Người Yêu Hoàn Mỹ

Chương 16: Quấn quít yêu đương(3)



Ánh trăng từ ngoài cửa chiếu vào, một khoảng không mát lạnh.

Ngón tay của Đường Thần Duệ không ngừng vờn quanh mép quần lót của cô, không cởi bỏ cũng không buông ra, chỉ hờ hững ve vuốt, ngón tay dọc theo mép quần chậm rãi dao động, thỉnh thoảng lại chạm vào làn da bóng loáng, lập tức có thể cảm nhận được cơ thể Hướng Vãn run lên từng đợt.

Vẻ ngoài không gian không giết này của anh rốt cuộc khiến cho Hướng Vãn không sao chịu nổi.

Vốn tưởng rằng gặp được một kẻ biến thái rồi bị cưỡng gian, sau đó giết chết là chuyện đáng sợ nhất trên đời, nhưng giờ cô mới biết, gặp phải loại người bên ngoài tinh anh bên trong biến thái mới là khủng bố nhất.

Hướng Vãn nhịn không được giãy dụa nói: “Em không quen cảm giác có người sờ soạng mình.”

Anh cúi người hôn lên vành tai cô, hời hợt đáp lại: “Từ từ rồi sẽ quen.”

“Sẽ không quen,” Hướng Vãn bĩu môi, thành thật đáp: “Các buổi huấn luyện của trường cảnh sát thường yêu cầu rất cao về sự nhanh nhạy và linh mẫn khi đánh nhau, quy định một khi có ai chạm đến mình, nhất định phải công kích ngay kẻ đó, bằng không người bị đánh sẽ chính là bản thân, em đã được huấn luyện như thế rất nhiều năm rồi.”

Đường Thần Duệ ôn hòa cười, vẻ mặt giống như hoàn toàn không sao cả. “Vì thế?”

“Vì thế bây giờ anh vừa chạm vào em đã muốn đánh anh rồi…Em cũng không muốn thế đâu, nhưng thật sự không thể khống chế được, em không quen có người đụng chạm mình mà.”

Trên thực tế, Hướng Vãn đã nhịn lâu lắm rồi, vất vả muốn chết đi được. Trước đây nếu có người đàn ông nào dám sờ tới sờ lui trên người cô, Hướng Vãn đã sớm phản xạ có điều kiện vung một quyền về phía hắn ngay, chẳng qua nhờ lý trí khống chế nên mới có thể nhịn được tới bây giờ.

Đường Thần Duệ nở nụ cười, ngón tay bỗng nhiên khẽ dùng sức, đột ngột kéo mạnh quần của cô xuống, động tác không chút kiêng nể gì.

“A, anh—!”

Anh nhanh chóng chặn môi cô lại, cạy mở miệng ra, đầu lưỡi thăm dò tiến vào, vừa hôn vừa mút, đồng thời tay khẽ tách hai chân cô, dọc theo làn da nhẵn nhụi mà trượt vào, dừng lại ở nơi đó, rồi chậm rãi lúc nặng lúc nhẹ xoa lên đỉnh mẫn cảm bên trong.

Hướng Vãn sao có thể chịu được chuyện này, thoáng cái đã thở dốc dồn dập, vô ‎ý thức giơ chân lên muốn đá anh. Ngón tay của Đường Thần Duệ lập tức rút khỏi hai chân cô, bắt lấy mắt cá chân trần trụi kia, động tác hôn vẫn không hề ngừng lại, nhẹ nhàng cắn vào đầu lưỡi cô, hạ thấp giọng nói:

“Anh đã nói, em muốn làm gì, là chuyện của em, anh sẽ không quản. Nhưng, em cũng phải hiểu rõ một điều, một khi anh đã không quản chuyện của em, thì tự nhiên sẽ có biện pháp đạt được mục đích của mình…”

Anh không nặng không nhẹ nói xong, hàm nghĩa sâu xa mà kín đáo. Đáng tiếc Tịch Hướng Vãn lúc này đã bị anh đùa bỡn trong lòng bàn tay, tâm tư yếu đuối và tôn nghiêm đều bị tổn thương nghiêm trọng, sao có thể nghe lọt được mọi điều, không chịu nhận thua, bàn chân trái không ngừng giãy dụa muốn phản công trở lại.

Đáy mắt Đường Thần Duệ hiện lên vẻ nghiền ngẫm thoáng qua.

Bỗng nhiên anh đột ngột dùng sức, đặt cả người cô dưới thân không cho nhúc nhích tiếp, cường thế tách rộng hai chân cô, thái độ cứng rắn, ngón tay lập tức cắm vào, đi thẳng tới đáy, mang theo sự thô bạo.

Thành trong mảnh mai ở thân dưới của cô va chạm với đầu ngón tay anh, ma sát rồi ma sát, từng chút từng chút một, đau đớn là điều không thể tránh né, nhưng đồng thời cũng mang tới khoái cảm mãnh liệt vô cùng, Hướng Vãn nhịn không được kêu lên, thái độ thoáng chút mềm mỏng hơn, ôm lấy vai anh hút không khí: “Em đau…”

Ngón tay Đường Thần Duệ trong cơ thể cô dừng lại một chút, yên lặng nhìn cô, trầm mặc không nói gì, hai người mặt đối mặt với nhau. Một người đơn thuần trong sáng, một người thâm thúy xa xôi, Hướng Vãn không dám nhúc nhích dù chỉ là một cử động nhỏ nhất, bởi vì Đường Thần Duệ lúc này nhìn không ra bất cứ biểu tình gì.

Bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ, không nên tính toán phản kháng anh, bởi vì người đàn ông nhìn như ôn hòa này một khi đã bộc lộ bản chất thật của mình, phong thái tuyệt đối sẽ là nói một không hai, bất luận hành động nào có khuynh hướng đảo khách thành chủ đều sẽ khiến anh thấy ngứa mắt.

Đường Thần Duệ khẽ cười, kề sát bên môi cô thì thầm: “Nghe lời, thả lỏng một chút, mở rộng chân ra, em thật chặt…”

Cái này… Mẹ nhà nó, anh ta đang nói tiếng người hay sao?!

Hướng Vãn trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, cả hàm răng lẫn nắm tay đều đồng thời ngứa ngáy…

“Đừng nên nhúc nhích…” Đường Thần Duệ ôn hòa nhìn cô: “Đối với em, anh luôn luôn hết sức dịu dàng. Nhưng mà nếu em lại tiếp tục không nghe lời, anh sẽ không để tâm đến việc đổi một phương pháp khác đâu, lần này anh nói thật đấy.”

Cô rõ ràng đã không nhìn thấu được bản chất cầm thú của tên đàn ông này!

Trước khi đính hôn, ấn tượng của Tịch Hướng Vãn với Đường Thần Duệ không nhiều cho lắm, nhưng tiếp xúc được một thời gian ngắn về sau, ấn tượng của cô với anh vẫn chỉ dừng lại ở trình độ “Công dân tốt” mà thôi, khiêm tốn, bình tĩnh, thần bí, gần như là toàn bộ những gì mà Đường Thần Duệ bày ra cho người bên ngoài nhìn được.

Đường Thần Duệ không có bất kỳ một tin đồn tiêu cực nào, trên thực tế anh cũng chẳng có bất kỳ một tin tức chính diện nào hết, thao túng toàn bộ mọi việc trong tay, ẩn phía đằng sau Đường Thịnh, bất động thanh sắc nắm giữ mọi đặc quyền, cuộc sống riêng tư thì bí ẩn.

Quãng thời gian cùng anh quen nhau, Hướng Vãn đã tra xét khắp một vòng tư liệu mà vẫn không thể tìm được những loại tin đồn kiểu như Đường Thần Duệ bao dưỡng tình nhân, hay say rượu rồi làm ra những chuyện sai trái vi phạm pháp luật nào, chỉ tra được chuyện Đường Thần Duệ nuôi dưỡng một con thỏ Hà Lan mà thôi. Thỉnh thoảng anh lái xe mang thỏ đi làm, đội chó săn không dám chụp ảnh anh, thế thì chụp thỏ cũng đáng lắm, thế là máy ảnh cùng đèn flash không ngừng điên cuồng nháy lên. Tính theo tuổi tác, bạn thỏ nhỏ của Đường Thần Duệ vừa lúc đang bước vào thời kỳ gây rối của thiếu nữ, biểu hiện rất quá khích, cho nên không chút khách khí nhảy lên cửa kính tạo dáng không ngừng, vì vậy về sau Tịch Hướng Vãn kiểm tra tư liệu chỉ thấy được một đống ảnh chụp bạn thỏ theo đủ các góc độ khác nhau, chiếm cứ phần lớn các trang bìa của những tạp chí bát quái trong nước, phong cảnh vô hạn.

Hướng Vãn không khỏi cảm thấy một chút an ủi: không tệ không tệ, chưa từng có những hành vi vi phạm chuẩn mực đạo đức, cũng không hề vi phạm pháp luật, nói rõ hơn tức là nhân phẩm đã có thể qua cửa trót lọt, hơn nữa còn nuôi dưỡng thỏ con, chứng tỏ là một người có tấm lòng nhân ái, lại còn có tinh thần nhiệt huyết với công việc, một con người hiếm có cỡ nào chứ? Đây chính là điển hình của một công dân lương thiện sống sờ sờ trước mắt nha…

Dựa vào ấn tượng với vị công dân lương thiện này, Hướng Vãn thậm chí còn từng tự cổ vũ mình trước đêm bắt đầu tiệc đính hôn: đừng sợ đừng sợ, chí ít vận số của mày so với cô nàng Kỷ Dĩ Ninh kia còn tốt hơn, không đụng phải cái loại người biến thái như Đường Dịch…

Lời cổ vũ cô lẩm bẩm trong miệng tình cờ bị Đường Kính đi ngang qua nghe thấy, anh nhất thời sặc một trận. Cũng không biết Đường Kính là xuất phát từ mục đích muốn gìn giữ hình tượng Đường Dịch trong mắt mọi người hay vẫn là xuất phát từ tấm lòng thương tiếc đối với vị hôn thê của Đường Thần Duệ, chỉ thấy anh ôn hòa nói với cô một câu: “Đôi khi, những thứ ta nhìn thấy lại không phải là những điều chân thật, Đường Thần Duệ, cậu ta…”

Ngừng một chút, dường như anh đang suy nghĩ xem có nên nói rõ cho cô biết hay không, nhưng cuối cùng, có lẽ ánh mắt đơn thuần của Tịch Hướng Vãn đã khiến cho Đường Kính mềm lòng, nhịn không được mở lời nhắc nhở cô: “…Cậu ta rất phức tạp, không phải đơn giản như cô nghĩ thế đâu.”

Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra Đường Kính thật sự không gạt mình, lúc ấy, cô còn tưởng anh ta đang thiên vị cho Đường Dịch nữa…

Cô nhớ tới vẻ mặt của Đường Thần Duệ ban nãy, anh ngước mắt lên nhìn cô, con ngươi đen thẳm không biểu lộ bất cứ tình cảm gì, chỉ có đôi mắt mang theo sự thâm thúy xa xôi.

Hướng Vãn cảm thấy sợ hãi, bắt đầu lùi bước. “… Không làm, không làm có được không?”

Đường Thần Duệ khẽ bật cười. “Chuyện này không phải do em quyết định.”

Nói xong, anh bỗng nhiên mềm lòng, ngừng dằn vặt cơ thể cô, ngón tay chậm rãi rút ra ngoài, nhìn thấy bộ dáng cô thống khổ, cắn môi cố gắng không lên tiếng, Đường Thần Duệ liền chậm rãi an ủi thân dưới của cô, để Hướng Vãn có thể thoải mái hơn.

“Nghe lời, thả lỏng một chút, nếu không em sẽ đau.”

“…” Nằm mơ! Mặc kệ! Thà chết chứ không chịu khuất phục!

Đường Thần Duệ nghiêng người hôn lên khóe môi cô, chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp cất giấu sự nguy hiểm: “Mở ra, anh không thích nói một câu tới hai lần.”

Hướng Vãn lập tức nghe lời!

Đường Thần Duệ bất đắc dĩ nhìn cô, có chút đau đầu, âm thầm thở dài trong lòng.

Sao lại có thể đơn thuần như thế chứ? Để lộ một nhược điểm lớn đến như vậy, bảo anh không lợi dụng thì quả thật xin lỗi chính mình…

Anh bỗng nhiên mềm lòng, giương mắt, nâng nửa người trên dậy, chậm rãi tới gần trán của cô, đôi môi hơi lạnh in lại trên đó một nụ hôn nhẹ nhàng, bàn tay vươn ra luồn vào mái tóc rồi dừng lại.

Đây là một động tác thương yêu.

Từ một cử động rất nhỏ của anh, Hướng Vãn liền biết mình đang được thương tiếc, trong nháy mắt, cô có chút ngây ngốc giật mình. Trong trí nhớ, dường như chỉ có người cha đã sớm ra đi từng thương yêu cô như thế, ôm cô trong lòng, vừa hôn lên trán, vừa ôn nhu cất tiếng gọi tên cô.

Hướng Vãn hơi động lòng, Đường Thần Duệ, người này, nói không chừng cũng không quá xấu xa như vậy…

Bầu không khí trở nên rất dịu dàng, Đường Thần Duệ cũng cười thật ôn nhu. Hướng Vãn cho rằng anh đang muốn nói một câu gì đấy yêu thương, đại loại như “Anh yêu em” chẳng hạn, vì thế nhịn không được đỏ bừng mặt, nhưng thật không ngờ, anh lại chậm rãi cất tiếng——

“Đầu óc mặc dù hơi ngốc, thân thể lại không sai…” Anh nhấc chân cô lên, dùng nơi đó của mình đặt vào chỗ đã sớm ẩm ướt của cô, chậm rãi nói nốt nửa câu cuối: “…Chỗ này là tốt nhất.”

Tịch Hướng Vãn méo miệng nhìn anh, xúc động muốn cắn nát tim người này cũng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện