Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

Chương 55: Rốt Cuộc Ngươi Có Muốn Hay Không



Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống sân, côn trùng kêu rả rích. Khuất Phong Vân im lặng nhìn Nguyễn Niệm rồi nói: “Ta thở kệ ta, ngươi sợ cái gì?”

“Ta……” Nguyễn Niệm nghĩ thầm ngươi thở làm ta cũng muốn thở, ta có thể không sợ sao?

“Giường trải xong rồi,” Nguyễn đại nương đi tới nói, “Các con nghỉ ngơi sớm chút đi, sáng mai còn theo nương tới miếu dâng hương.”

“Dâng hương?” Nguyễn Niệm khó hiểu nói, “Nương, không phải mấy ngày trước nương đã đi rồi sao?”

Nguyễn đại nương nói: “Đâu có giống, mấy ngày trước là cầu bình an cho các con.”

Nguyễn Niệm: “Vậy ngày mai cầu gì ạ?”

“Cầu tự,” Nguyễn đại nương kéo tay Khuất Phong Vân nói, “Con dâu, nghe nói miếu này rất linh thiêng, ngày mai ngươi cũng đi cúng bái để nương sớm được ẵm cháu trai mập mạp nhé.”

Khuất Phong Vân: “……”

Nguyễn đại nương hài lòng rời đi, bỏ lại Nguyễn Niệm và Khuất Phong Vân hai mặt nhìn nhau.

Khuất Phong Vân: “Bái cũng không sinh được.”

Nguyễn Niệm kéo tay áo hắn nói: “Mẹ ta lớn tuổi rồi nên hơi lẩm cẩm, ngươi cứ xem như dỗ dành bà có được không?”

Khuất Phong Vân: “Vậy không đi nữa?”

Nguyễn Niệm gật đầu.

Khuất Phong Vân lại nói: “Không sợ ta thở à?”

Nguyễn Niệm che lỗ tai đáp: “Ngươi thở kệ ngươi, ta không nghe.”

Khuất Phong Vân: “……”

Nguyễn Niệm không thích ngủ chung giường với người khác nhưng cánh tay Khuất Phong Vân bị thương, y không thể bắt người ta ngủ dưới đất được. Y nghĩ ngợi rồi đem hai cái gối đặt ở giữa, lại ôm một bộ chăn mền ra khỏi tủ.

“Ta ngủ bên này, ngươi ngủ bên kia được không?” Nguyễn Niệm nói.

Khuất Phong Vân còn chưa trả lời thì y đã cuộn mình vào trong chăn, chỉ lộ ra nửa gương mặt, đôi mắt chớp chớp.

Khuất Phong Vân: “……” Ta đồng ý rồi sao?

Nguyễn Niệm nhìn Khuất Phong Vân nằm xuống rồi kéo chăn ra một chút, vẻ mặt xoắn xuýt nhìn hai cái gối ngăn ở giữa. Mỗi đêm đi ngủ y đều phải ôm gối, giờ không có gì để ôm nên hai tay cũng không biết để đâu. Y nghĩ một hồi rồi vươn tay ra khỏi chăn, ôm một cái gối vào trong ngực.

Khuất Phong Vân quay sang nhìn y, y ngại ngùng nói: “Ta quen rồi, không ôm gối thì không ngủ được.”

Khuất Phong Vân nhìn cái gối còn lại nói: “Không có gối ta cũng ngủ không được.”

Nguyễn Niệm yên lặng đem cái gối kia đẩy qua.

“Tướng ngủ của ta không tốt,” Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói, “Nửa đêm nếu động đậy đánh thức ngươi thì ngươi đừng nóng giận nhé.”

Khuất Phong Vân nhét gối dưới đầu, ừ một tiếng.

Bóng đêm ʍôиɠ lung, sâu thẳm tĩnh mịch. Khuất Phong Vân nhìn ánh trăng trêи bệ cửa sổ hồi lâu rồi mới buồn ngủ nhắm mắt lại. Nguyễn Niệm trong lúc ngủ mơ hừ hừ hai tiếng, chăn mền đều đạp ra, lại thấy lạnh nên nhích vào trong chăn Khuất Phong Vân cọ cọ, gối đầu cũng không cần mà ôm lấy Khuất Phong Vân nóng hừng hực.

Khuất Phong Vân mở mắt ra, dừng một chút rồi đưa tay kéo người vào lòng. Nguyễn Niệm không biết mơ thấy gì, ôm eo hắn thì thào gọi: “A Ngạnh……”

Khóe môi Khuất Phong Vân cong lên, siết chặt cánh tay.

*

Trong tẩm cung Thái tử, Cố Lang đứng ở cửa nói với Mộ Dung Diễn đang chống tay lên cửa: “Ta đuổi ngươi tới thư phòng ngủ?”

“Không có,” Mộ Dung Diễn vội vàng nói, “Ta nhớ lầm, thư phòng lạnh như vậy sao ngươi nỡ chứ?”

“Rầm” một tiếng, Cố Lang phũ phàng đóng cửa lại.

“Cố Lang, Cố Lang……”

Cố Lang mặc kệ hắn, cởi áo ngoài lên giường đi ngủ. Y ngủ một hồi mới phát giác ngoài cửa chẳng có động tĩnh gì, đang muốn mở mắt ra xem thì bỗng nhiên bị người đè lại.

Mộ Dung Diễn cười nói: “Ngủ một mình lạnh lắm, không cần ta ôm sao?”

Cố Lang nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, “Ngươi vào bằng cách nào?”

“Đây là tẩm cung của ta,” Mộ Dung Diễn nói, “Tất nhiên là cứ vào thôi.”

Cố Lang: “Cửa đâu đã mở.”

Mộ Dung Diễn: “Ngươi ở đây, ta có chui khe cửa cũng vào được.”

Cố Lang: “……”

Cố Lang không biết sau tẩm cung còn có một cái cửa ngầm do Mộ Dung Diễn mở lúc trước để che giấu tai mắt người khác vụng trộm xuất cung.

“Đúng rồi,” Mộ Dung Diễn chợt nhớ ra còn có chuyện chưa nói, “Ngày mai đến gặp phụ hoàng với ta đi.”

Thân mình Cố Lang cứng đờ, “Tại sao?”

“Ngươi khẩn trương cái gì?” Mộ Dung Diễn xoa lòng bàn tay lên mặt y, “Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, ngươi đẹp như vậy không cần sợ.”

Cố Lang mở mắt nói: “Ta không đi.”

Mộ Dung Diễn: “A, vậy ta mời phụ hoàng tới.”

“Không phải, ta……” Cố Lang còn chưa nói hết thì Mộ Dung Diễn đã nhấc chăn lên trùm kín hai người.

“Ngươi làm cái gì…… Ưm……”

Đệm chăn lật qua lật lại, Cố Lang bị Mộ Dung Diễn đè trong chăn hôn, giữa răng môi tràn đầy hơi thở quen thuộc khiến y không thở nổi.

Mộ Dung Diễn vén lên quần áo dưới lòng bàn tay, xoa lưng trần của y, khẽ cắn môi y rồi nói: “Còn muốn không? Ta nhớ ngươi nợ ta một lần……”

Cố Lang giật chăn mền rồi đẩy ra người trêи thân, trở mình đưa lưng về phía hắn, thở dốc vài tiếng mới nói: “Ta buồn ngủ rồi.”

Mộ Dung Diễn ngang nhiên xông tới ôm người hỏi: “Vậy chừng nào mới trả nợ?”

Cố Lang nhắm mắt không nói gì.

Mộ Dung Diễn lại nói: “Nợ lâu quá thì không chỉ một lần đâu đấy.”

Cố Lang: “……”

*

Hôm sau, Cố Lang sợ Mộ Dung Diễn thật sự muốn kéo y đi gặp lão Hoàng đế nên thừa dịp Mộ Dung Diễn vào triều sớm đã lén chạy mất.

Đi đến cổng thành, y thấy Ngụy Thanh Đồng đang ôm kiếm đứng đấy.

“Ngụy cô nương?”

“Cuối cùng ngươi cũng ra,” Ngụy Thanh Đồng nói, “Ta chờ hơn nửa ngày rồi.”

Cố Lang: “Cô nương có việc gì?”

Ngụy Thanh Đồng: “Ta nói rồi, muốn đánh với ngươi một trận, nếu không thì ta không phục.”

Cố Lang: “……”

Nàng vừa nói vừa rút kiếm. Cố Lang suy nghĩ rồi nói: “Ở đây nhiều người, hay là ra ngoài thành đi.”

Ngụy Thanh Đồng nghĩ cũng đúng, ngoài thành rộng lớn, đánh nhau không cần kiêng dè gì cả.

Bọn họ đi ra ngoài thành, Ngụy Thanh Đồng không nói hai lời liền rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng bạc xé gió lao đến.

Cố Lang nghiêng người né tránh không muốn rút đao. Nhưng kiếm phong của Ngụy Thanh Đồng hiểm hóc, từng bước ép sát, Cố Lang không thể lui đành phải rút đao ngăn lại.

Ngoài thành đao kiếm va nhau leng keng. Trường kiếm của Ngụy Thanh Đồng xé gió đâm tới bị Cố Lang một đao chém rớt, trường kiếm rơi xuống đất.

Ngụy Thanh Đồng thấy tay đau nhức, ngón tay run rẩy: “Ta thua rồi.”

Nàng nhặt trường kiếm dưới đất lên tra vào vỏ, “Có chơi có chịu, ta Ngụy Thanh Đồng sau này sẽ không bám lấy Thái tử nữa. Ta thấy hắn rất thích ngươi, hy vọng ngươi cũng đối đãi hắn thật tốt.”

Cố Lang nắm chặt đao, rũ mắt nói: “Ta không làm được.”

Ngụy Thanh Đồng nhíu mày: “Có ý gì? Ngươi không thích Thái tử sao?”

Cố Lang: “Không phải.”

Ngụy Thanh Đồng: “Vậy thì tại sao?”

“Ta……” Cố Lang trong miệng đắng chát, cũng không biết nên nói thế nào.

Ngụy Thanh Đồng đợi hơn nửa ngày, thấy y không nói lời nào thì sốt ruột nói: “Sao mà lắm chuyện thế? Rốt cuộc ngươi có muốn Thái tử hay không? Không muốn thì nhường cho lão nương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện