Người Yêu Của Triều Tịch
Quyển 5 - Chương 7
Chúng tôi xuống núi như thế nào? Tôi không rõ nữa. Chỉ biết hai bên đường núi là lá thông bạt ngàn vô tận, ùn ùn vượt lên trên, dường như muốn nghiền nát tôi. Chúng tôi làm sao đi đến căn phòng này? Tôi cũng không nhớ. Chỉ biết Dương Kiếm vẫn ôm chặt tôi, áo len trên người anh cọ lên mặt tôi, hơi ngưa ngứa.
Không thể nhìn rõ sắc trời vì ngoài cửa sổ đầy những đám sương màu xanh lam. Cả thành phố im lặng như tờ. Thỉnh thoảng có một chiếc xe vội vã chạy qua, làm những chiếc lá khô vàng úa bay nhè nhẹ, sau đó lại không một tiếng động trở về vòng tay của mặt đất.
“Triều Tịch”. Dương Kiếm quỳ gối trước mặt tôi, nắm hai tay tôi thật chặt. Lòng bàn tay anh hơi ướt, tay tôi thì lạnh lẽo. Trên người tôi vẫn đang mặc chiếc áo choàng màu trắng lúc ra khỏi phòng tắm, đôi chân loáng thoáng lộ ra ngoài. Tựa như một con thú nhỏ bị dọa sợ, tôi rụt người lại khi bị Dương Kiếm vô tình chạm phải.
“Xin lỗi”. Dương Kiếm nâng mặt tôi hôn lên, tôi xoay đầu sang chỗ khác.
Dương Kiếm thất vọng chôn mặt giữa hai đùi của tôi, hai tay ôm chặt lấy tôi cứ như chỉ cần làm thế sẽ có thể níu kéo được thứ gì đó đang lặng lẽ vỡ tan thành cát.
“Bắt đầu từ chỗ nào?”.
Tôi nghe thấy giọng nói của mình. Lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào. Lòng tôi vẫn tê dại, không có năng lực suy nghĩ, không có cách nào phán đoán.
“Anh lấy một ít thức ăn và nước uống thừa lại của em cho Andrick kiểm tra”.
Dương Kiếm ôm tôi ngồi xuống sàn. Cằm anh cọ lên đầu tôi, giống như đang kể một chuyện rất xa xôi rồi.
Tôi không muốn nghe. Đây chính là sự thật. Tôi không muốn biết. Tôi gian nan giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Sự thật luôn tàn khốc.
“Kết quả xét nghiệm là trong nước bị bỏ thuốc”. Dương Kiếm vuốt ve bờ vai tôi: “Anh không biết… anh ta đến đây khi nào, xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta đã bao lâu. Rõ ràng em có gì đó không ổn, thường xuyên nói câu trước không khớp với câu sau”. Dương Kiếm thở dài một tiếng, hôn lên tóc tôi.
“Đó là chuyện của hè năm trước. Anh ta mới từ Mỹ về, lúc đó anh không biết em ở đâu… cưới Mộc Tâm, cả ngày nằm ở nhà uống rượu. Anh ta đã đánh anh một trận”. Dương Kiếm cười, lại im lặng một lúc: “Hai người bọn anh đều đổ máu, sau đó cùng nhau nằm trên sàn nhà mà uống rượu. Anh ta nói mình đã gặp một người phụ nữ rất thú vị ở Paris. Là một người mẫu trang điểm rất mỹ lệ và xinh đẹp. Ân ái với anh ta trong tiệc rượu, sáng sớm lại mất tích không nói một lời. Anh ta lớn đến vậy, cho tới giờ chỉ có anh ta là người bỏ đi, không ngờ cũng có ngày bị một người phụ nữ trêu chọc”.
Dương Kiếm khổ sở mím môi: “Lúc ấy… anh cười rất vui vẻ. Anh hiểu rõ anh ta như hiểu rõ bản thân vậy”. Dương Kiếm thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời: “Từ nhỏ hai anh em anh đã thích giả trang thành đối phương, thay nhau làm ít chuyện. Nhỏ thì có mấy cuộc thi, lớn thì đi đàm phán. Cho nên anh hiểu rất rõ, anh ta thật sự muốn người phụ nữ kia. Thế nhưng khi anh ta chỉ vào người phụ nữ trên tấm poster cho anh xem, anh không cười nổi nữa”. Dương Kiếm ôm đầu tôi, hô hấp có phần rối loạn: “Người anh tìm bấy lâu nay, đến mức sắp điên luôn rồi. Thế mà em lại đứng đó, trên tờ poster đó bình thản cười với anh, người đàn ông bên cạnh anh lại nói… em ân ái với anh ta…”.
Dương Kiếm càng dùng sức siết chặt tôi hơn: “Anh chỉ muốn hủy hoại em. Anh hận em thay đổi thất thường. Anh lấy trộm tất cả giấy tờ của anh ta, vô cùng dễ dàng lấy danh nghĩa của anh ta đến Paris”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Dương Kiếm. Anh rất bình tĩnh kể lại những chuyện tôi không ngờ tới này. Lý trí của tôi dần trở lại, lẳng lặng nghe anh kể.
“Nhưng khi nhìn thấy em, anh lại không khống chế được bản thân”. Dương Kiếm cười khổ: “Khi em nói cho anh biết em và anh ta ân ái là do em nhận nhầm anh ta thành anh, bi thương của anh lập tức biến mất. Anh quyết định phải kết hôn với em, lấy thân phận của anh ta mà sống. Dẫn em đi thật xa, trốn khỏi thực tế khắc nghiệt này”.
Trời đã sáng, thành phố tựa như đã thức dậy, từ từ trở nên ồn ào. Một đàn chim bồ câu bay qua trời xanh ngoài cửa sổ. Cái lạnh và khô ráo của sáng sớm mùa thu.
“Anh ta và Mộc Sâm đuổi theo tới hội trường tổ chức hôn lễ”. Tôi nghe những câu chuyện cũ của mình, đầu tựa lên ngực Dương Kiếm. Tôi còn nhớ, nhớ rõ ánh mắt lo lắng sau lớp cửa kính xe, nhìn chằm chằm vào tôi: “Lúc chúng ta ở sân bay, anh ta đã gọi cho anh. Nói cho anh biết, bất kể chúng ta có trốn đến đâu, anh ta cũng sẽ tìm được chúng ta, lấy lại thứ thuộc về anh ta”.
Không thể nhìn rõ sắc trời vì ngoài cửa sổ đầy những đám sương màu xanh lam. Cả thành phố im lặng như tờ. Thỉnh thoảng có một chiếc xe vội vã chạy qua, làm những chiếc lá khô vàng úa bay nhè nhẹ, sau đó lại không một tiếng động trở về vòng tay của mặt đất.
“Triều Tịch”. Dương Kiếm quỳ gối trước mặt tôi, nắm hai tay tôi thật chặt. Lòng bàn tay anh hơi ướt, tay tôi thì lạnh lẽo. Trên người tôi vẫn đang mặc chiếc áo choàng màu trắng lúc ra khỏi phòng tắm, đôi chân loáng thoáng lộ ra ngoài. Tựa như một con thú nhỏ bị dọa sợ, tôi rụt người lại khi bị Dương Kiếm vô tình chạm phải.
“Xin lỗi”. Dương Kiếm nâng mặt tôi hôn lên, tôi xoay đầu sang chỗ khác.
Dương Kiếm thất vọng chôn mặt giữa hai đùi của tôi, hai tay ôm chặt lấy tôi cứ như chỉ cần làm thế sẽ có thể níu kéo được thứ gì đó đang lặng lẽ vỡ tan thành cát.
“Bắt đầu từ chỗ nào?”.
Tôi nghe thấy giọng nói của mình. Lạnh lẽo, không có chút tình cảm nào. Lòng tôi vẫn tê dại, không có năng lực suy nghĩ, không có cách nào phán đoán.
“Anh lấy một ít thức ăn và nước uống thừa lại của em cho Andrick kiểm tra”.
Dương Kiếm ôm tôi ngồi xuống sàn. Cằm anh cọ lên đầu tôi, giống như đang kể một chuyện rất xa xôi rồi.
Tôi không muốn nghe. Đây chính là sự thật. Tôi không muốn biết. Tôi gian nan giữ cho đầu óc mình tỉnh táo. Sự thật luôn tàn khốc.
“Kết quả xét nghiệm là trong nước bị bỏ thuốc”. Dương Kiếm vuốt ve bờ vai tôi: “Anh không biết… anh ta đến đây khi nào, xuất hiện trong cuộc sống của chúng ta đã bao lâu. Rõ ràng em có gì đó không ổn, thường xuyên nói câu trước không khớp với câu sau”. Dương Kiếm thở dài một tiếng, hôn lên tóc tôi.
“Đó là chuyện của hè năm trước. Anh ta mới từ Mỹ về, lúc đó anh không biết em ở đâu… cưới Mộc Tâm, cả ngày nằm ở nhà uống rượu. Anh ta đã đánh anh một trận”. Dương Kiếm cười, lại im lặng một lúc: “Hai người bọn anh đều đổ máu, sau đó cùng nhau nằm trên sàn nhà mà uống rượu. Anh ta nói mình đã gặp một người phụ nữ rất thú vị ở Paris. Là một người mẫu trang điểm rất mỹ lệ và xinh đẹp. Ân ái với anh ta trong tiệc rượu, sáng sớm lại mất tích không nói một lời. Anh ta lớn đến vậy, cho tới giờ chỉ có anh ta là người bỏ đi, không ngờ cũng có ngày bị một người phụ nữ trêu chọc”.
Dương Kiếm khổ sở mím môi: “Lúc ấy… anh cười rất vui vẻ. Anh hiểu rõ anh ta như hiểu rõ bản thân vậy”. Dương Kiếm thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời: “Từ nhỏ hai anh em anh đã thích giả trang thành đối phương, thay nhau làm ít chuyện. Nhỏ thì có mấy cuộc thi, lớn thì đi đàm phán. Cho nên anh hiểu rất rõ, anh ta thật sự muốn người phụ nữ kia. Thế nhưng khi anh ta chỉ vào người phụ nữ trên tấm poster cho anh xem, anh không cười nổi nữa”. Dương Kiếm ôm đầu tôi, hô hấp có phần rối loạn: “Người anh tìm bấy lâu nay, đến mức sắp điên luôn rồi. Thế mà em lại đứng đó, trên tờ poster đó bình thản cười với anh, người đàn ông bên cạnh anh lại nói… em ân ái với anh ta…”.
Dương Kiếm càng dùng sức siết chặt tôi hơn: “Anh chỉ muốn hủy hoại em. Anh hận em thay đổi thất thường. Anh lấy trộm tất cả giấy tờ của anh ta, vô cùng dễ dàng lấy danh nghĩa của anh ta đến Paris”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Dương Kiếm. Anh rất bình tĩnh kể lại những chuyện tôi không ngờ tới này. Lý trí của tôi dần trở lại, lẳng lặng nghe anh kể.
“Nhưng khi nhìn thấy em, anh lại không khống chế được bản thân”. Dương Kiếm cười khổ: “Khi em nói cho anh biết em và anh ta ân ái là do em nhận nhầm anh ta thành anh, bi thương của anh lập tức biến mất. Anh quyết định phải kết hôn với em, lấy thân phận của anh ta mà sống. Dẫn em đi thật xa, trốn khỏi thực tế khắc nghiệt này”.
Trời đã sáng, thành phố tựa như đã thức dậy, từ từ trở nên ồn ào. Một đàn chim bồ câu bay qua trời xanh ngoài cửa sổ. Cái lạnh và khô ráo của sáng sớm mùa thu.
“Anh ta và Mộc Sâm đuổi theo tới hội trường tổ chức hôn lễ”. Tôi nghe những câu chuyện cũ của mình, đầu tựa lên ngực Dương Kiếm. Tôi còn nhớ, nhớ rõ ánh mắt lo lắng sau lớp cửa kính xe, nhìn chằm chằm vào tôi: “Lúc chúng ta ở sân bay, anh ta đã gọi cho anh. Nói cho anh biết, bất kể chúng ta có trốn đến đâu, anh ta cũng sẽ tìm được chúng ta, lấy lại thứ thuộc về anh ta”.
Bình luận truyện