Người Vợ Bí Mật
Chương 7
Mễ Giai bỗng chốc đứng phắt dậy, nhìn Nghiêm Hạo trước mặt lắp bắp nói, “Anh… Anh… Anh, vì sao lại ở trong này?”. Lời vừa nói ra cô liền hối hận, cái gì mà hỏi vì sao anh ở trong này, đây là nhà của anh, nhà là do anh mua, lại nói như kiểu anh không nên tới đây, nhưng vấn đề là anh chưa bao giờ về nhà sớm như vậy! Bình thường sớm nhất anh cũng chín giờ hơn, gần mười giờ mới về.
“Thế anh nên ở đâu?”. Nghiêm Hạo nhướng mày bất ngờ, khóe miệng mang theo ý cười nồng đậm hỏi, kết hôn đã ba năm nhưng anh chưa từng thấy qua bộ dạng thất kinh của cô như vậy, cô luôn hờ hững, dường như không giống với lúc trước.
Cô nhận thức vị trí của mình rất tốt, chuyện của anh cô không hề nhúng tay, chuyện lùm xùm của anh cô cũng không hỏi, mẹ càng làm khó dễ cô càng tránh đi, cô biểu hiện rất tốt, việc này không thể nghi ngờ. Cô cứ như vậy khiến cho người khác có cảm giác vô cùng xa cách, khó gần, đối mặt với chuyện gì cũng không nhiệt tình, luôn thờ ơ như bị ngăn cách một tầng lớp, anh biết đấy không phải con người thật của cô, cô chỉ sắm vai vào nhân vật mà anh chỉ định.
“Không… Không, em chỉ là, chỉ là muốn hỏi hôm nay anh không tăng ca à, mà về sớm như vậy”. Mễ Giai xấu hổ giải thích, hối hận sao mình lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn đến thế.
Nghiêm Hạo tiến tới, kéo cô cùng ngồi xuống, ôm cô vào lòng, để cô tựa lên vai mình, “Hôm nay định về sớm một chút cùng em ăn bữa tối, nhưng không nghĩ là em lại đi ra ngoài với bạn”.
Đi ra ngoài với bạn, hẳn là dì quản gia đã lấy cớ này để gạt anh.
“Em. . . Không biết”. Ở trong lòng anh, Mễ Giai áy náy nhỏ giọng trả lời.
“Anh không có ý trách em, thế nào, hôm nay đi chơi vui chứ?”. Nghiêm Hạo dịu dàng hỏi, đối với hành động tình cảm này, không hiểu sao anh lại có chút yêu thích.
“A, đúng vậy, rất, rất thú vị”. Mễ Giai đỏ mặt, nhỏ giọng nói dối, chắc anh sẽ không phát hiện ra.
“Rất mệt sao?”. Nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của cô, Nghiêm Hạo có chút thương tiếc hỏi.
“Dạ, có một chút”. Mí mắt bắt đầu có chút nhớ nhung đánh nhau, Mễ Giai ở trong lòng anh cọ cọ, điều chỉnh một tư thế thoải mái, an tâm nhắm mắt lại. Thật kỳ quái, tuy rằng không thương anh, nhưng lại quen thuộc vòng ôm của anh, đêm nào cô cũng ngủ trong lòng anh mới an tâm, chuyện này cũng là nguyên nhân khiến cô mỗi ngày đều chờ anh về.
“Trước hết đi tắm rửa đã, anh đi làm chút đồ cho em ăn rồi ngủ tiếp”. Nghiêm Hạo cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô.
“Ừm”. Mễ Giai nỉ non lên tiếng trả lời, nhưng không hề tỉnh dậy.
Nghiêm Hạo buồn cười nhìn cô ngủ, xem ra cô đúng là mệt muốn chết rồi. Cẩn thận ôm cô bế vào phòng, đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường, mới buông tay định rời đi, lại phát hiện không biết từ lúc nào tay cô đã ôm chặt thắt lưng anh, bỏ tay cô ra, Mễ Giai thoáng nhíu lông mày có chút bất mãn, thân thể không tự giác hướng về phía trước cọ cọ, như cảm giác được không có vòng ôm quen thuộc ấm áp, lại mất hứng nhíu nhíu mày.
Nhìn biểu cảm phong phú của cô, khóe miệng Nghiêm Hạo mang theo ý cười, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, Mễ Giai dùng đầu cọ cọ, cảm giác được độ ấm quen thuộc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lông mày cũng giãn ra, thỏa mãn an tâm ngủ. Nghiêm Hạo nhìn cô như vậy, thấp giọng cười ra tiếng, thì ra cô rất quyến luyến vòng ôm của anh, phát hiện này khiến tâm tình anh cực tốt, về phần công việc hôm nay vẫn chưa xong để lại làm sau cũng được.
Công ty Nội thất Tân Nhã, mấy ngày nay toàn bộ công ty đều bị vây quanh bởi trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cũng không kì quái lắm, công ty bất động sản lớn nhất Thượng Hải là ‘Kiến trúc Vũ Dương’ đấu thầu công khai đợt tiếp theo cho hạng mục thiết kế và trang trí nội thất, hạng mục này ít nhất cũng có hơn trăm gói hộ gia đình, chia ra thành từng nhóm nhỏ, nếu có thể thắng trong đợt đấu thầu này, Tân Nhã dù cả năm không nhận thêm bất kì một đơn hàng nào cũng không thành vấn đề.
Giữa trưa Mễ Giai và La Lệ hẹn nhau cùng ăn cơm ở một nhà hàng gần công ty.
“Nghe nói gần đây các cậu thường xuyên phải tăng ca?”. La Lệ hỏi, cô làm kế toán, chỉ cần phụ trách tốt phần sổ sách và các loại báo biểu vào cuối tháng là được, về phần nghiệp vụ cô không cần hiểu rõ, cho nên cũng không ở lại tăng ca với bọn họ.
“Ừ, gần đây có một dự án lớn, tất cả mọi người đều đang nghĩ cách để giành được hợp đồng tiếp theo”. Mễ Giai nuốt đồ ăn trả lời.
“Vậy cậu đã thích ứng được chưa, có mệt quá không?”. La Lệ quan tâm hỏi, cô luôn cảm thấy vì lúc trước không đi xuống đón Mễ Giai nên mới khiến Mễ Giai đánh bậy đánh bạ thành thư kí của Mạc Chấn Huân, việc này cô vẫn canh cánh trong lòng, tự trách không thôi.
“Không sao, làm thư kí cũng không vất vả lắm, tớ thích ứng rất nhanh”. Mễ Giai mỉm cười khiến La Lệ an tâm. Những điều cô nói đều là thật lòng, mấy ngày đầu cũng có hơi mệt, nhưng dần dần thích ứng được thì mọi chuyện đã khá hơn nhiều.
“Vậy là tốt rồi”. Nghe cô nói vậy La Lệ mới thoáng an tâm. Lại nghĩ cái gì, vội nói, “Đúng rồi, mấy ngày trước tớ có chạm mặt học trưởng lúc trước của chúng mình”.
“Thật à, tớ với bạn học, học trưởng đều không giữ liên lạc”. Mễ Giai thờ ơ đáp lời, nếu không phải lần trước đụng La Lệ trên đường, cô nghĩ chắc giờ này cô vẫn còn ở nhà chăm cây cảnh với đọc tiểu thuyết.
“Bọn họ muốn khi nào rảnh rỗi tụ tập một phen”. La Lệ vui vẻ nói, sắc mặt mang theo chút hưng phấn cùng kích động.
“Ừ, có thời gian thì đi một lát”.
“Tớ còn nghe bọn họ bảo. . . .”. La Lệ ậm ừ không biết lời kế tiếp có nên nói hay không.
“Ừ?”. Mễ Giai hỏi cô, không hiểu có gì vướng mắc mà không thể mở miệng.
“Tớ nghe họ bảo Trương Dương giờ rất tốt, hiện tại đã là phó tổng tập đoàn Mạc Thị”. La Lệ lo lắng nhìn Mễ Giai, sợ cô nghe thấy Trương Dương lại kích động.
Tay đang gắp thức ăn dừng lại một chút, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên. Cô không nghĩ mình sẽ xúc động khi nghe La Lệ nhắc đến tin của Trương Dương, Mễ Giai trầm mặc một lát, hờ hững nói, “Vậy à, vậy thì quá tốt, anh ta đã đạt được điều anh ta muốn”. Nói xong bình tĩnh ăn cơm, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
“Chỉ thế thôi?”. La Lệ không thể tin được, cô ấy phản ứng cũng quá mức bình tĩnh.
Nhìn bộ dáng giật mình của La Lệ, Mễ Giai buồn cười hỏi ngược lại, “Bằng không thì thế nào? Tớ phải thể hiện thật đau khổ, rồi vừa khóc vừa mắng anh ta là kẻ phụ bạc, vì tiền đồ của bản thân mà nỡ ích kỉ vứt bỏ tình yêu ba năm của chúng tớ ư?”.
“Í”. La Lệ nghẹn lời, cô cũng cảm thấy Trương Dương không đáng để Mễ Giai vì anh ta mà làm vậy.
“Thật ra Trương Dương nói đúng, tình yêu rồi cũng sẽ theo củi gạo dầu muối mà dần phai nhạt, anh ta lựa chọn từ bỏ tình yêu, hướng đến khát vọng thành công, anh ta không sai, đúng là tớ không thể giúp anh ta được như hiện tại. Nếu lúc trước chúng tớ không chia tay, có lẽ bây giờ cũng có khả năng chỉ vì mấy việc vặt trong cuộc sống mà cãi vã không ngừng”.
“Vài năm nay tớ đã suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện, cũng đã không còn là một thiếu nữ chỉ đề cao tình yêu mà quên đi mọi thứ. Có lẽ trước kia tớ sẽ khăng khăng rằng hai người phải yêu nhau thì mới kết hôn, nhưng hiện tại tớ đã hiểu ra, cuộc sống hôn nhân với người mình không yêu kỳ thực cũng không có gì là không tốt, cả hai người đều đạt được những gì họ muốn có lẽ mới là hình thức sống chung tốt nhất”. Mễ Giai điềm đạm cười nói.
La Lệ nhìn Mễ Giai, có cảm giác so với ba năm trước cô đã thay đổi không ít, ba năm trước cô là một cô gái trẻ hồn nhiên chỉ cần tình yêu không cần bánh mì, có lẽ ba năm này cô ấy đã trải qua không ít chuyện.
“Thế anh nên ở đâu?”. Nghiêm Hạo nhướng mày bất ngờ, khóe miệng mang theo ý cười nồng đậm hỏi, kết hôn đã ba năm nhưng anh chưa từng thấy qua bộ dạng thất kinh của cô như vậy, cô luôn hờ hững, dường như không giống với lúc trước.
Cô nhận thức vị trí của mình rất tốt, chuyện của anh cô không hề nhúng tay, chuyện lùm xùm của anh cô cũng không hỏi, mẹ càng làm khó dễ cô càng tránh đi, cô biểu hiện rất tốt, việc này không thể nghi ngờ. Cô cứ như vậy khiến cho người khác có cảm giác vô cùng xa cách, khó gần, đối mặt với chuyện gì cũng không nhiệt tình, luôn thờ ơ như bị ngăn cách một tầng lớp, anh biết đấy không phải con người thật của cô, cô chỉ sắm vai vào nhân vật mà anh chỉ định.
“Không… Không, em chỉ là, chỉ là muốn hỏi hôm nay anh không tăng ca à, mà về sớm như vậy”. Mễ Giai xấu hổ giải thích, hối hận sao mình lại hỏi một vấn đề ngu xuẩn đến thế.
Nghiêm Hạo tiến tới, kéo cô cùng ngồi xuống, ôm cô vào lòng, để cô tựa lên vai mình, “Hôm nay định về sớm một chút cùng em ăn bữa tối, nhưng không nghĩ là em lại đi ra ngoài với bạn”.
Đi ra ngoài với bạn, hẳn là dì quản gia đã lấy cớ này để gạt anh.
“Em. . . Không biết”. Ở trong lòng anh, Mễ Giai áy náy nhỏ giọng trả lời.
“Anh không có ý trách em, thế nào, hôm nay đi chơi vui chứ?”. Nghiêm Hạo dịu dàng hỏi, đối với hành động tình cảm này, không hiểu sao anh lại có chút yêu thích.
“A, đúng vậy, rất, rất thú vị”. Mễ Giai đỏ mặt, nhỏ giọng nói dối, chắc anh sẽ không phát hiện ra.
“Rất mệt sao?”. Nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của cô, Nghiêm Hạo có chút thương tiếc hỏi.
“Dạ, có một chút”. Mí mắt bắt đầu có chút nhớ nhung đánh nhau, Mễ Giai ở trong lòng anh cọ cọ, điều chỉnh một tư thế thoải mái, an tâm nhắm mắt lại. Thật kỳ quái, tuy rằng không thương anh, nhưng lại quen thuộc vòng ôm của anh, đêm nào cô cũng ngủ trong lòng anh mới an tâm, chuyện này cũng là nguyên nhân khiến cô mỗi ngày đều chờ anh về.
“Trước hết đi tắm rửa đã, anh đi làm chút đồ cho em ăn rồi ngủ tiếp”. Nghiêm Hạo cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai cô.
“Ừm”. Mễ Giai nỉ non lên tiếng trả lời, nhưng không hề tỉnh dậy.
Nghiêm Hạo buồn cười nhìn cô ngủ, xem ra cô đúng là mệt muốn chết rồi. Cẩn thận ôm cô bế vào phòng, đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường, mới buông tay định rời đi, lại phát hiện không biết từ lúc nào tay cô đã ôm chặt thắt lưng anh, bỏ tay cô ra, Mễ Giai thoáng nhíu lông mày có chút bất mãn, thân thể không tự giác hướng về phía trước cọ cọ, như cảm giác được không có vòng ôm quen thuộc ấm áp, lại mất hứng nhíu nhíu mày.
Nhìn biểu cảm phong phú của cô, khóe miệng Nghiêm Hạo mang theo ý cười, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh cô, sau đó ôm cô vào trong lòng, Mễ Giai dùng đầu cọ cọ, cảm giác được độ ấm quen thuộc, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lông mày cũng giãn ra, thỏa mãn an tâm ngủ. Nghiêm Hạo nhìn cô như vậy, thấp giọng cười ra tiếng, thì ra cô rất quyến luyến vòng ôm của anh, phát hiện này khiến tâm tình anh cực tốt, về phần công việc hôm nay vẫn chưa xong để lại làm sau cũng được.
Công ty Nội thất Tân Nhã, mấy ngày nay toàn bộ công ty đều bị vây quanh bởi trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cũng không kì quái lắm, công ty bất động sản lớn nhất Thượng Hải là ‘Kiến trúc Vũ Dương’ đấu thầu công khai đợt tiếp theo cho hạng mục thiết kế và trang trí nội thất, hạng mục này ít nhất cũng có hơn trăm gói hộ gia đình, chia ra thành từng nhóm nhỏ, nếu có thể thắng trong đợt đấu thầu này, Tân Nhã dù cả năm không nhận thêm bất kì một đơn hàng nào cũng không thành vấn đề.
Giữa trưa Mễ Giai và La Lệ hẹn nhau cùng ăn cơm ở một nhà hàng gần công ty.
“Nghe nói gần đây các cậu thường xuyên phải tăng ca?”. La Lệ hỏi, cô làm kế toán, chỉ cần phụ trách tốt phần sổ sách và các loại báo biểu vào cuối tháng là được, về phần nghiệp vụ cô không cần hiểu rõ, cho nên cũng không ở lại tăng ca với bọn họ.
“Ừ, gần đây có một dự án lớn, tất cả mọi người đều đang nghĩ cách để giành được hợp đồng tiếp theo”. Mễ Giai nuốt đồ ăn trả lời.
“Vậy cậu đã thích ứng được chưa, có mệt quá không?”. La Lệ quan tâm hỏi, cô luôn cảm thấy vì lúc trước không đi xuống đón Mễ Giai nên mới khiến Mễ Giai đánh bậy đánh bạ thành thư kí của Mạc Chấn Huân, việc này cô vẫn canh cánh trong lòng, tự trách không thôi.
“Không sao, làm thư kí cũng không vất vả lắm, tớ thích ứng rất nhanh”. Mễ Giai mỉm cười khiến La Lệ an tâm. Những điều cô nói đều là thật lòng, mấy ngày đầu cũng có hơi mệt, nhưng dần dần thích ứng được thì mọi chuyện đã khá hơn nhiều.
“Vậy là tốt rồi”. Nghe cô nói vậy La Lệ mới thoáng an tâm. Lại nghĩ cái gì, vội nói, “Đúng rồi, mấy ngày trước tớ có chạm mặt học trưởng lúc trước của chúng mình”.
“Thật à, tớ với bạn học, học trưởng đều không giữ liên lạc”. Mễ Giai thờ ơ đáp lời, nếu không phải lần trước đụng La Lệ trên đường, cô nghĩ chắc giờ này cô vẫn còn ở nhà chăm cây cảnh với đọc tiểu thuyết.
“Bọn họ muốn khi nào rảnh rỗi tụ tập một phen”. La Lệ vui vẻ nói, sắc mặt mang theo chút hưng phấn cùng kích động.
“Ừ, có thời gian thì đi một lát”.
“Tớ còn nghe bọn họ bảo. . . .”. La Lệ ậm ừ không biết lời kế tiếp có nên nói hay không.
“Ừ?”. Mễ Giai hỏi cô, không hiểu có gì vướng mắc mà không thể mở miệng.
“Tớ nghe họ bảo Trương Dương giờ rất tốt, hiện tại đã là phó tổng tập đoàn Mạc Thị”. La Lệ lo lắng nhìn Mễ Giai, sợ cô nghe thấy Trương Dương lại kích động.
Tay đang gắp thức ăn dừng lại một chút, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên. Cô không nghĩ mình sẽ xúc động khi nghe La Lệ nhắc đến tin của Trương Dương, Mễ Giai trầm mặc một lát, hờ hững nói, “Vậy à, vậy thì quá tốt, anh ta đã đạt được điều anh ta muốn”. Nói xong bình tĩnh ăn cơm, nhìn không ra chút cảm xúc nào.
“Chỉ thế thôi?”. La Lệ không thể tin được, cô ấy phản ứng cũng quá mức bình tĩnh.
Nhìn bộ dáng giật mình của La Lệ, Mễ Giai buồn cười hỏi ngược lại, “Bằng không thì thế nào? Tớ phải thể hiện thật đau khổ, rồi vừa khóc vừa mắng anh ta là kẻ phụ bạc, vì tiền đồ của bản thân mà nỡ ích kỉ vứt bỏ tình yêu ba năm của chúng tớ ư?”.
“Í”. La Lệ nghẹn lời, cô cũng cảm thấy Trương Dương không đáng để Mễ Giai vì anh ta mà làm vậy.
“Thật ra Trương Dương nói đúng, tình yêu rồi cũng sẽ theo củi gạo dầu muối mà dần phai nhạt, anh ta lựa chọn từ bỏ tình yêu, hướng đến khát vọng thành công, anh ta không sai, đúng là tớ không thể giúp anh ta được như hiện tại. Nếu lúc trước chúng tớ không chia tay, có lẽ bây giờ cũng có khả năng chỉ vì mấy việc vặt trong cuộc sống mà cãi vã không ngừng”.
“Vài năm nay tớ đã suy nghĩ thấu đáo rất nhiều chuyện, cũng đã không còn là một thiếu nữ chỉ đề cao tình yêu mà quên đi mọi thứ. Có lẽ trước kia tớ sẽ khăng khăng rằng hai người phải yêu nhau thì mới kết hôn, nhưng hiện tại tớ đã hiểu ra, cuộc sống hôn nhân với người mình không yêu kỳ thực cũng không có gì là không tốt, cả hai người đều đạt được những gì họ muốn có lẽ mới là hình thức sống chung tốt nhất”. Mễ Giai điềm đạm cười nói.
La Lệ nhìn Mễ Giai, có cảm giác so với ba năm trước cô đã thay đổi không ít, ba năm trước cô là một cô gái trẻ hồn nhiên chỉ cần tình yêu không cần bánh mì, có lẽ ba năm này cô ấy đã trải qua không ít chuyện.
Bình luận truyện