Người Vợ Thay Thế
Chương 66
Từ Tây Bác cùng Trịnh Vũ Văn đi hưởng tuần trăng mật về, vô cùng hạnh phúc mang quà và ảnh chụp đến cho Tư Dĩnh và Tư Giai xem
“Tư Dĩnh, Tư Giai, hai người đã làm hòa với nhau, mình vui lắm.” Cô vừa nói vừa tìm đồ trong túi
“Vũ Văn, cậu nghỉ ngơi đi, đừng tìm nữa, sức khỏe cậu là quan trọng nhất” Đới Tư Dĩnh kéo cô ngồi xuống.
“Thật là, sắp làm mẹ trẻ con rồi còn không cẩn thận nữa” Đới Tư Dĩnh nói.
“Vẫn sớm mà, hai người nhìn xem, có đến nỗi nào đâu.” Trịnh Vũ Văn đứng dậy, xoay một vòng tại chỗ để hai bạn nhìn xem dáng người cô vẫn còn đẹp lắm
“Được rồi, không cần xoay nữa, mau ngồi xuống đây đi.” Đới Tư Dĩnh giữ chặt tay bạn, sợ Vũ Văn chóng mặt
“Không xoay nữa, ah, Tư Dĩnh , Tư Giai,mai hai cậu ai đưa mình đến bệnh viện kiểm tra đây, Từ Tây Bác vừa trở về làm việc, chắc bận lắm, mình cũng không muốn làm phiền anh ấy.” Trịnh Vũ Văn nhìn hai bạn nói
“Để mình đưa cậu đi, dù gì thì mình cũng không có việc gì làm?” Đới Tư Dĩnh nói, sức khỏe chị cô không tốt lắm, tốt nhất là không nên đi.
“Để mình đi cùng với hai người.” Đới Tư Giai cũng nói, dù sao cô ở nhà mãi cũng chán.
“Được,được, mai chúng ta cùng đi, rồi đi shopping luôn, lâu rồi mình cũng không đi dạo phố.” Trịnh Vũ Văn hứng chí nói, thật sự không giống với một phụ nữ đang mang thai.
“Cậu đi chơi một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa đủ à?” Đới Tư Giai bất đắc dĩ cười, đột nhiên lại thấy trong ánh mắt Tư Dĩnh hiện lên một tia ưu thương cùng hâm mộ, cô đang nhìn chăm chú vào bụng còn chưa lộ rõ của Trịnh Vũ Văn, Tư Giai biết đấy mãi mãi là nỗi đau của Tư Dĩnh , cô thầm mong ông trời nhân từ một chút, đừng đối xử tàn nhẫn với Tư Dĩnh như vậy, để cô có một đứa con.
Tại quán bar.
“Tây Bác, đừng cười nữa, không ai không biết cậu đang hạnh phúc đâu.” Hàn Cảnh Hiên thấy bạn vẫn cười trộm nơi khóe miệng, không nhịn được lên tiếng than.
“Đấy là mình không thể kiềm chế sự sung sướng đó lại được, cậu cũng không phải chưa từng trải qua hạnh phúc mà, cậu hiểu không? Bây giờ mình đã kết hôn với Vũ Văn, lại còn có con nữa, tự dưng mình thấy mình phải chín chắn lên, và còn nảy sinh cảm giác phải có trách nhiệm, đó cũng là cảm xúc khi sắp được làm ba ba, thật sự là kỳ diệu vô cùng…..” Từ Tây Bác nói xong mới phát hiện là mình vừa nói những điều không nên nói, chắc chắn đã làm Cảnh Hiên xúc động, có chút hối hận nhìn anh.
Hàn Cảnh Hiên vừa cầm ly rượu thưởng thức, đột nhiên quay sang Từ Tây Bác nói: “Tây bác, mình cũng sắp làm ba.”
“Cái gì? Cậu sắp làm ba hả, Tư Dĩnh đã mang thai, chúc mừng, chúc mừng nha.” Từ Tây Bác kinh ngạc nhìn bạn, cảm giác so với chính mình sắp làm bố còn cao hứng hơn, rồi anh lại đột nhiên nhận thấy bạn mình dường như không có chút vui vẻ, trong lòng lại hồ nghi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra
“Không phải Tư Dĩnh mang thai, mà là Hạ Thần mang thai.” Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ nở một nụ cười.
“Cậu nói gì? Mình không hiểu?” Từ Tây Bác quả thật bị bạn làm cho hồ đồ .
“Tây bác, có một lần, mình uống rượu say, mình đã coi Hạ Thần là Tư Dĩnh , vì thế đã xãy ra chuyện không nên có, mình tưởng mọi chuyện chỉ có thế, ai ngờ sau đó Hạ Thần mang thai, cô ấy muốn sinh đứa bé. Thật ra, khi nghe cô ấy mang đứa con của mình, mình vừa vui sướng vừa đau khổ, trong lòng mình luôn có khát vọng có một đứa con nhưng mình cũng rất rõ ràng rằng mình không thương cô ấy, mình chỉ yêu Tư Dĩnh . Hiện tại mình rất thống khổ và vô cùng mâu thuẫn, Mình phải làm gì bây giờ ?” Hàn Cảnh Hiên vừa nói xong, lại uống một ngụm rượu, tối nay anh muốn mượn rượu tiêu sầu, muốn say để quên tất cả
Từ Tây Bác nghe bạn nói xong mới bắt đầu có phản ứng, anh không muốn trách bạn, chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.” Kỳ thật anh cũng chưa biết nên giải quyết thế nào.
“Biện pháp giải quyết?” Hàn Cảnh Hiên cười khổ, chỉ sợ đó là một biện pháp long trời lở đất.
“Chuyện này có ai khác biết không? Tư Dĩnh có biết không? Hạ Thần cô ấy nghĩ thế nào? Cô ấy có ép cậu phải ly hôn không?” Từ Tây Bác liên tiếp hỏi.
“Không biết, hiện tại mình cũng mới nói cho cậu, Hạ Thần chỉ muốn sinh đứa bé, cũng không ép mình làm gì hết, chính vì thế nên hiện tại mình cũng không biết cần phải làm gì??? Mình thật có lỗi với Tư Dĩnh , cũng thật có lỗi với Hạ Thần.” Hàn Cảnh Hiên lắc đầu, sau đó lại uống tiếp một ly rượu
“Cảnh Hiên, đừng khẩn trương lên như vậy, có lẽ đây sẽ là một kết quả không tồi, cậu nghĩ xem, Tư Dĩnh không thể sinh con, Hạ Thần lại là người có thể sinh giúp cậu, không phải thế cũng tốt sao?” Từ Tây Bác tận lực hướng tới một suy nghĩ lạc quan
“Tây Bác, cậu đừng suy nghĩ ngây thơ thế nữa, Hạ Thần sẽ không giao đứa bé cho mình đâu, chẳng lẽ cậu muốn mình trơ mắt ra nhìn con mình gọi mình là chú, hoặc cho dù nó có gọi mình là ba đi chăng nữa, cũng không ở cùng chỗ với mình sao???.” Hàn Cảnh Hiên suy nghĩ đến tương lai xa xôi.
Từ Tây Bác trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc đề nghị: “Cảnh Hiên, vậy thì chỉ có thể có hai biện pháp, một …là cậu ly hôn với Tư Dĩnh , sau đó cưới Hạ Thần. Hai là cậu có gắng thuyết phục Hạ Thần giao con cho cậu chăm sóc.”
“Ha ha…” Hàn Cảnh Hiên nở nụ cười, đó là một nụ cười khổ và bất đắc dĩ, nhìn bạn nói: “Cậu nói đều đúng nhưng một là mình sẽ không ly hôn với Tư Dĩnh vì mình yêu cô ấy, hai là Hạ Thần bất luận thế nào cũng sẽ không giao con cho mình. Vì thế mình mới đau khổ, cậu hiểu không?”
Từ Tây Bác thở dài, bất đắc dĩ an ủi bạn: “Quên đi, Cảnh Hiên, xe đến núi ắt có đường, thuyền dến đầu cầu tự nhiên thẳng, thuận theo tự nhiên đi, rồi sẽ có ngày mọi chuyện sẽ có cách để giải quyết.”
Hàn Cảnh Hiên khóe miệng khẽ nhếch, có sao? Ai chẳng hiểu dây chỉ là lời an ủi, anh lại cầm chén rượu một hơi cạn sạch.
“Cảnh Hiên, đừng như vậy.” Từ Tây Bác bắt lấy chén rượu của bạn, không muốn bạn mình tiếp tục làm tổn hại thân thể
“Tây Bác, đừng lo cho mình, để mình phóng túng một lần, cậu có biết mình hiện tại rất đau khổ không?” Hàn Cảnh Hiên gạt tay bạn ra, lại tiếp tục uống, một ly lại một ly
Từ Tây Bác không khuyên can nữa, anh biết bạn cần xả mọi sự thống khổ, mượn rượu giải sầu là bản tính của đàn ông, bây giờ anh chỉ có thể chia sẻ cùng bạn
Ở cửa quán bar, Từ Tây Bác đỡ Hàn Cảnh Hiên đang say túy lúy rời đi.
—
Quyết định của cha mẹ
Tiếng chuông vang lên, Đới Tư Dĩnh ra mở cửa, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc
“Tư Dĩnh, Cảnh Hiên say rồi, anh đưa nó về đây này.” Từ Tây Bác dìu Hàn Cảnh Hiên đang say rượu đặt trên ghế sopha nói.
“Sao anh ấy lại uống nhiều rượu vậy?” Đới Tư Dĩnh nén giận hỏi, anh ta không chút để ý đến sức khỏe chính mình sao?
“Tư Dĩnh , đừng trách nó, tại anh cả thôi, bọn anh đã lâu không gặp, nên mới cao hứng uống nhiều rượu như vậy, thôi anh về trước đây .” Từ Tây Bác nhận trách nhiệm về mình
“Vâng, chắc Vũ Văn cũng đang sốt ruột chờ anh ở nhà đấy, anh mau về đi, nhớ cẩn thận chút.” Đới Tư Dĩnh gật đầu
“Chào em.” Từ Tây Bác ra cửa nói
“Chào anh.” Đới Tư Dĩnh khóa cửa cẩn thận, nhìn Hàn Cảnh Hiên đang nằm trên ghế, bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào nhà bếp pha cho anh một chén nước mật ong
“Cảnh Hiên, anh tỉnh lại đi, uống chút nước mật ong cho thoải mái.” Đới Tư Dĩnh lay anh tỉnh.
Hàn Cảnh Hiên cố sức mở mắt, đem chén nước uống một hơi cạn sạch, sau đó lại nhắm mắt lại.
Đới Tư Dĩnh hết cách với anh, đành phải cầm khăn mặt, lau mặt cho anh, muốn anh thoải mái một chút.
Tay đột nhiên bị Hàn Cảnh Hiên giữ chặt, trong mơ màng anh không ngừng kêu : “Tư Dĩnh , đừng rời anh. . . . . . . . . . . .”
Thân thể của hắn khẽ chuyển động, nước mắt nàng tí tách rơi xuống tay Hàn Cảnh Hiên, cô không phải không biết rõ thâm tình của anh, anh yêu cô, cô cũng muốn cùng anh đi hết con đường tình yêu nhưng ông trời lại cố tình tra tấn cô, chỉ có thể để cô mãi mãi tiếc nuối. cũng làm cho anh luôn ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, có điều nàng nên như thế nào báo đáp tình thâm ý trọng này của anh.
Đới Tư Dĩnh nhẹn nhàng đỡ Hàn Cảnh Hiên đến bên giường, anh lại ôm lấy cô ngã xuống giường. mang theo mùi rượu, anh bá đạo hôn cô, nụ hôn hạ xuống, tay cũng bắt đầu xé rách quần áo cô, thân thể cô cứng đờ, kết hôn đã lâu như vậy, nhưng cô đến giờ vẫn chưa phải là người vợ chân chính của anh, cô vẫn chưa cùng anh thực hiện nghĩ vụ của người vợ, cô cũng biết nhất định trong lòng anh đang chờ cô suy nghĩ kỹ càng, có phải lần này cô không nên cự tuyệt anh. . . . . . . .
Trước ngực chợt lạnh, Đới Tư Dĩnh vội đẩy anh ra, cho dù cô không cự tuyết, cô cũng muốn chờ Hàn Cảnh Hiên thật tỉnh táo khi cô trao thân mình cho anh, vội vàng đứng lên, cô chạy ra ngoài.
Hạ Thần nhìn một lượt căn phòng mà Hàn Cảnh Hiên cho cô, thật sạch sẽ, tao nhã, cô vuốt vuốt bụng nói : “Con yêu à, mình cùng cố gắng nha, đợi ba con quay về.”
“Phu nhân, cô uống canh gà đi.” Một bác giúp việc hơn 40 tuôi mang canh gà đến.
“Bác Lý, tôi không uống đâu.” Hạ Thần lắc lắc đầu, ngửi thấy hương vị kia cô đã khó chịu muốn nôn.
“Như vậy sao được? Đây là ông chủ cố ý bảo tôi nấu cho cô, ông còn nhắc tôi phải để ý chăm sóc sức khỏe cho cô, phu nhân à, cô thật hạnh phúc nha.” Bác Lý dường như rất hâm mộ nói
Hạnh phúc?? Nụ cười trên môi Hạ Thần lập tức vụt tắt, chẳng qua là cô đang mang trong mình đứa nhỏ của anh,thực chất anh chỉ là chồng của người khác
“Phu nhân, để tôi đi giặt quần áo.” Bác Lý thấy mặt cô trầm xuống, không biết mình vừa nói sai cái gì, vội vàng tìm cớ lui ra ngoài
Ông bà Hàn đang ngồi trong phòng khách xem TV, đột nhiên thấy tiếng chuông cửa vang lên, mở cửa ra thì thấy ông bà Hạ vẻ mặt không giấu nổi tức giận đùng đùng tiến vào
“Ông Hạ, sao lại tới đây, ngồi xuống đi.” Ông Hàn nhiệt tình tiếp đón
“Đừng giả bộ nữa,btôi hôm nay đến đây là muốn nói chuyện phải trái với các người.” Ông Hạ vẻ mặt tức giận, ngồi xuống ghế sopha.
Nói chuyện phải trái? Ông bà Hàn không khỏi ngạc nhiên nhìn thoáng qua, không rõ lý do tại sao vội hỏi : “Lão Hạ, ông nói vậy là có ý gì?”
“Có ý gì ư? Chính là Tôi muốn ông cho con gái tôi một cái công đạo.” Bà Hạ cũng tức giận nhìn bọn họ
“Bà Hạ, hai người nói rõ một chút đi, chúng tôi vẫn không hiểu, hai người đang nói gì vậy?” Bà Hàn thật sự vẫn thấy mơ hồ.
“Ông Hạ, ông nói đi, tôi thấy bọn họ dường như vẫn chưa biết chuyện gì đâu .” Thấy bọn họ vẫn mơ hồ chưa rõ mọi chuyện, sắc mặt bà Hạ có dịu đi một chút.
“Ông Hàn, con gái tôi đang mang thai, ông có biết đấy là con của ai không?” Ông Hạ vẻ mặt chỉ trích nói
Ông bà Hàn đồng loạt lắc đầu, làm sao họ biết Hạ Thần đang mang thai con của ai được?
“Vậy sao ông bà không đi hỏi lại đứa con báo bối cửa ông bà đi? Hàn Cảnh Hiên, tôi quyết không tha cho nó đâu.” Ông Hạ tức giận gào thét.
“Cảnh Hiên?” Ông bà Hàn khiếp sợ nhìn hai vợ chồng họ, chẳng lẽ đứa con trong bụng Hạ Thần lại là giọt máu của Hàn Cảnh Hiên.
“Ông Hạ, ông không lầm chứ.” Một lúc lâu sau, Ông Hàn mới không dám tin hỏi laiju lần nữa.
“Lầm sao? Hai người tự nhìn đi.” Ông Hạ tức giận ném một xấp ảnh lên bàn
Ông bà Hàn vội cùng nhau nhặt lên xem, vừa nhìn thấy Cảnh Hiên và Hạ Thần đang cùng nhau ăn cơm, anh đang cẩn thận nâng người đỡ cô
“Tôi đã cố ý đuổi Hạ Thần ra khỏi nhà, tôi muốn xem tên hỗn đản đó là ai? Thật không thể nào ngờ được đó lại là Cảnh Hiên,tôi thấy thật kỳ lạ, không phải nó khong chịu cưới Hạ Thần sao? Tại sao sau khi đã kết hôn rồi lại còn muốn làm tổn thương con gái tôi nữa, chẳng lẽ nó muốn bắt cá hai tay à? Hai người nuôi dạy con như thế đấy hả?” Ông Hạ lên giọng chất vấn
Ông bà Hàn hiện tại trong lòng chỉ nghĩ đến việc đứa bé trong bụng Hạ Thần là con của Cảnh Hiên, vậy là họ đã có cháu nội rồi
“Ông Hạ, đừng nóng giận.Chuyện đã đến nước này, ông muốn làm sao bây giờ?” Ông Hàn tuy rằng muốn hỏi ý kiến, nhưng thật ra trong lòng ông đã có quyết định, Cảnh Hiên phải ly hôn với Tư Dĩnh , cưới Hạ Thần
“Đương nhiên tôi muốn Hạ Thần phá bỏ đứa bé. Tôi không thể để con gái tôi xấu hổ làm người thứ ba chen chân vào gia định họ được.” Ông Hạ hạ quyết tâm, ngữ khí vô cùng kiên định nói
“Không được, không được phá bỏ đứa bé, nó là cháu nội tôi mà.” Bà Hàn kích đọng hô
“Không cho phá bỏ, hai người định để con gái tôi đẻ con cho con dâu bà nuôi ah?” Bà Hạ kích động quát lên
“Ông bà đừng kích động,đứa bé trong bụng Hạ Thần không phải cũng là cháu của hai người sao, hai người không thấy áy náy ư? Dù sao đó cũng là sinh mệnh con người.” Bà Hàn muốn đánh động vào lòng trắc ẩn của ông bà Hạ
“Chúng tôi tiếc chứ, nhưng Hạ Thần sinh đứa bé này ra danh bất chính ngôn bất thuận, ông bà định để con gái tôi sau này làm người thế nào đây?” Bà Hạ có chút kích động nói
“Chỉ có một biện pháp, phải để Hàn Cảnh Hiên kết hôn với Hạ Thần.” Ông Hạ đột nhiên lên tiếng.
“Tư Dĩnh, Tư Giai, hai người đã làm hòa với nhau, mình vui lắm.” Cô vừa nói vừa tìm đồ trong túi
“Vũ Văn, cậu nghỉ ngơi đi, đừng tìm nữa, sức khỏe cậu là quan trọng nhất” Đới Tư Dĩnh kéo cô ngồi xuống.
“Thật là, sắp làm mẹ trẻ con rồi còn không cẩn thận nữa” Đới Tư Dĩnh nói.
“Vẫn sớm mà, hai người nhìn xem, có đến nỗi nào đâu.” Trịnh Vũ Văn đứng dậy, xoay một vòng tại chỗ để hai bạn nhìn xem dáng người cô vẫn còn đẹp lắm
“Được rồi, không cần xoay nữa, mau ngồi xuống đây đi.” Đới Tư Dĩnh giữ chặt tay bạn, sợ Vũ Văn chóng mặt
“Không xoay nữa, ah, Tư Dĩnh , Tư Giai,mai hai cậu ai đưa mình đến bệnh viện kiểm tra đây, Từ Tây Bác vừa trở về làm việc, chắc bận lắm, mình cũng không muốn làm phiền anh ấy.” Trịnh Vũ Văn nhìn hai bạn nói
“Để mình đưa cậu đi, dù gì thì mình cũng không có việc gì làm?” Đới Tư Dĩnh nói, sức khỏe chị cô không tốt lắm, tốt nhất là không nên đi.
“Để mình đi cùng với hai người.” Đới Tư Giai cũng nói, dù sao cô ở nhà mãi cũng chán.
“Được,được, mai chúng ta cùng đi, rồi đi shopping luôn, lâu rồi mình cũng không đi dạo phố.” Trịnh Vũ Văn hứng chí nói, thật sự không giống với một phụ nữ đang mang thai.
“Cậu đi chơi một tháng rồi, vậy mà vẫn chưa đủ à?” Đới Tư Giai bất đắc dĩ cười, đột nhiên lại thấy trong ánh mắt Tư Dĩnh hiện lên một tia ưu thương cùng hâm mộ, cô đang nhìn chăm chú vào bụng còn chưa lộ rõ của Trịnh Vũ Văn, Tư Giai biết đấy mãi mãi là nỗi đau của Tư Dĩnh , cô thầm mong ông trời nhân từ một chút, đừng đối xử tàn nhẫn với Tư Dĩnh như vậy, để cô có một đứa con.
Tại quán bar.
“Tây Bác, đừng cười nữa, không ai không biết cậu đang hạnh phúc đâu.” Hàn Cảnh Hiên thấy bạn vẫn cười trộm nơi khóe miệng, không nhịn được lên tiếng than.
“Đấy là mình không thể kiềm chế sự sung sướng đó lại được, cậu cũng không phải chưa từng trải qua hạnh phúc mà, cậu hiểu không? Bây giờ mình đã kết hôn với Vũ Văn, lại còn có con nữa, tự dưng mình thấy mình phải chín chắn lên, và còn nảy sinh cảm giác phải có trách nhiệm, đó cũng là cảm xúc khi sắp được làm ba ba, thật sự là kỳ diệu vô cùng…..” Từ Tây Bác nói xong mới phát hiện là mình vừa nói những điều không nên nói, chắc chắn đã làm Cảnh Hiên xúc động, có chút hối hận nhìn anh.
Hàn Cảnh Hiên vừa cầm ly rượu thưởng thức, đột nhiên quay sang Từ Tây Bác nói: “Tây bác, mình cũng sắp làm ba.”
“Cái gì? Cậu sắp làm ba hả, Tư Dĩnh đã mang thai, chúc mừng, chúc mừng nha.” Từ Tây Bác kinh ngạc nhìn bạn, cảm giác so với chính mình sắp làm bố còn cao hứng hơn, rồi anh lại đột nhiên nhận thấy bạn mình dường như không có chút vui vẻ, trong lòng lại hồ nghi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra
“Không phải Tư Dĩnh mang thai, mà là Hạ Thần mang thai.” Hàn Cảnh Hiên bất đắc dĩ nở một nụ cười.
“Cậu nói gì? Mình không hiểu?” Từ Tây Bác quả thật bị bạn làm cho hồ đồ .
“Tây bác, có một lần, mình uống rượu say, mình đã coi Hạ Thần là Tư Dĩnh , vì thế đã xãy ra chuyện không nên có, mình tưởng mọi chuyện chỉ có thế, ai ngờ sau đó Hạ Thần mang thai, cô ấy muốn sinh đứa bé. Thật ra, khi nghe cô ấy mang đứa con của mình, mình vừa vui sướng vừa đau khổ, trong lòng mình luôn có khát vọng có một đứa con nhưng mình cũng rất rõ ràng rằng mình không thương cô ấy, mình chỉ yêu Tư Dĩnh . Hiện tại mình rất thống khổ và vô cùng mâu thuẫn, Mình phải làm gì bây giờ ?” Hàn Cảnh Hiên vừa nói xong, lại uống một ngụm rượu, tối nay anh muốn mượn rượu tiêu sầu, muốn say để quên tất cả
Từ Tây Bác nghe bạn nói xong mới bắt đầu có phản ứng, anh không muốn trách bạn, chỉ có thể vỗ vỗ vai an ủi: “Đừng lo, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.” Kỳ thật anh cũng chưa biết nên giải quyết thế nào.
“Biện pháp giải quyết?” Hàn Cảnh Hiên cười khổ, chỉ sợ đó là một biện pháp long trời lở đất.
“Chuyện này có ai khác biết không? Tư Dĩnh có biết không? Hạ Thần cô ấy nghĩ thế nào? Cô ấy có ép cậu phải ly hôn không?” Từ Tây Bác liên tiếp hỏi.
“Không biết, hiện tại mình cũng mới nói cho cậu, Hạ Thần chỉ muốn sinh đứa bé, cũng không ép mình làm gì hết, chính vì thế nên hiện tại mình cũng không biết cần phải làm gì??? Mình thật có lỗi với Tư Dĩnh , cũng thật có lỗi với Hạ Thần.” Hàn Cảnh Hiên lắc đầu, sau đó lại uống tiếp một ly rượu
“Cảnh Hiên, đừng khẩn trương lên như vậy, có lẽ đây sẽ là một kết quả không tồi, cậu nghĩ xem, Tư Dĩnh không thể sinh con, Hạ Thần lại là người có thể sinh giúp cậu, không phải thế cũng tốt sao?” Từ Tây Bác tận lực hướng tới một suy nghĩ lạc quan
“Tây Bác, cậu đừng suy nghĩ ngây thơ thế nữa, Hạ Thần sẽ không giao đứa bé cho mình đâu, chẳng lẽ cậu muốn mình trơ mắt ra nhìn con mình gọi mình là chú, hoặc cho dù nó có gọi mình là ba đi chăng nữa, cũng không ở cùng chỗ với mình sao???.” Hàn Cảnh Hiên suy nghĩ đến tương lai xa xôi.
Từ Tây Bác trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc đề nghị: “Cảnh Hiên, vậy thì chỉ có thể có hai biện pháp, một …là cậu ly hôn với Tư Dĩnh , sau đó cưới Hạ Thần. Hai là cậu có gắng thuyết phục Hạ Thần giao con cho cậu chăm sóc.”
“Ha ha…” Hàn Cảnh Hiên nở nụ cười, đó là một nụ cười khổ và bất đắc dĩ, nhìn bạn nói: “Cậu nói đều đúng nhưng một là mình sẽ không ly hôn với Tư Dĩnh vì mình yêu cô ấy, hai là Hạ Thần bất luận thế nào cũng sẽ không giao con cho mình. Vì thế mình mới đau khổ, cậu hiểu không?”
Từ Tây Bác thở dài, bất đắc dĩ an ủi bạn: “Quên đi, Cảnh Hiên, xe đến núi ắt có đường, thuyền dến đầu cầu tự nhiên thẳng, thuận theo tự nhiên đi, rồi sẽ có ngày mọi chuyện sẽ có cách để giải quyết.”
Hàn Cảnh Hiên khóe miệng khẽ nhếch, có sao? Ai chẳng hiểu dây chỉ là lời an ủi, anh lại cầm chén rượu một hơi cạn sạch.
“Cảnh Hiên, đừng như vậy.” Từ Tây Bác bắt lấy chén rượu của bạn, không muốn bạn mình tiếp tục làm tổn hại thân thể
“Tây Bác, đừng lo cho mình, để mình phóng túng một lần, cậu có biết mình hiện tại rất đau khổ không?” Hàn Cảnh Hiên gạt tay bạn ra, lại tiếp tục uống, một ly lại một ly
Từ Tây Bác không khuyên can nữa, anh biết bạn cần xả mọi sự thống khổ, mượn rượu giải sầu là bản tính của đàn ông, bây giờ anh chỉ có thể chia sẻ cùng bạn
Ở cửa quán bar, Từ Tây Bác đỡ Hàn Cảnh Hiên đang say túy lúy rời đi.
—
Quyết định của cha mẹ
Tiếng chuông vang lên, Đới Tư Dĩnh ra mở cửa, đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc
“Tư Dĩnh, Cảnh Hiên say rồi, anh đưa nó về đây này.” Từ Tây Bác dìu Hàn Cảnh Hiên đang say rượu đặt trên ghế sopha nói.
“Sao anh ấy lại uống nhiều rượu vậy?” Đới Tư Dĩnh nén giận hỏi, anh ta không chút để ý đến sức khỏe chính mình sao?
“Tư Dĩnh , đừng trách nó, tại anh cả thôi, bọn anh đã lâu không gặp, nên mới cao hứng uống nhiều rượu như vậy, thôi anh về trước đây .” Từ Tây Bác nhận trách nhiệm về mình
“Vâng, chắc Vũ Văn cũng đang sốt ruột chờ anh ở nhà đấy, anh mau về đi, nhớ cẩn thận chút.” Đới Tư Dĩnh gật đầu
“Chào em.” Từ Tây Bác ra cửa nói
“Chào anh.” Đới Tư Dĩnh khóa cửa cẩn thận, nhìn Hàn Cảnh Hiên đang nằm trên ghế, bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào nhà bếp pha cho anh một chén nước mật ong
“Cảnh Hiên, anh tỉnh lại đi, uống chút nước mật ong cho thoải mái.” Đới Tư Dĩnh lay anh tỉnh.
Hàn Cảnh Hiên cố sức mở mắt, đem chén nước uống một hơi cạn sạch, sau đó lại nhắm mắt lại.
Đới Tư Dĩnh hết cách với anh, đành phải cầm khăn mặt, lau mặt cho anh, muốn anh thoải mái một chút.
Tay đột nhiên bị Hàn Cảnh Hiên giữ chặt, trong mơ màng anh không ngừng kêu : “Tư Dĩnh , đừng rời anh. . . . . . . . . . . .”
Thân thể của hắn khẽ chuyển động, nước mắt nàng tí tách rơi xuống tay Hàn Cảnh Hiên, cô không phải không biết rõ thâm tình của anh, anh yêu cô, cô cũng muốn cùng anh đi hết con đường tình yêu nhưng ông trời lại cố tình tra tấn cô, chỉ có thể để cô mãi mãi tiếc nuối. cũng làm cho anh luôn ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, có điều nàng nên như thế nào báo đáp tình thâm ý trọng này của anh.
Đới Tư Dĩnh nhẹn nhàng đỡ Hàn Cảnh Hiên đến bên giường, anh lại ôm lấy cô ngã xuống giường. mang theo mùi rượu, anh bá đạo hôn cô, nụ hôn hạ xuống, tay cũng bắt đầu xé rách quần áo cô, thân thể cô cứng đờ, kết hôn đã lâu như vậy, nhưng cô đến giờ vẫn chưa phải là người vợ chân chính của anh, cô vẫn chưa cùng anh thực hiện nghĩ vụ của người vợ, cô cũng biết nhất định trong lòng anh đang chờ cô suy nghĩ kỹ càng, có phải lần này cô không nên cự tuyệt anh. . . . . . . .
Trước ngực chợt lạnh, Đới Tư Dĩnh vội đẩy anh ra, cho dù cô không cự tuyết, cô cũng muốn chờ Hàn Cảnh Hiên thật tỉnh táo khi cô trao thân mình cho anh, vội vàng đứng lên, cô chạy ra ngoài.
Hạ Thần nhìn một lượt căn phòng mà Hàn Cảnh Hiên cho cô, thật sạch sẽ, tao nhã, cô vuốt vuốt bụng nói : “Con yêu à, mình cùng cố gắng nha, đợi ba con quay về.”
“Phu nhân, cô uống canh gà đi.” Một bác giúp việc hơn 40 tuôi mang canh gà đến.
“Bác Lý, tôi không uống đâu.” Hạ Thần lắc lắc đầu, ngửi thấy hương vị kia cô đã khó chịu muốn nôn.
“Như vậy sao được? Đây là ông chủ cố ý bảo tôi nấu cho cô, ông còn nhắc tôi phải để ý chăm sóc sức khỏe cho cô, phu nhân à, cô thật hạnh phúc nha.” Bác Lý dường như rất hâm mộ nói
Hạnh phúc?? Nụ cười trên môi Hạ Thần lập tức vụt tắt, chẳng qua là cô đang mang trong mình đứa nhỏ của anh,thực chất anh chỉ là chồng của người khác
“Phu nhân, để tôi đi giặt quần áo.” Bác Lý thấy mặt cô trầm xuống, không biết mình vừa nói sai cái gì, vội vàng tìm cớ lui ra ngoài
Ông bà Hàn đang ngồi trong phòng khách xem TV, đột nhiên thấy tiếng chuông cửa vang lên, mở cửa ra thì thấy ông bà Hạ vẻ mặt không giấu nổi tức giận đùng đùng tiến vào
“Ông Hạ, sao lại tới đây, ngồi xuống đi.” Ông Hàn nhiệt tình tiếp đón
“Đừng giả bộ nữa,btôi hôm nay đến đây là muốn nói chuyện phải trái với các người.” Ông Hạ vẻ mặt tức giận, ngồi xuống ghế sopha.
Nói chuyện phải trái? Ông bà Hàn không khỏi ngạc nhiên nhìn thoáng qua, không rõ lý do tại sao vội hỏi : “Lão Hạ, ông nói vậy là có ý gì?”
“Có ý gì ư? Chính là Tôi muốn ông cho con gái tôi một cái công đạo.” Bà Hạ cũng tức giận nhìn bọn họ
“Bà Hạ, hai người nói rõ một chút đi, chúng tôi vẫn không hiểu, hai người đang nói gì vậy?” Bà Hàn thật sự vẫn thấy mơ hồ.
“Ông Hạ, ông nói đi, tôi thấy bọn họ dường như vẫn chưa biết chuyện gì đâu .” Thấy bọn họ vẫn mơ hồ chưa rõ mọi chuyện, sắc mặt bà Hạ có dịu đi một chút.
“Ông Hàn, con gái tôi đang mang thai, ông có biết đấy là con của ai không?” Ông Hạ vẻ mặt chỉ trích nói
Ông bà Hàn đồng loạt lắc đầu, làm sao họ biết Hạ Thần đang mang thai con của ai được?
“Vậy sao ông bà không đi hỏi lại đứa con báo bối cửa ông bà đi? Hàn Cảnh Hiên, tôi quyết không tha cho nó đâu.” Ông Hạ tức giận gào thét.
“Cảnh Hiên?” Ông bà Hàn khiếp sợ nhìn hai vợ chồng họ, chẳng lẽ đứa con trong bụng Hạ Thần lại là giọt máu của Hàn Cảnh Hiên.
“Ông Hạ, ông không lầm chứ.” Một lúc lâu sau, Ông Hàn mới không dám tin hỏi laiju lần nữa.
“Lầm sao? Hai người tự nhìn đi.” Ông Hạ tức giận ném một xấp ảnh lên bàn
Ông bà Hàn vội cùng nhau nhặt lên xem, vừa nhìn thấy Cảnh Hiên và Hạ Thần đang cùng nhau ăn cơm, anh đang cẩn thận nâng người đỡ cô
“Tôi đã cố ý đuổi Hạ Thần ra khỏi nhà, tôi muốn xem tên hỗn đản đó là ai? Thật không thể nào ngờ được đó lại là Cảnh Hiên,tôi thấy thật kỳ lạ, không phải nó khong chịu cưới Hạ Thần sao? Tại sao sau khi đã kết hôn rồi lại còn muốn làm tổn thương con gái tôi nữa, chẳng lẽ nó muốn bắt cá hai tay à? Hai người nuôi dạy con như thế đấy hả?” Ông Hạ lên giọng chất vấn
Ông bà Hàn hiện tại trong lòng chỉ nghĩ đến việc đứa bé trong bụng Hạ Thần là con của Cảnh Hiên, vậy là họ đã có cháu nội rồi
“Ông Hạ, đừng nóng giận.Chuyện đã đến nước này, ông muốn làm sao bây giờ?” Ông Hàn tuy rằng muốn hỏi ý kiến, nhưng thật ra trong lòng ông đã có quyết định, Cảnh Hiên phải ly hôn với Tư Dĩnh , cưới Hạ Thần
“Đương nhiên tôi muốn Hạ Thần phá bỏ đứa bé. Tôi không thể để con gái tôi xấu hổ làm người thứ ba chen chân vào gia định họ được.” Ông Hạ hạ quyết tâm, ngữ khí vô cùng kiên định nói
“Không được, không được phá bỏ đứa bé, nó là cháu nội tôi mà.” Bà Hàn kích đọng hô
“Không cho phá bỏ, hai người định để con gái tôi đẻ con cho con dâu bà nuôi ah?” Bà Hạ kích động quát lên
“Ông bà đừng kích động,đứa bé trong bụng Hạ Thần không phải cũng là cháu của hai người sao, hai người không thấy áy náy ư? Dù sao đó cũng là sinh mệnh con người.” Bà Hàn muốn đánh động vào lòng trắc ẩn của ông bà Hạ
“Chúng tôi tiếc chứ, nhưng Hạ Thần sinh đứa bé này ra danh bất chính ngôn bất thuận, ông bà định để con gái tôi sau này làm người thế nào đây?” Bà Hạ có chút kích động nói
“Chỉ có một biện pháp, phải để Hàn Cảnh Hiên kết hôn với Hạ Thần.” Ông Hạ đột nhiên lên tiếng.
Bình luận truyện