Người Tình Của Tiểu Thư Sophia (Lady Sophia's Lover)
Chương 11
Những chiếc mặt nạ bằng lụa màu đen hoặc trắng đơn giản được cung cấp cho các vị khách không mang mặt nạ theo cho vũ hội đêm thứ Bảy. Nhưng phần lớn khách khứa đều mang theo những mặt nạ đẹp đẽ được thiết kế đặc biệt cho sự kiện này. Sophia bị choáng trước hàng trăm những chiếc mặt nạ được trang trí bằng lông vũ, đá quí, viền thêu và những hoạ tiết vẽ bằng tay. Mọi người hoà vào đám đông và tán tỉnh nhau một cách công khai, thích thú với sự bí ẩn do lớp giả trang mang lại. Sự kiện tháo mặt nạ sẽ diễn ra vào nửa đêm, sau đó một bữa tiệc hoành tráng sẽ được phục vụ.
Nhìn lén qua khe cửa phòng khách, Sophia mỉm cười hài lòng trước hình ảnh khách khứa lộng lẫy cùng khiêu vũ trong một điệu mơnuet lịch sự, thực hiện những cái cúi đầu và nhún gối với vẻ duyên dáng thành thạo. Các bà các cô đều mặc những bộ váy thời trang màu sắc sống động, trong khi hầu hết các quí ông thật bảnh bao trong bộ dạ phục đen trắng. Sàn nhà mới được bôi sáp và đánh bóng phản chiếu vẻ lấp lánh của những cây nến, tắm toàn bộ cảnh trí trong một thứ gần như ánh sáng nhiệm màu. Bầu không khí đậm mùi hoa và nước hoa, được làm dịu đi bởi ngọn gió buổi tối thổi vào từ nhà kính và phòng chờ.
Một loạt các căn phòng bên trên phòng khách đều có đầy khách khứa chơi bài hay chơi bi-a, uống sâm-panh, và ăn những món ăn nhẹ như là hàu, bánh tạc tôm hùm, và bánh ngọt nhúng rượu rum. (mẹ ơi, món ăn nhẹ mà có hàu, tôm hùm, hức hức) Nghĩ về bữa ăn sắp tới, Sophia trở lại nhà bếp và đảm bảo rằng mọi thứ đều diễn ra theo đúng lịch trình. Nàng bí mật chui ra ngoài tới một lối đi dạo vòng quanh một phía toà nhà. Không khí ban đêm mát lạnh và giống mùa xuân, và nàng thở dài nhẹ nhõm, kéo cổ áo kín mít trên bộ váy tối màu xuống.
Đi ngang qua một nhà kính có nhiều cột chống, Sophia ngạc nhiên nhận thấy ông lão Cannon đang ở đó, ngồi trong chiếc xe lăn của mình để quan sát vũ hội qua một cửa sổ rộng. Một người hầu nam đứng chờ gần đó, rõ ràng đã được triệu tới để chăm sóc cho ông lão già nua cộc cằn.
Sophia tiến tới ông với một nụ cười dè dặt. "Xin chào ông Cannon. Cháu có thể hỏi tại sao ông ngồi đây một mình không?"
"Trong đó quá ồn ào và phiền phức," ông trả lời. "Hơn nữa, pháo hoa sẽ bắt đầu lúc nửa đêm, và đây là địa điểm tốt nhất để xem." Ông nhìn nàng dò hỏi. "Thực tế, cô sẽ xem với ta." Quay sang người hầu, ông nói sống sượng. "Đi lấy ít sâm-panh. Hai ly."
"Thưa ông," Sophia nói. "Cháu e là cháu không thể -"
"Rồi, ta biết. Cô có trách nhiệm. Nhưng đây là sinh nhật ta, và do đó ta phải được nuông chiều."
Sophia mỉm cười nhăn nhó khi nàng ngồi xuống ghế đá bên cạnh xe lăn. "Nếu người ta nhìn thấy cháu ngồi uống sâm-panh và xem pháo hoa với ông, cháu có thể sẽ bị đuổi."
"Vậy thì ta sẽ thuê cô làm bạn đồng hành."
Vẫn còn cười, Sophia gập tay lại trên đùi. "Ông không định mang mặt nạ sao thưa ông?"
"Tại sao ta phải mang mặt nạ? Ta khó mà lừa được ai khi ngồi trong cái bẫy này."
Nhìn những người khiêu vũ qua cửa sổ, Cannon khụt khịt chế nhạo. "Ta không thích những vũ hội hoá trang khi chúng còn là mốt bốn mươi năm trước, và giờ ta càng ít thích chúng hơn."
"Cháu ước cháu có một cái mặt nạ," nàng đùa với nụ cười đăm chiêu. "Cháu có thể nói hay làm bất kể điều gì cháu thích, và không ai biết cháu là ai cả."
Ánh mắt của người đàn ông lớn tuổi quét qua nàng. "Tại sao cô lại mặc bộ váy rộng thùng thình giản dị thế kia trong một buổi tối như hôm nay?" đột nhiên ông hỏi.
"Cháu không cần thiết phải mặc một bộ váy đẹp."
Ông phát ra âm thanh chế nhạo. "Vớ vẩn. Kể cả Bà Bridgewell cũng mặc một chiếc váy sa tanh đen loại tốt trong những dịp đặc biệt thế này."
"Cháu không còn bộ cánh nào lịch sự hơn thế này, thưa ông."
"Tại sao không? Chẳng lẽ cháu nội ta không trả cô một mức lương đủ sống sao?"
Câu chuyện của họ bị ngắt quãng khi người hầu trở lại với một khay sâm-panh. "À, tốt," Cannon nói. "Đó có phải là Rheims không? Để chai rượu ở lại, và đi làm việc có ích cho ai khác trong đó đi. Cô Sydney sẽ ở cùng với ta."
Người hầu tuân lệnh với một cái cúi đầu ngoan ngoãn. Sophia nhận ly rượu sâm-panh từ tay ông Cannon, cầm nó ở đáy ly và nhìn ngắm chất lỏng lóng lánh màu mật một cách tò mò.
"Cô uống sâm-panh bao giờ chưa?" ông già hỏi.
"Một lần ạ," Sophia thừa nhận. "Khi cháu sống cùng cô họ ở Shropshire, một người hàng xóm mang cho cháu một chai sâm-panh chưa uống hết. Tới lúc đó nó đã bị nhạt đi rồi, và cháu hơi thất vọng vì vị của nó. Cháu đã mong nó ngọt."
"Đây là sâm-panh Pháp - cô sẽ thích nó. Thấy bong bóng nổi lên theo chiều thẳng đứng không? Đó là dấu hiệu của thứ rượu ngon."
Sophia nâng chiếc ly thấp lên mặt và tận hưởng cảm giác mát lạnh, râm ran khi những cái bong bóng khí vỡ gần mũi nàng. "Điều gì làm cho nó lấp lánh thế ạ?" nàng hỏi gần như mơ màng. "Chắc phải là ma thuật."
"Thực ra, đó là một quá trình lên men kép," ông báo cho nàng biết, giọng điệu cộc lốc và khô khan nhắc nàng nhớ tới Ross. Nó được gọi là "rượu của quỷ," bởi vì bản chất bùng nổ của nó."
Sophia nhấp thử một ngụm thứ rượu nho khô, sủi tăm ấy và nhăn mũi. "Cháu vẫn không thích nó," nàng nói, và người đàn ông lớn tuổi cười khúc khích.
"Thử lại đi. Dần dần cô sẽ quen với vị của nó."
Mặc dù nàng rất muốn chỉ ra rằng nàng sẽ không bao giờ có cơ hội quen với một thứ như thế, Sophia ngoan ngoãn gật đầu và uống. "Cháu thích hình dáng của chiếc ly," nàng nhận xét trong khi rượu sâm-panh len lỏi trong cổ họng.
"Thật không?" Một nét ranh mãnh hiện ra trong mắt ông. "Kiểu đó được gọi là cúp. Nó được làm theo mẫu ngực của Marie Antoinette."
Sophia dành cho ông cái nhìn quở trách. "Ông thật quỷ quái, ông Cannon à," nàng nói, và ông già cười rúc rích vui sướng.
Một giọng nói khác chen vào câu chuyện. "Nó không được tạo mẫu theo ngực của Marie Antoinette. Ông nội chỉ đang cố làm em kinh ngạc thôi." Người nói là Ross, đẹp trai một cách khắc khổ trong bộ dạ phục, một chiếc mặt nạ đen toòng ten trên ngón tay. Răng anh loé sáng trong một nụ cười dễ tính và quyến rũ tới mức ngực Sophia thắt lại. Đêm nay không có người đàn ông nào sánh được với anh, không ai sở hữu vẻ phức tạp vừa lịch thiệp lại vừa nam tính xù xì như anh.
Cố gắng che giấu phản ứng của mình với anh, Sophia uống một ngụm lớn sâm-panh lạnh, và bị sặc vì thứ rượu lạnh mà rát bỏng. "Chào buổi tối, Ngài Ross," nàng nói hơi khàn khàn, đôi mắt ứa nước. Nàng đứng dậy một cách lúng túng, tìm một nơi để đặt chiếc ly đã vơi một nửa của mình.
"Chà, ông nội," Ross nói tiếp, "cháu đáng lẽ phải biết ông sẽ là mọi cách để hối lộ Cô Sydney."
"Ta khó mà gọi một chai Rheims hảo hạng là hối lộ được," Cannon bào chữa. "Tai sao ư, đó là một liều thuốc bổ! Như người Pháp đã nói, sâm-panh là phương thuốc của vũ trụ."
"Đó là lần đầu tiên cháu nghe ông đồng tình với người Pháp đó, thưa ông." Vẻ hài hước lưu luyến trong mắt Ross khi anh nắm cổ tay Sophia, ngăn nàng đi khỏi. "Ở lại và uống nốt sâm-panh của em đi, cô bé," anh khẽ nói. "Chừng nào còn có anh, em sẽ có mọi thứ em muốn."
Trước sự khó tin của nàng, Ross nâng bàn tay nàng lên môi và hôn vào lòng bàn tay, ngay trước mặt ông nội anh. Mối quan hệ của họ không thể nào rõ ràng hơn được nữa cho dù anh có đứng lên bục mà phát biểu.
"Ngài Ross," nàng khẽ nói, choáng váng.
Anh cố ý bắt giữ ánh mắt nàng, âm thầm thông báo với nàng rằng anh sẽ không còn che giấu cảm xúc dành cho nàng nữa.
Bị mất bình tĩnh, Sophia đưa ly rượu của mình cho anh. "Em phải đi," nàng nói hụt hơi. "Xin thứ lỗi cho em." Khi nàng cuống cuồng rời đi, Ross vẫn ở cùng với ông nội anh, nhìn nàng chăm chú tới mức nàng có thể cảm nhận được sức nóng cái nhìn của anh từ sau lưng.
Liếc nhìn ông nội, Ross nhướn lông mày lên chờ đợi. "Sao ạ?"
"Một mối tốt đấy," ông già Cannon nói, rót thêm sâm-panh với vẻ hứng thú rõ ràng. "Cô ấy là một cô gái dễ chịu không làm bộ làm tịch. Rất giống bà nội mình. Đã nếm thử sự quyến rũ của cô ấy rồi chứ?"
Ross mỉm cười trước câu hỏi đột ngột. "Nếu có cháu cũng không kể cho ông đâu."
"Ta nghĩ là rồi," người đàn ông lớn tuổi nói, quan sát anh qua vành ly. "Và nếu cô bé có giống bà nội mình chút nào thì cháu hẳn đã có một quãng thời gian thú vị."
"Ông cáo già. Đừng có nói là ông và bà Sophia Jane đã...?"
"Ồ, có chứ." Kí ức đó có vẻ là một kí ức tuyệt vời. Mải miết trong những hồi ức của mình, ông già Cannon khẽ xoay chân ly sâm-panh giữ những ngón tay bạc màu thời gian. "Ta đã yêu bà ấy nhiều năm trời," ông khẽ nói. "Đáng lẽ ta phải cố gắng hơn để giành lấy bà ấy. Đừng để bất kì điều gì chen vào giữa cháu và người đàn bà cháu yêu, cậu bé của ta."
Nụ cười biến mất khỏi mặt Ross, và anh nghiêm nghị trả lời. "Không, thưa ông."
Khi Sophia bước qua sàn nhà lát đá cẩm thạch của đại sảnh, nàng nhìn thấy một hình hài tự tách ra khỏi bóng tối của hốc tường mái vòm. Đó là một người đàn ông mang mặt nạ lụa đen, mặc một bộ dạ phục giống như các vị khách khác. Anh ta còn trẻ và vạm vỡ, với bờ vai rộng và eo hẹp - cùng một dáng người mạnh mẽ khác thường giống như hầu hết các cảnh sát ở Phố Bow. Một người đàn ông như thế này làm gì ở cách xa phòng khách đến vậy? Sophia dừng lại không chắc chắn. "Thưa ngài? Tôi giúp gì được ngài chăng?"
Anh ta mất một lúc lâu mới trả lời. Cuối cùng anh ta đi tới, dừng lại trong khoảng cách một sải tay so với nàng. Đôi mắt đằng sau mặt nạ có màu xanh sáng, rất thu hút trong vẻ mãnh liệt của nó. Khi nói chuyện, giọng anh ta trầm và khàn. "Tôi đang tìm cô."
Lúng túng, Sophia ngẩng đầu lên khi nhìn vào anh ta. Có cái gì đó ở anh ta khiến nàng không thoải mái, các dây thần kinh của nàng rung lên cảnh giác trước nguy hiểm. Mặt nạ che gần hết mặt anh ta, nhưng không có gì che giấu chiếc mũi táo bạo và khuôn miệng khoáng đạt. Mái tóc nâu ngắn và được chải chuốt cẩn thận, và da anh ta ngăm đen khác thường so với một quí ông.
"Tôi giúp gì được ngài chăng?" nàng dè dặt hỏi.
"Tên cô là gì?"
"Sydney, thưa ngài."
"Cô là quản gia ở đây?"
"Chỉ đêm nay thôi. Tôi làm việc cho Ngài Ross ở Phố Bow."
"Phố Bow quá nguy hiểm với cô," anh ta nói, nghe có vẻ khó chịu.
Anh ta đang say, nàng nghĩ, và lùi xa một chút.
"Cô là bà cô ế chồng?" anh ta hỏi, chầm chậm đi theo nàng.
"Tôi chưa kết hôn," nàng khẳng định.
"Tại sao một người phụ nữ như cô mà vẫn còn chưa kết hôn?"
Câu hỏi thật kì lạ và không thích hợp. Bối rối, Sophia quyết định rằng sẽ khôn ngoan hơn cho nàng khi rời đi nhanh nhất có thể. "Ngài thật tử tế đã quan tâm đến tôi, thưa ngài. Tuy nhiên, tôi có việc phải làm. Nếu ngài thứ lỗi -"
"Sophia," anh ta thì thầm, nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ như là khao khát.
Giật thót mình, nàng tự hỏi làm sao anh ta biết tên nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt mở lớn, nhưng rồi một âm thanh đột ngột làm nàng phân tâm. Đó là tiếng cười nói và chúc tụng, theo kèm nó là tiếng âm nhạc nổi lên mạnh mẽ và tràng pháo hoa nổ bùm. Những chùm sáng loé lên trên bầu trời và phản chiếu qua các cửa sổ. Chắc đã tới nửa đêm, Sophia nhận ra. Tới giờ để tháo mặt nạ. Nàng tự động nhìn về phía âm thanh.
Người lạ di chuyển đằng sau nàng, nhanh nhẹn và lặng lẽ tới mức nàng không nhận ra anh ta cho đến khi nàng cảm thấy cái gì mát lạnh rơi trên ngực. Nàng giơ tay lên và chạm vào một vật thể lạ, rồi nghe thấy tiếng cách êm ái của cái gì đó được gài quanh cổ nàng.
"Tạm biệt," giọng thì thầm ấm áp nơi tai nàng.
Tới lúc nàng quay lại thì anh ta đã đi mất.
Bị tê liệt, Sophia đặt hai bàn tay lên ngực và cảm thấy một tấm lưới đá và kim loại quí. Một chiếc vòng cổ. Nhưng tại sao một người lạ lại làm như thế? Nàng choáng váng và sợ hãi, chân nàng nhanh chóng mang nàng ra ngoài. Nàng kéo sợi dây chuyền nặng nề, tìm nút cài, nhưng dường như không thể tự mình tháo được.
Sophia vội vã ào qua cửa nhà kính mở toang, nơi nàng đã đi khỏi Ross và ông nội anh. Một đám đông đang bao quanh họ, với nhiều người tới từ phòng vũ hội. Tiếng pháo nổ trên bầu trời cùng với hàng chùm màu sắc lấp lánh, tạo nên những hình dạng cây cối và thú vật, trong khi cơn mưa bụi lửa chảy xuống qua làn khói. Cảnh tượng rất hỗn loạn và ồn ã.
Sophia đứng lấp ló bên sườn nhà, hai bàn tay cố che đậy một cách không hiệu quả vật sáng lấp lánh nơi cổ. Mặc dù Ross không thể nào nhìn thấy hay nghe thấy nàng, anh vẫn quay đầu như thể cảm nhận được nàng đang ở đó. Trước hình ảnh khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, anh phản ứng ngay lập tức. Anh di chuyển qua đám đông ồn ào, ánh mắt không hề rời khỏi nàng, và anh tới chỗ nàng chỉ trong vài bước chân. Tiếng ồn khiến họ không tài nào trò chuyện được.
Ross nắm một bàn tay nàng và khẽ kéo nó ra khỏi cổ họng, để lộ đám kim cương. Đôi mắt anh nheo lại trước hình ảnh đó. Sophia bất lực bám sợi dây nặng nề, cố kéo nó ra. Đột nhiên nàng cảm thấy những ngón tay ấm áp của anh ở sau cổ. Cái lẫy được mở, và sức nặng của vàng và đá quý trượt ra khỏi cổ nàng. Nhét sợi dây chuyền vào túi, Ross nắm tay nàng và kéo nàng vào trong nhà.
Anh không dừng lại cho đến khi họ tới phòng khách màu xanh liền kề với đại sảnh. Sau âm thanh xé tai và ánh sáng loá mắt của pháo hoa, sự tĩnh lặng trong căn phòng gần như làm người ta bị sốc. "Chuyện gì đã xảy ra?" Ross hỏi gọn lỏn, đóng cánh cửa lại.
Sophia cố gắng giải thích bằng một giọng dễ hiểu. "Em đang đi xuống bếp, và một người đàn ông ngăn em lại. Anh ta mang mặt nạ. Anh ta nói đang tìm em. Em chắc chắn chưa từng gặp anh ta trước đây, nhưng bằng cách nào đó anh ta biết tên em." Nàng run rẩy thuật lại cuộc nói chuyện kì lạ đã xảy ra, và rồi hành động đáng kinh ngạc của người lạ mặt là đeo một sợi dây chuyền kim cương quanh cổ nàng trước khi biến mất.
Khi nàng nói, Ross khẽ vuốt ve một bên cổ nàng, như thể anh đang xoá đi sự đụng chạm của một người đàn ông khác. "Trông hắn ra sao?"
"Anh ta tóc nâu và mắt xanh. Và anh ta cao lớn, mặc dù không cao bằng anh. Đầu tiên em tưởng anh ta là một trong các cảnh sát. Anh ta có thân hình lực lưỡng, và thậm chí anh ta còn di chuyển giống như họ - tức là, anh ta dường như nhanh nhẹn khác thường so với kích cỡ của mình. Anh ta mặc quần áo đẹp, y như những vị khách dự tiệc... nhưng em không nghĩ anh ta là một trong số họ."
"Hắn có vết sẹo hay bớt nào không?"
Sophia lắc đầu. "Theo em thấy thì không."
Ross nghiêm trang lôi sợi dây chuyền ra khỏi túi quần và trải nó trên chiếc bàn gỗ. Đứng sát bên anh, Sophia nhìn chằm chằm vào sợi dây trong sự khó tin đến tê liệt. Nàng chưa từng nhìn thấy bất kì thứ gì tuyệt vời đến thế, một sợi dây chuyền lấp lánh đính những nụ hoa bằng kim cương và lá bằng ngọc lục bảo. "Nó có phải là thật không?" nàng thì thầm.
"Những viên đá này không phải là giả," giọng trả lời cộc lốc của anh.
"Nó phải đáng giá cả một gia tài."
"Anh đoán phải ba hay bốn ngàn bảng," ánh mắt đánh giá của Ross di chuyển khắp sợi dây chuyền. "Người ái mộ của em hoặc là rất giàu có hoặc là một tên trộm thành công."
"Tại sao việc này lại xảy ra cho em?" Sophia thì thầm. "Em chẳng làm gì để khuyến khích sự quan tâm của bất kì ai cả. Anh ta muốn gì? Tại sao một người lạ lại làm như thế này?"
Nghe thấy giọng hoảng loạn của nàng, Ross cúi xuống và hôn lên trán này để an ủi. "Anh định sẽ tìm ra. Đừng sợ - anh sẽ không để chuyện gì xảy ra cho em."
Nàng nhắm mắt và hít vào mùi hương quen thuộc, thu lấy sự an tâm từ sức mạnh chắc chắn của anh.
"Tới đây," anh lẩm bẩm. "Anh sẽ đưa em xuống bếp."
"Rồi sau đó?"
"Anh sẽ cử vài người hầu giúp anh rà soát ngoài sân, trong trường hợp người lạ của em vẫn còn lởn vởn quanh đây. Mặc dù anh không nghĩ hắn ta ngu ngốc đến thế." Vươn tay lấy sợi dây, Ross thả lại nó vào trong túi. "Một sợi dây chuyền như thế này không phải từ trên trời rơi xuống... nó rất đặc biệt và có giá trị. Anh nghi là sẽ không khó khăn gì trong việc truy ra nguồn gốc của nó. Việc đó lại dẫn tới một kết luận thú vị. Người ái mộ của em muốn em nhận ra hắn ta - nếu không hắn đã chẳng cho em một mảnh vật chứng biết nói như thế này."
"Anh có nghĩ anh ta là người đã gửi cho em bộ váy tím không?"
"Anh cho là thế." Miệng Ross mím lại thành một đường sốt ruột, hé lộ việc anh sốt sắng đi săn tìm vị khác bí ẩn. Tuy nhiên, khi anh liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của Sophia, anh dừng lại và ôm nàng vào lòng. Anh kéo nàng vào sát mình cho đến khi chân nàng gần lìa mặt đất. Một cánh tay cơ bắp ôm ngang gáy nàng khi môi anh hạ xuống miệng nàng trong một nụ hôn mang tính sở hữu.
Trước mệnh lệnh âm thầm của anh, Sophia hé môi và dâng hiến cho sự khám phá đầy kích thích. Nụ hôn trở nên đòi hỏi hơn, lưỡi anh từ từ chiếm đoạt, đùi anh chen vào giữa hai chân nàng. Mọi ý nghĩ đúng đắn đều biến mất, mọi dấu vết lo lắng cháy thành tro bụi. Chỉ còn có Ross, miệng và bàn tay anh nhắc nhở nàng nhớ tới sự thân mật nóng bỏng mà họ đã chia sẻ với nhau đêm trước. Đầu gối nàng nhũn ra, và nàng bắt đầu hổn hển, bàn tay nàng không ngừng tìm kiếm khắp lưng áo anh. Nàng bị một ham muốn kinh khủng chiếm giữ, thúc giục nàng lột hết quần áo anh, và quần áo nàng, cho đến khi cả hai đều khoả thân.
"Ross," nàng rên rỉ, cổ nàng ưỡn lên khi lưỡi anh di một đường ngoằn nghoèo xuống cổ họng nàng.
Anh ngẩng đầu lên và mỉm cười vẻ hài lòng đầy nam tính khi nhìn thấy đôi môi mềm đi vì khát vọng và ánh mắt xanh mơ màng của nàng. "Em là của anh, Sophia... và anh sẽ không bao giờ để bất kì điều gì xảy ra với em. Em có hiểu không?"
Nàng ngơ ngẩn gật đầu, lảo đảo một chút khi anh vòng cánh tay bảo vệ quanh nàng và dẫn nàng đi ra.
Không tài nào tìm thấy người lạ mặt ở đâu trên khắp đất SilverhillPark đúng như Ross đã dự đoán. Tuy nhiên, dấu vết hắn đã để lại chắc chắn sẽ dẫn tới việc hắn bị tóm. Ross sốt ruột muốn trở về Phố Bow sớm và khởi sự điều tra vụ này. Ý nghĩ ai đó đã chọn theo dõi Sophia theo kiểu không bình thường như thế này làm khơi dậy những bản năng đàn ông ban sơ nhất của anh. Anh sẽ không hài lòng chừng nào chưa lùa được tên khốn tới chân tường, bóp nghẹt cổ hắn, và ép ra từng chi tiết thú tội từ miệng hắn.
Cảm tạ trời đất ngày mai bữa tiệc sẽ kết thúc, Ross ra lệnh cho người hầu riêng của mình đóng gói phần lớn đồ đạc để chuẩn bị xuất phát sớm. Trong khi anh ta đang gập quần áo và đặt chúng gọn gàng trong rương, Ross lang thang khắp dinh thự tối đen. Một vài hoạt động vẫn còn tiếp diễn: một cặp đôi đang ôm nhau trong góc tối, một ván bài trong phòng bi-a, đàn ông ngồi trong thư viện với những điếu xì gà cháy dở.
Giờ có thể Sophia đang ở trong phòng. Ross khao khát tới với nàng. Anh chưa từng ở trong một tình huống nan giải như thế này trước đây, đã làm tổn thương người mà anh quan tâm, tự hỏi làm sao để sửa chữa, nhận ra rằng chẳng có việc gì anh làm được cả. Không việc gì ngoại trừ dựng John Sydney dậy từ nấm mồ mới có thể làm mọi việc đúng đắn.
Thực tế Sophia đã tha thứ cho anh chẳng làm anh nhẹ lòng chút nào. Kí ức về những hành động trong quá khứ của anh sẽ luôn tồn tại giữa họ, với một tiếng thở dài thườn thượt, Ross tiếp tục bước chân vô định, mải suy nghĩ về những sự kiện trong hai mươi tư giờ qua. Cảm xúc của anh dành cho Sophia mạnh đến nỗi anh không thể hài lòng với bất kì cái gì ít hơn việc sở hữu nàng một cách tuyệt đối. Anh muốn có nàng mãi mãi, không thể thay đổi được. Nếu nàng chấp nhận, anh sẽ cố gắng làm cho nàng hạnh phúc tới mức kí ức về em trai nàng sẽ không chen ngang vào những tình cảm họ dành cho nhau.
Anh thấy mình đứng trước cửa phòng người quản gia ở gần nhà bếp, đây là căn phòng nhỏ mà Sophia đang ở. Hai lần bàn tay anh giơ lên để gõ vào cánh cửa gỗ, rồi lại hạ xuống mà không gõ. Anh biết rằng anh nên trở về phòng mình và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi anh đã tìm hiểu được sự thật trong quá khứ. Anh nên nghĩ về những nhu cầu của nàng hơn là của chính anh. Nhưng anh muốn nàng vô cùng tới nỗi những đắn đo và lương tâm chẳng còn quan trọng nữa. Bị giằng xé giữa nghĩa vụ và ham muốn, anh đứng ngoài cửa với hai bàn tay nắm chặt, cơ thể toát ra sức nóng nhục cảm.
Ngay khi lương tâm cắn rứt của anh buộc anh phải rời bước thì cánh cửa mở, và đôi mắt xanh sụp mí của Sophia nhìn chằm chằm vào mắt anh. Nàng đang mặc một bộ váy ngủ đoan trang, cổ cao với hàng cúc áo. Anh muốn chậm rãi cởi từng cúc, đưa lưỡi theo từng inch làn da màu ngọc trai kia.
"Anh định đứng ở đây suốt đêm à?" Sophia khẽ hỏi.
Ross tì bàn tay lên khung cửa, ánh mắt anh quét khắp người nàng. Ham muốn thổi bùng trong anh, khiến cho anh khó mà suy nghĩ mạch lạc. "Anh muốn xem xem em có ổn không."
"Em không ổn," nàng nói, một bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo chẽn của anh và kéo anh tới trước. "Em cô đơn."
Thở mạnh, Ross để nàng kéo anh vào trong phòng. (Không để là có vấn đề cần xem lại à nha.) Anh đóng cánh cửa và nhìn xuống khuôn mặt nghiêm túc của Sophia. Môi nàng có màu mận chín và mượt như nhung dưới ánh nến. "Có nhiều lý do vì sao chúng ta nên chờ," anh khàn khàn bắt đầu, cho nàng cơ hội cuối cùng để rút lui. Nhưng những lời lẽ bị tắc trong cổ họng anh khi nàng ấn cơ thể mảnh mai vào người anh, đứng kiễng hết chân ép mình vào trong anh.
"Chỉ một lần thôi, đừng làm việc đúng đắn," Sophia thì thầm, hai cánh tay mịn màng vòng quanh cổ anh. Anh cảm thấy răng nàng cắn nhẹ vào dái tai ngay trước khi nàng thì thầm khe khẽ, "Em thách anh đấy."
Một vài kí ức về người tình đầu tiên của Sophia nhanh chóng tan biến như khói bay khi nàng bị ngọn lửa từ những cú vuốt ve của Ross thêu rụi. Anh thong thả cởi quần áo cho cả hai người, dừng lại nhiều lần để chiếm giữ miệng nàng trong những nụ hôn chậm chạp. Sophia thích thú tự hỏi làm sao mà một người đàn ông sống với nhịp độ chóng mặt như thế lại làm tình chậm rãi đến vậy, như thể thời gian đã mất hết ý nghĩa của nó. Khi cuối cùng anh cũng cởi áo sơ mi của nàng và nàng đã khoả thân, nàng ấn cơ thể mình vào anh với một tiếng rên hài lòng. Da anh ấm áp và trơn như sa tanh, ngực anh phủ đầy lông đen dày châm chích vào ngực nàng. Nàng cảm thấy vật đàn ông của anh thúc vào bụng mình, và nàng cẩn trọng chạm vào nó, vẫn còn rất ấu trĩ trong nghệ thuật ái ân.
Nó chằng chịt những mạch máu, lớp da mỏng như lụa phủ bên ngoài sự cứng rắn như thép. Trước cử động dè dặt của ngón tay nàng, vật ấy di chuyển như thể nó có ý chí của riêng mình. Sophia bặt hơi. "Ôi."
Giọng Ross khàn đi vì dục vọng và điều gì đó nghe rất giống tiếng cười. "Đừng sợ." Anh hướng dẫn ngón tay nàng tới phần đỉnh. "Đây là nơi nhạy cảm nhất."
Nàng vuốt ve và trêu đùa cho đến khi cảm nhận một giọt chất lỏng ứa ra. Nó khiến cho da anh trơn láng, và nàng xoay vần phần đầu bằng ngón tay mình trước khi trượt xuống khám phá phần căng hơn, mát lạnh hơn bên dưới.
Đột nhiên anh nhẹ nhàng tóm tay nàng. "Giờ thì thế là đủ rồi," anh khàn giọng nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh sắp mất kiểm soát rồi."
"Đó là ý định của em mà," nàng nói, và anh cười khe khẽ trong họng.
"Chúng ta sẽ làm theo cách của anh," anh lẩm bẩm, bế nàng lên và đặt nàng trên chiếc giường hẹp. "Và anh định sẽ làm thật là lâu."
Cơ thể Ross nằm xuống bên cạnh nàng, hơi sáu feet chiều dài cơ bắp đàn ông cứng rắn, mạnh mẽ, và nàng lăn người về phía anh với sự háo hức run rẩy. Anh đẩy nàng nằm xuống và cúi xuống nàng, hơi thở nóng bỏng phả trên ngực nàng. Đầu lưỡi anh đùa giỡn với núm vú của nàng, và nàng tóm lấy bờ vai rộng, vươn người tới trước để dâng hiến. Anh cắn nhẹ và mút phần đỉnh săn chắc, rồi chuyển sang bên kia, khiến cho nàng quằn quại bên dưới anh.
"Ross," nàng tuyệt vọng nói.
"Hửm?"
"Em cần nữa... nhiều hơn..." Nàng cảm thấy bàn tay anh hạ xuống bụng, và hông nàng nâng lên trong một đường cung sinh động.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy đam mê sáng lấp lánh vì hài lòng khi trông thấy hai má nàng bừng đỏ. Nàng rên lên cảm kích khi những ngón tay anh trượt vào trong tam giác mềm mại, tìm kiếm phần nữ tính đang nhức nhối quá sức ngọt ngào. Trước sự thất vọng của nàng, cú chạm chỉ là để đùa giỡn. "Ôi, Ross, đừng dừng lại, xin anh -"
"Anh muốn thứ khác cơ." Anh trườn xuống thấp hơn nhiều, trải những nụ hôn dọc theo cơ thể nàng cho đến khi vai anh chạm vào đùi nàng.
Sophia cảm thấy môi anh hạ xuống đùi non của nàng. Đột ngột nhận ra điều anh định làm, nàng giật bắn và vật lộn để chuồi lên vị trí nửa nằm nửa ngồi. "Chờ đã," nàng hổn hển, giữ đầu anh. "Chờ đã. Không phải thế."
Bàn tay anh vuốt ve phía đùi bên ngoài. "Em chưa từng làm thế à?"
"Tất nhiên là chưa - thậm chí em còn không tưởng tượng được ai đó có thể -" Nàng nghẹn lời và nhìn anh với cái cau mày bối rối. "Em nghĩ là Anthony thậm chí còn không biết một điều như thế."
Tiếng cười khùng khục trong ngực anh, và anh hôn vào đầu gối nàng. "Anh đã muốn làm điều này với em từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"Thật sao?" nàng hoàn toàn sửng sốt hỏi.
"Ngay trong văn phòng anh. Anh đã muốn ném em lên bàn và chui đầu vào trong váy em."
"Không," Sophia tỏ vẻ nghi ngờ, không thể nào tin được rằng dưới vẻ điềm tĩnh ngoài mặt, anh có thể nghĩ đến một điều như thế. (28 tuổi mà ngây thơ ghê, đàn ông capable of anything ) "Nhưng trông anh quá đạo mạo!"
"Đạo mạo hết mức mà một người đàn ông với con gà trống trỗi dậy có thể làm được."
"Thật ư? Nhưng làm sao -" nàng thở hổn hển khi đầu anh hạ xuống giữa hai đùi nàng lần nữa. "Ôi, Ross, chờ đã -"
"Sau đêm nay," giọng thì thầm êm ái của anh, "em sẽ quên hết mọi điều về Anthony."
*
"Ôi Chúa ơi," Sophia thì thào, bị để lại ở ngưỡng cửa cực khoái. "Làm ơn, xin anh -"
Anh đi vào nàng bằng một cú thúc mạnh của hai hông. Sophia kêu lên, những thớ thịt bên trong tự động thắt lại, dù nhẹ bẫng nhưng không ngừng nghỉ, trước sự xâm nhập. Nàng bị giãn hết mức, không thể nào nhận thêm được nữa. Nàng tuyệt vọng chiến đấu để nhận hết anh, nhưng dường như không thể làm được.
Miệng anh chà qua miệng nàng, và anh thì thầm. "Từ từ nào. Anh sẽ không làm em đau. Hãy thư giãn đi, em yêu." Bàn tay anh trượt vào giữa cơ thể họ và nàng cảm thấy anh vuốt ve nàng trong khi chầm chậm ấn vào, từng cử động của anh đều cẩn thận và khoan thai. Mỗi cú thúc của anh đều khiến nàng rên lên, và nàng cắn chặt môi để ngăn tiếng kêu. Đột nhiên anh đã hoàn toàn ở trong nàng, sâu và khít, chôn vùi toàn bộ vật đàn ông của mình.
Anh rút ra gần hết rồi lại tung toàn bộ chiều dài vào trong với sự chậm rãi chết người, lông ngực anh chà vào ngực nàng, cái bụng phẳng quét qua bụng nàng. Nàng giật người lên trên, hông đẩy vào theo nhịp đâm dài, chậm rãi của anh cho đến khi nàng điên cuồng van xin, "Xin anh đừng nhẹ nữa, đừng, đừng, mạnh hơn đi mà -"
Miệng anh bao phủ miệng nàng, lấp tiếng kêu của nàng. Cơ thể nàng rúng động trong cơn cực khoái mãnh liệt, thít chặt bộ phận căng cứng bên trong nàng cho đến khi Ross phải rên lên và nắm chặt hai hông nàng, tuôn chảy niềm đam mê của chính anh.
Khi cơ thể họ vẫn còn co giật trong khoái lạc, Ross ôm nàng trong vòng tay anh và hôn nàng lần nữa. Chìm ngập trong hương vị và thân thể anh, nàng cảm thấy một đợt sóng cảm xúc mới trào qua, và nàng rên rỉ và run rẩy trong lần lên đỉnh thứ hai.
Một lúc lâu sau Ross nằm sang bên giường của mình, cẩn thận không đè lên nàng. Sophia duỗi dài thoải mái trên người anh. "Ross..." nàng lẩm bẩm trong ngái ngủ. "Em muốn nói với anh một chuyện. Có lẽ anh sẽ không tin đâu, nhưng đó là thật đấy."
"Sao?"
"Em sẽ không thể làm tới cùng được."
"Ý em là, làm tan vỡ trái tim anh? Có, anh biết rồi."
"Anh biết à?"
Anh vuốt mái tóc rối bù nổi loạn của nàng và trải nó trên ngực mình. "Em không có bản chất làm hại người khác. Em sẽ không bao giờ có thể ép mình phải bội anh được."
Sophia ngạc nhiên trước niềm tin anh dành cho nàng. "Làm sao anh lại chắc chắn thế được?"
"Em rất dễ đoán." Anh chơi đùa nhẹ nhàng với dái tai nàng. "Anh đã biết em quan tâm tới anh được một thời gian rồi. Nhưng anh không chắc nó mạnh đến đâu cho đến sáng hôm qua, khi em nhìn thấy anh sau một tuần chia cắt. Khuôn mặt em biểu lộ tất cả."
Cả thẹn khi khám phá ra chuyện đó, Sophia ngồi dậy và cúi xuống nhìn anh, khuôn ngực trần nửa bị mái tóc che khuất. "Nếu em dễ hiểu đến thế thì em đang nghĩ gì nào?"
Ross quan sát nàng một phút, và một nụ cười chậm rãi làm cong khoé miệng anh. "Em đang tự hỏi bao lâu nữa thì anh lại làm tình với em." Trước khi nàng có thể trả lời, anh kéo nàng lên hẳn người anh, đặt hai chân nàng ở hai bên hông anh. Trước sự ngạc nhiên của nàng, vật đàn ông của anh bừng tỉnh, đâm thẳng vào da thịt mềm yếu của nàng. "Và đây là câu trả lời," anh lẩm bẩm, kéo đầu nàng xuống cho anh.
Kiệt sức vì một cuối tuần bận rộn, Sophia nằm gọn trên đùi Ross và ngủ gà gật trong hầu hết chuyến đi xe ngựa trở về London. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ trên vai anh, Ross hân hoan trước sự thay đổi vĩ đại trong đời anh. Anh đã quá quen thuộc với sự cô độc đến nỗi quên mất cảm giác cần một ai đó theo cách này là như thế nào. Giờ đây mọi ham muốn đã bị anh đè nén quá lâu - ham muốn cho sex, cho tình yêu thương và sự bầu bạn - đã vùng thoát với sức mạnh báo thù. Anh thấy lo lắng vì Sophia đã có quyền lực lớn lao đến vậy đối với anh, một quyền lực mà chính anh đã cho nàng. Chúa giúp anh khi nàng nhận ra điều đó. Nhưng anh không tài nào giữ lại điều gì không cho nàng.
Cơ thể nàng nẩy trên đùi anh với mỗi cú xóc của cỗ xe ngựa, làm anh khuấy động và lấp đầy đầu óc anh với những ảo tưởng mông lung. Anh khẽ ôm đầu Sophia vào sát ngực mình và theo dõi những biểu hiện thay đổi trên mặt nàng khi nàng ngủ: cái cau mày nhỏ ở giữa hai lông mày, sự cong lên hạ xuống không ngớt nơi khoé miệng. Có vẻ như những giấc mơ của nàng không hề êm ái. Anh vuốt ve một bên mặt nàng và thì thầm khe khẽ, và lông mày nàng liền phẳng trở lại. Không thể ngăn mình, Ross trượt một bàn tay lên ngực nàng và ôm lấy đường cong nở nang. Thậm chí cả trong giấc ngủ nàng cũng đáp ứng lại anh, cong người lên với một câu rì rầm ngái ngủ. Anh ấn môi vào trán nàng, và ôm nàng khi nàng vươn người và ngáp.
"Anh xin lỗi," anh nói, nhìn đắm đuối vào đôi mắt sâu mơ màng. "Anh không định đánh thức em."
Nàng chớp mắt ngái ngủ. "Chúng ta gần tới nơi chưa?"
"Nhiều nhất là nửa giờ nữa."
Ánh mắt nàng trở nên lo ngại. "Ngày mai sẽ ra sao?" nàng hỏi.
"Anh sẽ tìm xem có phải anh là người đã đẩy em trai em vào tàu khổ sainhiều năm trước hay không."
Những ngón tay nàng thọc vào trong áo chẽn của anh, tìm kiếm hơi ấm. "Bất kể anh khám phá ra điều gì cũng không thành vấn đề."
"Tất nhiên là có," anh gay gắt nói.
"Không." Nàng ngồi thẳng người dậy. Bàn tay vòng quanh cổ anh, và nàng đặt môi vào môi anh, rụt rè khám phá, lưỡi nàng lách vào trong hơi ấm của miệng anh. Ross giữ vững tinh thần được đúng năm giây, rồi anh hưởng ứng lại sự khiêu khích nhẹ nhàng của nàng với một tiếng rên khẽ. Hơi thở hai người hoà trộn vào nhau, nụ hôn trở nên hoàn thiện và sâu khi anh nhấn chìm mình trong sự ngọt ngào của nàng.
"Sophia," anh nói, tách miệng mình ra. Mặc dù đây không hẳn là thời gian và địa điểm anh đã dự kiến, anh không thể ngăn lời lẽ thoát ra khỏi miệng mình. "Anh muốn cưới em."
Nàng bất động, khuôn mặt cách mặt anh chỉ vài inch. Rõ ràng nàng không trông đợi một lời cầu hôn như thế này. Tâm trạng rối bời khiến cho lông mi nàng chớp chớp, và nàng liếm môi trên bằng đầu lưỡi. "Những quí ông ở vào địa vị anh không cưới gia nhân."
"Việc đó đã từng xảy ra."
"Vâng, và những người đàn ông phạm phải sai lầm như thế đều bị đưa ra chế giễu và đôi khi còn bị tẩy chay. Và anh thì chịu búa rìu dư luận quá nhiều - ôi, sự chỉ trích dành cho anh sẽ không thể nào chịu nổi!"
"Anh đã từng bị dư luận công kích vô số lần rồi," Ross cứng rắn nói. "Giờ anh đã quá quen với nó. Và em đang nói cứ như anh là một quí tộc cha truyền con nối vậy, trong khi anh chẳng qua chỉ là một quan chức nhà nước."
"Một quan chức nhà nước xuất thân từ một gia đình giàu có với nhiều ràng buộc với giới quí tộc."
"Chà, nếu chúng ta sắp bắt đầu tra phả hệ của mình, thì anh nên chỉ ra rằng em là con gái của một tử tước."
"Nhưng em không sống như là một cô con gái tử tước. Sau khi cha mẹ em qua đời, em chẳng có sự giáo dục nào nữa cả. Em không biết cưỡi ngựa, hay khiêu vũ, hay chơi nhạc cụ. Và em chẳng được dạy dỗ tí nào về phép xã giao và các hành xử của giới quí tộc -"
"Chẳng có gì quan trọng."
Nàng cười vẻ không tin nổi. "Có thể là không với anh, nhưng có với em!"
"Vậy thì em sẽ học bất kể điều gì cần thiết."
Sophia vầy vò một viền áo sơ mi của anh. "Em không thể lấy anh."
"Như thế có phải là em không muốn không?" Môi anh lướt qua viền tóc nàng và chuyển tới thái dương.
"Gia đình anh sẽ không chấp thuận cuộc hôn nhân của chúng ta."
"Có, họ sẽ chấp nhận." Anh hôn cổ nàng. "Mẹ anh đã nói rất rõ rằng bà sẽ dang rộng vòng tay đón em. Phần còn lại trong gia đình - cô dì chú bác và đám anh em họ - cũng sẽ theo bà. Và ông nội anh thực tế đã ra lệnh cho anh cầu hôn em."
"Không!" Sophia kêu lên, kinh ngạc.
"Ông nói rằng em là một cô gái xinh đẹp khó tìm thấy ở bất kì đâu khác. Theo lời ông, em là một mảnh đất màu mỡ để cày cấy, và tốt hơn hết là anh nên bắt đầu ngay bây giờ."
"Ôi trời ơi!" Sophia bị giằng xé giữa sự buồn cười và nỗi tuyệt vọng. "Em không thể tưởng tượng được ông còn nói gì nữa."
"Ông kể với anh về mối tình trọn đời ông dành cho bà nội em, và ông đã ước ao biết bao chỉ đơn giản bắt cóc bà Sophia Jane và đi trốn cùng bà. Ông đã sống với nỗi hối hận đó hàng nhiều thập kỉ. Chúa cứu giúp anh không phải làm điều tương tự."
Khuôn mặt thanh tú của Sophia trở nên trầm ngâm. "Em sẽ ở bên anh lâu chừng nào anh còn muốn em. Có lẽ giải pháp tốt nhất là em trở thành tình nhân của anh."
Ross lắc đầu kiên quyết. "Đó không phải là điều anh cần, Sophia. Anh không phải loại đàn ông giữ tình nhân. Và em không phải loại phụ nữ sẽ hạnh phúc với sự sắp đặt như thế. Chẳng có lý do gì để khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên đáng xấu hổ. Anh muốn em làm vợ anh." (I fell in love with him b'cos of these words - nhớ lại anh Stephen trong Until you, đoạn ảnh đề nghị người con gái vừa mới trao sự trong trắng cho mình làm tình nhân, thấy ghét ảnh ghê gứm)
"Ross, em không thể -"
"Chờ đã," anh thì thầm, cảm thấy anh đã đẩy vận may của mình đi quá sớm. Đáng lẽ anh nên chờ tới đúng thời điểm. "Đừng trả lời anh vội. Hãy cân nhắc chuyện này một thời gian."
"Em không cần cân nhắc," nàng trả lời. "Em thực sự không nghĩ -"
Anh bao phủ miệng nàng bằng miệng mình, buộc nàng im lặng một lúc lâu để cho nàng quên mất điều định nói.
Nhìn lén qua khe cửa phòng khách, Sophia mỉm cười hài lòng trước hình ảnh khách khứa lộng lẫy cùng khiêu vũ trong một điệu mơnuet lịch sự, thực hiện những cái cúi đầu và nhún gối với vẻ duyên dáng thành thạo. Các bà các cô đều mặc những bộ váy thời trang màu sắc sống động, trong khi hầu hết các quí ông thật bảnh bao trong bộ dạ phục đen trắng. Sàn nhà mới được bôi sáp và đánh bóng phản chiếu vẻ lấp lánh của những cây nến, tắm toàn bộ cảnh trí trong một thứ gần như ánh sáng nhiệm màu. Bầu không khí đậm mùi hoa và nước hoa, được làm dịu đi bởi ngọn gió buổi tối thổi vào từ nhà kính và phòng chờ.
Một loạt các căn phòng bên trên phòng khách đều có đầy khách khứa chơi bài hay chơi bi-a, uống sâm-panh, và ăn những món ăn nhẹ như là hàu, bánh tạc tôm hùm, và bánh ngọt nhúng rượu rum. (mẹ ơi, món ăn nhẹ mà có hàu, tôm hùm, hức hức) Nghĩ về bữa ăn sắp tới, Sophia trở lại nhà bếp và đảm bảo rằng mọi thứ đều diễn ra theo đúng lịch trình. Nàng bí mật chui ra ngoài tới một lối đi dạo vòng quanh một phía toà nhà. Không khí ban đêm mát lạnh và giống mùa xuân, và nàng thở dài nhẹ nhõm, kéo cổ áo kín mít trên bộ váy tối màu xuống.
Đi ngang qua một nhà kính có nhiều cột chống, Sophia ngạc nhiên nhận thấy ông lão Cannon đang ở đó, ngồi trong chiếc xe lăn của mình để quan sát vũ hội qua một cửa sổ rộng. Một người hầu nam đứng chờ gần đó, rõ ràng đã được triệu tới để chăm sóc cho ông lão già nua cộc cằn.
Sophia tiến tới ông với một nụ cười dè dặt. "Xin chào ông Cannon. Cháu có thể hỏi tại sao ông ngồi đây một mình không?"
"Trong đó quá ồn ào và phiền phức," ông trả lời. "Hơn nữa, pháo hoa sẽ bắt đầu lúc nửa đêm, và đây là địa điểm tốt nhất để xem." Ông nhìn nàng dò hỏi. "Thực tế, cô sẽ xem với ta." Quay sang người hầu, ông nói sống sượng. "Đi lấy ít sâm-panh. Hai ly."
"Thưa ông," Sophia nói. "Cháu e là cháu không thể -"
"Rồi, ta biết. Cô có trách nhiệm. Nhưng đây là sinh nhật ta, và do đó ta phải được nuông chiều."
Sophia mỉm cười nhăn nhó khi nàng ngồi xuống ghế đá bên cạnh xe lăn. "Nếu người ta nhìn thấy cháu ngồi uống sâm-panh và xem pháo hoa với ông, cháu có thể sẽ bị đuổi."
"Vậy thì ta sẽ thuê cô làm bạn đồng hành."
Vẫn còn cười, Sophia gập tay lại trên đùi. "Ông không định mang mặt nạ sao thưa ông?"
"Tại sao ta phải mang mặt nạ? Ta khó mà lừa được ai khi ngồi trong cái bẫy này."
Nhìn những người khiêu vũ qua cửa sổ, Cannon khụt khịt chế nhạo. "Ta không thích những vũ hội hoá trang khi chúng còn là mốt bốn mươi năm trước, và giờ ta càng ít thích chúng hơn."
"Cháu ước cháu có một cái mặt nạ," nàng đùa với nụ cười đăm chiêu. "Cháu có thể nói hay làm bất kể điều gì cháu thích, và không ai biết cháu là ai cả."
Ánh mắt của người đàn ông lớn tuổi quét qua nàng. "Tại sao cô lại mặc bộ váy rộng thùng thình giản dị thế kia trong một buổi tối như hôm nay?" đột nhiên ông hỏi.
"Cháu không cần thiết phải mặc một bộ váy đẹp."
Ông phát ra âm thanh chế nhạo. "Vớ vẩn. Kể cả Bà Bridgewell cũng mặc một chiếc váy sa tanh đen loại tốt trong những dịp đặc biệt thế này."
"Cháu không còn bộ cánh nào lịch sự hơn thế này, thưa ông."
"Tại sao không? Chẳng lẽ cháu nội ta không trả cô một mức lương đủ sống sao?"
Câu chuyện của họ bị ngắt quãng khi người hầu trở lại với một khay sâm-panh. "À, tốt," Cannon nói. "Đó có phải là Rheims không? Để chai rượu ở lại, và đi làm việc có ích cho ai khác trong đó đi. Cô Sydney sẽ ở cùng với ta."
Người hầu tuân lệnh với một cái cúi đầu ngoan ngoãn. Sophia nhận ly rượu sâm-panh từ tay ông Cannon, cầm nó ở đáy ly và nhìn ngắm chất lỏng lóng lánh màu mật một cách tò mò.
"Cô uống sâm-panh bao giờ chưa?" ông già hỏi.
"Một lần ạ," Sophia thừa nhận. "Khi cháu sống cùng cô họ ở Shropshire, một người hàng xóm mang cho cháu một chai sâm-panh chưa uống hết. Tới lúc đó nó đã bị nhạt đi rồi, và cháu hơi thất vọng vì vị của nó. Cháu đã mong nó ngọt."
"Đây là sâm-panh Pháp - cô sẽ thích nó. Thấy bong bóng nổi lên theo chiều thẳng đứng không? Đó là dấu hiệu của thứ rượu ngon."
Sophia nâng chiếc ly thấp lên mặt và tận hưởng cảm giác mát lạnh, râm ran khi những cái bong bóng khí vỡ gần mũi nàng. "Điều gì làm cho nó lấp lánh thế ạ?" nàng hỏi gần như mơ màng. "Chắc phải là ma thuật."
"Thực ra, đó là một quá trình lên men kép," ông báo cho nàng biết, giọng điệu cộc lốc và khô khan nhắc nàng nhớ tới Ross. Nó được gọi là "rượu của quỷ," bởi vì bản chất bùng nổ của nó."
Sophia nhấp thử một ngụm thứ rượu nho khô, sủi tăm ấy và nhăn mũi. "Cháu vẫn không thích nó," nàng nói, và người đàn ông lớn tuổi cười khúc khích.
"Thử lại đi. Dần dần cô sẽ quen với vị của nó."
Mặc dù nàng rất muốn chỉ ra rằng nàng sẽ không bao giờ có cơ hội quen với một thứ như thế, Sophia ngoan ngoãn gật đầu và uống. "Cháu thích hình dáng của chiếc ly," nàng nhận xét trong khi rượu sâm-panh len lỏi trong cổ họng.
"Thật không?" Một nét ranh mãnh hiện ra trong mắt ông. "Kiểu đó được gọi là cúp. Nó được làm theo mẫu ngực của Marie Antoinette."
Sophia dành cho ông cái nhìn quở trách. "Ông thật quỷ quái, ông Cannon à," nàng nói, và ông già cười rúc rích vui sướng.
Một giọng nói khác chen vào câu chuyện. "Nó không được tạo mẫu theo ngực của Marie Antoinette. Ông nội chỉ đang cố làm em kinh ngạc thôi." Người nói là Ross, đẹp trai một cách khắc khổ trong bộ dạ phục, một chiếc mặt nạ đen toòng ten trên ngón tay. Răng anh loé sáng trong một nụ cười dễ tính và quyến rũ tới mức ngực Sophia thắt lại. Đêm nay không có người đàn ông nào sánh được với anh, không ai sở hữu vẻ phức tạp vừa lịch thiệp lại vừa nam tính xù xì như anh.
Cố gắng che giấu phản ứng của mình với anh, Sophia uống một ngụm lớn sâm-panh lạnh, và bị sặc vì thứ rượu lạnh mà rát bỏng. "Chào buổi tối, Ngài Ross," nàng nói hơi khàn khàn, đôi mắt ứa nước. Nàng đứng dậy một cách lúng túng, tìm một nơi để đặt chiếc ly đã vơi một nửa của mình.
"Chà, ông nội," Ross nói tiếp, "cháu đáng lẽ phải biết ông sẽ là mọi cách để hối lộ Cô Sydney."
"Ta khó mà gọi một chai Rheims hảo hạng là hối lộ được," Cannon bào chữa. "Tai sao ư, đó là một liều thuốc bổ! Như người Pháp đã nói, sâm-panh là phương thuốc của vũ trụ."
"Đó là lần đầu tiên cháu nghe ông đồng tình với người Pháp đó, thưa ông." Vẻ hài hước lưu luyến trong mắt Ross khi anh nắm cổ tay Sophia, ngăn nàng đi khỏi. "Ở lại và uống nốt sâm-panh của em đi, cô bé," anh khẽ nói. "Chừng nào còn có anh, em sẽ có mọi thứ em muốn."
Trước sự khó tin của nàng, Ross nâng bàn tay nàng lên môi và hôn vào lòng bàn tay, ngay trước mặt ông nội anh. Mối quan hệ của họ không thể nào rõ ràng hơn được nữa cho dù anh có đứng lên bục mà phát biểu.
"Ngài Ross," nàng khẽ nói, choáng váng.
Anh cố ý bắt giữ ánh mắt nàng, âm thầm thông báo với nàng rằng anh sẽ không còn che giấu cảm xúc dành cho nàng nữa.
Bị mất bình tĩnh, Sophia đưa ly rượu của mình cho anh. "Em phải đi," nàng nói hụt hơi. "Xin thứ lỗi cho em." Khi nàng cuống cuồng rời đi, Ross vẫn ở cùng với ông nội anh, nhìn nàng chăm chú tới mức nàng có thể cảm nhận được sức nóng cái nhìn của anh từ sau lưng.
Liếc nhìn ông nội, Ross nhướn lông mày lên chờ đợi. "Sao ạ?"
"Một mối tốt đấy," ông già Cannon nói, rót thêm sâm-panh với vẻ hứng thú rõ ràng. "Cô ấy là một cô gái dễ chịu không làm bộ làm tịch. Rất giống bà nội mình. Đã nếm thử sự quyến rũ của cô ấy rồi chứ?"
Ross mỉm cười trước câu hỏi đột ngột. "Nếu có cháu cũng không kể cho ông đâu."
"Ta nghĩ là rồi," người đàn ông lớn tuổi nói, quan sát anh qua vành ly. "Và nếu cô bé có giống bà nội mình chút nào thì cháu hẳn đã có một quãng thời gian thú vị."
"Ông cáo già. Đừng có nói là ông và bà Sophia Jane đã...?"
"Ồ, có chứ." Kí ức đó có vẻ là một kí ức tuyệt vời. Mải miết trong những hồi ức của mình, ông già Cannon khẽ xoay chân ly sâm-panh giữ những ngón tay bạc màu thời gian. "Ta đã yêu bà ấy nhiều năm trời," ông khẽ nói. "Đáng lẽ ta phải cố gắng hơn để giành lấy bà ấy. Đừng để bất kì điều gì chen vào giữa cháu và người đàn bà cháu yêu, cậu bé của ta."
Nụ cười biến mất khỏi mặt Ross, và anh nghiêm nghị trả lời. "Không, thưa ông."
Khi Sophia bước qua sàn nhà lát đá cẩm thạch của đại sảnh, nàng nhìn thấy một hình hài tự tách ra khỏi bóng tối của hốc tường mái vòm. Đó là một người đàn ông mang mặt nạ lụa đen, mặc một bộ dạ phục giống như các vị khách khác. Anh ta còn trẻ và vạm vỡ, với bờ vai rộng và eo hẹp - cùng một dáng người mạnh mẽ khác thường giống như hầu hết các cảnh sát ở Phố Bow. Một người đàn ông như thế này làm gì ở cách xa phòng khách đến vậy? Sophia dừng lại không chắc chắn. "Thưa ngài? Tôi giúp gì được ngài chăng?"
Anh ta mất một lúc lâu mới trả lời. Cuối cùng anh ta đi tới, dừng lại trong khoảng cách một sải tay so với nàng. Đôi mắt đằng sau mặt nạ có màu xanh sáng, rất thu hút trong vẻ mãnh liệt của nó. Khi nói chuyện, giọng anh ta trầm và khàn. "Tôi đang tìm cô."
Lúng túng, Sophia ngẩng đầu lên khi nhìn vào anh ta. Có cái gì đó ở anh ta khiến nàng không thoải mái, các dây thần kinh của nàng rung lên cảnh giác trước nguy hiểm. Mặt nạ che gần hết mặt anh ta, nhưng không có gì che giấu chiếc mũi táo bạo và khuôn miệng khoáng đạt. Mái tóc nâu ngắn và được chải chuốt cẩn thận, và da anh ta ngăm đen khác thường so với một quí ông.
"Tôi giúp gì được ngài chăng?" nàng dè dặt hỏi.
"Tên cô là gì?"
"Sydney, thưa ngài."
"Cô là quản gia ở đây?"
"Chỉ đêm nay thôi. Tôi làm việc cho Ngài Ross ở Phố Bow."
"Phố Bow quá nguy hiểm với cô," anh ta nói, nghe có vẻ khó chịu.
Anh ta đang say, nàng nghĩ, và lùi xa một chút.
"Cô là bà cô ế chồng?" anh ta hỏi, chầm chậm đi theo nàng.
"Tôi chưa kết hôn," nàng khẳng định.
"Tại sao một người phụ nữ như cô mà vẫn còn chưa kết hôn?"
Câu hỏi thật kì lạ và không thích hợp. Bối rối, Sophia quyết định rằng sẽ khôn ngoan hơn cho nàng khi rời đi nhanh nhất có thể. "Ngài thật tử tế đã quan tâm đến tôi, thưa ngài. Tuy nhiên, tôi có việc phải làm. Nếu ngài thứ lỗi -"
"Sophia," anh ta thì thầm, nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ như là khao khát.
Giật thót mình, nàng tự hỏi làm sao anh ta biết tên nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào anh ta với đôi mắt mở lớn, nhưng rồi một âm thanh đột ngột làm nàng phân tâm. Đó là tiếng cười nói và chúc tụng, theo kèm nó là tiếng âm nhạc nổi lên mạnh mẽ và tràng pháo hoa nổ bùm. Những chùm sáng loé lên trên bầu trời và phản chiếu qua các cửa sổ. Chắc đã tới nửa đêm, Sophia nhận ra. Tới giờ để tháo mặt nạ. Nàng tự động nhìn về phía âm thanh.
Người lạ di chuyển đằng sau nàng, nhanh nhẹn và lặng lẽ tới mức nàng không nhận ra anh ta cho đến khi nàng cảm thấy cái gì mát lạnh rơi trên ngực. Nàng giơ tay lên và chạm vào một vật thể lạ, rồi nghe thấy tiếng cách êm ái của cái gì đó được gài quanh cổ nàng.
"Tạm biệt," giọng thì thầm ấm áp nơi tai nàng.
Tới lúc nàng quay lại thì anh ta đã đi mất.
Bị tê liệt, Sophia đặt hai bàn tay lên ngực và cảm thấy một tấm lưới đá và kim loại quí. Một chiếc vòng cổ. Nhưng tại sao một người lạ lại làm như thế? Nàng choáng váng và sợ hãi, chân nàng nhanh chóng mang nàng ra ngoài. Nàng kéo sợi dây chuyền nặng nề, tìm nút cài, nhưng dường như không thể tự mình tháo được.
Sophia vội vã ào qua cửa nhà kính mở toang, nơi nàng đã đi khỏi Ross và ông nội anh. Một đám đông đang bao quanh họ, với nhiều người tới từ phòng vũ hội. Tiếng pháo nổ trên bầu trời cùng với hàng chùm màu sắc lấp lánh, tạo nên những hình dạng cây cối và thú vật, trong khi cơn mưa bụi lửa chảy xuống qua làn khói. Cảnh tượng rất hỗn loạn và ồn ã.
Sophia đứng lấp ló bên sườn nhà, hai bàn tay cố che đậy một cách không hiệu quả vật sáng lấp lánh nơi cổ. Mặc dù Ross không thể nào nhìn thấy hay nghe thấy nàng, anh vẫn quay đầu như thể cảm nhận được nàng đang ở đó. Trước hình ảnh khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, anh phản ứng ngay lập tức. Anh di chuyển qua đám đông ồn ào, ánh mắt không hề rời khỏi nàng, và anh tới chỗ nàng chỉ trong vài bước chân. Tiếng ồn khiến họ không tài nào trò chuyện được.
Ross nắm một bàn tay nàng và khẽ kéo nó ra khỏi cổ họng, để lộ đám kim cương. Đôi mắt anh nheo lại trước hình ảnh đó. Sophia bất lực bám sợi dây nặng nề, cố kéo nó ra. Đột nhiên nàng cảm thấy những ngón tay ấm áp của anh ở sau cổ. Cái lẫy được mở, và sức nặng của vàng và đá quý trượt ra khỏi cổ nàng. Nhét sợi dây chuyền vào túi, Ross nắm tay nàng và kéo nàng vào trong nhà.
Anh không dừng lại cho đến khi họ tới phòng khách màu xanh liền kề với đại sảnh. Sau âm thanh xé tai và ánh sáng loá mắt của pháo hoa, sự tĩnh lặng trong căn phòng gần như làm người ta bị sốc. "Chuyện gì đã xảy ra?" Ross hỏi gọn lỏn, đóng cánh cửa lại.
Sophia cố gắng giải thích bằng một giọng dễ hiểu. "Em đang đi xuống bếp, và một người đàn ông ngăn em lại. Anh ta mang mặt nạ. Anh ta nói đang tìm em. Em chắc chắn chưa từng gặp anh ta trước đây, nhưng bằng cách nào đó anh ta biết tên em." Nàng run rẩy thuật lại cuộc nói chuyện kì lạ đã xảy ra, và rồi hành động đáng kinh ngạc của người lạ mặt là đeo một sợi dây chuyền kim cương quanh cổ nàng trước khi biến mất.
Khi nàng nói, Ross khẽ vuốt ve một bên cổ nàng, như thể anh đang xoá đi sự đụng chạm của một người đàn ông khác. "Trông hắn ra sao?"
"Anh ta tóc nâu và mắt xanh. Và anh ta cao lớn, mặc dù không cao bằng anh. Đầu tiên em tưởng anh ta là một trong các cảnh sát. Anh ta có thân hình lực lưỡng, và thậm chí anh ta còn di chuyển giống như họ - tức là, anh ta dường như nhanh nhẹn khác thường so với kích cỡ của mình. Anh ta mặc quần áo đẹp, y như những vị khách dự tiệc... nhưng em không nghĩ anh ta là một trong số họ."
"Hắn có vết sẹo hay bớt nào không?"
Sophia lắc đầu. "Theo em thấy thì không."
Ross nghiêm trang lôi sợi dây chuyền ra khỏi túi quần và trải nó trên chiếc bàn gỗ. Đứng sát bên anh, Sophia nhìn chằm chằm vào sợi dây trong sự khó tin đến tê liệt. Nàng chưa từng nhìn thấy bất kì thứ gì tuyệt vời đến thế, một sợi dây chuyền lấp lánh đính những nụ hoa bằng kim cương và lá bằng ngọc lục bảo. "Nó có phải là thật không?" nàng thì thầm.
"Những viên đá này không phải là giả," giọng trả lời cộc lốc của anh.
"Nó phải đáng giá cả một gia tài."
"Anh đoán phải ba hay bốn ngàn bảng," ánh mắt đánh giá của Ross di chuyển khắp sợi dây chuyền. "Người ái mộ của em hoặc là rất giàu có hoặc là một tên trộm thành công."
"Tại sao việc này lại xảy ra cho em?" Sophia thì thầm. "Em chẳng làm gì để khuyến khích sự quan tâm của bất kì ai cả. Anh ta muốn gì? Tại sao một người lạ lại làm như thế này?"
Nghe thấy giọng hoảng loạn của nàng, Ross cúi xuống và hôn lên trán này để an ủi. "Anh định sẽ tìm ra. Đừng sợ - anh sẽ không để chuyện gì xảy ra cho em."
Nàng nhắm mắt và hít vào mùi hương quen thuộc, thu lấy sự an tâm từ sức mạnh chắc chắn của anh.
"Tới đây," anh lẩm bẩm. "Anh sẽ đưa em xuống bếp."
"Rồi sau đó?"
"Anh sẽ cử vài người hầu giúp anh rà soát ngoài sân, trong trường hợp người lạ của em vẫn còn lởn vởn quanh đây. Mặc dù anh không nghĩ hắn ta ngu ngốc đến thế." Vươn tay lấy sợi dây, Ross thả lại nó vào trong túi. "Một sợi dây chuyền như thế này không phải từ trên trời rơi xuống... nó rất đặc biệt và có giá trị. Anh nghi là sẽ không khó khăn gì trong việc truy ra nguồn gốc của nó. Việc đó lại dẫn tới một kết luận thú vị. Người ái mộ của em muốn em nhận ra hắn ta - nếu không hắn đã chẳng cho em một mảnh vật chứng biết nói như thế này."
"Anh có nghĩ anh ta là người đã gửi cho em bộ váy tím không?"
"Anh cho là thế." Miệng Ross mím lại thành một đường sốt ruột, hé lộ việc anh sốt sắng đi săn tìm vị khác bí ẩn. Tuy nhiên, khi anh liếc nhìn khuôn mặt căng thẳng của Sophia, anh dừng lại và ôm nàng vào lòng. Anh kéo nàng vào sát mình cho đến khi chân nàng gần lìa mặt đất. Một cánh tay cơ bắp ôm ngang gáy nàng khi môi anh hạ xuống miệng nàng trong một nụ hôn mang tính sở hữu.
Trước mệnh lệnh âm thầm của anh, Sophia hé môi và dâng hiến cho sự khám phá đầy kích thích. Nụ hôn trở nên đòi hỏi hơn, lưỡi anh từ từ chiếm đoạt, đùi anh chen vào giữa hai chân nàng. Mọi ý nghĩ đúng đắn đều biến mất, mọi dấu vết lo lắng cháy thành tro bụi. Chỉ còn có Ross, miệng và bàn tay anh nhắc nhở nàng nhớ tới sự thân mật nóng bỏng mà họ đã chia sẻ với nhau đêm trước. Đầu gối nàng nhũn ra, và nàng bắt đầu hổn hển, bàn tay nàng không ngừng tìm kiếm khắp lưng áo anh. Nàng bị một ham muốn kinh khủng chiếm giữ, thúc giục nàng lột hết quần áo anh, và quần áo nàng, cho đến khi cả hai đều khoả thân.
"Ross," nàng rên rỉ, cổ nàng ưỡn lên khi lưỡi anh di một đường ngoằn nghoèo xuống cổ họng nàng.
Anh ngẩng đầu lên và mỉm cười vẻ hài lòng đầy nam tính khi nhìn thấy đôi môi mềm đi vì khát vọng và ánh mắt xanh mơ màng của nàng. "Em là của anh, Sophia... và anh sẽ không bao giờ để bất kì điều gì xảy ra với em. Em có hiểu không?"
Nàng ngơ ngẩn gật đầu, lảo đảo một chút khi anh vòng cánh tay bảo vệ quanh nàng và dẫn nàng đi ra.
Không tài nào tìm thấy người lạ mặt ở đâu trên khắp đất SilverhillPark đúng như Ross đã dự đoán. Tuy nhiên, dấu vết hắn đã để lại chắc chắn sẽ dẫn tới việc hắn bị tóm. Ross sốt ruột muốn trở về Phố Bow sớm và khởi sự điều tra vụ này. Ý nghĩ ai đó đã chọn theo dõi Sophia theo kiểu không bình thường như thế này làm khơi dậy những bản năng đàn ông ban sơ nhất của anh. Anh sẽ không hài lòng chừng nào chưa lùa được tên khốn tới chân tường, bóp nghẹt cổ hắn, và ép ra từng chi tiết thú tội từ miệng hắn.
Cảm tạ trời đất ngày mai bữa tiệc sẽ kết thúc, Ross ra lệnh cho người hầu riêng của mình đóng gói phần lớn đồ đạc để chuẩn bị xuất phát sớm. Trong khi anh ta đang gập quần áo và đặt chúng gọn gàng trong rương, Ross lang thang khắp dinh thự tối đen. Một vài hoạt động vẫn còn tiếp diễn: một cặp đôi đang ôm nhau trong góc tối, một ván bài trong phòng bi-a, đàn ông ngồi trong thư viện với những điếu xì gà cháy dở.
Giờ có thể Sophia đang ở trong phòng. Ross khao khát tới với nàng. Anh chưa từng ở trong một tình huống nan giải như thế này trước đây, đã làm tổn thương người mà anh quan tâm, tự hỏi làm sao để sửa chữa, nhận ra rằng chẳng có việc gì anh làm được cả. Không việc gì ngoại trừ dựng John Sydney dậy từ nấm mồ mới có thể làm mọi việc đúng đắn.
Thực tế Sophia đã tha thứ cho anh chẳng làm anh nhẹ lòng chút nào. Kí ức về những hành động trong quá khứ của anh sẽ luôn tồn tại giữa họ, với một tiếng thở dài thườn thượt, Ross tiếp tục bước chân vô định, mải suy nghĩ về những sự kiện trong hai mươi tư giờ qua. Cảm xúc của anh dành cho Sophia mạnh đến nỗi anh không thể hài lòng với bất kì cái gì ít hơn việc sở hữu nàng một cách tuyệt đối. Anh muốn có nàng mãi mãi, không thể thay đổi được. Nếu nàng chấp nhận, anh sẽ cố gắng làm cho nàng hạnh phúc tới mức kí ức về em trai nàng sẽ không chen ngang vào những tình cảm họ dành cho nhau.
Anh thấy mình đứng trước cửa phòng người quản gia ở gần nhà bếp, đây là căn phòng nhỏ mà Sophia đang ở. Hai lần bàn tay anh giơ lên để gõ vào cánh cửa gỗ, rồi lại hạ xuống mà không gõ. Anh biết rằng anh nên trở về phòng mình và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi anh đã tìm hiểu được sự thật trong quá khứ. Anh nên nghĩ về những nhu cầu của nàng hơn là của chính anh. Nhưng anh muốn nàng vô cùng tới nỗi những đắn đo và lương tâm chẳng còn quan trọng nữa. Bị giằng xé giữa nghĩa vụ và ham muốn, anh đứng ngoài cửa với hai bàn tay nắm chặt, cơ thể toát ra sức nóng nhục cảm.
Ngay khi lương tâm cắn rứt của anh buộc anh phải rời bước thì cánh cửa mở, và đôi mắt xanh sụp mí của Sophia nhìn chằm chằm vào mắt anh. Nàng đang mặc một bộ váy ngủ đoan trang, cổ cao với hàng cúc áo. Anh muốn chậm rãi cởi từng cúc, đưa lưỡi theo từng inch làn da màu ngọc trai kia.
"Anh định đứng ở đây suốt đêm à?" Sophia khẽ hỏi.
Ross tì bàn tay lên khung cửa, ánh mắt anh quét khắp người nàng. Ham muốn thổi bùng trong anh, khiến cho anh khó mà suy nghĩ mạch lạc. "Anh muốn xem xem em có ổn không."
"Em không ổn," nàng nói, một bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo chẽn của anh và kéo anh tới trước. "Em cô đơn."
Thở mạnh, Ross để nàng kéo anh vào trong phòng. (Không để là có vấn đề cần xem lại à nha.) Anh đóng cánh cửa và nhìn xuống khuôn mặt nghiêm túc của Sophia. Môi nàng có màu mận chín và mượt như nhung dưới ánh nến. "Có nhiều lý do vì sao chúng ta nên chờ," anh khàn khàn bắt đầu, cho nàng cơ hội cuối cùng để rút lui. Nhưng những lời lẽ bị tắc trong cổ họng anh khi nàng ấn cơ thể mảnh mai vào người anh, đứng kiễng hết chân ép mình vào trong anh.
"Chỉ một lần thôi, đừng làm việc đúng đắn," Sophia thì thầm, hai cánh tay mịn màng vòng quanh cổ anh. Anh cảm thấy răng nàng cắn nhẹ vào dái tai ngay trước khi nàng thì thầm khe khẽ, "Em thách anh đấy."
Một vài kí ức về người tình đầu tiên của Sophia nhanh chóng tan biến như khói bay khi nàng bị ngọn lửa từ những cú vuốt ve của Ross thêu rụi. Anh thong thả cởi quần áo cho cả hai người, dừng lại nhiều lần để chiếm giữ miệng nàng trong những nụ hôn chậm chạp. Sophia thích thú tự hỏi làm sao mà một người đàn ông sống với nhịp độ chóng mặt như thế lại làm tình chậm rãi đến vậy, như thể thời gian đã mất hết ý nghĩa của nó. Khi cuối cùng anh cũng cởi áo sơ mi của nàng và nàng đã khoả thân, nàng ấn cơ thể mình vào anh với một tiếng rên hài lòng. Da anh ấm áp và trơn như sa tanh, ngực anh phủ đầy lông đen dày châm chích vào ngực nàng. Nàng cảm thấy vật đàn ông của anh thúc vào bụng mình, và nàng cẩn trọng chạm vào nó, vẫn còn rất ấu trĩ trong nghệ thuật ái ân.
Nó chằng chịt những mạch máu, lớp da mỏng như lụa phủ bên ngoài sự cứng rắn như thép. Trước cử động dè dặt của ngón tay nàng, vật ấy di chuyển như thể nó có ý chí của riêng mình. Sophia bặt hơi. "Ôi."
Giọng Ross khàn đi vì dục vọng và điều gì đó nghe rất giống tiếng cười. "Đừng sợ." Anh hướng dẫn ngón tay nàng tới phần đỉnh. "Đây là nơi nhạy cảm nhất."
Nàng vuốt ve và trêu đùa cho đến khi cảm nhận một giọt chất lỏng ứa ra. Nó khiến cho da anh trơn láng, và nàng xoay vần phần đầu bằng ngón tay mình trước khi trượt xuống khám phá phần căng hơn, mát lạnh hơn bên dưới.
Đột nhiên anh nhẹ nhàng tóm tay nàng. "Giờ thì thế là đủ rồi," anh khàn giọng nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh sắp mất kiểm soát rồi."
"Đó là ý định của em mà," nàng nói, và anh cười khe khẽ trong họng.
"Chúng ta sẽ làm theo cách của anh," anh lẩm bẩm, bế nàng lên và đặt nàng trên chiếc giường hẹp. "Và anh định sẽ làm thật là lâu."
Cơ thể Ross nằm xuống bên cạnh nàng, hơi sáu feet chiều dài cơ bắp đàn ông cứng rắn, mạnh mẽ, và nàng lăn người về phía anh với sự háo hức run rẩy. Anh đẩy nàng nằm xuống và cúi xuống nàng, hơi thở nóng bỏng phả trên ngực nàng. Đầu lưỡi anh đùa giỡn với núm vú của nàng, và nàng tóm lấy bờ vai rộng, vươn người tới trước để dâng hiến. Anh cắn nhẹ và mút phần đỉnh săn chắc, rồi chuyển sang bên kia, khiến cho nàng quằn quại bên dưới anh.
"Ross," nàng tuyệt vọng nói.
"Hửm?"
"Em cần nữa... nhiều hơn..." Nàng cảm thấy bàn tay anh hạ xuống bụng, và hông nàng nâng lên trong một đường cung sinh động.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy đam mê sáng lấp lánh vì hài lòng khi trông thấy hai má nàng bừng đỏ. Nàng rên lên cảm kích khi những ngón tay anh trượt vào trong tam giác mềm mại, tìm kiếm phần nữ tính đang nhức nhối quá sức ngọt ngào. Trước sự thất vọng của nàng, cú chạm chỉ là để đùa giỡn. "Ôi, Ross, đừng dừng lại, xin anh -"
"Anh muốn thứ khác cơ." Anh trườn xuống thấp hơn nhiều, trải những nụ hôn dọc theo cơ thể nàng cho đến khi vai anh chạm vào đùi nàng.
Sophia cảm thấy môi anh hạ xuống đùi non của nàng. Đột ngột nhận ra điều anh định làm, nàng giật bắn và vật lộn để chuồi lên vị trí nửa nằm nửa ngồi. "Chờ đã," nàng hổn hển, giữ đầu anh. "Chờ đã. Không phải thế."
Bàn tay anh vuốt ve phía đùi bên ngoài. "Em chưa từng làm thế à?"
"Tất nhiên là chưa - thậm chí em còn không tưởng tượng được ai đó có thể -" Nàng nghẹn lời và nhìn anh với cái cau mày bối rối. "Em nghĩ là Anthony thậm chí còn không biết một điều như thế."
Tiếng cười khùng khục trong ngực anh, và anh hôn vào đầu gối nàng. "Anh đã muốn làm điều này với em từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"Thật sao?" nàng hoàn toàn sửng sốt hỏi.
"Ngay trong văn phòng anh. Anh đã muốn ném em lên bàn và chui đầu vào trong váy em."
"Không," Sophia tỏ vẻ nghi ngờ, không thể nào tin được rằng dưới vẻ điềm tĩnh ngoài mặt, anh có thể nghĩ đến một điều như thế. (28 tuổi mà ngây thơ ghê, đàn ông capable of anything ) "Nhưng trông anh quá đạo mạo!"
"Đạo mạo hết mức mà một người đàn ông với con gà trống trỗi dậy có thể làm được."
"Thật ư? Nhưng làm sao -" nàng thở hổn hển khi đầu anh hạ xuống giữa hai đùi nàng lần nữa. "Ôi, Ross, chờ đã -"
"Sau đêm nay," giọng thì thầm êm ái của anh, "em sẽ quên hết mọi điều về Anthony."
*
"Ôi Chúa ơi," Sophia thì thào, bị để lại ở ngưỡng cửa cực khoái. "Làm ơn, xin anh -"
Anh đi vào nàng bằng một cú thúc mạnh của hai hông. Sophia kêu lên, những thớ thịt bên trong tự động thắt lại, dù nhẹ bẫng nhưng không ngừng nghỉ, trước sự xâm nhập. Nàng bị giãn hết mức, không thể nào nhận thêm được nữa. Nàng tuyệt vọng chiến đấu để nhận hết anh, nhưng dường như không thể làm được.
Miệng anh chà qua miệng nàng, và anh thì thầm. "Từ từ nào. Anh sẽ không làm em đau. Hãy thư giãn đi, em yêu." Bàn tay anh trượt vào giữa cơ thể họ và nàng cảm thấy anh vuốt ve nàng trong khi chầm chậm ấn vào, từng cử động của anh đều cẩn thận và khoan thai. Mỗi cú thúc của anh đều khiến nàng rên lên, và nàng cắn chặt môi để ngăn tiếng kêu. Đột nhiên anh đã hoàn toàn ở trong nàng, sâu và khít, chôn vùi toàn bộ vật đàn ông của mình.
Anh rút ra gần hết rồi lại tung toàn bộ chiều dài vào trong với sự chậm rãi chết người, lông ngực anh chà vào ngực nàng, cái bụng phẳng quét qua bụng nàng. Nàng giật người lên trên, hông đẩy vào theo nhịp đâm dài, chậm rãi của anh cho đến khi nàng điên cuồng van xin, "Xin anh đừng nhẹ nữa, đừng, đừng, mạnh hơn đi mà -"
Miệng anh bao phủ miệng nàng, lấp tiếng kêu của nàng. Cơ thể nàng rúng động trong cơn cực khoái mãnh liệt, thít chặt bộ phận căng cứng bên trong nàng cho đến khi Ross phải rên lên và nắm chặt hai hông nàng, tuôn chảy niềm đam mê của chính anh.
Khi cơ thể họ vẫn còn co giật trong khoái lạc, Ross ôm nàng trong vòng tay anh và hôn nàng lần nữa. Chìm ngập trong hương vị và thân thể anh, nàng cảm thấy một đợt sóng cảm xúc mới trào qua, và nàng rên rỉ và run rẩy trong lần lên đỉnh thứ hai.
Một lúc lâu sau Ross nằm sang bên giường của mình, cẩn thận không đè lên nàng. Sophia duỗi dài thoải mái trên người anh. "Ross..." nàng lẩm bẩm trong ngái ngủ. "Em muốn nói với anh một chuyện. Có lẽ anh sẽ không tin đâu, nhưng đó là thật đấy."
"Sao?"
"Em sẽ không thể làm tới cùng được."
"Ý em là, làm tan vỡ trái tim anh? Có, anh biết rồi."
"Anh biết à?"
Anh vuốt mái tóc rối bù nổi loạn của nàng và trải nó trên ngực mình. "Em không có bản chất làm hại người khác. Em sẽ không bao giờ có thể ép mình phải bội anh được."
Sophia ngạc nhiên trước niềm tin anh dành cho nàng. "Làm sao anh lại chắc chắn thế được?"
"Em rất dễ đoán." Anh chơi đùa nhẹ nhàng với dái tai nàng. "Anh đã biết em quan tâm tới anh được một thời gian rồi. Nhưng anh không chắc nó mạnh đến đâu cho đến sáng hôm qua, khi em nhìn thấy anh sau một tuần chia cắt. Khuôn mặt em biểu lộ tất cả."
Cả thẹn khi khám phá ra chuyện đó, Sophia ngồi dậy và cúi xuống nhìn anh, khuôn ngực trần nửa bị mái tóc che khuất. "Nếu em dễ hiểu đến thế thì em đang nghĩ gì nào?"
Ross quan sát nàng một phút, và một nụ cười chậm rãi làm cong khoé miệng anh. "Em đang tự hỏi bao lâu nữa thì anh lại làm tình với em." Trước khi nàng có thể trả lời, anh kéo nàng lên hẳn người anh, đặt hai chân nàng ở hai bên hông anh. Trước sự ngạc nhiên của nàng, vật đàn ông của anh bừng tỉnh, đâm thẳng vào da thịt mềm yếu của nàng. "Và đây là câu trả lời," anh lẩm bẩm, kéo đầu nàng xuống cho anh.
Kiệt sức vì một cuối tuần bận rộn, Sophia nằm gọn trên đùi Ross và ngủ gà gật trong hầu hết chuyến đi xe ngựa trở về London. Nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang say ngủ trên vai anh, Ross hân hoan trước sự thay đổi vĩ đại trong đời anh. Anh đã quá quen thuộc với sự cô độc đến nỗi quên mất cảm giác cần một ai đó theo cách này là như thế nào. Giờ đây mọi ham muốn đã bị anh đè nén quá lâu - ham muốn cho sex, cho tình yêu thương và sự bầu bạn - đã vùng thoát với sức mạnh báo thù. Anh thấy lo lắng vì Sophia đã có quyền lực lớn lao đến vậy đối với anh, một quyền lực mà chính anh đã cho nàng. Chúa giúp anh khi nàng nhận ra điều đó. Nhưng anh không tài nào giữ lại điều gì không cho nàng.
Cơ thể nàng nẩy trên đùi anh với mỗi cú xóc của cỗ xe ngựa, làm anh khuấy động và lấp đầy đầu óc anh với những ảo tưởng mông lung. Anh khẽ ôm đầu Sophia vào sát ngực mình và theo dõi những biểu hiện thay đổi trên mặt nàng khi nàng ngủ: cái cau mày nhỏ ở giữa hai lông mày, sự cong lên hạ xuống không ngớt nơi khoé miệng. Có vẻ như những giấc mơ của nàng không hề êm ái. Anh vuốt ve một bên mặt nàng và thì thầm khe khẽ, và lông mày nàng liền phẳng trở lại. Không thể ngăn mình, Ross trượt một bàn tay lên ngực nàng và ôm lấy đường cong nở nang. Thậm chí cả trong giấc ngủ nàng cũng đáp ứng lại anh, cong người lên với một câu rì rầm ngái ngủ. Anh ấn môi vào trán nàng, và ôm nàng khi nàng vươn người và ngáp.
"Anh xin lỗi," anh nói, nhìn đắm đuối vào đôi mắt sâu mơ màng. "Anh không định đánh thức em."
Nàng chớp mắt ngái ngủ. "Chúng ta gần tới nơi chưa?"
"Nhiều nhất là nửa giờ nữa."
Ánh mắt nàng trở nên lo ngại. "Ngày mai sẽ ra sao?" nàng hỏi.
"Anh sẽ tìm xem có phải anh là người đã đẩy em trai em vào tàu khổ sainhiều năm trước hay không."
Những ngón tay nàng thọc vào trong áo chẽn của anh, tìm kiếm hơi ấm. "Bất kể anh khám phá ra điều gì cũng không thành vấn đề."
"Tất nhiên là có," anh gay gắt nói.
"Không." Nàng ngồi thẳng người dậy. Bàn tay vòng quanh cổ anh, và nàng đặt môi vào môi anh, rụt rè khám phá, lưỡi nàng lách vào trong hơi ấm của miệng anh. Ross giữ vững tinh thần được đúng năm giây, rồi anh hưởng ứng lại sự khiêu khích nhẹ nhàng của nàng với một tiếng rên khẽ. Hơi thở hai người hoà trộn vào nhau, nụ hôn trở nên hoàn thiện và sâu khi anh nhấn chìm mình trong sự ngọt ngào của nàng.
"Sophia," anh nói, tách miệng mình ra. Mặc dù đây không hẳn là thời gian và địa điểm anh đã dự kiến, anh không thể ngăn lời lẽ thoát ra khỏi miệng mình. "Anh muốn cưới em."
Nàng bất động, khuôn mặt cách mặt anh chỉ vài inch. Rõ ràng nàng không trông đợi một lời cầu hôn như thế này. Tâm trạng rối bời khiến cho lông mi nàng chớp chớp, và nàng liếm môi trên bằng đầu lưỡi. "Những quí ông ở vào địa vị anh không cưới gia nhân."
"Việc đó đã từng xảy ra."
"Vâng, và những người đàn ông phạm phải sai lầm như thế đều bị đưa ra chế giễu và đôi khi còn bị tẩy chay. Và anh thì chịu búa rìu dư luận quá nhiều - ôi, sự chỉ trích dành cho anh sẽ không thể nào chịu nổi!"
"Anh đã từng bị dư luận công kích vô số lần rồi," Ross cứng rắn nói. "Giờ anh đã quá quen với nó. Và em đang nói cứ như anh là một quí tộc cha truyền con nối vậy, trong khi anh chẳng qua chỉ là một quan chức nhà nước."
"Một quan chức nhà nước xuất thân từ một gia đình giàu có với nhiều ràng buộc với giới quí tộc."
"Chà, nếu chúng ta sắp bắt đầu tra phả hệ của mình, thì anh nên chỉ ra rằng em là con gái của một tử tước."
"Nhưng em không sống như là một cô con gái tử tước. Sau khi cha mẹ em qua đời, em chẳng có sự giáo dục nào nữa cả. Em không biết cưỡi ngựa, hay khiêu vũ, hay chơi nhạc cụ. Và em chẳng được dạy dỗ tí nào về phép xã giao và các hành xử của giới quí tộc -"
"Chẳng có gì quan trọng."
Nàng cười vẻ không tin nổi. "Có thể là không với anh, nhưng có với em!"
"Vậy thì em sẽ học bất kể điều gì cần thiết."
Sophia vầy vò một viền áo sơ mi của anh. "Em không thể lấy anh."
"Như thế có phải là em không muốn không?" Môi anh lướt qua viền tóc nàng và chuyển tới thái dương.
"Gia đình anh sẽ không chấp thuận cuộc hôn nhân của chúng ta."
"Có, họ sẽ chấp nhận." Anh hôn cổ nàng. "Mẹ anh đã nói rất rõ rằng bà sẽ dang rộng vòng tay đón em. Phần còn lại trong gia đình - cô dì chú bác và đám anh em họ - cũng sẽ theo bà. Và ông nội anh thực tế đã ra lệnh cho anh cầu hôn em."
"Không!" Sophia kêu lên, kinh ngạc.
"Ông nói rằng em là một cô gái xinh đẹp khó tìm thấy ở bất kì đâu khác. Theo lời ông, em là một mảnh đất màu mỡ để cày cấy, và tốt hơn hết là anh nên bắt đầu ngay bây giờ."
"Ôi trời ơi!" Sophia bị giằng xé giữa sự buồn cười và nỗi tuyệt vọng. "Em không thể tưởng tượng được ông còn nói gì nữa."
"Ông kể với anh về mối tình trọn đời ông dành cho bà nội em, và ông đã ước ao biết bao chỉ đơn giản bắt cóc bà Sophia Jane và đi trốn cùng bà. Ông đã sống với nỗi hối hận đó hàng nhiều thập kỉ. Chúa cứu giúp anh không phải làm điều tương tự."
Khuôn mặt thanh tú của Sophia trở nên trầm ngâm. "Em sẽ ở bên anh lâu chừng nào anh còn muốn em. Có lẽ giải pháp tốt nhất là em trở thành tình nhân của anh."
Ross lắc đầu kiên quyết. "Đó không phải là điều anh cần, Sophia. Anh không phải loại đàn ông giữ tình nhân. Và em không phải loại phụ nữ sẽ hạnh phúc với sự sắp đặt như thế. Chẳng có lý do gì để khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên đáng xấu hổ. Anh muốn em làm vợ anh." (I fell in love with him b'cos of these words - nhớ lại anh Stephen trong Until you, đoạn ảnh đề nghị người con gái vừa mới trao sự trong trắng cho mình làm tình nhân, thấy ghét ảnh ghê gứm)
"Ross, em không thể -"
"Chờ đã," anh thì thầm, cảm thấy anh đã đẩy vận may của mình đi quá sớm. Đáng lẽ anh nên chờ tới đúng thời điểm. "Đừng trả lời anh vội. Hãy cân nhắc chuyện này một thời gian."
"Em không cần cân nhắc," nàng trả lời. "Em thực sự không nghĩ -"
Anh bao phủ miệng nàng bằng miệng mình, buộc nàng im lặng một lúc lâu để cho nàng quên mất điều định nói.
Bình luận truyện