Người Tình Của Tổng Giám Đốc Đài Truyền Hình

Chương 12-2: Chơi đùa đến mệt lử 2



Editor: Mẹ Bầu

Anh nhắm mắt lại, hưởng thụ sự xoa bóp của cô. Tuy ngón tay của cô nhỏ nhắn, những lực ấn của ngón tay rất vừa phải, cô đã thực sự làm cho anh rất thoải mái.

     Cũng không biết dây thần kinh nào đó đã bị chập, đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên anh lên tiếng nói: "Làm bạn gái của anh đi?"

     Mười ngón tay đang lùa vào mái tóc của anh, đột nhiên dừng lại. Cỏ phải là tai của cô đã bị hỏng rồi không? Chắc là do cô quá si mê anh nên đã ảo tưởng rồi, bằng không sao cô lại có thể nghe thấy anh nói ra yêu cầu như vậy? Lỗ tai cô đúng là bị hỏng rồi, đúng là cô bị bệnh, chắc chắn anh sẽ không nói ra loại câu nói này đâu!

     "Thế nào? Anh muốn em làm bạn gái của anh, em còn không đồng ý sao?" Nửa ngày không thấy cô trả lời, bỗng chốc anh xoay người lại để nhìn cô! 

     Quan Tĩnh kinh ngạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện càng ngày càng nhiều niềm vui sướng, trong đôi mắt trong suốt sáng ngời cũng tràn đầy hơi nước, cách lớp hơi nước, cô nhìn anh một cách trong trẻo đáng yêu. "Anh nói thật chứ?" Trong giọng nói của cô mang đậm âm mũi, không khó để nhận ra nước mắt của cô đã tràn đầy ở trong xoang mũi rồi!

     "Thực dông dài, cuối cùng em có đồng ý không?" Biểu hiện của Tưởng Vũ Hàng càng ngày càng thiếu kiên nhẫn. Kỳ thực là trong lòng anh đặc biệt hoảng sợ, loại kích động này anh chưa từng trải qua, phảng phất giống như cơ thể đang bị đặt trong một gốc cây giữa chốn sa mạc, nơi thảm thực vật bị héo rũ, tùy thời cũng có thể bị cơn cuồng phong cực nóng cuốn đi cả gốc rễ!

Cũng vào giờ khắc này, anh mới cảm nhận được, anh vậy mà lại để ý đến suy nghĩ của cô như vậy! Thậm chí, so với Vũ Nghê, anh lại còn muốn để ý đến suy nghĩ của cô hơn!

     Vì sao lại như vậy?

     Trong nháy mắt, anh tự hỏi trong lòng mình như vậy. Vài giây sau, anh đã tìm được đáp án …

     Vũ Nghê cự tuyệt anh, anh vẫn có thể tìm đến cô để được an ủi, nếu như cô cũng cự tuyệt anh, thật sự anh cũng không biết tìm ai để được an ủi nữa! Cho nên, anh mới đặc biệt lo lắng đến suy nghĩ của cô như thế.

     Bị sự vui mừng kinh ngạc đập vào đầu mạnh mẽ, đụng vào eo, đụng vào khắp người, mãi đến nửa ngày sau Quan Tĩnh mới có phản ứng. "Em đồng ý, đồng ý, đương nhiên là em đồng ý rồi !"

     Cô lại vui mừng đến phát khóc, lúc này cô thật khóc to, trên khóe miệng là nụ cười, nhưng nước mắt cô lại chảy thành dòng, trượt rơi xuống dưới!

     Nghe thấy câu trả lời lẫn biểu cảm của cô, anh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi!

     Anh nâng bàn tay to lên , vuốt ve gương mặt cô tuy không được nhẹ nhàng lắm."Em khóc lóc cái gì vậy, thật sự khó coi chết đi được! Em là phụ nữ hay vẫn là cô bé con hả?"

     "... Hu hu... Là do em cao hứng thôi, anh có biết hay không, em đã chờ những lời này của anh thật nhiều năm ... Em còn cho rằng, cho rằng em tuyệt đối sẽ không đợi được đến một ngày nào đó anh sẽ nói ra những lời này!" Cô nghẹn ngào, phun ra nuốt vào mà nói, lời nói đứt quãng thuyết minh đầy đủ rằng, lúc này cô rất kích động!

     Tình yêu của cô, niềm vui của cô, cô cực kỳ cực kỳ thỏa mãn. Trái tim bị tổn thương của Tưởng Vũ Hàng cũng được thỏa mãn. Sự tự phụ của người đàn ông trưởng thành lẫn lòng tự tôn của đàn ông thật quá nực cười.

     Không sai, mới hai mươi mấy tuổi anh đã bắt đầu trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi của MBS. Anh thật xuất sắc so với những nam thanh niên  khác cùng tuổi. Nói chính xác hơn, năng lực của anh vượt qua rất nhiều người đàn ông khác. Chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủn, anh đã thu hút được tỉ lệ khán giả xem chương trình của Đài Truyền hình MBS ngày càng cao, trở thành thủ lĩnh trong nghiệp giới!

     Hàng năm MBS thu hoạch được phí quảng cáo gần như có thể khiến cho các kênh phát trên dưới tần số phải ganh đua!

     Loại thành tích này khiến anh lúc này mới hai mươi bảy tuổi, nhưng anh đã đặc biệt liều lĩnh khác thường. Anh tự phụ, tự mình cho rằng mình hoàn hảo, chỉ cần anh muốn, anh có thể chinh phục toàn bộ thế giới, chỉ cần anh muốn, thì nhất định có thể làm được!

     Khóe miệng của anh lại cong lên!

     Người Quan Tĩnh như đang ở trong mộng ảo, cô lau quệt nước mắt trên mặt, lại như không tin được hỏi lại: "Thật vậy chăng? Những lời anh nói đều là thật chăng? Tưởng Vũ Hàng, anh hãy nói lại với em một lần nữa đi, hết thảy những điều này đến cùng có phải là trong mộng hay không?"

     Bàn tay cô đầy kích động, muốn lau đi lớp sương mù trước mắt, để có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh cực kỳ rõ ràng, rành mạch.

     "Thật đấy, lời nói hay không nói hai lần!" Đã được cô đồng ý, anh sẽ không ngu ngốc lại đi nói lần thứ hai đâu!

     "Anh hãy nói lại lần nữa đi?" Cô ôm lấy bờ vai của anh, lay lay anh!"Anh không thể làm cho em vui vẻ được một chút hay sao? Anh nói đi? Anh nói đi?"

     "Không nói!" Anh giơ cánh tay lên, một tay đẩy cô về phía sau mình, để cô làm cái ghế dựa bằng da thật của mình. Anh nằm trên bộ ngực no đủ của cô đầy thỏa mãn!

     Bị anh áp bức ba năm, Quan Tĩnh nhìn khuôn mặt của người đang ngã vào trên thân mình, ánh mắt chợt nheo lại!

     Cô, Quan Tĩnh này, chẳng phải là quả hồng mềm để cho người khác vuốt ve, cô chỉ nén giận đối với anh mà thôi! Cô đã theo anh nhiều năm như vậy, đã nhường nhịn anh như vậy, anh lại cho rằng cô là một con mèo bệnh chăng?

     Hừ hừ, hiện giờ cô sẽ nắm quyền, thực sự nói cho anh biết, tất cả không phải như thế!

     Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé của cô lùa vào một cái ang nhỏ ở bên cạnh bồn tắm lớn, lấy ra từ bên trong một lọ sữa chua! Cô vặn mở nắp, sau đó ụp cả miệng bình đúng ngay vào gương mặt anh, ra sức miết!

     Chỉ thấy tất cả một lọ sữa chua ập vào ở trên mặt của anh!

     "Này...” không biết cô định làm cái gì, anh kinh hoảng kêu to!

     "Ấy, anh đừng có mở to mắt nhé, đây là sữa tắm sữa chua, nếu anh mở to mắt cẩn thận mắt sẽ bị đau đấy!" Cô cố ý nói nghe thật dọa người, kỳ thực đó chỉ là sữa chua, loại thuần chất thiên nhiên mà thôi!

     "Thật kinh tởm!" Chưa bao giờ anh uống mấy loại sữa tươi hay là sữa chua linh tinh gì đó, nhưng lúc không chú ý lại bị cô làm cho chóng mặt!

     Đây là cái đồ quỷ gì vậy, siêu cấp dính, thấm vào trong miệng mùi vị lại vừa ngọt vừa chua, mùi vị cùng mùi hương của nó thật sự cực kỳ ghê tởm! Người phụ nữ lại còn dùng những đồ kỳ quái này để trang điểm, dưỡng da nữa chứ!"Cái gì mà kinh tởm thế, em nhanh chóng hãy gạt bỏ hết xuống cho anh đi!"

     Quan Tĩnh dùng sức quấn quít lấy hai tay của anh, hai chân cũng hợp lại đè lên chân anh!

     Mà anh biết cô lại nháo với mình, cũng không dùng sức để đẩy cô ra, tùy ý để cô dính vào ở trên thân thể của anh. Hơn nữa lại còn nơi giữa hai chân cô, vừa hay lại để ở trên eo của anh, loại cảm giác này cực kỳ tuyệt vời, sẽ làm anh lưu luyến …

     "Anh bảo em giúp anh gạt đi cũng được, vậy anh hãy lặp lại một lần nữa đi, anh hỏi em cái gì?" Cô ầm ỹ nói, cô đã đợi nhiều năm như vậy, bây giờ mới đợi được nghe anh nói. Cô không muốn mình biến thành người không rõ ràng, cô muốn được nghe rành mạch! "Anh nói đi! Nếu anh không lặp lại, em sẽ không làm cho anh, để cho mắt anh hỏng thì mới thôi!"

     Giọng nói uy hiếp của cô đáng yêu như vậy, động tác của cô mê người như vậy! Được rồi, lần này anh liền thỏa mãn cô một lần, để cô làm cô gái nhỏ trong lòng đi!

     "Em có đồng ý làm bạn gái của anh không? Nếu em đồng ý rồi, về sau sẽ không cho phép em được rời bỏ anh, em sinh ra là người của Tưởng Vũ Hàng này, có chết cũng là hồn của Tưởng Vũ Hàng này!" Anh lớn tiếng nói, giọng nói đầy chất nam tính thật dễ nghe, vang vọng khắp trong phòng tắm không quá lớn này!

     Anh chính là người ích kỷ, Phó Vũ Nghê quăng anh một lần, anh cũng đã chịu đủ, anh tuyệt đối không thể để cho một phụ nữ khác lại vứt bỏ anh. Cho nên anh mới phải yêu cầu Quan Tĩnh yêu không được rời bỏ, nhưng người này không phải là anh thì không được!

     Quan Tĩnh không biết suy nghĩ của anh, cho rằng đây là sự yêu thích của Tưởng Vũ Hàng với cô, cho nên mới anh mới có sự bá đạo với cô như vậy, bởi vậy cô cao hứng kêu lên: "Em nguyện ý, em nguyện ý làm bạn gái của Tưởng Vũ Hàng, sinh là người của anh ấy, chết là hồn của anh ấy!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện