Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 170: Người Đàn Bà Bí Ẩn, Giao Dịch Bí Ẩn



Doãn Băng Dao không biết, trong lúc bản thân mê mê tỉnh tỉnh rốt cuộc đã tiến hành giao dịch gì với người kia. Lúc ấy cô chỉ suy nghĩ nhất định phải cứu sống đứa trẻ trong bụng.

Khi cô tỉnh lại, trước mặt là khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Đây là đâu?

Cô bước tới trước cửa, kéo ra. Nhưng dùng sức đến đâu cánh cửa đều không xê dịch, sau đó đi về phía ô cửa sổ bằng thủy tinh, đột nhiên phản chiếu trên tấm thủy tinh là một gương mặt xa lạ. Doãn Băng Dao sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, vội vã ôm mặt không cách nào tin vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính.

Người trong tấm kính kia....

Cô đột nhiên giống như phát điên, lảo đảo đi tìm gương. Cuối cùng khi cơ thể va vào chiếc tủ treo quần áo, cô vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy hình gương mặt kinh hãi trong gương, bàn tay run rẩy đưa lên mặt mình.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tôi... mặt của tôi tại sao lại biến thành như vậy? Tôi là ai?

Cô đau đớn kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay khổ sở vò chặt mái tóc dài. Cô biết mình là Doãn Băng Dao, nhưng gương mặt theo cô từ nhỏ tới giờ, bây giờ sau khi tỉnh dậy đột nhiên biến thanh như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nào chấp nhận được, tinh thần trở nên hoảng loạn ngã sụp xuống đất, không biết phải làm sao.

Cánh cửa đột nhiên được mở ra, một người mặc áo bluse đi tới, vội vàng chạy tới dìu cô dậy, "Cô phải chú ý tới sức khỏe của mình, hiện giờ bào thai trong bụng cô rất yếu"

Doãn Băng Dao xoa xoa bụng mình, đúng vậy, cô đang mang thai, mang thai con của người đàn ông ma quỷ kia, vậy cô chính là Doãn Băng Dao!

Nhưng tại sao gương mặt này... Cô rơi vào trạng thái hoảng loạn, "Mặc của tôi, mặt của tôi, tại sao...."

"Để tôi nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra" một giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy kiêu ngạo của người phụ nữ trung niên vang lên

Doãn Băng Dao ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ duyên dáng sang trọng đứng trước cửa. Bà ta đưa mắt nhìn người bác sĩ nói: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một lúc"

"Vâng, thưa bà chủ"

Người bác sĩ hết sức cung kính đi ra ngoài.

Doãn Băng Dao nghi ngờ nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu cố gắng nhớ lại tất cả dáng vẻ của những người mình quen biết. Cuối cùng, cô khẳng định, mình không nhận ra người này.

Doãn Băng Dao vòng tay qua bụng, ánh mắt đề phòng nói: "Bà là ai?"

"Đừng sợ, tôi đã cứu cô" giọng nói dịu dàng của người phụ nữ vang lên, bà ta đi tới nắm tay Băng Dao, hai người cùng ngồi xuống ghế sofa

Băng Dao rất nhớ giọng nói này, đây chính là giọng nói dịu dàng liên tục xuất hiện trong những cơn ác mộng của cô, giọng nói dịu dàng của mẹ cô.

"Tại sao bà cứu tôi?" sự đề phòng trong lòng cô được buông lỏng một chút, nhưng sự nghi ngờ vẫn không giảm, "Đây là đâu, chuyện gì xảy ra với mặt của tôi"

"Cô đừng vội, từ từ nghe tôi nói"

Người phụ nữ nhẹ nhàng vỗ tay Băng Dao, "Gương mặt trước đây của cô đã bị hủy, chắc cô nhớ chứ?"

"Vâng..." cô cụp mi nói, "Tôi nhớ"

Nếu như cô không tự rạch mặt, Ngự Giao nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Cho nên cô chỉ có thể dùng cách này tổn thương tới chính mình mới có thể rời khỏi anh ta.

"Tôi biết cô tên Doãn Băng Dao, biết cả chuyện trước đây cô là người tình của Ngự Giao"

Doãn Băng Dao đột nhiên rụt tay mình lại, sự đề phòng vừa được buông lỏng lập tức căng lên, "Rốt cuộc bà là ai? Có quan hệ gì với Ngự Giao?"

"Là kẻ thù" nụ cười trên mặt người phụ nữ dần trở nên nham hiểm, bà ta nói với Doãn Băng Dao, "Cô yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương tới cô, tôi biết tất cả những chuyện trước đây của cô và Ngự Giao"

Doãn Băng Dao càng trở nên khó hiểu.

Bà ta tiếp tục nói, "Thật ra thì có một số việc cũng không quan trọng lắm, quan trọng là tôi biết cô muốn thoát khỏi Ngự Giao, quan trọng là tôi có thể bảo vệ cô"

"Bà nói vậy là có ý gì?"

Người phụ nữ đứng lên đi tới bên cửa sổ, "Khi tôi cứu cô về, gương mặt của cô đã bị hủy hoại hoàn toàn, không thể nào trở lại gương mặt xinh đẹp như hoa trước đây"

"Là chính tôi tự tay rạch mặt mình"

"Cô tự rạch mặt mình chẳng qua là muốn rời khỏi Ngự Giao, nhưng nếu như cô vẫn là Doãn Băng Dao, vậy chắc chắn Ngự Giao sẽ không bỏ qua cho cô. Bây giờ gương mặt cô đã hoàn toàn thay đổi, cho dù cô có xuất hiện trước mặt Ngự Giao, hắn ta cũng sẽ không nhận ra cô"

"Tại sao bà phải làm như vậy?" Doãn Băng Dao không hiểu, tại sao người phụ nữ này lại giúp cô

Bà ta nói không sai, bây giờ gương mặt cô đã hoàn toàn thay đổi, cả đời này Ngự Giao cũng sẽ không thể tìm ra cô.

"Cô quên rồi sao?" người phụ nữ xoay người lại nhìn Doãn Băng Dao, "Trước khi cô ngất đi, cô muốn tôi cứu cô, muốn tôi giữ lại đứa trẻ trong bụng cô. Hiện giờ cô và con cô đã bình an, chúng ta cũng nên ký hợp đồng giao dịch rồi"

"Lúc đó thần trí tôi không rõ ràng, cho nên.... không biết giao dịch giữa chúng ta là gì" Doãn Băng Dao căng thẳng nói. Tất nhiên cô nhớ bản thân có thỏa thuận giao dịch với người khác.

Người phụ nữ cười yếu ớt, cầm bản hợp đồng trên bàn trà đưa cho Doãn Băng Dao, "Cô xem đi, thật ra chuyện cũng rất đơn giản. Tôi đã cứu cô và con của cô, còn để cho hai mẹ con cô không phải lo chuyện cơm áo, hơn nữa tuyệt đối an toàn. Mà cô, chỉ cần thay tôi hoàn thành một chuyện là được"

Doãn Băng Dao nhìn vào bản hợp đồng, điều kiện là....

Cô phải thay người phụ nữ này tới tập đoàn thẩm thị lấy trộm những tài liệu quan trọng. Đọc bản hợp đồng xong, Doãn Băng Dao lắc đầu, "Không được, tôi không làm được"

Trên gương mặt người phụ nữ thoáng hiện lên nét không vui, bà ta hơi nhíu mày hỏi: "Vì không đành lòng hay là không dám?"

"Đều không phải, tôi và Ngự Giao không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên không đành lòng hay không đàn lòng và tôi cũng không sợ anh ta. Chỉ là bà đã đánh giá tôi quá cao, tôi hoàn toàn không có khả năng lấy trộm được những tài liệu quan trọng kia, hơn nữa hiện giờ tôi chỉ có hai bàn tay trắng"

"Ha ha..." người phụ nữ kia bật cười, "Là vì lý do này sao?"

"Vâng..."

"Cô yên tâm, tôi sẽ cho cô một thân phận mới, sẽ sắp xếp để cô tiến vào tập đoàn thẩm thị. Trước hết cô chỉ cần dưỡng thai thật tốt, sau khi sinh con xong, tự nhiên tôi sẽ sắp xếp những chuyện kia cho cô"

"Tại sao cứ nhất định phải là tôi?"

"Bởi vì chỉ có cô mới hiểu rõ Ngự Giao nhất"

"Bà đánh giá tôi quá cao rồi"

"Không, tôi chưa bao giờ nhìn lầm người, cho nên trong thời gian này, đợi cô chuẩn bị xong đồng thời tôi cũng sắp xếp xong xôi, cô sẽ phải tiếp cận Ngự Giao một lần nữa" ánh mắt của người phụ nữ lấp lánh có hồn.

Băng Dao không hiểu rốt cuộc giữa bà ta và Ngự Giao có thù hận gì, nhưng xem ra người phụ nữ này rất mạnh mẽ quyết đoán.

"Tôi tên Dương Tuyết Hoa, hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ"

Băng Dao cứng người, cô biết mình đã không còn đường lui....

"Cô yên tâm, chỉ cần tôi lấy được tài liệu mình muốn, sẽ lập tức trả tự do cho cô, mà trên thực tế cô vẫn rất tự do"

Băng Dao lắc đầu bất đắc dĩ, khó khăn lắm cô mới rời khỏi được Ngự Giao, bây giờ thật sự không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện