Người Trong Tủ Quần Áo
Chương 3
Trần Đồng Chu có một thói quen đặc biệt kì dị.
Có lần sang nhà ảnh chơi, nhà ảnh giống hệt con người ảnh đó, trật tự ngăn nắp. Cơ mà đôi chút kì lạ xíu xíu, đồ trang trí trong nhà nhiều vô cùng luôn.
Ý bồ là đồ gì hở?
Các thứ các kiểu nà, nhỏ thì một cái muôi cong veo, to thì cả cái tủ quần áo cũ nát. Tui từng hỏi ảnh rồi, sao lại bày lắm đồ trông có vẻ chả hợp trang trí như vầy. Lúc đó Trần Đồng Chu cũng khá ngạc nhiên, sau đó mới chầm chậm bảo: “Vì yêu đấy.”
Trả lời kiểu chi vầy trời? Cơ bản tui không có hiểu, mà cũng ngại hỏi tiếp, nên đành lái chủ đề qua chuyện khác.
Nhưng sau này tui cũng hiểu ra.
Phòng sách nhà Trần Đồng Chu là cấm địa, ảnh chưa bao giờ cho phép tui vô. Nhưng ảnh cấm thì tui càng tò mò. Có lần nhân lúc ảnh đi vắng tui bèn lẻn vô, vào rồi tui thấy mấy cái tiêu bản của chó.
Tại sao Trần Đồng Chu lại có nhiều thứ này vậy? Chỉ dựa vào chỉ số thông minh của tui thì đoán hổng ra, tui như ngạt thở, đứng đờ ra đó, ngay cả tiếng ảnh đi vào cũng không hề phát hiện. Đến khi tui hoàn hồn thì Trần Đồng Chu đã đứng ở đằng sau rồi.
Ảnh đặt nhẹ cằm lên vai tui, áp mặt sát rạt, tiếng ảnh hít thở nghe rõ mồn một, đoạn từ từ hỏi tui: “ Gia Bảo, em đang xem cái gì vậy?”
Ảnh làm thế này cứ như biến thành người khác vầy. Tui vô thức thấy sợ, xạo sự lắp ba lắp bắp: “Không… Không có chi… sất”
“ Thật sao?” ảnh hỏi lại thờ ơ, nắm chặt lấy cánh tay tui,siết tới phát đau ấy. Mà chẳng hiểu sao ảnh vừa hỏi tui thì tức khắc không khí xung quanh lạnh ngắt, nên tui chả dám nói nữa.
Nhưng không thể cứ căng thẳng mãi được, tui đành thu hết can đảm hỏi ảnh: “Trần Đồng Chu, anh bày mấy thứ này ở đây làm chi?”
Ảnh lặng thinh không đáp, mãi lúc sau mới cúi đầu bảo: “Đây đều là thú cưng anh từng nuôi. Sau chúng rời khỏi anh bởi nhiều lý do, nên anh làm thành tiêu bản rồi bày ở đây. Thỉnh thoảng nhớ đến thì ngắm, coi như một cách lưu giữ kỉ niệm thôi.”
“Cũng phải ha.” Hóa ra là vầy, nghe Trần Đồng Chu giải thích xong, tui mới thở phào nhẹ nhõm. Tui nhún nhún vai đẩy ảnh ra, đoạn quay lại cười hì hì: “Mới nãy anh làm em sợ muốn chớt.”
Phản ứng của Trần Đồng Chu có chút kì kì, ảnh híp híp mắt, nốt ruồi lệ cũng dao động theo, bảo tui một câu mà chẳng rõ ý tứ: “Lần sau sẽ không thế nữa” nói rồi lại ôm chặt tui: “Gia Bảo, em đừng rời bỏ anh nhé.”
Câu nói mập mờ khiến tui đỏ bừng cả mặt, tui khẽ đẩy ảnh, quay mặt sang bên, ngượng ngùng nói: “Không đâu, em là bạn anh mà, không có chuyện em bỏ anh lại đâu.”
Chỉ cần anh không chán em thì em không rời anh đi trước đâu… tui tự nhủ vầy đó.
Mà tui còn phát hiện ra rằng Trần Đồng Chu thích nói chuyện kiểu khó hiểu.
Hồi đó tui cũng có bạn gái nha. Thằng bạn cùng phòng có xếp cho tui gặp mặt một bạn. Tui từ chối nửa ngày trời không được, đành phải đi gặp người ta một lần. Dĩ nhiên là tui chả có ý gì sất, nào ngờ bạn đó để ý, ngày nào cũng gửi tin nhắn lựa ngày hẹn gặp. Thậm chí người ta còn tới chỗ tui chuyển đồ luôn, chết nỗi bị Trần Đông Chu bắt gặp.
Khi ấy tui đang trò chuyện với ảnh, bữa đó ảnh tan ca sớm nên tìm tôi trước. Tui còn đang trêu ảnh nữa thì cô bạn kia chạy tới, chụp tay tui, hùng hổ chất vấn: “Gia Bảo, sao cậu không trả lời điện thoại của tui hả?”
Tui biết trả lời sao chớ, chả nhẽ biểu tui không muốn gặp cậu? Tui cười ngượng, đáp lại qua quýt: “Không phải đâu… là có việc thôi.”
Trần Đồng Chu đứng bên nheo mắt, sa sầm nét mặt hình như chẳng lấy gì làm vui vẻ. Ảnh nhẹ nhàng gỡ tay cô bạn kia ra rồi nắm lại chỗ cổ vừa túm: “Gia Bảo, đây là…?”
Không hỏi đã chả nên chuyện, Trần Đồng Chu vừa dứt lời thì cổ liền chú ý tới anh, ngoái lại nhìn đã thấy hai mắt ngời sáng. Hừ, ai bảo Trần Đồng Chu đẹp trai vầy chứ…
Bỗng nhiên cô nàng ngượng ngịu, cái vẻ hung hăng ban nãy biến mất tuốt luốt, khẽ vân vê váy “Chào anh ạ, em là bạn học cùng với Gia Bảo đến tìm cậu ấy có chút việc ạ. ”
Đù, giờ thành tìm tui có việc hả. Sao không kể là đang tán tui đi.
Trần Đồng Chu ngẫm nghĩ chốc lát, chẳng biết ảnh tin hay không nhưng vẫn chìa tay ra bắt tay cổ, khách khí bảo: “Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị đi ăn, nếu không bận gì hay em đi cùng chúng tôi?”
Còn chưa kịp đợi tui mở miệng, cổ đã vội vàng đồng ý cái rụp. Ai muốn ăn cơm cùng cổ chứ! Thiệt tình!
Cơ mà đây chưa phải điều cáu nhất đâu, vừa tới hàng cơm cổ chen vô giữa hai đứa tụi tui, đẩy tui qua bên rồi đặt mông ngồi cạnh Trần Đồng Chu. Trời tui tức run người. Nhưng mà nói gì được chứ, đành ngồi đối diện với ảnh. Bồ mà nhìn cảnh đó ấy, thiếu điều cổ nhảy vô lòng ảnh luôn á, xun xoe nịnh nọt. Còn Trần Đồng Chu nữa cơ! Thế mà ảnh ngồi hưởng thụ thoải mái được chứ, tức chết tui rồi!
Tui ăn không vô, còn chưa xong bữa tui liền kiếm cớ chạy trước. Đau lòng nhất là ảnh không giữ tui lại à.
Sau đó chừng mấy bữa liền tui không tìm ảnh. Sau cùng vẫn là Trần Đồng Chu chủ động gọi điện. Trong điện thoại ảnh tủm tỉm cười: “Gia Bảo, em chưa nguôi giận à?”
Ai giận chứ? Tui chỉ không vui thôi hà! Tui cứng đầu đáp một câu: “Em không vui.”
Phải một lát sau ảnh mới tiếp chuyện, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc. Ảnh bảo: “Gia Bảo, em đừng lo nữa. Anh đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi.”
Hở? Ý ảnh là chi? Sao lại ăn nói mập mờ nữa rồi, tui nghe mà thấy ù ù cạc cạc. Ấy nhưng vừa định hỏi lại thì ảnh đã chuyển đề tài. Tui bị cuốn theo ảnh nên quẳng luôn việc này ra khỏi đầu.
Về sau mỗi khi tui nhắc đến là Trần Đồng Chu lại đánh trống lảng, căn bản không giải thích cho tui câu đó, sau nữa cứ thế cũng chẳng giải quyết được gì.
Có điều… lại kể, sau khi xảy ra việc kia thực ra tui có gặp lại cổ một lần.
Có lần tan học tui gặp cổ trên đường đi bộ. Cổ đi một mình, mặt mũi nhợt nhạt, quanh mắt thâm quầng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ hoạt bát trước đó. Tui gọi tên cổ thì cổ hoang mang ngẩng lên. Vừa trông thấy tui cả người khẽ run. Như thể lá rụng trước gió, bắp chân cũng run rẩy.
Tui lấy làm lạ bèn hỏi: “Sao trông mặt cậu tiều tụy vầy chứ? Bị ốm phải không?”
Lời còn chưa dứt, cổ liền hổn hển thở hắt một hơi, như không thể kìm nổi nữa, mồ hôi đổ ròng trên trán. Cổ lắp bắp đáp lại, một câu cũng không hoàn chỉnh: “Gia Bảo… Là lỗi của tui… Tui không dám nữa đâu… Cậu bảo hắn tha cho tôi đi… ”
Đoạn vừa nói xong cổ xoay người chạy, lảo đảo nghiêng ngả như bị ma đuổi, ngay cả sách vở trong tay cũng quẳng đi luôn.
Mấy lời cổ nói là sao? Tui nào có hiểu. Bồ bảo sao mà mọi người cứ thích nói chuyện mập mờ khó hiểu vậy ta? Nhất là Trần Đồng Chu ấy, ảnh toàn nói chuyện kiểu đó.
Thế mà vẫn thích ảnh hả? Đương nhiên rồi, ai mà chẳng có khuyết điểm cơ chứ, Trần Đồng Chu cũng không ngoại lệ à nha.
Có lần sang nhà ảnh chơi, nhà ảnh giống hệt con người ảnh đó, trật tự ngăn nắp. Cơ mà đôi chút kì lạ xíu xíu, đồ trang trí trong nhà nhiều vô cùng luôn.
Ý bồ là đồ gì hở?
Các thứ các kiểu nà, nhỏ thì một cái muôi cong veo, to thì cả cái tủ quần áo cũ nát. Tui từng hỏi ảnh rồi, sao lại bày lắm đồ trông có vẻ chả hợp trang trí như vầy. Lúc đó Trần Đồng Chu cũng khá ngạc nhiên, sau đó mới chầm chậm bảo: “Vì yêu đấy.”
Trả lời kiểu chi vầy trời? Cơ bản tui không có hiểu, mà cũng ngại hỏi tiếp, nên đành lái chủ đề qua chuyện khác.
Nhưng sau này tui cũng hiểu ra.
Phòng sách nhà Trần Đồng Chu là cấm địa, ảnh chưa bao giờ cho phép tui vô. Nhưng ảnh cấm thì tui càng tò mò. Có lần nhân lúc ảnh đi vắng tui bèn lẻn vô, vào rồi tui thấy mấy cái tiêu bản của chó.
Tại sao Trần Đồng Chu lại có nhiều thứ này vậy? Chỉ dựa vào chỉ số thông minh của tui thì đoán hổng ra, tui như ngạt thở, đứng đờ ra đó, ngay cả tiếng ảnh đi vào cũng không hề phát hiện. Đến khi tui hoàn hồn thì Trần Đồng Chu đã đứng ở đằng sau rồi.
Ảnh đặt nhẹ cằm lên vai tui, áp mặt sát rạt, tiếng ảnh hít thở nghe rõ mồn một, đoạn từ từ hỏi tui: “ Gia Bảo, em đang xem cái gì vậy?”
Ảnh làm thế này cứ như biến thành người khác vầy. Tui vô thức thấy sợ, xạo sự lắp ba lắp bắp: “Không… Không có chi… sất”
“ Thật sao?” ảnh hỏi lại thờ ơ, nắm chặt lấy cánh tay tui,siết tới phát đau ấy. Mà chẳng hiểu sao ảnh vừa hỏi tui thì tức khắc không khí xung quanh lạnh ngắt, nên tui chả dám nói nữa.
Nhưng không thể cứ căng thẳng mãi được, tui đành thu hết can đảm hỏi ảnh: “Trần Đồng Chu, anh bày mấy thứ này ở đây làm chi?”
Ảnh lặng thinh không đáp, mãi lúc sau mới cúi đầu bảo: “Đây đều là thú cưng anh từng nuôi. Sau chúng rời khỏi anh bởi nhiều lý do, nên anh làm thành tiêu bản rồi bày ở đây. Thỉnh thoảng nhớ đến thì ngắm, coi như một cách lưu giữ kỉ niệm thôi.”
“Cũng phải ha.” Hóa ra là vầy, nghe Trần Đồng Chu giải thích xong, tui mới thở phào nhẹ nhõm. Tui nhún nhún vai đẩy ảnh ra, đoạn quay lại cười hì hì: “Mới nãy anh làm em sợ muốn chớt.”
Phản ứng của Trần Đồng Chu có chút kì kì, ảnh híp híp mắt, nốt ruồi lệ cũng dao động theo, bảo tui một câu mà chẳng rõ ý tứ: “Lần sau sẽ không thế nữa” nói rồi lại ôm chặt tui: “Gia Bảo, em đừng rời bỏ anh nhé.”
Câu nói mập mờ khiến tui đỏ bừng cả mặt, tui khẽ đẩy ảnh, quay mặt sang bên, ngượng ngùng nói: “Không đâu, em là bạn anh mà, không có chuyện em bỏ anh lại đâu.”
Chỉ cần anh không chán em thì em không rời anh đi trước đâu… tui tự nhủ vầy đó.
Mà tui còn phát hiện ra rằng Trần Đồng Chu thích nói chuyện kiểu khó hiểu.
Hồi đó tui cũng có bạn gái nha. Thằng bạn cùng phòng có xếp cho tui gặp mặt một bạn. Tui từ chối nửa ngày trời không được, đành phải đi gặp người ta một lần. Dĩ nhiên là tui chả có ý gì sất, nào ngờ bạn đó để ý, ngày nào cũng gửi tin nhắn lựa ngày hẹn gặp. Thậm chí người ta còn tới chỗ tui chuyển đồ luôn, chết nỗi bị Trần Đông Chu bắt gặp.
Khi ấy tui đang trò chuyện với ảnh, bữa đó ảnh tan ca sớm nên tìm tôi trước. Tui còn đang trêu ảnh nữa thì cô bạn kia chạy tới, chụp tay tui, hùng hổ chất vấn: “Gia Bảo, sao cậu không trả lời điện thoại của tui hả?”
Tui biết trả lời sao chớ, chả nhẽ biểu tui không muốn gặp cậu? Tui cười ngượng, đáp lại qua quýt: “Không phải đâu… là có việc thôi.”
Trần Đồng Chu đứng bên nheo mắt, sa sầm nét mặt hình như chẳng lấy gì làm vui vẻ. Ảnh nhẹ nhàng gỡ tay cô bạn kia ra rồi nắm lại chỗ cổ vừa túm: “Gia Bảo, đây là…?”
Không hỏi đã chả nên chuyện, Trần Đồng Chu vừa dứt lời thì cổ liền chú ý tới anh, ngoái lại nhìn đã thấy hai mắt ngời sáng. Hừ, ai bảo Trần Đồng Chu đẹp trai vầy chứ…
Bỗng nhiên cô nàng ngượng ngịu, cái vẻ hung hăng ban nãy biến mất tuốt luốt, khẽ vân vê váy “Chào anh ạ, em là bạn học cùng với Gia Bảo đến tìm cậu ấy có chút việc ạ. ”
Đù, giờ thành tìm tui có việc hả. Sao không kể là đang tán tui đi.
Trần Đồng Chu ngẫm nghĩ chốc lát, chẳng biết ảnh tin hay không nhưng vẫn chìa tay ra bắt tay cổ, khách khí bảo: “Đúng lúc chúng tôi chuẩn bị đi ăn, nếu không bận gì hay em đi cùng chúng tôi?”
Còn chưa kịp đợi tui mở miệng, cổ đã vội vàng đồng ý cái rụp. Ai muốn ăn cơm cùng cổ chứ! Thiệt tình!
Cơ mà đây chưa phải điều cáu nhất đâu, vừa tới hàng cơm cổ chen vô giữa hai đứa tụi tui, đẩy tui qua bên rồi đặt mông ngồi cạnh Trần Đồng Chu. Trời tui tức run người. Nhưng mà nói gì được chứ, đành ngồi đối diện với ảnh. Bồ mà nhìn cảnh đó ấy, thiếu điều cổ nhảy vô lòng ảnh luôn á, xun xoe nịnh nọt. Còn Trần Đồng Chu nữa cơ! Thế mà ảnh ngồi hưởng thụ thoải mái được chứ, tức chết tui rồi!
Tui ăn không vô, còn chưa xong bữa tui liền kiếm cớ chạy trước. Đau lòng nhất là ảnh không giữ tui lại à.
Sau đó chừng mấy bữa liền tui không tìm ảnh. Sau cùng vẫn là Trần Đồng Chu chủ động gọi điện. Trong điện thoại ảnh tủm tỉm cười: “Gia Bảo, em chưa nguôi giận à?”
Ai giận chứ? Tui chỉ không vui thôi hà! Tui cứng đầu đáp một câu: “Em không vui.”
Phải một lát sau ảnh mới tiếp chuyện, giọng nói trở nên vô cùng nghiêm túc. Ảnh bảo: “Gia Bảo, em đừng lo nữa. Anh đã giải quyết xong xuôi mọi chuyện rồi.”
Hở? Ý ảnh là chi? Sao lại ăn nói mập mờ nữa rồi, tui nghe mà thấy ù ù cạc cạc. Ấy nhưng vừa định hỏi lại thì ảnh đã chuyển đề tài. Tui bị cuốn theo ảnh nên quẳng luôn việc này ra khỏi đầu.
Về sau mỗi khi tui nhắc đến là Trần Đồng Chu lại đánh trống lảng, căn bản không giải thích cho tui câu đó, sau nữa cứ thế cũng chẳng giải quyết được gì.
Có điều… lại kể, sau khi xảy ra việc kia thực ra tui có gặp lại cổ một lần.
Có lần tan học tui gặp cổ trên đường đi bộ. Cổ đi một mình, mặt mũi nhợt nhạt, quanh mắt thâm quầng, hoàn toàn khác hẳn với vẻ hoạt bát trước đó. Tui gọi tên cổ thì cổ hoang mang ngẩng lên. Vừa trông thấy tui cả người khẽ run. Như thể lá rụng trước gió, bắp chân cũng run rẩy.
Tui lấy làm lạ bèn hỏi: “Sao trông mặt cậu tiều tụy vầy chứ? Bị ốm phải không?”
Lời còn chưa dứt, cổ liền hổn hển thở hắt một hơi, như không thể kìm nổi nữa, mồ hôi đổ ròng trên trán. Cổ lắp bắp đáp lại, một câu cũng không hoàn chỉnh: “Gia Bảo… Là lỗi của tui… Tui không dám nữa đâu… Cậu bảo hắn tha cho tôi đi… ”
Đoạn vừa nói xong cổ xoay người chạy, lảo đảo nghiêng ngả như bị ma đuổi, ngay cả sách vở trong tay cũng quẳng đi luôn.
Mấy lời cổ nói là sao? Tui nào có hiểu. Bồ bảo sao mà mọi người cứ thích nói chuyện mập mờ khó hiểu vậy ta? Nhất là Trần Đồng Chu ấy, ảnh toàn nói chuyện kiểu đó.
Thế mà vẫn thích ảnh hả? Đương nhiên rồi, ai mà chẳng có khuyết điểm cơ chứ, Trần Đồng Chu cũng không ngoại lệ à nha.
Bình luận truyện