Người Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài

Chương 308



Chương 308

Vừa mở cửa ra thì cô đứng phát ngốc ở cửa luôn, là Hà Minh Viễn!

Anh nhìn chằm chằm vào cô, dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn lại một lần nữa thì thấy quanh người anh toát ra vẻ rất lạnh lùng.

“Sao anh lại tới đây hả?” Đỗ Thanh Hoa kêu to lên: “Chỗ này của tôi đâu có người khóc tang, chỗ nào có người chết, anh tới đó là được!” “Thanh Hoa!” Trần Nam Phương vẫn ‘ rất sợ Hà Minh Viễn, các cô có thể dùng hiểu biết của mình để đối phó Lý An và nhà họ Trần, nhưng không có năng lực động tới một cọng tóc nào của nhà họ Hà…

“Về thôi.” Anh híp mắt lại, vẫn nhíu mày nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, muốn hung hăng ôm cô vào lòng mà hôn hai cái.

Trần Nam Phương vừa nghĩ đã biết Hà Minh Viễn tới tìm cô là để hai người họ về nhà họ Hà diễn trò, tỉnh thần kiên quyết mà cô vất vả mãi mới tạo dựng được trong lòng cứ thế mà bị hủy luôn rồi.

“Đi luôn bây giờ sao?” Cô không muốn đi nên hỏi, nhưng với tình huống trước mắt thì cô không có quyền lựa chọn, chỉ có thể nói xin lỗi với cô bạn thân: “Thanh Hoa, xin lỗi cậu, tớ đi một lúc sẽ trở lại ngay.”

“Vậy thì đừng về quá muộn, lúc trở lại thì đi đường cẩn thận.”

Trân Nam Phương cầm túi lên, đi cùng Hà Minh Viễn, cô cũng chẳng biết tại sao mà lúc vào thang máy chân trái cô đau nhói, cơ thể không tự chủ mà nghiêng về bên trái.

Va vào lồng ngực người nào đó.

“AI Em xin lõi.” Trân Nam Phương sầu muốn chết, vốn dĩ cô không muốn nói chuyện với Hà Minh Viễn nhưng bây giờ thì không thể không nói, cực kỳ lúng túng khó xử.

Anh thuận thế ôm lấy eo cô, không buông tay ra nữa.

Cô nhúc nhích người nhắc nhở anh nhưng không có kết quả, lại nhúc nhích kháng nghị, vẫn không có kết quả.

“Em chủ động như vậy, không phải muốn tập luyện trước sao?”

Vào lúc cổ họng Trần Nam Phương đột nhiên dâng lên một cơn buồn nôn, cũng là lúc cơn đau như bị xé rách ập đến.

Sau khi kết hôn, Hà Minh Viễn chẳng lẽ cũng ôm Ngô Hà như vậy sao?

Tình cảm của anh và Ngô Hà xuất phát từ trái tim, nhưng anh lại phải diễn chuyện tình yêu cùng cô.

“Thật sự làm lãng phí thời gian của giám đốc Hà, thật ra anh có thể tìm một người khác để đưa về nhà diễn cùng.”

Trần Nam Phương dùng thanh âm lạnh lùng để nói.

Cứ nghĩ đến Ngô Hà, cô lại nhớ đến chuyện ngày hôm qua, Hà Minh Viễn muốn cô quỳ gối chỉ vì Ngô Hà?

Điều này khiến cho cô cảm thấy vô cùng bực bội, ngay khi cửa thang máy mở ra, cô dùng sức lấy khửu tay huých vào cạnh sườn của anh, sau khi thoát được liền bước ra khỏi thang máy trước.

“Luyện tập liếc mắt đưa tình, chắc tổng giám đốc Hà sẽ không để ý đâu nhỉ?” Trần Phương Nam quay đầu, nhướng mày, lập tức nhanh chóng bước đi, cô không ngốc đến mức để ngọn lửa giận giữ của anh thiêu đốt chính mình.

Hà Minh Viên nhíu chặt mày kiếm lại, lại là cách xưng hô “Tổng giám đốc Hà’ chết tiệt đó!

Anh thật sự rất ghét cách xưng hô này, hơn nữa lại còn là giọng nói ngọt ngào phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Trần Phương Nam, khiến anh cảm thấy bực tức vô cùng!

Nhưng thấy cô sợ hãi chạy trốn như một con thỏ con, lửa giận ở trong lòng anh lại như được xoa dịu đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện