Người Trong Khu Nhà Trọ Đều Là Gay
Chương 7: Gian lận
Edit: Bánh
Beta: Yuri
Nhà Trọ.
Trên bàn trà ở phòng khách đặt một bó hoa hồng tươi rói.
Còn bó hoa lúc trước đã bị khô héo mất rồi.
Tống Hải tự mình xuống bếp làm hai phần cơm bình thường, còn lấy ra một chai rượu vang đỏ. Lâm Khải chú ý chai rượu này y chang chai rượu của Cao Khải.
Tống Hải làm thức ăn không ngon lắm, nhưng lại có hương vị “nhà”.
Cao Khải giơ ly lên, nói: “Hoan nghênh ông chủ Tống trở về!”
Lâm Khải hỏi: “Ông chủ Tống?”
“Cậu không biết sao? Ông chủ Tống chỉ cần phất ngón tay một cái là có thể mua luôn cả khu này.”
Tống Hải cười một tiếng, nói: “Khoa trương quá rồi. Tôi còn chưa nói chuyện với cậu đâu, tôi mới ra ngoài có một tháng mà cậu đã có người yêu rồi.”
Cao Khải ôm Owen hôn một cái, nói: “Định mệnh mà.”
Tống Hải lấy ra mấy cái hộp, nói: “Tôi có mang về cho mỗi người một phần quà nhỏ này.”
Quà của Cao Khải là một chai nước hoa mắc tiền, Owen được nhận nguyên bộ bí kíp thi lên thạc sĩ, còn Lâm Khải nhận được một cây bút máy, chỉ cần xem hộp đựng bút, Lâm Khải liền cảm giác được hương vị của tiền đang đập vào mặt cậu.
Trong tay Tống Hải chỉ còn một hộp, hỏi: “Đại Ngư đâu rồi?”
Lâm Khải nói: “Anh ấy đi tham gia hội đàm văn học rồi.”
“Vậy sao.”
Cái hộp Tống Khải đang cầm có hình hơi kỳ, nhìn giống như hộp đựng nhẫn.
Lúc đang làm bài tập, Lâm Khải lấy ra cây bút máy Tống Hải tặng.
Lâm Khải viết thử vài chữ, trong đầu nhảy ra mấy chữ – mượt mà, nặng nề, rất tốt!
Lâm Khải mở điện thoại ra lên mạng tìm nhãn hiệu của cây bút. Vừa mới thấy giá tiền của cây bút xong, cậu lập tức cất bút vào hộp.
Học phí ba năm cấp 3 của Lâm Khải, cộng thêm tiền sách cũng không mua nổi nắp bút.
Một cây bút máy sang trọng như vậy chỉ có thể dùng để ký hợp đồng trăm triệu, sao có thể để bị vấy bẩn bởi bài tập?
Phòng khách.
Cao Khải và Tống Hải đang cùng nhau hút thuốc.
Tống Hải đã cởi ra áo vest, chỉ mặc một áo ba lỗ lớn cùng quần đùi. Dáng người anh cũng không cường tráng, nhưng có sự oai phong của một người trung niên.
Cao Khải hỏi: “Ông chủ Tống đã giải quyết chuyện xong hết chưa?”
“Xong hết rồi, sẽ không liên lạc với nhau nữa.”
“Vậy còn đứa bé?”
“Cho cô ấy,” Tống Hải nhả ra một làn khói, nói: “Tôi là một thằng đàn ông, giữ trẻ không giỏi. Đem con cho cô ấy, đối với đứa bé đó là chuyện tốt.”
Tống Hải đã từng kết hôn. Cũng có một con.
Phụ nữ không bao giờ không thích người đàn ông thành công giống như Tống Hải, ban đầu vì gia đình ép cưới, Tống Hải bất đắc dĩ mới cưới một người phụ nữ mà mình không thích.
Tống Hải giơ ly lên, nói: “Tự do muôn năm.”
Bây giờ mọi chuyện đều kết thúc, Tống Hải có thể quay lại cuộc sống buông thả.
Tống Hải cùng Cao Khải nói chuyện một lát rồi chở về phòng của mình.
Cao Khải nói: “Đừng trốn nữa, đi ra đi.”
Lâm Khải chưa bao giờ biết kỹ thuật nghe lén của cậu lại kém đến như vậy.
Cao Khải nói: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
“Anh trộm chai rượu của ông chủ Tống đúng không?”
“Không có, sao cậu biết?”
“Ngày đầu em dọn vào đây, anh rót cho em loại rượu đó!”
“Được rồi, anh thừa nhận,” Cao Khải nói: “Không chỉ trộm rượu, anh còn trộm nến của ông chủ Tống.”
“Em biết rồi!”
Cao Khải nói: “Cậu không muốn hỏi cái gì khác sao?”
“Ông chủ Tống… kết hôn rồi?”
“Anh ấy có một đứa con đang học tiểu học.” Cao Khải nói: “Anh ấy tuy không thích vợ của mình, nhưng đối với đứa bé kia rất tốt. Ông chủ Tống có thể từ bỏ gia đình của chính mình, nguyện ý buông tha đứa con mình rất yêu thương, cậu cũng biết hôn nhân rất đáng sợ.”
“Thật không?”
Vì đối phó gia đình ép cưới, Châu Ngư cũng từng lừa dối Triệu Uông Dương.
Cao Khải thở dài, nói: “Đâu còn biện pháp nào khác. Người trong nhà đều là những người thân nhất của chúng ta, ai cũng không muốn để người thân nhất đau khổ. Cậu còn nhỏ, chưa có cảm giác khổ sở khi bị ép cưới, nên cậu không hiểu được đâu.”
Lâm Khải nói: “Anh nói mấy câu này nghe rất được đấy.”
“Còn trước kia thì sao?”
“Đều như shit!”
Cao Khải cười một tiếng, không cùng Lâm Khải cãi lại.
Lâm Khải hỏi: “Vậy sau này anh có định kết hôn không?”
Cao Khải lắc đầu một cái, nói: “Anh không có gì cả, cũng không có gánh nặng. Ông chủ Tống có quá nhiều, cho nên mới có thể cúi đầu trước cuộc sống áp lực.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Em trai tiểu Khải, ăn sáng thôi.”
Tống Hải nấu một nồi cháo, còn chuẩn bị thêm một phần dưa muối nhỏ.
Cháo thì mịn, dưa muối thì ngon, Lâm Khải cảm giác như linh hồn cậu đang bay bổng vậy.
Tống Hải đặt một cái dĩa xuống trước mặt Lâm Khải, hỏi: “Hôm nay có phải ngày thi không?”
Trong dĩa có một cây lạp xưởng, hai miếng trứng chiên.
Ngụ ý rất tốt.
Lâm Khải hỏi: “Sao anh biết?”
“Tôi thấy cậu mấy ngày nay lo ôn tập.”
Ăn cháo thì ấm bụng, sự quan tâm của Tống Hải thì ấm lòng.
Hôm nay là ngày thi.
Lâm Khải tranh thủ thời gian xem lại một chút bài vở.
Lưu Hướng Dương huýt sáo một cái, hỏi: “Bạn học, thành tích cậu như thế nào?”
“Có thể vào trường này để thi thì thành tích chắc cũng không lệch nhau xa lắm đâu nhỉ?”
“Tôi và cậu khác nhau.”
“Why?”
Lưu Hướng Dương nói: “Tôi là người chơi game nạp tiền*.”
*Game → Nạp tiền → Đồ xịn → Không cần cày, cũng giống như, Đi thi → Copy bài → Điểm cao → Không cần động não
“Ờ.”
“Lần trước thi tôi chép bài thi của người khác, chỉ một chút thôi, ai biết thành tích cậu ta tốt như vậy, tôi không cẩn thận liền đậu trường này.”
“Cố gắng lên!”
“Bạn học, nể tình hai chúng ta quen biết nhau, giúp tôi một chút đi?”
Lâm Khải chưa từng thấy Lưu Hướng Dương, thậm chí cũng không biết cậu ta học lớp nào.
Lâm Khải nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ là người chơi xoàng thôi.”
“Bạn học à, cậu không nên có tư tưởng này chứ. Cậu tuy chỉ là bạch phiêu (ý chỉ chơi không nạp tiền), nhưng mà cậu có thực lực, tôi tuy là nạp tiền, nhưng lại thiếu thực lực. Nếu hai ta cùng chung sức, cậu yểm trợ tôi hành động, toàn bộ khu này ai có thể chống lại chúng ta?”
“Tôi quên nói cho cậu, tôi không phải anh hùng, tôi là cua đồng.”
Lưu Hướng Dương thở dài, nói: “Nếu như Tề Minh ngồi trước tôi thì tốt rồi.”
“Cậu biết Tề Minh?”
“Từng học chung hơn mười năm.”
“Cậu chắc chắn? Năm nay Tề Minh mới mười sáu tuổi.”
“Ba năm sơ trung, sáu năm tiểu học, hơn nữa cùng chung nhà trẻ luôn!” Lưu Hướng Dương thấy Lâm Khải bị lung lay, nói tiếp: “Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi liền thiếu cậu một ân tình, lúc nào cần tôi giúp, cứ nói một tiếng là được!”
“Làm sao để giúp cậu?”
Lâm Khải không phải giúp Lưu Hướng Dương, mà là bạn của Tề Minh, Lưu Hướng Dương.
Lâm Khải làm như vậy không phải vì Lưu Hướng Dương, mà là cho hạnh phúc nửa đời sau của mình.
Bài thi sau khi được phát, Lâm Khải nhanh chóng giải quyết xong phần trắc nghiệm, sau đó chép sang một mảnh giấy nhỏ ném cho Lưu Hướng Dương.
Lưu Hướng Dương hỏi: “Câu thứ ba là D hay B?”
Lâm Khải đưa ra hai ngón tay.
Lưu Hướng Dương chép xong, đem giấy đưa cho nữ sinh kế bên. Cậu ta cũng đưa hai ngón tay lên cho nữ sinh đó.
Hai ngón tay thành V.
Moá!
Lưu Hướng Dương đem giấy đưa cho nữ sinh kế bên.
Nữ sinh kế bên.
Nữ sinh.
Lâm Khải mắng thầm vài câu trong lòng, tranh thủ thời gian làm bài toán.
Lưu Hướng Dương đá nhẹ ghế Lâm Khải, nói: “Bạn học, mấy câu sau đâu?”
“Tôi còn chưa làm xong bài của tôi, cậu cứ làm đại đi.”
“Đừng như vậy mà, nếu Tề Minh ở chỗ nãy, đừng nói là bài toán, hai chúng ta đều có thể viết văn y chang nhau.”
Lâm Khải nhéo tay mình một cái, nói cho bản thân – Nam nhi đương tự cường, Tề Minh cũng chỉ là một người lạ qua đường thôi.
Tờ giấy trả lời của Lâm Khải đã được truyền đi một vòng quanh lớp.
Nam sinh ngồi hàng đầu nghiêng đầu qua, hỏi: “Câu ba là D hay B? Người nào viết câu trả lời vậy? Sao không làm luôn câu này đi?”
“Không biết, tao cũng không thấy rõ, thằng đưa tao tờ giấy còn tặng tao thêm V.”
Hai nam sinh này chưa từng gian lận bao giờ, cho nên ngồi nói những lãnh hội tâm đắc của mình.
Giám thị không nhịn được nữa, lôi hai nam sinh đứng lên, nói: “Các cậu cũng thật là gan lớn, ở trong phòng tôi còn dám thảo luận.”
Giám thị phát hiện trên bàn có tờ giấy, nói: “Còn dám gian lận?”
Giám thị mở ra tờ giấy, nói: “Gian lận còn chưa tính, B hay D cũng không viết rõ ràng! Đáp án từ đâu ra?”
Nam sinh chỉ chỉ người phía sau.
Người phía sau cũng chỉ chỉ người phía sau mình.
Cả phòng thi đều đứng lên hơn một nửa, cuối cùng chỉ Lưu Hướng Dương.
Lưu Hướng Dương không chút do dự chỉ về Lâm Khải.
Ngón tay Lâm Khải đi một vòng quanh lớp, cuối cùng chỉ về mình.
“Thì ra cậu chính là đầu nguồn tội ác à.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Lâm Khải ơi là Lâm Khải, sao trước kia tôi nhìn không ra cậu có gan lớn đến như vậy? Gian lận đã đành, cậu còn lôi kéo cả phòng! Lôi thì lôi đi, cậu còn lôi trúng mấy tên đồng đội người sau so với người trước càng ngốc!”
Triệu Uông Dương hung hăng vỗ bàn, nói: “Còn đáp án này của cậu, B hay D còn chẳng phân biệt được, chắc chắn cũng là sai!”
Lâm Khải cúi đầu nói: “Em làm vậy là để mê hoặc bọn họ.”
“Mê hoặc bọn họ?”
“Cho bọn họ viết đáp án sai, số điểm của bọn họ bị hạ xuống, vậy thì điểm trung bình của lớp ta sẽ đi lên.”
Lâm Khải nói như không có vấn đề gì.
Triệu Uông Dương vỗ bàn thêm lần nữa, nói: “Vậy có cần tôi khen thưởng cho cậu không? Anh hùng dân tộc? Tự hi sinh bản thân? Vì lớp hi sinh thân mình? Sau đó phát huy công lao anh hùng của cậu?”
“Không cần không cần đâu ạ, đây là việc em nên làm.”
“Được, rất tốt. Tôi cần trò chuyện thật tốt với phụ huynh của em.”
“Phụ huynh?”
“Tối hôm nay, tôi sẽ cùng em về nhà của em.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Nhà trọ Tập Mỹ không có chứa chấp phái nữ.
Ngay cả Mi Mi cũng là một con mèo đực.
Tống Hải đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, anh thấy Triệu Uông Dương, hỏi: “Cô là?”
Triệu Uông Dương cười một tiếng, nói: “Tôi là chủ nhiệm lớp của Lâm Khải, xin hỏi anh là cha của Lâm Khải sao?”
Lâm Khải đứng phía sau Triệu Uông Dương chắp hai tay lại, cầu Tống Hải cứu cậu một mạng.
Trong nhà trọ này cũng chỉ có mình Tống Hải tương đối thành thục, anh buông sách xuống, nói: “Hoá ra cô là chủ nhiệm lớp của Lâm Khải, mời ngồi.”
Triệu Uông Dương ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Chuyện là như vậy, Lâm Khải hôm nay đã làm một chuyện không tốt, tôi cần phải cùng anh nói về hành động hôm nay của em ấy.”
Tống Hải ngồi hết sức đàng hoàng, nói: “Cô cứ nói đi.”
Triệu Uông Dương cười hai tiếng, cuối cùng lại quên mình muốn nói gì.
Toàn thân Tống Hải đều biểu hiện sự vững vàng của người đàn ông trưởng thành, lúc giơ tay nhấc chân cũng thể hiện một khí chất ung dung không vội vã, đối với bất kì ai đều có sức hút cực lớn.
Beta: Yuri
Nhà Trọ.
Trên bàn trà ở phòng khách đặt một bó hoa hồng tươi rói.
Còn bó hoa lúc trước đã bị khô héo mất rồi.
Tống Hải tự mình xuống bếp làm hai phần cơm bình thường, còn lấy ra một chai rượu vang đỏ. Lâm Khải chú ý chai rượu này y chang chai rượu của Cao Khải.
Tống Hải làm thức ăn không ngon lắm, nhưng lại có hương vị “nhà”.
Cao Khải giơ ly lên, nói: “Hoan nghênh ông chủ Tống trở về!”
Lâm Khải hỏi: “Ông chủ Tống?”
“Cậu không biết sao? Ông chủ Tống chỉ cần phất ngón tay một cái là có thể mua luôn cả khu này.”
Tống Hải cười một tiếng, nói: “Khoa trương quá rồi. Tôi còn chưa nói chuyện với cậu đâu, tôi mới ra ngoài có một tháng mà cậu đã có người yêu rồi.”
Cao Khải ôm Owen hôn một cái, nói: “Định mệnh mà.”
Tống Hải lấy ra mấy cái hộp, nói: “Tôi có mang về cho mỗi người một phần quà nhỏ này.”
Quà của Cao Khải là một chai nước hoa mắc tiền, Owen được nhận nguyên bộ bí kíp thi lên thạc sĩ, còn Lâm Khải nhận được một cây bút máy, chỉ cần xem hộp đựng bút, Lâm Khải liền cảm giác được hương vị của tiền đang đập vào mặt cậu.
Trong tay Tống Hải chỉ còn một hộp, hỏi: “Đại Ngư đâu rồi?”
Lâm Khải nói: “Anh ấy đi tham gia hội đàm văn học rồi.”
“Vậy sao.”
Cái hộp Tống Khải đang cầm có hình hơi kỳ, nhìn giống như hộp đựng nhẫn.
Lúc đang làm bài tập, Lâm Khải lấy ra cây bút máy Tống Hải tặng.
Lâm Khải viết thử vài chữ, trong đầu nhảy ra mấy chữ – mượt mà, nặng nề, rất tốt!
Lâm Khải mở điện thoại ra lên mạng tìm nhãn hiệu của cây bút. Vừa mới thấy giá tiền của cây bút xong, cậu lập tức cất bút vào hộp.
Học phí ba năm cấp 3 của Lâm Khải, cộng thêm tiền sách cũng không mua nổi nắp bút.
Một cây bút máy sang trọng như vậy chỉ có thể dùng để ký hợp đồng trăm triệu, sao có thể để bị vấy bẩn bởi bài tập?
Phòng khách.
Cao Khải và Tống Hải đang cùng nhau hút thuốc.
Tống Hải đã cởi ra áo vest, chỉ mặc một áo ba lỗ lớn cùng quần đùi. Dáng người anh cũng không cường tráng, nhưng có sự oai phong của một người trung niên.
Cao Khải hỏi: “Ông chủ Tống đã giải quyết chuyện xong hết chưa?”
“Xong hết rồi, sẽ không liên lạc với nhau nữa.”
“Vậy còn đứa bé?”
“Cho cô ấy,” Tống Hải nhả ra một làn khói, nói: “Tôi là một thằng đàn ông, giữ trẻ không giỏi. Đem con cho cô ấy, đối với đứa bé đó là chuyện tốt.”
Tống Hải đã từng kết hôn. Cũng có một con.
Phụ nữ không bao giờ không thích người đàn ông thành công giống như Tống Hải, ban đầu vì gia đình ép cưới, Tống Hải bất đắc dĩ mới cưới một người phụ nữ mà mình không thích.
Tống Hải giơ ly lên, nói: “Tự do muôn năm.”
Bây giờ mọi chuyện đều kết thúc, Tống Hải có thể quay lại cuộc sống buông thả.
Tống Hải cùng Cao Khải nói chuyện một lát rồi chở về phòng của mình.
Cao Khải nói: “Đừng trốn nữa, đi ra đi.”
Lâm Khải chưa bao giờ biết kỹ thuật nghe lén của cậu lại kém đến như vậy.
Cao Khải nói: “Có gì muốn hỏi thì hỏi đi.”
“Anh trộm chai rượu của ông chủ Tống đúng không?”
“Không có, sao cậu biết?”
“Ngày đầu em dọn vào đây, anh rót cho em loại rượu đó!”
“Được rồi, anh thừa nhận,” Cao Khải nói: “Không chỉ trộm rượu, anh còn trộm nến của ông chủ Tống.”
“Em biết rồi!”
Cao Khải nói: “Cậu không muốn hỏi cái gì khác sao?”
“Ông chủ Tống… kết hôn rồi?”
“Anh ấy có một đứa con đang học tiểu học.” Cao Khải nói: “Anh ấy tuy không thích vợ của mình, nhưng đối với đứa bé kia rất tốt. Ông chủ Tống có thể từ bỏ gia đình của chính mình, nguyện ý buông tha đứa con mình rất yêu thương, cậu cũng biết hôn nhân rất đáng sợ.”
“Thật không?”
Vì đối phó gia đình ép cưới, Châu Ngư cũng từng lừa dối Triệu Uông Dương.
Cao Khải thở dài, nói: “Đâu còn biện pháp nào khác. Người trong nhà đều là những người thân nhất của chúng ta, ai cũng không muốn để người thân nhất đau khổ. Cậu còn nhỏ, chưa có cảm giác khổ sở khi bị ép cưới, nên cậu không hiểu được đâu.”
Lâm Khải nói: “Anh nói mấy câu này nghe rất được đấy.”
“Còn trước kia thì sao?”
“Đều như shit!”
Cao Khải cười một tiếng, không cùng Lâm Khải cãi lại.
Lâm Khải hỏi: “Vậy sau này anh có định kết hôn không?”
Cao Khải lắc đầu một cái, nói: “Anh không có gì cả, cũng không có gánh nặng. Ông chủ Tống có quá nhiều, cho nên mới có thể cúi đầu trước cuộc sống áp lực.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Em trai tiểu Khải, ăn sáng thôi.”
Tống Hải nấu một nồi cháo, còn chuẩn bị thêm một phần dưa muối nhỏ.
Cháo thì mịn, dưa muối thì ngon, Lâm Khải cảm giác như linh hồn cậu đang bay bổng vậy.
Tống Hải đặt một cái dĩa xuống trước mặt Lâm Khải, hỏi: “Hôm nay có phải ngày thi không?”
Trong dĩa có một cây lạp xưởng, hai miếng trứng chiên.
Ngụ ý rất tốt.
Lâm Khải hỏi: “Sao anh biết?”
“Tôi thấy cậu mấy ngày nay lo ôn tập.”
Ăn cháo thì ấm bụng, sự quan tâm của Tống Hải thì ấm lòng.
Hôm nay là ngày thi.
Lâm Khải tranh thủ thời gian xem lại một chút bài vở.
Lưu Hướng Dương huýt sáo một cái, hỏi: “Bạn học, thành tích cậu như thế nào?”
“Có thể vào trường này để thi thì thành tích chắc cũng không lệch nhau xa lắm đâu nhỉ?”
“Tôi và cậu khác nhau.”
“Why?”
Lưu Hướng Dương nói: “Tôi là người chơi game nạp tiền*.”
*Game → Nạp tiền → Đồ xịn → Không cần cày, cũng giống như, Đi thi → Copy bài → Điểm cao → Không cần động não
“Ờ.”
“Lần trước thi tôi chép bài thi của người khác, chỉ một chút thôi, ai biết thành tích cậu ta tốt như vậy, tôi không cẩn thận liền đậu trường này.”
“Cố gắng lên!”
“Bạn học, nể tình hai chúng ta quen biết nhau, giúp tôi một chút đi?”
Lâm Khải chưa từng thấy Lưu Hướng Dương, thậm chí cũng không biết cậu ta học lớp nào.
Lâm Khải nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ là người chơi xoàng thôi.”
“Bạn học à, cậu không nên có tư tưởng này chứ. Cậu tuy chỉ là bạch phiêu (ý chỉ chơi không nạp tiền), nhưng mà cậu có thực lực, tôi tuy là nạp tiền, nhưng lại thiếu thực lực. Nếu hai ta cùng chung sức, cậu yểm trợ tôi hành động, toàn bộ khu này ai có thể chống lại chúng ta?”
“Tôi quên nói cho cậu, tôi không phải anh hùng, tôi là cua đồng.”
Lưu Hướng Dương thở dài, nói: “Nếu như Tề Minh ngồi trước tôi thì tốt rồi.”
“Cậu biết Tề Minh?”
“Từng học chung hơn mười năm.”
“Cậu chắc chắn? Năm nay Tề Minh mới mười sáu tuổi.”
“Ba năm sơ trung, sáu năm tiểu học, hơn nữa cùng chung nhà trẻ luôn!” Lưu Hướng Dương thấy Lâm Khải bị lung lay, nói tiếp: “Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi liền thiếu cậu một ân tình, lúc nào cần tôi giúp, cứ nói một tiếng là được!”
“Làm sao để giúp cậu?”
Lâm Khải không phải giúp Lưu Hướng Dương, mà là bạn của Tề Minh, Lưu Hướng Dương.
Lâm Khải làm như vậy không phải vì Lưu Hướng Dương, mà là cho hạnh phúc nửa đời sau của mình.
Bài thi sau khi được phát, Lâm Khải nhanh chóng giải quyết xong phần trắc nghiệm, sau đó chép sang một mảnh giấy nhỏ ném cho Lưu Hướng Dương.
Lưu Hướng Dương hỏi: “Câu thứ ba là D hay B?”
Lâm Khải đưa ra hai ngón tay.
Lưu Hướng Dương chép xong, đem giấy đưa cho nữ sinh kế bên. Cậu ta cũng đưa hai ngón tay lên cho nữ sinh đó.
Hai ngón tay thành V.
Moá!
Lưu Hướng Dương đem giấy đưa cho nữ sinh kế bên.
Nữ sinh kế bên.
Nữ sinh.
Lâm Khải mắng thầm vài câu trong lòng, tranh thủ thời gian làm bài toán.
Lưu Hướng Dương đá nhẹ ghế Lâm Khải, nói: “Bạn học, mấy câu sau đâu?”
“Tôi còn chưa làm xong bài của tôi, cậu cứ làm đại đi.”
“Đừng như vậy mà, nếu Tề Minh ở chỗ nãy, đừng nói là bài toán, hai chúng ta đều có thể viết văn y chang nhau.”
Lâm Khải nhéo tay mình một cái, nói cho bản thân – Nam nhi đương tự cường, Tề Minh cũng chỉ là một người lạ qua đường thôi.
Tờ giấy trả lời của Lâm Khải đã được truyền đi một vòng quanh lớp.
Nam sinh ngồi hàng đầu nghiêng đầu qua, hỏi: “Câu ba là D hay B? Người nào viết câu trả lời vậy? Sao không làm luôn câu này đi?”
“Không biết, tao cũng không thấy rõ, thằng đưa tao tờ giấy còn tặng tao thêm V.”
Hai nam sinh này chưa từng gian lận bao giờ, cho nên ngồi nói những lãnh hội tâm đắc của mình.
Giám thị không nhịn được nữa, lôi hai nam sinh đứng lên, nói: “Các cậu cũng thật là gan lớn, ở trong phòng tôi còn dám thảo luận.”
Giám thị phát hiện trên bàn có tờ giấy, nói: “Còn dám gian lận?”
Giám thị mở ra tờ giấy, nói: “Gian lận còn chưa tính, B hay D cũng không viết rõ ràng! Đáp án từ đâu ra?”
Nam sinh chỉ chỉ người phía sau.
Người phía sau cũng chỉ chỉ người phía sau mình.
Cả phòng thi đều đứng lên hơn một nửa, cuối cùng chỉ Lưu Hướng Dương.
Lưu Hướng Dương không chút do dự chỉ về Lâm Khải.
Ngón tay Lâm Khải đi một vòng quanh lớp, cuối cùng chỉ về mình.
“Thì ra cậu chính là đầu nguồn tội ác à.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
“Lâm Khải ơi là Lâm Khải, sao trước kia tôi nhìn không ra cậu có gan lớn đến như vậy? Gian lận đã đành, cậu còn lôi kéo cả phòng! Lôi thì lôi đi, cậu còn lôi trúng mấy tên đồng đội người sau so với người trước càng ngốc!”
Triệu Uông Dương hung hăng vỗ bàn, nói: “Còn đáp án này của cậu, B hay D còn chẳng phân biệt được, chắc chắn cũng là sai!”
Lâm Khải cúi đầu nói: “Em làm vậy là để mê hoặc bọn họ.”
“Mê hoặc bọn họ?”
“Cho bọn họ viết đáp án sai, số điểm của bọn họ bị hạ xuống, vậy thì điểm trung bình của lớp ta sẽ đi lên.”
Lâm Khải nói như không có vấn đề gì.
Triệu Uông Dương vỗ bàn thêm lần nữa, nói: “Vậy có cần tôi khen thưởng cho cậu không? Anh hùng dân tộc? Tự hi sinh bản thân? Vì lớp hi sinh thân mình? Sau đó phát huy công lao anh hùng của cậu?”
“Không cần không cần đâu ạ, đây là việc em nên làm.”
“Được, rất tốt. Tôi cần trò chuyện thật tốt với phụ huynh của em.”
“Phụ huynh?”
“Tối hôm nay, tôi sẽ cùng em về nhà của em.”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Nhà trọ Tập Mỹ không có chứa chấp phái nữ.
Ngay cả Mi Mi cũng là một con mèo đực.
Tống Hải đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, anh thấy Triệu Uông Dương, hỏi: “Cô là?”
Triệu Uông Dương cười một tiếng, nói: “Tôi là chủ nhiệm lớp của Lâm Khải, xin hỏi anh là cha của Lâm Khải sao?”
Lâm Khải đứng phía sau Triệu Uông Dương chắp hai tay lại, cầu Tống Hải cứu cậu một mạng.
Trong nhà trọ này cũng chỉ có mình Tống Hải tương đối thành thục, anh buông sách xuống, nói: “Hoá ra cô là chủ nhiệm lớp của Lâm Khải, mời ngồi.”
Triệu Uông Dương ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Chuyện là như vậy, Lâm Khải hôm nay đã làm một chuyện không tốt, tôi cần phải cùng anh nói về hành động hôm nay của em ấy.”
Tống Hải ngồi hết sức đàng hoàng, nói: “Cô cứ nói đi.”
Triệu Uông Dương cười hai tiếng, cuối cùng lại quên mình muốn nói gì.
Toàn thân Tống Hải đều biểu hiện sự vững vàng của người đàn ông trưởng thành, lúc giơ tay nhấc chân cũng thể hiện một khí chất ung dung không vội vã, đối với bất kì ai đều có sức hút cực lớn.
Bình luận truyện