Người Tôi Yêu Tên Vương Tuấn Khải

Chương 67: Khải mất tích



5h sáng

Sau vài ngày anh và nó đã khỏi ốm nhờ sự chăm sóc của người trong nhà.Tại chỗ Khải

Anh dậy sớm hơn thường ngày điều này cũng làm cho các TBG khó hiểu anh có bao giờ chịu dậy sớm đâu. Anh làm vscn thay quần áo rồi đi ra ngoài trông anh cực kì bảnh bao với chiếc áo sơ mi trắng tay xắn lên, quần jean, đi giày nike. Lí do anh dậy sớm cũng chỉ vì muốn đi xin lỗi nó và quyết định theo đuổi nó lại từ đầu.

Chỗ Tuyết Nhi

Nó đi ra ngoài chạy bộ dường như nó cũng đã quen cái việc này cũng được 1 tuần rồi, từ con sâu ngủ nướng thành người dậy sớm và đặc biệt là chạy tập thể dục buổi sáng. Nó mặc chiếc áo thể thao kết hợp chiếc quần thể thao màu đen, giày thể thao màu trắng, tóc cột cao, kèm theo tai nghe ở hai bên tai.

Nó chạy ở công viên mà không biết đang có người thay dõi mình, nó nghi ngờ và bắt đầu đi chậm lại.

Nó quay ra đằng sau vì biết ai đó đang ở sau mình, người đó núp sau cái cây lớn. Bỏ chiếc tai nghe ra.

“Nè sao anh theo tôi hoài vậy hả?” nó nhíu mày

Khải bị phát hiện từ từ bước ra “Bị em phát hiện rồi“.

“Có chuyện gì không? Nếu không có thì đi đi tôi đang cảm thấy rất phiền“.

“Cho anh thêm cơ hội làm lại từ đầu được không? Anh biết nỗi rồi mà, cho anh theo đuổi rm lại từ đầu “.

Cô ngoái đầy ra đằng sau mình tủm tỉm cười rồi quay lên trở lại trạng thái bình thường “Anh có chắc không? Không hối hận chứ“.

Anh gật gật cười.

- Được tôi cho anh cơ hội, chỉ vì các fans của anh thôi chứ tôi cũng không muốn tha thứ cho anh đâu. Nhưng với một điều kiện.

- Điều kiện gì anh làm được hết -- anh cười lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.

- Đưa tôi đi ăn và đi chơi.

- Được thôi.

Anh đưa nó về thay đồ, sau 15 phút nó bước ra với trang phục giản dị nhưng không kém phần sang trọng. Chiếc áo sơ mi trắng sovin với chiếc quần da đen, tóc xõa với mũ lưỡi trai buông phần tóc mái xuống. Giày cao cổ trắng, túi sách đen.

Anh đưa nó đi ăn chưa, cũng là lúc nó trả thù anh.

Đến cửa nhà “Roll” ( bịa đấy)

Cô phục vụ bước ra với bản menu “ Anh chị dùng gì ạ “

- Chô tôi @#$%&&%##@.... -- nó gọi như hết cả món ăn của nhà hàng này, khiến mọi người xung quanh mắt chữ O mồm chữ A nhìn nó bé bé như vậy mà ăn nhiều hết mức người bình thường, người nhỏ mà dạ dày chứa nhiều.

- Vậy thôi có gì tí tôi gọi tiếp.

Cô phục vụ viết nãy giờ cũng đủ mỏi cả tay “chúng tôi sẽ mang ra sau”

Nó nhìn anh, khuôn mặt anh toát hết cả mồ hôi vì lo cho ví tiền của mình.

- Anh ốm à? -- nó hỏi

Anh lắc đầu cười.

- Sao em gọi ít vậy, sắp đốt ví tiền anh rồi con đâu.

- Có mười mấy món chứ mấy có nhiều đâu thế mà em định gọi thêm đấy.

Anh mở ví tiền của mình ra giả vờ khóc “hết tiền tiêu vặt cả tháng của mình rồi còn đâu, vậy còn nói ít nữa chứ chắc gọi thêm thì mình bán thân quá” anh cất rồi lại ngẩng lên cười. Nó thấy hành động của anh như vậy không khỏi cười thầm.

----------- ---------

Với sức ăn của nó thì trên đĩa dường như hết sạch món ăn luôn, anh trố mắt ra nhìn không ngờ bao lâu nay nó còn có thể ăn nhiều đến như vậy có lẽ anh lo cho nó hơi quá mức.

Đi chơi chứ nhỉ?-- nó ra điều kiện

Anh gật đầu lo sợ vì sợ nó đốt nhẵn cả thẻ tín dụng của anh luôn.

Anh ra tính tiền bị bác chủ quán chêu

- Bạn gái của cậu tốt thật đó ăn hết luôn cả phần cậu luôn, dạ dày cô bé tốt thật.

Anh cười trừ rồi đi ra ngoài “ có người khen bạn gái mình như thế cơ mà phải vui lên chứ nhỉ huhu”

Anh và nó đi khắp công viên và chơi những trò chơi mới lạ, không thấy fans bao vây là bởi nhờ có Nguyên Nhi và Thiên Tổng. Hôm nay đã thấy rõ nét vui trên khuôn mặt của cặp đôi này,tiếng cười giòn giã đã làm cho không khí vui hơn mọi ngày.

Trên đường đi về nó là người đi trước, anh đi sau để theo dõi từng bước chân và dáng người của nó, anh vui vì Tuyrét Nhi đã tha lỗi cho những sai lầm mà anh đã gây ra bên nó anh thật sự rất vui.

Anh định chạy lên chỗ nó thì từ đâu trong ngó hẻm xuất hiện một tên đàn ông trùm kín mặt, trên tay cầm chiếc khăn có tẩm thuốc mê mùi nồng nặc anh bị tên đó bịt miệng chưa kịp phản kháng gì thì anh đã ngất đi.

Cô cứ đi và đi mà không biết anh biến mất từ lúc nào, và rồi lúc sau nó mới quay lại nhìn đôi mắt nhíu lại vì không thấy anh đâu.

- Ơ tên này lạ nhỉ biến đi đâu rồi, hay lại bỏ mình đây.

Nó bỏ đi về.

Suốt mấy ngày Tuyết Nhi không thấy anh đâu, không thấy anh đến tìm nó thật là chuyện lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện