Người Yêu Của Triều Tịch
Quyển 2 - Chương 7
Tôi nghiêng người dựa vào tường hành lang trong bệnh viện, cả người mệt mỏi không nói nên lời.
Mộc Tâm tự sát. Cô ấy chọn cách này để giữ Dương Kiếm lại.
Có lẽ thật sự là lỗi của tôi, từ khi vừa mới quen biết ở Roma, hay gặp nhau trên máy bay, đó đã là một chuỗi sai lầm.
Mộc Sâm chạy tới từ cuối hành lang, túm lấy vai tôi: “Mộc Tâm, con bé sao rồi?”
“Không sao. Đang nghỉ ngơi ở bên trong”. Tôi mệt mỏi đẩy tay Mộc Sâm ra. Mộc Sâm bước qua tôi định vào phòng, tôi kéo anh lại: “Người cô ấy muốn gặp bây giờ không phải anh, là Dương Kiếm. Cậu ấy đang chăm sóc ở bên trong, nên cho họ chút không gian riêng.”
Mộc Sâm quay đầu lại, tôi nghiêng đầu: “Cho nên… để họ ở bên nhau đi.”
Ban đêm, Mộc Sâm và tôi vào trong phòng bệnh. Mộc Tâm nằm trên giường, cổ tay băng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng rỡ. Tay cô ấy siết chặt Dương Kiếm, dùng con ngươi tràn ngập hận thù nhìn tôi. Sau đó nhìn sang Mộc Sâm: “Anh trai…”
“Con bé ngốc, có gì mà phải làm như thế này chứ.” Mộc Sâm tiến lên vuốt tóc Mộc Tâm, nghiêng đầu nhìn Dương Kiếm: “Cậu nhất định phải chăm sóc con bé cẩn thận.”
Sắc mặt của tôi và Mộc Tâm tái nhợt như nhau. Mộc Sâm đi lại bên cạnh tôi: “Anh đưa em về”.
Dương Kiếm muốn đứng lên nhưng bị Mộc Tâm kéo lại: “Kiếm, đừng đi. Ở lại với em.” Giọng cô uyển chuyển hàm xúc, điềm đạm lại đáng yêu. Băng trắng trên cổ tay bắt đầu rướm vài tia máu đỏ, có lẽ do vừa mới dùng sức nên vết thương bị hở.
Dương Kiếm nhấn chuông gọi bác sĩ, ngồi xuống, cầm ngược lại tay Mộc Tâm: “Được, anh không đi, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tôi cắn môi dưới, nhìn thấy Mộc Tâm hả hê hất cằm lạnh lùng nhìn tôi. Lòng tôi không rõ là khó chịu hay ghen tị. Chỉ là cảm giác nghẹn tràn, giống như quả bóng căng hơi, lại như bị một tảng đá to lớn đè lên, dù thế nào cũng không đẩy ra được, đè nặng trĩu xuống.
“Anh đưa em về nhà.” Mộc Sâm kéo tay tôi ra ngoài, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Đừng nhìn, cũng đừng nghe. Không nghĩ lung tung, đi theo anh là được rồi.”
Cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng tôi. Tôi quay đầu, xuyên qua lớp kính thủy tinh trông thấy Dương Kiếm đưa tay vuốt ve trán Mộc Tâm. Không thấy mặt anh, nhưng tôi khẳng định vẻ mặt của anh nhất định rất dịu dàng. Đó mới là gia đình, vợ của anh, người mà anh nên bảo vệ. Người phụ nữ kia có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh. Còn tôi, vĩnh viễn chìm trong bóng tối không thể trông thấy ánh sáng mặt trời.
“Triều Tịch…” Mộc Sâm nắm vai tôi xoay tôi lại nhìn thẳng vào anh: “Anh nói em nghe, người em yêu, em không thể yêu. Đây không phải chỉ là vấn đề của hai người, tình yêu của hai người sẽ thương tổn đến những người xung quanh…”
Đột nhiên có người từ sau lưng đẩy Mộc Sâm ra, đấm mạnh một quyền lên mặt anh. Thần trí của tôi nhất thời tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên chính là chạy lại chỗ Mộc Sâm, nhưng cơ thể bị người kia dùng sức kéo lại.
Toàn thân Dương Kiếm tỏa ra sự lạnh lùng, nắm chặt cổ tay tôi, lạnh lùng nhìn Mộc Sâm ngồi trên đất: “Chúng tôi như thế nào, cậu không có tư cách lên tiếng.”
“Cô ấy là chị ruột của cậu!” Mộc Sâm đứng lên, không hề khách khí đánh trả lại một quyền. Dương Kiếm đẩy tôi ra, tôi lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế nhựa.
Dương Kiếm quầng nhau với Mộc Sâm, hai người đều là cao thủ Judo nhưng lúc này họ lại như trẻ con, dính với nhau đánh loạn xạ, người một quyền tôi một cước. Bệnh nhân và y tá trong bệnh viện bị dọa sợ, không ai dám tiến lên bước nào, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Dương Kiếm đánh mạnh vào cằm Mộc Sâm: “Cậu dựa vào cái gì mà chen vào, cô ấy là của tôi…’
“Tôi yêu cô ấy!” Mộc Sâm đánh một quyền vào bụng Dương Kiếm. Dương Kiếm gầm một tiếng, đột nhiên như nổi điên, đẩy mạnh Mộc Sâm ngã xuống đất, nắm chặt quả đấm định đánh xuống. Tôi xông lên ôm lấy cánh tay Dương Kiếm: “Dương Kiếm, đừng…”
Dương Kiếm và Mộc Sâm thở hổn hển. Dương Kiếm từ từ hạ tay xuống, đứng lên kéo tôi, ấn tôi thật chặt vào ngực của mình, lạnh lùng nói với Mộc Sâm: “Tôi cũng yêu cô ấy”. Nói xong liền túm tôi kéo đi. Tôi quay đầu lại, thấy Mộc Sâm ngồi dậy, lau vết máu nơi khóe miệng. Trong khúc quanh, vẻ mặt Mộc Tâm vặn vẹo, nắm chặt tay vịn hành lang, thân thể cô run rẩy, máu tươi thấm ướt băng gạc nhỏ từng giọt xuống đất tựa như huyết liên nở rộ. Ánh mắt của cô lạnh lẽo, nhìn như xuyên thấu qua người tôi. Tôi đọc được trong mắt cô ấy:
Dương Triều Tịch, tôi muốn cô phải trả cái giá thật lớn!
Mộc Tâm tự sát. Cô ấy chọn cách này để giữ Dương Kiếm lại.
Có lẽ thật sự là lỗi của tôi, từ khi vừa mới quen biết ở Roma, hay gặp nhau trên máy bay, đó đã là một chuỗi sai lầm.
Mộc Sâm chạy tới từ cuối hành lang, túm lấy vai tôi: “Mộc Tâm, con bé sao rồi?”
“Không sao. Đang nghỉ ngơi ở bên trong”. Tôi mệt mỏi đẩy tay Mộc Sâm ra. Mộc Sâm bước qua tôi định vào phòng, tôi kéo anh lại: “Người cô ấy muốn gặp bây giờ không phải anh, là Dương Kiếm. Cậu ấy đang chăm sóc ở bên trong, nên cho họ chút không gian riêng.”
Mộc Sâm quay đầu lại, tôi nghiêng đầu: “Cho nên… để họ ở bên nhau đi.”
Ban đêm, Mộc Sâm và tôi vào trong phòng bệnh. Mộc Tâm nằm trên giường, cổ tay băng gạc trắng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, nhưng ánh mắt lại đặc biệt sáng rỡ. Tay cô ấy siết chặt Dương Kiếm, dùng con ngươi tràn ngập hận thù nhìn tôi. Sau đó nhìn sang Mộc Sâm: “Anh trai…”
“Con bé ngốc, có gì mà phải làm như thế này chứ.” Mộc Sâm tiến lên vuốt tóc Mộc Tâm, nghiêng đầu nhìn Dương Kiếm: “Cậu nhất định phải chăm sóc con bé cẩn thận.”
Sắc mặt của tôi và Mộc Tâm tái nhợt như nhau. Mộc Sâm đi lại bên cạnh tôi: “Anh đưa em về”.
Dương Kiếm muốn đứng lên nhưng bị Mộc Tâm kéo lại: “Kiếm, đừng đi. Ở lại với em.” Giọng cô uyển chuyển hàm xúc, điềm đạm lại đáng yêu. Băng trắng trên cổ tay bắt đầu rướm vài tia máu đỏ, có lẽ do vừa mới dùng sức nên vết thương bị hở.
Dương Kiếm nhấn chuông gọi bác sĩ, ngồi xuống, cầm ngược lại tay Mộc Tâm: “Được, anh không đi, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tôi cắn môi dưới, nhìn thấy Mộc Tâm hả hê hất cằm lạnh lùng nhìn tôi. Lòng tôi không rõ là khó chịu hay ghen tị. Chỉ là cảm giác nghẹn tràn, giống như quả bóng căng hơi, lại như bị một tảng đá to lớn đè lên, dù thế nào cũng không đẩy ra được, đè nặng trĩu xuống.
“Anh đưa em về nhà.” Mộc Sâm kéo tay tôi ra ngoài, nhẹ giọng nói bên tai tôi: “Đừng nhìn, cũng đừng nghe. Không nghĩ lung tung, đi theo anh là được rồi.”
Cửa phòng bệnh đóng lại sau lưng tôi. Tôi quay đầu, xuyên qua lớp kính thủy tinh trông thấy Dương Kiếm đưa tay vuốt ve trán Mộc Tâm. Không thấy mặt anh, nhưng tôi khẳng định vẻ mặt của anh nhất định rất dịu dàng. Đó mới là gia đình, vợ của anh, người mà anh nên bảo vệ. Người phụ nữ kia có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh. Còn tôi, vĩnh viễn chìm trong bóng tối không thể trông thấy ánh sáng mặt trời.
“Triều Tịch…” Mộc Sâm nắm vai tôi xoay tôi lại nhìn thẳng vào anh: “Anh nói em nghe, người em yêu, em không thể yêu. Đây không phải chỉ là vấn đề của hai người, tình yêu của hai người sẽ thương tổn đến những người xung quanh…”
Đột nhiên có người từ sau lưng đẩy Mộc Sâm ra, đấm mạnh một quyền lên mặt anh. Thần trí của tôi nhất thời tỉnh táo lại, phản ứng đầu tiên chính là chạy lại chỗ Mộc Sâm, nhưng cơ thể bị người kia dùng sức kéo lại.
Toàn thân Dương Kiếm tỏa ra sự lạnh lùng, nắm chặt cổ tay tôi, lạnh lùng nhìn Mộc Sâm ngồi trên đất: “Chúng tôi như thế nào, cậu không có tư cách lên tiếng.”
“Cô ấy là chị ruột của cậu!” Mộc Sâm đứng lên, không hề khách khí đánh trả lại một quyền. Dương Kiếm đẩy tôi ra, tôi lảo đảo lùi lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế nhựa.
Dương Kiếm quầng nhau với Mộc Sâm, hai người đều là cao thủ Judo nhưng lúc này họ lại như trẻ con, dính với nhau đánh loạn xạ, người một quyền tôi một cước. Bệnh nhân và y tá trong bệnh viện bị dọa sợ, không ai dám tiến lên bước nào, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Dương Kiếm đánh mạnh vào cằm Mộc Sâm: “Cậu dựa vào cái gì mà chen vào, cô ấy là của tôi…’
“Tôi yêu cô ấy!” Mộc Sâm đánh một quyền vào bụng Dương Kiếm. Dương Kiếm gầm một tiếng, đột nhiên như nổi điên, đẩy mạnh Mộc Sâm ngã xuống đất, nắm chặt quả đấm định đánh xuống. Tôi xông lên ôm lấy cánh tay Dương Kiếm: “Dương Kiếm, đừng…”
Dương Kiếm và Mộc Sâm thở hổn hển. Dương Kiếm từ từ hạ tay xuống, đứng lên kéo tôi, ấn tôi thật chặt vào ngực của mình, lạnh lùng nói với Mộc Sâm: “Tôi cũng yêu cô ấy”. Nói xong liền túm tôi kéo đi. Tôi quay đầu lại, thấy Mộc Sâm ngồi dậy, lau vết máu nơi khóe miệng. Trong khúc quanh, vẻ mặt Mộc Tâm vặn vẹo, nắm chặt tay vịn hành lang, thân thể cô run rẩy, máu tươi thấm ướt băng gạc nhỏ từng giọt xuống đất tựa như huyết liên nở rộ. Ánh mắt của cô lạnh lẽo, nhìn như xuyên thấu qua người tôi. Tôi đọc được trong mắt cô ấy:
Dương Triều Tịch, tôi muốn cô phải trả cái giá thật lớn!
Bình luận truyện