Chương 316
Chương 316
“Con ạ?” Trần Nam Phương chỉ vào cái mũi của mình, nhíu mày lắc lắc đầu: “Con không như thế đâu, con chỉ không thể nắm bắt được những gì con muốn, cuối cùng phải chấp nhận số phận của mình mà thôi ạ.”
Loại từ ‘người đạm như cúc” này chỉ có thể dùng cho những người phụ nữ cao quý, đối với người không thể bình thường hơn nữa như cô, cô muốn rất nhiều thứ.
Ví dụ như công tác ổn định, hôn nhân ổn định, gia đình hạnh phúc.
Nhưng tiếc rằng ông trời hình như không nghe thấy được tiếng lòng của cô, dành cho cô thân tình hai mươi mấy năm như miếng xương sườn gà, cuối cùng vẫn nhẫn tâm lấy đi.
Làm bạn tri kỷ với Dạ Hành đã năm năm, anh nói biến mất là hoàn toàn biến mất.
Còn có Hà Minh Viễn… Cô không dám cầu, cũng không với tới.
“Vớ vẩn!” Bà Diêu lạnh giọng phủ định, khuôn mặt đầy nếp nhăn lại uy nghiêm chưa từng thấy: “Con gái, chỉ cần con muốn là được.”
“..
.. Trân Nam Phương bị dọa sợ, cô ngơ ngác nhìn bà cụ trước mặt, trộm nghĩ nếu đối phương là bà nội ruột của mình thì tốt biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, trong cuộc đời của cô chỉ còn lại một Đỗ Thanh Hoa.
“Con đến đây làm gì? Con cũng biết thưởng hoa à?” Đôi mắt trũng sâu của bà Diêu lạnh lùng.
Không cần quay đầu lại thì Trần Nam Phương cũng biết là Hà Minh Viễn đã đến, cô làm nũng ôm lấy cánh tay của bà Diêu: “Bà ơi, bà không thể nổi giận trước mặt hoa đâu ạ, nếu không hoa sẽ không phát triển tốt đâu ạ.”
“Con nghe được mấy lời không có đạo lí này ở đâu thế?”
“Trên mạng ạ, trên đấy viết rất nhiều ấy ạ” Trần Nam Phương lại liệt kê mấy cái: “Vừa rồi bà cũng nói bà Tuyết chăm sóc cho hoa này rất tốt, chắc chắn là bà ấy nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, hoa đều ngại mà phát triển tốt ạ.”
“Ha ha, đứa nhỏ này!” bà Diêu nở nụ cười, chỉ vào cô: “Ngọc Cẩm bà nghe một chút đi, mấy lời này nói rất ngọt, trách không được dù bà Tuyết chưa gặp : qua người mà đã muốn mời đến nhà, nếu mà mời đến rồi chắc chắn là thích không chịu được.”
Trong lòng Trần Nam Phương căng thẳng, có vẻ như bà Tuyết đã nhiều lần muốn mời cô đến nhà họ Trịnh, chẳng lẽ là vì Trịnh Hoàng Phong?
Bà Diêu chắc hẳn là đã biết mọi thứ.
“Ngọc Cẩm, bà đỡ tôi đi xem bồn kia.” Bà Diêu võ võ tay Trần Nam Phương, ám chỉ cô đừng làm gì.
Hà Minh Viễn lập tức nắm lấy bàn tay rảnh rỗi của cô.
Trần Nam Phương muốn giấy ra, lại nghe thấy Hà Minh Viễn hỏi: “Có đau không?”
Cô ngừng lại, không nói chuyện mà nhìn về phía phòng khách, Tô Thanh Nhã và Hà Minh Kỳ đã không còn ở đó nữa, không biết đã đi đâu.
“Xin lỗi” Giọng của anh rất nhẹ, lại như là hạ quyết tâm rất lớn mà mở miệng, “Tôi…”
“Không cần xin lỗi!” Trần Nam Phương chặn ngang anh: “Tôi đã từng bảo đảm với anh rồi.”
Sẽ không lại để ý đến quan hệ giữa anh và Ngô Hà.
Cô đã hiểu biết một chút về sự lừa dối thuận miệng của anh, còn có mọi việc suôn sẻ, có lẽ cô nên xây một bức tường cao trong lòng của mình để tránh bị tổn thương nữa chăng?
Nhưng Hà Minh Viễn lại như nổi giận, trong mắt nổi lên sóng to gió lớn, một tay đem cô kéo lại: “Từ trước đến nay em đều không tin tôi sao!”
Bình luận truyện