Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 101: Niết Bàn trọng sinh
Có đôi khi, con người vốn thừa nhận gánh nặng nặng nề bỗng nhiên có được tự do, thời hoàng kim mà trống trãi, hoàn toàn buông thả, hy vọng ngay sau đó thất vọng cùng tuyệt vọng cùng nhau cách xa cô ấy, nhưng mà lại không cảm thấy vui sướng.
Tô Noãn từng cảm thấy Tô Chấn Khôn phủ kỳ vọng lên người cô rất nhiều, khiến cho cô thống khổ thậm chí không thể thở, nhưng bây giờ, toàn bộ áp lực đều tiêu tan hết, từng chút một cũng đều không còn lưu lại.
Tốc độ vô cùng mau, mau đến mức cô còn chưa kịp phản ứng từ tin ba mất.
Cô cảm thấy giống như một khinh khí cầu nơi chân trời, lảo đảo bay lên trời, không thể chạm vào mặt đất, linh hồn của cô trong khoảnh khoắc mất hết trọng lượng, càng bay càng xa.
Thời điểm Tô Chấn Khôn được đem đi hoả táng, Tô Noãn ngồi trên hàng ghế bệnh viện, toàn thân áo đen, một giọt nước mắt cũng không có, nhưng Lục Cảnh Hoằng biết: bình tĩnh đáng sợ hơn là khóc to một trận.
Trong tay của cô cầm hồ sơ bệnh án của Tô Chấn Khôn được lưu lại, Tô Chấn Khôn trong ảnh gầy đến khô héo, trên mặt là bình tĩnh không chút gợn sóng sợ hãi, giống như sớm nhìn thấu sống chết, nhưng mà trong mắt như cũ tồn tại một nét lưu luyến không biết.
Lục Cảnh Hoằng cả ngày nay vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tô Noãn, mặc tây trang đen áo sơ mi trắng, thật cẩn thận trông coi, anh nhẹ bước đến gần, Tô Noãn lại bỗng nhiên ngẩng mặt lên, vẻ mặt có chút mờ mịt, giống như là đứa trẻ lạc đường:
“Ba, ba đi đâu vậy?”
Tô Noãn phát hiện đứng trước mặt chính là Lục Cảnh Hoằng, đôi mắt vốn mong đợi nháy mắt ảm đạm, cô sâu kín nhắm mắt lại, Lục Cảnh Hoằng cảm thấy khuôn mặt đó giống như trời sắp mưa, vì thế anh ngồi xổm xuống, vươn cánh tay ra, kéo cô vào trong lòng.
Tô Noãn chỉ lặng lẽ đẩy anh ra, vẻ mặt cô đơn, nhàn nhạt hỏi anh: “Bọn họ muốn đưa ba của em đi đâu?”
Lục Cảnh Hoằng không biết trả lời thế nào, chỉ có một lần nữa nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, che chở trong lòng bàn tay ấm áp.
Cô bỗng nhiên nức nở một tiếng, lại dừng lại, gục đầu xuống, rút người vào trong ngực anh, rơi vào trầm mặc.
Chỉ là hai giờ, Tô Chấn Không hoá thành một đống tro cốt, Tô Noãn nhận lấy cái hũ từ trong tay Lục Cảnh Hoằng, nhẹ nhàng, cơ hồ không có trọng lượng, cô lại ôm thật chặt.
Đi trên con đường nhỏ phủ đầy đá hoa trắng, không nói lời nào, Tô Noãn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng đi phía sau, khoé môi nhếch lên một nét thoáng hiện nụ cười ảm đạm ưu thương:
“Lục Cảnh Hoằng, để em được yên tĩnh một mình một chút.”
Tô Noãn ôm hủ tro cốt đứng bên ngoài hàng rào trường hoả táng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời ảm đạm, Lục Cảnh Hoằng không dám quấy rầy kích động cô, liền thối lui sang một bên, không để cho cô rời khỏi tầm mắt của mình. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Lục Cảnh Hoằng nhớ tới ở trong phòng bệnh tìm thấy lá thư này, trong lòng cũng trống trải một mảnh, cảm thấy không chân thật, cho nên chết lặng trở nên đau đớn, rốt cuộc cũng mất hết toàn bộ cảm giác, chỉ có hỗn độn cùng không thể tin vào sự thật.
Di động bỗng nhiên vang lên, Lục Cảnh Hoằng sợ ảnh hưởng đến Tô Noãn, bắt máy đi vài bước về hướng bên cạnh, là chị hai của anh gọi điện thoại tới, hỏi thăm Tô Noãn có ổn không, trước sau giỏi nhất là lời lẽ thế nhưng anh lại tìm không được một từ thích hợp nào để hình dung.
Xoay người nhìn về phía Tô Noãn đứng, kết quả lại chỉ nhìn thấy một mảnh mênh mông trống vắng, bàn tay nắm điện thoại của anh có chút căng lên, nghe thấy tiếng lo lắng mà tự trách của mình: “Không thấy đâu.”
Lục Cảnh Ngưng dừng một chút, như có chút đau lòng, đoán được không chừng một cuộc điện thoại của bà làm cho Lục Cảnh Hoằng phân tâm:
“Nhanh đi tìm con bé, đừng để nó làm ra chuyện ngu ngốc gì.”
Giọng của Lục Cảnh Ngưng nghe vào, tràn ngập đau lòng mà hơi cảm khái:
“Có một số việc là do trời định, con người không thể làm trái, người đã chết đi, kêu con bé không cần phải tiếp tục chấp niệm.”
Lục Cảnh Hoằng cảm thấy lo lắng nặng nề, anh bước nhanh về phía bãi đỗ xe, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, nghe thấy Lục Cảnh Ngưng cảm thán, áp chế âm thanh:
“Em biết rồi.”
Tô Noãn mở cửa xe thể thao một đường chạy như điên, nội tâm bình tĩnh, vẻ mặt vắng lặng, không nhìn ra màu sắc gì, cũng nhìn không ra nội tâm đang nghĩ gì, hủ hài cốt để trên ghế lái phụ.
Lặn lội đường xa hai ngày một đêm, trở về vùng quê nhỏ bé ở gần biển Phương Nam, cô ôm hủ tro cốt đi trên đường gồ ghề ở Thanh Nham Môn, giống như đang vì người chết trong ngực tìm kiếm một chốn nương thân.
Những người quen biết cũ gần tuổi của ba sống ở Thanh Nham Môn cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tô Noãn ôm hủ tro cốt quỳ gối trên cục gạch ở trước nhà, rối rít ân cần tiến lên nghênh đón.
Âm thanh Tô Noãn lên tiếng: “Ba của con đã qua đời, lo lắng mình biến thành cô hồn dạ quỷ, dặn dò con nhất định đem ông ấy về Thanh Nham Môn, ông ấy từ nơi này ra đi, bây giờ muốn để cho mình quay về nơi đây.”
Cô định quỳ ở trong này, cô sợ người dân ở Thanh Nham Môn sẽ không cho phép người đã rời đi một lần nữa mai táng ở mảnh đất này, một vị chú bác bùi ngùi cảm thán một tiếng, cũng quỳ xuống theo, hai hàng giọt lệ tuôn rơi.
Một lần nữa, Tô Noãn ngẩng đầu nhìn theo nước mắt của ông, trước kia cô không biết cái từ “giọt lệ vẩn đục” này làm sao có, nước mắt trong trẻo trong suốt, làm sao vẩn đục.
Bây giờ mới hiểu được, thì ra là thế sự tang thương, làm cho nước mắt chiếu rọi thế tục nặng nề, người vô tâm rơi lệ, lại đem chuyện xưa kia khóc một giọt lệ nhỏ vào trong nước, chịu đựng quá nhiều, không đục làm sao được.
Tô Chấn Khôn mang cô cùng phiêu bạt tha hương mười mấy năm, chết nơi đất khách quê người, chung quy cũng không cách nào có được một cái kết cuộc làm người khác an ủi, có vài người hình như nhất định phải lưng đeo số mạng nặng nề.
Tang lễ của người Phương Nam, rất nhiều nghi thức cảm tạ cùng kính trọng, Tô Noãn đốt giấy tang, theo sau là đội ngũ màu trắng đi trên vùng đất lạnh cứng như cũ của tiết trời đầu xuân Phương Nam.
Phong tục ở địa phương, tất cả mọi người ở Thanh Nham Môn đều đến xem lễ, màn trắng đầy trời, tiếng khóc một mảnh, hoà cùng tiếng khóc là xen lẫn tiếng cười của những đứa bé hồn nhiên không biết gì theo xem lễ.
Tô Noãn trấn định lạnh lùng, nước mắt cũng rất nhiều, nhớ tới năm đó vội vàng đuổi theo phía sau ba đánh mất giày, khi đó người đàn ông bi thương kia đang chịu đựng nội tâm vô cùng đau khổ, không rảnh quay đầu lại liếc nhìn cô một lần.
Cả Thanh Nham Môn đều ưu thương trong tiếng khóc gào thét, có lúc cũng muốn, ly biệt nhiều năm, vì sao tất cả mọi người ở Thanh Nham Môn đều bi thương giống như cô.
Nhưng mà cũng rất nhanh hiểu ra, cảm nhận nghi thức quá nặng nề, làm lòng người sinh ra kính sợ, thừa nhận trong lòng mỗi người đều có một đoạn vết thương cũ âm u thê lương, tìm được lý do để khóc trước mặt mọi người, liền tuỳ ý mà rơi nước mắt.
Ghim giấy tiền vàng bạc, giấy kiệu, chỗ thiêu huỷ trên đồi núi trong đêm khuya trống trãi, chú bác ra lệnh cô dùng gậy dài gõ ghế gỗ.
Tô Noãn hung hăng nện xuống, hướng về phía sao trời đêm tối chỉ đường cho linh hồn: “Ba, đại lộ Tây Phương! Ba! Đại lộ Tây Phương!”
Cả linh hồn cũng rút chặt, càng kêu càng thê lương, cuối cùng chỉ còn tiếng gào khóc giống như đứa trẻ, “Ba! Ba! Ba…”
Được mọi người an ủi, bỗng nhiên ngã xuống đất ngất đi, được khiêng trở về, nửa đường giùng giằng tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện giày lại rơi mất, cô đẩy mọi người ra, túm lấy di ảnh, hai mắt trong trẻo lạnh lùng, chân trần đi trở lại.
————–
Bình minh chưa qua, hai chiếc xe lao nhanh chạy trên đường đá vào Thanh Nham Môn chật hẹp, bỗng chiếc xe màu đen lịch sự tao nhã chạy phía trước đột nhiên quẹo cua thật nhanh, tia lửa bắn ra bốn phía, xuyên thấu màn đêm mênh mông yên tĩnh, xe thể thao chạy sát phía sau đã vội vàng thắng lại, lốp xe ma sát trên mặt đá phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Lục Cảnh Hoằng xuống xe liền vội vàng chạy về phía một gia đình mở cửa cách đó không xa, làn gió rít gào thổi tung mái tóc rối tung như thời cổ đại của anh, anh chỉ là không ngừng nhíu chân mày, nghe xong người dân báo cho biết, xoay người chạy về phía xa xa.
Ngựa Tô Noãn cưỡi đậu ở chỗ này, sát mép vách núi se lạnh, mọc đầy loại cây nhỏ gầy, mùa đông mùa xuân thay phiên nhau bờ biển Phương Nam rít gào ở dưới vực sâu, Lục Cảnh Hoằng nghe được đáy lòng phát ra tiếng gào thét.
Anh đi về phía trước từng bước, có cục đá nhỏ vụn rơi vào vực sâu sườn núi tối đen, không có bất kỳ tiếng vang, cánh tay anh bị người từ phía sau túm lấy, trong gió biển lạnh thấu xương quay đầu lại, sắc mặt Thái Luân Tư nặng nề nhìn anh:
“Nếu cô ấy lại từ nơi này nhảy xuống, cậu phải nhảy cùng cô ấy sao? Ansel, trước kia cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy, tự tử đối với cậu mình dám nói là cái ý tưởng vô cùng vô căn cứ.”
Lục Cảnh Hoằng tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, trong xương cũng lộ ra một phần bá đạo, Thái Luân Tư có thể hiểu được anh đối với Tô Noãn là tham muốn giữ lấy, lại không thể hiểu được khi nào lại cũng có khát vọng loại hạnh phúc mất mát này?
“Đây là quyết định của bản thân mình, không cần cậu tới xen vào, nơi đây không có chuyện của cậu, cậu có thể về rồi.”
Lục Cảnh Hoằng đôi mắt lãnh đạm, gió làm khô nước mắt lãnh đạm của anh, Thái Luân Tư nhìn hai gò má nguội lạnh của anh, biết anh sẽ không bởi vì bất cứ người nào mà thay đổi suy nghĩ của mình, ngoại trừ Tô Noãn…
Thái Luân Tư nửa quỳ ở bên bờ đá chỉ chốc lát sau, đứng dậy, quay mặt về phía đáy vực chênh vênh: “Có lẽ cậu không cần nhảy núi rồi, bởi vì Tô Noãn căn bản không có nhảy xuống, cô ấy đại khái bị Cù phu nhân mang đi.”
Lục Cảnh Hoằng cúi đầu, nhìn theo tầm mắt Thái Luân Tư, cỏ tranh bên dưới khô héo gãy đổ bốn phía, mầm cỏ non xanh tươi mới mọc, bị giẫm đạp, vẫn chọn rời khỏi lá cây bé nhỏ yếu ớt, nhưng một số gần vách đá, cũng còn y nguyên một mảnh xanh tươi, cũng không giống như bị người chà đạp.
Thái Luân Tư nhìn vẻ mặt Lục Cảnh Hoằng nặng nề: “Cù gia rốt cuộc có bí mật gì?”
“Nếu chúng ta không kịp, cũng chỉ có thể nhìn bi kịch xảy ra.”
Lục Cảnh Hoằng nói xong bắt đầu xoay người cấp tốc chạy nhanh, chạy về chiếc xe của mình, giống như lúc đến, xe chạy thật nhanh ma sát với đường đá để lại tia lửa điện, giống như tâm cảnh của chủ nhân giờ phút này, bất an gào thét.
Thái Luân Tư nghiêng mắt nhìn cỏ tranh bị bước chân hỗn độn giẫm đạp lên, trong lòng dù có lan toả nỗi băn khoăn nghĩ không ra, lại cũng không dám dừng lại lâu, đi theo chạy về phía xe thể thao của mình.
————–
“Lục bộ, phía inh thự U Liên bên đây cũng không có tin tức của Cù phu nhân.”
Lục Cảnh Hoằng cúp điện thoại, nhìn phòng bệnh trống rỗng của Ninh Nhi, buồn bực tháo cà vạt ra, cởi âu phục hung hăng ném qua một bên, trong phòng bệnh chỉ có tiếng thở hổn hển của anh, còn có tiếng rơi vỡ vụn của bình hoa bị anh ném.
Hoa Bách Hợp vừa được hái xuống vào lúc sáng sớm rơi xuống đất, trên mặt lá trắng noãn còn động lại giọt sương ban mai, giống như là giọt nước mắt trong suốt của thiếu nữ.
Lục Cảnh Hoằng nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, là Thái Luân Tư cũng với vẻ mặt khó coi, anh ấy đi tới, nói tin tức anh dò xét được với Lục Cảnh Hoằng:
“Sáng sớm hôm nay Cù phu nhân đã thay mặt Ninh Nhi làm thủ tục xuất viện, ngay sau đó bác sĩ điều trị cũng đi theo, cũng không nói muốn chuyển đến bệnh viện nào, vừa rồi mình đã lục soát khắp kinh thành cùng với việc thăm dò bệnh nhân ở các bệnh viện hôm nay, nhưng không có cái tên Cù Ý Ninh.”
Lục Cảnh Hoằng thân thể gầy gò bên dưới lớp áo sơ mi trắng có chút rối rắm, anh vỗ vỗ cái trán, ánh mắt càng phát ra lạnh lẽo doạ người, Thái Luân Tư nhìn ở trong mắt, nhìn quanh phòng bệnh Ninh Nhi một lần, ngửi được mùi thuốc khử trùng trong đoá Bách Hợp thơm ngát.
Đột nhiên điện thoại reo vang, Lục Cảnh Hoằng và Thái Luân Tư liếc nhìn nhau, sau đó lấy điện thoại ra đưa vào sát lỗ tai của mình:
“Lục tiên sinh, người ngài cần tìm đã tìm thấy rồi.” Trong điện thoại truyền đến tiếng của một người đàn ông.
Lục Cảnh Hoằng cầm lấy áo khoát của mình lao về phía cửa, bàn chân giẫm lên hoa bách hợp rơi trên mặt đất, đoá hoa vốn tươi xinh nháy mắt bị giẫm vùi giống như mất đi toàn bộ xinh đẹp, sức sống cuối cùng khô héo tàn rụi.
————-
“Bà xác định phải làm như vậy?”
Bác sĩ Lâm hỏi, ông đã mặc xong quần áo phẫu thuật, chuẩn bị đeo khẩu trang đi vào phòng giải phẫu.
Hành lang âm u, Niếp Hiểu Dĩnh nâng tay gạt đi nước mắt chảy nơi khoé mắt, bà không biết tại sao nước mắt của mình vẫn cứ tuôn không dừng, thật muốn xé đôi mắt mình ra, để xem nước mắt đến tột cùng là từ đâu tới.
Bà một đường theo dõi Tô Noãn trở lại Thanh Nham Môn, cho đến khi cô ta ôm di ảnh Tô Chấn Khôn ngồi bên vực vách núi.
Trong khoảnh khoắc Tô Noãn đứng lên, bà đã sớm ẩn núp phía sau lưng Tô Noãn, giơ một cái cây nặng lên, một cước đánh vào đầu Tô Noãn, một cước mang theo hận ý vô tận, đi về phía cô ta mềm yếu tê liệt ngã xuống mặt đất.
Tô Noãn hẳn là không muốn sống chăng, cô ta ngồi ở bên vách núi là muốn đi tự sát.
Tô Chấn Khôn đã chết, Tô Noãn cũng muốn đi theo ông ta, dù sao đều là phải chết.
Mà mình là một người mẹ, dù sao cũng muốn vì con gái tranh thủ một cơ hội sống sót, Tô Noãn là muốn chết, nhảy vào biển cả, sẽ chỉ làm thi thể phù thũng.
Cho nên, bà đánh ngất Tô Noãn, mang cô ta trở về, bà muốn giữ lại thận của Tô Noãn, cấp cho Ninh Nhi.
Tô Noãn vốn có ý muốn chết, cho nên bà không tính là phạm tội, bà chỉ là từ trên người một người chết lấy một vài thứ đem đi cứu mạng con gái mình không còn sống được bao lâu nữa mà thôi.
Những ý tưởng hỗn loạn đó cuối cùng thuyết phục bà, khiến một gậy dùng sức đó, cũng đủ ngoan tuyệt, một khắc kia cũng rõ ràng trong lòng trong óc nhảy ra cái từ tử vong, thật giống như toàn bộ tội nghiệt đều có một lý do xứng đáng để biện hộ.
“Dù sao cũng là cô ta muốn tìm đến cái chết”, Niếp Hiểu Dĩnh nói với bác sĩ, “Không phải ông nói là ý chí sinh tồn của cô ta không cao sao!” Thanh âm chua ngoa, ẩn chứa nghẹn ngào.
“Phu nhân, bà làm như vậy suốt đời sẽ không được yên lòng.” Bác sĩ nói.
“Câm miệng!” Niếp Hiểu Dĩnh đã có chút chứng cuồng loạn, ánh mắt bối rối, nước mắt tuôn rơi, “Chỉ cần Ninh Nhi có thể sống sót, cái gì tôi cũng đều nguyện ý làm..”
Bác sĩ trầm mặc, sau đó gật đầu, đi vào phòng phẫu thuật.
Ngọn đèn màu đỏ kia sáng lên, toàn thân Niếp Hiểu Dĩnh cũng bắt đầu run rẩy, hai tay bà khoanh ở trước bụng, không thể kiềm chế tái nhợt, nước mắt không có bất cứ lý do nào rơi xuống, không còn lau kịp nữa.
Một phút đồng hồ sau, hai người đàn ông cùng chen nhau vào, nước mắt trống rỗng của bà đã không nhìn thấy rõ, chỉ ở trong mơ hồ run rẩy, bà nghe thấy có người chất vấn bà, có người thì vọt vào phòng phẫu thuật.
Bộ não Niếp Hiểu Dĩnh nhất thời thiếu dưỡng khí, trong một khắc khi bà nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật bị một cước nặng nề đá tung, khuôn mặt vốn đang dại ra nháy mắt dữ tợn, bà ra sức theo sát xông vào phòng phẫu thuật, muốn ngăn cản người đàn ông đột nhiên xâm nhập kia.
Chỉ là, cánh tay của bà lại bị hung hăng giữ chặt, có người chặn lại đường đi của bà, bà nhìn không rõ đó là khuôn mặt như thế nào, chỉ ở trong lúc hoảng hốt nghe thấy tiếng khiển trách bao hàm phẫn nộ của người đàn ông:
“Cô ấy là Cù Ý Noãn, là con gái của bà và Cù Dịch Minh, năm xưa trước khi bà trở về Thanh Nham Môn, hẳn là đã cùng Cù Dịch Minh phát sinh quan hệ, đây là di thư của Tô Chấn Khôn, còn có kết quả kiểm tra… DNA của Cù Dịch Minh và Tô Noãn.”
Thái Luân Tư giơ lên mấy tờ giấy trắng trong tay, sau đó đưa chúng nó ném lên trước mặt Niếp Hiểu Dĩnh, rào rào tờ giấy bay lả tả rơi xuống mặt đất, giống như một âm thanh tàn khốc, thức tỉnh cảm giác tội ác trong cơ thể Niếp Hiểu Dĩnh.
“Không có khả năng! Không có khả năng!”
Giọng nói của Niếp Hiểu Dĩnh thê lương khàn khàn, ánh mắt mơ màng, giơ tay lên, như muốn bám víu vào cái gì, nhưng mà bên người một mảnh trống rỗng, chẳng có gì cả, vì thế chỉ có theo không khí, trượt xuống, ngã ngồi.
Bà vẻ mặt hốt hoảng đem từng tờ giấy một nâng niu trong tay, giọt nước mắt rơi trên chữ màu đen lan toả từng tầng nước sáng bóng, không biết trong lòng tràn ngập điều gì, mà ngay cả bi thương cũng không dám có.
Phía sau phòng phẫu thuật lại được mở ra, nồng nặc mùi máu tươi bay ra, Lục Cảnh Hoằng thở hồng hộc ôm Tô Noãn đi ra, vẻ mặt của anh âm lãnh mà tức giận, hai bàn tay dùng sức ôm chặt, giống như nhận lấy toàn bộ thế giới.
Trên trán Tô Noãn còn lưu lại vết máu, đó là kết quả mà Niếp Hiểu Dĩnh nện xuống một gậy, bà chỉ lo cứu Ninh Nhi, thậm chí còn đem Tô Noãn ném lên bàn mổ thì như thế nào nhớ rõ băng bó miệng vết thương lại cho đứa bé này.
Giống như đập nước lớn đột nhiên tắt, nước mắt điên cuồng trào ra, Niếp Hiểu Dĩnh nhìn miệng vết thương trên trán mà giật mình, trái tim hung hăng bị nhéo chặt, bà cố gắng muốn đứng lên đi xem đứa bé này thế nào, bàn tay chống vách tường lại dùng không được một chút hơi sức, chỉ có trơ mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng ôm Tô Noãn đi ngang qua.
“Bà vĩnh viễn cũng không có cơ hội.”
Không khí trầm lặng giữa hành lang, gấp khúc lên Lục Cảnh Hoằng trước khi đi lướt ngang qua bà lạnh giọng để lại một câu nói, Niếp Hiểu Dĩnh tê liệt ngồi dưới đất, ôm mấy tờ giấy bị cuốn nhăn, đau lòng đến mức, không khống chế nổi nức nở ra tiếng.
Nếu như toàn bộ chân tướng đều giống như cái kết quả xét nghiệm này, như vậy bi kịch trên thế giới so với trước mắt này nhất định là nhiều rất nhiều.
“Nếu như” chỉ là từ ngữ do con người phát minh ra, chưa được Thượng Đế đồng ý mà đã bắt đầu sử dụng, đây là sự ngu muội của loài người.
Có rất nhiều chuyện, chỉ là không kịp, bởi vì thời gian không nhiều, mà loài người mình, cũng hầu như là sinh tồn trên đầu sóng ngọn gió.
Có đôi khi, không… cách nào thừa nhận hậu quả, ngược lại lại tới một cách dễ dàng, chúng nó cũng chỉ có thể va chạm nhau ở một thời khắc nào đó, đây cũng không phải là điều ai cũng mong muốn.
Thái Luân Tư nhìn Niếp Hiểu Dĩnh gào khóc trên mặt đất, dĩ nhiên không muốn vì người mẹ này tìm một cái cớ để giải vây cho bà, anh chỉ trầm mặc thở một hơi, xoay người đuổi theo bước chân Lục Cảnh Hoằng kiên quyết rời đi.
Nếu không phải Lục Cảnh Hoằng cho anh xem lá thư này, để cho anh biết tất cả về Tô Noãn, bây giờ anh cũng không cách nào tin tưởng, Tô Noãn thế nhưng lại có thân thế lận đận bi thảm như vậy, là cô gái mà anh gặp qua trên thế giới này có sinh mệnh đáng để đồng cảm thương hại nhất, một khắc kia, anh kinh ngạc đến nói không ra một chữ.
Mẹ của cô người đàn bà Niếp Hiểu Dĩnh, xuống tay quá nặng, nặng đến đủ để làm tan nát toàn bộ tình yêu thương của đứa trẻ dành cho mẹ.
Huống hồ, giữa bọn họ, trong hai mươi mấy năm qua cũng không có cái gì gọi là tình mẹ con, đây là câu chuyện xưa cũ làm người ta thấy thổn thức nhất, Niếp Hiểu Dĩnh đã hoàn toàn phá hỏng hình tượng một người mẹ trong lòng Tô Noãn.
Sau khi tỉnh lại Tô Noãn trở nên làm cho người ta khó có thể đến gần, hai mắt mở to hoảng sợ suốt đêm, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, nhìn chằm chằm mọi người, sợ hãi bất cứ vật gì di chuyển về phía cô.
Cô cự tuyệt ngủ ở trên giường bệnh, nhất định kéo cái đầu có dán băng ngủ ở đáy giường, thường hay vừa ngủ vừa gào khóc trong mơ.
Bất kỳ kẻ nào cũng làm cho cô sợ hãi tới cực điểm, xoay người liền chui vào góc, lấy một bàn tay nhét vào trong miệng, cho đến khi máu tươi giảy bày tâm can, giống như là muốn ngăn cản mình phát ra âm thanh. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Cô chân trần núp vào trong thế giới nho nhỏ của mình, nước mắt mù mịt, tinh thần cũng mơ hồ.
Bác sĩ tâm lý tốt nhất trong nước và ngoài nước đồng thời đối với lần này bó tay hết cách.
“Tôi chỉ có thể nói, cô ấy đang phát tiết nội tâm sợ hãi, tôi cũng chỉ có thể nói, cô ấy rất bất hạnh, hơn hẳn bệnh nhân bất thường nhất mà tôi đã từng gặp qua.”
Lục Cảnh Hoằng nhìn thân ảnh tránh ở góc tường trưng cầu ý kiến của thầy dạy cố vấn chuyên môn tâm lý, bất đắc dĩ thởi dài: “Quan trọng là, xem tình trạng trước mắt của cô ấy, cô ấy không tín nhiệm bất cứ kẻ nào, các ông làm sao bức cô ấy thành ra cái dạng này?”
Lục Cảnh Hoằng chỉ nhìn vào một đôi mắt phượng ướt sũng đang trợn to, Tô Noãn cảnh giác đề phòng bọn họ, hầu kết rung động, lại không nghĩ ra được một giải thích hợp lý, mọi người và mọi chuyện bên cạnh cô, đều bức cô thành một con quái vật.
Lục Cảnh Hoằng tay không co lại, nắm thành một quả đấm cứng rắn, không thể tha thứ cho những người gây tổn thương hoặc có ý tổn thương cô, khi anh hạ quyết tâm làm lễ kết hôn đồng thời, Jason báo cho anh một cái kết quả cũng không hề lạc quan:
“Không ai có biện pháp gì, ngoại trừ cô ấy đồng ý làm cho chính mình trở lại bình thường.”
Vận mệnh Tô Noãn cho tới hôm nay, giống như có lẽ đã không còn đường để đi, cho dù rất nhiều năm sau, chính cô và Lục Cảnh Hoằng đề cập đến đoạn lịch sử bi thảm này, cũng cau mày mỉm cười:
“Bị lạc mất phương hướng cũng là một loại hạnh phúc.”
Đây là nhận xét duy nhất cô đưa ra.
Một tháng sau khi Tô Noãn bắt đầu bị lạc mất phương hướng xuất hiện bước ngoặt mới, giống như một quả trứng được bọc kín bỗng nhiên xuất hiện một cái khe hở nhỏ, tới lúc da sẽ lập tức bị nứt từng chút từng chút một, Tô Noãn dần dần bắt đầu hồi phục.
Jason phụ trách trị liệu cho Tô Noãn hồi phục, ông vô cùng hứng thú và vẫn luôn kiên nhẫn dụ dỗ Tô Noãn nói chuyện, đã hơn một tháng Tô Noãn chưa từng mở miệng, ông có chút lo lắng, có phải hay không bởi vì cô bị đánh một gậy mà có khả năng đánh mất ngôn ngữ.
Giống như con quái vật nhỏ bé Tô Noãn có khi im lặng đến làm cho người ta không cảm nhận được hơi thở, mỗi lần có người tới gần, cô vừa hoảng sợ vừa chết lặng, bối rối ôm lấy hai cánh tay của mình, tạo thành trạng thái phòng ngự.
Cũng chỉ có thời điểm ngủ say tương đối đáng yêu, bất quá khi đó Lục Cảnh Hoằng mới được như mọi khi ở một bên trông coi, cho dù ban ngày anh công việc bận rộn, vừa tan tầm liền chạy đến bệnh viện, cho đến ngay cả va ly hành lý cũng đem vào bệnh viện treo trong tủ quần áo.
Tô Noãn có một đôi mắt phượng hẹp dài mang phong thái cổ điển Phương Đông, cho dù là ở thời điểm vô thần trống rỗng cũng có phong thái khác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ như nước, cho dù phù thũng cũng như biển nước Phù Dung.
Trước kia chưa bao giờ từng cảm thấy, nhưng mà Tô Noãn từ sau khi bị lạc mất phương hướng, thần khí Phương Đông trên người càng rõ ràng hơn, phảng phất giống như quốc tuý (tinh hoa văn hoá của đất nước), văn hoá ở Đông Tây Phương ngày càng pha lẫn nhiều thực thể hoá Trung Quốc, từ dáng vẻ bề ngoài cho đến khí chất, Tô Noãn cũng bắt đầu hình thành riêng một ngọn cờ lưu giữ được sự kinh điển mà không cách nào nhái theo được.
Từ trong xương cốt tản mát ra vẻ xinh đẹp Đông Phương thường xuyên mê hoặc ánh mắt người khác, không thể tin đây là một đứa trẻ vốn có dư thừa xinh đẹp thần kinh có chút vấn đề.
“Cô lớn lên có nét cổ điển thú vị như vậy, có sợ sẽ bị mất đi hay không hả?” Jason vui đùa nói.
Cũng không mong đợi Tô Noãn trả lời, dù sao thời gian nói chuyện mỗi tuần hai lần mỗi lần một giờ, thường là một mình ông tự nói tự trả lời.
Thế nhưng lần thứ nhất Tô Noãn đột nhiên nghiêng đầu hỏi, “Chú đi đâu rồi?”
Ly cà phê trên tay Jason vừa trợt, cà phê nóng bỏng bắn tung toé lên người ông, nhưng ông chỉ gắt gao quan sát Tô Noãn, thật giống như Tô Noãn thật sự cưỡi mây đạp gió trở về từ trong lịch sử cổ trang xa xưa.
Từ chú trong miệng Tô Noãn, người đầu tiên Jason nghĩ đến là Lục Cảnh Hoằng, trên thực tế ông cũng không có đoán sai, khi ông gọi điện thoại nói cho Lục Cảnh Hoằng nghe những lời này, đầu bên kia điện thoại thật lâu không có tiếng vang, sau đó truyền tới tiếng rè rè đáp lại.
Chẳng lẽ ông đã đoán sai, Jason quệt quệt khoé môi, Lục Cảnh Hoằng đã xuất hiện trước mặt ông, cậu ta lạnh lùng đẩy ông ra, bước về phía Tô Noãn, đi đến trước mặt Tô Noãn ngồi xổm xuống, dáng vẻ ôn nhu so với vừa rồi như hai người khác nhau.
Jason nhìn hai người đắm chìm trong ánh mặt trời, bất giác có chút kinh ngạc: “Chú của quái vật nhỏ, hay là người tình?”
Lục Cảnh Hoằng chỉ là mặt lạnh liếc ông một cái sắc nhọn, tràn đầy cảnh cáo: “Ai cho phép ông gọi cô ấy là quái vật nhỏ?”
—————
Tô Noãn đều không phải là hoàn toàn nhận ra anh, có đôi khi tinh thần cũng hốt hoảng, cô không thích lên tiếng, từ đầu tới cuối đều im lặng.
Lục Cảnh Hoằng nội tâm dần dần mừng rỡ, khi cô từ từ há miệng đón nhận muỗng thức ăn anh đưa tới, chỉ là thường thường cắn cái muỗng không buông, không tin tưởng nhìn anh, anh liền dùng toàn bộ kiên nhẫn cùng toàn bộ mỉm cười để chờ đợi.
Trên đỉnh đầu đội một cái mũ dệt kim, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chích thuốc mà hơi bị sưng phù, nhìn qua giống như đứa bé chưa bao giờ lớn.
Lục Cảnh Hoằng trong lòng có vô hạn trìu mến, cũng thường thường cảm thấy được đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, bởi vì chưa từng có ai có cơ hội, ở sát cạnh cô như vậy, trở thành duy nhất để cô lệ thuộc vào.
Cù Dịch Minh không chỉ tới một lần, từ sau khi ông biết được chân tướng, tóc mai trong vòng một đêm trắng xoá không ít, chỉ là mỗi lần còn chưa có đến gần, Tô Noãn liền lẫn đi thật xa, ánh mắt vô cùng không tín nhiệm cùng sợ hãi.
Khi cô cắn cánh tay tràn đầy vết thương của mình để giảm bớt nội tâm sợ hãi thì Lục Cảnh Hoằng nguyện ý lấy tay của mình thay thế.
Tô Noãn giống như bị tức giận cắn xuống, anh đau đến cả người đổ mồ hôi, lại đem cô thật chặt ôm vào trong ngực, khẽ vuốt sau lưng cô, cho đến khi cô nguyện ý nhả ra.
Lục Cảnh Hoằng chỉ hy vọng, đứa bé lưng đeo số mệnh nặng nề này, sau khi tuỳ ý phát tiết, có thể tiêu tan thống khổ chất chứa trong lòng, anh phải để cho cô biết, cô cũng không phải là hai bàn tay trắng, cho dù toàn bộ thế giới đều ruồng bỏ cô, anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô như cũ, sẽ không tuỳ ý buông tay cô ra.
Ngày qua ngày, anh chăm sóc cô giống như đối đãi với trẻ con.
Một ngày nào đó, trẻ con dần dần từ trong đáy giường chui ra, thay đổi gối lên cánh tay anh đi vào giấc ngủ, anh cảm thấy nội tâm chua sót mà vui mừng khác thường, rốt cuộc anh đã lấy lại được tín nhiệm của cô.
Ngày sau, tương đối khổ cực, bởi vì mỗi đêm dỗ dành cô đi ngủ trở thành vấn đề khó khăn mới của Lục Cảnh Hoằng.
Cô luôn rất im lặng, vì vậy cũng rất khó khăn để biết cô đến tột cùng có ngủ hay không, anh ngồi ở bên cạnh cô, mỗi lần hơi chút rời đi, cô liền mở hai mắt ra, hoảng sợ nhìn về phía anh rời đi.
Một lần anh ngẫu nhiên quay đầu lại mới phát hiện, từ đó về sau không dám tuỳ tiện rời đi, cho dù là đi làm, anh cũng không dám bỏ cô lại một mình, cho dù sẽ chịu rất nhiều lời phê bình, anh như cũ vẫn mang theo cô cùng đi làm mỗi ngày.
Bọn họ dọn về biệt thự của anh, buổi tối bọn họ ôm nhau ngủ, trước lúc cô ngủ anh sẽ nghe theo đề nghị của Jason, kể một câu chuyện cổ tích xưa, tuy rằng điều này với anh mà nói có chút quái dị, nhưng nhìn thấy Tô Noãn chăm chú trợn to mắt phượng, chỉ có thể kiên trì dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng đem truyện cổ tích truyện này tới truyện khác thay nhau kể lại.
Sáng sớm anh gọi cô rời khỏi giường, giống như lúc ở trong bệnh viện dạy cô đánh răng, Tô Noãn cũng trước sau như một phun bọt màu trắng lên quần áo của anh, sau đó ghé vào cạnh cửa nhìn anh cố gắng rửa sạch vết bẩn bộ dạng làm chuyện xấu mà cười.
Anh sẽ sau khi ăn sáng mặc quần áo đội nón chỉnh tề cho cô, sau đó dẫn cô ra cửa, có đôi khi cô sẽ nửa đường ngồi ở trên cầu thang không chịu đi tiếp, khi anh ngồi xổm ở trước mặt cô, cô sẽ rất ăn ý nằm sấp tới khoá chặt cổ của anh, để cho anh cõng cô trên lưng thê thảm chạy qua mảnh vườn hoa đỗ quyên cạnh ven đường.
Khi anh chuyên tâm tập trung làm việc thì cô sẽ nhu thuận rúc vào trên ghế sofa ngủ, hoặc là ngồi chồm hổm trên ghế sofa, một tay tựa vào trên lưng sofa, sau đó một đôi mắt nhìn chăm chăm anh, nếu anh vẫn cứ không ngẩng đầu lên, cô sẽ giận dỗi suốt một buổi sáng hoặc một buổi chiều, sau đó là tức giận không muốn để ý đến anh.
Những người khác trong Lục gia nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng dỗ Tô Noãn hờn dỗi, đều nói không nên lời làm tổn hại nào, bọn họ đã biết được thân thế Tô Noãn, cũng biết đứa bé này quá khứ số mạng đau khổ, lại như thế nào có thể tiếp tục bức bách cô nữa?
Cơ Tố Thanh từng đứng bên ngoài cửa sổ chứng kiến Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng không chớp mắt, bất luận người bên ngoài hỏi cô cái gì, cô cũng hình như là hỉ đắm chìm trong thế giới hai người của cô và Lục Cảnh Hoằng, không cho người khác tiến vào, chỉ chờ Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại, liền lộ ra nụ cười ngốc nghếch chân thật, sau đó chạy tới nhào vào trong ngực anh.
Cơ Tố Thanh trước khi đi chỉ thở dài, có lẽ đây là vận mệnh, bà lại có lý do gì cản trở lần nữa, có lẽ thuận theo tự nhiên mới có thể khiến cho mọi người cùng vật đạt được kết quả hoàn mỹ nhất.
Người Cù gia cố gắng đón Tô Noãn về ở, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt kháng cự của Tô Noãn cùng ỷ lại vào Lục Cảnh Hoằng, cuối cùng khuyên bảo đều trở thành trầm mặc im lặng, sau đó lặng lẽ rời đi trong tiếng kể lại câu chuyện cổ tích xưa.
Một ngày Lục Cảnh Hoằng đem sách cổ tích đặt trước mặt Tô Noãn, cô bỗng nhiên lẳng lặng mà cười một cách quái lạ khác thường, nụ cười trên mặt lại tràn đầy khờ dại, cô nói: “Chú nè, tôi đã không xem cổ tích.”
Tô Noãn bị lạc mất phương hướng lần này kéo dài tới hai tháng rưỡi, mà cuối cùng trước khi cô khôi phục, em gái ruột của cô Cù Ý Ninh lại vào bệnh viện, hơn nữa được bệnh viện thông báo là bệnh tình nguy kịch.
Nghe cái tin không may đó thì Tô Noãn đang đứng ở tầng ba biệt thự, cây tử đằng bò đầy cửa sổ, lá cây che phủ sáng sớm, cô đùa nghịch một chậu hoa lan thảo trong tay, lúc đó khoé môi đang tràn đầy một nét thoáng hiện nụ cười yếu ớt.
Một con chim màu trắng đứng ở cửa sổ, thầm thì kêu một tiếng, sau đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô.
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, lộc cộc vang trên lầu, cô không có chờ đợi, nhưng trong lòng biết, có người đang đi về phía cô, có lẽ một giây sau sẽ xuất hiện, trong nháy mắt, lại có chút không biết làm sao, chỉ có thể đứng ở nơi đó.
Cô và cái thế giới hiện thực này ngăn cách quá lâu, cơ hồ sắp muốn quên làm sao để ở chung với người ngoài ngoại trừ Lục Cảnh Hoằng, mặc dù cô không có đang chờ đợi, lại trong thời gian chờ đợi này siết chặt ngón tay tái nhợt.
Lê Sùng Sâm xuất hiện ở cửa, còn có một vị cấp cao khác của Mị Ảnh đi theo phía sau ông, Tô Noãn nhìn bọn họ đúng ba giây, sau đó tao nhã lặng lẽ đi qua, ánh mắt yên tĩnh tràn đầy ôn nhu, ngay cả chính cô cũng không biết, giờ phút này áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình trên người cô, khoảnh khoắc giống như biến thành lễ phục dạ hội.
Cô đứng cách Lê Sùng Sâm ba bước, nụ cười ấm áp nhàn nhạt, cho dù nụ cười kia có chút cứng ngắc:
“Phiền Ngài đích thân đến.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Lê Sùng Sâm gật gật đầu: “Tôi thiết nghĩ, tổng giám khu Hoa Đông của tôi nên nghỉ ngơi đủ rồi.”
“Tổng giám khu Hoa Đông?”
“Tuy rằng cuối cùng cô không tham gia tuyên truyền chụp ảnh, nhưng thiết kế đề án của cô đã lấy được đánh giá cao của chính phủ cùng xã hội, tổng giám khu Hoa Đông, vị trí này đúng là phần thưởng cho cô.”
“Đây là tin tức kinh hãi nhất tôi nghe được từ lúc tôi hồi phục cho tới nay.”
Cô nói, gương mặt nhàn nhạt ửng hồng, khiến người mê say, chỉ là trong ánh mắt vụt sáng thần thái, bộc phát trong sáng, làm cho người ta cảm thấy chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy rõ toàn bộ của cô, rồi lại không biết đến tột cùng nhìn thấy cái gì.
“Có lẽ tôi trước hết nên đi cắt tóc, sửa sang dung nhan lại một chút.”
Tô Noãn tóc đã qua vai, sợi tóc hơi xoăn khiến cô nhìn qua càng lộ ra nét xinh đẹp Trung Quốc, không giống với Ninh Nhi thuần khiến dịu dàng, Tô Noãn ngược lại là đánh vào mị lực bộc phát nên sự xinh đẹp.
“Sau khi hội đồng quản trị kết thúc, gọi trợ lý của cô đưa cô đi.”
“Cấp cao của Mị Ảnh lựa chọn thế nào?”
Lê Sùng Sâm nhìn cô một cái, “Đây là kết quả vật đua trời lựa, cô thắng, cũng làm cho Ninh Nhi thua tâm phục khẩu phục”. Sau lúc trầm mặc ngắn ngủi, Lê Sùng Sâm vừa cười ha ha vừa nói tiếp: “Có một ngày cô sẽ phát hiện, vạch trần so với che giấu cũng có sức mạnh.”
Ông vươn một bàn tay: “Hoan nghênh cô chính thức gia nhập Mị Ảnh.”
“Cám ơn.”
Tô Noãn bắt bàn tay mạnh mẽ kia, câu chào đón này của Lê Sùng Sâm đã thừa nhận thực lực của cô, không còn là nhân viên nhảy dù mà Niếp Hiểu Dĩnh từng an bài ở Mị Ảnh, cô là nhân viên thuộc tầng lớp quyết định mọi chuyện trên dưới ở Mị Ảnh.
“Có lẽ có thời gian, cô có thể đi thăm Ninh Nhi một chút, tôi nghĩ cô bé hẳn là rất muốn nhìn thấy cô.”
“Chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi, theo tình hình trước mắt của tôi, tôi không muốn gặp lại người và vật có liên quan đến Cù gia, tôi cũng hy vọng ngài có thể thông cảm khó xử của tôi.”
Lê Sùng Sâm nhìn nụ cười lạnh lùng trên mặt Tô Noãn, không tiếp tục đề tài buồn chán này nữa, ngược lại nhìn chậu hoa lan thảo bên kia cửa sổ vài lần, sau đó nhìn về phía Tô Noãn một thân áo ngủ:
“Được rồi, bây giờ thay quần áo theo tôi trở về đi.”
————-
Cuộc sống một lần nữa rộng mở trước mặt cô.
Cho tới bây giờ, cô mới chính thức hiểu được câu nói mà ba từng nói qua:
Tất cả mọi chuyện cuối cùng đều phải trả một cái giá thật lớn, cho nên ngay từ đầu sẽ phải lặng lẽ chuẩn bị nghênh đón, cho dù là tốt, hay xấu, đều chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nếu không thể, thì bình tĩnh tiếp nhận thất bại.
Tô Noãn bởi vì kế hoạch tuyên truyền chụp ảnh cho thành phố A thành công, trong thời gian một tháng liền đem khu Hoa Đông Mị Ảnh lên đứng hàng thứ hai, trước đó, nó xếp hạng thứ năm.
Đánh giá trong công việc đối với cô cũng giống như cách đánh giá gu thưởng thức ăn mặc của cô: thật kinh khủng, nhưng…
Có phóng viên phỏng vấn tân tổng giám mới nhậm chức khu nghệ thuật Hoa Đông Mị Ảnh, đó là một người đàn ông lớn tuổi bụng đầy mở, hơn nữa hơi bị hói đầu, phóng viên hỏi ông ta:
“Sao có thể khoan dung một cô gái chỉ mới có hai mươi mấy tuổi đầu tranh giành với những nhiếp ảnh gia xuất sắc kia?”
Người đàn ông lớn tuổi đáp: “Hết cách rồi, cô ấy chức vị cao, hơn nữa dáng người xinh đẹp.”
Sau đó phóng viên đem chuyện này nói với Tô Noãn, Tô Noãn trả lời càng hay, cô nói:
“Đây là câu trả lời quy định của tôi, tất cả nhân viên khu Hoa Đông Mị Ảnh khi đối mặt giới truyền thông thì đầu tiên phải thừa nhận tôi rất xinh đẹp, sau đó mới có thể bắt đầu công kích người khác.”
Phóng viên lại hỏi: “Tại sao cô phải ra quy định như thế?”
Tô Noãn dùng một đôi mắt dễ thương cười với phóng viên: “Tôi sẽ không làm khó người đã từng khen ngợi tôi.”
Lúc đó, cô đang mặc chiếc quần màu đen bảy phần, cùng một chiếc áo khoác sậm màu có in hình con ngựa thật to, trên chân mang đôi giày cao gót cực kỳ nguy hiểm, đỏ sậm hoặc là tím đậm, xanh thẫm hoặc là phấn kim.
Đợi đến khi cuộc tranh tài khu Hoa Đông Mị Ảnh đoạt giải nhất thì người trong giới mới bắt đầu lặng lẽ bắt chước loại trang phục này của cô.
Cho nên khi cô tham dự tiết mục phỏng vấn trên kênh đời sống thì người chủ trì cũng ngẫu hứng hỏi một câu:
“Cù tiểu thư có phải là đối với mốt thời thượng có xúc giác nhạy bén hay không?”
Tô Noãn bỗng nhiên ngô nghê không biết phải làm sao đành cười một cái: “Tôi ăn mặc như vậy, là bởi vì ngày đầu tiên tôi đi thử quần áo, số tiền trong thẻ chỉ đủ cho tôi chọn được một chiếc áo khoác rẻ tiền nhất trong đó.”
Người chủ trì nhất thời nghẹn lời, nói không ra một lời.
————–
Thời điểm Tô Noãn đi xuống bậc thang, như mọi khi mất thăng bằng trật mắc cá chân một cái, Lục Cảnh Hoằng đợi ở bên ngoài, lập tức vươn tay đón được cô, đem cô vững vàng kéo vào trong lòng:
“Anh còn nghĩ rằng em sẽ cho ra một đáp án tốt hơn.”
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lưu luyến thâm tình, Tô Noãn mặc cho anh ôm eo, chống lại ánh mắt mỉm cười của anh, có chút ngạc nhiên: “Em làm sao có thể nói dối nhiều người xem như vậy được?”
Lục Cảnh Hoằng dưới ánh mắt vụt sáng, gợn lên khoé miệng hôn xuống hai má cô: “Tiệc tối anh không thể tham gia cùng với em.”
Tô Noãn thông hiểu gật đầu, tụ hội trên thương trường quan cao giống như Lục Cảnh Hoằng, nếu không có lý do chính đáng gì, quả thực không nên đi giao du với kẻ xấu, cô xoay người đi về phía bãi đỗ xe, bước chân giẫm đạp lung lay kiên định, vừa đi vừa móc chìa khoá xe:
“Có muốn em đưa anh về hay không?”
“Sẽ không kịp, bây giờ em sẽ phải mở hội nghị.”
Tô Noãn nhìn đồng hồ tay một chút, lại nhìn Lục Cảnh Hoằng ven đường, sắc trời dần tối, cô vừa định nói vậy anh đưa em qua đó, sau đó lái xe về nhà, kết quả mới vừa mở miệng liền nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở ven đường, Kiều đi xuống xe.
“Anh còn có chút chuyện phải xử lý, không thể đưa em qua đó, lái xe cẩn thận một chút.”
“Dạ.”
Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng nói lời tạm biệt, liền bước nhanh đi về phía xe thể thao, một đầu ngắn ngủn lộn xộn loé lên trong ngọn đèn.
Cô ngồi ở trong xe, đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng rời đi, mới đi khởi động động cơ, lại phát hiện trong hệ thống hướng dẫn có tiếng nói êm tai nhắc nhở cô thắt dây an toàn, cô tiếp tục nhìn thấy trên màn hình dấu hiệu hình tam giác màu đỏ từng mục hướng dẫn.
Cô không biết Lục Cảnh Hoằng làm xong những thứ này khi nào, cho tới bây giờ cô cũng không có biết qua, giờ phút này biết được trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, cô giẫm xuống chân ga, xe thể thao liền xông ra ngoài.
Cù Dịch Minh xuất hiện ở lối vào hội trường đợi cô, điều này làm Tô Noãn bất ngờ, trong lúc cô dường như muốn quên mất trong thế giới của cô còn có thời gian tồn tại của Cù gia, Cù Dịch Minh cứ như vậy đứng trước mặt cô.
Tô Noãn từng cảm thấy Tô Chấn Khôn phủ kỳ vọng lên người cô rất nhiều, khiến cho cô thống khổ thậm chí không thể thở, nhưng bây giờ, toàn bộ áp lực đều tiêu tan hết, từng chút một cũng đều không còn lưu lại.
Tốc độ vô cùng mau, mau đến mức cô còn chưa kịp phản ứng từ tin ba mất.
Cô cảm thấy giống như một khinh khí cầu nơi chân trời, lảo đảo bay lên trời, không thể chạm vào mặt đất, linh hồn của cô trong khoảnh khoắc mất hết trọng lượng, càng bay càng xa.
Thời điểm Tô Chấn Khôn được đem đi hoả táng, Tô Noãn ngồi trên hàng ghế bệnh viện, toàn thân áo đen, một giọt nước mắt cũng không có, nhưng Lục Cảnh Hoằng biết: bình tĩnh đáng sợ hơn là khóc to một trận.
Trong tay của cô cầm hồ sơ bệnh án của Tô Chấn Khôn được lưu lại, Tô Chấn Khôn trong ảnh gầy đến khô héo, trên mặt là bình tĩnh không chút gợn sóng sợ hãi, giống như sớm nhìn thấu sống chết, nhưng mà trong mắt như cũ tồn tại một nét lưu luyến không biết.
Lục Cảnh Hoằng cả ngày nay vẫn luôn canh giữ bên cạnh Tô Noãn, mặc tây trang đen áo sơ mi trắng, thật cẩn thận trông coi, anh nhẹ bước đến gần, Tô Noãn lại bỗng nhiên ngẩng mặt lên, vẻ mặt có chút mờ mịt, giống như là đứa trẻ lạc đường:
“Ba, ba đi đâu vậy?”
Tô Noãn phát hiện đứng trước mặt chính là Lục Cảnh Hoằng, đôi mắt vốn mong đợi nháy mắt ảm đạm, cô sâu kín nhắm mắt lại, Lục Cảnh Hoằng cảm thấy khuôn mặt đó giống như trời sắp mưa, vì thế anh ngồi xổm xuống, vươn cánh tay ra, kéo cô vào trong lòng.
Tô Noãn chỉ lặng lẽ đẩy anh ra, vẻ mặt cô đơn, nhàn nhạt hỏi anh: “Bọn họ muốn đưa ba của em đi đâu?”
Lục Cảnh Hoằng không biết trả lời thế nào, chỉ có một lần nữa nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, che chở trong lòng bàn tay ấm áp.
Cô bỗng nhiên nức nở một tiếng, lại dừng lại, gục đầu xuống, rút người vào trong ngực anh, rơi vào trầm mặc.
Chỉ là hai giờ, Tô Chấn Không hoá thành một đống tro cốt, Tô Noãn nhận lấy cái hũ từ trong tay Lục Cảnh Hoằng, nhẹ nhàng, cơ hồ không có trọng lượng, cô lại ôm thật chặt.
Đi trên con đường nhỏ phủ đầy đá hoa trắng, không nói lời nào, Tô Noãn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng đi phía sau, khoé môi nhếch lên một nét thoáng hiện nụ cười ảm đạm ưu thương:
“Lục Cảnh Hoằng, để em được yên tĩnh một mình một chút.”
Tô Noãn ôm hủ tro cốt đứng bên ngoài hàng rào trường hoả táng, ánh mắt xa xăm nhìn về phía chân trời ảm đạm, Lục Cảnh Hoằng không dám quấy rầy kích động cô, liền thối lui sang một bên, không để cho cô rời khỏi tầm mắt của mình. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Lục Cảnh Hoằng nhớ tới ở trong phòng bệnh tìm thấy lá thư này, trong lòng cũng trống trải một mảnh, cảm thấy không chân thật, cho nên chết lặng trở nên đau đớn, rốt cuộc cũng mất hết toàn bộ cảm giác, chỉ có hỗn độn cùng không thể tin vào sự thật.
Di động bỗng nhiên vang lên, Lục Cảnh Hoằng sợ ảnh hưởng đến Tô Noãn, bắt máy đi vài bước về hướng bên cạnh, là chị hai của anh gọi điện thoại tới, hỏi thăm Tô Noãn có ổn không, trước sau giỏi nhất là lời lẽ thế nhưng anh lại tìm không được một từ thích hợp nào để hình dung.
Xoay người nhìn về phía Tô Noãn đứng, kết quả lại chỉ nhìn thấy một mảnh mênh mông trống vắng, bàn tay nắm điện thoại của anh có chút căng lên, nghe thấy tiếng lo lắng mà tự trách của mình: “Không thấy đâu.”
Lục Cảnh Ngưng dừng một chút, như có chút đau lòng, đoán được không chừng một cuộc điện thoại của bà làm cho Lục Cảnh Hoằng phân tâm:
“Nhanh đi tìm con bé, đừng để nó làm ra chuyện ngu ngốc gì.”
Giọng của Lục Cảnh Ngưng nghe vào, tràn ngập đau lòng mà hơi cảm khái:
“Có một số việc là do trời định, con người không thể làm trái, người đã chết đi, kêu con bé không cần phải tiếp tục chấp niệm.”
Lục Cảnh Hoằng cảm thấy lo lắng nặng nề, anh bước nhanh về phía bãi đỗ xe, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi, nghe thấy Lục Cảnh Ngưng cảm thán, áp chế âm thanh:
“Em biết rồi.”
Tô Noãn mở cửa xe thể thao một đường chạy như điên, nội tâm bình tĩnh, vẻ mặt vắng lặng, không nhìn ra màu sắc gì, cũng nhìn không ra nội tâm đang nghĩ gì, hủ hài cốt để trên ghế lái phụ.
Lặn lội đường xa hai ngày một đêm, trở về vùng quê nhỏ bé ở gần biển Phương Nam, cô ôm hủ tro cốt đi trên đường gồ ghề ở Thanh Nham Môn, giống như đang vì người chết trong ngực tìm kiếm một chốn nương thân.
Những người quen biết cũ gần tuổi của ba sống ở Thanh Nham Môn cũng vội vàng chạy tới, nhìn thấy Tô Noãn ôm hủ tro cốt quỳ gối trên cục gạch ở trước nhà, rối rít ân cần tiến lên nghênh đón.
Âm thanh Tô Noãn lên tiếng: “Ba của con đã qua đời, lo lắng mình biến thành cô hồn dạ quỷ, dặn dò con nhất định đem ông ấy về Thanh Nham Môn, ông ấy từ nơi này ra đi, bây giờ muốn để cho mình quay về nơi đây.”
Cô định quỳ ở trong này, cô sợ người dân ở Thanh Nham Môn sẽ không cho phép người đã rời đi một lần nữa mai táng ở mảnh đất này, một vị chú bác bùi ngùi cảm thán một tiếng, cũng quỳ xuống theo, hai hàng giọt lệ tuôn rơi.
Một lần nữa, Tô Noãn ngẩng đầu nhìn theo nước mắt của ông, trước kia cô không biết cái từ “giọt lệ vẩn đục” này làm sao có, nước mắt trong trẻo trong suốt, làm sao vẩn đục.
Bây giờ mới hiểu được, thì ra là thế sự tang thương, làm cho nước mắt chiếu rọi thế tục nặng nề, người vô tâm rơi lệ, lại đem chuyện xưa kia khóc một giọt lệ nhỏ vào trong nước, chịu đựng quá nhiều, không đục làm sao được.
Tô Chấn Khôn mang cô cùng phiêu bạt tha hương mười mấy năm, chết nơi đất khách quê người, chung quy cũng không cách nào có được một cái kết cuộc làm người khác an ủi, có vài người hình như nhất định phải lưng đeo số mạng nặng nề.
Tang lễ của người Phương Nam, rất nhiều nghi thức cảm tạ cùng kính trọng, Tô Noãn đốt giấy tang, theo sau là đội ngũ màu trắng đi trên vùng đất lạnh cứng như cũ của tiết trời đầu xuân Phương Nam.
Phong tục ở địa phương, tất cả mọi người ở Thanh Nham Môn đều đến xem lễ, màn trắng đầy trời, tiếng khóc một mảnh, hoà cùng tiếng khóc là xen lẫn tiếng cười của những đứa bé hồn nhiên không biết gì theo xem lễ.
Tô Noãn trấn định lạnh lùng, nước mắt cũng rất nhiều, nhớ tới năm đó vội vàng đuổi theo phía sau ba đánh mất giày, khi đó người đàn ông bi thương kia đang chịu đựng nội tâm vô cùng đau khổ, không rảnh quay đầu lại liếc nhìn cô một lần.
Cả Thanh Nham Môn đều ưu thương trong tiếng khóc gào thét, có lúc cũng muốn, ly biệt nhiều năm, vì sao tất cả mọi người ở Thanh Nham Môn đều bi thương giống như cô.
Nhưng mà cũng rất nhanh hiểu ra, cảm nhận nghi thức quá nặng nề, làm lòng người sinh ra kính sợ, thừa nhận trong lòng mỗi người đều có một đoạn vết thương cũ âm u thê lương, tìm được lý do để khóc trước mặt mọi người, liền tuỳ ý mà rơi nước mắt.
Ghim giấy tiền vàng bạc, giấy kiệu, chỗ thiêu huỷ trên đồi núi trong đêm khuya trống trãi, chú bác ra lệnh cô dùng gậy dài gõ ghế gỗ.
Tô Noãn hung hăng nện xuống, hướng về phía sao trời đêm tối chỉ đường cho linh hồn: “Ba, đại lộ Tây Phương! Ba! Đại lộ Tây Phương!”
Cả linh hồn cũng rút chặt, càng kêu càng thê lương, cuối cùng chỉ còn tiếng gào khóc giống như đứa trẻ, “Ba! Ba! Ba…”
Được mọi người an ủi, bỗng nhiên ngã xuống đất ngất đi, được khiêng trở về, nửa đường giùng giằng tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện giày lại rơi mất, cô đẩy mọi người ra, túm lấy di ảnh, hai mắt trong trẻo lạnh lùng, chân trần đi trở lại.
————–
Bình minh chưa qua, hai chiếc xe lao nhanh chạy trên đường đá vào Thanh Nham Môn chật hẹp, bỗng chiếc xe màu đen lịch sự tao nhã chạy phía trước đột nhiên quẹo cua thật nhanh, tia lửa bắn ra bốn phía, xuyên thấu màn đêm mênh mông yên tĩnh, xe thể thao chạy sát phía sau đã vội vàng thắng lại, lốp xe ma sát trên mặt đá phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Lục Cảnh Hoằng xuống xe liền vội vàng chạy về phía một gia đình mở cửa cách đó không xa, làn gió rít gào thổi tung mái tóc rối tung như thời cổ đại của anh, anh chỉ là không ngừng nhíu chân mày, nghe xong người dân báo cho biết, xoay người chạy về phía xa xa.
Ngựa Tô Noãn cưỡi đậu ở chỗ này, sát mép vách núi se lạnh, mọc đầy loại cây nhỏ gầy, mùa đông mùa xuân thay phiên nhau bờ biển Phương Nam rít gào ở dưới vực sâu, Lục Cảnh Hoằng nghe được đáy lòng phát ra tiếng gào thét.
Anh đi về phía trước từng bước, có cục đá nhỏ vụn rơi vào vực sâu sườn núi tối đen, không có bất kỳ tiếng vang, cánh tay anh bị người từ phía sau túm lấy, trong gió biển lạnh thấu xương quay đầu lại, sắc mặt Thái Luân Tư nặng nề nhìn anh:
“Nếu cô ấy lại từ nơi này nhảy xuống, cậu phải nhảy cùng cô ấy sao? Ansel, trước kia cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy, tự tử đối với cậu mình dám nói là cái ý tưởng vô cùng vô căn cứ.”
Lục Cảnh Hoằng tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, trong xương cũng lộ ra một phần bá đạo, Thái Luân Tư có thể hiểu được anh đối với Tô Noãn là tham muốn giữ lấy, lại không thể hiểu được khi nào lại cũng có khát vọng loại hạnh phúc mất mát này?
“Đây là quyết định của bản thân mình, không cần cậu tới xen vào, nơi đây không có chuyện của cậu, cậu có thể về rồi.”
Lục Cảnh Hoằng đôi mắt lãnh đạm, gió làm khô nước mắt lãnh đạm của anh, Thái Luân Tư nhìn hai gò má nguội lạnh của anh, biết anh sẽ không bởi vì bất cứ người nào mà thay đổi suy nghĩ của mình, ngoại trừ Tô Noãn…
Thái Luân Tư nửa quỳ ở bên bờ đá chỉ chốc lát sau, đứng dậy, quay mặt về phía đáy vực chênh vênh: “Có lẽ cậu không cần nhảy núi rồi, bởi vì Tô Noãn căn bản không có nhảy xuống, cô ấy đại khái bị Cù phu nhân mang đi.”
Lục Cảnh Hoằng cúi đầu, nhìn theo tầm mắt Thái Luân Tư, cỏ tranh bên dưới khô héo gãy đổ bốn phía, mầm cỏ non xanh tươi mới mọc, bị giẫm đạp, vẫn chọn rời khỏi lá cây bé nhỏ yếu ớt, nhưng một số gần vách đá, cũng còn y nguyên một mảnh xanh tươi, cũng không giống như bị người chà đạp.
Thái Luân Tư nhìn vẻ mặt Lục Cảnh Hoằng nặng nề: “Cù gia rốt cuộc có bí mật gì?”
“Nếu chúng ta không kịp, cũng chỉ có thể nhìn bi kịch xảy ra.”
Lục Cảnh Hoằng nói xong bắt đầu xoay người cấp tốc chạy nhanh, chạy về chiếc xe của mình, giống như lúc đến, xe chạy thật nhanh ma sát với đường đá để lại tia lửa điện, giống như tâm cảnh của chủ nhân giờ phút này, bất an gào thét.
Thái Luân Tư nghiêng mắt nhìn cỏ tranh bị bước chân hỗn độn giẫm đạp lên, trong lòng dù có lan toả nỗi băn khoăn nghĩ không ra, lại cũng không dám dừng lại lâu, đi theo chạy về phía xe thể thao của mình.
————–
“Lục bộ, phía inh thự U Liên bên đây cũng không có tin tức của Cù phu nhân.”
Lục Cảnh Hoằng cúp điện thoại, nhìn phòng bệnh trống rỗng của Ninh Nhi, buồn bực tháo cà vạt ra, cởi âu phục hung hăng ném qua một bên, trong phòng bệnh chỉ có tiếng thở hổn hển của anh, còn có tiếng rơi vỡ vụn của bình hoa bị anh ném.
Hoa Bách Hợp vừa được hái xuống vào lúc sáng sớm rơi xuống đất, trên mặt lá trắng noãn còn động lại giọt sương ban mai, giống như là giọt nước mắt trong suốt của thiếu nữ.
Lục Cảnh Hoằng nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại, là Thái Luân Tư cũng với vẻ mặt khó coi, anh ấy đi tới, nói tin tức anh dò xét được với Lục Cảnh Hoằng:
“Sáng sớm hôm nay Cù phu nhân đã thay mặt Ninh Nhi làm thủ tục xuất viện, ngay sau đó bác sĩ điều trị cũng đi theo, cũng không nói muốn chuyển đến bệnh viện nào, vừa rồi mình đã lục soát khắp kinh thành cùng với việc thăm dò bệnh nhân ở các bệnh viện hôm nay, nhưng không có cái tên Cù Ý Ninh.”
Lục Cảnh Hoằng thân thể gầy gò bên dưới lớp áo sơ mi trắng có chút rối rắm, anh vỗ vỗ cái trán, ánh mắt càng phát ra lạnh lẽo doạ người, Thái Luân Tư nhìn ở trong mắt, nhìn quanh phòng bệnh Ninh Nhi một lần, ngửi được mùi thuốc khử trùng trong đoá Bách Hợp thơm ngát.
Đột nhiên điện thoại reo vang, Lục Cảnh Hoằng và Thái Luân Tư liếc nhìn nhau, sau đó lấy điện thoại ra đưa vào sát lỗ tai của mình:
“Lục tiên sinh, người ngài cần tìm đã tìm thấy rồi.” Trong điện thoại truyền đến tiếng của một người đàn ông.
Lục Cảnh Hoằng cầm lấy áo khoát của mình lao về phía cửa, bàn chân giẫm lên hoa bách hợp rơi trên mặt đất, đoá hoa vốn tươi xinh nháy mắt bị giẫm vùi giống như mất đi toàn bộ xinh đẹp, sức sống cuối cùng khô héo tàn rụi.
————-
“Bà xác định phải làm như vậy?”
Bác sĩ Lâm hỏi, ông đã mặc xong quần áo phẫu thuật, chuẩn bị đeo khẩu trang đi vào phòng giải phẫu.
Hành lang âm u, Niếp Hiểu Dĩnh nâng tay gạt đi nước mắt chảy nơi khoé mắt, bà không biết tại sao nước mắt của mình vẫn cứ tuôn không dừng, thật muốn xé đôi mắt mình ra, để xem nước mắt đến tột cùng là từ đâu tới.
Bà một đường theo dõi Tô Noãn trở lại Thanh Nham Môn, cho đến khi cô ta ôm di ảnh Tô Chấn Khôn ngồi bên vực vách núi.
Trong khoảnh khoắc Tô Noãn đứng lên, bà đã sớm ẩn núp phía sau lưng Tô Noãn, giơ một cái cây nặng lên, một cước đánh vào đầu Tô Noãn, một cước mang theo hận ý vô tận, đi về phía cô ta mềm yếu tê liệt ngã xuống mặt đất.
Tô Noãn hẳn là không muốn sống chăng, cô ta ngồi ở bên vách núi là muốn đi tự sát.
Tô Chấn Khôn đã chết, Tô Noãn cũng muốn đi theo ông ta, dù sao đều là phải chết.
Mà mình là một người mẹ, dù sao cũng muốn vì con gái tranh thủ một cơ hội sống sót, Tô Noãn là muốn chết, nhảy vào biển cả, sẽ chỉ làm thi thể phù thũng.
Cho nên, bà đánh ngất Tô Noãn, mang cô ta trở về, bà muốn giữ lại thận của Tô Noãn, cấp cho Ninh Nhi.
Tô Noãn vốn có ý muốn chết, cho nên bà không tính là phạm tội, bà chỉ là từ trên người một người chết lấy một vài thứ đem đi cứu mạng con gái mình không còn sống được bao lâu nữa mà thôi.
Những ý tưởng hỗn loạn đó cuối cùng thuyết phục bà, khiến một gậy dùng sức đó, cũng đủ ngoan tuyệt, một khắc kia cũng rõ ràng trong lòng trong óc nhảy ra cái từ tử vong, thật giống như toàn bộ tội nghiệt đều có một lý do xứng đáng để biện hộ.
“Dù sao cũng là cô ta muốn tìm đến cái chết”, Niếp Hiểu Dĩnh nói với bác sĩ, “Không phải ông nói là ý chí sinh tồn của cô ta không cao sao!” Thanh âm chua ngoa, ẩn chứa nghẹn ngào.
“Phu nhân, bà làm như vậy suốt đời sẽ không được yên lòng.” Bác sĩ nói.
“Câm miệng!” Niếp Hiểu Dĩnh đã có chút chứng cuồng loạn, ánh mắt bối rối, nước mắt tuôn rơi, “Chỉ cần Ninh Nhi có thể sống sót, cái gì tôi cũng đều nguyện ý làm..”
Bác sĩ trầm mặc, sau đó gật đầu, đi vào phòng phẫu thuật.
Ngọn đèn màu đỏ kia sáng lên, toàn thân Niếp Hiểu Dĩnh cũng bắt đầu run rẩy, hai tay bà khoanh ở trước bụng, không thể kiềm chế tái nhợt, nước mắt không có bất cứ lý do nào rơi xuống, không còn lau kịp nữa.
Một phút đồng hồ sau, hai người đàn ông cùng chen nhau vào, nước mắt trống rỗng của bà đã không nhìn thấy rõ, chỉ ở trong mơ hồ run rẩy, bà nghe thấy có người chất vấn bà, có người thì vọt vào phòng phẫu thuật.
Bộ não Niếp Hiểu Dĩnh nhất thời thiếu dưỡng khí, trong một khắc khi bà nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật bị một cước nặng nề đá tung, khuôn mặt vốn đang dại ra nháy mắt dữ tợn, bà ra sức theo sát xông vào phòng phẫu thuật, muốn ngăn cản người đàn ông đột nhiên xâm nhập kia.
Chỉ là, cánh tay của bà lại bị hung hăng giữ chặt, có người chặn lại đường đi của bà, bà nhìn không rõ đó là khuôn mặt như thế nào, chỉ ở trong lúc hoảng hốt nghe thấy tiếng khiển trách bao hàm phẫn nộ của người đàn ông:
“Cô ấy là Cù Ý Noãn, là con gái của bà và Cù Dịch Minh, năm xưa trước khi bà trở về Thanh Nham Môn, hẳn là đã cùng Cù Dịch Minh phát sinh quan hệ, đây là di thư của Tô Chấn Khôn, còn có kết quả kiểm tra… DNA của Cù Dịch Minh và Tô Noãn.”
Thái Luân Tư giơ lên mấy tờ giấy trắng trong tay, sau đó đưa chúng nó ném lên trước mặt Niếp Hiểu Dĩnh, rào rào tờ giấy bay lả tả rơi xuống mặt đất, giống như một âm thanh tàn khốc, thức tỉnh cảm giác tội ác trong cơ thể Niếp Hiểu Dĩnh.
“Không có khả năng! Không có khả năng!”
Giọng nói của Niếp Hiểu Dĩnh thê lương khàn khàn, ánh mắt mơ màng, giơ tay lên, như muốn bám víu vào cái gì, nhưng mà bên người một mảnh trống rỗng, chẳng có gì cả, vì thế chỉ có theo không khí, trượt xuống, ngã ngồi.
Bà vẻ mặt hốt hoảng đem từng tờ giấy một nâng niu trong tay, giọt nước mắt rơi trên chữ màu đen lan toả từng tầng nước sáng bóng, không biết trong lòng tràn ngập điều gì, mà ngay cả bi thương cũng không dám có.
Phía sau phòng phẫu thuật lại được mở ra, nồng nặc mùi máu tươi bay ra, Lục Cảnh Hoằng thở hồng hộc ôm Tô Noãn đi ra, vẻ mặt của anh âm lãnh mà tức giận, hai bàn tay dùng sức ôm chặt, giống như nhận lấy toàn bộ thế giới.
Trên trán Tô Noãn còn lưu lại vết máu, đó là kết quả mà Niếp Hiểu Dĩnh nện xuống một gậy, bà chỉ lo cứu Ninh Nhi, thậm chí còn đem Tô Noãn ném lên bàn mổ thì như thế nào nhớ rõ băng bó miệng vết thương lại cho đứa bé này.
Giống như đập nước lớn đột nhiên tắt, nước mắt điên cuồng trào ra, Niếp Hiểu Dĩnh nhìn miệng vết thương trên trán mà giật mình, trái tim hung hăng bị nhéo chặt, bà cố gắng muốn đứng lên đi xem đứa bé này thế nào, bàn tay chống vách tường lại dùng không được một chút hơi sức, chỉ có trơ mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng ôm Tô Noãn đi ngang qua.
“Bà vĩnh viễn cũng không có cơ hội.”
Không khí trầm lặng giữa hành lang, gấp khúc lên Lục Cảnh Hoằng trước khi đi lướt ngang qua bà lạnh giọng để lại một câu nói, Niếp Hiểu Dĩnh tê liệt ngồi dưới đất, ôm mấy tờ giấy bị cuốn nhăn, đau lòng đến mức, không khống chế nổi nức nở ra tiếng.
Nếu như toàn bộ chân tướng đều giống như cái kết quả xét nghiệm này, như vậy bi kịch trên thế giới so với trước mắt này nhất định là nhiều rất nhiều.
“Nếu như” chỉ là từ ngữ do con người phát minh ra, chưa được Thượng Đế đồng ý mà đã bắt đầu sử dụng, đây là sự ngu muội của loài người.
Có rất nhiều chuyện, chỉ là không kịp, bởi vì thời gian không nhiều, mà loài người mình, cũng hầu như là sinh tồn trên đầu sóng ngọn gió.
Có đôi khi, không… cách nào thừa nhận hậu quả, ngược lại lại tới một cách dễ dàng, chúng nó cũng chỉ có thể va chạm nhau ở một thời khắc nào đó, đây cũng không phải là điều ai cũng mong muốn.
Thái Luân Tư nhìn Niếp Hiểu Dĩnh gào khóc trên mặt đất, dĩ nhiên không muốn vì người mẹ này tìm một cái cớ để giải vây cho bà, anh chỉ trầm mặc thở một hơi, xoay người đuổi theo bước chân Lục Cảnh Hoằng kiên quyết rời đi.
Nếu không phải Lục Cảnh Hoằng cho anh xem lá thư này, để cho anh biết tất cả về Tô Noãn, bây giờ anh cũng không cách nào tin tưởng, Tô Noãn thế nhưng lại có thân thế lận đận bi thảm như vậy, là cô gái mà anh gặp qua trên thế giới này có sinh mệnh đáng để đồng cảm thương hại nhất, một khắc kia, anh kinh ngạc đến nói không ra một chữ.
Mẹ của cô người đàn bà Niếp Hiểu Dĩnh, xuống tay quá nặng, nặng đến đủ để làm tan nát toàn bộ tình yêu thương của đứa trẻ dành cho mẹ.
Huống hồ, giữa bọn họ, trong hai mươi mấy năm qua cũng không có cái gì gọi là tình mẹ con, đây là câu chuyện xưa cũ làm người ta thấy thổn thức nhất, Niếp Hiểu Dĩnh đã hoàn toàn phá hỏng hình tượng một người mẹ trong lòng Tô Noãn.
Sau khi tỉnh lại Tô Noãn trở nên làm cho người ta khó có thể đến gần, hai mắt mở to hoảng sợ suốt đêm, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, nhìn chằm chằm mọi người, sợ hãi bất cứ vật gì di chuyển về phía cô.
Cô cự tuyệt ngủ ở trên giường bệnh, nhất định kéo cái đầu có dán băng ngủ ở đáy giường, thường hay vừa ngủ vừa gào khóc trong mơ.
Bất kỳ kẻ nào cũng làm cho cô sợ hãi tới cực điểm, xoay người liền chui vào góc, lấy một bàn tay nhét vào trong miệng, cho đến khi máu tươi giảy bày tâm can, giống như là muốn ngăn cản mình phát ra âm thanh. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Cô chân trần núp vào trong thế giới nho nhỏ của mình, nước mắt mù mịt, tinh thần cũng mơ hồ.
Bác sĩ tâm lý tốt nhất trong nước và ngoài nước đồng thời đối với lần này bó tay hết cách.
“Tôi chỉ có thể nói, cô ấy đang phát tiết nội tâm sợ hãi, tôi cũng chỉ có thể nói, cô ấy rất bất hạnh, hơn hẳn bệnh nhân bất thường nhất mà tôi đã từng gặp qua.”
Lục Cảnh Hoằng nhìn thân ảnh tránh ở góc tường trưng cầu ý kiến của thầy dạy cố vấn chuyên môn tâm lý, bất đắc dĩ thởi dài: “Quan trọng là, xem tình trạng trước mắt của cô ấy, cô ấy không tín nhiệm bất cứ kẻ nào, các ông làm sao bức cô ấy thành ra cái dạng này?”
Lục Cảnh Hoằng chỉ nhìn vào một đôi mắt phượng ướt sũng đang trợn to, Tô Noãn cảnh giác đề phòng bọn họ, hầu kết rung động, lại không nghĩ ra được một giải thích hợp lý, mọi người và mọi chuyện bên cạnh cô, đều bức cô thành một con quái vật.
Lục Cảnh Hoằng tay không co lại, nắm thành một quả đấm cứng rắn, không thể tha thứ cho những người gây tổn thương hoặc có ý tổn thương cô, khi anh hạ quyết tâm làm lễ kết hôn đồng thời, Jason báo cho anh một cái kết quả cũng không hề lạc quan:
“Không ai có biện pháp gì, ngoại trừ cô ấy đồng ý làm cho chính mình trở lại bình thường.”
Vận mệnh Tô Noãn cho tới hôm nay, giống như có lẽ đã không còn đường để đi, cho dù rất nhiều năm sau, chính cô và Lục Cảnh Hoằng đề cập đến đoạn lịch sử bi thảm này, cũng cau mày mỉm cười:
“Bị lạc mất phương hướng cũng là một loại hạnh phúc.”
Đây là nhận xét duy nhất cô đưa ra.
Một tháng sau khi Tô Noãn bắt đầu bị lạc mất phương hướng xuất hiện bước ngoặt mới, giống như một quả trứng được bọc kín bỗng nhiên xuất hiện một cái khe hở nhỏ, tới lúc da sẽ lập tức bị nứt từng chút từng chút một, Tô Noãn dần dần bắt đầu hồi phục.
Jason phụ trách trị liệu cho Tô Noãn hồi phục, ông vô cùng hứng thú và vẫn luôn kiên nhẫn dụ dỗ Tô Noãn nói chuyện, đã hơn một tháng Tô Noãn chưa từng mở miệng, ông có chút lo lắng, có phải hay không bởi vì cô bị đánh một gậy mà có khả năng đánh mất ngôn ngữ.
Giống như con quái vật nhỏ bé Tô Noãn có khi im lặng đến làm cho người ta không cảm nhận được hơi thở, mỗi lần có người tới gần, cô vừa hoảng sợ vừa chết lặng, bối rối ôm lấy hai cánh tay của mình, tạo thành trạng thái phòng ngự.
Cũng chỉ có thời điểm ngủ say tương đối đáng yêu, bất quá khi đó Lục Cảnh Hoằng mới được như mọi khi ở một bên trông coi, cho dù ban ngày anh công việc bận rộn, vừa tan tầm liền chạy đến bệnh viện, cho đến ngay cả va ly hành lý cũng đem vào bệnh viện treo trong tủ quần áo.
Tô Noãn có một đôi mắt phượng hẹp dài mang phong thái cổ điển Phương Đông, cho dù là ở thời điểm vô thần trống rỗng cũng có phong thái khác, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ như nước, cho dù phù thũng cũng như biển nước Phù Dung.
Trước kia chưa bao giờ từng cảm thấy, nhưng mà Tô Noãn từ sau khi bị lạc mất phương hướng, thần khí Phương Đông trên người càng rõ ràng hơn, phảng phất giống như quốc tuý (tinh hoa văn hoá của đất nước), văn hoá ở Đông Tây Phương ngày càng pha lẫn nhiều thực thể hoá Trung Quốc, từ dáng vẻ bề ngoài cho đến khí chất, Tô Noãn cũng bắt đầu hình thành riêng một ngọn cờ lưu giữ được sự kinh điển mà không cách nào nhái theo được.
Từ trong xương cốt tản mát ra vẻ xinh đẹp Đông Phương thường xuyên mê hoặc ánh mắt người khác, không thể tin đây là một đứa trẻ vốn có dư thừa xinh đẹp thần kinh có chút vấn đề.
“Cô lớn lên có nét cổ điển thú vị như vậy, có sợ sẽ bị mất đi hay không hả?” Jason vui đùa nói.
Cũng không mong đợi Tô Noãn trả lời, dù sao thời gian nói chuyện mỗi tuần hai lần mỗi lần một giờ, thường là một mình ông tự nói tự trả lời.
Thế nhưng lần thứ nhất Tô Noãn đột nhiên nghiêng đầu hỏi, “Chú đi đâu rồi?”
Ly cà phê trên tay Jason vừa trợt, cà phê nóng bỏng bắn tung toé lên người ông, nhưng ông chỉ gắt gao quan sát Tô Noãn, thật giống như Tô Noãn thật sự cưỡi mây đạp gió trở về từ trong lịch sử cổ trang xa xưa.
Từ chú trong miệng Tô Noãn, người đầu tiên Jason nghĩ đến là Lục Cảnh Hoằng, trên thực tế ông cũng không có đoán sai, khi ông gọi điện thoại nói cho Lục Cảnh Hoằng nghe những lời này, đầu bên kia điện thoại thật lâu không có tiếng vang, sau đó truyền tới tiếng rè rè đáp lại.
Chẳng lẽ ông đã đoán sai, Jason quệt quệt khoé môi, Lục Cảnh Hoằng đã xuất hiện trước mặt ông, cậu ta lạnh lùng đẩy ông ra, bước về phía Tô Noãn, đi đến trước mặt Tô Noãn ngồi xổm xuống, dáng vẻ ôn nhu so với vừa rồi như hai người khác nhau.
Jason nhìn hai người đắm chìm trong ánh mặt trời, bất giác có chút kinh ngạc: “Chú của quái vật nhỏ, hay là người tình?”
Lục Cảnh Hoằng chỉ là mặt lạnh liếc ông một cái sắc nhọn, tràn đầy cảnh cáo: “Ai cho phép ông gọi cô ấy là quái vật nhỏ?”
—————
Tô Noãn đều không phải là hoàn toàn nhận ra anh, có đôi khi tinh thần cũng hốt hoảng, cô không thích lên tiếng, từ đầu tới cuối đều im lặng.
Lục Cảnh Hoằng nội tâm dần dần mừng rỡ, khi cô từ từ há miệng đón nhận muỗng thức ăn anh đưa tới, chỉ là thường thường cắn cái muỗng không buông, không tin tưởng nhìn anh, anh liền dùng toàn bộ kiên nhẫn cùng toàn bộ mỉm cười để chờ đợi.
Trên đỉnh đầu đội một cái mũ dệt kim, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì chích thuốc mà hơi bị sưng phù, nhìn qua giống như đứa bé chưa bao giờ lớn.
Lục Cảnh Hoằng trong lòng có vô hạn trìu mến, cũng thường thường cảm thấy được đây là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, bởi vì chưa từng có ai có cơ hội, ở sát cạnh cô như vậy, trở thành duy nhất để cô lệ thuộc vào.
Cù Dịch Minh không chỉ tới một lần, từ sau khi ông biết được chân tướng, tóc mai trong vòng một đêm trắng xoá không ít, chỉ là mỗi lần còn chưa có đến gần, Tô Noãn liền lẫn đi thật xa, ánh mắt vô cùng không tín nhiệm cùng sợ hãi.
Khi cô cắn cánh tay tràn đầy vết thương của mình để giảm bớt nội tâm sợ hãi thì Lục Cảnh Hoằng nguyện ý lấy tay của mình thay thế.
Tô Noãn giống như bị tức giận cắn xuống, anh đau đến cả người đổ mồ hôi, lại đem cô thật chặt ôm vào trong ngực, khẽ vuốt sau lưng cô, cho đến khi cô nguyện ý nhả ra.
Lục Cảnh Hoằng chỉ hy vọng, đứa bé lưng đeo số mệnh nặng nề này, sau khi tuỳ ý phát tiết, có thể tiêu tan thống khổ chất chứa trong lòng, anh phải để cho cô biết, cô cũng không phải là hai bàn tay trắng, cho dù toàn bộ thế giới đều ruồng bỏ cô, anh vẫn sẽ ở bên cạnh cô như cũ, sẽ không tuỳ ý buông tay cô ra.
Ngày qua ngày, anh chăm sóc cô giống như đối đãi với trẻ con.
Một ngày nào đó, trẻ con dần dần từ trong đáy giường chui ra, thay đổi gối lên cánh tay anh đi vào giấc ngủ, anh cảm thấy nội tâm chua sót mà vui mừng khác thường, rốt cuộc anh đã lấy lại được tín nhiệm của cô.
Ngày sau, tương đối khổ cực, bởi vì mỗi đêm dỗ dành cô đi ngủ trở thành vấn đề khó khăn mới của Lục Cảnh Hoằng.
Cô luôn rất im lặng, vì vậy cũng rất khó khăn để biết cô đến tột cùng có ngủ hay không, anh ngồi ở bên cạnh cô, mỗi lần hơi chút rời đi, cô liền mở hai mắt ra, hoảng sợ nhìn về phía anh rời đi.
Một lần anh ngẫu nhiên quay đầu lại mới phát hiện, từ đó về sau không dám tuỳ tiện rời đi, cho dù là đi làm, anh cũng không dám bỏ cô lại một mình, cho dù sẽ chịu rất nhiều lời phê bình, anh như cũ vẫn mang theo cô cùng đi làm mỗi ngày.
Bọn họ dọn về biệt thự của anh, buổi tối bọn họ ôm nhau ngủ, trước lúc cô ngủ anh sẽ nghe theo đề nghị của Jason, kể một câu chuyện cổ tích xưa, tuy rằng điều này với anh mà nói có chút quái dị, nhưng nhìn thấy Tô Noãn chăm chú trợn to mắt phượng, chỉ có thể kiên trì dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng đem truyện cổ tích truyện này tới truyện khác thay nhau kể lại.
Sáng sớm anh gọi cô rời khỏi giường, giống như lúc ở trong bệnh viện dạy cô đánh răng, Tô Noãn cũng trước sau như một phun bọt màu trắng lên quần áo của anh, sau đó ghé vào cạnh cửa nhìn anh cố gắng rửa sạch vết bẩn bộ dạng làm chuyện xấu mà cười.
Anh sẽ sau khi ăn sáng mặc quần áo đội nón chỉnh tề cho cô, sau đó dẫn cô ra cửa, có đôi khi cô sẽ nửa đường ngồi ở trên cầu thang không chịu đi tiếp, khi anh ngồi xổm ở trước mặt cô, cô sẽ rất ăn ý nằm sấp tới khoá chặt cổ của anh, để cho anh cõng cô trên lưng thê thảm chạy qua mảnh vườn hoa đỗ quyên cạnh ven đường.
Khi anh chuyên tâm tập trung làm việc thì cô sẽ nhu thuận rúc vào trên ghế sofa ngủ, hoặc là ngồi chồm hổm trên ghế sofa, một tay tựa vào trên lưng sofa, sau đó một đôi mắt nhìn chăm chăm anh, nếu anh vẫn cứ không ngẩng đầu lên, cô sẽ giận dỗi suốt một buổi sáng hoặc một buổi chiều, sau đó là tức giận không muốn để ý đến anh.
Những người khác trong Lục gia nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng dỗ Tô Noãn hờn dỗi, đều nói không nên lời làm tổn hại nào, bọn họ đã biết được thân thế Tô Noãn, cũng biết đứa bé này quá khứ số mạng đau khổ, lại như thế nào có thể tiếp tục bức bách cô nữa?
Cơ Tố Thanh từng đứng bên ngoài cửa sổ chứng kiến Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng không chớp mắt, bất luận người bên ngoài hỏi cô cái gì, cô cũng hình như là hỉ đắm chìm trong thế giới hai người của cô và Lục Cảnh Hoằng, không cho người khác tiến vào, chỉ chờ Lục Cảnh Hoằng quay đầu lại, liền lộ ra nụ cười ngốc nghếch chân thật, sau đó chạy tới nhào vào trong ngực anh.
Cơ Tố Thanh trước khi đi chỉ thở dài, có lẽ đây là vận mệnh, bà lại có lý do gì cản trở lần nữa, có lẽ thuận theo tự nhiên mới có thể khiến cho mọi người cùng vật đạt được kết quả hoàn mỹ nhất.
Người Cù gia cố gắng đón Tô Noãn về ở, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt kháng cự của Tô Noãn cùng ỷ lại vào Lục Cảnh Hoằng, cuối cùng khuyên bảo đều trở thành trầm mặc im lặng, sau đó lặng lẽ rời đi trong tiếng kể lại câu chuyện cổ tích xưa.
Một ngày Lục Cảnh Hoằng đem sách cổ tích đặt trước mặt Tô Noãn, cô bỗng nhiên lẳng lặng mà cười một cách quái lạ khác thường, nụ cười trên mặt lại tràn đầy khờ dại, cô nói: “Chú nè, tôi đã không xem cổ tích.”
Tô Noãn bị lạc mất phương hướng lần này kéo dài tới hai tháng rưỡi, mà cuối cùng trước khi cô khôi phục, em gái ruột của cô Cù Ý Ninh lại vào bệnh viện, hơn nữa được bệnh viện thông báo là bệnh tình nguy kịch.
Nghe cái tin không may đó thì Tô Noãn đang đứng ở tầng ba biệt thự, cây tử đằng bò đầy cửa sổ, lá cây che phủ sáng sớm, cô đùa nghịch một chậu hoa lan thảo trong tay, lúc đó khoé môi đang tràn đầy một nét thoáng hiện nụ cười yếu ớt.
Một con chim màu trắng đứng ở cửa sổ, thầm thì kêu một tiếng, sau đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn cô.
Dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, lộc cộc vang trên lầu, cô không có chờ đợi, nhưng trong lòng biết, có người đang đi về phía cô, có lẽ một giây sau sẽ xuất hiện, trong nháy mắt, lại có chút không biết làm sao, chỉ có thể đứng ở nơi đó.
Cô và cái thế giới hiện thực này ngăn cách quá lâu, cơ hồ sắp muốn quên làm sao để ở chung với người ngoài ngoại trừ Lục Cảnh Hoằng, mặc dù cô không có đang chờ đợi, lại trong thời gian chờ đợi này siết chặt ngón tay tái nhợt.
Lê Sùng Sâm xuất hiện ở cửa, còn có một vị cấp cao khác của Mị Ảnh đi theo phía sau ông, Tô Noãn nhìn bọn họ đúng ba giây, sau đó tao nhã lặng lẽ đi qua, ánh mắt yên tĩnh tràn đầy ôn nhu, ngay cả chính cô cũng không biết, giờ phút này áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình trên người cô, khoảnh khoắc giống như biến thành lễ phục dạ hội.
Cô đứng cách Lê Sùng Sâm ba bước, nụ cười ấm áp nhàn nhạt, cho dù nụ cười kia có chút cứng ngắc:
“Phiền Ngài đích thân đến.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Lê Sùng Sâm gật gật đầu: “Tôi thiết nghĩ, tổng giám khu Hoa Đông của tôi nên nghỉ ngơi đủ rồi.”
“Tổng giám khu Hoa Đông?”
“Tuy rằng cuối cùng cô không tham gia tuyên truyền chụp ảnh, nhưng thiết kế đề án của cô đã lấy được đánh giá cao của chính phủ cùng xã hội, tổng giám khu Hoa Đông, vị trí này đúng là phần thưởng cho cô.”
“Đây là tin tức kinh hãi nhất tôi nghe được từ lúc tôi hồi phục cho tới nay.”
Cô nói, gương mặt nhàn nhạt ửng hồng, khiến người mê say, chỉ là trong ánh mắt vụt sáng thần thái, bộc phát trong sáng, làm cho người ta cảm thấy chỉ cần liếc mắt một cái liền thấy rõ toàn bộ của cô, rồi lại không biết đến tột cùng nhìn thấy cái gì.
“Có lẽ tôi trước hết nên đi cắt tóc, sửa sang dung nhan lại một chút.”
Tô Noãn tóc đã qua vai, sợi tóc hơi xoăn khiến cô nhìn qua càng lộ ra nét xinh đẹp Trung Quốc, không giống với Ninh Nhi thuần khiến dịu dàng, Tô Noãn ngược lại là đánh vào mị lực bộc phát nên sự xinh đẹp.
“Sau khi hội đồng quản trị kết thúc, gọi trợ lý của cô đưa cô đi.”
“Cấp cao của Mị Ảnh lựa chọn thế nào?”
Lê Sùng Sâm nhìn cô một cái, “Đây là kết quả vật đua trời lựa, cô thắng, cũng làm cho Ninh Nhi thua tâm phục khẩu phục”. Sau lúc trầm mặc ngắn ngủi, Lê Sùng Sâm vừa cười ha ha vừa nói tiếp: “Có một ngày cô sẽ phát hiện, vạch trần so với che giấu cũng có sức mạnh.”
Ông vươn một bàn tay: “Hoan nghênh cô chính thức gia nhập Mị Ảnh.”
“Cám ơn.”
Tô Noãn bắt bàn tay mạnh mẽ kia, câu chào đón này của Lê Sùng Sâm đã thừa nhận thực lực của cô, không còn là nhân viên nhảy dù mà Niếp Hiểu Dĩnh từng an bài ở Mị Ảnh, cô là nhân viên thuộc tầng lớp quyết định mọi chuyện trên dưới ở Mị Ảnh.
“Có lẽ có thời gian, cô có thể đi thăm Ninh Nhi một chút, tôi nghĩ cô bé hẳn là rất muốn nhìn thấy cô.”
“Chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi, theo tình hình trước mắt của tôi, tôi không muốn gặp lại người và vật có liên quan đến Cù gia, tôi cũng hy vọng ngài có thể thông cảm khó xử của tôi.”
Lê Sùng Sâm nhìn nụ cười lạnh lùng trên mặt Tô Noãn, không tiếp tục đề tài buồn chán này nữa, ngược lại nhìn chậu hoa lan thảo bên kia cửa sổ vài lần, sau đó nhìn về phía Tô Noãn một thân áo ngủ:
“Được rồi, bây giờ thay quần áo theo tôi trở về đi.”
————-
Cuộc sống một lần nữa rộng mở trước mặt cô.
Cho tới bây giờ, cô mới chính thức hiểu được câu nói mà ba từng nói qua:
Tất cả mọi chuyện cuối cùng đều phải trả một cái giá thật lớn, cho nên ngay từ đầu sẽ phải lặng lẽ chuẩn bị nghênh đón, cho dù là tốt, hay xấu, đều chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nếu không thể, thì bình tĩnh tiếp nhận thất bại.
Tô Noãn bởi vì kế hoạch tuyên truyền chụp ảnh cho thành phố A thành công, trong thời gian một tháng liền đem khu Hoa Đông Mị Ảnh lên đứng hàng thứ hai, trước đó, nó xếp hạng thứ năm.
Đánh giá trong công việc đối với cô cũng giống như cách đánh giá gu thưởng thức ăn mặc của cô: thật kinh khủng, nhưng…
Có phóng viên phỏng vấn tân tổng giám mới nhậm chức khu nghệ thuật Hoa Đông Mị Ảnh, đó là một người đàn ông lớn tuổi bụng đầy mở, hơn nữa hơi bị hói đầu, phóng viên hỏi ông ta:
“Sao có thể khoan dung một cô gái chỉ mới có hai mươi mấy tuổi đầu tranh giành với những nhiếp ảnh gia xuất sắc kia?”
Người đàn ông lớn tuổi đáp: “Hết cách rồi, cô ấy chức vị cao, hơn nữa dáng người xinh đẹp.”
Sau đó phóng viên đem chuyện này nói với Tô Noãn, Tô Noãn trả lời càng hay, cô nói:
“Đây là câu trả lời quy định của tôi, tất cả nhân viên khu Hoa Đông Mị Ảnh khi đối mặt giới truyền thông thì đầu tiên phải thừa nhận tôi rất xinh đẹp, sau đó mới có thể bắt đầu công kích người khác.”
Phóng viên lại hỏi: “Tại sao cô phải ra quy định như thế?”
Tô Noãn dùng một đôi mắt dễ thương cười với phóng viên: “Tôi sẽ không làm khó người đã từng khen ngợi tôi.”
Lúc đó, cô đang mặc chiếc quần màu đen bảy phần, cùng một chiếc áo khoác sậm màu có in hình con ngựa thật to, trên chân mang đôi giày cao gót cực kỳ nguy hiểm, đỏ sậm hoặc là tím đậm, xanh thẫm hoặc là phấn kim.
Đợi đến khi cuộc tranh tài khu Hoa Đông Mị Ảnh đoạt giải nhất thì người trong giới mới bắt đầu lặng lẽ bắt chước loại trang phục này của cô.
Cho nên khi cô tham dự tiết mục phỏng vấn trên kênh đời sống thì người chủ trì cũng ngẫu hứng hỏi một câu:
“Cù tiểu thư có phải là đối với mốt thời thượng có xúc giác nhạy bén hay không?”
Tô Noãn bỗng nhiên ngô nghê không biết phải làm sao đành cười một cái: “Tôi ăn mặc như vậy, là bởi vì ngày đầu tiên tôi đi thử quần áo, số tiền trong thẻ chỉ đủ cho tôi chọn được một chiếc áo khoác rẻ tiền nhất trong đó.”
Người chủ trì nhất thời nghẹn lời, nói không ra một lời.
————–
Thời điểm Tô Noãn đi xuống bậc thang, như mọi khi mất thăng bằng trật mắc cá chân một cái, Lục Cảnh Hoằng đợi ở bên ngoài, lập tức vươn tay đón được cô, đem cô vững vàng kéo vào trong lòng:
“Anh còn nghĩ rằng em sẽ cho ra một đáp án tốt hơn.”
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt lưu luyến thâm tình, Tô Noãn mặc cho anh ôm eo, chống lại ánh mắt mỉm cười của anh, có chút ngạc nhiên: “Em làm sao có thể nói dối nhiều người xem như vậy được?”
Lục Cảnh Hoằng dưới ánh mắt vụt sáng, gợn lên khoé miệng hôn xuống hai má cô: “Tiệc tối anh không thể tham gia cùng với em.”
Tô Noãn thông hiểu gật đầu, tụ hội trên thương trường quan cao giống như Lục Cảnh Hoằng, nếu không có lý do chính đáng gì, quả thực không nên đi giao du với kẻ xấu, cô xoay người đi về phía bãi đỗ xe, bước chân giẫm đạp lung lay kiên định, vừa đi vừa móc chìa khoá xe:
“Có muốn em đưa anh về hay không?”
“Sẽ không kịp, bây giờ em sẽ phải mở hội nghị.”
Tô Noãn nhìn đồng hồ tay một chút, lại nhìn Lục Cảnh Hoằng ven đường, sắc trời dần tối, cô vừa định nói vậy anh đưa em qua đó, sau đó lái xe về nhà, kết quả mới vừa mở miệng liền nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở ven đường, Kiều đi xuống xe.
“Anh còn có chút chuyện phải xử lý, không thể đưa em qua đó, lái xe cẩn thận một chút.”
“Dạ.”
Tô Noãn và Lục Cảnh Hoằng nói lời tạm biệt, liền bước nhanh đi về phía xe thể thao, một đầu ngắn ngủn lộn xộn loé lên trong ngọn đèn.
Cô ngồi ở trong xe, đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng rời đi, mới đi khởi động động cơ, lại phát hiện trong hệ thống hướng dẫn có tiếng nói êm tai nhắc nhở cô thắt dây an toàn, cô tiếp tục nhìn thấy trên màn hình dấu hiệu hình tam giác màu đỏ từng mục hướng dẫn.
Cô không biết Lục Cảnh Hoằng làm xong những thứ này khi nào, cho tới bây giờ cô cũng không có biết qua, giờ phút này biết được trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, cô giẫm xuống chân ga, xe thể thao liền xông ra ngoài.
Cù Dịch Minh xuất hiện ở lối vào hội trường đợi cô, điều này làm Tô Noãn bất ngờ, trong lúc cô dường như muốn quên mất trong thế giới của cô còn có thời gian tồn tại của Cù gia, Cù Dịch Minh cứ như vậy đứng trước mặt cô.
Bình luận truyện