Chương 10: Thỏ tai cụp được khen
Chương 10: Thỏ tai cụp được khen
Máy bay trực thăng từ từ cất cánh, người bên cạnh Lâm Tranh Minh nhỏ giọng hỏi: "Vì sao anh không gϊếŧ hắn?"
Lâm Tranh Minh chỉ nhìn Lý Trạch nằm dưới đất.
Cuối cùng anh ta đã không thể tiếp tục gõ code trên máy tính nữa rồi.
"Đây mới là sự trừng phạt lớn nhất với hắn."
Lâm Tranh Minh lạnh lùng quay mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm miếng vảy rắn trên tay.
Chỉ mới nhìn qua đã có thể hình dung ra sức mạnh khổng lồ ẩn giấu bên trong, gã run tay đặt chiếc vảy vào hộp.
Trở về sau nhiệm vụ này, có lẽ gã sẽ được phong hàm thiếu tướng.
Không ai ngờ được, ngay khi vừa mới đặt xuống chiếc vảy đen bóng bỗng hóa thành một thanh kiếm sắc bén, xen lẫn tiếng gào...
Mũi kiếm phi thẳng về phía gã!
Lâm Tranh Minh trợn trừng mắt không dám tin, giây phút cổ họng bị đâm thủng, nụ cười của gã tắt ngúm, sau đó không nói được gì.
Lý Trạch nhìn chiếc trực thăng vốn đang bay bình thường bỗng lật nhào trên không trung rồi mất kiểm soát rơi xuống.
Máy bay rơi xuống đất phát ra tiếng nổ lớn, mảnh vụn máu thịt bắn tung tóe khắp mặt anh ta. Lý Trạch ngơ ngác đứng dậy nhìn xác máy bay trực thăng.
Tách, tách......
Bỗng sau lưng Lý Trạch vang lên tiếng động, anh ta cố đè nén sự sợ hãi quay đầu, đến khi thấy rõ, ánh mắt anh ta tràn ngập sự khiếp sợ.
Một người đàn ông máu me đầm đìa ngược sáng bước ra từ khỏi lòng đất.
Nơi bị xích sắt trói buộc thấm ướt vệt máu lớn, rõ ràng là do cố vẫy vùng khỏi đám xích sắt mà tạo thành, song vẻ mặt y vẫn hờ hững bình tĩnh như thường.
Chỉ có nốt ruồi son dưới đuôi mắt hòa bớt phần khí chất lạnh lùng, bởi vì chưa từng nhìn thấy cảnh mặt trời mọc bao giờ nên y khẽ híp mắt lại.
Một thanh kiếm màu đen chui ra từ đống lửa.
Người đàn ông nhẹ nhàng vươn tay, lưỡi kiếm dính máu bay vào bàn tay, tích tắc đã biến mất không thấy tăm hơi, vô cùng tự nhiên, cứ như nó được mọc ra từ cơ thể y vậy.
Lần đầu tiên Ngu Hàn Sinh đến thế giới bên ngoài, lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng chân thật, nhưng giờ phút này y chẳng có gì, chỉ có duy nhất một chiếc điện thoại hỏng.
...nằm ở trong lòng bàn tay.
*
Mấy ngày tiếp theo Tạ Kiều đều không nhận được tin nhắn hồi âm của ngài Ngu. Cậu thấy hơi lo đem cất mứt dâu vào tủ lạnh.
Và cậu cũng không biết rằng diễn đàn trò chơi đang bị nổ tung bởi một tin tức.
....thủy triều đen cuốn theo quái vật mới.
[Vạn năm số nhọ: Đôi mắt dát vàng 24k của tôi nhìn thấu rồi, hệ nạp thẻ chơi game hẹn hò, hệ đỗ nghèo khỉ chơi kinh dị. Ôi đứa con đáng thương của mẹ, mẹ xin lỗi vì chưa kịp mua trang bị tốt cho con...]
[Hôm nay có định làm người không: Thụ yêu đã tiễn ba đứa nhà tôi ra khơi, bây giờ còn muốn cập nhật thêm quái vật mới?!]
[Ác ma trả con cho bố: Bạn bè thân bằng cố hữu gần xa tự thắp một ngọn nến cầu nguyện đê.]
Tạ Kiều vừa mới làm xong đồ ăn hôm nay, sau khi mở cửa trạm tiếp nhận cậu chợt dừng bước.
Thủy triều đen lại đến nữa rồi.
Sương mù màu đen nhanh chóng lan tràn khắp mọi ngóc ngách trạm tiếp nhận, từng đợt gào thét thê lương ẩn dưới lớp sương, tựa như tiếng than khóc cuối cùng trước khi chết, những bóng đen dày đặc nhảy nhót trên mặt đất.
Tạ Kiều nhìn sởn tóc gáy, cậu theo bản năng muốn đóng cửa lại.
Nhưng không đóng được.
Cậu đành phải đặt đồ ăn sang một bên, dùng kệ giày và hộp đựng đồ chặn cửa, kế đó đi vào phòng ngủ thay bộ áo giáp ngài Ngu tặng lần trước.
Tạ Kiều chọn một con dao phay bén nhất trong bếp, đây là vũ khí mạnh nhất cậu có hiện giờ
Nghĩ lại vẫn không yên tâm, cậu đến kho chứa đồ tìm một chiếc mũ lưỡi trai đội vào.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, thỏ tai cụp giắt theo dao phay đẩy cửa trạm tiếp nhận.
Thoạt nhìn rất có khí thế.
Nhưng ngay khi cánh cửa mở ra, Tạ Kiều bị dọa điếng người. Chỉ thấy sau khi thủy triều tan đi, dưới mặt đất trạm tiếp nhận là một bầy chim sẻ bị đốt trụi, vài con đang cố giãy giụa bay đi.
Ngọn lửa vực sâu trên tay ác ma còn chưa hoàn toàn biến mất, Ni Ni phun ra đóa hoa ăn thịt người mới nhú lên khỏi mặt đất.
Tạ Kiều chớp mắt, chuyện này...... cứ vậy mà đã giải quyết xong hết rồi hả?
"Cảm ơn."
Cậu nói với hai đứa nhóc.
Ác ma mất tự nhiên vung vẩy cánh nhỏ: "Ta ghét tiếng ồn."
Ni Ni ngồi dưới đất ngại ngùng vuốt đầu nhỏ, Tạ Kiều giúp nó lau nước gừng, bây giờ đã mọc ra hai sợi tóc.
Tạ Kiều nhận ra hai đứa vẫn luôn phải nằm ngủ dưới nền đất lạnh lẽo, ánh mắt ngưng ngưng.
Sau khi bê đồ ăn hôm nay qua, cậu đến phòng chứa đồ lấy hai hộp bìa carton.
Đầu tiên cậu quấn một lớp vải bên ngoài hộp carton, sau đó lót khăn trải giường mềm mại và chăn nhỏ vào trong, tất cả đều chiếu theo kích thước cơ thể ác ma và yêu tinh để làm.
Đợi đến khi hai chiếc giường nhỏ làm xong, cậu vẽ hình yêu tinh và ác ma nhỏ lên nóc mỗi hộp.
Tạ Kiều trở lại trạm tiếp nhận với hai chiếc giường nhỏ trên tay.
Trong trạm tiếp nhận, ác ma có ý định tuyệt thực nguyên ngày đang ngồi liếm sạch bát cơm.
Khi nhìn thấy Tạ Kiều bước vào, hắn dừng động tác liếm đĩa, cảnh giác bung đôi cánh nhỏ.
Không ngờ Tạ Kiều chỉ đặt một chiếc giường nhỏ xuống đất: "Ngủ ở đây sẽ thoải mái hơn nhiều."
Ác ma liếc mắt nhìn chiếc giường nhỏ được làm bằng vải và bìa carton, xoay đầu đi.
Hắn, Chúa tể của Vực sâu, còn lâu mới ngủ trên chiếc giường đơn giản đấy.
Trái lại Ni Ni rất vui vẻ, nó lao đầu lên chiếc giường nhỏ mềm mại, miệng phát ra tiếng gru gru, hơn nữa còn đặc biệt thích bức tranh hoạt hình vẽ mình, thỉnh thoảng phải chạy xuống giường ngó một cái.
Nhìn phản ứng của ác ma, Tạ Kiều cảm thấy phần báo cáo thứ hai khó lòng hoàn thành, cậu quyết định thử tự làm xem sao.
Cậu rời khỏi trạm tiếp nhận đi vào phòng sách.
Mở báo cáo chăm sóc, bắt đầu điền kết quả bản thân quan sát được từ mấy ngày nay.
Chủng tộc: Ác ma
Yêu thích: Máu thịt
Đến dòng "Nhược điểm" cậu khựng lại một chút, cậu không biết nhược điểm của ác ma.
Tạ Kiều cẩn thận nhớ lại chi tiết trận chiến với ác ma ngày hôm đó, cậu chỉ dùng rìu chém một nhát cơ thể ác ma đã nhanh chóng biến nhỏ, vị trí chém lúc đó hình như là...... Trái tim!
Cậu không chắc lắm viết xuống hai từ "trái tim", báo cáo chăm sóc bỗng lóe sáng.
Cậu đoán mò điền gần hết, chỉ còn một mục cuối cùng.
...Tên của ác ma.
Tạ Kiều rơi vào trầm tư, cậu còn chưa biết tên ác ma.
Trong buồng giam tối đen, ác ma nhìn chiếc giường nhỏ.
Không biết đã qua bao lâu hắn mới nằm lên.
Hắn thu đôi cánh của mình rồi ngủ trên giường, lâu rồi hắn chưa có một giấc ngủ ngon lành.
Ác ma đặt tay lên trái tim, không có nhịp đập, cứ như là một vật chết, đột nhiên hắn nhớ tới chuyện đã lâu lắm rồi.
Hắn là thiên sứ sa đọa rơi từ Thần quốc xuống Vực thẳm, quỳ một gối trước mặt một thanh niên trẻ tuổi, sùng kính nói: "Đức vua của ta."
Hắn dâng lên trái tim mình.
Nhưng Đức vua của hắn lại biến mất.
*
Biên Thành là một vùng đất nhỏ, Hạ Giản mở một tiệm sửa chữa điện thoại máy tính trên phố, mỗi tháng kiếm lời không được bao nhiêu, nhưng tốt xấu gì vẫn đủ tiền nuôi em gái học đại học.
6 giờ chiều, hắn đúng giờ đóng cửa.
Đang lúc thu dọn đồ đạc, Hạ Giản bỗng nghe sau lưng có tiếng bước chân: "Cửa hàng đã đóng cửa, nếu có vấn đề gì thì mai mọi người quay lại nhé."
Đột nhiên cửa cuốn bên ngoài bị kéo xuống.
Ôn lằn, gặp cướp rồi.
Hạ Giản run rẩy xoay người, chợt đứng hình.
Chỉ thấy trước cửa là hai thanh niên phong trần mệt mỏi.
Một người máu me be bét.
Một người bị chặt đứt tay.
Không phải hắn kỳ thị, nhưng đầu năm nay mấy người khuyết tật cũng đi ăn cướp à?
"Ui, ui, mọi người mau ngồi xuống nào." Hạ Giản là kẻ mềm lòng, nào có chịu nổi cảnh này, tìm cho bọn họ hai chiếc ghế dựa: "Tương lai hai người còn dài, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện ngốc nghếch, bị bắt vào trại là xong đời đấy."
Hắn đưa cho họ một chiếc khăn lông sạch sẽ: "Lau qua đi."
"Cảm ơn." Lý Trạch sợ người của sở nghiên cứu tìm được nơi này nên chỉ dùng hòm thuốc xử lý sơ qua miệng vết thương, anh cầm khăn lông rồi mở miệng nói: "Là như thế này, chúng tôi muốn nhờ anh sửa điện thoại hộ, giá cả bao nhiêu cũng được."
Ngu Hàn Sinh mặt không cảm xúc lau đống máu trên người.
Hạ Giản nhìn cũng thấy đau hộ, nhưng người thanh niên tuấn tú kia không thèm rên đau một tiếng, cứ như không biết đau là gì.
"Để tôi nhìn điện thoại trước đã." Hạ Giản gật đầu.
Lý Trạch nhìn rắn lớn.
Nhưng y vẫn nắm chặt điện thoại di động của mình.
Hạ Giản xuề xòa: "Tôi có ôm đồ chạy đâu mà sợ, anh cứ ngồi đây nhìn tôi sửa còn chưa yên tâm à?"
Nghe hắn nói vậy, Ngu Hàn Sinh mới thu mắt buông điện thoại trong tay ra.
Lúc đầu Hạ Giản còn tưởng y có điện thoại đắt tiền lắm nên mới cầm mãi trong tay không rời.
Nhưng đến khi thấy mới biết được đó chỉ là hàng nội địa bình thường, hắn mở điện thoại: "May mà hai người tìm được tôi đấy, màn hình bị cháy gần hết, chip bên trong cũng phải đổi, cả thành phố này chỉ có tôi mới sửa được thôi."
Hắn tiếp tục nói: "Nhưng muốn sửa thì tầm tám, chín trăm, còn không bằng mua cái mới. Rẻ nhất ba trăm, cắm sim vào là dùng được, nếu không mọi người xem thích hàng hãng nào?"
Ngu Hàn Sinh chỉ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Không biết vì sao Hạ Giản bị y nhìn nhịn không được rùng mình một cái. Hắn không dám nói năng gì nữa, cúi đầu cặm cụi sửa điện thoại.
Thời gian từ từ trôi qua, ước chừng mất khoảng năm tiếng mới sửa xong.
Tạ Giản đưa điện thoại cho Ngu Hàn Sinh.
Y cầm máy ấn nút mở...
Cuối cùng màn hình cũng sáng.
Y rũ hàng mi đen dày cất bước đi ra ngoài.
Lý Trạch vội gọi y: "Phải trả tiền."
"Tiền của tôi."
Hiển nhiên rắn lớn vừa mới bước chân vào xã hội loài người còn chưa biết đến khái niệm ăn bánh trả tiền. Trong mắt y, chỉ cần là thứ trong tay mình thì đều là của mình, sẽ không đưa cho bất cứ kẻ nào.
Lý Trạch đành cố moi hết túi trên người mới gom được tám trăm hai mươi tệ trả cho thợ sửa.
Đến khi Lý Trạch bước ra khỏi cửa hàng sắc trời đã đen, anh đang định hỏi đêm nay muốn tìm khách sạn nghỉ ngơi không thì bỗng thấy rắn lớn – tài khoản trăm vạn – dựa lưng đứng dưới gầm cầu. Bóng tối trong gầm như nuốt chửng lấy cơ thể y, dường như rắn lớn muốn qua đêm ở chỗ này.
Người hầu nhỏ Lý Trạch:............Cứ thích làm khó nhau thế nhờ.
*
Dưới gầm cầu yên tĩnh, Ngu Hàn Sinh mở "Trạm tiếp nhận quái vật".
Y lẳng lặng đọc từng dòng thông báo.
[Bạn đời của bạn đã thành công vượt qua thủy triều đen!]
[Đã lâu lắm rồi bạn chưa hồi âm tin nhắn, có vẻ cậu ấy rất lo lắng cho bạn]
[Cậu ấy đã gửi cho bạn một tin nhắn khác, bạn có muốn đọc không?]
Y ấn mở tin nhắn.
...[Chào ngài Ngu, trên bàn là mứt dâu tây tôi tự làm, hy vọng anh sẽ thích nó.]
Y nhìn cái bàn trong màn hình, bên trên làm gì có mứt dâu nào.
Ngập ngừng trong chốc lát, y ấn gửi một tin nhắn.
...[Mứt dâu của anh đâu?]
Đang say giấc nồng, Tạ Kiều bỗng nhận được tin nhắn hồi âm, cậu tỉnh cả người khi thấy tên người gửi.
Tạ Kiều bước xuống giường, đến bên tủ lạnh, mở cửa tủ lấy một lọ mứt dâu nho nhỏ: "Ở đây."
Mứt dâu trong tay cậu chợt biến mất.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, lúc trước còn lo lắng không biết ngài Ngu xảy ra chuyện gì, vậy nên có chút thấp thỏm hỏi: "Ngọt không?"
Bên ngoài điện thoại, Ngu Hàn Sinh chăm chú nhìn lọ mứt dâu trong rương đồ.
Rắn lớn vẫn đang chảy máu khẽ hạ mi mắt, đáp lại một câu.
....[Ngọt lắm].
Tác giả có lời muốn nói: Bản thân ngủ gầm cầu, còn tiền thì để dành nuôi thỏ thỏ.Với lại còn rất có dáng dấp tổng tài bá đạo... nhỉ?
Bình luận truyện