Chương 123: Chương 123
Trân Nam Phương vừa định từ chối, liền nghe thấy thư ký nói: “Cô Phương, chủ tịch Hà trước đây đã dặn dò rồi, bất cứ khi nào cô đến đều có thể vào.
”
“Đi thôi.
” Tô Thanh Nhã lại khoác tay cô, cùng cô đi vào văn phòng: “Chủ tịch Hà”
Hà Minh Viễn giương mắt liếc nhìn Trân Nam Phương, trên mặt anh không có biểu cảm gì.
“Tổng giám đốc, hợp đồng này phiền anh ký tên ở đây.
” Tô Thanh Nhã để điện thoại sang một bên, đi tới giải thích vài điểm.
Trần Nam Phương biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, tim không khỏi nhảy dựng lên.
Cô cúi đầu đứng bên cạnh bàn làm việc, không may điện thoại của Tô Thanh Nhã sáng lên, theo bản năng cô nhìn về phía ánh sáng, khi nhìn thấy lời nhắc từ Zalo, đồng tử cô chợt co rút lại.
Hóa ra là tin nhắn của Triệu Lập Thành!
Trong lòng cô kinh hãi, nhớ lại cách xưng hô vừa nãy giữa Tô Thanh Nhã và Trịnh Hoàng Bách và sự vướng mắc giữa Tô Thanh Nhã và Hà Minh Kỳ.
Cô luôn cảm thấy Tô Thanh Nhã không giống như vẻ ngoài luôn tỏ ra thân thiết dễ gần, càng không phải là đơn thuần.
“AI” Bỗng có một người kéo cô qua, khiến cô sợ hãi hét lên.
Khi hồi thần lại, cô đã ngồi trên đùi Hà Minh Viễn, Tô Thanh Nhã không biết đã rời đi lúc nào rồi.
“Thất thần sao?” Anh bóp khuôn mặt mềm mại của Trần Nam Phương, rất mềm mại, rất đàn hồi, khiến cho người ta mê đắm.
“Em.
.
”
“Ở chỗ tôi không cho tìm lý do thoái thác.
” Anh cảnh cáo cô.
Trần Nam Phương căng thẳng nắm chặt hai tay: “Em chỉ là có chút tò mò về quan hệ giữa Tô Thanh Nhã và Trịnh Hoàng Bách.
”
“Là vậy sao?”
Không hiểu sao, cô cảm thấy hơi thở của anh trở nên lạnh hơn, vội vàng giải thích: “Em chỉ là tò mò, tuyệt đối sẽ không bao giờ nói nhảm cái gì đâu.
”
Đầu cô thực sự là bị nước vào rồi mới có thể cùng với anh thảo luận về việc liên quan đến bạn thân của anh.
“Nếu tôi nói đến nghĩ cũng không được nghĩ thì sao?” Hà Minh Viên nâng cằm cô lên, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi cô.
Miệng cô thực sự vừa nhỏ vừa mềm mại.
“Được.
” Trần Nam Phương biết mình dù có ngốc đến đâu cũng phải đồng ý mọi mệnh lệnh của anh.
“Nói một đẳng làm một nẻo à?”
“Em không có!” Giọng điệu của cô vừa lo lắng vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, như muốn trách anh đã đổ oan cho cô.
Lông mày của Hà Minh Viên chuyển động gần như vô hình, đây có phải là cô đang làm nũng hay không?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, anh cố ý hạ thấp giọng hỏi: ‘Không có? Ai đã nói sẽ ngoan ngoãn ở nhà, trong nháy mắt liền đi tới yến tiệc?”
“Công việc của Thanh Hoa xảy ra chút vấn đề, là do em nên mới như vậy, cho nên em đến giúp cô ấy.
” Trần Nam Phương giải thích ngắn gọn nguyên nhân: “Xin lỗi, em không biết…”
Bình luận truyện