Chương 17: 17: Cô Không Nỡ Đâu
Lúc này, cô đang cầm súng phòng thủ.
Bàn tay cầm súng không chút run rẩy.
Ánh mắt sắc bén, đôi môi mím chặt, như thể nếu anh dám không làm theo lời cô, cô sẽ cho anh một phát, giải quyết anh ngay tại chỗ.
Cầm chiếc nhẫn bạc trong lòng bàn tay, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mờ ảo của Cố Tĩnh Đình trong bóng tối, nhưng không có động thái gì.
Khi Tang đang nhìn Cố Tĩnh Đình, ánh mắt của cô cũng tự nhiên nhìn lại anh.
Người đàn ông trước mặt, cao khoảng một mét tám mươi lăm, dáng người cao ráo, cường tráng.
Anh ta quay lưng về phía bệ cửa sổ, trong phòng làm việc tối om nên cô cũng không thể nhìn rõ mặt anh ta.
Tuy nhiên, cô cảm nhận được rằng người đàn ông trước mặt đang nhìn mình chằm chằm.
Thật ra cô đã có thể bắn ngay lần đầu tiên, nhưng vì cảm thấy đối phương không có ý đối địch nên cô không bóp cò, hơn nữa thông tin từ người sống luôn nhiều hơn thông tin thu được từ người chết.
Gió đêm mát lạnh lại thổi tung rèm cửa.
Qua ánh đèn bên ngoài, cô có thể lờ mờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú toát lên vẻ cương nghị của người đàn ông trước mặt.
Tóc đen mắt đen cho thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô là một người châu Á.
Lúc này, anh ta siết chặt chiếc nhẫn bạc trong tay, mắt vẫn chằm chằm nhìn vào cô.
Chiếc nhẫn bạc đó tượng trưng cho quyền lực của gia tộc Newgate.
Bây giờ lại nằm trong tay của người đàn ông này.
Hoặc là người đàn ông này là một thành viên của gia tộc Newgate, hoặc là anh ta và người đã gϊếŧ Newgate hôm qua là cùng một người.
So với vế trước, cô ấy tin vào vế sau hơn.
Người trước mặt cô chính là kẻ đã gϊếŧ chết Newgate, sau đó đổ tội cho Kỳ Lân Đường?
Mắt cô lóe lên sát ý, nhưng Cố Tĩnh Đình sẽ không hành động vì những suy đoán chưa được chứng thực.
Vì vậy, cô chỉ chĩa súng và bước về phía trước, lạnh lùng nói: "Súng không có mắt đâu.
Nếu muốn sống thì bỏ vật đó xuống rồi đi đi."
Đương nhiên cô không sợ đối phương chạy thoát.
Những người cô dẫn theo vẫn đang ở dưới lầu, đối phương chỉ có một mình.
Cô tin chắc anh ta không thể nào chạy thoát.
Tuy rằng tự tin là thế, nhưng cô cũng không dám buông lỏng cảnh giác dù chỉ là một chút.
Cô nắm chặt súng chĩa vào kẻ trước mặt, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta bỏ vật kia xuống.
Tang đang nắm chiếc nhẫn bạc vào lòng bàn tay, ánh mắt anh u ám lại có chút khiêu khích nhìn thẳng vào Cố Tĩnh Đình: "Vật này hình như không phải của cô."
“Nó cũng không phải của anh.”, Cố Tĩnh Đình cười nhạt.
Lúc này, cô càng chắc chắn người đàn ông trước mặt mình chính là người đã gϊếŧ Newgate hôm qua.
Sắc mặt cô càng thêm lạnh lùng: “Bỏ nó xuống bằng không tôi nổ súng."
“Ha ha.”, Tang cười khẽ.
Khóe môi anh ta đầy vẻ đùa cợt: "Cô gái, tôi cá là cô sẽ không nỡ bắn tôi đâu."
Lần này đến lượt Cố Tĩnh Đình buồn cười.
Gã đàn ông này đầu óc nhất định có vấn đề, anh ta nghĩ mình là ai chứ?
"Nực cười, tôi có gì mà không nỡ?"
Vừa nói xong, cô liền muốn bóp cò.
Kẻ đã gây hại cho Kỳ Lân Đường, khiến giao dịch của cô thất bại, và làm loạn tình thế ở Colombia, có chết cũng không đáng tiếc.
Thật không ngờ ngay lúc đó Tang đã ra tay với tốc độ cực nhanh.
Cố Tĩnh Đình chưa kịp phản ứng thì anh ta đã đến gần cô.
Cô giật mình định bắn, nhưng lúc này đối phương đã nắm được tay cô và xoay người một vòng.
Cố Tĩnh Đình trợn mắt, tay còn lại theo đó cố gắng thoát khỏi tay anh ta.
Tang dường như biết ý định của cô, liền dùng tay kia siết chặt cô.
Cố Tĩnh Đình bị anh ta dùng tay khống chế, trong lòng tức giận, lập tức đá chân quét ngang mặt anh ta.
Đối phương đã sớm đề phòng, thân hình tuy cao to nhưng vô cùng nhanh nhẹn.
Anh ta né sang một bên khiến Cố Tĩnh Đình đá hụt, sau đó giơ hai tay lên không trung xoay người, khép lại rồi siết chặt.
Động tác đó quá nhanh, nhanh đến mức Cố Tĩnh Đình không kịp trở tay, cả người đã nằm gọn trong vòng tay của anh ta.
.
Bình luận truyện