mẹ nó đẹp ạ, đáng tiếc, hắn đã chọc tới chủ nhân thì cho dù có tuấn mỹ tới đâu đi nữa, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình'
'Đúng thế, đúng thế, chúng ta nếu đã cùng với chủ nhân ký khế ước Huyết Minh, thì sẽ vì chủ nhân mà chia sẻ hoạn nạn' Nhung Nhung cũng gật đầu đồng ý.
'Hắn vừa rồi không phải mới vừa nói có tới mấy ngàn con ma thú à, là mấy ngàn con đó ạ. Mà chúng ta chỉ có ba người liệu có thể đối phó với tất cả chúng nó không' Hầu Tử ở bên người cầm một quả chuối tiêu, vừa nói vừa lột vỏ ra ăn.
'Hầu Tử chết tiệt, còn chưa đánh đã làm giảm đi uy phong. Nếu ngươi sợ thì đừng có theo tới đây ạ' Hắc Tử trừng mắt liếc nhìn Hầu Tử một cái, trong giọng nói là tràn đầy khinh bỉ.
'Đúng thế, giờ là lúc nào mà còn ăn, sao ngươi không ăn tới nghẹn chết luốn đi. Ngoài biết đánh rắm thúi ra thì chẳng còn tác dụng nào khác' Nhung Nhung cũng có cùng suy nghĩ với Hắc Tử, vừa khinh bỉ nhìn Hầu Tử vừa lên tiếng mắng.
'Ai nói ta sợ, ta cũng chỉ là nói giả thiết mà thôi chứ làm gì có ai có thể ép buộc ta được. Ta có thể giúp được chủ nhân rất nhiều việc trong lúc nguy cấp đó, không tin thì chúng ta tỷ thi xem ai là người giết được nhiều ma thú nhất thì sau này sẽ là Lão Đại, thế nào' Hầu Tử không phục, chủ nhân gặp nạn nó đều sẽ liều chết bảo vệ, vừa rồi mới chỉ nói một chút làm gì mà bọn họ đã chỉ chích nó rồi ạ.
'Tốt, so thì so, vừa đúng lúc ta và Nhung Nhung đều không phân ra thắng bại, nhân dịp này chúng ta tỷ thí luôn'
'Tốt, ta cũng đồng ý'
Ba con ma thú kết thúc cuộc bàn luận, quay đầu nhìn về phía ba trăm vạn đại quân. Cả ba đều đứng im chờ phân phó, tinh thần hưng phấn mười phần.
“Chỉ là người hải ngoại mà cũng dám tới Đại Lục làm càn, quả thật nghĩ người Đại Lục ta không còn ai rồi à” Lãnh Dao không quen nhìn thấy biểu tình cao cao tại thượng này của Tư Đặc Nhĩ, hơn nữa trận chiến này còn là do hắn giật dây.
Giọng nói vang dội của Lãnh Dao vang lên, cùng với sắc mặt khinh bỉ đã làm cho đám người Bạch Nham đứng bên cạnh phải sửng sốt, nhìn nàng như vậy hắn chợt cảm thấy nàng lúc này có một vẻ đẹp rất khác lạ.
Hơn ba trăm vạn đại quân, nhưng lại bị một giọng nói của một nữ nhân làm cho hấp hẫn.
Tư Đặc Nhĩ nhìn Lãnh Dao, không thể không nói, nữ nhân này có lá gan thật lớn, hơn nữa hắn còn cảm thấy hình dáng của nàng ta rất quen.
Trong thời gian ngắn ngủi suy nghĩ, bất chợt đôi mắt của hắn sáng lên. Chính là nàng, là người tối hôm qua đã xông vào đại doanh thiêu đốt lương thảo, vậy còn người nam nhân kia là ai? Xích Liên Triệt thì không phải mà Xích Liên Vũ cũng không đúng.
Như thế thì cái người toàn thân y phục màu trắng kia, Tư Đặc Nhĩ đưa ánh mắt mang theo nghiên cứu tìm tòi nhìn về phía Bạch Nham. Nếu như người này đúng là nam tử hôm qua, vậy hắn ta tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa bên người còn có ba con ma thú đang đứng chờ được phân phó mệnh lệnh.
“A, là bọn họ. Ngày hôm qua chính bọn họ đã xông vào đại doanh thiêu đốt lương thảo” Trong ba trăm vạn đại quân, có người kinh hãi kêu ra tiếng.
Lời này làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, quay đầu nhìn về phía hai người Bạch Nham. Còn binh sĩ của Xích Nguy
“Ầm ĩ cái gì, ai cho ngươi đi theo tới đây” Bạch Nham thờ ơ liếc nàng một cái.
“Ngươi..... hừ, đúng là chó cắn Lã Động Tân cho nên không biết ai là người tốt” Lãnh Dao mở miệng than thở, cảm thấy rất tức giận: “Nói, ngươi rốt cuộc là tới đây để làm gì”
“Trò hay sắp bắt đầu rồi, ngươi cứ chờ xem diễn trò là được rồi” Bạch Nham nhẹ nhàng nhếch miệng nở nụ cười, ẩn sâu bên trong nụ cười này còn mang theo cả cảm xúc khinh miệt.
Đột nhiên có ba bóng dáng xuất hiện, đó chính là ba con tiểu ma thú của Bạch Nham, mà nhìn thấy một cảnh này thì Lãnh Dao vốn đang tức giận thì lại càng thêm ghen tị.
“Một lát nữa đừng để cho ta mất mặt đấy” Bạch Nham đưa tay sờ đầu Hắc Tử.
Lỗ tai Hắc Tử dựng thẳng lên, ý là nói ngươi cứ yên tâm.
“Ngươi.......Ngươi lúc nào thì có được ba con tiểu ma thú này?” Lãnh Dao sau khi bình tĩnh lại, nghi ngờ hỏi.
Nhìn thấy hình dáng của mấy con ma thú này, nàng có cảm giác bất kể con nào ở đây, đem so với con ma thú của nàng đều mạnh mẽ hơn ạ. Bạch Băng đã có hai con ma thú siêu cấp lợi hại rồi, giờ lại thêm ba con tiểu ma thú cường đại ở bên cạnh Bạch Nham, mà điều làm nàng khó hiểu nhất là ba con ma thú này của hắn là từ đâu tới đây chứ?
“Sau này sẽ nói cho ngươi, bây giờ quan trọng là....... Làm thế nào để cho bọn chúng khuấy đảo nơi này đến mức long trời lở đất” Bạch Nham cười nói: “Nhung nhung, ngươi có thể phun ra lửa, thân hình lại nhanh nhẹn cho nên về sau chỉ cần phụ trách việc đốt cháy lều trại. Hắc Tử thì phụ trách việc phá lương thảo, đã biết chưa”
'chít chít chít........ biết biết' Hắc Tử và Nhung Nhung đều đồng thời lên tiếng, sau đó là thân hình dùng tốc độ nhanh chóng chạy về phía lều trại của quân địch.
“Tiểu ma thú này thật biết nghe lời” Lãnh Dao nhìn hướng ma thú chạy đi, trong lòng lại suy nghĩ nàng cũng rất muốn có ma thú như này ạ....không biết Bạch Nham có chịu cho nàng hay không.
'Chít chít chít chít.......' Hầu Tử đứng bên cạnh dùng sức lôi kéo Bạch Nham. Nó rất không vui, bọn hắn đều có nhiệm vụ, tại sao nó thì không có ạ.
“Ngươi cứ đi theo ta, rồi sẽ có nhiệm vụ cho ngươi, hơn nữa nhiệm vụ lần này của ngươi còn rất quan trọng đấy” Bạch Nham nói xong thì đứng dậy, vận khí bay nhanh về hướng bên dưới mà đi.
“Này.... đợi ta với.....” Lãnh Dao nhỏ giọng kêu lên, sau đó chạy đuổi theo Bạch Nham.
Đêm đã khuya, cũng không còn bao lâu nữa là trời sáng. Thời gian này chính là lúc mà phòng thủ trở nên lơi lỏng nhất, cho nên không ai có thể tưởng tượng được lúc này sẽ xảy ra chuyện.
Trong lều trại của Khương Vân hoàng, lúc này vẫn rất nháo nhiệt như mọi khi.
“A......Hoàng thượng....... Hoàng thượng......” Từng tiếng âm thanh mềm yếu mà quyến rũ liên tục vang lên.
“Mỹ nhân.........Trẫm đã lâu chưa được thoải mái như vậy rồi.....Mỹ nhân......” Khương Vân Hoàng nói xong, dưới thân lại càng tiến công thêm mãnh liệt, sau đó là những tiếng thở dồn dập đều đều vang lên.
“Hoàng thương......Người thật mạnh mẽ..... dừng sức hơn.........”
“Ha ha.....Cứ thoải mái đi.... Hoàng tử hải ngoại kia hao phí tâm tứ lớn như vậy, cũng chỉ vì muốn đạt được một người nữ nhân. Thật là không đáng mà, chỉ cần có quyền lực thì không phải là muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu sao........Trẫm thừa nhận Bạch Băng đúng là mỹ nhân hiếm có, nhưng mà dù sao ở trên giường, thì cũng đều giống nhau cả thôi sao.... ừm....”
Bạch Nham đứng bên ngoài lều, hai nắm tay xiết chặt, trong con ngươi đen láy lóe lên sáng rực giống như có thể hô mưa gọi gió. Còn chưa kịp xoay người lại, đã thấy Lãnh Dao đứng ngay sau lưng.
“Oa, xuân cung đồ sống à!” Lãnh Dao đưa tai ghé sát vào nghe ngóng, sau đó là rất hưng phấn mà lén nhìn vào bên trong.
Lông mi Bạch Nham run rẩy, sắc mặt cực xấu. Hắn thật không hiểu nàng có phải là nữ nhân nữa hay không? Nghe những thứ không nên nghe mà không hề thấy xấu hổ, ngược lại còn tỏ ra rất thích thú.
Thậm trí lúc này còn tiếp cận tới gần hơn để xem, trong mắt để lộ ra ý cười.
“Phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn, ngươi không biết điều này à” Bạch Nham tức giận, cản lại hành động của Lãnh Dao.
Lãnh Dao không phục chu miệng, cũng không nhớ ra là đang đứng ở chỗ nào, giọng nói bắt đầu lớn dần: “Thì làm sao, không thấy người ở bên trong đang rất nóng bỏng à, không nhìn mới là lạ”
Bạch Nham thật muốn bịt miệng của nàng lại, nhưng tiếc là đã muộn vì bỗng nhiên có một tiếng hét to phá tan đêm khuya yên tĩnh.
“Người nào ở đó?” Binh sĩ tuần tra phát hiện ra động tĩnh bên này thì hô to một tiếng.
Mà Khương Vân hoàng đang lúc tình cảm kịch liệt nghe được tiếng kêu này, cũng vội mặc quần áo: “Có thích khách, mau bắt thích khách”
“Chết tiệt!” Bạch Nham hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Dao một cái, vừa rồi thật không nên để nàng theo tới mới đúng!
Lãnh Dao cúi đầu, đồ xấu xa, nàng không thèm chấp!
Lúc thị vệ chạy tới bên này vây quanh hai người Bạch Nham, thì cũng là lúc ngọn lửa lớn bốc cháy lên ở các lều trại, tốc độ lửa cháy lan ra nhanh một cách quỷ dị khiến người ta phải chấn kinh, không hiểu lửa này làm sao lại thiêu đốt nhanh chóng như vậy được.
“A..........Không tốt, cháy rồi........”
“A........Chạy mau.........”
“A...........Nóng quá.........cứu mạng.......cứu mạng ạ.........”
Những người ngủ say ở trong lều đều tỉnh dậy, do trên người bị lửa đốt cháy nên chỉ kịp chạy vài bước thì đều ngã xuống trên mặt đất.
“Giết cho ta” Khương Vân hoàng quần áo lôi thôi, nhìn thấy các lều trại bị ngọn lửa lớn thiêu đốt thì lập tức đảo mắt liếc nhìn người đang bị bao vây, sau đó tức giận quát lớn.
“Giết!” Nhận được mệnh lệnh, trong nháy mắt các thị vệ đều xông lên tấn công hai người Bạch Nham.
“Làm sao bây giờ?” Lãnh Dao nhìn thấy nhiều người cùng xông lên thì nhất thời choáng váng. Người nhiều như vậy, các nàng còn không phải là sẽ bị đánh cho thành bánh nhân thịt à.
Bạch Nham tức giận, thờ ơ nhìn đám binh sĩ đang xông lên nhưng thân thể lại không làm ra một động tác nào cả.
Lãnh Dao thấy vậy thì trong lòng lạnh xuống, nàng mặc dù có công phu đấu khí, nhưng nhiều người như vậy, nàng......nàng............
Lãnh Dao cảm thấy sốt ruột, 'oa' một tiếng liền khóc lên..........
“Hu hu.......ta còn chưa muốn chết ạ..........Hu hu, ta còn chưa lập gia đình, ta còn nhiều chuyện chưa làm xong.......” Đưa tay lau nước mắt, cứ như tất cả mọi chuyện này đều là do Bạch Nham làm hại nàng vậy!
“Ngậm miệng, ngươi còn chưa chết được!” Bạch Nham giận dữ quát mắng, cảm giác như có vẻ mất kiên nhẫn!
“Hu hu.....Nhiều người như vậy..........Dù ngươi có công phu..........”
'cạch' ở phía sau người Lãnh Dao đột nhiên truyền tới một âm thanh vang lên, khiến cho Lãnh Dao đang nói liền im lặng. Ngay cả đám binh sĩ đang xông tới cũng sửng sốt, chỉ biết ngây ngốc nhìn Lãnh Dao, nàng đánh rắm?
Trong lúc tất cả đang ngây người, một mùi thúi dần dần dâng lên làm cho cả đám binh sĩ phải đưa tay bịt mũi, còn ánh mắt thì nhìn chằm chằm Lãnh Dao, trong đó hiện lên đủ mọi suy nghĩ.......
“Con bà nó, nữ nhân này cũng quá thối rồi!” Trong đám người không biết là ai hô lên một câu như thế, khiến cho oán niệm của mọi người lại đều dâng lên.
“Không phải ta......không phải ta........” Lãnh Dao nghe được thế thì trong nháy mắt khuôn mặt bỗng đỏ lên, miệng không ngừng giải thích, thật sự không phải nàng, nhưng mà nàng lại vô cùng buồn bực vì không rõ là người nào đánh rắm ạ!
“Ọe....ọe......Mẹ nó! ngươi có phải là người không!”
“Yêu nữ.........nàng nhất định là yêu nữ............!”
“Người bình thường, ai có thể đánh rắm như vậy..........”
Bọn binh sĩ khinh bỉ nhìn Lãnh Dao, nữ nhân này thật quá thối rồi...........
Mùi thối càng lúc càng nồng nặc, làm cho bọn họ cúi người nôn mửa, hô hấp dồn dập khiến ngay cả dạ dầy cũng trở nên quay cuồng.........
Bạch Nham nhìn vẻ mặt của Lãnh Dao đỏ lên thì nụ cười bên miệng lại càng tươi hơn, nàng đáng bị như thế, ai bảo nàng làm kinh động đến bọn binh sĩ này.
Lãnh Dao đỏ mặt cố gắng giải thích, nhưng bọn binh sĩ càng nghe nàng giải thích thì lại càng khinh bỉ. Trong nháy mắt Lãnh Dao cảm thấy tức giận vô cùng, đi lên kéo một tên binh sĩ đang nôn mửa: “Mẹ nó, ánh mắt của ngươi đây là có ý gì, lão nương đã nói là không phải do ta làm. Tại sao lại vẫn cứ nhìn lão nương, ngươi thật đáng đánh, đáng đánh.......”
Một trận tay đấm chân đá, sau cùng nàng vẫn chưa hết tức giận, liền rút ra thanh đao ở bên hông của tên binh sĩ rồi đâm thẳng vào ngực hắn một đao: “Ta đâm chết ngươi, đâm chết ngươi!”
Kết quả, trêu chọc vào nữ nhân tức giận là rất nguy hiểm, một khi tức giận tới đỉnh điểm thì ngay cả cái chết cũng không còn sợ hãi nữa ạ!
Những tên binh sĩ đang nôn mửa khi nhìn thấy một cảnh này, nhất thời cũng quên mất việc đang nôn ọe, nữ nhân này chẳng những đánh rắm thúi mà lại còn rất hung hãn nữa!
Ngọn lửa lớn vẫn thiêu đốt xung quanh như cũ, theo gió mà lan tràn ra khắp nơi khiến toàn bộ người đang ngủ phải kinh hãi tỉnh dậy. Đông Liêu hoàng và Tư Đặc Nhĩ nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu đốt lều trại, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ đủ các loại chuyện.
“Nơi cất giữ lương thảo cũng bị thiêu đốt!” Đông Liêu hoàng nói xong, nhanh chóng chạy đi.
Tư Đặc Nhĩ đứng phía sau thì một chút khẩn trương cũng không có, tâm tư thoải mái đứng xem kịch vui. Không phải thủ hạ của hắn, hắn cần gì phải vội vàng, nhưng mà người nào lại to gan lớn mật tới đây mà thiêu đốt lều trại cùng lương thảo?
“Chết tiệt, các ngươi đang làm cái gì? Sao vẫn còn không giết hai người.....ọe.....” Đông Liêu hoàng đuổi tới bên này thì thấy tình cảnh Lãnh Dao và Bạch Nham bị vây ở giữa, sau đó liếc mắt nhìn đám thị vệ thấy không ra tay công kích mà ngã trái ngã phải. Hắn lập tức giận dữ quát mắng, nhưng vừa mở miệng định nói thì bị một mùi thúi chui vào miệng: “Thứ gì đó, sao có thể thối như vậy hả?”
“Hoàng thượng........nữ nhân này có yêu pháp........rắm của nàng đánh ra thối vô cùng.......” Một binh sĩ trong đám đang nôn mửa ngẩng đầu bẩm báo. Không phải là bọn hắn không công kích, mà là do nôn mửa mãnh liệt nên đầu óc quay cuồng, khí lực làm gì còn để công kích ạ!
Nghe nói thế, Đông Liêu hoàng trừng to mắt nhìn Lãnh Dao, hắn biết trên đời này võ công có rất nhiều loại, nhưng mà nếu bảo chỉ một chiêu rắm thối này mà cũng có thể mang đi công kích thì..........
Lãnh Dao trong lòng nổi giận, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm tên binh sĩ đang nói chuyện, tên lính kia trông thấy thế thì nhất thời ngẩn ra, lùi về sau người Đông Liêu hoàng né tránh.
“Loại này là kỳ môn yêu thuật, không mau giết còn chờ cái gì.........ọe........” Ánh mắt ghét bỏ và khinh bỉ nhìn chằm chằm về phía Lãnh Dao.
“Mẹ nó, ta vả nát miệng ngươi” Lãnh Dao lao thẳng về phía Đông Liêu Hoàng mà đánh, còn Đông Liêu hoàng vì đang nôn mửa nên không có phòng bị, thân thể thì đang nín thở vì sợ bị hít vào mùi thối kia cho nên không có khí lực. Nên khi một cái tát của Lãnh Dao đánh tới, thì lảo đảo ngã xuống trên mặt đất.
“Vả nát miệng ngươi, vả nát miệng ngươi..........” Lãnh Dao nhấc chân giẫm lên người Đông Liêu Hoàng, hai tay liên tục đánh loạn trên mặt hắn.
“Cứu mạng........Người đâu........giết.........giết..........aiza......” Đông Liêu hoàng làm sao có thể chống lại được cơn tức giận điên cuồng của Lãnh Dao, vẻ mặt vốn tuấn mỹ thì lúc này đã bị vạch ra một vệt máu, nhìn vô cùng thê thảm.
Bạch Nham đứng thẳng nhìn về nơi ngọn lửa đang bốc cháy, ngọn lửa lớn như vậy hẳn là có thể thiêu đốt hết lương thảo và làm bị thương không ít người. Tuy đêm nay tiến hành không được thuận lợi, nhưng cũng có được hiệu quả mà hắn mong muốn.
Biên Cảnh có trăm vạn nhân mã, nếu như không có ngọn lửa lớn gây ra hỗn loạn thì bọn hắn sợ là cũng khó thoát thân. Hơn nữa cũng phải cám ơn Hẩu Tử, quả rắm kia thật sự rất tuyệt ạ, chỉ đáng thương cho kẻ chết thay là Lãnh Dao, e rằng danh tiếng rắm thúi này của nàng vào ngày mai sẽ truyền đi khắp nơi!
“Đừng đánh, đi mau” Bạch Nham lên tiếng chế trụ Lãnh Dao, nhìn đám binh lính ở đằng kia đang chạy tới, nếu để trời sáng lên thì bọn hắn có muốn chạy đi cũng không dễ.
“Ta xé nát ngươi......xé nát ngươi......” Lãnh Dạo bị Bạch Nham nửa túm nửa kéo đứng lên, trong miệng vẫn không ngừng quát mắng.
Sau đó lại liếc mắt nhìn Đông Liêu hoàng đang nằm ở dưới đất, lần này thì hay rồi, Bạch Nham cũng không nghĩ tới nàng lại ra tay độc ác như vậy, khuôn mặt kia quả thật là quá thê thảm rồi!
“Người đâu.........Người đâu, đừng để cho bọn chúng chạy thoát” Khương Vân hoàng đang khoác thêm y phục, nhìn thấy hành động của Bạch Nham định bỏ chạy thì ưỡn thẳng lưng, cố nhịn xuống cảm giác buồn nôn mà hô to một tiếng.
Không thể để cho bọn họ chạy được, hơn trăm vạn đại quân của bọn hắn hiện giờ đã bị người này làm cho gà bay chó sủa, đại doanh bị đốt cháy, lương thảo cũng....... Thử hỏi nếu không bắt giữ được người gây chuyện, sau này chuyện bị truyền ra ngoài, bảo mặt mũi hai nước bọn hắn biết để ở đâu, để ở chỗ nào ạ.
Nhân mã ở phía sau tiến đến, Bạch Nham cũng lôi kéo Lãnh Dao chuẩn bị chạy về phía rừng cây.
Xoay người nhìn Khương Vân hoàng nháy mắt mấy cái, vừa rồi hắn dùng khẩu ngữ nói với Khương Vân hoàng để làm hắn khó chịu mà tức giận quên đi cảnh giác, sau đó là dơ tay bắn ra một đạo đấu khí.
'Oanh.........rầm ầm........'
“A..............”
“A............” Khương Vân hoàng và nữ nhân đứng phía sau hắn đồng thời kinh hoảng hô to một tiếng.
Bọn binh lính quay đầu, thật là một cảnh tượng hoành tráng ạ. Khương Vân hoàng toàn thân xích lõa, nhưng đấy vẫn chưa phải là điểm chính, mà điểm đáng chú ý nhất chính là mỹ nhân ở sau lưng Khương Vân hoàng toàn thân cũng không mặc quần áo, dáng người hoàn mỹ làm đầu óc của tất cả binh sĩ đều mê muội nghĩ linh tinh, và hiển nhiên kết quả chính là bọn hắn đã quên luôn việc phải truy đuổi người phía trước.............
“Đẹp quá ạ!” Bọn binh lính nhao nhao tán thưởng, ngọn lửa trong mắt lúc này so với ngọn lửa đang thiêu đốt đại doanh kia còn nóng bỏng hơn.
Khương Vân hoàng toàn thân trần truồng, nhìn thấy bọn binh lính tươi cười bỉ ổi kia cùng với lửa dục hỏa trong mắt, lập tức nổi giận.
“Vẫn còn không giết cho ta, người nào chậm một bước thì trẫm sẽ giết người đó!” Đối đầu với kẻ mạnh, mọi người lại bị sắc đẹp mê hoặc, cho nên trong lòng hắn lúc này vô cùng tức giận. Cúi người nhặt lên thanh đại đao, đâm thẳng một đao vào người nữ nhân đang đứng phía sau.
“A......Hoàng thượng.....Hoàng.....” Nữ tử kinh hoảng, không nghĩ được mới chỉ một giây trước bọn họ còn đang ân ái thân mật, nhưng một giây sau đã bị hắn đâm một đao vào trái tim.
Bọn binh lính nhìn cảnh tượng này, không ai dám lên tiếng mà tất cả đều quay đầu chạy đuổi theo Bạch Nham.
Bạch Nham vui vẻ cười, trong con ngươi màu đen trở nên tối tăm, đấu khí mạnh mẽ cũng bộc phát ra ngoài khiến cho không người nào đuổi kịp, giọng nói ngạo mạn vọng lại: “Hoàng thượng, ta là sợ ngươi bị lửa dục vọng quá lớn rồi sẽ tự bạo mà chết, cho nên mới nhân cơ hội này giúp ngươi diệt trừ đi, hoàng thượng cũng không cần cảm ơn ta, ha ha......”
Khương Vân hoàng nghe xong, cũng không quan tâm trên người đang xích lõa, cúi đầu nhìn về vật trọng yếu của nam nhân..... chỉ thấy nơi vừa mới xuất ra sau khi ân ái kia bỗng nhiên chảy máu, sau đó bộ phận này chỉ trong nháy mắt đã cùng với thân thể của hắn tách rời ra, rơi xuống mặt đất.....
Yên tĩnh, lúc này mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh đáng sợ. Chỉ còn có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua..........
Mọi người thấy cảnh này thì đều trở nên choáng váng, sửng sốt, cho nên cũng quên cả việc đang làm...
Bộ phận trọng yếu rơi xuống kia chính là ở trên người của hoàng thượng bọn họ ạ, hoàng thượng trở thành thái giám, này..... chuyện này thật là loạn mất rồi.
“A...........” Đang trong lúc yên tĩnh, thì một tiếng gào thét chấn động vang lên.
Thân hình Khương Vân hoàng lảo đao đi trên mặt đất, hai tay giữ chặt nơi đó, trong miệng liên tục kêu rên.
“Ha ha....... tối nay thật sự là vô cùng tốt đẹp ạ!” Bạch Nham cười to, xoay người lôi kéo Lãnh Dao chạy đi, sau đó là biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Tư Đặc Nhĩ từ xa đi tới, nhìn tình huống này thì cũng nhíu mày. Quân vương của hai nước như thế nào lại thê thảm tới mức này, một người thì bị hủy dung, còn một người thì thành thái giám.
Chuyện này, tới cùng là ai mà lớn mật ra tay ngoan độc như vậy ạ.
Ngoan độc? thủ đoạn này, hình như cùng với nữ nhân kia có chút giống nhau.
Đưa mắt nhìn nơi mà hai người kia biến mất, đôi con ngươi híp lại. Bọn họ là ai? Xem ra là có quen biết, một nam một nữ, nhưng nàng kia không phải Bạch Băng, thế thì nàng kia là ai?
Chẳng lẽ là do Xích Liên Triệt phái tới, xem ra là hắn đã xem thường Xích Nguyệt quốc, xem thường Xích Liên Triệt rồi. Không thể tưởng tượng được trận này còn chưa đánh, mà đã rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy rồi.
Đêm nay, quân chủ hai nước bị thương, chiến sự ngày mai sợ rằng là sẽ không ổn. Mà một nam một nữ kia thân thủ rất mạnh, có thể không tiếng động xuất hiện ở doanh trại thì hắn còn tin được, nhưng mà làm cách nào mà có thể phóng hỏa nhanh như vậy thì hắn lại nghĩ không ra. Hai người họ làm sao làm được chứ? Lửa không những tốc độ lan nhanh mà còn cháy rất mãnh liệt....
“Hoàng thượng, hoàng thượng, mau truyền quân y” Các vị tướng quân ở trong quân doanh nhìn hai vị quân chủ đều giật mình, nhanh chóng chia nhau mang hai vị quân chủ về hướng lều trại chưa bị cháy.
“Hoàng tử, chuyện đêm nay có thể hay không ảnh hưởng tới trận chiến ngày mai?” Khải Đức đi tới bên cạnh Tư Đặc Nhĩ, nhỏ giọng hỏi.
“Không có việc gì” Tư Đặc Nhĩ vung tay lên, chẳng qua chỉ là tổn thất một phần mười tướng sĩ, số lương thảo còn lại cũng đủ để cầm cự, chỉ cần công phá được Biên Cảnh thì sợ gì không có lương thảo!
Nếu chiến sự nổ ra, Bạch Băng chắc sẽ không chịu ngồi yên chờ chết. Trực giác nói cho hắn biết, trận chiến này sẽ là một trận chiến kinh tâm động phách nhất trong đời của hắn, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã làm hắn khẩn trương rồi.
Nếu như bảo nàng xông vào phá hủy quân doanh thì hắn cũng tin tưởng, nhưng mà người nữ tử đêm nay kia có thân hình khác hoàn toàn với nàng, điều này thật ngoài với dự đoán của hắn.
-----------
Ám Ma tộc, ở trong mật thất của tộc, Vương Lam ăn mặc quần áo bình thường của gia nhân, đứng đối mặt với Mộc Cầm, nàng có cảm giác cực kỳ tức giận.
“Mộc cầm, thời gian đã lâu như vậy vì sao còn không có hành động gì. Chẳng lẽ ngươi thật không muốn giúp ta và nhi tử đoạt lại thiên hạ Xích Nguyệt” Lời nói trong miệng Vương Lam mang theo tức giận vang lên.
“Lam tỷ tỷ ngươi còn không biết sao? Hiện tại hai nước đang vây công, Xích Liên Triệt xuất chiến ở Biên Cảnh, mà Xích Nguyệt có thể hay không giữ được còn chưa rõ mà” Mộc Cầm ngồi ở trên ghế, bây giờ Ma Quân đã bắt đầu nghi ngờ nàng, cho nên mấy ngày này bọn nàng phải trốn đông trốn tây.
Nghe thấy thế, Vương Lam trầm mặc trong chốc lát. Hai nước vây công nàng có nghe qua Sơn nhi nói, nhưng mà mấy ngày này Sơn nhi đều ra ngoài nên chỉ còn lại nàng một mình ở trong mật thất, chuyện xảy ra nàng cũng không biết. Giờ nghe thấy vậy thì có chút kinh hãi, Xích Liên Hoàng vậy mà lại để Xích Liên Triệt vì một nữ nhân mà khai chiến với hai nước kia, đổi lại nếu là Sơn nhi muốn làm thế, chỉ sợ Xích Liên Hoàng sẽ chặt luôn hai chân của Sơn nhi ạ!
“Mộc Cầm, ngươi cảm thấy Xích Nguyệt thật sự có lẽ không giữ được rồi đúng không?” Vương Lam dò hỏi, nếu như thật là vậy thì nàng và Sơn nhi sau này phải sống như thế nào?
“Chuyện này, thật sự là không thể xác định được. Nhưng mà đứng trước tình cảnh bị hai nước vây công một nước, chỉ cần dùng đầu mà suy nghĩ thì cũng biết kết quả là gì, Xích Nguyệt này ngươi cũng đừng nghĩ tới nữa mà cứ yên tâm ở lại đây, muội muội là ta đây sẽ nuôi các ngươi” Nàng là phu nhân của trưởng lão Ám Ma tộc, dựa vào địa vị này thì giá trị của nàng ở đây sẽ không thấp, mà tài phú của Ám Ma tộc thì không cần phải nói.
“Ta biết ngươi đối với mẫu tử chúng ta rất tốt, nhưng mà suốt ngày ở trong mật thất, đó cũng không phải là biện pháp” Sắc mặt Vương Lam lộ ra vẻ chua xót, rồi lại chuyển qua vẻ oán hận: “Nếu không phải vì Xích Liên Triệt và Bạch Băng thì mẫu tử hai người chúng ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này”
“Nói tới nữ nhân kia ta lại phiền muốn chết, chỉ hận không thể đem nàng ta bầm thây vạn đoạn” Nếu không có Bạch Băng thì nàng cũng đâu bị Ma Quân Tây Ma Nguyệt tra ra được manh mối gì chứ.
Hai người nói xong, cửa mật thất mở ra, Chân Nguyệt và Nguyên Nguyệt cùng nhau đi tới, trên mặt hiện lên vẻ âm trầm.
“Làm sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi như thế?” Mộc Cầm đỡ Chân Nguyệt ngồi xuống, rồi đưa tay xoa bóp vai cho hắn.
“Aiz, đừng nói nữa, quân thượng giải độc rồi!” Nguyên Nguyệt nhăn mặt, hắn là người tự tay hạ kỳ độc, năm đó hắn đã mất rất nhiều năm mới tìm được cách chế độc này. Hơn nữa vì rắn hai đầu mà thủ hạ của hắn đã chết rất nhiều, thế nhưng hôm nay lại bị người ta giải được!
“Cái gì? Ngươi nói Ma Quân giải được độc rồi hả?” hai tay Mộc Cầm cứng đờ: “Là ai, là ai lại lợi hại như thế?” Độc của Nguyên Nguyệt còn có người có thể giải?
“Bạch Băng!” Chân Nguyệt sắc mặt âm trầm, hắn đã xem nhẹ nữ nhân này rồi. Độc của Nguyên Nguyệt vô cùng hiếm lạ, hơn nữa còn thêm cả độc rắn nhưng mà nàng ta vẫn có thể giải, chuyện này khiến hắn phải giật mình không ít!
“Cái gì?” Mộc Cầm và Vương Lam cùng lúc lên tiếng, trong mắt đều là sự kinh hãi chấn động.
“Nàng ta tới Ám Ma tộc lúc nào?” Mấy ngày nay nàng cũng không nghe thấy có người nào tới tộc mà.
“Vào lúc đêm khuya xông tới, hình như là có giao dịch gì đó với quân thượng. Ngày hôm qua quân thượng điều động hơn năm vạn nhân mã và năm trăm ma thú cao cấp giao cho Bạch Băng, chỉ sợ chuyện này có liên quan tới chiến sự ngoài Biên Cảnh” Nguyên Nguyệt trả lời, hiện tại bọn hắn tuy là trưởng lão nhưng lại không hề được quân thượng tín nhiệm, hoặc là nói chính xác hơn thì quân thượng hiện tại đã nổi lên sát tâm với bọn hắn.
“Bạch Băng nhất định là mang người và thú đi Biên Cảnh, nếu như thật sư như vậy thì chỉ sợ hai nước vây công cũng không phải là đối thủ, nhưng mà nếu như thắng thì chẳng phải là sẽ để cho Bạch Băng và Xích Liên Triệt càng thêm cuồng vọng sao. Sau đó Xích Liên Hoàng sẽ vì vậy mà truyền lại ngôi hoàng đế, đến lúc đấy Xích Liên Triệt làm chủ Xích Nguyệt, cộng thêm Bạch Băng nữa thì sợ là sẽ càng khó diệt trừ hai người này” Trên mặt Vương Lam hiện lên vẻ bối rối, mẫu tử bọn hắn nếu đã không chiếm được giang sơn thì bọn Xích Liên Triệt cũng đừng mơ tưởng có được: “Không được, trận này bọn hắn không thể thắng lợi được, các ngươi phải nghĩ ra biện pháp nào đi”
Mộc Cầm suy nghĩ, lời nói này của Vương Lam cũng rất có lý. Tuy các nàng đối với giang sơn này không có hứng thú, nhưng mà nếu Bạch Băng là nữ nhi của Hậu Giản, hiện giờ Ma Quân lại giúp nàng, nếu về sau nàng ta tiếp quản Ám Ma tộc, vậy các nàng phải chết là không thể nghi ngờ ạ.
Không thể giữ, tuyệt không thể giữ lại. Trận chiến này của Xích Liên Triệt cũng tuyệt đối không thể thắng lợi!
“Đúng rồi, lão già Bạch Hào kia không phải là vẫn đang nằm ở trong tay của chúng ta sao” Mộc cầm kêu lên một tiếng, trên mặt hiện lên tươi cười: “Lợi dụng Bạch Hào uy hiếp Bạch Băng, hẳn là sẽ có tác dụng”
“Đúng, đúng” Nghe thế, vẻ mặt bối rối của Vương Lam cũng trở nên mừng rỡ. Nàng sao lại có thể quên chuyện này, Bạch thừa tướng yêu thương nhất chính là Bạch Băng, mà theo tính cách của Bạch Băng thì nhất định khi nghe tin Bạch Hào, sẽ trở nên rối loạn.
“Phương pháp này có lẽ là ổn, Nguyên Nguyệt, ngươi mang theo binh lính cùng Bạch Hào đi Biên Cảnh, chúng ta sẽ đến đó sau” Ánh mắt Chân Nguyệt sáng lên, Bạch Hào đối với bọn hắn rất có tác dụng, nói không chừng về sau còn có thể là vương bài, chuyện này thật tốt.
“Không chỉ có Bạch Hào, ta còn có một vương bài nữa” Nguyên Nguyệt híp mắt lại, nở một nụ cười giả dối đầy nguy hiểm.
“Còn có một vương bài? là cái gì?” Mộc cầm nghi ngờ, trong lòng thầm nói, không thể tưởng được Nguyên Nguyệt này còn có thể giữ lại một đường lui.
“Yên tâm, đợi khi các ngươi tới Biên Cảnh thì sẽ hiểu. Vương bài này cũng không có quan hệ tới Bạch Băng mà chính là liên quan tới Xích Liên Triệt.”
Xích Liên Triệt? Mấy người ở đây đều sửng sốt, chẳng lẽ định bắt Xích Liên Triệt để khống chế Bạch Băng, hay là bắt Bạch Băng rồi áp chế Xích Liên Triệt?
Nguyên Nguyệt thấy mọi người nghi hoặc cũng không trả lời, chỉ là nở một nụ cười tính kế, ra vẻ chuyện tình ở Biên Cảnh hắn đều nắm giữ tất cả!
---------------
Sáng sớm, sương mù dần dần tán đi, ánh mặt trời từ từ chiếu xuống mảnh đất tối tăm. Trên các cành cây đều có vết tích của sương sớm, cùng với tiếng chim chóc bay lượn kêu ríu rít tạo nên một cảnh tượng vô cùng yên bình.
Trên tường thành, binh sĩ trấn thủ đứng trên cao nhìn xuống, trong lòng liền hô to một tiếng thật tốt. Bọn họ đều biết hôm qua đại doanh của địch bị lửa cháy, cho nên khi thấy một mảnh trắng xóa, cùng với lương thảo của quân địch bị thiêu đốt thì ai cũng cảm thấy vui sướng.
Sáng sớm thấy cảnh này, binh lính của Xích Nguyệt sao có thể không vui sướng được ạ. Hiện giờ binh lính hai nước bao vây đã bị tổn thương không ít, lương thảo lại không có, dù có tấn công thì cũng không giữ được mấy ngày.
Trong nháy mắt tất cả đều suy nghĩ tới người phóng hỏa tối qua, thật sự là người này đã lập được công lớn rồi. Xem ra, quốc gia bọn họ tuy phải đối chiến với hai nước nhưng phần thắng cũng không phải là không có!
Bên trong cửa thành.
“Vương gia, hôm qua quân doanh của hai nước bị cháy, lương thảo bị đốt sạch, mà ngay cả binh lính cũng bị chết không ít.” Phó tướng đi tuần tra thành trở về thì lập tức đi báo cáo với Xích Liên Triệt.
“A...? Là người nào phóng hỏa?” Xích Liên Triệt lên tiếng hỏi.
“Cái này thì không rõ, chỉ nghe thám tử báo lại, xông vào doanh trại là một nam một nữ. Đi theo bên người la hai ma thú một trắng một đen, kỳ lạ hơn còn có thêm một con Hầu Tử. Còn nghe nói người nữ nhân này là yêu nữ, không chỉ có công phu cao mà ngay cả yêu pháp cũng rất lạ, làm cho quân chủ hai nước một người thành thái giám, một người bị hủy đi dung mạo” Phó tướng vừa nói vừa vui sướng, người xông vào phóng hỏa đốt lương thảo kia nhất định là người của Xích Nguyệt bọn hắn.
“Một nam một nữ?” Xích Liên Triệt ở trong lòng hiện lện một chút suy nghĩ quái dị, hai nước có tới mấy trăm vạn binh mã, người nào mà lại có gan lớn đi thiêu đốt lương thảo chứ. Một nam một nữ này là ai? Nữ tử biết yêu thuật, công phu rất cao, bên người còn có hai ma thú?
Theo miêu tả cùng với thủ đoạn này, chẳng lẽ là Bạch Băng!
Không lẽ thật sự là nàng đã xông vào quân doanh của đối phương? Đảo mắt suy nghĩ, trừ bỏ Bạch Băng ra thì còn có ai có thể làm chuyện này tốt tới mức như vậy.
Chết tiệt! Lôi Hỏa tới cùng là làm cái chuyện gì thế? Hắn chẳng phải đã ra lệnh, phải dùng tất cả mọi biện pháp bảo vệ và ngăn cản nàng tiếp cận Biên Cảnh hay sao!
Nghĩ tới Bạch Băng thật sự đột nhập vào quân doanh có mấy trăm vạn nhân mã, trong lòng hắn lại tức giận!
“Khụ khụ.....” Trong lòng suy nghĩ thế, khiến cho hơi thở trở nên hỗn loạn làm hắn ho khan liên tục.
“Vương gia......” Phó tướng vội vàng tiến lên.
Xích Liên Triệt xua tay ngăn trở động tác của phó tướng lại: “Ngày mai lúc bổn vương xuất chiến, các ngươi cho người đóng chặt cửa thành, người nào cũng không cho phép ra ngoài Biên Cảnh” Nếu nàng có thể xông vào đại doanh quân địch, vậy ngày mai nhất định khi xuất chiến nàng sẽ đến. Hắn tuyệt đối không thể để cho nàng mạo hiểm.
“Vâng” Phó tướng cẩn thận nhìn Xích Liên Triêt, trong lòng bồn chồn. Thân thể hai ngày nay của Vương gia có vẻ không được tốt, ngày mai xuất chiến liệu có thể hay không........
“Báo, Vương gia, ngoài cửa có Tứ vương gia cầu kiến” Bính lính hai tay ôm quyền, bẩm báo.
“Để cho hắn vào” Xích Liên Triệt có chút chấn kinh, không thể tưởng được Tứ ca cũng đến Biên Cảnh.
“Vâng” Binh lính đáp lời, xoay người lùi xuống.
“Lục đệ” Người chưa tới giọng nói đã tới trước, sau đó một người xuất hiện với khuôn mặt tang thương.
“Tứ ca, sao ngươi lại tới đây?” Biên Cảnh lúc này cũng không phải là nơi nên tới, một quốc gia đối chiến với hai nước, thắng thua khó mà nói trước.
“Sao lại nói thế, ta cũng không phải đến là vì ngươi. Ta là vì Băng nhi mà đến” Xích Liên Vũ nói xong thì ánh mắt cũng lóe lên: “Tuy ngươi cùng với Băng nhi đã dứt tình, nhưng ngươi lại vẫn như cũ nguyện ý vì nàng mà vứt bỏ tất cả, thậm chí là cả sinh mạng cũng không quan tâm. Nàng đối với ngươi quan trọng ra sao, thì đối với ta cũng vậy”
“Tứ ca” Trên vẻ mặt Xích Liên Triệt xuất hiện một chút biến hóa.
“Năm đó ba người chúng ta cùng nhau thoát khỏi trận săn bắn, kể từ lúc đó thì trái tim của ta đã rơi vào trên người nàng mất rồi, cho nên giờ đã không thể thu hồi trở lại” Xích Liên Vũ không hề che dấu tình cảm của mình, bởi vì hắn hiểu Xích Liên Triệt có thể nhìn ra được.
Cái tên Bạch Băng này đã sớm khắc sâu ở trong đầu hắn, năm đó nàng liều chết cứu hắn, cũng kể từ đó hắn đã quyết tâm phải tu luyện đấu khí và Vũ Tu. Năm đó nàng bảo vệ hắn, hôm nay hắn sẽ nhất định bảo vệ nàng tới cùng!
Kiếp này vô duyên, kiếp sau hắn chắc chắn sẽ tìm gặp nàng sớm hơn Xích Liên Triệt một bước!
“Cám ơn” Ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, thân thể cứng đờ. Tứ ca đã có thể thản nhiên nói rõ ra tình cảm này, vậy hắn ngoài nói một câu cám ơn ra thì cũng không biết phải nói thêm gì nữa, lời nói đẹp đẽ hắn không thể nói được ạ.
Một câu cám ơn, tuy rất đơn giản nhưng lại đã nói lên tất cả..........
“Ha ha, cần gì phải nói lời khách khí như thế, đã là huynh đệ thì không nên nói cám ơn” Xích Liên Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười phá tan không khí căng thẳng: “Tứ ca ta hôm nay tới đây cũng không phải chỉ có một mình, mà còn có một người khác nữa. Ta chỉ sợ khi ngươi nhìn thấy hắn, thì sẽ không thể khống chế được kích động” Lời nói này càng nói lại càng làm người nghe khó hiểu hơn, vì hắn biết nếu Lục đệ gặp được Bạch Nham không chết, nhất định sẽ rất vui mừng.
“Người nào?” Xích Liên Triệt nhíu mày, là người nào mà có thể khiến cho hắn khống chế không được?
“Ta” Ngay sau đó từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói sang sảng, Bạch Nham một thân y phục màu trắng đi vào đại sảnh. Nhưng bên miệng thì lại nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt sáng ngời.
Quả thật, lúc Xích Liên Triệt nhìn thấy Bạch Nham thì đã hoàn toàn chấn động rồi, trong mắt vừa nghi ngờ và xen lẫn với vui sướng: “Bạch Nham, ngươi thật là Bạch Nham....”
Tiến lên vài bước nắm lấy hai vai của Bạch Nham, đôi tay cùng với giọng nói trở nên run rẩy, hắn sợ, hắn rất sợ đây chỉ là ảo giác!
“Là ta, làm sao lại kích động như vậy làm gì, ta không bị Đông quý phi hại chết. Thật sự cũng là do ta có phúc lớn mệnh lớn ạ” Bạch Nham liếc mắt nhìn Xích Liên Triệt, lời nói có chút châm chọc. Đối với Đông quý phi, hắn thật sự là oán hận tới cực điểm, nếu không phải Xích Liên Triệt là người trong lòng của tỷ tỷ thì hắn đã sớm xuống thay với Đông quý phi rồi.
Lần này hai nước vây công là vì tỷ tỷ, Xích Liên Triệt lựa chọn xuất chiến đã khiến hắn giảm bớt rất nhiều oán hận. Nhưng mà Xích Liên Triệt dù sao vẫn là nhi tử của Đông quý phi, cho nên hắn vẫn có chút không muốn tỷ tỷ và Xích Liên Triệt nối lại tình cảm.
“Không có việc gì là tốt rồi, không sao là tốt” Xích Liên Triệt không để ý tới giọng nói của hắn lúc này vui vẻ tới mức nào, hắn chỉ biết Bạch Nham không có việc gì thì đã rất vui rồi, từ trong tận đáy lòng hắn thật sự rất vui mừng!
Bạch Nham mím môi, không giận không cười, làm không khi xung quanh cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Ta đã mệt muốn chết, có thể tìm chỗ cho ta đi ngủ không ạ” Không khí đang căng thẳng thì đột nhiên vang lên một câu nói, thành công đem ánh mắt của bốn người dời đi.
“Lãnh Dao, ánh mắt của ngươi sao lại đen xì như vậy, ngày hôm qua ngủ không ngon sao?” Xích Liên Vũ nhìn chằm chằm về phía Lãnh Dao, ngày hôm qua nàng hình như đi ngủ còn sớm hơn cả hắn mà.
“Ngủ cái cọng lông, tất cả đều là tại Bạch Nham. Nửa đêm không ngủ còn đến quân doanh của kẻ địch làm càn, thiếu chút nữa cả mạng sống cũng mất luôn” Lãnh Dao nửa nhắm nửa mở con mắt, làm ra bộ dáng nửa sống nửa chết.
“Ngày hôm qua là các ngươi xông vào doanh trại của hai nước?” Xích Liên Triệt nhìn Bạch Nham, nhất thời trở nên kinh ngạc. Dựa vào công phu của Bạch Nham mà lại có thể xông vào quân doạnh của hai nước phóng hỏa, sau đó chạy thoát là chuyện không có khả năng. Nghĩ tới đây hắn dời mắt nhìn lên trên người Lãnh Dao: “Ngươi chính là người nữ nhân mà thám tử hồi báo, công phu cao cường biết sử dụng yêu thuật?”
“Các ngươi tối hôm qua xâm nhập vào quân doanh của hai nước? Ngươi là người có công phu cao cường, biết yêu thuật?” Xích Liên Vũ choáng váng, chưa nói tới Lãnh Dao có công phu cao cường ở đâu ra, nàng còn có biết yêu thuật?
“Yêu nữ? này, Xích Liên Triệt ngươi có thể nói rõ không ạ. Ta căn bản là không có yêu thuật, chuyện này ngươi không phải rõ ràng sao” Nhắc tới chuyện hôm qua là nàng lại tức giận, cái rắm kia căn bản không phải nàng phóng ra, sao lại cứ nhằm vào nàng mà nói ạ!
“Ha ha, các ngươi có muốn biết vì sao nàng lại có danh hiệu là yêu nữ này không?” Bạch Nham đứng bên cạnh cười to liên tục. Nói thật, khi chứng kiến cảnh nàng tức giận, thật đúng là làm cho người ta phải giật mình ạ.
“Thám tử hồi báo lại, nói yêu nữ này phóng rắm rất thối, mà mùi này so với binh khí sắc bén giết người còn lợi hại hơn” Phó tướng bên cạnh vốn không rõ nguyên do, sau khi nghe Bạch Nham nói thì ngây người suy nghĩ một lúc mới nói ra lời thật, mà hoàn toàn không hề phát hiện ở bên cạnh đã có người tức giận bốc hỏa.
“Thúi lắm?” Xích Liên Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Dao.
Bạch Nham thì vẫn cười lớn như cũ, Xích Liên Triệt thoáng nhíu mày một hồi rồi mới khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.
Sắc mặt Lãnh Dao thì đã đỏ bừng, không biết là do tức giận hay là xấu hổ. Nàng trừng mắt nhìn phó tướng một cái rồi hung hăng nói: “Ngươi làm sao mà biết rắm kia là do nữ nhân phóng, nàng là bị oan uổng thì sao”
“Chuyện này là do thám tử hồi báo nên sẽ không sai được, hắn nói bọn binh lính của hai nước sau đó còn ngã phải ngã trái, nôn mửa không ngừng” Phó tướng thành thật trả lời, diễn tả sinh động như thật, chỉ sợ người khác nói hắn đang bịa đặt.
“Phốc.... ha ha.....”
“Ha ha....” Nghe phó tướng nói một thôi một hồi, Bạch Nham cười càng thêm mãnh liệt, Xích Liên Vũ cũng nhịn không được mà cười khẽ, thậm chí ngay cả Xích Liên Triệt vốn lạnh lùng cũng hiện lên ý cười ở trên mặt.
“Ngươi.......Ngươi........Xích Liên Triệt......Thủ hạ này của ngươi cũng làm càn quá rồi, dám hồi báo tin tức giả” Mặt Lãnh Dao đỏ bừng tới mức có thể rỉ ra máu luôn.
“Vương gia, thuộc hạ không hề nói sai. Hôm nay thám tử đúng là đã bẩm báo lại như vậy ạ” Nghe thấy Lãnh Dao bảo hắn báo tin tức giả, phó tướng kinh hoảng vội vàng quỳ xuống trên đất. Phải biết rằng giả truyền quân tình là không phải chuyện nhỏ, dựa vào quân quy là bị chém đầu.
“Phó tướng ngươi đứng lên đi, chuyện này không liên quan tới ngươi” Xích Liên Vũ cười nói.
Phó tướng nhìn thấy Xích Liên Triệt gật đầu, lúc này mới dám đứng lên.
“Ngươi........Ta không thúi, cái đó căn bản không phải là ta làm.... không phải ta..... các ngươi tại sao lại không tin ta ạ!” Thấy phó tướng đứng lên, Lãnh Dao nóng nảy, chuyện này sao lại rơi vào trên người nàng ạ, tại sao lại có thể có chuyện này chứ!
“Này..... Ta cũng chưa có nói là do cô nương phóng.....” Mới đứng dậy, phó tướng vội vàng nói tiếp, nhưng còn chưa nói xong thì liền ngu ngơ luôn. Giờ hắn mới phản ứng được, thì ra là nãy giờ cô nương này đang muốn nói là nàng không thúi.... chẳng lẽ là nói, chuyện tối hôm qua ở quân doanh là do nàng...?
Khó trách tại sao nãy giờ vẫn hung dữ trừng mắt với hắn ạ!
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Ngày mai khai chiến, Tứ ca ngươi dẫn bọn họ về nghỉ ngơi đi” Hay tay Xích Liên Triệt chắp sau lưng, xoay người đi lên trên ghế ngồi xuống. Thì ra chuyện này là do Bạch Nham xông vào quân doanh, bản lĩnh cùng với thủ đoạn này của hắn thật giống với Bạch Băng ạ, không hổ danh là tỷ đệ.
Ngày mai khai chiến, ở ngoài Biên Cảnh sẽ rất nguy hiểm, nếu như Bạch Nham là người mà Bạch Băng muốn bảo vệ, vậy thì hắn cũng sẽ bảo vệ Bạch Nham.
“Ta không đi” Bạch Nham thu lại tươi cười, nghiêm túc nhìn Xích Liên Triệt: 'Trận chiến sự này, quan hệ tới tỷ tỷ của ta, ta không thể để cho nàng phải lưng mang tội danh. Mặc kệ ai là người tổn thưởng tỷ tỷ, tất cả đều đáng chết”
Sau khi nói xong, đôi mắt sáng lên dị thường, ánh sáng trong trẻo như ngọc đó còn chói mắt hơn cả so với kim cương. Hắn là nhi tử của Hậu Giản - Vương của Ám Ma tộc, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng ra sao thì không một ai biết đến, mà lại càng không thể suy đoán được sự tình tiến triển sau này.
Trong cơ thể hắn có một phần tư máu của Thần tộc, một phần tư máu của Ma tộc, bốn phần thì chỉ có hai phần là máu của nhân loại. Mà khi ba loại máu này dung hợp vào với nhau, thì sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Xích Liên Triệt đảo mắt nhìn về phía Bạch Nham, trong con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng. Hắn có cảm giác Bạch Nham lúc này khác với trước kia, tuy chỉ có thời gian ngắn ngủn vài tháng nhưng khí tức của hắn đã khác xa.
Hơi thở ở trên người mạnh mẽ, nội thâm kiên cường vô cùng, hắn cảm thấy Bạch Nham càng lúc càng giống với Bạch Băng rồi.
“Lục đệ, chúng ta đều đã tới đây, muốn chúng ta trở về, ngươi có khả năng này sao” Xích Liên Vũ vuốt mũi, muốn hắn trở về là chuyện tuyệt đối không thể.
“Đúng vậy, trở về là sao. Thực lực Lãnh Nguyệt Sơn Trang của chúng ta cũng không phải là nhỏ đâu” Lãnh Dao vội vàng lên tiếng, tuy nàng không mang theo nhiều người, nhưng ít ra vẫn có thể trợ giúp chút ít mà, chẳng phải có câu thêm một người là thêm một phần sức mạnh sao.
Xích Liên Triệt nhíu nhíu mày, nghe thấy lời bọn họ vừa nói thì chuyện bảo bọn họ rời đi là không có khả năng rồi. Thôi thì để ở lại cũng không sao: “Ngày mai ở trên chiến trường, không đường làm xằng bậy”
------------
Gió thổi mây bay, ánh mặt trời nóng bỏng của ban ngày bắt đầu chuyển thành trời chiều rồi dần dần ảm đạm đi, khiến cho một ngày cũng nhanh chóng chuẩn bị kết thúc.
Bên ngoài cửa thành, một loạt lều trại bị thiêu hủy đã sớm dựng lên lại. Mấy trăm vạn binh mã cũng dần dần triển khai vây quanh thành trì, quân chủ hai nước trải qua chuyện vừa rồi, thương thể vô cùng nghiêm trọng nên đối với Xich Nguyệt rất tức giận, thề bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh chiếm Xích Nguyệt quốc.
Khí thế hào hùng, cảnh tượng rung động. Trên đất là chi chít đầu người được xếp thành hai hàng dài, số người cụ thể không rõ là bao nhiêu, nhưng nhìn qua đoán chừng cũng phải tới ba trăm vạn đại quân.
Xích Liên Triệt mặc khôi giáp màu bạc, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười mà không ai có thể dùng ngôn ngữ nào diễn tả được vẻ đẹp này. Diện mạo tuấn mỹ, nhưng vẻ tuấn mỹ đó lại có thể khiến cho những ai chăm chú nhìn vào đều bị đóng băng vì rét lạnh.
Cửa thành mở ra, bảy mươi vạn nhân mã từ từ đi ra. Xích Liên Triệt híp mắt lại, mặc dù đối diện trước mặt chính là ba trăm vạn nhân mã nhưng hắn lại không hề e sợ, trái lại hắn rất hưng phấn.
Bảy mươi vạn nhân mã ở phía sau nhìn thấy số nhân mã ở phía đối diện, nếu bảo trong lòng không sợ là giả, dù sao trận chiến này xét về thực lực thì có phần kém nhau quá lớn, hơn nữa lại nghĩ đến người dẫn tới chuyện này chính là Lục vương phi, khiến cho vấn đề này ở trong lòng mọi người luôn tồn tại một khúc mắc.
Vì một nữ nhân mà vứt bỏ giang sơn, mà hiện tại bọn hắn lại đang chiến đấu vì để bảo vệ một nữ nhân, cho nên trong lòng tự nhiên là không phục.
Bạch Nham đi theo ở đằng sau, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên bảy mươi vạn đại quân của Xích Nguyệt. Trong mắt lại càng dâng lên tức giận dầy đặc, dù có không có tỷ tỷ của hắn thì hai nước này cũng sẽ tấn công Xích Nguyệt, tỷ tỷ của hắn bây giờ chẳng qua chỉ là một lý do để thúc đẩy chiến tranh xảy ra nhanh hơn mà thôi.
Lợi dụng tỷ tỷ để khởi xướng chiến tranh, nhân cơ hội này châm ngòi ly gián sức chiến đấu của binh lính Xích Nguyệt. Vô tình đã làm yếu đi lớp phòng thủ ở trong lòng mọi người, rồi tiếp theo là công phá thân thể, vậy thì quá dễ dàng chiến thắng rồi không phải sao.
Gió nóng thổi qua, ba trăm vạn đại quân chân đi giày sắt bước đi tạo nên những tiếng boong boong, so với tiếng sấm còn vang dội hơn.
Người chỉ huy ba trăm vạn đại quân này không phải là Khương Vân Hoàng, cũng không phải là Đông Liêu hoàng, mà chính là hoàng tử hải ngoại Tư Đặc Nhĩ. Cảnh tượng này ở trong mắt mọi người chính là khó hiểu và nghi ngờ, vốn là hai nước vây công giờ lại thêm hải ngoại nữa, đây không phải là tương đương với ba nước vây công sao?
Thực lực của người hải ngoại bọn họ không rõ ràng lắm, nhưng mà cho dù không tính thế lực của hải ngoại thì chỉ với bảy mươi vạn binh mã liệu có thể chống lại với ba trăm vạn đại quân sao. Hiện tại lại tới thêm một thế lực mà bọn họ không rõ thực lực, thật khiến cho tâm tình binh lính của Xích Nguyệt càng thêm không nắm chắc. Bọn họ chỉ biết là trận này, không nên đánh, một khi ra trận thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng lại không một ai dám nói ra ạ.
Trăm vạn nhân mã cũng nhìn nhau, khí thế nhất thời bùng nổ lan ra rộng khắp nơi. Nhất thời khí thế mạnh mẽ này khiến cho người ta đều cảm thán không thôi, chỉ dựa vào một điểm này đã có thể nhìn ra được hai nước kia thắng trận ra sao rồi, không những thắng mà còn đại thắng.
“Không nghĩ tới người dẫn binh ra trận lại là hải ngoại hoàng tử” Xích Liên Triệt mở miệng trào phúng, đôi mắt đen láy trở nên thâm thúy, khiến cho không một ai có thể nhìn ra được cảm xúc gì ở trong đó.
Tư Đặc Nhĩ nhếch miệng nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt cùng với màu tóc vàng ở dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, dung nhan tuấn mỹ như được điêu khắc từ ngọc ra kia khiến cho mọi người đều bị mê hoặc.
“Từ khi bản hoàng tử ly khai khỏi Xích Nguyệt, chẳng phải Lục vương gia đã sớm đoán ra lần tới gặp lại sẽ là cảnh tượng này sao” Tư Đặc Nhĩ nhẹ giọng lên tiếng.
Người nói vô tâm, nhưng người nghe thì hữu ý. Bảy mươi vạn nhân mã ở sau lưng Xích Liên Triệt nghe thế thì sửng sốt, lần trước hoàng tử hải ngoại tới làm khách ở Xích Nguyệt, đã bị một nữ nhân đánh bị thương. Lục vương gia đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng lại không ra tay ngăn cản, mà ngược lại còn làm bọn hắn đi tìm cái chết, coi bọn hắn đều là ngốc tử sao.
Xích Liên Triệt nhíu mày: “Đúng là đã nghĩ tới, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại”
Không phản bác, không giải thích, có sao nói vậy, nhìn không ra bất luận điều gì từ vẻ mặt Xích Liên Triệt. Mà đứng trước ba trăm vạn đại quân, Xích Liên Triệt cũng không hề có chút nào kiêng kị, mỗi một câu nói của hắn vang lên còn sắc bén hơn so với cả lưỡi đao.
Tư Đặc Nhĩ nghe thế thì càng cười rực rỡ hơn: “Lục vương gia chẳng lẽ có thể tuyệt đối chống đỡ được ba trăm vạn nhân mã, còn có.....” Nói tới đây thì Tư Đặc Nhĩ cố ý dừng lại một chút: “Còn có, mấy ngàn ma thú không phân rõ cấp bậc sao”
Mấy ngàn ma thú không phân cấp bậc? Lời này vang lên, thật sự là không khác gì một quả boom ném xuống.
“Chiến tranh ở đại lục, vậy mà lại do hoàng tử hải ngoại dẫn đầu, xem ra chuyện này cũng chính là do hoàng tử giật giây đi. Lần tới đại lục này của hoàng tử, sứ mệnh thật đúng là vô cùng trọng đại” Xích Liên Triệt không thèm để ý tới từ trong miệng hắn là có bao nhiêu binh mã và ma thú, mà hắn chỉ nói ra một câu đánh trúng trọng điểm.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng mỗi chữ đều truyền vào trong lỗ tai của mọi người. Ba trăm vạn đại quân tuy bên ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng thì đã khẽ động rồi.
Lần này hải ngoại hoàng tử cùng bắt tay với hai nước cùng đánh chiếm Xích Nguyệt, nghĩ cũng thấy kỳ quái. Không chỉ thế, mà tất cả hành động của hai vị quân chủ này đều bị hải ngoại hoàng tử sắp đặt. Hiện giờ, hai người quân chủ, một thì bị hủy dung, một thì thành thái giám mà trong khi hải ngoại hoàng tử này thì lại chẳng tỏ ra vẻ gì cả, cứ như chuyện hiển nhiên mà thay thế hai quân chủ của bọn họ dẫn binh xuất chiến.
Lục vương gia của Xích Nguyệt nói không sai, bọn họ đều không biết quốc gia của hải ngoại ở đâu. Nếu như hải ngoại có dã tâm chiếm đại lục, vậy thì sau khi trận chiến này chấm dứt, đại lục sẽ biến thành tình cảnh như thế nào?
Trên mặt Tư Đặc Nhĩ đang nở một nụ cười xinh đẹp, bỗng nhiên xuất hiện một tia khác thường. Dù sao thì hắn vẫn là người ngoài, khi dẫn dắt binh mã của đại lục thì ít nhiều cũng tạo ra sự hoài nghi ở trong lòng mọi người. Dã tâm chiếm lĩnh đại lục hắn cũng đã từng có, chỉ là bởi vì ngăn cánh một vùng biển rộng, muốn tấn công cũng không phải đơn giản cho nên dã tâm này mới tạm thời gác lại do thực lực của bọn hắn ở trên đại lục không có.
Nhưng mà hắn thật sự là không có dã tâm này sao? Trong lòng hắn lúc này tuy không có, nhưng mọi người khác thì sao? Bọn họ có nghĩ như thế sao?
“Lục vương gia chẳng những vì một nữ nhân mà vứt bỏ giang sơn, nay lại còn phỉ báng bản hoàng tử. Vậy thì trận chiến này cũng không còn gì để nói nữa nữa rồi” Tư Đặc Nhĩ híp mắt, nếu như còn nói tiếp chỉ sợ đám binh mã sau lưng hắn cũng sẽ dao động mất.
“Cần gì phải dong dài, đáng lẽ phải đánh từ sớm rồi” Bạch Nham thờ ơ nhìn nam tử tóc vàng, cái người nam nhân này mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ chán ghét.
Tư Đặc Nhĩ đảo mắt nhìn Bạch Nham, đối với một tiểu tử không có tên tuổi, hắn cho tới bây giờ chưa từng có hứng thú.
Nhìn ánh mắt kia quét qua, Bạch Nham vốn đang tức giận thì nay lại càng tức giận hơn. Đi theo sau hắn chính là Hắc Tử, Nhung Nhung và Hầu Tử.
'Chủ nhân, ngươi hình như rất tức giận' Hắc Tử quay đầu nhìn thoáng qua nam tử tóc vàng: 'Cái tên nam tử này diện mạo thật con mẹ nó đẹp ạ, đáng tiếc, hắn đã chọc tới chủ nhân thì cho dù có tuấn mỹ tới đâu đi nữa, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình'
'Đúng thế, đúng thế, chúng ta nếu đã cùng với chủ nhân ký khế ước Huyết Minh, thì sẽ vì chủ nhân mà chia sẻ hoạn nạn' Nhung Nhung cũng gật đầu đồng ý.
'Hắn vừa rồi không phải mới vừa nói có tới mấy ngàn con ma thú à, là mấy ngàn con đó ạ. Mà chúng ta chỉ có ba người liệu có thể đối phó với tất cả chúng nó không' Hầu Tử ở bên người cầm một quả chuối tiêu, vừa nói vừa lột vỏ ra ăn.
'Hầu Tử chết tiệt, còn chưa đánh đã làm giảm đi uy phong. Nếu ngươi sợ thì đừng có theo tới đây ạ' Hắc Tử trừng mắt liếc nhìn Hầu Tử một cái, trong giọng nói là tràn đầy khinh bỉ.
'Đúng thế, giờ là lúc nào mà còn ăn, sao ngươi không ăn tới nghẹn chết luốn đi. Ngoài biết đánh rắm thúi ra thì chẳng còn tác dụng nào khác' Nhung Nhung cũng có cùng suy nghĩ với Hắc Tử, vừa khinh bỉ nhìn Hầu Tử vừa lên tiếng mắng.
'Ai nói ta sợ, ta cũng chỉ là nói giả thiết mà thôi chứ làm gì có ai có thể ép buộc ta được. Ta có thể giúp được chủ nhân rất nhiều việc trong lúc nguy cấp đó, không tin thì chúng ta tỷ thi xem ai là người giết được nhiều ma thú nhất thì sau này sẽ là Lão Đại, thế nào' Hầu Tử không phục, chủ nhân gặp nạn nó đều sẽ liều chết bảo vệ, vừa rồi mới chỉ nói một chút làm gì mà bọn họ đã chỉ chích nó rồi ạ.
'Tốt, so thì so, vừa đúng lúc ta và Nhung Nhung đều không phân ra thắng bại, nhân dịp này chúng ta tỷ thí luôn'
'Tốt, ta cũng đồng ý'
Ba con ma thú kết thúc cuộc bàn luận, quay đầu nhìn về phía ba trăm vạn đại quân. Cả ba đều đứng im chờ phân phó, tinh thần hưng phấn mười phần.
“Chỉ là người hải ngoại mà cũng dám tới Đại Lục làm càn, quả thật nghĩ người Đại Lục ta không còn ai rồi à” Lãnh Dao không quen nhìn thấy biểu tình cao cao tại thượng này của Tư Đặc Nhĩ, hơn nữa trận chiến này còn là do hắn giật dây.
Giọng nói vang dội của Lãnh Dao vang lên, cùng với sắc mặt khinh bỉ đã làm cho đám người Bạch Nham đứng bên cạnh phải sửng sốt, nhìn nàng như vậy hắn chợt cảm thấy nàng lúc này có một vẻ đẹp rất khác lạ.
Hơn ba trăm vạn đại quân, nhưng lại bị một giọng nói của một nữ nhân làm cho hấp hẫn.
Tư Đặc Nhĩ nhìn Lãnh Dao, không thể không nói, nữ nhân này có lá gan thật lớn, hơn nữa hắn còn cảm thấy hình dáng của nàng ta rất quen.
Trong thời gian ngắn ngủi suy nghĩ, bất chợt đôi mắt của hắn sáng lên. Chính là nàng, là người tối hôm qua đã xông vào đại doanh thiêu đốt lương thảo, vậy còn người nam nhân kia là ai? Xích Liên Triệt thì không phải mà Xích Liên Vũ cũng không đúng.
Như thế thì cái người toàn thân y phục màu trắng kia, Tư Đặc Nhĩ đưa ánh mắt mang theo nghiên cứu tìm tòi nhìn về phía Bạch Nham. Nếu như người này đúng là nam tử hôm qua, vậy hắn ta tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa bên người còn có ba con ma thú đang đứng chờ được phân phó mệnh lệnh.
“A, là bọn họ. Ngày hôm qua chính bọn họ đã xông vào đại doanh thiêu đốt lương thảo” Trong ba trăm vạn đại quân, có người kinh hãi kêu ra tiếng.
Lời này làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, quay đầu nhìn về phía hai người Bạch Nham. Còn binh sĩ của Xích Nguy
Bình luận truyện