Người Yêu Bị Nguyền Rủa

Chương 21



Lãnh Diễm tỉnh lại từ trong giấc mộng sâu, mắt vừa mở ra liền nhìn thấy nóc nhà sạch sẽ hoa lệ, không phải xà nhà xấu xí, che kín mạng nhện.

Nàng đột nhiên nhớ lại toàn bộ chuyện lúc trước, nhanh chóng muốn đứng dậy, cũng không cẩn thận chạm vào miệng vét thương, liền kêu ra một tiếng ----đau.

Nàng tò mò nhìn bốn phía, chỉ thấy trong phòng trang trí đơn giản, trang nhã, tràn ngập hương vị nam nhân.

Đây là nơi nào?

Tiếp theo, nàng đưa mắt nhìn Long Đan Thanh đang đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Nàng cũng không mở miệng gọi hắn, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn hắn, kinh ngạc phát hiện ánh mắt hắn xuất hiện một tia thống khổ cùng ưu sầu, vốn đó không phải là vẻ mặt của hắn.

Hắn nên có vẻ mặt anh khí anh tràn đầy tự tin, lãnh ngạo không thể xâm phạm.

Anh mắt nàng say đắm nhìn chằm chằm vào bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của hắn, chỉ có nàng hiểu được khuỷu tay mạnh mẽ có lực ấy có bao nhiêu ấm áp, bị bàn tay to lớn kia chạm vào sẽ có bao nhiêu rung động, tất cả những thứ này nàng đều quyến luyến, không muốn cho người khác đoạt lấy.

Nàng thương hắn.

Kể từ sau khi nội tâm khắc sâu nhận thức này, nàng liền khát vọng mãnh liệt có được tình yêu của hắn, tâm hắn, toàn bộ của hắn.

Cho nên nàng tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào cướp hắn đi.

Hắn chỉ có thể là của một mình nàng….

“Long……” Toàn bộ nhu tình của nàng hóa thành một tiếng gọi ôn nhu.

Long Đan Thanh chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng giống như muốn nhìn kỹ nàng, cũng không di chuyển nửa bước. Biểu tình bình tĩnh của hắn khiến nàng không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ gì, cũng nàng cảm thấy có chút bất an.

“Làm sao vậy?”

“ Nàng…” Hắn chần chờ mở miệng, suy nghĩ xem nên nói như thế nào….

Đón nhận anh mắt hoang mang của Lãnh Diễm, hắn hạ quyết tâm, kiên quyết nói “ Hiện tại tất cả mọi người đều muốn bắt nàng, đẩy nàng vào chỗ chết, bởi vì bọn họ tin nàng là yêu nữ bị nguyền rủa. Nếu ta không giao nàng ra, chỉ sợ vương vị của ta cũng không giữ được.”

“ Nếu như chàng sợ không bảo đảm được  vương vị, thì  giao ta ra đi------”

“ Ta không thể!” Hắn đột nhiên rống to, làm nàng chấn động thật lâu cũng không nói gì, chỉ mở mắt to nhìn hắn.

“Ta vốn không quyến luyến vương vị, chỉ là…… Ta không thể giao nàng ra.” Ngữ khí của hắn mang theo chua sót cùng bất đắc dĩ, hắn chưa bao giờ tiết lộ bất cứ thống khổ nào trước mặt người khác nhưng hiện tại trước mặt nàng lại biểu lộ không sót chút gì.

Lãnh Diễm không thể tin được người luôn kiên cường như Long Đan Thanh cư nhiên cũng có lúc yếu đuối---phát hiện này làm trong lòng nàng vô cùng đồng cảm cùng đau lòng.

“Vì sao?”  Nàng biết không nên hỏi nhưng chung quy nội tâm vẫn không khỏi hiếu kỳ.

Nàng hy vọng có thể nghe được câu chữ ngày đêm nàng khao khát, nói hắn không muốn giao nàng ra là vì hắn yêu nàng, để ý nàng-------

“Bởi vì nàng có hài tử.” Càng bởi vì ta không thể không có nàng….

Nhưng những chữ đằng sau hắn không nói ra khỏi miệng.

“Cái gì?!” Lãnh Diễm thiếu chút nữa cho rằng mình đã nghe lầm.

Long Đan Thanh bước nhành về phía nàng, cầm lấy hai vai nàng, đem nàng gắt gao ôm vào lòng.

“Trong bụng nàng có tiểu hài tử của ta, người kế thừa tương lai của Chu quốc, cho nên ta không thể giao nàng cho bất cứ kẻ nào."

Nội tâm chờ mong của bị câu nói của hắn dập tắt, lòng nàng đột nhiên thắt chặt lại.

Thì ra là bởi vì nàng có hài tử cuả hắn, cho nên hắn mới cự tuyệt giao nàng ra……

“Ta không cần đứa nhỏ này.” Nàng lạnh lùng nói.

“Nàng nói cái gì?” Hắn không thể tin được nàng cư nhiên lại nói loại lời nói này.

Hắn vì nàng không tiếc đối đầu với những  tiếng khiển trách, phản đối của mọi người, thậm chí lựa chọn quên đi cừu giết huynh, đơn giản là vì hắn yêu nàng yêu đến không thoát ra được, nhưng nàng lại…..

Lửa nóng phẫn nộ nhanh chóng dấy lên, tay hắn bắt được cổ tay nàng, đem nàng áp lên trên giường.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hắn cảm thấy tự chủ của mình đều biến mất, đối với tình cảm mãnh liệt dành cho nàng cũng sắp vỡ ra…. Hắn chỉ nhìn chằm chằm lãnh Diễm bị hắn hung hăng ấn ở trên giường mà không hề động đậy, hắn sợ mình vừa động, sẽ tổn thương nàng.

Nhưng kỳ thật hắn muốn nàng cầu xin, khát vọng nàng không cần nhẫn tâm như vậy….

Lãnh Diễm mở to mắt nhìn hắn, nước mắt không hề báo động trước liền chảy xuống.

Nước mắt nàng  đánh tỉnh lý trí Long Đan Thanh, tay hắn lau lệ cho nàng.

“Ta không muốn đứa nhỏ này…..” Nàng sâu xa mở miệng, thanh âm nhỏ khó có thể nghe thấy.

“Hài tử vô tội, nàng không thể bỏ đi quyền lợi được sống của nó.” Tay hắn tăng thêm lực đạo.

“Ta biết hài tử vô tội, cho nên ta mới không muốn sinh nó ra trên đời này, nhận hết hành hạ….. Mẫu thân của nó bị mọi người gọi là hồ ly tinh, nó sinh ra sẽ không được bất cứ người nào chúc phúc, chỉ có nguyền rủa, chỉ biết nói nó là tiểu hồ ly…..”

“Nó là người kế thừa tương lai của Chu quốc.” Ngoài miệng Long Đan Thanh nói như vậy, trong lòng vẫn đánh cái đột.(???)

“Nó cái gì cũng không phải. Ở nơi này mọi  người đều ngu muội, mê tín, mọi người sẽ không thừa nhận nó là người thừa kết Chu quốc. ta yêu đứa bé này, ta cũng muốn sinh ra nó nhưng ta không thể để cho nó bị hành thống khổ như ta…Ta không thể….” Lãnh DIễm nói xong lời cuối cùng cũng khóc không thành tiếng, kiên cường cùng tỉnh tảo vào giờ khắc này cũng biến mất.

Long Đan Thanh ôm chặt lấy nàng. Trời ạ! Hắn chỉ biết chỉ trích nàng nhẫn tâm máu lạnh, nhưng đã quên những đau khổ mà nàng phải nhận,….

Hắn căn bản không xứng yêu nàng!

“tTiểu Diễm, thật xin lỗi.” Hắn ôn nhu nói xin lỗi nàng, cũng hôn lên những giọt nước mắt đang chảy xuống.

“Long, không nên không thương ta…. Ta đã hai bàn tay trắng, chỉ có chàng….”

“Ta biết, ta biết….” Hắn kích động hôn lên đôi môi đỏ tươi của nàng, dường như hắn muốn dùng nụ hôn này để bày tỏ vô hạn yêu thương dành cho nàng.

Tròng mắt đen của hắn nổi lên lửa tình cực nóng, mà Lãnh Diễm cũng cảm nhận được mình bị một ngọn lửa bao quanh. Nhưng nàng cũng không cảm thấy thống khổ, chỉ có vô hạn ấm áp, thỏa mãn.

“Lãnh Diễm, đừng sợ, ta sẽ dùng hết sức lực của ta để bảo vệ nàng cùng cục cưng, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương đến một sợi tóc của hai người. Ta bảo đảm.”

Cam đoan của hắn làm trong lòng Lãnh Diễm dấy lên vui sướng cùng cảm động.

“Long, chàng yêu ta sao?” Nàng bất an hỏi.

Long Đan Thanh chậm rãi cúi người, ôn nhu hôn nàng lần nữa, nhẹ nhàng mở miệng, lời nói tựa như mộng bay vào trong tai Lãnh Diễm----

“Ta yêu nàng. Ngay từ lúc nhìn thấy nàng, ta liền không tự kiềm chế được yêu tiên tử xinh đẹp bên hồ kia, một nữ nhân chỉ thuộc về ta.”

Lãnh Diễm vui mừng khóc, hai tay vòng trụ cổ hắn, gắt gao ôm hắn, nghĩ cả đời sẽ không rời khỏi hắn…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện