Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
Chương 25: Nhà trọ tập mỹ
Edit: Bánh
Beta: Yuri
Nhà Trọ Tập Mỹ
Cao Khải ngồi xuống, “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tống Hải: “Chuyện tuyển công nhân.”
Cao Khải cười hai tiếng, “Có người vượt qua đề thi biến thái của anh chưa?”
Tống Hải lắc đầu.
Lâm Khải hỏi: “Đề gì vậy?”
“‘Một trăm câu hỏi vì sao*’ của ông chủ Tống, bao gồm nhiều lĩnh vực và chuyên ngành.” Cao Khải hỏi: “Muốn thử xem không?”
*Một trăm câu hỏi vì sao: ở trong raw là 脑筋急转弯, có nghĩa là một trăm câu hỏi giúp bạn vận động đầu óc, các câu hỏi đa số đều là hỏi xoáy và câu trả lời đều khá là “tấu hài”.
“Muốn!”
Vẻ mặt của Cao Khải trở nên nghiêm túc, “Câu đầu tiên, nước Mỹ có một tù giam được xây trên một ngọn đảo, vì sao mấy chục năm rồi vẫn không có người vượt ngục?”
“Vì không biết bơi?”
“Trong một cái ngục giam có nhiều tù nhân như vậy, chắc sẽ có người biết bơi mà?”
“Cách bờ biển quá xa?”
“Câu này cũng được, còn không?”
Lâm Khải thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác: “Còn nữa sao?”
“Đáp án chính xác nhất, trong biển có rất nhiều cá mập trắng.”
???
Cao Khải hỏi: “Còn muốn thử nữa không?”
“Không được ra đề lươn lẹo như vậy nữa.”
“Câu tiếp theo là về Địa Lý, lấy trong cuốn tổng hợp đề thi đại học cả nước.” Cao Khải hỏi: “Argentina ở Châu Mỹ có lượng mật ong dư thừa, doanh số cả nước vô cùng thấp, nhưng mà lượng xuất khẩu mỗi năm đều chiếm hàng đầu thế giới, vì sao?”
“Chất lượng tốt, điều kiện địa lý thuận lợi? Điều kiện khí hậu thích hợp cho hoa cỏ sinh trưởng và tạo điều kiện cho nuôi dưỡng ong mật, cho nên sản xuất ra sản phảm có chất lượng vô cùng tốt.”
Cao Khải hơi mỉm cười, “Bởi vì dân bản xứ không thích ăn mật ong, cho nên có thể xuất khẩu với số lượng lớn.”
???
Tống Hải nói: “Hơn 50% đều trả lời giống như cậu, nhưng mà tôi lại không thuộc bộ phận tuyển nhân sự.”
Công ty.
Tống Hải mặc một bộ âu phục.
Thư ký cầm một tập hồ sơ đi tới: “Sếp, dựa vào yêu cầu của anh, chúng tôi đã chọn ra hai mươi người không tồi.”
Tống Hải nói: “Cho từng người vào đi.”
Công ty Tống Hải tập trung chủ yếu vào thương mại điện tử, bởi vì điều kiện ưu việt, tiền lương phong phú, cho nên mỗi năm đều có không ít người xin vào làm.
Người phỏng vấn đầu tiên là một nữ sinh viên đại học, cô mặc một cái váy không những mát mẻ mà còn mỏng tanh, lộ ra vòng eo uyển chuyển nhẹ nhàng của thiếu nữ.
“Xin chào, em là Tiểu Tân, là sinh viên tốt nghiệp của đại học A.”
Tiểu Tân vén một chút mái tóc đen nhánh mềm mại vô cùng của mình.
Vẻ mặt của Tống Hải bình thường, hỏi: “Cô có bút sáp* sao?”
“Dạ?”
*Ở trên cô ấy giới thiệu mình tên là Tiểu Tân (小新), xong rồi Tống Hải hỏi bút sáp (蜡笔), hai cái ghép lại (蜡笔小新) là Shin – Cậu bé bút chì.
“Đùa thôi,” Tống Hải nói: “Cô đã có kinh nghiệm trong ngành này chưa?”
“Em chắc chắn mình có thể đảm nhiệm công việc này.” Tiểu Tân kéo váy của mình lên một chút, lộ ra một khúc da thịt trắng nõn nà.
Tiểu Tân là hoa hậu giảng đường của đại học A, bình thường chỉ cần cô làm động tác này, cho dù là một con sư tử đực cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời cô, nhưng mà đáng tiếc, Tống Hải miễn dịch với tất cả giống cái.
Tống Hải trả lại sơ yếu lý lịch cho Tiểu Tân, “Được rồi, cô có thể về rồi, công ty sẽ cho cô lời hồi đáp sau.”
Tuy nói như vậy, nhưng mà ý chính là cô bị out rồi.
Tiểu Tân nhìn Tống Hải, nói: “Giám đốc, anh không suy xét thử dùng một chút sao?”
Tiểu Tân nhấn mạnh hai chữ “thử dùng”, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tống Hải cười, nói: “Không cần, cô đi về trước đi.”
Người phỏng vấn thứ hai tuổi hơi lớn. Hơn nữa trên đỉnh đầu còn hơi bị hói.
Tống Hải nói: “Công ty chúng tôi chỉ tuyển nhân viên thuộc khoá này.”
“Tôi thuộc khoá này.”
Tống Hải mở sơ yếu lý lịch ra, hỏi: “Cậu là Tiểu Chung?”
Trên sơ yếu lý lịch có một tấm giấy chứng nhận, người trong ảnh chụp có mái tóc rất dày, nhìn vô cùng có tinh thần, nhưng mà người ngồi trước mặt này có khuôn mặt tiều tụy, làn da hiện ra một loại màu vàng nhạt.
Tiểu Chung gãi đầu, nói: “Thời điểm chụp là năm nhất của tôi, bây giờ phát sinh một chút biến hóa nho nhỏ.”
Tống Hải lật sơ yếu lý lịch, hỏi: “Cậu học máy tính? Còn chọn môn học thiết kế?”
Tiểu Chung đẩy một chồng giấy chứng nhận qua, “Giám đốc, anh có thể nhìn xem, mấy thứ này là giấy chứng nhận trong bốn năm tôi học đại học.”
Giấy chứng nhận của Tiểu Chung bao gồm tất cả phương diện, thậm chí có một tờ giấy chứng nhận viết to chữ “Vận động viên bơi lội cấp hai”.
“Đây là lúc tôi học năm hai.” Tiểu Chung nói: “Hơn nữa tôi cũng có kinh nghiệm vì cũng từng thực tập ở một công ty điện tử.”
Tống Hải vô cùng hài lòng với hệ thống phần cứng của Tiểu Chung, còn lại chính là phần mềm. Anh hỏi một vấn đề vô cùng cũ kỹ: “Vì sao cậu muốn tới công ty của chúng tôi?”
“Anh muốn nghe nói thật hay là nói dối?”
“Nói thật.”
“Công ty của anh có rất nhiều nhân viên nữ, công việc nhiều, tôi còn có thể giải quyết luôn chuyện của người (yêu) mà tôi thích.”
Trong công ty có tới 70% nhân viên là nữ, còn là nhân viên nữ có điều kiện vô cùng ưu việt. Tống Hải không gần nữ sắc chỉ coi trọng năng lực làm việc, không nghĩ tới thế nhưng trở thành công ty đặc sắc, hấp dẫn một số lượng lớn nữ sinh.
Tống Hải giữ lại sơ yếu lý lịch của Tiểu Chung, nói: “Chút nữa sẽ có người dẫn cậu đi làm quen công ty.”
Buổi chiều, Tống Hải lấy tay đỡ trán, hỏi: “Còn có người nào không?”
Thư ký nói: “Sếp, còn người cuối cùng.”
“Cho cậu ta vào đi.”
“Cậu ấy… có lẽ tạm thời tới không được…”
Tống Hải ngẩng đầu lên, “Vì sao?”
“Cậu ấy cảm thấy đói bụng, đi mua bánh trứng gà…”
“Vậy cho cậu ta out luôn đi.” Tống Hải nói: “Nhớ trả tiền bánh cho cậu ta.”
Tống Hải là người vô cùng coi trọng khái niệm thời gian, bởi vậy anh rất ghét loại người như thế này.
Mặt thư ký lộ vẻ khó xử: “Cậu ấy mua hai cái, trong đó một cái nói là cho anh…”
“Vậy trả tiền hai cái.”
“Không cần không cần.” Một chàng trai đeo cặp đi vào, “Coi như tôi mời anh.”
“Không cần.”
Anh chàng lấy bánh trứng gà ra, nói: “Bỏ thêm sốt cà chua và sốt salad, ăn vô cùng ngon.”
Mùi hương từ bánh trứng gà lan tỏa ra khắp mọi nơi.
Bụng Tống Hải kêu lên một tiếng, anh còn chưa có ăn cơm.
Chàng trai nói: “Cho dù là giám đốc cũng phải ăn cơm, đúng không?”
“Cảm ơn.”
Tống Hải cắn một miêng, lớp vỏ ngoài thơm ngon và giòn tan tràn ngập toàn bộ khoang miệng, phối hợp với vị chua ngọt của sốt cà chua cùng nhau vào bụng.
Anh chàng đưa sơ yếu lí lịch của mình ra, “Tôi là Tô Hòa, là sinh viên tốt nghiệp của trường đại học A.”
Lại là đại học A. Hôm nay hai mươi người phỏng vấn hơn phân nửa đều là người từ đại học A.
Tống Hải ăn bánh trứng gà của Tô Hòa, cho nên tỉ mỉ nhìn sơ yếu lý lịch của cậu, “Cậu từng là chủ tịch hội học sinh, còn từng mở shop online, thậm chí từng làm việc ở tiệm trà sữa, gà nướng, thú cưng?”
“Hứng thú của tôi tương đối lớn, cho nên thích làm mọi việc.”
“Vậy sao.”
Tô Hòa nói: “Tôi nghĩ đến công ty của anh là bởi vì nữ sinh nhiều.”
“Cậu cũng tưởng ở công ty của tôi giải quyết vấn đề độc thân?”
Tô Hòa lớn lên không tồi, chính là hình tượng bạn trai mà các cô gái hằng mong ước.
Tô Hòa lắc đầu, “Tôi là gay, làm ở công ty anh sẽ không cần lo lắng bị bắt tìm bạn gái.”
Tống Hải cười, “Cậu không sợ sẽ bị tôi đe dọa?”
“Anh là một ông chủ tốt.” Tô Hòa nói: “Sự bao dung nhất định vô cùng lớn.”
Chung cư.
Lâm Khải hỏi: “Ông chủ Tống, chuyện tuyển nhân sự của anh thế nào rồi?”
“Để lại năm người.” Tống Hải nói: “Năm nay nam sinh có rất nhiều.”
“Có đẹp trai không?”
Tô Hòa cũng không tệ lắm, đặc biệt là có cái miệng vô cùng dẻo, nếu mà cậu ta là thẳng nam thì chắc chắn có thể dỗ mọi loại cô gái.
Tống Hải nói: “Có một người tên Tiểu Chung, ảnh chụp hình cũng được, chỉ là có hơi hói.”
“Có ai làm được mấy cái đề biến thái của anh không?”
Số điểm của hai mươi người phỏng vấn không tồi, nhưng mà chỉ có Tô Hòa đạt điểm tuyệt đối.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Sáng sớm thứ bảy, Lâm Khải đội nguyên một đầu ổ gà đi mở cửa.
“Xin chào, cho hỏi Tống Hải ở nơi này sao?”
Lâm Khải xoa đôi mắt, hỏi: “Anh là?”
Tô Hòa giơ văn kiện trong tay lên, “Tôi là nhân viên của anh ấy, tôi tới là để đưa đồ.”
“Anh ấy không ở công ty sao?”
“Không có.”
Mỗi ngày Tống Hải đều xuất quỷ nhập thần, Lâm Khải nói: “Nếu không thì anh đi vào chờ anh ấy?”
“Cảm ơn.”
Tô Hòa ngồi xuống sô pha, Lâm Khải rót cho anh một ly nước ấm, “Anh là nhân viên mới của ông chủ Tống?”
Tô Hòa gật đầu.
Cao Khải đi ra, hỏi: “Ai tới?”
Cao Khải chỉ mặc một cái quần đùi, lộ ra một đồ vật vô cùng lớn, anh thấy Tô Hòa, hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là ai đây?”
“Tôi là Tô Hòa, là nhân viên của ông chủ Tống.”
“Quào.” Cao Khải cười xấu xa nói: “Diễm phúc của ông chủ Tống không cạn nha.”
Lâm Khải ném một cái gối ôm qua, “Chú ý hình tượng của anh dùm em một chút!”
“Yes sir!”
Cao Khải đi vào phòng thay quần áo, xong rồi cũng ngồi xuống sô pha, “Cậu tới tìm ông chủ Tống làm gì?”
“Đưa đồ.”
Cao Khải ánh mắt tràn ngập ý vị khiêu khích, nói: “Hôm nay cậu mới vừa tốt nghiệp đúng không?”
“Không sai.”
“Công việc có thuận lợi không?”
“Giám đốc Tống rất chiếu cố tôi.”
“Vậy còn được.” Cao Khải ngồi gần lại một chút, “Còn chưa có tự giới thiệu nữa, tôi là Cao Khải, là bạn cùng phòng với ông chủ Tống.”
“Sớm nghe nói về đại danh của anh rồi.”
Lâm Khải hỏi: “Anh nghe qua tên của anh ấy rồi?”
“Đội trưởng đội bóng đá.” Tô Hòa nói: “Còn có tennis Long Siêu, đội trưởng đội bóng rổ Vương Tương Nghị.”
Lâm Khải cùng Cao Khải liếc mắt nhau một cái, hỏi: “Cậu đã xem bộ tiểu thuyết này rồi ư?”
“Nhập môn chi tác của cái vòng này mà.” Tô Hòa nói: “Nhưng mà hiện tại tìm không thấy tài nguyên nữa rồi.”
“Anh cũng là gay?”
Tô Hòa ừ một tiếng, “Mới vừa vào.”
“Gần đây?”
“Năm tư đại học có quen bạn trai, hai tháng sau chia tay.”
Cao Khải nhìn mặt Tô Hòa, “Bạn trai cậu cũng dám chia tay?”
“Tôi tự nói ra.” Tô Hòa nói: “Trong lúc anh ta quen tôi, còn quen thêm ba người khác nữa.”
Lâm Khải nhéo cằm, “Em cảm giác câu chuyện này có chút quen.”
“Nhưng mà hiện tại ok rồi.” Tô Hòa nói: “Đầu tiên tôi muốn có công tác ổn định đã.”
Lâm Khải nói chuyện với Tô Hòa vô cùng hợp ý, chỉ sau nửa giờ, hai người đã bắt đầu cùng nhau nói xấu người yêu cũ của Tô Hòa.
Châu Ngư cũng cầm chén trà ngồi xuống, nghe Tô Hòa nói hết.
Tô Hòa cầm Châu Ngư tay, “Anh đại Ngư phải không?”
Châu Ngư đã là danh nhân trong thành phố A, mỗi ngày đều có vô số người muốn đến tìm anh tâm sự. Mỗi ngày Châu Ngư chỉ tiếp đãi ba người, thu hoạch không ít fans.
Lâm Khải hỏi: “Mấy ngày này anh đi đâu vậy?”
“Anh à.” Châu Ngư cười cười, nói: “Gần đây có một đoàn phim tìm anh, hy vọng anh làm biên kịch cho họ.”
Đôi mắt của Cao Khải lập tức phóng to, “Đoàn phim? Đoàn phim nào?”
“Một phim hài kịch, nói về sinh hoạt của người thường.”
Owen ôm Mi Mi ngồi xuống, “Em ngửi thấy có mùi drama!”
Vũ Phi: “Anh cũng ngửi được.”
Tống Hải đẩy cửa ra, “Sao đều ngồi trên sô pha vậy?”
Châu Ngư nói: “Anh viết bối cảnh như thế này, tổng cộng có bảy người, một người là một tác giả hơi nổi tiếng, một học sinh cấp 3 chưa trải qua sự đời, một người là cảnh sát nhân dân anh dũng, một công tử nhà giàu mới vừa tốt nghiệp, một ông chủ thành thục ổn trọng, còn có tra nam phong lưu thành tánh cùng với sinh viên tốt nghiệp vào xã hội.”
Lâm Khải hỏi: “Vậy truyện này tên là gì?”
“Là Nhà Trọ Tập Mỹ!”
– HOÀN –
Mình biết bộ này khá là nhạt, không có gì đặc sắc, nhưng mà nó được coi là bộ đầu tay của nhà. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ trong thời gian qua. Hi vọng các bạn có thể tiếp tục gắn bó với nhà mình. Cảm ơn.
Beta: Yuri
Nhà Trọ Tập Mỹ
Cao Khải ngồi xuống, “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tống Hải: “Chuyện tuyển công nhân.”
Cao Khải cười hai tiếng, “Có người vượt qua đề thi biến thái của anh chưa?”
Tống Hải lắc đầu.
Lâm Khải hỏi: “Đề gì vậy?”
“‘Một trăm câu hỏi vì sao*’ của ông chủ Tống, bao gồm nhiều lĩnh vực và chuyên ngành.” Cao Khải hỏi: “Muốn thử xem không?”
*Một trăm câu hỏi vì sao: ở trong raw là 脑筋急转弯, có nghĩa là một trăm câu hỏi giúp bạn vận động đầu óc, các câu hỏi đa số đều là hỏi xoáy và câu trả lời đều khá là “tấu hài”.
“Muốn!”
Vẻ mặt của Cao Khải trở nên nghiêm túc, “Câu đầu tiên, nước Mỹ có một tù giam được xây trên một ngọn đảo, vì sao mấy chục năm rồi vẫn không có người vượt ngục?”
“Vì không biết bơi?”
“Trong một cái ngục giam có nhiều tù nhân như vậy, chắc sẽ có người biết bơi mà?”
“Cách bờ biển quá xa?”
“Câu này cũng được, còn không?”
Lâm Khải thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác: “Còn nữa sao?”
“Đáp án chính xác nhất, trong biển có rất nhiều cá mập trắng.”
???
Cao Khải hỏi: “Còn muốn thử nữa không?”
“Không được ra đề lươn lẹo như vậy nữa.”
“Câu tiếp theo là về Địa Lý, lấy trong cuốn tổng hợp đề thi đại học cả nước.” Cao Khải hỏi: “Argentina ở Châu Mỹ có lượng mật ong dư thừa, doanh số cả nước vô cùng thấp, nhưng mà lượng xuất khẩu mỗi năm đều chiếm hàng đầu thế giới, vì sao?”
“Chất lượng tốt, điều kiện địa lý thuận lợi? Điều kiện khí hậu thích hợp cho hoa cỏ sinh trưởng và tạo điều kiện cho nuôi dưỡng ong mật, cho nên sản xuất ra sản phảm có chất lượng vô cùng tốt.”
Cao Khải hơi mỉm cười, “Bởi vì dân bản xứ không thích ăn mật ong, cho nên có thể xuất khẩu với số lượng lớn.”
???
Tống Hải nói: “Hơn 50% đều trả lời giống như cậu, nhưng mà tôi lại không thuộc bộ phận tuyển nhân sự.”
Công ty.
Tống Hải mặc một bộ âu phục.
Thư ký cầm một tập hồ sơ đi tới: “Sếp, dựa vào yêu cầu của anh, chúng tôi đã chọn ra hai mươi người không tồi.”
Tống Hải nói: “Cho từng người vào đi.”
Công ty Tống Hải tập trung chủ yếu vào thương mại điện tử, bởi vì điều kiện ưu việt, tiền lương phong phú, cho nên mỗi năm đều có không ít người xin vào làm.
Người phỏng vấn đầu tiên là một nữ sinh viên đại học, cô mặc một cái váy không những mát mẻ mà còn mỏng tanh, lộ ra vòng eo uyển chuyển nhẹ nhàng của thiếu nữ.
“Xin chào, em là Tiểu Tân, là sinh viên tốt nghiệp của đại học A.”
Tiểu Tân vén một chút mái tóc đen nhánh mềm mại vô cùng của mình.
Vẻ mặt của Tống Hải bình thường, hỏi: “Cô có bút sáp* sao?”
“Dạ?”
*Ở trên cô ấy giới thiệu mình tên là Tiểu Tân (小新), xong rồi Tống Hải hỏi bút sáp (蜡笔), hai cái ghép lại (蜡笔小新) là Shin – Cậu bé bút chì.
“Đùa thôi,” Tống Hải nói: “Cô đã có kinh nghiệm trong ngành này chưa?”
“Em chắc chắn mình có thể đảm nhiệm công việc này.” Tiểu Tân kéo váy của mình lên một chút, lộ ra một khúc da thịt trắng nõn nà.
Tiểu Tân là hoa hậu giảng đường của đại học A, bình thường chỉ cần cô làm động tác này, cho dù là một con sư tử đực cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời cô, nhưng mà đáng tiếc, Tống Hải miễn dịch với tất cả giống cái.
Tống Hải trả lại sơ yếu lý lịch cho Tiểu Tân, “Được rồi, cô có thể về rồi, công ty sẽ cho cô lời hồi đáp sau.”
Tuy nói như vậy, nhưng mà ý chính là cô bị out rồi.
Tiểu Tân nhìn Tống Hải, nói: “Giám đốc, anh không suy xét thử dùng một chút sao?”
Tiểu Tân nhấn mạnh hai chữ “thử dùng”, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Tống Hải cười, nói: “Không cần, cô đi về trước đi.”
Người phỏng vấn thứ hai tuổi hơi lớn. Hơn nữa trên đỉnh đầu còn hơi bị hói.
Tống Hải nói: “Công ty chúng tôi chỉ tuyển nhân viên thuộc khoá này.”
“Tôi thuộc khoá này.”
Tống Hải mở sơ yếu lý lịch ra, hỏi: “Cậu là Tiểu Chung?”
Trên sơ yếu lý lịch có một tấm giấy chứng nhận, người trong ảnh chụp có mái tóc rất dày, nhìn vô cùng có tinh thần, nhưng mà người ngồi trước mặt này có khuôn mặt tiều tụy, làn da hiện ra một loại màu vàng nhạt.
Tiểu Chung gãi đầu, nói: “Thời điểm chụp là năm nhất của tôi, bây giờ phát sinh một chút biến hóa nho nhỏ.”
Tống Hải lật sơ yếu lý lịch, hỏi: “Cậu học máy tính? Còn chọn môn học thiết kế?”
Tiểu Chung đẩy một chồng giấy chứng nhận qua, “Giám đốc, anh có thể nhìn xem, mấy thứ này là giấy chứng nhận trong bốn năm tôi học đại học.”
Giấy chứng nhận của Tiểu Chung bao gồm tất cả phương diện, thậm chí có một tờ giấy chứng nhận viết to chữ “Vận động viên bơi lội cấp hai”.
“Đây là lúc tôi học năm hai.” Tiểu Chung nói: “Hơn nữa tôi cũng có kinh nghiệm vì cũng từng thực tập ở một công ty điện tử.”
Tống Hải vô cùng hài lòng với hệ thống phần cứng của Tiểu Chung, còn lại chính là phần mềm. Anh hỏi một vấn đề vô cùng cũ kỹ: “Vì sao cậu muốn tới công ty của chúng tôi?”
“Anh muốn nghe nói thật hay là nói dối?”
“Nói thật.”
“Công ty của anh có rất nhiều nhân viên nữ, công việc nhiều, tôi còn có thể giải quyết luôn chuyện của người (yêu) mà tôi thích.”
Trong công ty có tới 70% nhân viên là nữ, còn là nhân viên nữ có điều kiện vô cùng ưu việt. Tống Hải không gần nữ sắc chỉ coi trọng năng lực làm việc, không nghĩ tới thế nhưng trở thành công ty đặc sắc, hấp dẫn một số lượng lớn nữ sinh.
Tống Hải giữ lại sơ yếu lý lịch của Tiểu Chung, nói: “Chút nữa sẽ có người dẫn cậu đi làm quen công ty.”
Buổi chiều, Tống Hải lấy tay đỡ trán, hỏi: “Còn có người nào không?”
Thư ký nói: “Sếp, còn người cuối cùng.”
“Cho cậu ta vào đi.”
“Cậu ấy… có lẽ tạm thời tới không được…”
Tống Hải ngẩng đầu lên, “Vì sao?”
“Cậu ấy cảm thấy đói bụng, đi mua bánh trứng gà…”
“Vậy cho cậu ta out luôn đi.” Tống Hải nói: “Nhớ trả tiền bánh cho cậu ta.”
Tống Hải là người vô cùng coi trọng khái niệm thời gian, bởi vậy anh rất ghét loại người như thế này.
Mặt thư ký lộ vẻ khó xử: “Cậu ấy mua hai cái, trong đó một cái nói là cho anh…”
“Vậy trả tiền hai cái.”
“Không cần không cần.” Một chàng trai đeo cặp đi vào, “Coi như tôi mời anh.”
“Không cần.”
Anh chàng lấy bánh trứng gà ra, nói: “Bỏ thêm sốt cà chua và sốt salad, ăn vô cùng ngon.”
Mùi hương từ bánh trứng gà lan tỏa ra khắp mọi nơi.
Bụng Tống Hải kêu lên một tiếng, anh còn chưa có ăn cơm.
Chàng trai nói: “Cho dù là giám đốc cũng phải ăn cơm, đúng không?”
“Cảm ơn.”
Tống Hải cắn một miêng, lớp vỏ ngoài thơm ngon và giòn tan tràn ngập toàn bộ khoang miệng, phối hợp với vị chua ngọt của sốt cà chua cùng nhau vào bụng.
Anh chàng đưa sơ yếu lí lịch của mình ra, “Tôi là Tô Hòa, là sinh viên tốt nghiệp của trường đại học A.”
Lại là đại học A. Hôm nay hai mươi người phỏng vấn hơn phân nửa đều là người từ đại học A.
Tống Hải ăn bánh trứng gà của Tô Hòa, cho nên tỉ mỉ nhìn sơ yếu lý lịch của cậu, “Cậu từng là chủ tịch hội học sinh, còn từng mở shop online, thậm chí từng làm việc ở tiệm trà sữa, gà nướng, thú cưng?”
“Hứng thú của tôi tương đối lớn, cho nên thích làm mọi việc.”
“Vậy sao.”
Tô Hòa nói: “Tôi nghĩ đến công ty của anh là bởi vì nữ sinh nhiều.”
“Cậu cũng tưởng ở công ty của tôi giải quyết vấn đề độc thân?”
Tô Hòa lớn lên không tồi, chính là hình tượng bạn trai mà các cô gái hằng mong ước.
Tô Hòa lắc đầu, “Tôi là gay, làm ở công ty anh sẽ không cần lo lắng bị bắt tìm bạn gái.”
Tống Hải cười, “Cậu không sợ sẽ bị tôi đe dọa?”
“Anh là một ông chủ tốt.” Tô Hòa nói: “Sự bao dung nhất định vô cùng lớn.”
Chung cư.
Lâm Khải hỏi: “Ông chủ Tống, chuyện tuyển nhân sự của anh thế nào rồi?”
“Để lại năm người.” Tống Hải nói: “Năm nay nam sinh có rất nhiều.”
“Có đẹp trai không?”
Tô Hòa cũng không tệ lắm, đặc biệt là có cái miệng vô cùng dẻo, nếu mà cậu ta là thẳng nam thì chắc chắn có thể dỗ mọi loại cô gái.
Tống Hải nói: “Có một người tên Tiểu Chung, ảnh chụp hình cũng được, chỉ là có hơi hói.”
“Có ai làm được mấy cái đề biến thái của anh không?”
Số điểm của hai mươi người phỏng vấn không tồi, nhưng mà chỉ có Tô Hòa đạt điểm tuyệt đối.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Cốc cốc cốc.
Cốc cốc cốc.
Sáng sớm thứ bảy, Lâm Khải đội nguyên một đầu ổ gà đi mở cửa.
“Xin chào, cho hỏi Tống Hải ở nơi này sao?”
Lâm Khải xoa đôi mắt, hỏi: “Anh là?”
Tô Hòa giơ văn kiện trong tay lên, “Tôi là nhân viên của anh ấy, tôi tới là để đưa đồ.”
“Anh ấy không ở công ty sao?”
“Không có.”
Mỗi ngày Tống Hải đều xuất quỷ nhập thần, Lâm Khải nói: “Nếu không thì anh đi vào chờ anh ấy?”
“Cảm ơn.”
Tô Hòa ngồi xuống sô pha, Lâm Khải rót cho anh một ly nước ấm, “Anh là nhân viên mới của ông chủ Tống?”
Tô Hòa gật đầu.
Cao Khải đi ra, hỏi: “Ai tới?”
Cao Khải chỉ mặc một cái quần đùi, lộ ra một đồ vật vô cùng lớn, anh thấy Tô Hòa, hỏi: “Anh chàng đẹp trai này là ai đây?”
“Tôi là Tô Hòa, là nhân viên của ông chủ Tống.”
“Quào.” Cao Khải cười xấu xa nói: “Diễm phúc của ông chủ Tống không cạn nha.”
Lâm Khải ném một cái gối ôm qua, “Chú ý hình tượng của anh dùm em một chút!”
“Yes sir!”
Cao Khải đi vào phòng thay quần áo, xong rồi cũng ngồi xuống sô pha, “Cậu tới tìm ông chủ Tống làm gì?”
“Đưa đồ.”
Cao Khải ánh mắt tràn ngập ý vị khiêu khích, nói: “Hôm nay cậu mới vừa tốt nghiệp đúng không?”
“Không sai.”
“Công việc có thuận lợi không?”
“Giám đốc Tống rất chiếu cố tôi.”
“Vậy còn được.” Cao Khải ngồi gần lại một chút, “Còn chưa có tự giới thiệu nữa, tôi là Cao Khải, là bạn cùng phòng với ông chủ Tống.”
“Sớm nghe nói về đại danh của anh rồi.”
Lâm Khải hỏi: “Anh nghe qua tên của anh ấy rồi?”
“Đội trưởng đội bóng đá.” Tô Hòa nói: “Còn có tennis Long Siêu, đội trưởng đội bóng rổ Vương Tương Nghị.”
Lâm Khải cùng Cao Khải liếc mắt nhau một cái, hỏi: “Cậu đã xem bộ tiểu thuyết này rồi ư?”
“Nhập môn chi tác của cái vòng này mà.” Tô Hòa nói: “Nhưng mà hiện tại tìm không thấy tài nguyên nữa rồi.”
“Anh cũng là gay?”
Tô Hòa ừ một tiếng, “Mới vừa vào.”
“Gần đây?”
“Năm tư đại học có quen bạn trai, hai tháng sau chia tay.”
Cao Khải nhìn mặt Tô Hòa, “Bạn trai cậu cũng dám chia tay?”
“Tôi tự nói ra.” Tô Hòa nói: “Trong lúc anh ta quen tôi, còn quen thêm ba người khác nữa.”
Lâm Khải nhéo cằm, “Em cảm giác câu chuyện này có chút quen.”
“Nhưng mà hiện tại ok rồi.” Tô Hòa nói: “Đầu tiên tôi muốn có công tác ổn định đã.”
Lâm Khải nói chuyện với Tô Hòa vô cùng hợp ý, chỉ sau nửa giờ, hai người đã bắt đầu cùng nhau nói xấu người yêu cũ của Tô Hòa.
Châu Ngư cũng cầm chén trà ngồi xuống, nghe Tô Hòa nói hết.
Tô Hòa cầm Châu Ngư tay, “Anh đại Ngư phải không?”
Châu Ngư đã là danh nhân trong thành phố A, mỗi ngày đều có vô số người muốn đến tìm anh tâm sự. Mỗi ngày Châu Ngư chỉ tiếp đãi ba người, thu hoạch không ít fans.
Lâm Khải hỏi: “Mấy ngày này anh đi đâu vậy?”
“Anh à.” Châu Ngư cười cười, nói: “Gần đây có một đoàn phim tìm anh, hy vọng anh làm biên kịch cho họ.”
Đôi mắt của Cao Khải lập tức phóng to, “Đoàn phim? Đoàn phim nào?”
“Một phim hài kịch, nói về sinh hoạt của người thường.”
Owen ôm Mi Mi ngồi xuống, “Em ngửi thấy có mùi drama!”
Vũ Phi: “Anh cũng ngửi được.”
Tống Hải đẩy cửa ra, “Sao đều ngồi trên sô pha vậy?”
Châu Ngư nói: “Anh viết bối cảnh như thế này, tổng cộng có bảy người, một người là một tác giả hơi nổi tiếng, một học sinh cấp 3 chưa trải qua sự đời, một người là cảnh sát nhân dân anh dũng, một công tử nhà giàu mới vừa tốt nghiệp, một ông chủ thành thục ổn trọng, còn có tra nam phong lưu thành tánh cùng với sinh viên tốt nghiệp vào xã hội.”
Lâm Khải hỏi: “Vậy truyện này tên là gì?”
“Là Nhà Trọ Tập Mỹ!”
– HOÀN –
Mình biết bộ này khá là nhạt, không có gì đặc sắc, nhưng mà nó được coi là bộ đầu tay của nhà. Cảm ơn mọi người đã đọc và ủng hộ trong thời gian qua. Hi vọng các bạn có thể tiếp tục gắn bó với nhà mình. Cảm ơn.
Bình luận truyện