Người Yêu Hoàn Mỹ
Chương 14: Quấn quít yêu đương(1)
Đại sảnh khách sạn, ăn uống linh đình.
Đối với loại trường hợp tiệc tùng tràn ngập những ánh đèn flash của giới truyền thông này, lúc vừa mới tiếp nhận Đường Thịnh, Đường Thần Duệ còn miễn cưỡng giữ lấy một phần ý thức trách nhiệm, giả bộ một chút phẩm chất của mình, về sau mỗi khi cái ánh sáng chớp lòa ấy hiện lên, anh ngay cả giả bộ cũng lười, lại không có hứng thú đối phó với mấy kiểu ra vẻ đạo mạo, thế nên liền trực tiếp đơn giản ném toàn bộ cho Hàn Thâm.
Hàn Thâm không phải người trong ban giám đốc của Đường Thịnh, cũng không phải nhân viên hành chính, chỉ là người đại diện phát biểu cho giới tư sản mà thôi, tác phong của anh tỉ mỉ chuyên nghiệp nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lo lắng khi đứng trước giới truyền thông, lực thuyết phục của mình không đủ, giống như việc bản thân ở Đường Thịnh không có tiếng nói nào vậy. Mặc dù trước giờ anh chưa từng nhắc qua chuyện này với Đường Thần Duệ để tránh những chuyện nghi ngờ phức tạp, mâu thuẫn lẫn nhau, anh đi theo Đường Thần Duệ bao lâu như vậy, tất nhiên nhận thức vấn đề này rõ ràng hơn so với bất kỳ ai. Nhưng không lâu sau, một câu hời hợt của Đường Thần Duệ vừa buông ra, quyền lực liền tập trung vào tay anh, mặc cho ban giám đốc nghiêm khắc có phản đối ngăn cản thế nào, cậu ta vẫn bất động thanh sắc ngăn chặn những lời ra tiếng vào không đáng có trong nội bộ. Lúc này Hàn Thâm mới biết, người này kỳ thực cái gì cũng nhìn thấu, chẳng qua chỉ không thèm nói ra mà thôi.
Người xưa đã nói, quân thành thật đãi thần, vậy thì thần lấy gì để báo đây?
Thượng sách trong việc dùng binh là lấy mưu lược để thắng địch, kế đó là thắng bằng ngoại giao, kế nữa là dùng binh giao chiến, hạ sách là tấn công thành trì[1], Đường Thần Duệ không thể nghi ngờ chính là người giỏi nhất. Tốt nghiệp bằng xuất sắc của khoa tâm lý học, cho đến bây giờ anh ta đã trở thành một cao thủ thâm tàng bất lộ trên thương trường, mỗi lần ra tay đều mau, nhanh và chuẩn, vô cùng ngoan độc.
Vì thế có đôi lúc Hàn Thâm đối với Đường Thần Duệ cười rất bất dắc dĩ, thi thoảng lại không cam lòng phản bác: “Cậu đây là đang thử tôi sao, không sợ tôi phản bội cậu à?”
Lúc anh nói những lời này, Đường Thần Duệ đang lấy một túi đựng đá lớn từ trong tủ lạnh của phòng làm việc đặt bên cạnh chú thỏ Hà Lan của mình.
Buổi sáng trước khi đi làm, bạn thỏ Hà Lan nhỏ bé cứ cắn ống quần lặng yên nhìn anh, nhanh chóng khiến cho tấm lòng nhân ái của người đàn ông độc thân Đường Thần Duệ bộc phát, thế là cười híp mắt ôm bạn thỏ cùng nhau đi làm. Không nghĩ tới hệ thống sưởi và điều hòa nhiệt độ ở trong phòng tổng giám đốc của ngân hàng đầu tư Đường Thịnh hoạt động quá mức tốt, bạn thỏ Hà Lan không chịu được nóng, sau khi bị Đường Thần Duệ quẳng ở trong phòng rồi bỏ đi làm việc khác đã vinh quang trúng gió. Chạng vạng, Đường Thần Duệ họp xong trở lại phòng làm việc, chỉ thấy hai cái tai dài của bạn thỏ nhỏ không hề cựa quậy, gục ở trong tay anh không sao nhúc nhích được, mở to cặp mắt ngập nước tràn đầy uất hận và bất mãn nhìn anh, toàn thân tỏa ra oán niệm ngút trời: nóng quá….Thần Thần, ta nóng quá….
Anh ôm bạn thỏ bảo bối vào lòng, tâm tư vô cùng lo lắng. Hàn Thâm thực sự không rõ rốt cuộc hồn của người đàn ông này có còn ở đây hay không nữa, thế là đành khụ một tiếng nói tiếp: “Đường Thần Duệ, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, tôi đây cũng không phải thánh nhân.”
“Cậu sẽ làm thế sao?”
“A?”
“Tôi hỏi cậu, cậu sẽ làm thế sao?”
Hàn Thâm không hiểu lắm ý anh, nhất thời quyết định ngang ngược một lần.
“Nếu như tôi nói, tôi sẽ thì sao?”
“Tương lai của cậu do cậu quyết định, tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm. Về phần cậu muốn làm như thế nào, đó là chuyện của cậu, không cần hỏi đến ý kiến của tôi.”
Anh không hề giống như trong phim truyền hình, đắm đuối đưa tình nói “Hàn Thâm, tôi tin tưởng cậu hoàn toàn”, cũng không thẳng thắn vạch trần “Hàn Thâm, cậu không thích hợp với việc nói dối đâu!”, Đường Thần Duệ chỉ mặc kệ, không thèm tiếp chiêu mà thôi.
Đối thủ không tiếp chiêu, sao có thể bắt gọn được hắn?
Thế là Hàn Thâm đành bất đắc dĩ bỏ cuộc, bản thân thắng hay thua anh không biết, anh chỉ biết Đường Thần Duệ đã thắng mình.
“Thần, cậu rất biến thái.”
Đường Thần Duệ bật cười.
Đặt túi đá cùng bạn thỏ xuống, Đường Thần Duệ đứng thẳng dậy, nhìn anh chăm chú, khẽ mỉm cười.
“Hàn Thâm, quãng thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời ngắn ngủi như thế, dùng ít đi hay dùng nhiều hơn cũng chẳng khác gì, lúc này đây bớt phô trương đi một chút, bớt quan tâm đến mọi thứ hơn một chút, cuộc sống sẽ vui vẻ hơn rất nhiều. Vì thế nếu muốn có những quãng thời gian vui vẻ, cần phải sống bằng một thái độ không để tâm đến bất cứ thứ gì!”
Anh rất ít khi nói những lời như thế, cũng rất ít khi nói được nhiều như vậy, cho nên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Đường Thần Duệ vừa nói hết một đoạn “có thể” rồi “không thể” kia, Hàn Thâm nghe xong, ba phút sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái “…”
Đường Thần Duệ đi tới tủ lạnh, nhìn thoáng qua Hàn Thâm, giọng nói bình tĩnh bay vào trong lòng anh.
“Hàn Thâm, ở bên cạnh một người, an tâm là được rồi.”
Thời gian trôi đi.
Lúc Hàn Thâm nhìn thấy thân ảnh Đường Thần Duệ đang ôm Tịch Hướng Vãn, đúng bảy giờ xuất hiện ở hội trường bữa tiệc, nhìn những ánh đèn flash của giới truyền thông lóe lên sáng lòa một khoảng trời, nhìn người đàn ông mặc âu phục màu đen với vẻ mặt chẳng khác gì đang giao thiệp với chính phủ ấy, anh chợt nhớ tới hai câu nói mà Đường Thần Duệ đã thốt ra cách đây rất lâu trước kia.
“Hàn Thâm, nếu muốn có những quãng thời gian vui vẻ, cần phải sống bằng một thái độ không để tâm đến bất cứ thứ gì!… Ở bên cạnh một người, an tâm là được rồi.”
Hàn Thâm nhìn Đường Thần Duệ đang tiến vào trong bữa tiệc, bỗng chốc minh bạch hết mọi điều.
Cậu đối với bạn bè còn như vậy, đối với người tình tất nhiên sẽ càng tốt hơn, đúng không?
Vì thế, cậu mới bằng bất cứ giá nào vung ra ba tỷ để đổi lấy cô ấy, mới chịu tham gia loại chuyện xã giao khiến cậu không kiên nhẫn nhất này, mới có thể không thèm giải thích, không để ý cũng chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ liều mạng đem hạnh phúc kéo đến đặt trong tay mình là được rồi. Có phải như vậy không, Thần?
Tịch Hướng Vãn đứng ở trên bục đương nhiên không biết Hàn trợ lý bên dưới lúc này đây đang cảm xúc mạnh mẽ trào dâng đến thế nào, cô chỉ cảm thấy mình cười đến mức sắp rớt cả quai hàm rồi. Cô mới quen biết người đàn ông này trong một thời gian ngắn mà thôi, trước mặt công chúng phải tỏ ra ân ái thắm thiết quả thực chính là một khảo nghiệm không nhỏ với kẻ diễn xuất củi mục như cô đây mà!
Nhìn Đường Thần Duệ xem, tay ôm thắt lưng cô tự nhiên như vậy, trước mặt bao người tạo dáng hôn lên má cũng tiêu chuẩn đến thế, so với anh, cô hình như đã giả bộ quá cứng ngắc rồi.
Hướng Vãn tâm hoảng ý loạn, hết sức thẹn thùng với diễn xuất quá mức tự nhiên của Đường Thần Duệ. Cô nhịn không được nghiến răng ken két nửa ngày: anh ta có cần dùng nhiều sức như vậy không, định nhân cơ hội sờ soạng cô đấy à?
Đang âm thầm u uất, oán trách Đường Thần Duệ, Tịch Hướng Vãn đột nhiên nhìn thấy trợ lý Hàn ôn hòa đi tới chỗ mình. Anh ta dừng lại trước mặt cô, mỉm cười nhẹ giọng mở miệng.
“Đối xử với anh ấy tốt hơn một chút, được chứ?”
“A?”
“Hướng Vãn, đối xử với anh ấy tốt hơn một chút.” Thanh âm của trợ lý Hàn nhàn nhạt nhưng lại có thể đánh lui tất cả những tiếng động ầm ĩ xung quanh. “Anh ấy không đùa đâu.”
…
…
…
Mạch suy nghĩ quay trở về nửa năm sau, cũng chính là ngày hôm nay.
Hồi ức từ từ chấm dứt, hình ảnh cuối cùng dừng lại trong đầu Tịch Hướng Vãn chính là vẻ mặt Hàn Thâm đêm ấy, nhàn nhạt và mong manh.
Làm thế nào để hình dung sự đả kích mà câu nói của Hàn Thâm mang lại cho cô đây nhỉ? Lúc đó trông anh ta như một bà mẹ đang gả con gái yêu đi vậy, hy vọng cô có thể đối xử với Đường Thần Duệ tốt hơn một chút.
Điều này thật sự là…Quá, quỷ, dị…
Mồ hôi lạnh của Hướng Vãn thi nhau tuôn rơi, trong đầu quật khởi một cơn xúc động muốn học theo loài tinh tinh ngửa đầu, đấm ngực kêu gào: mặc dù ta đây hay đánh người một chút nhưng nội tâm vẫn rất là mong manh đấy…Một đóa hoa không sợ gió thổi, không sợ nắng chiếu như ta rốt cuộc có tài đức gì để trở thành chốn dừng chân cho tâm hồn Đường tổng cao quý kia chứ?…
Anh chàng Đường Thần Duệ này cô nhìn không thấu được. Thái độ đối xử của anh với cô không quá khẩn cấp, cũng không quá ung dung, càng không vô lễ chút nào, anh chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ, rồi bỗng nhiên bắt lấy tay cô, không cho cô đi nữa mà thôi.
Hướng Vãn hoảng hốt suy tư, nhìn lên trần nhà, ngẩn ngơ không có mục đích, mãi cho đến lúc hai má cảm nhận được sự mơn trớn ôn nhu từ một bàn tay khác.
Tiếng nói của Đường Thần Duệ vang lên trong đêm đặc biệt trầm thấp, quanh quẩn trên đỉnh đầu cô.
“Ngủ không được?”
Nghe nói năm ấy, Thang Duy nhờ vào bộ phim “Sắc giới”[2] của Lý An đã trở thành danh hậu, Lý An cũng từng đánh giá cô ấy như thế này: Trong mắt Thang Duy thường xuyên toát ra một vẻ do dự và u buồn, cực kỳ giống với Vương Giai Chi ma mị yêu lãnh kia. Đối với câu nói này, Thang Duy đáp lại là, khi ấy cô vẫn còn là một người mới, được chọn đóng vai nữ chính trong một bộ phim có nhiều cảnh nóng khiến nhiều người tranh cãi, điều đó làm cô thường xuyên cảm thấy mờ mịt với sự nghiệp diễn xuất sau này của bản thân, nhưng dù có cảm thấy mờ mịt đến đâu đi nữa, cô vẫn cố tận lực che giấu sự bất an, tuy vậy mỗi lúc ở một mình, cô vẫn không tự chủ được nghĩ ngợi về nó, cho nên cô vô cùng kinh ngạc và khâm phục…vân vân đối với sự nhạy bén và sáng suốt của đạo diễn Lý An…
Trước lúc nghe được đoạn phỏng vấn này, Đường Thần Duệ đang buồn chán ở nhà một mình xem bộ phim “Sắc giới”, bản chưa cắt giảm vẫn còn nhiều cảnh nóng, nhìn thấy Vương Giai Chi cùng với Dịch tiên sinh ở trong khách sạn triền miên cuốn lấy nhau, bất chợt anh nhớ ra mình còn chưa cho bạn thỏ nhỏ ăn cơm, thế là cầm chén nước đi vào nhà bếp tìm thức ăn cho thỏ, tivi trong phòng khách chưa tắt, Đường Thần Duệ vừa nhấc mắt lên đã thấy được đoạn phỏng vấn này.
Hôm ấy là cuối tuần, Đường Thần Duệ trước sau vẫn nhàn rỗi như thế, một người khi quá nhàn rỗi thì sẽ làm ra những chuyện không sao tưởng tượng nổi, thế là Đường Thần Duệ tựa vào quầy bar, thong thả uống nước, vừa uống vừa xem hết đoạn phỏng vấn kia, sau khi xem xong, anh nhịn không được lo lắng suy nghĩ: một người phụ nữ rốt cuộc cần phải mơ màng đến mức nào thì trong ánh mắt mới có thể toát ra sự do dự và u buồn đây?
Thế là, từ ngày đó, Đường Thần Duệ có thêm một thú vui lúc nhàn rỗi nữa: quan sát ánh mắt phụ nữ. Cần phải mơ màng đến tình trạng ấy nhất định phải là một cô gái tràn ngập sắc thái thần bí của Phương Đông, có thể khiến cho linh hồn và linh hồn va chạm, nữ tính truyền kỳ…
Nhưng mà rất nhiều năm sau, sự xuất hiện của Tịch Hướng Vãn đã phá vỡ tất cả những điều mà anh từng suy nghĩ khi ấy, điều này khiến cho Đường Thần Duệ vô cùng nghiền ngẫm.
Cô không có sự thần bí của phụ nữ Phương Đông, cũng không làm sống dậy được sự va chạm lẫn nhau của linh hồn, càng không hề có quan hệ với bốn chữ “nữ tính truyền kỳ” kia. Tịch Hướng Vãn thậm chí còn chẳng có được sự tu dưỡng rèn luyện hàng ngày, thâm sâu triết lý như Kỉ Dĩ Ninh nữa, nhưng chính vì cô là một người phụ nữ bình thường như vậy mới có thể khiến Đường Thần Duệ nhìn mình bằng ánh mắt hứng thú hơn những người con gái khác được.
Giống như lúc này, dáng vẻ cô mở to mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà chẳng hạn.
Vô vàn những tình tiết cẩu huyết trước kia đều đã nói rõ cho chúng ta một chân lý rằng: thân thể của đàn ông thường rất dễ…hưng phấn.
Ngón tay của Đường Thần Duệ lưu luyến trên gương mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến da thịt cô, là nhiệt độ chỉ thuộc về một mình Đường Thần Duệ, lạnh lẽo, tinh tế mà ấm áp.
Tịch Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy mềm lòng, nơi nào đó trong tim bỗng dưng trào dâng sự háo hức lạ lùng. Ngày thường, Đường Thần Duệ vĩnh viễn đều dùng bộ dáng thờ ơ để đối mặt với mọi người, đến cả cô đôi lúc cũng sẽ không hiểu, vì sao một người đàn ông lúc nào cũng không nhanh không chậm như thế lại có được vẻ mặt động lòng người đến vậy, mỗi khi anh nhìn cô chăm chú, chẳng hiểu tại sao cô lại thấy thương xót, sẽ không đành lòng nhìn anh yếu ớt như vậy, chỉ muốn vươn tay ôm lấy anh thật chặt mà thôi.
Thế là, cô nâng tay lên, dọc theo những đường cong hoàn mỹ của gò má anh, nhẹ nhàng xoa lên.
Từng đó ám chỉ là đủ rồi, cô không cử động thêm một bước nào nữa, bởi vì Tịch Hướng Vãn hiểu rằng người đàn ông trước mắt mình này, tuy nhìn như ôn hòa nhưng một khi đã rơi vào tình dục, tác phong tuyệt đối sẽ là nói một không hai, nhất là những lúc trên giường, Đường Thần Duệ không chút nào giấu diếm sự chán ghét việc đảo khách thành chủ, giống như việc ban nãy cô cắn anh một cái, một giây sau anh liền lập tức trả lại cô gấp đôi vậy.
Thoáng chốc, cô chợt nhớ về đêm giáng sinh ấy, cũng chính là đêm hai người đính hôn, về sau cô uống say, bị anh ôm vào phòng, hai người lúc ấy từng có một cuộc nói chuyện vụn vặt mất trật tự như thế này.
“Vì sao anh lại chọn em?”
“Thích em.”
“…Chỉ gặp qua một lần đã thích? Aizz, loại tình cảm như vậy không thể đánh thắng được thời gian.”
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
“A, vậy anh thử nói xem, tình yêu của em là như thế nào?”
“Tình yêu của em sao, em cho rằng mình chỉ là một người con gái bình thường, không quá xinh đẹp, không quá thông minh, cũng không hay làm nũng, thậm chí ngay cả gia thế cũng không tôn quý, ngoại trừ chăm chỉ làm việc, chịu khó lao động ra thì chẳng có đức tính tốt nào cả, vì thế em luôn nghĩ rằng, nếu như sau này có người đàn ông nào đấy chịu yêu em, cưới em, em nhất định sẽ đem hết khả năng của mình ra để đối tốt với người ấy, thành tâm sống với người ấy, làm sao có thể để cho anh ta phải chịu khổ được chứ? Anh ta chịu ở cùng em đã là ủy khuất lắm rồi…Vì sao em lại tự hạ thấp mình đến thế? Bởi vì em đã từng yêu một người không thể với tới được, cho dù tình cảm ấy không thể gọi là yêu, nhưng em vẫn mặc nhiên coi như nó đã từng tồn tại, anh ta là ngòi nổ trong cuộc sống của em, còn người cầm kíp nổ là em thì lại tự ti không dám làm gì…”
Nghe anh nói, cô nhất thời liền thanh tỉnh vài phần, thậm chí còn có chút kinh sợ.
“Đường Thần Duệ, anh…”
Anh chỉ mỉm cười, bước chân xoay tròn đi vòng qua phía sau lưng cô, cúi đầu, dùng răng khéo léo cởi bỏ móc khóa trên lễ phục của Hướng Vãn, vang lên những thanh âm động lòng người.
“Con người càng lớn lên, mùi hương trên thân sẽ ngày càng phai nhạt, đến cuối cùng sẽ trở thành trong suốt, không thể nào phân biệt được mình với những người xung quanh, cuối cùng biến mất hoàn toàn, tuân theo quy luật tự nhiên của thế giới, trở thành một phần của chúng sinh…”
Anh cởi bỏ lễ phục của cô, bước chân vẫn tiếp tục xoay tròn ôm lấy hông Hướng Vãn giống như đang mời cô một điệu nhảy.
“…Nhân lúc em còn chưa trở thành như vậy, anh phải nắm chắc cơ hội bảo vệ một em hoàn chỉnh như thế này. A, đừng quá kinh ngạc, anh có tư tâm, anh đã nói mình thích em rồi mà.”
Trở về hiện tại.
Quá khứ dần trôi đi.
Đường Thần Duệ nhìn ánh mắt của cô, nơi cổ họng bỗng nhiên dâng trào sự xúc động không rõ nguyên nhân, anh tháo bỏ áo ngủ của Hướng Vãn, cúi người hung hăng cắn xuống phần xương quai xanh tinh xảo bên dưới.
Anh có dự cảm, một khi đã yêu cô gái trước mắt này, rồi bỗng một ngày lại mất đi, mỗi ngày mỗi đêm về sau có lẽ anh sẽ không thể ngăn cản mình làm duy nhất ba việc: không để mình tưởng niệm, làm cho mình không còn tưởng niệm và tiếp tục tưởng niệm đến cô mà thôi.
Vì sao đã biết rõ nguy hiểm mà anh vẫn để bản thân mình động tâm đối với cô cơ chứ?
Aizz, bệnh nghề nghiệp.
Đã quen đam mê sự phiêu lưu, nhìn thấy thứ càng nguy hiểm lại càng mỹ lệ.
Đã biết rõ mà vẫn cố phạm vào, đã dạy mãi mà vẫn không sao sửa chữa được, đơn giản bởi vì những người phụ nữ khác đối với anh không đủ đã nghiền.
Đối với loại trường hợp tiệc tùng tràn ngập những ánh đèn flash của giới truyền thông này, lúc vừa mới tiếp nhận Đường Thịnh, Đường Thần Duệ còn miễn cưỡng giữ lấy một phần ý thức trách nhiệm, giả bộ một chút phẩm chất của mình, về sau mỗi khi cái ánh sáng chớp lòa ấy hiện lên, anh ngay cả giả bộ cũng lười, lại không có hứng thú đối phó với mấy kiểu ra vẻ đạo mạo, thế nên liền trực tiếp đơn giản ném toàn bộ cho Hàn Thâm.
Hàn Thâm không phải người trong ban giám đốc của Đường Thịnh, cũng không phải nhân viên hành chính, chỉ là người đại diện phát biểu cho giới tư sản mà thôi, tác phong của anh tỉ mỉ chuyên nghiệp nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ lo lắng khi đứng trước giới truyền thông, lực thuyết phục của mình không đủ, giống như việc bản thân ở Đường Thịnh không có tiếng nói nào vậy. Mặc dù trước giờ anh chưa từng nhắc qua chuyện này với Đường Thần Duệ để tránh những chuyện nghi ngờ phức tạp, mâu thuẫn lẫn nhau, anh đi theo Đường Thần Duệ bao lâu như vậy, tất nhiên nhận thức vấn đề này rõ ràng hơn so với bất kỳ ai. Nhưng không lâu sau, một câu hời hợt của Đường Thần Duệ vừa buông ra, quyền lực liền tập trung vào tay anh, mặc cho ban giám đốc nghiêm khắc có phản đối ngăn cản thế nào, cậu ta vẫn bất động thanh sắc ngăn chặn những lời ra tiếng vào không đáng có trong nội bộ. Lúc này Hàn Thâm mới biết, người này kỳ thực cái gì cũng nhìn thấu, chẳng qua chỉ không thèm nói ra mà thôi.
Người xưa đã nói, quân thành thật đãi thần, vậy thì thần lấy gì để báo đây?
Thượng sách trong việc dùng binh là lấy mưu lược để thắng địch, kế đó là thắng bằng ngoại giao, kế nữa là dùng binh giao chiến, hạ sách là tấn công thành trì[1], Đường Thần Duệ không thể nghi ngờ chính là người giỏi nhất. Tốt nghiệp bằng xuất sắc của khoa tâm lý học, cho đến bây giờ anh ta đã trở thành một cao thủ thâm tàng bất lộ trên thương trường, mỗi lần ra tay đều mau, nhanh và chuẩn, vô cùng ngoan độc.
Vì thế có đôi lúc Hàn Thâm đối với Đường Thần Duệ cười rất bất dắc dĩ, thi thoảng lại không cam lòng phản bác: “Cậu đây là đang thử tôi sao, không sợ tôi phản bội cậu à?”
Lúc anh nói những lời này, Đường Thần Duệ đang lấy một túi đựng đá lớn từ trong tủ lạnh của phòng làm việc đặt bên cạnh chú thỏ Hà Lan của mình.
Buổi sáng trước khi đi làm, bạn thỏ Hà Lan nhỏ bé cứ cắn ống quần lặng yên nhìn anh, nhanh chóng khiến cho tấm lòng nhân ái của người đàn ông độc thân Đường Thần Duệ bộc phát, thế là cười híp mắt ôm bạn thỏ cùng nhau đi làm. Không nghĩ tới hệ thống sưởi và điều hòa nhiệt độ ở trong phòng tổng giám đốc của ngân hàng đầu tư Đường Thịnh hoạt động quá mức tốt, bạn thỏ Hà Lan không chịu được nóng, sau khi bị Đường Thần Duệ quẳng ở trong phòng rồi bỏ đi làm việc khác đã vinh quang trúng gió. Chạng vạng, Đường Thần Duệ họp xong trở lại phòng làm việc, chỉ thấy hai cái tai dài của bạn thỏ nhỏ không hề cựa quậy, gục ở trong tay anh không sao nhúc nhích được, mở to cặp mắt ngập nước tràn đầy uất hận và bất mãn nhìn anh, toàn thân tỏa ra oán niệm ngút trời: nóng quá….Thần Thần, ta nóng quá….
Anh ôm bạn thỏ bảo bối vào lòng, tâm tư vô cùng lo lắng. Hàn Thâm thực sự không rõ rốt cuộc hồn của người đàn ông này có còn ở đây hay không nữa, thế là đành khụ một tiếng nói tiếp: “Đường Thần Duệ, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, tôi đây cũng không phải thánh nhân.”
“Cậu sẽ làm thế sao?”
“A?”
“Tôi hỏi cậu, cậu sẽ làm thế sao?”
Hàn Thâm không hiểu lắm ý anh, nhất thời quyết định ngang ngược một lần.
“Nếu như tôi nói, tôi sẽ thì sao?”
“Tương lai của cậu do cậu quyết định, tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm. Về phần cậu muốn làm như thế nào, đó là chuyện của cậu, không cần hỏi đến ý kiến của tôi.”
Anh không hề giống như trong phim truyền hình, đắm đuối đưa tình nói “Hàn Thâm, tôi tin tưởng cậu hoàn toàn”, cũng không thẳng thắn vạch trần “Hàn Thâm, cậu không thích hợp với việc nói dối đâu!”, Đường Thần Duệ chỉ mặc kệ, không thèm tiếp chiêu mà thôi.
Đối thủ không tiếp chiêu, sao có thể bắt gọn được hắn?
Thế là Hàn Thâm đành bất đắc dĩ bỏ cuộc, bản thân thắng hay thua anh không biết, anh chỉ biết Đường Thần Duệ đã thắng mình.
“Thần, cậu rất biến thái.”
Đường Thần Duệ bật cười.
Đặt túi đá cùng bạn thỏ xuống, Đường Thần Duệ đứng thẳng dậy, nhìn anh chăm chú, khẽ mỉm cười.
“Hàn Thâm, quãng thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời ngắn ngủi như thế, dùng ít đi hay dùng nhiều hơn cũng chẳng khác gì, lúc này đây bớt phô trương đi một chút, bớt quan tâm đến mọi thứ hơn một chút, cuộc sống sẽ vui vẻ hơn rất nhiều. Vì thế nếu muốn có những quãng thời gian vui vẻ, cần phải sống bằng một thái độ không để tâm đến bất cứ thứ gì!”
Anh rất ít khi nói những lời như thế, cũng rất ít khi nói được nhiều như vậy, cho nên trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Đường Thần Duệ vừa nói hết một đoạn “có thể” rồi “không thể” kia, Hàn Thâm nghe xong, ba phút sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái “…”
Đường Thần Duệ đi tới tủ lạnh, nhìn thoáng qua Hàn Thâm, giọng nói bình tĩnh bay vào trong lòng anh.
“Hàn Thâm, ở bên cạnh một người, an tâm là được rồi.”
Thời gian trôi đi.
Lúc Hàn Thâm nhìn thấy thân ảnh Đường Thần Duệ đang ôm Tịch Hướng Vãn, đúng bảy giờ xuất hiện ở hội trường bữa tiệc, nhìn những ánh đèn flash của giới truyền thông lóe lên sáng lòa một khoảng trời, nhìn người đàn ông mặc âu phục màu đen với vẻ mặt chẳng khác gì đang giao thiệp với chính phủ ấy, anh chợt nhớ tới hai câu nói mà Đường Thần Duệ đã thốt ra cách đây rất lâu trước kia.
“Hàn Thâm, nếu muốn có những quãng thời gian vui vẻ, cần phải sống bằng một thái độ không để tâm đến bất cứ thứ gì!… Ở bên cạnh một người, an tâm là được rồi.”
Hàn Thâm nhìn Đường Thần Duệ đang tiến vào trong bữa tiệc, bỗng chốc minh bạch hết mọi điều.
Cậu đối với bạn bè còn như vậy, đối với người tình tất nhiên sẽ càng tốt hơn, đúng không?
Vì thế, cậu mới bằng bất cứ giá nào vung ra ba tỷ để đổi lấy cô ấy, mới chịu tham gia loại chuyện xã giao khiến cậu không kiên nhẫn nhất này, mới có thể không thèm giải thích, không để ý cũng chẳng hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh, chỉ liều mạng đem hạnh phúc kéo đến đặt trong tay mình là được rồi. Có phải như vậy không, Thần?
Tịch Hướng Vãn đứng ở trên bục đương nhiên không biết Hàn trợ lý bên dưới lúc này đây đang cảm xúc mạnh mẽ trào dâng đến thế nào, cô chỉ cảm thấy mình cười đến mức sắp rớt cả quai hàm rồi. Cô mới quen biết người đàn ông này trong một thời gian ngắn mà thôi, trước mặt công chúng phải tỏ ra ân ái thắm thiết quả thực chính là một khảo nghiệm không nhỏ với kẻ diễn xuất củi mục như cô đây mà!
Nhìn Đường Thần Duệ xem, tay ôm thắt lưng cô tự nhiên như vậy, trước mặt bao người tạo dáng hôn lên má cũng tiêu chuẩn đến thế, so với anh, cô hình như đã giả bộ quá cứng ngắc rồi.
Hướng Vãn tâm hoảng ý loạn, hết sức thẹn thùng với diễn xuất quá mức tự nhiên của Đường Thần Duệ. Cô nhịn không được nghiến răng ken két nửa ngày: anh ta có cần dùng nhiều sức như vậy không, định nhân cơ hội sờ soạng cô đấy à?
Đang âm thầm u uất, oán trách Đường Thần Duệ, Tịch Hướng Vãn đột nhiên nhìn thấy trợ lý Hàn ôn hòa đi tới chỗ mình. Anh ta dừng lại trước mặt cô, mỉm cười nhẹ giọng mở miệng.
“Đối xử với anh ấy tốt hơn một chút, được chứ?”
“A?”
“Hướng Vãn, đối xử với anh ấy tốt hơn một chút.” Thanh âm của trợ lý Hàn nhàn nhạt nhưng lại có thể đánh lui tất cả những tiếng động ầm ĩ xung quanh. “Anh ấy không đùa đâu.”
…
…
…
Mạch suy nghĩ quay trở về nửa năm sau, cũng chính là ngày hôm nay.
Hồi ức từ từ chấm dứt, hình ảnh cuối cùng dừng lại trong đầu Tịch Hướng Vãn chính là vẻ mặt Hàn Thâm đêm ấy, nhàn nhạt và mong manh.
Làm thế nào để hình dung sự đả kích mà câu nói của Hàn Thâm mang lại cho cô đây nhỉ? Lúc đó trông anh ta như một bà mẹ đang gả con gái yêu đi vậy, hy vọng cô có thể đối xử với Đường Thần Duệ tốt hơn một chút.
Điều này thật sự là…Quá, quỷ, dị…
Mồ hôi lạnh của Hướng Vãn thi nhau tuôn rơi, trong đầu quật khởi một cơn xúc động muốn học theo loài tinh tinh ngửa đầu, đấm ngực kêu gào: mặc dù ta đây hay đánh người một chút nhưng nội tâm vẫn rất là mong manh đấy…Một đóa hoa không sợ gió thổi, không sợ nắng chiếu như ta rốt cuộc có tài đức gì để trở thành chốn dừng chân cho tâm hồn Đường tổng cao quý kia chứ?…
Anh chàng Đường Thần Duệ này cô nhìn không thấu được. Thái độ đối xử của anh với cô không quá khẩn cấp, cũng không quá ung dung, càng không vô lễ chút nào, anh chẳng qua chỉ là tình cờ gặp gỡ, rồi bỗng nhiên bắt lấy tay cô, không cho cô đi nữa mà thôi.
Hướng Vãn hoảng hốt suy tư, nhìn lên trần nhà, ngẩn ngơ không có mục đích, mãi cho đến lúc hai má cảm nhận được sự mơn trớn ôn nhu từ một bàn tay khác.
Tiếng nói của Đường Thần Duệ vang lên trong đêm đặc biệt trầm thấp, quanh quẩn trên đỉnh đầu cô.
“Ngủ không được?”
Nghe nói năm ấy, Thang Duy nhờ vào bộ phim “Sắc giới”[2] của Lý An đã trở thành danh hậu, Lý An cũng từng đánh giá cô ấy như thế này: Trong mắt Thang Duy thường xuyên toát ra một vẻ do dự và u buồn, cực kỳ giống với Vương Giai Chi ma mị yêu lãnh kia. Đối với câu nói này, Thang Duy đáp lại là, khi ấy cô vẫn còn là một người mới, được chọn đóng vai nữ chính trong một bộ phim có nhiều cảnh nóng khiến nhiều người tranh cãi, điều đó làm cô thường xuyên cảm thấy mờ mịt với sự nghiệp diễn xuất sau này của bản thân, nhưng dù có cảm thấy mờ mịt đến đâu đi nữa, cô vẫn cố tận lực che giấu sự bất an, tuy vậy mỗi lúc ở một mình, cô vẫn không tự chủ được nghĩ ngợi về nó, cho nên cô vô cùng kinh ngạc và khâm phục…vân vân đối với sự nhạy bén và sáng suốt của đạo diễn Lý An…
Trước lúc nghe được đoạn phỏng vấn này, Đường Thần Duệ đang buồn chán ở nhà một mình xem bộ phim “Sắc giới”, bản chưa cắt giảm vẫn còn nhiều cảnh nóng, nhìn thấy Vương Giai Chi cùng với Dịch tiên sinh ở trong khách sạn triền miên cuốn lấy nhau, bất chợt anh nhớ ra mình còn chưa cho bạn thỏ nhỏ ăn cơm, thế là cầm chén nước đi vào nhà bếp tìm thức ăn cho thỏ, tivi trong phòng khách chưa tắt, Đường Thần Duệ vừa nhấc mắt lên đã thấy được đoạn phỏng vấn này.
Hôm ấy là cuối tuần, Đường Thần Duệ trước sau vẫn nhàn rỗi như thế, một người khi quá nhàn rỗi thì sẽ làm ra những chuyện không sao tưởng tượng nổi, thế là Đường Thần Duệ tựa vào quầy bar, thong thả uống nước, vừa uống vừa xem hết đoạn phỏng vấn kia, sau khi xem xong, anh nhịn không được lo lắng suy nghĩ: một người phụ nữ rốt cuộc cần phải mơ màng đến mức nào thì trong ánh mắt mới có thể toát ra sự do dự và u buồn đây?
Thế là, từ ngày đó, Đường Thần Duệ có thêm một thú vui lúc nhàn rỗi nữa: quan sát ánh mắt phụ nữ. Cần phải mơ màng đến tình trạng ấy nhất định phải là một cô gái tràn ngập sắc thái thần bí của Phương Đông, có thể khiến cho linh hồn và linh hồn va chạm, nữ tính truyền kỳ…
Nhưng mà rất nhiều năm sau, sự xuất hiện của Tịch Hướng Vãn đã phá vỡ tất cả những điều mà anh từng suy nghĩ khi ấy, điều này khiến cho Đường Thần Duệ vô cùng nghiền ngẫm.
Cô không có sự thần bí của phụ nữ Phương Đông, cũng không làm sống dậy được sự va chạm lẫn nhau của linh hồn, càng không hề có quan hệ với bốn chữ “nữ tính truyền kỳ” kia. Tịch Hướng Vãn thậm chí còn chẳng có được sự tu dưỡng rèn luyện hàng ngày, thâm sâu triết lý như Kỉ Dĩ Ninh nữa, nhưng chính vì cô là một người phụ nữ bình thường như vậy mới có thể khiến Đường Thần Duệ nhìn mình bằng ánh mắt hứng thú hơn những người con gái khác được.
Giống như lúc này, dáng vẻ cô mở to mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà chẳng hạn.
Vô vàn những tình tiết cẩu huyết trước kia đều đã nói rõ cho chúng ta một chân lý rằng: thân thể của đàn ông thường rất dễ…hưng phấn.
Ngón tay của Đường Thần Duệ lưu luyến trên gương mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến da thịt cô, là nhiệt độ chỉ thuộc về một mình Đường Thần Duệ, lạnh lẽo, tinh tế mà ấm áp.
Tịch Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy mềm lòng, nơi nào đó trong tim bỗng dưng trào dâng sự háo hức lạ lùng. Ngày thường, Đường Thần Duệ vĩnh viễn đều dùng bộ dáng thờ ơ để đối mặt với mọi người, đến cả cô đôi lúc cũng sẽ không hiểu, vì sao một người đàn ông lúc nào cũng không nhanh không chậm như thế lại có được vẻ mặt động lòng người đến vậy, mỗi khi anh nhìn cô chăm chú, chẳng hiểu tại sao cô lại thấy thương xót, sẽ không đành lòng nhìn anh yếu ớt như vậy, chỉ muốn vươn tay ôm lấy anh thật chặt mà thôi.
Thế là, cô nâng tay lên, dọc theo những đường cong hoàn mỹ của gò má anh, nhẹ nhàng xoa lên.
Từng đó ám chỉ là đủ rồi, cô không cử động thêm một bước nào nữa, bởi vì Tịch Hướng Vãn hiểu rằng người đàn ông trước mắt mình này, tuy nhìn như ôn hòa nhưng một khi đã rơi vào tình dục, tác phong tuyệt đối sẽ là nói một không hai, nhất là những lúc trên giường, Đường Thần Duệ không chút nào giấu diếm sự chán ghét việc đảo khách thành chủ, giống như việc ban nãy cô cắn anh một cái, một giây sau anh liền lập tức trả lại cô gấp đôi vậy.
Thoáng chốc, cô chợt nhớ về đêm giáng sinh ấy, cũng chính là đêm hai người đính hôn, về sau cô uống say, bị anh ôm vào phòng, hai người lúc ấy từng có một cuộc nói chuyện vụn vặt mất trật tự như thế này.
“Vì sao anh lại chọn em?”
“Thích em.”
“…Chỉ gặp qua một lần đã thích? Aizz, loại tình cảm như vậy không thể đánh thắng được thời gian.”
“Anh sẽ chứng minh cho em thấy.”
“A, vậy anh thử nói xem, tình yêu của em là như thế nào?”
“Tình yêu của em sao, em cho rằng mình chỉ là một người con gái bình thường, không quá xinh đẹp, không quá thông minh, cũng không hay làm nũng, thậm chí ngay cả gia thế cũng không tôn quý, ngoại trừ chăm chỉ làm việc, chịu khó lao động ra thì chẳng có đức tính tốt nào cả, vì thế em luôn nghĩ rằng, nếu như sau này có người đàn ông nào đấy chịu yêu em, cưới em, em nhất định sẽ đem hết khả năng của mình ra để đối tốt với người ấy, thành tâm sống với người ấy, làm sao có thể để cho anh ta phải chịu khổ được chứ? Anh ta chịu ở cùng em đã là ủy khuất lắm rồi…Vì sao em lại tự hạ thấp mình đến thế? Bởi vì em đã từng yêu một người không thể với tới được, cho dù tình cảm ấy không thể gọi là yêu, nhưng em vẫn mặc nhiên coi như nó đã từng tồn tại, anh ta là ngòi nổ trong cuộc sống của em, còn người cầm kíp nổ là em thì lại tự ti không dám làm gì…”
Nghe anh nói, cô nhất thời liền thanh tỉnh vài phần, thậm chí còn có chút kinh sợ.
“Đường Thần Duệ, anh…”
Anh chỉ mỉm cười, bước chân xoay tròn đi vòng qua phía sau lưng cô, cúi đầu, dùng răng khéo léo cởi bỏ móc khóa trên lễ phục của Hướng Vãn, vang lên những thanh âm động lòng người.
“Con người càng lớn lên, mùi hương trên thân sẽ ngày càng phai nhạt, đến cuối cùng sẽ trở thành trong suốt, không thể nào phân biệt được mình với những người xung quanh, cuối cùng biến mất hoàn toàn, tuân theo quy luật tự nhiên của thế giới, trở thành một phần của chúng sinh…”
Anh cởi bỏ lễ phục của cô, bước chân vẫn tiếp tục xoay tròn ôm lấy hông Hướng Vãn giống như đang mời cô một điệu nhảy.
“…Nhân lúc em còn chưa trở thành như vậy, anh phải nắm chắc cơ hội bảo vệ một em hoàn chỉnh như thế này. A, đừng quá kinh ngạc, anh có tư tâm, anh đã nói mình thích em rồi mà.”
Trở về hiện tại.
Quá khứ dần trôi đi.
Đường Thần Duệ nhìn ánh mắt của cô, nơi cổ họng bỗng nhiên dâng trào sự xúc động không rõ nguyên nhân, anh tháo bỏ áo ngủ của Hướng Vãn, cúi người hung hăng cắn xuống phần xương quai xanh tinh xảo bên dưới.
Anh có dự cảm, một khi đã yêu cô gái trước mắt này, rồi bỗng một ngày lại mất đi, mỗi ngày mỗi đêm về sau có lẽ anh sẽ không thể ngăn cản mình làm duy nhất ba việc: không để mình tưởng niệm, làm cho mình không còn tưởng niệm và tiếp tục tưởng niệm đến cô mà thôi.
Vì sao đã biết rõ nguy hiểm mà anh vẫn để bản thân mình động tâm đối với cô cơ chứ?
Aizz, bệnh nghề nghiệp.
Đã quen đam mê sự phiêu lưu, nhìn thấy thứ càng nguy hiểm lại càng mỹ lệ.
Đã biết rõ mà vẫn cố phạm vào, đã dạy mãi mà vẫn không sao sửa chữa được, đơn giản bởi vì những người phụ nữ khác đối với anh không đủ đã nghiền.
Bình luận truyện