Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay

Chương 22: Vị hôn thê



Edit: Bánh

Beta: Yuri

Chung cư.

Châu Ngư đọc lớn bài văn của Lâm Khải: “Gió lạnh đến thấu xương thổi mạnh trên đường phố đen như mực, tôi không nhịn được mà quấn chặt quần áo của mình. Lạnh quá, lạnh đến tận xương tận tuỷ. Nhưng mà, tôi có một trái tim nồng cháy. Bởi vậy, khi tôi thấy tên biến thái cuồng sát nhân đó, tôi nghĩ đến không phải chạy trốn, mà là nghênh khó mà thượng. Tôi là hy vọng của tổ quốc, nếu như ngay cả tôi cũng lùi bước, vậy thì còn đâu hy vọng của quốc gia? Còn đâu hy vọng của dân tộc? Nắm đấm của tên cuồng sát nhân hung hăng nện xuống người tôi, đau quá, nhưng mà cũng vì chính loại đau này đã kích phát tiềm lực của tôi! Bởi vậy, tôi đã thắng được tên ác nhân đấy!”

Một tràng vỗ tay vang lên trong chung cư.

Owen đưa cho Lâm Khải một cành hoa hồng, “Tôi ăn ở tốt thật, thế nhưng được ở chung với một vị anh hùng như thế này.”

Tống Hải cầm tay Lâm Khải, “Cảm ơn sự trả giá của đại anh hùng Lâm, tôi cảm giác nguyên chung cư này đều trở nên bồng tất sinh huy.”

“Mọi người chân thành chút đi.” Lâm Khải nói: “Thứ sáu này em phải đọc bài văn này trước toàn trường rồi.”

Owen nói: “Chỉ là để cho em đọc, chứ có bắt em học thuộc đâu.”

“Bài văn này không chỉ nhảm, bốc phét, hơn nữa không câu nào là thật!”

Vũ Phi nói: “Lúc chúng ta mở họp cũng giống như vậy, rõ ràng chỉ cần ba câu là có thể kết thúc chủ đề, nhất định phải đọc hơn nửa tiếng đồng hồ, nghe xong đã đủ mệt mỏi, còn phải viết văn cảm nhận.”

Lâm Khải cười khổ, hỏi: “Cao Khải đâu?”

“Đi ăn cơm với đạo diễn rồi.” Owen nói: “Bây giờ có một bộ phim mới muốn anh ấy đóng nam chính.”

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ 

“Các đồng chí, em muốn đi đóng phim!”

Cốt truyện này giống như rất quen.

Cao Khải hỏi: “Mọi người không có cái gì muốn hỏi sao?”

Các đồng chí cùng nhau lắc đầu.

“Lần này tuyệt đối không phải phim nhảm, em nhất định có thể trở thành ngôi sao mới trong sự nghiệp điện ảnh Trung Quốc.”

Lâm Khải: “Lần trước anh cũng nói như vậy.”

“Lần này không giống với lần trước, vai anh diễn chính là một hoàng tử từ cổ đại xuyên tới hiện đại.”

“Ồ. Bát a ca xuyên đến hiện đại tìm công chúa Tổ An?”

“Không, vị hoàng tử này soán ngôi vua thất bại, xuyên đến hiện đại, sau đó lợi dụng bản lĩnh của mình để xây dựng một đế chế thương mại. Nghe hấp dẫn lắm đúng không?” Cao Khải nói: “Các đồng chí cho miếng phản ứng coi?”

Các đồng chí im lặng.

Phòng khách chỉ còn lại có Lâm Khải và Cao Khải ngồi đọc bài văn.

Sáng sớm.

“Bài văn của em đâu? Bài văn của em đâu?”

Châu Ngư chỉ phòng khách, “Coi chừng để quên trên sô pha.”

Lâm Khải nhét bài văn vào cặp sách, “Anh đại Ngư, em đi học đây.”

“Không ăn sáng?”

“Không ăn, bị muộn mất rồi.”

Trường học.

Trương Cường nói: “Diễn thuyết cố lên.”

Lâm Khải hỏi: “Cậu đã biết rồi?”

“Toàn bộ trường học đều biết, Lâm Khải lớp 10/6 anh hùng cứu mỹ nhân, chiến đấu với tên biến thái cuồng sát nhân, cứu được giáo thảo nhu nhược.”

“Giáo thảo nhu nhược?”

“Lâm Khải gầy yếu bất kham đi trên đường cái âm u lạnh lẽo, cậu nhìn thấy giáo thảo mỹ lệ nhu nhược gặp nguy hiểm, lập tức bạo phát sức mạnh tiềm ẩn của mình, vừa đánh bại được tên biến thái cuồng sát nhân, vừa bắt được trái tim thiếu nữ của giáo thảo.”

Đúng là Lâm Khải bắt được trái tim thiếu nữ của giáo thảo, chẳng qua không phải là giáo thảo này.

Tề Minh hỏi: “Bài diễn thuyết của cậu chuẩn bị tốt chưa?”

“Uông Uông Uông chuẩn bị giúp tớ rồi, chỉ cần đọc y chang là được.”

Trương Cường: “Cho tôi xem với!”

“Đừng vội đừng vội, lát nữa đọc cho cậu nghe.”

Tề Minh hỏi: “Cậu không đọc lại sao?”

“Tớ đọc cả đêm luôn rồi.”

Chiều thứ sáu, toàn bộ học sinh ngồi tập trung ở hội trường, chuẩn bị nghe Lâm Khải phát biểu.

Hiệu trưởng đứng ở giữa hội trường, “Chắc là mọi người đều đã biết câu chuyện anh dũng của bạn Lâm Khải, đối đầu với kẻ bắt cóc hung ác, em ấy không sợ hãi chút nào; đối đầu với lưỡi đao, em ấy vẫn cứ tiến lên; nếu tổ quốc có nhiều người như vậy, như thế nào mà không lớn mạnh? Như thế nào không phát đạt?”

Tiếng vỗ tay vang lên kịch liệt trong hội trường.

“Kế tiếp, xin mời bạn Lâm Khải lên đây chia sẻ cho chúng ta câu chuyện anh dũng của em ấy nào!”

Lâm Khải cầm tờ giấy đi tới giữa hội trường.

Mọi người đều nín thở, nhưng Lâm Khải vẫn cứ trầm mặc.

Triệu Uông Dương đá mày với Lâm Khải, “Đọc đi!”

Lâm Khải nhìn về phía Triệu Uông Dương, “Cô ơi, có chuyện rồi.”

Triệu Uông Dương đứng lên cứu vớt, “Giọng của bạn Lâm Khải xảy ra vấn đề, cho nên đã viết bản thảo rồi, em ấy nhờ tôi phát biểu dùm.”

Triệu Uông Dương lấy bản thảo, cười khẽ một tiếng.

Hiệu trưởng thắc mắc nói: “Cô giáo Triệu? Sao vậy?”

“Hiệu trưởng…”

“Để tôi xem bạn Lâm Khải đã viết gì.” Hiệu trưởng đi qua, thì thầm: “Đây là nơi nào? Đây là địa phương nào? Tại sao trẫm lại ở chỗ này? Hay là vương triều của trẫm đã bị huỷ diệt? Đại hoàng tử, ngươi lại dùng âm mưu quỷ kế gì nữa đây? Ta, Ái Tân Giác La Ni Tư Lạp Phu Sa Bạch Thiên thề ngay tại đây, nhất định phải đoạt lại lãnh thổ của Tổ An, vì đế quốc!”

Dư âm của hiệu trưởng quanh quẩn trong lễ đường.

Vì đế quốc.

Đế quốc.

Quốc.

Chung cư

“Cao Khải! Anh hại chết em rồi!”

“Em còn mặt mũi mà đứng đó nói? Nữ diễn viên đang muốn cùng trao đổi lời thoại với anh, anh mặc một bộ cổ trang đứng ở trên đường cái, đọc một bản thảo diễn thuyết xàm xí!”

Lâm Khải bóp cổ Cao Khải, “Bây giờ mọi người trong trường học đều cảm thấy em là bệnh nhân tâm thần!”

“Bộ em không phải sao?”

“Lúc tan học tất cả mọi người đều gọi em là Nhị hoàng tử.”

“Mang dòng máu hoàng gia tốt biết bao.”

“Là một thằng ngu vừa nhị vừa vàng! Gọi tắt là Nhị hoàng tử.”

Cao Khải đã thở không nổi, “Em mà không buông tay chắc chắn liền trở thành phạm nhân giết người.”

“Chỉ cần cùng anh đồng quy vu tận, kiếp này của em cũng coi như không còn gì để luyến tiếc rồi.”

“Owen! Cứu mạng.”

Đã một tuần rồi Owen không có xuất hiện.

Cao Khải hỏi: “Có ai thấy Owen không?”

Mọi người lắc đầu.

“Em có thể báo cảnh sát không?”

“Quan hệ của cậu và người mất tích là gì?” Vũ Phi hỏi: “Người thân? Bạn cùng phòng? Hay là bạn bè?”

“Người thân.”

“Giấy chứng minh đâu?”

“Có nhân chứng thôi được không?” Cao Khải nói: “Ai trong đây cũng đều có thể làm chứng.”

Cốc cốc cốc.

“Owen của em đã về rồi?”

Cao Khải mở cửa ra, thấy được một cô gái.

Từ đầu đến chân của cô gái đó toàn là đồ hiệu, cô ta lấy kính râm đen bản to ra, hỏi: “Owen ở nơi này sao?”

“Xin hỏi, cô là?”

Cô gái đi vào chung cư, nói: “Chắc anh là Cao Khải?”

“Cô biết tôi?”

“Owen từng nói qua anh.” Người phụ nữ nói: “Vừa nhìn một cái liền biết chính là diễn viên nhỏ không biết tên tuổi.”

???

Lâm Khải hỏi: “Cô là ai?”

“Ô, chắc cậu là Lâm Khải.” Người phụ nữ nói: “Cũng thanh tú dễ nhìn, dễ khiến người ta thấy thích.”

“Cảm ơn.”

“Vừa thấy chính là cái tiểu tao hóa (lẳng lơ).”

???

Tống Hải hỏi: “Cô có chuyện gì sao?”

“Trong chung cư của các người cũng chỉ có người này có thể xem.” Cô ta nói: “Nhưng mà lại có mùi của đồ nhà quê mới làm giàu.”

Vũ Phi hỏi: “Xin hỏi cô đang làm gì?”

“Nói chung vẫn là tốt hơn cảnh sát như anh.”

Châu Ngư đứng phía sau bàn ăn, không có quan tâm đến cô gái, cũng không hy vọng bị cô ta chú ý tới.

Cô gái đi một vòng quanh bàn ăn, nói: “Làm đồ ăn cũng được, nếu sau này không viết tiểu thuyết nổi nữa thì có thể tới nhà của tôi làm đầu bếp.”

Châu Ngư hỏi: “Cô là bạn của Owen?”

“Không phải bạn.” Cô ta nói: “Mà là vị hôn thê.”

“Các đồng chí, tôi về rồi đây!”

“Ha hả.”

Các đồng chí đồng thời cười lạnh.

Owen nói: “Khó lắm em mới về được, mọi người không nhớ em sao?”

“Ha hả.”

Cao Khải nói: “Chúng tôi nào dám nhớ ngài? Tôi chỉ là một diễn viên không tiếng tăm, mấy người còn lại hoặc là đồ nhà quê, hoặc là tiểu tao hóa, đâu dám có quan hệ gì với ngài?”

“Anh nói thế là sao?”

“Mau kéo vị hôn thê của ngài ra khỏi nơi này.” Lâm Khải nói: “Nơi này của chúng tôi không chứa nổi vị thần như ngài đâu.”

“Vị hôn thê?”

“Owen!”

“Thụy Thu?”

Thụy Thu nhào vào trong lòng ngực Owen, nói: “Để em nói cho anh một tin vô cùng tốt.”

Owen lùi một bước về phía sau, hỏi: “Cái gì?”

“Hai bác đã đồng ý cho em kết hôn với anh.”

“Cái gì?”

Tiệm cà phê.

Owen hỏi: “Không phải em đang ở Ý sao?”

“Mì Ý khó ăn quá, em chịu không nổi.”

“Làm như ở Ý chỉ có mì Ý không bằng.”

“Còn có spaghetti với pasta.”

Owen nói: “Anh nhớ hình như em đã đính hôn rồi mà?

“Đúng vậy.” Thụy Thu nói: “Với một phú hào đào dầu mỏ.”

“Vậy em…”

“Đã quên nói cho anh biết, bếp khí than nhà bọn họ nổ mạnh, cháy thùng dầu thô, gia tài hàng tỉ biến thành tro tàn.”

“Anh ta nấu cơm bên cạnh thùng dầu thô?”

“Ai biết được.” Thụy Thu nói: “Em về nước vì muốn được ở bên anh.”

“Hai chúng ta đã không gặp nhau rất nhiều năm rồi, đâu còn tình cảm gì nữa.”

“Tình cảm có thể từ từ bồi đắp.”

Owen che đầu lại, nói: “Thụy Thu, đã quên nói cho em, anh đã có người yêu rồi.”

“Đừng gạt em.” Thụy Thu cười, nói: “Không ai có thể nói dối trước mặt em.”

Chung cư.

Owen nói: “Đầu tiên, em muốn khai sự thật về quan hệ của em với Thụy Thu. Chúng em là hàng xóm, cho nên quen biết nhau từ hồi nhỏ, sau này em ấy đi du học ở Ý, chúng em liền không còn liên hệ với nhau, em cũng không biết tại sao cô ấy lại đột nhiên quay lại.”

“Ồ.” Lâm Khải nói: “Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư bị bắt chia lìa, gương vỡ lại lành.”

“Tụi anh không có quan hệ gì hết.”

Cao Khải hỏi: “Vậy tại sao cô ta nói cô ta là vị hôn thê của em?”

“Chuyện này, phải nói từ chuyện em mất tích mấy bữa nay.”

Lâm Khải đi tìm một thùng bắp rang, cậu có thể cảm giác được đây sẽ là một câu chuyện không chỉ dài lâu mà còn thú vị nữa.

Owen thanh giọng, nói: “Chuyện làm ăn của nhà em xảy ra một chút sự cố, cho nên em bắt buộc phải trở về xử lý, sau đó…”

Cao Khải: “Nói trọng điểm.”

“Nói chung là, lần này nhà em gặp một chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng mà cũng chuyển nguy thành an, người nhà em lo lắng sẽ có ngoài ý muốn lần nữa, nên hy vọng có thể kết minh với xí nghiệp khác.”

Lâm Khải: “Cho nên muốn anh kết hôn?” 

“Không có, nhưng mà người nhà anh hy vọng anh có thể tìm một người bạn gái, tốt nhất là có thể giúp được cho nhà anh.” Owen nói: “Nhưng mà anh lớn như vậy rồi, chỉ đưa đúng một người về nhà.”

Cao Khải hỏi: “Ai?”

“Thụy Thu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện