Người Trong Ván Mê Tình

Chương 6: Một nơi thần bí



Phủ Thanh Sơn ở trong thành nằm gần non cạnh nước, chính là ở trong thành, cũng gần non cạnh nước, gần non là bởi độ lớn của phủ có thể sát đến tận núi, cạnh nước thì là tam thiếu nhà họ Diệp cực kì xa xỉ dùng rất nhiều sức người sức vật ra sức đào ra một chiếc hồ nhân tạo lớn, bởi vậy có thể tưởng tượng được thái độ sống xa hoa của tam thiếu nhà Diệp. Càng đừng nói là vì phủ Thanh Sơn này mà khiến bao nhiêu hộ gia đình cũ phải rời đi, chỉ một chuyện này đã khiến tam thiếu nhà họ Diệp gây oán thán khắp nơi, cho đến bây giờ vẫn có người phỉ nhổ tam thiếu nhà họ Diệp không màng đến sống chết của người khác cứ kiên quyết muốn xây cái phủ này.

Muốn phủ đủ lớn, lại không muốn nằm ở ngoại thành, đương nhiên phải bắt người khác nhường đường.

Còn về việc vì sao tam thiếu nhà họ Diệp không chịu sống ở phủ Bạch Vân của nhà họ Diệp, điều này phải nhắc đến mỹ nhân vẫn luôn tồn tại trong truyền thuyết Đặng Thanh Vân. Tam thiếu nhà họ Diệp mang quân đội đến cướp dâu, không hề bận tâm đến quân quy thiết luật, trực tiếp dùng cường quyền bức người, khiến người nhà đó ngậm máu “thừa nhận” là họ bằng lòng để Đặng Thanh Vân rời đi, tam thiếu lại dùng thân phận đè người, khiến Đặng Thanh Vân và nhà họ Đặng thoát bỏ quan hệ, từ đó Đặng Thanh Vân chỉ thuộc về một mình tam thiếu. Người được cướp về rầm rầm rộ rộ, đương nhiên không thể đối đãi tùy tiện, nhưng lời nói hành động của tam thiếu nhà họ Diệp chẳng ra sao, dù sao thì Tư lệnh Diệp cũng không thể để mặc con trai mình như thế, có lẽ là lấy Đặng Thanh Vân làm điều kiện, bắt tam thiếu lấy con gái nhà họ La ở Lạc Thành là La Tú Vân về làm vợ. 

Có thể là để che đậy, với bên ngoài, nhà họ Diệp nói rằng phủ Thanh Sơn là tam thiếu xây dựng vì tam thiếu phu nhân, rõ ràng là xem trọng và coi trọng tiểu thư nhà họ La này. Nhưng người đời có ai không biết phủ Thanh Sơn này tồn tại vì Đặng Thanh Vân chứ, nếu không thì việc gì tam thiếu phải chuyển đến đó ở mà không phải là ở phủ Bạch Vân cùng đại thiếu. Mặc dù tam thiếu ái mộ Đặng Thanh Vân, nhưng cũng không thể thay đổi việc Tư lệnh Diệp không thích Đặng Thanh Vân, có lẽ ông ta vẫn cho rằng cô gái này mê hoặc con trai mình. Để bảo vệ Đặng Thanh Vân và để cô ta được sống tự tại, tam thiếu đương nhiên phải chuyển khỏi phủ Bạch Vân.

Sau đó tam thiếu cưới La Tú Vân, những người hóng chuyện và những kẻ xem trò hay gọi đây là “song Vân đoạt yêu”, mong đợi có thể xem thêm nhiều trò hay, nhưng La Tú Vân được gả vào nhà họ Diệp không được hai năm thì được thông báo với người ngoài rằng cô đã mất vì bệnh. Dù cái chết của La Tú Vân có ẩn tình nào hay không, màn chiến tranh đoạt tình yêu này đương nhiên lấy sự thắng lợi của Đặng Thanh Vân làm kết quả.

Đặng Thanh Vân chính là như thế, trở thành người thần thánh của thành Vĩnh Ninh, trở thành danh từ tình yêu đích thực, người chưa thấy mà tiếng tăm đã đồn xa.

Bởi vì phủ Thanh Sơn không nằm ở ngoại thành nên không hề vắng vẻ, thậm chí hai bên còn rất náo nhiệt, có rất nhiều quán bán các loại vật phẩm, chỉ khi xe hơi đi qua chỗ ngoặt, con đường có cổng lớn phủ mới không còn bất cứ quán nhỏ nào nữa, lộ ra mấy phần trang nghiêm, người gác ở cổng phủ nhìn một cái, mở một cánh cửa khác, cho xe đi thẳng vào trong phủ. 

Diệp Khuynh Lăng xuống xe trước, vươn tay ra đầy phong độ, nắm tay Lâm Văn Trúc xuống xe.

Lâm Văn Trúc cười mềm mại, “Xem ra tin đồn thật sự rất không đáng tin, bên ngoài có rất nhiều hiểu lầm với tam thiếu”.

“Ồ? Bên ngoài nói về ta thế nào?” Diệp Khuynh Lăng nheo mắt, khóe miệng có nụ cười như có như không, như đang trào phúng, lại như chỉ là ảo giác, hắn chỉ rất thuận miệng tiếp lời người khác mà thôi.

Lâm Văn Trúc hơi bặm môi, “Em không tin tam thiếu không biết”.

“Nhưng ta muốn nghe em nói.” Diệp Khuynh Lăng kéo cô vào lòng, khẽ thấp giọng bên tai cô, giọng nói nhẹ nhàng du dương, tựa như hai người là người yêu yêu thương nhau sâu đậm vậy.

Lâm Văn Trúc vươn một ngón tay ra, chọc chọc vào ngực hắn, “Tam thiếu thế này là làm khó em”.

Diệp Khuynh Lăng dùng một bàn tay khác tóm lấy tay cô, đặt lên mũi ngửi, “Thấy Tiểu Trúc thơm như thế, vậy ta sẽ không làm khó nữa, người đời nhìn ta thế nào không quan trọng, mấu chốt là Tiểu Trúc nhìn ta thế nào, đúng không?”

Lâm Văn Trúc chớp chớp mắt, “Em quan trọng đến thế sao?”.

“Đương nhiên là quan trọng, ta đưa em đi ra từ hang hổ ổ sói, em có thể không quan trọng sao?”

“Tiểu Trúc chẳng qua chỉ là một cô gái phong trần, tam thiếu xem trọng em như thế, chỉ có thể khiến Tiểu Trúc thấy xấu hổ thôi.” 

“Nếu em đã biết em được xem trọng, vậy thì hẳn là rõ, ta quan tâm em nhìn ta thế nào.” Tay Diệp Khuynh Lăng nắm eo cô dần đưa lên trên, kéo lọn tóc bị khuy áo khều ra của cô, tóc liền da, đau đớn liền tim, hắn cười giống như ma quỷ nơi địa ngục, “Hử?”.

Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, “Tiểu Trúc không muốn nói dối”.

“Ồ?” Tay càng dùng thêm sức, dường như hắn chưa hề dùng thủ đoạn bỉ ổi này tra tấn một cô gái yếu đuối, mà là trao đổi thân mật giữa tình nhân với nhau, gia tăng thêm tình cảm giữa đôi bên vậy.

“Hôm nay Tiểu Trúc mới là lần đầu tiên nhìn thấy tam thiếu thôi, vẫn chưa hiểu cách đối nhân xử thế của tam thiếu, nhưng nếu như cho Tiểu Trúc thời gian, nếu Tiểu Trúc không phải người quá ngu dốt, ngày tháng lâu dài sẽ hiểu được con người tam thiếu. Đến lúc đó tam thiếu hỏi lại Tiểu Trúc, có được không?”

Diệp Khuynh Lăng nghe xong thì cười lớn, hay cho ngày tháng lâu dài. “Hi vọng lúc đó Tiểu Trúc cũng thành thực như ngày hôm nay”. 

“Chỉ cần tam thiếu có thể nhớ giao ước ngày hôm nay, Tiểu Trúc đương nhiên sẽ nói hết những gì mình biết.”

Khóe miệng Diệp Khuynh Lăng dần toát ra ý cười, tay hắn thu về, “Ta sẽ đợi ngày đó đến”.

Lâm Văn Trúc được sắp xếp cho vào Tà Vũ Hiên, còn Diệp Khuynh Lăng xoay người rời đi thì không biết là đã đi đâu, dưới sự chăm sóc của nha hoàn Lâm Văn Trúc được đưa vào phòng tắm tắm rửa. Cô không quen được hầu hạ lúc tắm, bảo nha hoàn rời đi, tự mình vào bồn tắm, phía trên bồn tắm có hai vòi nước, một vòi có thể chảy ra nước nóng, một vòi chảy ra nước lạnh, ngồi vào bồn tắm là một sự hưởng thụ rất lạ.

Cô biết nha hoàn đang canh ở phía sau tấm bình phong, chỉ đành thở nhẹ một tiếng.

Diệp Khuynh Lăng rời đi là vì người đi theo nói gì đó bên tai, người nói lời đó chắc là một trong những trợ thủ đắc lực trong lời đồn của Diệp Khuynh Lăng, Diệp Khuynh Lăng rời đi là cố ý thể hiện hay là thật sự có chuyện?

Cô là người của đại thiếu Diệp Khuynh Mặc, cô tin rằng trong lòng Diệp Khuynh Lăng cũng biết rõ. Chỉ là đôi lúc sẽ cảm thấy mấy chuyện này hơi buồn cười, cùng đám người thông minh chơi một trò vừa nhìn đã biết là trò lừa bịp, tựa như người giống cô, chỉ là món đồ chơi giữa hai huynh đệ họ mà thôi.

Nhưng mà nói từ góc độ khác, có lẽ đại thiếu cũng không muốn ra chiêu vô dụng? Ngộ nhỡ thì sao, chỉ cần có một người vào được bên trong nội bộ của tam thiếu, vậy thì tuyệt đối sẽ có lợi với đại thiếu, mà điều đại thiếu cần làm chỉ là phí một món tiền mà thôi, ngay cả thời gian cũng không cần lãng phí, tự có người làm tất cả vì hắn ta. Còn về kết quả xấu nhất, chẳng qua cũng chỉ là hương tan ngọc nát mà thôi, đối với đại thiếu có thể có tổn thất thật sự gì? 

Không phải họ thích chơi trò chơi vô vị này, mà là chút tổn thất này họ căn bản không bận tâm, còn nếu thành công, vậy lợi ích chắc chắn sẽ khiến người ta hài lòng.

Lâm Văn Trúc thở dài một hơi, ánh mắt vô thức nhìn về phía cửa, có chút căng thẳng không dễ nói ra.

Điều đợi cô sẽ là kết quả gì? Có phải là đột nhiên có một đám người xông ra, bắt cô đi, sau đó nghiêm hình bức cung, nếu cô thức thời khai hết ra, họ có chịu tha cho cô một con đường sống? Cô cúi đầu thở dài, cho dù cô chịu làm thế, lời của cô có lẽ cũng không chiếm được nửa phần tín nhiệm, là người ở trên người, ở vị trí đó, ngoại trừ lòng dạ hung ác thì sẽ rất phòng bị rất cảnh giác và không tin bất kì ai.

Chỉ là cô luôn không nhịn được mà nghĩ, người bị tam thiếu đưa về sẽ có kết cục gì, liệu cô cũng có kết cục giống thế không? 

Nếu thật sự như vậy, có lẽ cô còn giải ra một câu đố chưa có lời giải, dù sao thì sự biến mất của những cô gái đó cũng từng là nghi hoặc trong lòng rất nhiều người. Có kẻ ái mộ thậm chí không tiếc tiêu phí số tiền lớn, nhưng mà vẫn không có bất cứ kết quả nào.

Nếu cô thật sự giải ra câu đố chưa có lời giải đó, chỉ e là cũng lấy cái chết ra để trả giá.

Lâm Văn Trúc cứ nghĩ linh tinh như vậy, mơ màng ngủ mất.

Khi cô có ý thức lần nữa thì đã bị người ta bế ra từ bồn tắm, cô mơ màng mở mắt, bèn nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh của tam thiếu, cô cảm thấy mình chắc chắn đã sinh ra ảo giác, vậy mà từ khuôn mặt hắn cô nhìn thấy được hai phần thân thiết, lẽ nào đây là ảo giác trước khi chết sao? 

“Thế mà để cô ấy ngủ ở bồn tắm không gọi dậy, ngươi hầu hạ thế nào thế hả?” Diệp Khuynh Lăng lạnh lùng nhìn Lan Thúy, đặt Lâm Văn Trúc lên giường.

Lan Thúy quỳ trên mặt đất, cũng không xin tha hay giải thích nửa phần, “Nô tỳ đáng chết”.

“Tự đi chịu trừng phạt đi!” Diệp Khuynh Lăng bình tĩnh nói ra lời tàn nhẫn.

Lúc này Lâm Văn Trúc đã tỉnh táo hơn mấy phần, cô vươn cánh tay trắng như ngọc ra, túm lấy cánh tay Diệp Khuynh Lăng, “Không liên quan đến cô ấy, là tự em không quen có người hầu hạ, cũng không cho cô ấy quấy rầy”.

Diệp Khuynh Lăng nheo mắt, dường như nhìn cô một cái thật sâu, rồi mới quay mặt qua, nhìn Lan Thúy đang quỳ trên mặt đất, “Nếu Tiểu Trúc đã xin tha tội cho ngươi, vậy thì bỏ đi, chỉ một lần này”.

“Dạ.” 

Diệp Khuynh Lăng phất tay, ra hiệu cho Lan Thúy rời đi, Lan Thúy đứng dậy chậm rãi lui ra, đến cửa thì mới xoay người đóng cửa, chỉ là lúc cô ta rời đi thì nhìn về phía Diệp Khuynh Lăng, vô thức nhíu mày.

Chuyện nhỏ này xảy ra, vậy mà khiến Lâm Văn Trúc hoàn toàn vứt mấy tưởng tượng vớ vẩn đó đi, ví dụ như hắn sẽ đưa cô đi nghiêm hình bức cung gì gì đó…

“Ta tưởng em ngất xỉu trong nước thôi, không ngờ rằng vậy mà em còn có sức thay người ta xin tha tội nữa cơ đấy.” Diệp Khuynh Lăng cười nhẹ, nhưng giọng nói lại đủ lạnh lẽo và cứng rắn, khiến người ta không cần đoán cũng biết tâm tình hắn không tốt lắm, mà người khiến tâm tình hắn như thế, rất có thể chính là cô.

“Tam thiếu…”

“Cánh tay mảnh như ngọc, ánh mắt ngậm nước xuân… Thế này là ý mời ta cùng mây mưa?”

Lâm Văn Trúc sửng sốt, lập tức thu tay về. 

Sắc mặt Diệp Khuynh Lăng âm trầm, “Nếu đã không phải, còn không mặc quần áo vào, hay là còn phải đợi bổn thiếu mặc thay em?”.

Lâm Văn Trúc không hiểu thái độ của hắn, hơi do dự, thấy hắn không có ý định rời đi, vẫn cầm quần áo của mình lên, mặc từng chiếc một vào.

“Không hong khô tóc?” Diệp Khuynh Lăng lại lên tiếng không kiên nhẫn lần nữa.

Cô chỉ sợ là mình lại lãng phí thời gian của hắn thôi mà? Cái máy cồng kềnh này, Lâm Văn Trúc cũng chỉ từng nghe nói mà thôi, dù sao thì đó cũng là món đồ chơi của người nước ngoài, bây giờ khắp nơi đều đang chiến tranh, giá của mấy thứ vật phẩm này cũng theo đó mà tăng vọt, thứ đồ chẳng quá thực dụng đó, rất ít người sẵn lòng tiêu tốn số tiền lớn mua về, bởi thế trước giờ cô chưa từng thấy.

Diệp Khuynh Lăng như không nhẫn nại với dáng vẻ tay chân lóng ngóng của cô, chủ động mở máy lên.

Thứ này hong khô tóc rất nhanh, chỉ là Lâm Văn Trúc lại thấp thỏm bất an, không hiểu hắn đợi mình là muốn làm gì? 

Cô không dám để hắn đợi lâu, lúc tóc khô một nửa thì cô đã dừng lại, bởi vì biết hắn mở công tắc thế nào, cô thông minh học theo đóng công tắc như thế.

Cô ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị vén tóc, Diệp Khuynh Lăng đã nhìn cô mấy lần, “Cứ vậy thôi!”.

Dường như cô chăm lo cho mái tóc sẽ lại làm trì hoãn thời gian của hắn lần nữa.

Hắn muốn đưa cô đi đâu?

Những người bị hắn đưa về phủ Thanh Sơn đều bị hắn tiễn đi như thế?

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán xem đi đâu nào, lúc bóc trần hi vọng mọi người sẽ không buồn nôn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện