Người Yêu Của Triều Tịch
Quyển 3 - Chương 1
Tôi cắn môi dưới, tim nặng nề đập. Rốt cuộc tôi sợ anh ta cái gì? Tôi quay đầu lại, bên cây cam đã không còn bóng ai.Nước biển như người tình vuốt ve, dịu dàng ma sát lên mỗi một tấc da thịt. Tiếng sóng biển xào xạc khiến lòng người dễ chịu. Tôi hơi híp mắt, ngước mặt nhìn bầu trời màu xanh cao ở xa trên đầu. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rạng trên đất, gió biển lùa vào mang hơi thở tanh mặn.
Có lẽ chỉ ở nơi cách xa anh ngàn dặm đường này, tôi mới có thể kềm chế mộng tưởng của mình đối với anh. Đôi mắt tôi thoáng mơ hồ, tôi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Không khí quanh quẩn trong lòng ngực, đau đớn như muốn nổ tung. Tôi không khỏi nở một nụ cười khổ, mình, vẫn chưa buông bỏ được.
Tôi đứng lên, cầm chiếc khăn tắm lớn khoác lên người, đi lại phía quán rượu. Trên bờ cát trắng có rất nhiều du khách, đây là khu du lịch Provence rất nổi tiếng. Tôi nhận lời mời đến đây để biểu diễn cho một hãng thời trang, các người mẫu đều ngủ lại ở khách sạn ven biển. Ngẩng đầu nhìn về phương xa một cái, nhún nhún vai, Guli Anna đi cùng tôi đang ngồi trước quầy bar bằng gỗ trò chuyện rôm rả với một người đàn ông, xem ra tôi không cần chờ cô ấy rồi.
Tôi quay đầu, huyết dịch trong người nhất thời đông cứng lại. Dưới ánh mặt trời sáng ngời, một người đàn ông cao lớn đang đi lại chỗ tôi, trên người anh ta chỉ có một chiếc quần biển sọc sặc sỡ, chân trần, trên đùi dính rất nhiều cát trắng. Làn da màu đồng, mái tóc rám nắng mềm mại khẽ tung bay. Anh ta híp mắt, khóe miệng hơi cong như cười khiến người ta không nhìn thấu được.
Quan trọng nhất, gương mặt giống Dương Kiếm y như đúc.
“Chào”.
“Chào”. Tôi giơ tay che ánh mặt trời, cũng che luôn ánh mắt chấn động của mình. Chỉ là vừa nhìn thấy gương mặt này, hô hấp của tôi liền ngưng trệ. Tôi bất giác cười khổ.
“Tôi… biết em”.
Tôi giương mắt nhìn anh ta, trong khoảng cách gần, lông mi anh ta cũng mang màu rám nắng, rất dài và cong, ánh mắt sâu thẩm. Trông rất Châu Âu.
“Người lai à?” Tôi hỏi.
Anh ta cười. Giọng nói đậm chất địa phương: “Phải, tôi có một chút huyết thống Mỹ Latinh”.
Tôi nhíu mày, lướt qua anh ta, nhìn thấy Guli phía xa xa đang vẫy tay cười với tôi, tay còn lại nắm tay người đàn ông đẹp trai kia.
Tôi cúi đầu, lại ngẩng đầu: “Có thể nhường đường một chút không?”.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện lên một tia mê mang khổ sở. Nhưng còn chưa kịp thấy rõ đã biến mất. Anh ta cười lắc đầu: “Tôi cho rằng người phụ nữ mấy tháng trước ôm tôi đòi tôi yêu cô ấy đang ở đây.”
Mặt của tôi nhất thời đỏ lựng: “Do tôi uống say…”
“Bây giờ em cũng đang say mà.” Anh ta vươn tay với tôi: “Geroge. Em có thể gọi tôi là Gero”.
“… Dương Triều Tịch”. Tôi giơ tay nắm tay anh ta. Không ngờ anh ta chợt dùng sức, ôm tôi vào trong ngực: “Anh đã tìm em rất lâu rồi, Triều Tịch”.
“Đổi người rồi sao?”.
Guli thay tôi kéo khóa phía sau lại, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai tôi: “Anh này đẹp trai, hợp khẩu vị chị lắm”.
“Thích thì chị bắt cóc người ta đi”. Tôi duỗi cổ không nhúc nhích, sợ đống trang sức nặng nề trên đầu rơi xuống. Gero nghiêng người dựa vào một cây cam lớn, đứng đằng xa nhìn tôi chụp ảnh.
“Em nói đó”. Guli nhẹ nói một câu, mỉm cười bước đi. Tôi nhìn cô ấy uốn a uốn éo đi lại chỗ Gero. Gero cúi đầu nghe cô ấy nói vài câu gì đó, ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ mỉm cười, tiến tới nói nhỏ với Guli. Guli nhún vai, bỏ đi.
Gero lần nữa ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt đột nhiên rất âm trầm. Ánh mắt lạnh lùng khiến tôi không dám nhìn anh ta nữa.
Tôi có phần sợ anh ta.
Có lẽ chỉ ở nơi cách xa anh ngàn dặm đường này, tôi mới có thể kềm chế mộng tưởng của mình đối với anh. Đôi mắt tôi thoáng mơ hồ, tôi nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Không khí quanh quẩn trong lòng ngực, đau đớn như muốn nổ tung. Tôi không khỏi nở một nụ cười khổ, mình, vẫn chưa buông bỏ được.
Tôi đứng lên, cầm chiếc khăn tắm lớn khoác lên người, đi lại phía quán rượu. Trên bờ cát trắng có rất nhiều du khách, đây là khu du lịch Provence rất nổi tiếng. Tôi nhận lời mời đến đây để biểu diễn cho một hãng thời trang, các người mẫu đều ngủ lại ở khách sạn ven biển. Ngẩng đầu nhìn về phương xa một cái, nhún nhún vai, Guli Anna đi cùng tôi đang ngồi trước quầy bar bằng gỗ trò chuyện rôm rả với một người đàn ông, xem ra tôi không cần chờ cô ấy rồi.
Tôi quay đầu, huyết dịch trong người nhất thời đông cứng lại. Dưới ánh mặt trời sáng ngời, một người đàn ông cao lớn đang đi lại chỗ tôi, trên người anh ta chỉ có một chiếc quần biển sọc sặc sỡ, chân trần, trên đùi dính rất nhiều cát trắng. Làn da màu đồng, mái tóc rám nắng mềm mại khẽ tung bay. Anh ta híp mắt, khóe miệng hơi cong như cười khiến người ta không nhìn thấu được.
Quan trọng nhất, gương mặt giống Dương Kiếm y như đúc.
“Chào”.
“Chào”. Tôi giơ tay che ánh mặt trời, cũng che luôn ánh mắt chấn động của mình. Chỉ là vừa nhìn thấy gương mặt này, hô hấp của tôi liền ngưng trệ. Tôi bất giác cười khổ.
“Tôi… biết em”.
Tôi giương mắt nhìn anh ta, trong khoảng cách gần, lông mi anh ta cũng mang màu rám nắng, rất dài và cong, ánh mắt sâu thẩm. Trông rất Châu Âu.
“Người lai à?” Tôi hỏi.
Anh ta cười. Giọng nói đậm chất địa phương: “Phải, tôi có một chút huyết thống Mỹ Latinh”.
Tôi nhíu mày, lướt qua anh ta, nhìn thấy Guli phía xa xa đang vẫy tay cười với tôi, tay còn lại nắm tay người đàn ông đẹp trai kia.
Tôi cúi đầu, lại ngẩng đầu: “Có thể nhường đường một chút không?”.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt thoáng hiện lên một tia mê mang khổ sở. Nhưng còn chưa kịp thấy rõ đã biến mất. Anh ta cười lắc đầu: “Tôi cho rằng người phụ nữ mấy tháng trước ôm tôi đòi tôi yêu cô ấy đang ở đây.”
Mặt của tôi nhất thời đỏ lựng: “Do tôi uống say…”
“Bây giờ em cũng đang say mà.” Anh ta vươn tay với tôi: “Geroge. Em có thể gọi tôi là Gero”.
“… Dương Triều Tịch”. Tôi giơ tay nắm tay anh ta. Không ngờ anh ta chợt dùng sức, ôm tôi vào trong ngực: “Anh đã tìm em rất lâu rồi, Triều Tịch”.
“Đổi người rồi sao?”.
Guli thay tôi kéo khóa phía sau lại, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai tôi: “Anh này đẹp trai, hợp khẩu vị chị lắm”.
“Thích thì chị bắt cóc người ta đi”. Tôi duỗi cổ không nhúc nhích, sợ đống trang sức nặng nề trên đầu rơi xuống. Gero nghiêng người dựa vào một cây cam lớn, đứng đằng xa nhìn tôi chụp ảnh.
“Em nói đó”. Guli nhẹ nói một câu, mỉm cười bước đi. Tôi nhìn cô ấy uốn a uốn éo đi lại chỗ Gero. Gero cúi đầu nghe cô ấy nói vài câu gì đó, ngẩng đầu nhìn tôi, khẽ mỉm cười, tiến tới nói nhỏ với Guli. Guli nhún vai, bỏ đi.
Gero lần nữa ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt đột nhiên rất âm trầm. Ánh mắt lạnh lùng khiến tôi không dám nhìn anh ta nữa.
Tôi có phần sợ anh ta.
Bình luận truyện