Người Yêu Biến Hình
Chương 7-2
Edit: Thanh Hưng
Sau một tiếng phanh "Kít", xe chính xác dừng ở chỗ đỗ xe, Ân Tuyên Mai bày ra vẻ mặt đại công cáo thành, kéo tay phanh, tắt đèn, tức giận: "Được rồi, an toàn tới nơi." Cô mỉm cười nói với anh: "Bây giờ anh muốn nói gì?"
Đỗ Vũ Thần ở một bên sớm đã bị dọa sợ đến mức nhũn chân vô lực, hiện tại ngay cả năng lực suy tính cơ bản nhất có thể đầu óc anh cũng không có biện pháp xoay chuyển bình thường, mà đã là trạng thái tốt nhất rồi, bởi vì hiện tại anh không có miệng sùi bọt mép bất tỉnh thật sự đã tốt hơn người bình thường rồi.
Một hồi lâu sau Đỗ Vũ Thần mới hơi khôi phục như cũ, phản ứng đầu tiên của anh chính là rống to về phía cô: "Đáng chết! Rốt cuộc em có bằng lái hay không, có biết lái xe hay không hả?"
Ân Tuyên Mai sửng sốt một chút: "Anh gào to như thế làm cái gì? Không có bằng lái tôi dám lái xe chở anh sao? Huống chi không phải tôi đỗ xe vô cùng chính xác sao?" Cô liếc xéo anh một cái, bộ dạng vênh váo tự đắc.
"Có bằng lái? Có bằng lái mà em vẫn lái xe thành cái bộ dáng này?"
"Thế nào? Không phải chúng ta đã an toàn tới nơi sao? Chẳng lẽ anh có cọng lông nào bị thương?" Cô nhướng mày hỏi: "Huống chi anh biết không? Đây chính là lần đầu tiên sau năm năm kể từ lúc lấy được bằng (di.da.l.qy.do) lái tôi lái xe lên đường đấy! Anh xem, kỹ thuật của tôi không tệ chứ!" Gương mặt cô tràn đầy vẻ tự đắc nói.
Đỗ Vũ Thần vừa nghe thiếu chút nữa đã té xỉu, nhớ tới đoạn đường mới vừa rồi kia, đến bây giờ anh vẫn là lòng còn sợ hãi!
"Không phải là tôi khoe khoang, ban đầu huấn luyện viên còn nói tôi có tố chất, mới lên lớp mười ông ấy đã cho tôi lái xe lên đường, về sau thậm chí ông ấy còn để mấy học viên cho tôi dạy đấy! Rất giỏi đi!" Nhớ tới dũng khí năm đó, cô lập tức không nhịn được nói một chút.
"Phải ha, rất giỏi! Anh thật sự hoài nghi người huấn luyện viên đó là mắt mù hay là tâm mù......" Đỗ Vũ Thần ở một bên trợn mắt nhìn thẳng, trong miệng lầm bầm.
"Anh nói cái gì?" Ân Tuyên Mai nhìn anh một cái hỏi.
"Không có gì."
"Như vậy..... Bây giờ chúng ta có thể lái xe đến nhà anh chưa?" Cô vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn hỏi.
"Đừng!" Đỗ Vũ Thần rít lên, trở tay rút chìa khóa trên ổ cắm, lập tức nhanh chóng xuống xe.
Mới vừa xuống xe, Đỗ Vũ Thần mới biết bây giờ mình vẫn còn rất suy yếu, hai chân run rẩy, anh thề đời này tuyệt đối sẽ không để cho cô ngồi lên ghế lái nữa, tuyệt đối không!
***
"Rõ ràng có xe có thể đi, tại sao phải đổi sang bắt xe taxi? Thật là lãng phí!" Ân Tuyên Mai nhớ mãi không quên mới vừa rồi tài xế xe taxi dùng công phu sư tử ngoạm đòi 100 nguyên.
Đỗ Vũ Thần trực tiếp bỏ qua lầm bầm của cô, nhìn chỉ sổ an toàn trên cửa, anh ngồi xổm người xuống lấy chìa khóa từ dưới mặt thảm trước cửa ra mở cửa.
"Vào đi! Anh nghĩ cha anh nhất định là lại đang ở trong phòng thí nghiệm." Anh nói với cô, sau đó kéo cô quẹo trái quẹo phải dừng lại trước cửa một căn phòng có đề "Phòng thí nghiệm".
Ân Tuyên Mai mặc anh dẫn dắt, ánh mắt không ngừng xem cách bố trí trong nhà, thoải mái nhưng không xa hoa, ấm áp, tự nhiên, căn nhà hoàn mỹ nhất có lẽ chính là như vậy đi!
"Ừ! Đeo cái này lên." Đỗ Vũ Thần đưa cho cô một mặt nạ phòng khói.
Ân Tuyên Mai nhìn chằm chằm vật trên tay anh: "Nhất định phải đeo sao?"
"Nhất định phải." Đỗ Vũ Thần thận trọng gật đầu: "Lát nữa đi vào, phải nhớ không được đụng vào bất kỳ thứ gì, bằng không có khi đột nhiên em biến thành một con heo cũng không biết chừng." Anh hù dọa cô, thực tế cũng không khoa trương như vậy.
"Một con heo?!" Ân Tuyên Mai trợn to cặp mắt y hệt chuông đồng.
"Đúng, nhưng mà anh nghĩ nếu em biến thành một con heo, cũng nhất định là một con heo xinh đẹp." Anh cười nói.
"Xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một con heo, tôi mới không cần!" Không tự chủ, Ân Tuyên Mai từ từ đến gần anh.
Tiến vào phòng thí nghiệm, với Ân Tuyên Mai mà nói quả thực giống như là tiến vào một thời không khác, chỉ thấy bình bình lon lon hình thù kỳ quái la liệt cả phòng, bên trong đựng chất lỏng hồng lam xanh lá đủ màu, có một vài miệng bình nổi bọt, một vài là khói bốc lên. Cô lần đầu tiên mở rộng tầm mắt, đối với kỳ quan chỉ ở trong phim mới có thể thấy, tò mò của cô lớn hơn sợ hãi, lập tức quên đi nhắc nhở lúc trước của Đỗ Vũ Thần, chỉ thấy cô đưa dài cổ, trừng lớn cặp mắt dò xem chất lỏng chuyển động bên trong bình, xoay tròn theo nó.
"A!" Sơ ý một chút, Ân Tuyên Mai bị vấp vào một cái gì đó phía sau, cô theo phản xạ kéo thứ gần mình nhất ——
"Binh binh bang bang!" Một trận tiếng nổ dọa người vang lên trong phòng thí nghiệm.
"Ôi trời ơi!!!" Đỗ Minh nghe tiếng thét chói tai.
"Đáng chết!" Đỗ Vũ Thần là lớn tiếng nguyền rủa.
Hai người chạy như bay tới nhìn chằm chằm Ân Tuyên Mai nằm ngang trên đất cùng với rất nhiều bình đựng chất lỏng tán loạn xung quanh.
"Tâm huyết của ta......" Đỗ Minh khóc kêu thảm thiết: "Tâm huyết của ta......"
"Tuyên Mai, Tuyên Mai!" Lấy mặt nạ phòng khói trên đầu cô xuống, Đỗ Vũ Thần khẽ nâng đầu của cô, vỗ nhẹ má cô gọi: "Tỉnh lại, tỉnh lại, Tuyên Mai....."
"Thí nghiệm của ta! Tâm huyết của ta......" Đỗ Minh vẫn ở một bên kêu gào.
Gọi một hồi lâu, thấy Ân Tuyên Mai vẫn hôn mê, Đỗ Vũ Thần phiền lòng rống to về phía Đỗ Minh: "Cha, đừng có kêu gào nữa! Cha còn không mau chạy tới đây giúp một tay?"
Bị một tiếng hét lớn của anh thức tỉnh, Đỗ Minh không hề kêu loạn nữa, nhìn chằm chằm Đỗ Vũ Thần ngồi chồm hổm dưới đất một hồi lâu, ông cau chặt ấn đường không hiểu hỏi: "Nhóc con, sao con lại biến thành bộ dáng này?"
"Cha đừng hỏi cái này nữa, mau tới đây giúp con nhìn xem cô ấy thế nào rồi?" Đỗ Vũ Thần nhìn Ân Tuyên Mai nói.
"Cô ấy là ai?" Đỗ Minh đến gần ngồi xổm người xuống hỏi.
"Vợ tương lai của con." Đỗ Vũ Thần không chút suy nghĩ nói: "Cha mau nhìn xem cô ấy thế nào? Tại sao con gọi nửa ngày cô ấy cũng không có phản ứng. Không phải là cô ấy cũng ăn phải đồ vật kỳ quái gì do cha nghiên cứu rồi chứ?"
"Cái gì mà đồ vật kỳ quái! Đây chính là kết tinh tâm huyết trọn đời của ta, từ trước tới nay chưa từng có ai nghiên cứu......” Đỗ Minh kháng nghị nói.
"Cha cha đừng nói nhảm nữa, mau giúp con xem cô ấy đi!" Đỗ Vũ Thần không khách khí ngắt lời ông.
"Con đừng khẩn trương, ta đây không phải đang xem sao?" Đỗ Minh an ủi anh, cẩn thận kiểm tra Ân Tuyên Mai một lần.
"Cha, rốt cuộc cô ấy thế nào rồi?" Đỗ Vũ Thần nóng lòng hỏi.
"Thằng nhóc con đừng nói nữa, ta đang xem đây!" Đỗ Minh nói cho anh biết, một lát sau ông thở ra một hơi: "Ta nghĩ cô ấy chỉ bị đụng vào sàn nhà mà ngất đi, cũng không có ăn phải thứ gì, con yên tâm."
"Thật ư?" Đỗ Vũ Thần không tin hỏi.
"Ta lừa con làm gì?" Đỗ Minh trừng mắt nhìn anh nói.
"Đỗ Minh? Ông ở bên trong không?" Đột nhiên ở cửa truyền đến giọng nói của Vu Tĩnh Nhã.
Sắc mặt Đỗ Minh thoáng chốc trắng bệch, vội vàng đè đầu Đỗ Vũ Thần xuống, ông nhỏ giọng nói: "Đừng để cho mẹ con thấy!"
"Tại sao?" Đỗ Vũ Thần không hiểu hỏi.
"Đỗ Minh? Ông ở bên trong không? Tôi đi vào đấy!" Vu Tĩnh Nhã không nhận được câu trả lời, lần nữa lên tiếng hỏi.
"Bà xã, bà đừng vào, tôi sắp ra ngoài rồi!" Đỗ Minh vừa trả lời bà, vừa cảnh cáo Đỗ Vũ Thần: "Đồng ý với ta, đừng để cho mẹ con thấy, lát nữa ta sẽ quay lại." Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài.
"Đỗ Minh ông đang làm gì thế? Vừa rồi hình như tôi nghe được một tiếng vang thật lớn, đã xảy ra chuyện gì sao?" Vu Tĩnh Nhã quan tâm hỏi.
"Không có đâu, có lẽ là bà nghe lầm rồi." Đỗ Minh cười ha hả nói.
"Vậy...... Xem ra thật sự đúng là tôi nghe lầm rồi." Vu Tĩnh Nhã nhún nhún vai nói: "Cũng đã hơn tám giờ rồi, sao Vũ Thần còn chưa trở lại nhỉ?" Bà nói tiếp.
"Bà đừng lo lắng nhiều như thế, thằng nhóc kia cũng đã lớn rồi, chắc chắn sẽ không tự dưng biến mất được......"
Nghe giọng nói cha mẹ dần dần đi xa, Đỗ Vũ Thần cúi đầu nhìn Ân Tuyên Mai vẫn ngủ mê man, trong lòng lại nghĩ tới, lần này biến thân không biết phải duy trì bao lâu? Nó sẽ tự động khôi phục như cũ như lần trước, hay là phải chờ cha nghiên cứu ra thuốc giải? Nhìn hành động mới vừa rồi của cha, có thể ông lại muốn đuổi anh ra khỏi cửa, mà lần này cô còn có thể chứa chấp anh sao? Sau khi cô đã biết thân phận thật của anh rồi?
"Ưm ——" Một tiếng rên rỉ từ trong miệng cô bật ra, Ân Tuyên Mai chậm rãi mở hai mắt ra: "Tôi làm sao thế?"
"Mới vừa rồi em không cẩn thận bị ngã một cái." Sau khi ánh mắt Đỗ Vũ Thần dao động xung quanh cô một vòng thì nói cho cô biết.
Ân Tuyên Mai từ từ ngồi dậy, sau khi tiếp xúc với cảnh tượng thảm không nỡ nhìn ở bốn phía, huyết sắc trên mặt cô lập tức rút đi: "Làm thế nào bây giờ? Tôi đụng phải rồi...... Tôi phải biến thành heo......" Giơ hai tay lên, nhìn chất lỏng trên tay, vẻ mặt cô sợ hãi nói.
Đỗ Vũ Thần nghe thế thiếu chút nữa đã bật cười, tác phẩm tâm huyết nghiêm chỉnh, anh cúi người hôn một cái lên môi (l^q^d) cô: "Đừng khẩn trương, những thứ đó là “sản phẩm lỗi”, đụng phải sẽ không biến thành heo, chỉ biến thành thỏ trắng nhỏ thôi."
"Thỏ trắng nhỏ?" Ân Tuyên Mai trợn to cặp mắt không thể tin nhìn anh, nhưng chỉ một giây, cô lập tức nhìn ra nụ cười rõ ràng từ trong mắt anh: "Anh lừa tôi!" Cô kêu to.
Đỗ Vũ Thần nhếch miệng cười to: "Em thật đáng yêu."
"Làm ơn, nhóc con, con còn có thời gian cười to?" Đỗ Minh đi vào, nhìn chằm chằm con trai đang tươi cười trên mặt đất.
"Hi, cha, giới thiệu với cha vợ tương lai của con, nàng dâu tương lai của cha —— Ân Tuyên Mai." Đỗ Vũ Thần len lén hôn cô một cái, cười nói với Đỗ Minh.
"Bác trai." Ân Tuyên Mai lễ phép gật đầu với Đỗ Minh, lại trừng mắt liếc Đỗ Vũ Thần một cái: "Tôi chưa đồng ý gả cho anh đâu!"
"Toàn thân cao thấp của anh cũng bị em sờ hết, thấy hết, sao em có thể không chịu trách nhiệm chứ?" Đỗ Vũ Thần cười như kẻ trộm.
"Tôi...... Khi đó tôi cho rằng anh chỉ là một đứa bé, sao có thể ngờ…" Ân Tuyên Mai xấu hổ ấp úng, lúc này cô thật sự là vừa mất "tay" thành thiên cổ hận nha!
"Đứa bé, đứa bé, ai đó có thể giải thích cho ta một chút bây giờ là tình huống gì không?" Nhìn hai người trước mắt anh tới tôi đi đánh tình mắng yêu, Đỗ Minh không nhịn được chen miệng hỏi.
Đỗ Vũ Thần đứng lên, thuận tiện lôi cô một cái, ngước đầu, thay đổi vẻ mặt tươi cười vừa rồi, anh cau chặt chân mày nói với Đỗ Minh: "Cha, phải là cha giải thích cho con một chút bây giờ là tình huống gì mới đúng!"
Sau một tiếng phanh "Kít", xe chính xác dừng ở chỗ đỗ xe, Ân Tuyên Mai bày ra vẻ mặt đại công cáo thành, kéo tay phanh, tắt đèn, tức giận: "Được rồi, an toàn tới nơi." Cô mỉm cười nói với anh: "Bây giờ anh muốn nói gì?"
Đỗ Vũ Thần ở một bên sớm đã bị dọa sợ đến mức nhũn chân vô lực, hiện tại ngay cả năng lực suy tính cơ bản nhất có thể đầu óc anh cũng không có biện pháp xoay chuyển bình thường, mà đã là trạng thái tốt nhất rồi, bởi vì hiện tại anh không có miệng sùi bọt mép bất tỉnh thật sự đã tốt hơn người bình thường rồi.
Một hồi lâu sau Đỗ Vũ Thần mới hơi khôi phục như cũ, phản ứng đầu tiên của anh chính là rống to về phía cô: "Đáng chết! Rốt cuộc em có bằng lái hay không, có biết lái xe hay không hả?"
Ân Tuyên Mai sửng sốt một chút: "Anh gào to như thế làm cái gì? Không có bằng lái tôi dám lái xe chở anh sao? Huống chi không phải tôi đỗ xe vô cùng chính xác sao?" Cô liếc xéo anh một cái, bộ dạng vênh váo tự đắc.
"Có bằng lái? Có bằng lái mà em vẫn lái xe thành cái bộ dáng này?"
"Thế nào? Không phải chúng ta đã an toàn tới nơi sao? Chẳng lẽ anh có cọng lông nào bị thương?" Cô nhướng mày hỏi: "Huống chi anh biết không? Đây chính là lần đầu tiên sau năm năm kể từ lúc lấy được bằng (di.da.l.qy.do) lái tôi lái xe lên đường đấy! Anh xem, kỹ thuật của tôi không tệ chứ!" Gương mặt cô tràn đầy vẻ tự đắc nói.
Đỗ Vũ Thần vừa nghe thiếu chút nữa đã té xỉu, nhớ tới đoạn đường mới vừa rồi kia, đến bây giờ anh vẫn là lòng còn sợ hãi!
"Không phải là tôi khoe khoang, ban đầu huấn luyện viên còn nói tôi có tố chất, mới lên lớp mười ông ấy đã cho tôi lái xe lên đường, về sau thậm chí ông ấy còn để mấy học viên cho tôi dạy đấy! Rất giỏi đi!" Nhớ tới dũng khí năm đó, cô lập tức không nhịn được nói một chút.
"Phải ha, rất giỏi! Anh thật sự hoài nghi người huấn luyện viên đó là mắt mù hay là tâm mù......" Đỗ Vũ Thần ở một bên trợn mắt nhìn thẳng, trong miệng lầm bầm.
"Anh nói cái gì?" Ân Tuyên Mai nhìn anh một cái hỏi.
"Không có gì."
"Như vậy..... Bây giờ chúng ta có thể lái xe đến nhà anh chưa?" Cô vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn hỏi.
"Đừng!" Đỗ Vũ Thần rít lên, trở tay rút chìa khóa trên ổ cắm, lập tức nhanh chóng xuống xe.
Mới vừa xuống xe, Đỗ Vũ Thần mới biết bây giờ mình vẫn còn rất suy yếu, hai chân run rẩy, anh thề đời này tuyệt đối sẽ không để cho cô ngồi lên ghế lái nữa, tuyệt đối không!
***
"Rõ ràng có xe có thể đi, tại sao phải đổi sang bắt xe taxi? Thật là lãng phí!" Ân Tuyên Mai nhớ mãi không quên mới vừa rồi tài xế xe taxi dùng công phu sư tử ngoạm đòi 100 nguyên.
Đỗ Vũ Thần trực tiếp bỏ qua lầm bầm của cô, nhìn chỉ sổ an toàn trên cửa, anh ngồi xổm người xuống lấy chìa khóa từ dưới mặt thảm trước cửa ra mở cửa.
"Vào đi! Anh nghĩ cha anh nhất định là lại đang ở trong phòng thí nghiệm." Anh nói với cô, sau đó kéo cô quẹo trái quẹo phải dừng lại trước cửa một căn phòng có đề "Phòng thí nghiệm".
Ân Tuyên Mai mặc anh dẫn dắt, ánh mắt không ngừng xem cách bố trí trong nhà, thoải mái nhưng không xa hoa, ấm áp, tự nhiên, căn nhà hoàn mỹ nhất có lẽ chính là như vậy đi!
"Ừ! Đeo cái này lên." Đỗ Vũ Thần đưa cho cô một mặt nạ phòng khói.
Ân Tuyên Mai nhìn chằm chằm vật trên tay anh: "Nhất định phải đeo sao?"
"Nhất định phải." Đỗ Vũ Thần thận trọng gật đầu: "Lát nữa đi vào, phải nhớ không được đụng vào bất kỳ thứ gì, bằng không có khi đột nhiên em biến thành một con heo cũng không biết chừng." Anh hù dọa cô, thực tế cũng không khoa trương như vậy.
"Một con heo?!" Ân Tuyên Mai trợn to cặp mắt y hệt chuông đồng.
"Đúng, nhưng mà anh nghĩ nếu em biến thành một con heo, cũng nhất định là một con heo xinh đẹp." Anh cười nói.
"Xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là một con heo, tôi mới không cần!" Không tự chủ, Ân Tuyên Mai từ từ đến gần anh.
Tiến vào phòng thí nghiệm, với Ân Tuyên Mai mà nói quả thực giống như là tiến vào một thời không khác, chỉ thấy bình bình lon lon hình thù kỳ quái la liệt cả phòng, bên trong đựng chất lỏng hồng lam xanh lá đủ màu, có một vài miệng bình nổi bọt, một vài là khói bốc lên. Cô lần đầu tiên mở rộng tầm mắt, đối với kỳ quan chỉ ở trong phim mới có thể thấy, tò mò của cô lớn hơn sợ hãi, lập tức quên đi nhắc nhở lúc trước của Đỗ Vũ Thần, chỉ thấy cô đưa dài cổ, trừng lớn cặp mắt dò xem chất lỏng chuyển động bên trong bình, xoay tròn theo nó.
"A!" Sơ ý một chút, Ân Tuyên Mai bị vấp vào một cái gì đó phía sau, cô theo phản xạ kéo thứ gần mình nhất ——
"Binh binh bang bang!" Một trận tiếng nổ dọa người vang lên trong phòng thí nghiệm.
"Ôi trời ơi!!!" Đỗ Minh nghe tiếng thét chói tai.
"Đáng chết!" Đỗ Vũ Thần là lớn tiếng nguyền rủa.
Hai người chạy như bay tới nhìn chằm chằm Ân Tuyên Mai nằm ngang trên đất cùng với rất nhiều bình đựng chất lỏng tán loạn xung quanh.
"Tâm huyết của ta......" Đỗ Minh khóc kêu thảm thiết: "Tâm huyết của ta......"
"Tuyên Mai, Tuyên Mai!" Lấy mặt nạ phòng khói trên đầu cô xuống, Đỗ Vũ Thần khẽ nâng đầu của cô, vỗ nhẹ má cô gọi: "Tỉnh lại, tỉnh lại, Tuyên Mai....."
"Thí nghiệm của ta! Tâm huyết của ta......" Đỗ Minh vẫn ở một bên kêu gào.
Gọi một hồi lâu, thấy Ân Tuyên Mai vẫn hôn mê, Đỗ Vũ Thần phiền lòng rống to về phía Đỗ Minh: "Cha, đừng có kêu gào nữa! Cha còn không mau chạy tới đây giúp một tay?"
Bị một tiếng hét lớn của anh thức tỉnh, Đỗ Minh không hề kêu loạn nữa, nhìn chằm chằm Đỗ Vũ Thần ngồi chồm hổm dưới đất một hồi lâu, ông cau chặt ấn đường không hiểu hỏi: "Nhóc con, sao con lại biến thành bộ dáng này?"
"Cha đừng hỏi cái này nữa, mau tới đây giúp con nhìn xem cô ấy thế nào rồi?" Đỗ Vũ Thần nhìn Ân Tuyên Mai nói.
"Cô ấy là ai?" Đỗ Minh đến gần ngồi xổm người xuống hỏi.
"Vợ tương lai của con." Đỗ Vũ Thần không chút suy nghĩ nói: "Cha mau nhìn xem cô ấy thế nào? Tại sao con gọi nửa ngày cô ấy cũng không có phản ứng. Không phải là cô ấy cũng ăn phải đồ vật kỳ quái gì do cha nghiên cứu rồi chứ?"
"Cái gì mà đồ vật kỳ quái! Đây chính là kết tinh tâm huyết trọn đời của ta, từ trước tới nay chưa từng có ai nghiên cứu......” Đỗ Minh kháng nghị nói.
"Cha cha đừng nói nhảm nữa, mau giúp con xem cô ấy đi!" Đỗ Vũ Thần không khách khí ngắt lời ông.
"Con đừng khẩn trương, ta đây không phải đang xem sao?" Đỗ Minh an ủi anh, cẩn thận kiểm tra Ân Tuyên Mai một lần.
"Cha, rốt cuộc cô ấy thế nào rồi?" Đỗ Vũ Thần nóng lòng hỏi.
"Thằng nhóc con đừng nói nữa, ta đang xem đây!" Đỗ Minh nói cho anh biết, một lát sau ông thở ra một hơi: "Ta nghĩ cô ấy chỉ bị đụng vào sàn nhà mà ngất đi, cũng không có ăn phải thứ gì, con yên tâm."
"Thật ư?" Đỗ Vũ Thần không tin hỏi.
"Ta lừa con làm gì?" Đỗ Minh trừng mắt nhìn anh nói.
"Đỗ Minh? Ông ở bên trong không?" Đột nhiên ở cửa truyền đến giọng nói của Vu Tĩnh Nhã.
Sắc mặt Đỗ Minh thoáng chốc trắng bệch, vội vàng đè đầu Đỗ Vũ Thần xuống, ông nhỏ giọng nói: "Đừng để cho mẹ con thấy!"
"Tại sao?" Đỗ Vũ Thần không hiểu hỏi.
"Đỗ Minh? Ông ở bên trong không? Tôi đi vào đấy!" Vu Tĩnh Nhã không nhận được câu trả lời, lần nữa lên tiếng hỏi.
"Bà xã, bà đừng vào, tôi sắp ra ngoài rồi!" Đỗ Minh vừa trả lời bà, vừa cảnh cáo Đỗ Vũ Thần: "Đồng ý với ta, đừng để cho mẹ con thấy, lát nữa ta sẽ quay lại." Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài.
"Đỗ Minh ông đang làm gì thế? Vừa rồi hình như tôi nghe được một tiếng vang thật lớn, đã xảy ra chuyện gì sao?" Vu Tĩnh Nhã quan tâm hỏi.
"Không có đâu, có lẽ là bà nghe lầm rồi." Đỗ Minh cười ha hả nói.
"Vậy...... Xem ra thật sự đúng là tôi nghe lầm rồi." Vu Tĩnh Nhã nhún nhún vai nói: "Cũng đã hơn tám giờ rồi, sao Vũ Thần còn chưa trở lại nhỉ?" Bà nói tiếp.
"Bà đừng lo lắng nhiều như thế, thằng nhóc kia cũng đã lớn rồi, chắc chắn sẽ không tự dưng biến mất được......"
Nghe giọng nói cha mẹ dần dần đi xa, Đỗ Vũ Thần cúi đầu nhìn Ân Tuyên Mai vẫn ngủ mê man, trong lòng lại nghĩ tới, lần này biến thân không biết phải duy trì bao lâu? Nó sẽ tự động khôi phục như cũ như lần trước, hay là phải chờ cha nghiên cứu ra thuốc giải? Nhìn hành động mới vừa rồi của cha, có thể ông lại muốn đuổi anh ra khỏi cửa, mà lần này cô còn có thể chứa chấp anh sao? Sau khi cô đã biết thân phận thật của anh rồi?
"Ưm ——" Một tiếng rên rỉ từ trong miệng cô bật ra, Ân Tuyên Mai chậm rãi mở hai mắt ra: "Tôi làm sao thế?"
"Mới vừa rồi em không cẩn thận bị ngã một cái." Sau khi ánh mắt Đỗ Vũ Thần dao động xung quanh cô một vòng thì nói cho cô biết.
Ân Tuyên Mai từ từ ngồi dậy, sau khi tiếp xúc với cảnh tượng thảm không nỡ nhìn ở bốn phía, huyết sắc trên mặt cô lập tức rút đi: "Làm thế nào bây giờ? Tôi đụng phải rồi...... Tôi phải biến thành heo......" Giơ hai tay lên, nhìn chất lỏng trên tay, vẻ mặt cô sợ hãi nói.
Đỗ Vũ Thần nghe thế thiếu chút nữa đã bật cười, tác phẩm tâm huyết nghiêm chỉnh, anh cúi người hôn một cái lên môi (l^q^d) cô: "Đừng khẩn trương, những thứ đó là “sản phẩm lỗi”, đụng phải sẽ không biến thành heo, chỉ biến thành thỏ trắng nhỏ thôi."
"Thỏ trắng nhỏ?" Ân Tuyên Mai trợn to cặp mắt không thể tin nhìn anh, nhưng chỉ một giây, cô lập tức nhìn ra nụ cười rõ ràng từ trong mắt anh: "Anh lừa tôi!" Cô kêu to.
Đỗ Vũ Thần nhếch miệng cười to: "Em thật đáng yêu."
"Làm ơn, nhóc con, con còn có thời gian cười to?" Đỗ Minh đi vào, nhìn chằm chằm con trai đang tươi cười trên mặt đất.
"Hi, cha, giới thiệu với cha vợ tương lai của con, nàng dâu tương lai của cha —— Ân Tuyên Mai." Đỗ Vũ Thần len lén hôn cô một cái, cười nói với Đỗ Minh.
"Bác trai." Ân Tuyên Mai lễ phép gật đầu với Đỗ Minh, lại trừng mắt liếc Đỗ Vũ Thần một cái: "Tôi chưa đồng ý gả cho anh đâu!"
"Toàn thân cao thấp của anh cũng bị em sờ hết, thấy hết, sao em có thể không chịu trách nhiệm chứ?" Đỗ Vũ Thần cười như kẻ trộm.
"Tôi...... Khi đó tôi cho rằng anh chỉ là một đứa bé, sao có thể ngờ…" Ân Tuyên Mai xấu hổ ấp úng, lúc này cô thật sự là vừa mất "tay" thành thiên cổ hận nha!
"Đứa bé, đứa bé, ai đó có thể giải thích cho ta một chút bây giờ là tình huống gì không?" Nhìn hai người trước mắt anh tới tôi đi đánh tình mắng yêu, Đỗ Minh không nhịn được chen miệng hỏi.
Đỗ Vũ Thần đứng lên, thuận tiện lôi cô một cái, ngước đầu, thay đổi vẻ mặt tươi cười vừa rồi, anh cau chặt chân mày nói với Đỗ Minh: "Cha, phải là cha giải thích cho con một chút bây giờ là tình huống gì mới đúng!"
Bình luận truyện