Người Vợ Trọng Sinh: Lệ Tiên Sinh, Mau Ký Đơn!
Chương 30: Điều Cô Muốn Chính Là Làm Bọn Họ Không Thoải Mái
"Không phải là các người cũng hy vọng như vậy sao?" Tô Thiên Từ rõ ràng đã nhận ra sắc mặt của Tô phu nhân đã biến hóa, dường như cô đã đoán ra được điều gì, lại giả vờ như không biết, cong khóe môi, cười đến châm chọc:
"Nếu tôi ly hôn với Lệ Tư Thừa, lại gả chị họ qua đó, nói dối chị họ mới chính là con gái do mẹ tôi sinh ra. Lợi dụng việc mẹ tôi cứu ông nội Lệ một mạng mà tiến vào Lệ gia. Sau đó mưu đoạt tài sản của Lệ gia, kế hoạch này tốt đẹp vô cùng, không phải sao?"
Tô Chính Quốc càng nghe càng cảm thấy có lý.
Nhưng trong tâm vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, ông quay đầu, liền thấy vợ mình đưa mắt ra hiệu.
Trong lòng Tô Chính Quốc có dự cảm xấu, giương mắt lên nhìn, sắc mặt đại biến, đột nhiên vỗ phách một cái lên mặt bàn: "Nói linh tinh cái gì vậy, loại chuyện này mà cũng có khả năng sao?"
Vì gân cổ hét lớn mà sắc mặt Tô Chính Quốc liền trở nên trắng bệch, hai mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm phía sau Tô Thiên Từ.
Tô Thiên Từ quay đầu nhìn lại, giống như bộ dáng bị dọa không nhẹ, liền quay đầu lại, làm như có tật giật mình.
Nhưng trong lòng lại tràn ngập vui vẻ.
Cô đã sớm biết Lệ Tư Thừa ở phía sau rồi, những lời cô vừa mới nói đó, là cô cố ý.
Không phải bọn họ cũng có ý định giả dối như vậy sao? Cô chỉ giúp bọn họđem mọi việc nói ra sớm hơn mà thôi!
Cho nên, Tô Thiên Từ xem như vẫn cứu được cả nhà bọn họ.
Tránh cho bọn họ khỏi việc bị phá sản, lưu lạc đầu đường, cực kỳ đáng thương.
Nhưng một nhà Tô Chính Quốc lại không biết điều này, hiện tại đối với Tô Thiên Từ là hận đến thấu xương!
Tô Chính Quốc trong lòng kêu khổ không ngừng, đang muốn giải thích, thì người hầu liền đi lên báo: "Tiên sinh, phu nhân, đồ ăn đều đã được hâm nóng lại, có thể ăn được rồi ạ."
Nghe người hầu báo như vậy, Tô Chính Quốc liền nhanh miệng nói: "Ai nha, rốt cuộc cũng có thể ăn cơm rồi, mau đi ăn cơm thôi."
Ăn cơm?
Ông ta xác định anh còn có thể nuốt trôi được sao?
Tô Thiên Từ đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, chú của cô, thật đúng là dối trá, dối trá tới cực điểm!
Mà Lệ Tư Thừa lại bắt được trong mắt Tô Thiên Từ có một tia vui sướng khi người gặp họa. Trong lòng lập tức liền minh bạch, sắc mặt lạnh nhạt, ở bên Tô Chính Quốc tiếp đón niềm nở, đi về phía bàn ăn.
Bữa cơm này, ngoại trừ Tô Thiên Từ và Lệ Tư Thừa, thì ba người còn lại đều ăn trong nơm nớp lo sợ.
Tô Chính Quốc tiếp đón anh, nhưng trái tim cũng đã đập bùm bụp liên hồi.
Vừa rồi Lệ Tư Thừa nghe được nhiều hay ít, ông ta căn bản cũng không biết!
Nếu chỉ là nghe được mỗi Tô Thiên Từ nói cũng không sao, hắn còn có thể cho rằng đó là lời nói của một bên.
Nhưng nếu anh nghe được màn đối thoại của cả nhà bọn họ, như vậy... Sự tình liền không thể cho nhỏ lại được đâu.
Trong lòng Tô Chính Quốc không ngừng thấp thỏm, ăn một bữa cơm mà kéo dài như một thế kỷ.
Qua hơn nửa giờ, Lệ Tư Thừa cuối cùng cũng buông đũa xuống.
Tô Chính Quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ta cũng vội đặt đũa xuống, chuẩn bị tiễn khách.
Chỉ là người nào đó vẫn không chịu phối hợp.
Tô Thiên Từ cứ thong thả ung dung mà cầm đũa, chậm rãi gắp đồ ăn ở trên bàn, thản nhiên mà vui vẻ với bầu không khí hiện tại.
Trong lòng Tô Chính Quốc đã mắng cô cháu gái này đến ngàn lần, chẳng lẽ cô không biết, bởi vì lời nói của cô đã khiến cả nhà bọn họ đều ở không thoải mái sao?
Chính là bọn họ lại không biết, điều Tô Thiên Từ muốn, chính là làm cho bọn họ không thoải mái!
Tô San Na nhịn không được, thúc giục nói: "Rốt cuộc cô đã ăn xong chưa, Lệ tiên sinh cũng đã ăn xong rồi, cô ăn chậm chạm quá đi!"
Tô Thiên Từ liếc mắt một cái, như là có chút ủy khuất, nhỏ giọng nói:
"Nhưng mà em chưa có ăn no."
Vẻ mặt kia giống như là bị ngược đãi đã lâu, hệt như là một đứa trẻ sợ ăn không đủ no.
"Nếu tôi ly hôn với Lệ Tư Thừa, lại gả chị họ qua đó, nói dối chị họ mới chính là con gái do mẹ tôi sinh ra. Lợi dụng việc mẹ tôi cứu ông nội Lệ một mạng mà tiến vào Lệ gia. Sau đó mưu đoạt tài sản của Lệ gia, kế hoạch này tốt đẹp vô cùng, không phải sao?"
Tô Chính Quốc càng nghe càng cảm thấy có lý.
Nhưng trong tâm vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, ông quay đầu, liền thấy vợ mình đưa mắt ra hiệu.
Trong lòng Tô Chính Quốc có dự cảm xấu, giương mắt lên nhìn, sắc mặt đại biến, đột nhiên vỗ phách một cái lên mặt bàn: "Nói linh tinh cái gì vậy, loại chuyện này mà cũng có khả năng sao?"
Vì gân cổ hét lớn mà sắc mặt Tô Chính Quốc liền trở nên trắng bệch, hai mắt ông ta gắt gao nhìn chằm chằm phía sau Tô Thiên Từ.
Tô Thiên Từ quay đầu nhìn lại, giống như bộ dáng bị dọa không nhẹ, liền quay đầu lại, làm như có tật giật mình.
Nhưng trong lòng lại tràn ngập vui vẻ.
Cô đã sớm biết Lệ Tư Thừa ở phía sau rồi, những lời cô vừa mới nói đó, là cô cố ý.
Không phải bọn họ cũng có ý định giả dối như vậy sao? Cô chỉ giúp bọn họđem mọi việc nói ra sớm hơn mà thôi!
Cho nên, Tô Thiên Từ xem như vẫn cứu được cả nhà bọn họ.
Tránh cho bọn họ khỏi việc bị phá sản, lưu lạc đầu đường, cực kỳ đáng thương.
Nhưng một nhà Tô Chính Quốc lại không biết điều này, hiện tại đối với Tô Thiên Từ là hận đến thấu xương!
Tô Chính Quốc trong lòng kêu khổ không ngừng, đang muốn giải thích, thì người hầu liền đi lên báo: "Tiên sinh, phu nhân, đồ ăn đều đã được hâm nóng lại, có thể ăn được rồi ạ."
Nghe người hầu báo như vậy, Tô Chính Quốc liền nhanh miệng nói: "Ai nha, rốt cuộc cũng có thể ăn cơm rồi, mau đi ăn cơm thôi."
Ăn cơm?
Ông ta xác định anh còn có thể nuốt trôi được sao?
Tô Thiên Từ đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, chú của cô, thật đúng là dối trá, dối trá tới cực điểm!
Mà Lệ Tư Thừa lại bắt được trong mắt Tô Thiên Từ có một tia vui sướng khi người gặp họa. Trong lòng lập tức liền minh bạch, sắc mặt lạnh nhạt, ở bên Tô Chính Quốc tiếp đón niềm nở, đi về phía bàn ăn.
Bữa cơm này, ngoại trừ Tô Thiên Từ và Lệ Tư Thừa, thì ba người còn lại đều ăn trong nơm nớp lo sợ.
Tô Chính Quốc tiếp đón anh, nhưng trái tim cũng đã đập bùm bụp liên hồi.
Vừa rồi Lệ Tư Thừa nghe được nhiều hay ít, ông ta căn bản cũng không biết!
Nếu chỉ là nghe được mỗi Tô Thiên Từ nói cũng không sao, hắn còn có thể cho rằng đó là lời nói của một bên.
Nhưng nếu anh nghe được màn đối thoại của cả nhà bọn họ, như vậy... Sự tình liền không thể cho nhỏ lại được đâu.
Trong lòng Tô Chính Quốc không ngừng thấp thỏm, ăn một bữa cơm mà kéo dài như một thế kỷ.
Qua hơn nửa giờ, Lệ Tư Thừa cuối cùng cũng buông đũa xuống.
Tô Chính Quốc thở dài nhẹ nhõm một hơi, ông ta cũng vội đặt đũa xuống, chuẩn bị tiễn khách.
Chỉ là người nào đó vẫn không chịu phối hợp.
Tô Thiên Từ cứ thong thả ung dung mà cầm đũa, chậm rãi gắp đồ ăn ở trên bàn, thản nhiên mà vui vẻ với bầu không khí hiện tại.
Trong lòng Tô Chính Quốc đã mắng cô cháu gái này đến ngàn lần, chẳng lẽ cô không biết, bởi vì lời nói của cô đã khiến cả nhà bọn họ đều ở không thoải mái sao?
Chính là bọn họ lại không biết, điều Tô Thiên Từ muốn, chính là làm cho bọn họ không thoải mái!
Tô San Na nhịn không được, thúc giục nói: "Rốt cuộc cô đã ăn xong chưa, Lệ tiên sinh cũng đã ăn xong rồi, cô ăn chậm chạm quá đi!"
Tô Thiên Từ liếc mắt một cái, như là có chút ủy khuất, nhỏ giọng nói:
"Nhưng mà em chưa có ăn no."
Vẻ mặt kia giống như là bị ngược đãi đã lâu, hệt như là một đứa trẻ sợ ăn không đủ no.
Bình luận truyện